Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ

Chương 49




Lâm Ngạn Tử vừa bước vào sảnh lớn, vì Lạc Tử Yên căn dặn trước nên cô vừa đến đã có người đưa cô lên tận phòng làm việc của Tử Yên. Vừa bước vào văn phòng còn chưa kịp nói gì, Lạc Tử Yên đã bước đến ôm chầm lấy Lâm Ngạn Tử. Phản ứng không giống ngày thường của Lạc Tử Yên làm Lâm Ngạn Tử khó hiểu, chẳng lẽ chỉ mất tích có mấy ngày mà cậu ấy nhớ mình đến thế sao? Không đúng, dường như cậu ấy đang run thì đúng hơn. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Trong lòng lo lắng cho cô bạn thân nhưng vẫn dịu giọng an ủi.

“Tử Yên cậu không sao đấy chứ! Có chuyện gì sao?”

“Ngạn Tử, mình cảm thấy sợ lắm.”

“Sao lại sợ? Cậu sợ chuyện gì?”

Lấy lại bình tĩnh, Lạc Tử Yên buông Ngạn Tử ra từ từ kể lại chuyện cô bị đe dọa từ hôm qua đến giờ. Lâm Ngạn Tử đăm chiêu suy nghĩ rồi lại nhìn Lạc Tử Yên hỏi.

“Cậu chắc là mình không đắc tội với ai chứ?”

“Mấy hôm trước mình đã đuổi mẹ con Tần Ngọc Nhi và cả ba mình ra khỏi nhà, nhưng mình nghĩ bọn họ bây giờ không rảnh để đối phó với mình đâu. Vì biết đâu cảnh sát cũng đang tìm họ vì lời khai của Mã Thiếu Thiên, bọn họ chắc chắn sẽ không thoát tội.”

“Dù là có đối phó với cảnh sát thì bọn họ cũng sẽ không để yên cho cậu đâu. Cậu cũng thừa biết con người mẹ con họ mưu mô xảo quyệt thế nào mà. Bị quấy rầy như thế sao cậu không báo cảnh sát để được bảo vệ? Còn nữa, hôm đó Mã Thiếu Thiên không làm gì cậu thật đấy chứ? Vậy cậu thoát khỏi đó bằng cách nào?”

“Thật ra có một chuyện mình vẫn chưa nói với cậu. Mình…đang quen với… cậu họ của Dương Lạc Hy, hôm đó cũng là anh ấy cứu mình.”

“Cái gì??? Cậu điên rồi sao? Vừa mới bị Dương Lạc Hy cắm cho cái sừng to đùng, giờ lại quen với cậu họ của anh ta? Cậu nói thật cho mình biết đi, có phải cậu vẫn chưa quên được Dương Lạc Hy nên cố tình quen cậu họ của anh ta để trả thù đúng không?”

Câu hỏi của Lâm Ngạn Tử vừa cất lên cũng là lúc Lục Cảnh Thần vừa bước đến cửa. Nghe được câu hỏi này trong lòng anh cũng có chút thắc mắc nên dừng lại bên ngoài mà không vào, anh muốn nghe lời nói thật lòng của cô. Vừa thấy Lưu Vũ bước đến, anh giơ tay ra dấu cho cậu ta im lặng rồi lại lắng tại nghe cuộc trò chuyện ở bên trong.

“Dương Lạc Hy có gì đáng để mình tiếc nuối hay dùng cả thành xuân để trả thù chứ!”

“Vậy tại sao thế gian biết bao đàn ông, sao cậu lại chọn cậu họ của anh ta?”

“Lúc đó mình tiếp cận Lục Cảnh Thần chỉ đơn giản là muốn chọc tức Dương Lạc Hy thôi. Mình muốn cho anh ta thấy ngoài anh ta ra thì vẫn còn rất nhiều người đàn ông khác sĩ mê mình.”

Vừa nghe đến đây trong lòng Lục Cảnh Thần cảm giác như vụn vỡ. Thì ra cô ấy nhận lời tỏ tình của mình chỉ là mục đích chọc tức Dương Lạc Hy thôi sao? Cơn giận trong lòng dâng lên,vành không muốn tiếp tục nghe nữa mà quay lưng bỏ đi, bên trong hai cô gái vẫn đang vô tư trò chuyện.

“Nhưng mình cũng không biết từ lúc nào mình đã bị anh ấy mê hoặc mà thật lòng thích anh ấy. Cảnh Thần không giống như những người đàn ông khác, tuy ngoài mặt thì lạnh lùng vô cảm, nhưng bên trong còn người anh ấy với cùng ấm áp. Thế nên dù mình cố gắng dặn lòng không được rung động trước anh, thì mình cũng không ngăn cản được con tim đang thổn thức vì anh ấy. Mình thật sự đã thích anh ấy mất rồi.”

"Tử Yên, cậu lại tự làm khổ mình rồi biết không? "

“Mình tin lựa chọn lần này của mình không sai. Cậu yên tâm đi.”

“Vậy bây giờ cậu định giải quyết việc rắc rối trước mắt này thế nào, định cứ cảm chịu để họ hù dọa mãi thế à?”

“Tạm thời cứ để xem bọn họ sẽ làm gì tiếp theo đã.”

…****************…

Trong căn phòng khách sạn, Tần Ngọc Nhi nằm dưới thân một người đàn ông thân hình to lớn khá đứng tuổi. Giọng nói nũng nịu nhìn ông ta đang ra sức chiếm lấy mình mà mỉm cười nói.

“Từ từ đã, anh làm như anh đang bị bỏ đói lắm không bằng ấy.”

“Người đẹp em có biết em tuyệt vời thế nào không? Chẳng bù như con vợ già nhà anh, nhìn mà ngán đến tận cổ.”

“Hứ, chỉ giỏi dẻo miệng thôi. Khi quay về với bà ta thì lại tán thưởng bà ta tuyệt vời nhất.”

“Bà già ấy sao có thể nào sánh với em được chứ!”

Vừa nói dứt lời ông ta lại hì hục vận động nữa thân dưới, Tần Ngọc Nhi lại nỉ non.

“Khoan đã, chuyện em nhờ anh anh làm đến đâu rồi?”

“Em yên tâm, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ anh sẽ xử lý gọn gàng. Chuyện quan trọng bây giờ là em phải làm hài lòng anh trước đã.”

Nói dứt lời ông ta lại mạnh bạo tiến vào, liên tục ra sức làm cô ta không ngừng rên rỉ. Gương mặt đầy thỏa mãn cô ta nở nụ cười thích thú thầm nghĩ trong lòng.

“Lạc Tử Yên, cuộc chiến này chưa biết được ai thắng ai thua đâu.”