Lạc Tử Yên trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc. Đúng là không chút dễ dàng gì với một người không biết gì về kinh doanh như cô, rất may Lục Cảnh Thần đã cho Lưu Vũ đến giúp đỡ cô xử lý công việc, nếu không cô cũng không biết mình nên làm thế nào nữa.
Một mình trong căn nhà rộng lớn, cảm giác cô đơn và lạc lõng làm Lạc Tử Yên lại nhớ đến mẹ mình. Bước lên phòng cô mở ngăn kéo lấy ra những tập ảnh lúc sinh thời hai mẹ con đã chụp cùng nhau, khóe mắt cô cay cay rồi sa ngấn lệ.
“Mẹ, con nhớ mẹ quá! Con bây giờ đã thực sự là trẻ mồ côi rồi, con không còn người thân nào cả. Con thật sự rất cô đơn. Hic hic …”
Người thân duy nhất bỗng hóa người dưng, lại dùng những câu đau lòng để làm tổn thương nhau. Hỏi sau không đau lòng cho được chứ!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lạc Tử Yên lau vội nước mắt lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Đại tiểu thư, có người gửi quà cho cô.”
“Tôi biết rồi, dì cứ để lên bàn tôi sẽ xuống ngay.”
Trở xuống nhà nhìn hộp quà trên bàn, Lạc Tử Yên không biết ai tặng cho mình. Không chút nghi ngờ cô bước đến mở chúng ra. Sợi dây vừa được tháo bỗng nắp hộp văng lên, một chữ hề trên tay cầm dao bật lên dí vào người Lạc Tử Yên làm cô giật mình lùi về sao mấy bước. Người giúp việc thấy thế vội chạy đến kéo hộp quà ra xa rồi bước đến gần Lạc Tử Yên lên tiếng hỏi.
“Đại tiểu thư cô không sao chứ? Ai lại bày trò kỳ lạ như vậy chứ!”
“Tôi không sao. Là ai gửi thứ này tôi vậy?”
“Dạ người chuyển phát gửi đến, để tôi xem bên trong còn gì nữa không?”
Bên trong hộp ngoài chú hề cầm dao ra thì không còn gì nữa. Chiếc điện thoại trên bàn cũng cùng lúc vang lên, người giúp việc với bước đến nhấc máy.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Xin chào, xin hỏi…”
“Đưa máy cho Lạc Tử Yên!”
Nghe giọng có vẻ rất chanh chua, người giúp việc e dè nhìn sang Lạc Tử Yên nói.
“Tiểu thư có người muốn nói chuyện với cô.”
Lạc Tử Yên vẫn chưa hết hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bắt máy.
“Tôi nghe đây!”
“Món quà thế nào, có phải rất thú vị không? Cô yên tâm tôi còn rất nhiều món quà hay ho hơn thế, chỉ cần cô thích tôi sẽ lần lượt gửi đến cho cô.”
“Anh là ai?”
“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ nên nhớ một điều cô sẽ không yên ổn hưởng lợi lâu đâu.”
Người đàn ông kia tắt máy, Lạc Tử Yên lại rơi vào sự im lặng và sợ hãi. Rốt cuộc hắn ta là ai? Sao lại đối phó với cô bằng những thủ đoạn ghê gớm thế này. Dì Phương giúp việc già trong nhà thấy vẻ mặt cô vô cùng hoang mang liền lên tiếng hỏi.
“Tiểu thư cô sao vậy?”
“Dì Phương, từ nay về sau có ai gửi quà đến dì tuyệt đối đừng nhận nhé!”
“À được, nhưng có chuyện gì sao? Tôi thấy cô không ổn lắm.”
“Tôi không sao, tôi hơi mệt muốn nghĩ ngơi một chút.”
Ngày hôm sau đó cũng như thế, lại có những món quà quái gở được gửi đến văn phòng làm tâm trạng của Lạc Tử Yên thêm hoang mang. Cô không biết rốt cuộc cô đã đắc tội với ai, họ dùng những thủ đoạn đáng sợ này với cô với mục đích gì!
Chiếc điện thoại trên bàn vang lên cũng đủ làm cô giật mình sợ hãi. Nhìn thấy dãy số lạ hiển thị trên màn hình cô chần chừ khá lâu, lấy hết can đảm cô hít một hơi dài nhấc máy.
“Cô có phải là Lạc Tử Yên không?”
“Phải, xin hỏi anh là…”
“Có người nhờ máy tôi gọi cho cô.”
Vừa dứt lời, Trình Hữu Thanh đưa điện thoại về phía Lâm Ngạn Tử. Vô cùng mừng rỡ Ngạn Tử cầm lấy điện thoại cười nói.
“Yên Yên là mình đây, cậu vẫn ổn chứ?”
Nghe giọng Lâm Ngạn Tử, Lạc Tử Yên bỗng thở phào nhẹ nhõm. Lấy lại bình tĩnh cô lên tiếng.
“Lâm Ngạn Tử cậu hay lắm, lại chơi trò mất tích với mình. Mấy ngày nay cậu đi đâu mà điện thoại mình cũng không gọi cho cậu được thế hả?”
“Mình bị ba bắt về nhà tịch thu hết điện thoại thoại lẫn thẻ ngân hàng, mình vừa mới trốn khỏi nhà nên gọi cho cậu đây. Cậu đang ở đâu vậy?”
“Mình đang ở Lạc thị.”
“Được mình qua đó với cậu rồi nói chuyện sau. Mình tắt máy đây.”
Tắt điện thoại, Lâm Ngạn Tử quay sang trả điện thoại lại cho Trình Hữu Thanh, không quên nở nụ cười thương mại nói.
“Anh Trình, anh có thể nào cho tôi đi nhờ đến Lạc thị không?”
“Cô không thấy là cô làm phiền tôi hơi nhiều rồi sao?”
“Giúp người thì giúp cho trót, anh cũng thấy chân tôi còn chưa khỏi hẳn, trên người lại không mang theo tiền. Tôi…”
“Đủ rồi, không cần kể khổ nữa. Kiếp trước mắc nợ cô hay sao ấy!”
Trình Hữu Thanh cũng phải bó tay với độ nói nhiều của cô, đành phải lái xe đưa cô đến Lạc thị. Vừa đến nơi Lâm Ngạn Tử bước xuống xe quay lại nhìn anh nỡ nụ cười nói.
“Cảm ơn anh Trình, hẹn…”
“Không cần gặp lại đâu, thế nên không cần phải hẹn.”
Nói rồi anh phóng xe đi mất. Lâm Ngạn Tử đứng nhìn theo bóng xe anh đã khuất xa khẽ bĩu môi nói.
“Tưởng tôi muốn gặp lại anh chắc! Nể tình đêm qua anh giúp tôi nên tôi bỏ qua chuyện lần trước, nếu không thì anh không xong với tôi đâu. Đẹp trai mà xấu tính.”