Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ

Chương 17




Chín giờ sáng tại Lục thị. Lục Cảnh Thần bước khỏi xe sải những bước chân dài miên man nhanh chóng bước vào bên trong. Bên cạnh là Lưu Vũ cùng một vài nhân viên cấp cao của Lục thị.

  Cuộc họp nhanh chóng diễn ra, trọng tâm cuộc họp lần này là đón tiếp tập đoàn Đông Phương từ Mỹ sang tham quan và ký kết hợp đồng đầu tiên. Đông Phương là tập đoàn lớn mạnh nhất tại Mỹ chuyên về phần mềm, phần cứng máy tính và điện thoại. Tập đoàn Đông Phương thành lập và lớn mạnh khá lâu đời và luôn vững vàng trên thị trường cổ phiếu, việc kết hợp giữa hai tập đoàn lớn mạnh của hai nước hứa hẹn sẽ mang lại nguồn lợi nhuận lớn mạnh không tưởng. Vì thế công tác chuẩn bị đón tiếp tham quan tập đoàn Đông Phương là điều Lục Cảnh Thần chú trọng trên hết.

 "Lần hợp tác này vô cùng quan trọng, nếu hợp tác thành công Lục thị chúng ta sẽ có thêm một bước tiến nhảy vọt trên thị trường phần mềm máy tính. Cho nên mọi người không được để xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Việc đón tiếp đại diện tập đoàn Đông Phương sẽ do Lý tổng phụ trách, tôi sẽ đích thân dẫn đoàn tham quan giới thiệu các hạn mục ký kết. Chúng ta dừng cuộc họp tại đây."

  Rời khỏi phòng họp trở về phòng, Lục Cảnh Thần có chút ngạc nhiên khi thấy trên bàn làm việc của mình xuất hiện một bó hoa hồng lớn. Anh khẽ nhíu mày nhìn sang Lưu Vũ hỏi.

  "Chuyện gì đây? Ai bày trò này?"

 "Dạ là Lạc tiểu thư cho người mang hoa đến cho chủ tịch ạ."

  "Lạc Tử Yên?"

Cô gái này bắt đầu chiến lược theo đuổi mình thật sao? Cũng thú vị đấy! Lục Cảnh Thần chầm chậm bước đến cầm bó hoa lên, bên trong còn có một tấm thiệp ghi mấy câu đường mật.

  "Chào buổi sáng anh Lục, bình minh hôm nay thật đẹp làm sao, nhưng nếu được ngắm cùng anh thì bình minh sẽ càng thêm rực rỡ. Chúc anh ngày mới tốt lành và luôn nhớ đến tôi."

 Đọc xong tấm thiệp Lục Cảnh Thần bất giác phì cười. Cô gái này cũng biết thả thính ghê nhỉ! Cũng đúng, kinh nghiệm yêu đương nhiều năm thế cơ mà. Nhưng không hiểu sao khi nhớ đến chuyện cô từng là bạn gái Dương Lạc Hy mấy năm anh bỗng thấy khó chịu ra mặt.

 "Mấy câu này chắc cô đã từng nói với Dương Lạc Hy rồi nhỉ!'

 Đang vui là thế bỗng nhiên nhớ đến chuyện cô từng mấy năm hạnh phúc bên Dương Lạc Hy anh lại tức giận ngang. Nhìn sang Lưu Vũ ánh lạnh giọng.

  "Mang vứt đi!"

 "Chủ tịch nhưng hoa này của..."



 "Cậu không nghe rõ tôi nói gì à? Có cần đi khám tai không?"

Lưu Vũ cầm bó hoa bước ra khỏi phòng, chẳng phải lúc biết hóa của Lạc tiểu thư thì vui vẻ ra mặt sao? Sao tự dưng lại...nhìn bó hoa vẫn còn quá tươi tắn và rạng rỡ nếu bỏ thì phí quá, thế là anh mang đặt ở phòng làm việc của mình. Ai vứt thì mình nhặt vậy.

 Lạc Tử Yên ngồi trong phòng làm việc sắp xếp lại bệnh án, nhìn lên đồng hồ trên tường cũng đã sắp hết giờ làm việc, cô lại nhớ đến bó hoa sáng nay gửi đi mà lòng khá hồi hộp. Anh ta có thích hoa hồng không nhỉ! Hay là mình gọi cho anh ta! Suy nghĩ trong đầu chưa kịp thực hiện thì cô lại nhớ ra, cô làm gì có số điện thoại của anh mà gọi chứ!

  "Tệ thật, muốn cưa đổ anh ta mà số điện thoại mình cũng không có thì cưa đổ kiểu gì được đây!"

Trầm ngâm suy nghĩ kế sách để theo đuổi tổng tài lạnh lùng khó gần kia, cô vắt óc suy nghĩ từng phương án một. Một người lạnh lùng như anh ta thì sẽ thích gì nhỉ! Sao lại phiền phức thế chứ, trước giờ mình có theo đuổi ai bao giờ đâu mà biết nên làm thể nào chứ! Không sao, người ta nói mưa dầm thấm lâu, mình không tin mình cứ mặt dày theo đuổi mà anh ta không đổ. Việc trước mắt là làm thế nào để có được số điện thoại của anh ta trước đã. Hay là trưa nay mình tìm anh ta ăn trưa nhỉ!

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Tống Mặc Vũ đẩy cửa bước vào. Vội đặt chiếc điện thoại xuống cô nhanh chóng rời khỏi ghế bước về phía cửa vui vẻ hỏi.

"Trưởng khoa Tống anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ đến xem cô đã quên với công việc ở đây chưa thôi."

"Cảm ơn Tống trưởng khoa quản tâm, tôi cũng dần quen rồi. Đồng nghiệp ở đây cũng rất thân thiện ạ."

"Vậy thì tốt rồi, cũng đến giờ nghỉ trưa rồi. Cô có bận gì không tôi mời cô đi ăn trưa."

"À ... Ngại quá, tôi có việc phải đi rồi. Hẹn anh khi khác vậy."

"Không sao, khi khác cũng được. Vậy tôi không làm phiền cô nữa, tôi đi trước đây."

Tống Mặc Vũ nở nụ cười gượng gạo rồi bước khỏi phòng. Lạc Tử Yên nhìn lên đồng hồ rồi vội vã thu dọn bàn làm việc rời đi. Quan hệ tốt với đồng nghiệp rất quan trọng, nhưng cưa đổ tổng tài lạnh lùng kia cũng quan trọng không kém. Dù anh ta có là tảng băng trôi ngàn năm thì cũng sẽ tan chảy trước một cô gái vừa xinh đẹp lại đáng yêu như mình thôi.

"Lục Cảnh Thần, là do anh thách thức tôi đấy nhé! Tôi sẽ cho anh đổ đứ đừ dưới chân tôi cho mà xem. Đến lúc đó xem anh còn cao ngạo nữa không."