Rời khỏi bữa tiệc trong chiến thắng hoàn toàn, nhưng tâm trạng của Lạc Tử Yên cũng không mấy tốt. Ánh mắt cô vẫn dán chặt lên trên gương mặt không cảm xúc của Lục Cảnh Thần, rốt cuộc anh đang nghĩ gì, sao cứ im lặng như không có gì xảy ra vậy chứ!
"Nhìn đủ chưa?"
"Tôi, vì sao từ đầu anh không nói rõ với tôi anh là ai?"
"Tôi đã nói rất rõ với em tôi không phải trai bao, tôi là Lục Cảnh Thần. Cả thành phố này đến đứa trẻ ba tuổi còn biết tên tôi nhưng em lại không, còn trách tôi?"
"Trên đời này tên trùng tên đâu có ít, tôi làm sao biết được..."
"Nhưng Lục Cảnh Thần thì thành phố này chỉ có một em không biết sao?"
Đúng thế tôi không biết đấy thì sao, anh làm như tên anh là chủ tịch nước vậy ai cũng phải nhớ. Chỉ là chủ tịch Lục thị thôi mà có cần phô trương thế không?
"Nghe nói cô muốn cưa đổ tôi để trả thù Dương Lạc Hy nhỉ?"
Nghe câu hỏi của Lục Cảnh Thần, Lạc Tử Yên bất giác ngây người không biết nên trả lời làm sao? Anh ta bây giờ là đang muốn đòi nợ chuyện lúc nãy sao? Phải làm sao đây?
"Chuyện đó... Thật ra tôi chỉ..."
"Tôi có thể gượng ép cho phép cô theo đuổi tôi, nhưng có làm tôi đổ hay không phải xem bản lĩnh của cô rồi."
Gượng ép??? Tôi thấy anh đang đề cao giá trị bản thân thì đúng hơn đấy! Tôi đâu có nói thật sự muốn theo đuổi anh đâu, chưa gì anh đã lên mặt thế rồi. Nhưng mà nếu như mình không thực hiện lời đã hứa thì mình phải rời khỏi Lạc gia và danh phận đại tiểu thư. Mình không tiếc danh phận hữu danh vô thực kia, nhưng Lạc gia và cả Lạc thị hiện tại đều là công sức mẹ mình gầy dựng, nên mình không thể để họ ung dung hưởng lợi trên mồ hôi nước mắt của mẹ mình được.
"Anh không sợ tôi lợi dụng anh sao?"
"Cô có bản lĩnh đó sao?"
Người đàn ông này nói câu nào ra là sát thương người nghe câu đó vậy chứ! Mình không có bản lĩnh lợi dụng được anh ta sao? Vừa rồi tôi đã lợi dụng anh để cho bọn họ một bài học đấy! Như thế còn chưa đủ bản lĩnh sao?
"Anh xem thường tôi quá rồi đấy, tôi không che dấu mà là sẽ công khai trêu đùa anh. Để rồi xem tôi sẽ khiến anh đổ gục dưới chân tôi cho xem.
"Tôi rất mong chờ đấy!"
...****************...
Lạc Tử Yên trở về nhà khi trời đã sụp tối. Vừa bước vào nhà đã thấy Lạc Quân Minh và Tần Tuyết đang ngồi trên sofa nhìn mình bằng ánh mắt như muốn giết người vậy. Không quan tâm cô lướt qua đi thẳng lên tầng, Lạc Quân Minh liền lên tiếng giữ cô lại hỏi.
"Con và chủ tịch Lục quen nhau từ khi nào? Có phải con đã lợi dụng Lạc Hy để bám gót cậu ấy không?"
Lạc Tử Yên quay lại nhìn người cha cao cả của mình, đây là những lời của một người cha thốt ra dành cho con gái mình sao? Cô thắc mắc giữa mẹ cô và ông ta thật sự có tình yêu không? Sao ông lại chẳng chút tình thương nào dành cho con gái của mình khi mẹ cô đã mất như vậy chứ!
"Tôi quen ai và từ khi nào cũng cần báo cáo với ông sao?"
"Lạc Tử Yên mày đừng nghĩ có Lục Cảnh Thần chống lưng thì lên mặt, cậu ấy chỉ là chơi đùa với mày thôi."
"Đó là chuyện của tôi không liên quan đến bà. Lỡ mà quản tốt còn gái của bà đi, đừng để cô ta chạy lung tung cắn người. Kết cuộc lần này vẫn còn nhẹ đấy, nếu cô ta còn gây sự với tôi thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
"Mày..."
Lạc Tử Yên quay lưng bước lên lầu trong sự tức giận của mẹ con Tần Ngọc Nhi , nhìn sang Lạc Quân Minh thấy ông ta im lặng không nói gì Tần Tuyết liền quát lớn.
"Ông còn ngây ra đó à, không thấy nó xấc xược với tôi sao? Thế nào, thấy nó có Lục Cảnh Thần chống lưng nên ông cũng muốn theo phe nó rồi. Ông đừng quên con ruột của ông là Ngọc Nhi không phải là đứa con hoang là nó đâu."
"Tôi biết, nhưng bà cũng biết Lục gia là một gia tộc thế nào của thành phố này, đắc tội với họ thì sẽ được sống yên thân ở đây sao? Chưa kể Lục Cảnh Thần lại là đứa con trai yêu quý duy nhất của Lục lão gia, chọc giận cậu ấy kết cuộc thế nào tôi không nói bà cũng biết mà."
"Tôi đâu có kêu ông động tới bọn họ, người chúng ta cần xử lý là Lạc Tử Yên. Nếu còn để nó ung dung tự tại ngày nào Ngọc Nhi lại chịu ấm ức ngày đó. Ông không thấy hôm nay nó đã hại Ngọc Nhi ra nông nỗi nào sao? Mẹ nó đã chết rồi, một đứa con hoang không nguồn gốc như nó ông lo sợ cái gì chứ!"
Lạc Quân Minh rơi vào trầm tư, nào có phải Lạc Tử Yên không có nguồn gốc, trái lại nguồn gốc của cô quá lớn mạnh nên ông đã che dấu suốt ngần ấy năm qua đấy chứ. Cũng không thể trách ông tham lam, mà là do mẹ cô quá tin người nên kết cuộc mới như ngày hôm nay thôi. Nhưng những năm qua ông đã cố gắng hết lòng với mẹ cô , những thứ này ông hoàn toàn xứng đáng có được.
"Bà yên tâm, tôi không để con gái chúng ta chịu thiệt thòi thêm nữa đâu."