Nguyên Soái luôn có giác quan nhạy bén nên nheo mắt nhìn thượng sĩ bên cạnh bằng ánh mắt phóng điện.
Quách Đông không nhịn được sờ sờ mũi, ho một tiếng cố nín cười, uyển chuyển nhắc nhở: “Phía sau quần của anh… Khụ, dính chút bụi!”
Nguyên Soái lập tức nhớ tới chuyện bị Niếp Duy An đá trên máy bay, sắc mặt lập tức đen lại, hung tợn trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, quay lưng vung tay lạnh lùng nói: “Các tiểu đội chú ý! Xuất phát!”
Nguyên Soái là người cho dù núi Thái Sơn sụp xuống cũng sẽ không đổi sắc mặt, đừng nói là một vết chân ở sau mông, cho dù toàn bộ mông đều lộ ra ngoài anh cũng có thể giả bộ không có chuyện gì. Huống chi Nguyên Soái luôn xây dựng hình ảnh uy phong, chỉ cần đứng đó đen mặt, không ai dám cười to vội vàng ôm súng bỏ chạy.
Thượng sĩ sâu sắc cảm nhận được nếu tiếp tục ở lại nơi này thì sẽ bị làm bia đỡ đạn, lòng bàn chân như được bôi dầu vội vã chạy lấy người: “Tôi đi liên hệ căn cứ, chuẩn bị tiếp ứng cho bọn họ!”
Trong lúc nhất thời mọi người đều chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lại có Nguyên Soái và Niếp Duy An đứng đối mặt.
Đối mặt với ánh mắt trừng trừng của Nguyên Soái, Niếp Duy An nhún vai và giải thích với vẻ mặt vô tội: “Tôi thấy mọi người đang rất căng thẳng nên anh đừng đen mặt nữa, nếu không thần kinh của họ căng thẳng quá sẽ sụp đổ mất… Anh xem, nhẹ nhàng như bây giờ không phải tốt hơn sao?”
Nguyên Soái quả thực tức giận cũng không thể phát hỏa được, thân là bộ đội đặc chủng, trước mặt cấp dưới nhất định phải tuyệt đối giữ vững uy quyền, bây giờ xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, đám lính ba gai kia vốn đã khó dạy dỗ giờ xảy ra chuyện này, sau này bọn họ càng vô pháp vô thiên hơn!
Nhưng Niếp Duy An nhìn anh với vẻ vô tội như vậy, sự tức giận của Nguyên Soái từng chút một bị dập tắt.
Quên đi, quên đi, cùng phụ nữ so đo cái gì… Đội vợ lên đầu trường sinh bất lão!
Nguyên Soái ở trong lòng yên lặng tự an ủi một phen, phụng phịu xoay người, đưa ra yêu cầu rất hợp lý hợp tình: “Phủi giúp anh!”
Niếp Duy An: “…”
Mông đẹp của Đại Soái…
Ánh mắt Niếp Duy An không khống chế được dán lên bộ phận nhô lên tròn trịa nào đó, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh đôi mông trần vạm vỡ, làn da màu đồng, đầy đặn và bóng bẩy, hình dáng hoàn mỹ mê người…
Niếp Duy An vô thức nuốt nước miếng.
Nguyên Soái đợi nửa ngày cũng không thấy cô đáp lại, không khỏi nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt không kiên nhẫn, thúc giục nói: “Nhanh lên!”
Niếp Duy An không thể nhịn được nữa, tức giận rống to: “Phắc diu!”
Sau đó nháy mắt cô phi chân đạp một cước nữa, trịnh trọng trúng ngay hồng tâm, Nguyên Soái không phòng bị bất giác lảo đảo hai bước, ngã xuống đất.
Niếp Duy An không nghĩ tới một cước của mình có thể quật ngã anh dễ dàng vậy, lập tức bỏ chạy về phía căn cứ, tiếng cười khoái chí văng vẳng xa xa.
Nguyên Soái bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ dấu chân trên quần, lấy thiết bị vô tuyến điện ra, sau khi điều chỉnh xong thì nhanh chóng liên lạc với đội viên.
“Báo cáo vị trí!”
Phùng Duệ báo cáo tọa độ, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Địa hình khu nhà xưởng bỏ hoang phức tạp hơn tưởng tượng, địch hết sức cảnh giác, bọn họ ẩn nấp dưới nước chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được cơ hội lên bờ mà không bị ai phát hiện.
Xung quanh ảm đạm, Phùng Duệ nhìn chằm chằm vào phía trước qua cành cây, trầm giọng nói: “Các tiểu đội đã vào vị trí!”
Nguyên Soái quyết định thật nhanh: “Tôi ở đây phụ trách tiếp ứng, bắt đầu hành động!”
Phùng Duệ giơ tay ra hiệu cho những người khác, Thiệu Chính và Chu Tường gật đầu hiểu ý, nhón chân đứng dậy, chia thành hai con đường và đi về phía nhà máy.
Lặng lẽ đi vòng ra phía sau kẻ địch, Thiệu Chính trong mắt lóe lên hung quang, nhanh chóng dùng bàn tay to bịt miệng hắn, một dao chém xuống.
Chu Tường bên này cũng hạ gục hai lính canh và kéo họ vào một bụi cây khuất.
Hai người gặp nhau, dựa lưng vào nhau ghìm chặt súng, một trước một sau, cảnh giác quan sát xung quanh, không có nguy hiểm thì vẫy tay ra phiệu với đồng đội ở xa xa.
Phùng Duệ lập tức cất ống nhòm, trầm giọng nói: “Đi!”
Hai thành viên khác trong nhóm nhanh chóng đứng dậy và lẻn vào nhà xưởng một cách thuận lợi.
Nhà xưởng tràn ngập mùi hăng hắc nồng nặc, may mắn nơi này có rất nhiều thùng gỗ bỏ hoang có thể dựa vào đó để ẩn thân, nếu không có gì che chắn nhóm người bọn họ nhất định trốn không được.
Thiệu Chính và Chu Tường phối hợp ăn ý, đóng vai trò là tiểu đội đột kích, động tác lưu loát dọn sạch chướng ngại và đến được trung tâm của nhà máy, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
Phùng Duệ híp mắt, trực giác cảm thấy hành trình quá thuận lợi có gì đó không ổn, nhưng không biết tại sao, anh cau mày suy nghĩ một chút rồi nói qua bộ đàm: “Cẩn thận, khoan hãy đến gần tầng hầm, ẩn nấp tại chỗ, nửa giờ sau hành động tiếp.”
Tất cả mọi người nhanh chóng tìm một chỗ nấp và quan sát hoàn cảnh xung quanh thông qua ống nhòm.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một nhóm người từ cửa tầng hầm đi lên.
Bọn chúng mặc đồng phục, áo chống đạn, vũ khí tối tân trên vai, tất cả đều đeo mặt nạ đen, đôi mắt lộ ra vẻ hung ác và tàn nhẫn.
Xem ra tin tình báo không sai, nhóm khủng bố này quả thực được tổ chức và có kế hoạch bài bản, bất kể từ cách đi đứng hay phương tiện phòng thủ đều có thể thấy được sự chuyên nghiệp của chúng.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông cao gầy, một tay đút túi, tay kia cầm khẩu tiểu liên, miệng ngậm điếu thuốc, trông có vẻ khá cẩu thả.
Nhưng cũng không ai dám khinh thường hắn…
Bởi vì bất kể là từ ánh mắt hắn ta ngẫu nhiên đảo qua hay là cách cầm súng của hắn, có thể thấy thực lực của người này không thua gì bọn họ.
Mọi người thần kinh đều căng thẳng, nếu liều lĩnh chiến đấu không chút kiêng dè thì bọn họ sẽ không thua, nhưng nếu yêu cầu là bắt sống… Đối mặt với kẻ địch tàn bạo này, cơ hội chiến thắng của bọn họ không lớn.
Kẻ đi đầu đột nhiên giơ tay, chỉ vào hai tên thủ hạ nói: “Tụi bây ở lại đây canh chừng, cẩn thận một chút!”
Không biết có phải là bởi vì trong miệng hắn có khói thuốc hay không mà thanh âm khàn khàn.
“Vâng!”
Bất quá Phùng Duệ vẫn thấy may mắn, chờ bọn chúng đi rồi, anh mới ra hiệu cho mọi người yên lặng chờ đợi, chờ hai tên lính canh thả lỏng rồi đánh chúng một đòn.
Hai kẻ này cũng được huấn luyện bài bản, đợi hồi lâu, Thiệu Chính và Chu Tường mới tìm được cơ hội từ bên cạnh nhảy ra, gọn gàng khống chế bọn họ.
Phùng Duệ lui ra phía sau đến gần của, thấp giọng nói: “Đội quan sát!”
Thiệu Chính và Chu Tường đồng thời đẩy cửa ra, và hai thành viên khác của đội quan sát cũng nhanh chóng bước vào, sau cánh cửa là một cầu thang dài đi xuống, gấp khúc vô tận và sâu không thấy đáy.
Thiệu Chính lấy ra một quả lựu đạn phát sáng, đeo kính nhìn ban đêm điều chỉnh tự động vào, sau đó dựa vào tường chậm rãi đi xuống.
Chu Tường nấp, một tay cầm súng và tay kia cầm lựu đạn hơi cay, Phùng Duệ nhìn thấy và giật mạnh cậu ta, ra hiệu cho cậu cất nó đi.
Chu Tường nhíu mày, nháy mắt hiểu được ý anh, nếu là bọn họ tìm đúng chỗ, phía dưới không chỉ có có kẻ địch, còn có con tin mà bọn họ cần giải cứu… Trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không tốt nhất không nên dùng loại vũ khí này tấn công bừa bãi.
Chu Tường và Thiệu Chính nhất thời trong lòng chửi mọe nó, này cũng không được, kia cũng không được… Phải biết rằng kẻ thù sẽ không quan tâm nhiều như vậy! Bọn họ bị bó tay bó chân như vậy, tất nhiên đã cho đối phương rất nhiều cơ hội.
Bất quá hai người cũng không nói gì, chậm rãi đi xuống phía dưới.
Càng đi xuống dưới, không khí càng âm u ẩm ướt, mùi thối rữa nồng nặc, cộng thêm bầu không khí căng thẳng làm mọi người càng cảm thấy khó thở.
Mặt đất phủ đầy rêu ướt và trơn trượt, tuy rằng giúp họ đi không tiếng động nhưng phải luôn cẩn thận trượt ngã.
Sau khi rẽ vào một khúc cua, mơ hồ có thể nhìn thấy một luồng sáng, Thiệu Chính vừa giơ tay lên, tất cả những người phía sau đều dừng bước
Thiệu Chính dựa vào tường, chậm rãi hít một hơi thật sâu, ném ra hai quả cầu thăm dò có kích thước bằng hạt thủy tinh, hai quả cầu xoay tròn nhẹ nhàng lăn vào tầng hầm.
Phùng Duệ mở thiết bị ra, vài giây sau bức ảnh được gửi đến, có hai bóng người ở góc phòng, bị trói vào ghế quay lưng vào nhau, và ba người ngồi quanh chiếc bàn ở giữa
Sau khi nhanh chóng ghi nhớ kết cấu trong tầng hầm và vị trí của mỗi người, Thiệu Chính vươn tay ra và từ từ dựng thẳng từng ngón tay lên.
“Một, hai, ba!”
Thiệu Chính lăn về phía trước và vồ vào người bên phải với tốc độ cực nhanh. Chu Tường đi sau một giây, vượt lên và lao vào người bên trái. Phùng Duệ ở giữa nhảy lên, hai chân kẹp lên cổ trên cổ của người thứ ba quật hắn ngã xuống đất, sau đó đầu gối đập mạnh vào đầu hắn ta, đối phương không kịp giãy giụa, trực tiếp ngất đi.
Ba người phối hợp ăn ý, chỉ trong vài giây đã khống chế được hiện trường, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp đứng dậy thì một khối trụ đã nện lên đầu.
Đám người bọn họ nhất thời cứng lại, không ai lường trước được việc này, kẻ địch tiến vào khi nào cũng không biết.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay giòn giã vô cùng mỉa mai, một người chậm rãi đi xuống cầu thang, mặc đồ ngụy trang sa mạc, đội mũ trùm đầu màu đen, thản nhiên lộ ra một cỗ hơi thở nồng đậm nguy hiểm.
Đó chính là kẻ cầm đầu vừa mới rời đi.
Phùng Duệ rùng mình, khó khăn chớp mắt một cái.
“Không tệ, nhanh như vậy đã mò đến tận đây!” Thanh âm của người đàn ông vẫn mơ hồ mà nhàn nhạt giễu cợt nói: “Chúng mày vừa tới gần nhà xưởng, người của tao đã phát hiện ra!”
Thiệu Chính trong mắt lóe lên một tia, bất ngờ quay đầu lại, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay của một tên đang chĩa súng về phía mình, hung hăng gập xuống, ‘rắc’ một tiếng, kẻ đó rên lên.
Thiệu Chính giật lấy khẩu súng, dùng ngón tay nhanh nhẹn xoay khẩu súng chĩa vào kẻ cầm đầu.
Đối phương không có chút nào khẩn trương, khóe môi cong lên, chậm rãi cười nói: “Mày có thể bắn… Nhưng hai đứa bạn của mày sẽ chôn cùng tao, tao nói được làm được!”
Thiệu Chính gắt gao mím chặt môi, dùng ánh mắt rực lửa nhìn hắn.
Phùng Duệ ánh mắt kiên định, trầm giọng ra lệnh: “Bắn!”
Trên mặt Thiệu Chính hiện lên một tia đau đớn, ngón tay đặt trên cò súng run run không nói nên lời, một lúc lâu sau cậu ta mới im lặng buông ra.
Chu Tường phẫn nộ nhìn cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Khốn khiếp! Cậu không phải anh em của tôi!”
Tên cầm đầu nghiền ngẫm cười, vẫy vẫy tay, lập tức mấy người tiến lên thu đi vũ khí và áo chống đạn của bọn họ, chỉ để lại áo rằn ri và quần đùi.
“Mang bọn nó đi, nhốt cùng với hai đứa ngoài cửa.”
Ba người trong lòng nhất thời ‘lộp bộp’ một tiếng… Chết rồi, nhiệm vụ không hoàn thành, cả đội bị tóm gọn!
— Hết chương 39 —
------oOo------