Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 38: Khẩn trương chuẩn bị chiến tranh




Ngày nghỉ luôn qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã chấm dứt. Những người lính đặc chủng hiếm hoi có được vài ngày nghỉ, vừa về nhà sum họp gia đình được chưa được bao lâu đã bị gọi quay về quân doanh khẩn cấp.

Bộ đội đặc chủng bọn họ là đội biệt kích thứ nhất, là lực lượng phản ứng nhanh túc trực 24/7 nên khi họ nhận được điện thoại mặc dù buồn nhưng vẫn lập tức trở về đơn vị.

Trong doanh trại có một bầu không khí căng thẳng khiến những người vừa trở về không có thời gian để từ từ điều chỉnh, mà lập tức lao vào chuẩn bị nghiêm túc cho trận chiến.

Đương nhiên, cũng có không ít người thấy hừng hực khí thế, bọn họ từ khi gia nhập lữ đoàn đặc chủng, cả ngày đều trải qua huấn luyện phức tạp, mặc dù tham gia đủ các loại diễn tập quân sự, thực hiện một số nhiệm vụ lớn nhỏ, nhưng thực tế cũng chưa từng trải qua chiến trường thực sự.

Nhìn bầu không khí hiện tại, không cần phải nói, nhất định có một sự kiện lớn!

Mọi người đứng xếp hàng ở sân tập, Nguyên Soái nhìn thời gian, không nói nhiều, trầm giọng ra lệnh: “Hai phút nữa, trở về chuẩn bị!”

Mọi người lập tức chạy về ký túc xá, thay quần áo, xách ba lô lên và quay lại tập hợp.

Ba lô của mọi người đã được chuẩn bị từ sớm, được xếp ngay ngắn trên chiếc giường trống trong ký túc xá cùng với mũ chống đạn.

Ba lô chỉ đơn giản là một chiếc hộp đa zi năng với đủ loại nhu yếu phẩm, lều cá nhân, hộp cơm tự hâm nóng chứa thức ăn khô nén đảm bảo không hết hạn sử dụng, vitamin, túi sơ cứu, v.v., và hai bộ quân phục dự phòng, cùng một đôi ủng cao cổ dành cho lính nhảy dù.

Những thứ này luôn phải kiểm tra hằng ngày bất kể có nhiệm vụ hay không… Bởi vì một khi có nhiệm vụ khẩn cấp, bọn họ căn bản không có thời gian để chuẩn bị.

Hai sĩ quan đứng trước cửa kho vũ khí, một người cầm sổ tay ghi nhanh, một người phát súng đạn.

Hai phút sau, toàn thể quân nhân chờ xuất phát.

Nguyên Soái trịnh trọng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua từng người, trầm giọng nói: “Bây giờ, mỗi người có một phút đồng hồ gọi điện thoại người thân nói lời từ biệt!”

Trong lòng mọi người nhất thời vang lên tiếng ‘lộp bộp’. Tuy rằng bọn họ ngày đầu tiên gia nhập lữ đoàn đặc chủng đã để thư tuyệt mệnh trong túi, hơn nữa huấn luyện hàng ngày cùng vô số diễn tập cũng rất nguy hiểm… Nhưng đối mặt với sự đe dọa cái chết như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều lặng im, khí thế hừng hực lúc nãy nhanh chóng nguội đi, họ lặng lẽ bước đến bốt điện thoại xếp hàng. Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y được đăng tải chính thức và duy nhất tại nhà Sen Đá

Họ vừa mới từ nhà trở về, và trước khi họ có thể gọi một cuộc điện thoại để thông báo về sự an toàn của mình khi nhiệm vụ kết thúc, thì cuộc gọi lần này… có thể là cuộc gọi cuối cùng trong đời.

Không ai nhẫn tâm làm người nhà lo lắng nên đều dùng giọng điệu lãnh đạm như không có việc gì để nói chuyện với người thân, ngay cả Thiệu Chính cũng thu hồi lại tính tình ương ngạnh, lần đầu tiên ngoan ngoãn nói chuyện với cha mẹ.

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề nhưng trên mặt ai nấy đều không mang theo vẻ lo sợ sinh tử, dù phía trước có nguy hiểm đến đâu cũng không thể khiến họ nao núng, ánh mắt kiên nghị chạy đến địa điểm tập kết.

Kể từ giây phút họ tuyên thệ dưới quốc kỳ, tính mạng của họ đã được giao cho đất nước.

Sau khi điểm số xong, Nguyên Soái chắp tay sau lưng trầm giọng nói: “Nghiêm, nghỉ! Tất cả chú ý, quẹo phải –”

Bên phải là một sân bay quân sự nhỏ với vài chiếc trực thăng vũ trang đang đậu.

Mọi người vừa nhìn thấy ánh mắt sáng lên, đủ loại cảm xúc trong lòng lập tức tiêu tán. Đây là loại Z-10 mới nhất, ngày thường bọn họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trước đây họ vẫn dùng loại máy bay trực thăng kiểu cũ để học tập và huấn luyện, bọn họ chưa bao giờ được dùng máy bay trực thăng này.

Nguyên Soái hừ lạnh một tiếng, cao giọng quát: “Còn không lên trực thăng!”

Phi công đã vào chỗ, mọi người hưng phấn lên trực thăng, sau khi ngồi xuống không khỏi nhìn đông ngó tây xung quanh.

Nguyên Soái lạnh lùng trào phúng nói: “Không có tiền đồ!”

Nhưng cũng không cần nói thêm cái gì, là một quân nhân, dường như đối với vũ khí trang bị có si mê yêu thích, khẩu súng trong tay là mạng sống của họ, giống như những kiếm sĩ cổ đại, kiếm mất người mất là bình thường.

Thượng sĩ cười nói: “Về sau còn nhiều cơ hội, những chiếc Z-10 này là trực thăng tân tiến nhất được cấp cho các cậu sử dụng đấy.”

Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía trước, mọi người im lặng trong giây lát, lúc này mới thấy Niếp Duy An đang ngồi ở ghế lái phụ.



Niếp Duy An quay đầu nhìn bọn họ, cười nói: “Cấu hình tốt như vậy, vũ khí tối tân nhất trong lữ đoàn của chúng ta đều giao cho các cậu, nếu như nhiệm vụ thất bại, các cậu còn không mất hét mặt mũi a.”

Thiệu Chính bĩu môi, ngạo mạn hừ một tiếng: “Yên tâm! Chúng ta là những bộ đội đặc chủng giỏi nhất! Chỉ cần Hoa Nam Lợi Nhận xuất quân, kẻ địch tất nhiên sẽ bỏ chạy a!”

Thiệu Chính vẻ mặt hăng hái, khuôn mặt tuy rằng còn mang theo một chút trẻ con, nhưng sự cứng rắn do gian khổ huấn luyện khiến cậu ta có vẻ đáng tin cậy và làm người khác an tâm.

Niếp Duy An quét mắt nhìn mọi người với một nụ cười, trên mặt ai cũng có sự tự hào.

Bọn họ vừa mới đoạt được quán quân trong đợt diễn tập quân sự liên hợp ba quân khu, khi tinh thần chiến đấu lên cao, tất nhiên họ rất tự hào.

Niếp Duy An nghĩ đến đến nhiệm vụ sắp tới, lại nhịn không được khẽ thở dài một cái.

Thiệu Chính nhạy bén nhận ra lo lắng của cô, cô đang lo lắng bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, cậu bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Phụ nữ đúng là rắc rối! Trước sợ sói sau sợ hổ [1] thì làm được gì?”

Phùng Duệ thản nhiên mở miệng: “ Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này. [2]”

Nguyên Soái cau mày, ý vị thâm trường nhìn Niếp Duy An nói: “Thượng sĩ, hãy nói cho họ biết về nội dung nhiệm vụ.”

Thượng sĩ cười tủm tỉm, vừa tải đoạn clip vừa nhanh chóng giải thích: “Theo tình báo, một nhóm khủng bố đã xâm nhập vào thành phố C, trong đó thậm chí còn có một số lính đánh thuê khét tiếng quốc tế. Nhóm này đã bắt cóc một nhà sinh vật học và nhân thân của ông ta, con tin đang giữ bí mật kết quả nghiên cứu khoa học, và đây chính là mục đích của bọn chúng!”

Giáo quan nhìn mắt sắc mặt không chút thay đổi của Nguyên Soái, dừng một chút tiếp tục nói: “Thành tựu nghiên cứu khoa học này không chỉ là bí mật của quốc gia chúng ta, mà sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với xã hội loài người, nếu nó rơi vào tay của những kẻ khủng bố, chắc chắn sẽ gây ra thảm họa… Vì vậy nhiệm vụ của các cậu là giải cứu con tin và đảm bảo an toàn cho họ!”

Giáo quan trải ra một tấm bản đồ thành phố C, chỉ vào một điểm nhất định nói: “Đây là một nhà máy bỏ hoang, là cứ điểm tạm thời của bọn khủng bố, bọn chúng đông người, bố trí rất chuyên nghiệp, rất khó lẻn vào… Theo điều tra, các con tin đã bị nhốt trong tầng hầm của nhà máy.”

Mọi người đều cẩn thận nghiên cứu bản đồ, không khỏi nhíu mày.

Nhà máy bỏ hoang nằm dưới chân núi, thuộc vùng ngoại ô, nhưng cách đó một quả đồi nhỏ lại là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, lại đang là mùa du lịch cao điểm, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách yên lặng không kinh động đến người dân thì tương đối khó khăn.

Huống chi trên bản đồ biểu hiện, địa hình chung quanh có vẻ phức tạp, mặc dù có lợi cho bọn họ ẩn nấp, nhưng cũng có lợi cho quân địch mai phục.

Tổng thể mà nói, nhà máy này dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.

Thượng sĩ tiếp tục nói: “Để không gây hoang mang trong dân chúng và tránh bất ổn xã hội, trừ khi thật cần thiết, không được phép nổ súng bên ngoài nhà máy.”

Phùng Duệ gật đầu: “Chúng ta từ nơi này đi qua…” Ngón tay chỉ dọc theo một con sông nhỏ, tiếp tục nói, “Phòng thủ ở đây chắc chắn sẽ tương đối yếu.”

Giáo quan “Ừm” một tiếng, bổ sung nói: “Còn có một chuyện… Con tin là một nhà khoa học bình thường, không phải quân nhân, có thể không chịu được kẻ địch tra tấn mà khai ra thành quả nghiên cứu của mình. Vì đảm bảo bí mật không bị lộ ra ngoài, nhất định phải bắt sống bọn chúng!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi nhíu mày.

Chu Tường nhịn không được nói: “Nếu kẻ địch ra tay trước thì sao? Lính đánh thuê luôn lấy tiền để làm việc, và chúng cực kỳ hung ác…”

“Các cậu là lực lượng tác chiến đặc biệt.”

Nguyên Soái im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng khiến mọi người sững sờ.

Nguyên Soái lạnh lùng nhìn bọn họ: “Bộ đội đặc chủng nhất định phải cân nhắc mọi khả năng, phối hợp phương pháp tác chiến đặc thù! Các cậu là quân nhân, nghĩa vụ của quân nhân chính là chấp hành mệnh lệnh! Nếu như các cậu được yêu cầu cố gắng đảm bảo bắt sống kẻ địch, các cậu phải tìm ra cách, không hỏi tại sao hay viện lý do bào chữa!”

Mọi người bị nói sắc mặt ngượng ngùng, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

“Không phải là không cho phép các cậu nổ súng! Trừ phi là biện pháp cuối cùng, còn không nhất định phải tận lực bắt sống! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đảm bảo thu được càng nhiều tin tức chính xác càng tốt!” Nguyên Soái lạnh lùng quét qua bọn họ, “Tôi chưa bao giờ yêu cầu các cậu đứng yên để kẻ địch làm thịt!”

Mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nghiêm mặt nói: “Vâng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Đúng rồi!” Thượng sĩ nghiêm nghị nhìn bọn họ, “Trăm ngàn lần phải cẩn thận, kẻ thù có rất nhiều vũ khí sinh học và hóa học… Các cậu không chỉ phải lo bảo vệ an toàn của chính bản thân mình mà còn phải cố gắng hết sức để tránh ô nhiễm môi trường do vũ khí sinh học và hóa học gây ra!”

Mọi người sắc mặt rùng mình, bọn họ tự nhiên hiểu được vũ khí sinh hóa học là gì.



Vũ khí sinh hóa cực kỳ nguy hại, không chỉ vì tính sát thương cao, tác động mạnh trên phạm vi rộng, mà còn vì tác hại lâu dài của chúng đối với mọi sinh vật sống.

Thượng sĩ chỉ chỉ dưới chỗ ngồi của bọn họ: “Mặt nạ dưỡng khí đều chuẩn bị xong, nhớ kỹ tự bảo vệ mình!”

Mọi người yên lặng lấy mặt nạ dưỡng khí ra đeo vào, máy bay đã đến địa điểm, sau khi chuẩn bị xong xuôi, bọn họ lần lượt xếp hàng chuẩn bị nhảy dù.

Niếp Duy An và Nguyên Soái đi ở cuối cùng.

Nguyên Soái nhíu mày, cẩn thận kiểm tra túi dù của Niếp Duy An, xác nhận không có vấn đề gì mới đưa trả lại cho cô.

Niếp Duy An cười nói: “Đội trưởng của đội nhảy dù đã đích thân kiểm tra từng người trước khi xuất phát rồi, đừng lo lắng, tôi đã từng nhảy dù nhiều lần rồi…”

Nguyên Soái không thèm để ý lời cô nói, trưng ra vẻ mặt ‘không phải anh đang quan tâm em’, anh kiêu ngạo quay lưng lại, hai tay bám vào cửa, làm tốt động tác chuẩn bị nhảy dù.

Niếp Duy An lạnh lùng cười, bỗng nhiên nhấc chân đá mạnh vào mông anh, Nguyên Soái còn chưa kịp phản ứng đã bay ra ngoài.

Viên phi công cười đến toàn thân run lên, thậm chí máy bay cũng bắt đầu chao đảo, lau nước mắt, đứt quãng nói: “Khâm phục, khâm phục a… Đây là tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người…dám thách thức uy nghiêm của Đại Soái…”

Niếp Duy An hừ một tiếng, lười đáp trả với phi công, tư thế tiêu sái lại chuẩn mực, lưu loát nhảy xuống máy bay. Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y được đăng tải chính thức và duy nhất tại nhà Sen Đá

Sau khi toàn đội nhảy dù tập hợp trên mặt đất, Nguyên Soái chắp tay sau lưng đứng ở phía trước đội ngũ, thấp giọng quát: “Có tự tin không?”

“Có!”

“Sẵn sàng chưa?”

“Luôn luôn sẵn sàng !”

Nguyên Soái vừa lòng gật đầu, quay người liền nhìn thấy Niếp Duy An đang vừa đi vừa trò chuyện với thượng sĩ tiến về phía bọn họ.

Bỗng nhiên các thành viên trong đội ngay lập tức trông rất kỳ lạ, không khí im phăng phắc.

Nguyên Soái quay lại lạnh lùng hỏi: “Sao vậy?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, mím chặt môi, làm ra vẻ không có chuyện gì.

Niếp Duy An trong lòng vui vẻ, cô đương nhiên biết lý do tại sao mọi người lại như vậy.

Trên mông của huấn luyện viên oai hùng khí phách của bộ đội đặc chủng… in hình một dấu chân rất rõ ràng!

— Hết chương 38 —

Chú thích:

[1] 前怕狼后怕虎 : Trước sợ sói, sau sợ hổ: chần chừ, đắn đo do dự.

[2] 他强任他强,清风过山岗 : Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này. Câu thơ trong tiểu thuyết của Kim Dung. Sen không hiểu câu thơ này trong ngữ cảnh của Phùng Duệ nói có ý nghĩa gì, bạn nào biết thì la làng trong comment giúp Sen nhé.  

 

 

------oOo------