Hai người nằm trên cùng một giường nghỉ ngơi và mơ về chuyện cũ.
Cách đây vài năm, một sự kiện rúng động đã xảy ra ở thành phố Ngân Chùy – phong trào biểu tình của những người hành nghề mại dâm.
Vì android ra đời thay thế nên một lượng lớn con người mất việc, hoạt động khiêu dâm ngầm ở thành phố Ngân Chùy bước vào giai đoạn phát triển bùng nổ.
Có rất nhiều người vì bất đắc dĩ nên mới phải lựa chọn con đường này.
Nhưng một thời gian sau, android tình dục “gợi cảm” đã ra đời.
Các android tình dục đa năng có gương mặt tinh xảo được sản xuất trên cùng một dây chuyền lắp ráp, miễn là người dùng không kén chọn thì hoàn toàn có thể có được trải nghiệm thú vị chỉ với một số tiền nhỏ.
Nếu người dùng có sở thích độc đáo và muốn có cơ chế tùy chỉnh hình thức bên ngoài sẽ cần tiêu hao thêm một khoản phí khá lớn.
Khi các android này ra đời, chúng đã làm dậy lên một làn sóng phản ứng chưa từng có.
Trước đây, có nhiều người đã bị android thay thế, khiến họ mất đi công việc ban đầu và nợ nần chồng chất với những khoản thế chấp mua nhà, mua ô tô, cho nên họ buộc lòng phải bán thân để kiếm sống.
Họ đã nhượng bộ đến như thế, vậy mà vẫn còn có những android tình dục lại xuất hiện cướp kế sinh nhai của họ?
Các cuộc biểu tình nổ ra mạnh mẽ với quy mô lớn.
Nhiều phụ nữ hành nghề mại dâm và các vũ công thoát y trang điểm đậm đi trên đường giơ cao những bảng hiệu:
“Xin hãy cho tôi cơ hội để bán cơ thể của mình.”
“Như vậy thì vợ/chồng tôi mới có thể sống được.”
Vào thời kỳ căng thẳng nhất của phong trào này, ở thành phố Ngân Chùy cũng xuất hiện những “kẻ sát nhân android tình dục”, cách thức giết người bắt chước theo Jack Đồ tể* thời xưa, phanh thây mổ bụng những android tình dục sau khi những android này phục vụ khách hàng xong. Các bộ phận máy móc ở bên trong cơ thể của android được lấy ra và treo đầy trên những tụ điểm khiêu dâm dưới ánh đèn neon nhấp nháy.
*Jack the Ripper: một kẻ giết người hàng loạt không rõ danh tính. Những vụ tấn công được cho là do Jack Đồ tể gây ra phần lớn liên quan đến những gái mại dâm sống và làm việc trong các khu ổ chuột ở East End, Luân Đôn. Nạn nhân thường bị Jack rạch cổ họng rồi cắt xẻo vùng bụng.
Càng về sau, xu hướng sử dụng android tình dục dần giảm bớt.
Có rất nhiều lí do.
Thứ nhất, hứng thú những thứ mới lạ của khách hàng chỉ kéo dài một thời gian rồi dừng lại. Ngủ chung giường với những android có cùng gương mặt như nhau sẽ khiến khách hàng có cảm giác tìm một người vợ chăm nom cho mình chứ không phải chơi bời, vui chơi ở bên ngoài.
Thứ hai, tỉ lệ hư hỏng quá cao – khách hàng không xem android tình dục là con người và thoải mái sử dụng bằng mọi cách thức mà người bình thường không thể tưởng tượng ra nổi.
Thứ ba, 99% khách hàng đến giải quyết nhu cầu là con người. Họ không có niềm vui khi giao tiếp với những đối tượng không phải là con người.
Dù vẻ ngoài và trải nghiệm khi sử dụng android tình dục giống như con người bình thường nhưng trong lòng những khách hàng này vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Ngành công nghiệp khiêu dâm lại trở lại thời hoàng kim như trước đây.
Song, vẫn có những người trục lợi và tìm đến những android tình dục.
Nhưng phân ngành này đang trên đà thua lỗ, android tình dục bắt đầu được thay đổi mô hình kinh doanh, chủ doanh nghiệp tung ra những dịch vụ tùy chỉnh dành riêng cho giới thượng lưu và trở thành một thú vui giải trí của người ở Thượng Thành thành phố Ngân Chùy.
Điều này cũng lập nên một kỉ lục mới lạ ở thành phố Ngân Chùy: lần đầu tiên, con người đứng lên chống lại được sức ảnh hưởng của người máy trong ngành công nghiệp.
Nhưng kỉ lục này chỉ xảy ra trong ngành công nghiệp khiêu dâm.
Quả thực đúng là một sự hài hước đen*.
*Dark humor, dark comedy: những câu nói đùa dựa trên những tình huống nghiêm trọng, bi kịch (bệnh tật, tai nạn, cái chết, tôn giáo…) mà thường thì người ta không mang ra để đùa.
Điều họ mơ ước bấy lâu lại xảy ra ở trong ngành công nghiệp khiêu dâm.
Vào năm đó, hai tổ chức Henna và Bàn Kiều vừa trải qua một cuộc đối đầu căng thẳng, hai bên chịu thiệt hại nặng nề.
Để khôi phục tổn thất, họ hạ thấp tiêu chuẩn nhận đơn đặt hàng và đảm nhận một số công việc nhỏ mà bình thường hiếm khi xem xét.
Đơn hàng lần đó của Ninh Chước rất đơn giản với mức lương vô cùng hậu hĩnh.
Henna cần cử một người giả làm người hành nghề mại dâm để đánh cắp một con chip bí mật mà mục tiêu A cất giấu thường xuyên lui tới một khách sạn chuyên cung cấp dịch vụ tình dục.
Con chip bí mật là sản phẩm do A và nhóm nghiên cứu cùng sáng chế.
Sau khi nghiên cứu thành công, nhóm nghiên cứu cũng tự động giải tán.
Nhưng khi tranh luận không có kết quả, A tự mình mang con chip đi để tự kinh doanh.
Chủ đơn hàng giận tím mặt, không tiếc tiền muốn thuê người tìm lại con chip.
Người này không thiếu tiền, chủ yếu là vì danh dự.
Chủ đơn hàng cung cấp một thông tin tình báo quan trọng: A đôi khi thích chơi dã chiến ở bên ngoài.
Sở dĩ cần người giả làm người hành nghề mại dâm đứng đường là để dụ dỗ A vào trong khách sạn, lúc cả hai đang mây mưa quên trời quên đất là lúc sự phòng bị của A yếu nhất.
Chủ đơn hàng khá thoải mái trong việc lính đánh thuê lựa chọn cách thức để hoàn thành nhiệm vụ lấy cắp con chip.
Chủ đơn hàng đề nghị một người của Henna đứng ở ven đường gần khách sạn một lát, sau đó người này sẽ giả làm khách làng chơi đến mua một đêm và cả hai cùng nhau trà trộn vào khách sạn, nấp ở phòng bên cạnh và xuống tay với A.
Vấn đề duy nhất là, chủ đơn hàng nhấn mạnh, người cần đóng giả làm “trai bao” đứng đường là Ninh Chước.
Chủ đơn hàng không cố ý muốn gây khó dễ hay xúc phạm Ninh Chước.
Khi chủ đơn hàng đến Henna bàn chuyện làm ăn, chỉ vừa nhìn thấy Ninh Chước đã cảm thấy anh trông không thích hợp khi đứng ở đây.
– Bởi xét cho cùng, hầu hết lính đánh thuê của Henna đều là những người đàn ông cường tráng, dũng mãnh với ánh mắt hung hãn.
Người như thế mà vào trong trừng trừng nhìn chủ khách sạn để thuê phòng quả thực sẽ khiến cho chủ khách sạn sinh nghi, không cho vào trong, vậy thì không được.
Không phải ở Henna không có người nào khác có thể đảm nhận đơn hàng này.
Nhưng sếp Phó mỗi ngày chỉ thích hái hoa bắt bướm, không bao giờ quan tâm đến việc kinh doanh của Henna.
Mẫn Mân thì không ra ngoài.
Kim Tuyết Thâm đang nằm vùng để thực hiện nhiệm vụ cho một đơn hàng khác, không thể phân thân để làm thêm đơn hàng này.
Để nuôi gia đình, Ninh Chước đành phải bấm bụng nhận đơn.
Nhưng Ninh Chước cũng đưa ra một đề nghị khác dễ làm hơn: không phải chỉ cần tẩn A một trận rồi cướp con chip là được rồi ư?
Chủ đơn hàng không chịu.
Chủ đơn hàng nói: “Tên đó không ăn đau được, và không nên dọa sợ cậu ta. Từ nhỏ cậu ta đã uống thuốc trợ tim rồi… Cậu ta không chắc lắm là sau khi uống thuốc xong có khỏi bệnh được hay không.”
Ninh Chước nhìn chủ đơn hàng lải nhải mồm năm miệng mười, trực giác mách bảo đây là chuyện gia đình lục đục.
Thôi, có tiền là được.
Đợi thêm vài ngày nữa, Ninh Chước nhận được thông báo từ chủ đơn hàng rằng A đã dẫn người vào trong khách sạn, Ninh Chước hãy chuẩn bị đến hiện trường.
Anh mặc một bộ quần áo giản dị, áo trắng quần đen, như một sinh viên thanh thuần đứng ở bên đường cách khách sạn không xa. Anh đội thêm một chiếc nón lưỡi trai, dưới chân đeo thêm một chiếc lắc mỏng bắt mắt.
Anh tựa lưng vào cột đèn đường, mũi chân nhẹ nhàng di trên mặt đất, tạo ra những vòng xoáy tròn.
Có lẽ chủ đơn hàng sẽ đứng canh chừng cách đó không xa, đợi thêm 10 phút nữa mới đến “thương lượng giá cả” với anh.
Vậy mà Ninh Chước đứng đó chưa đầy 1 phút đã có người sốt ruột đi đến.
Dù không nhìn rõ mặt nhưng vóc dáng của Ninh Chước vẫn hấp dẫn nhất trên con phố.
Sau khi nhìn rõ gương mặt Ninh Chước dưới ánh đèn đường mờ ảo, người khách nọ sửng sốt một lúc.
Khí chất của người khách giảm đi bảy phần: “Cậu, cậu.. cậu đang đợi ai hả?”
Ninh Chước: “Ừm.”
Người khách muốn hỏi giá nhưng khi liếc nhìn Ninh Chước, rồi lại nhìn vào số tiền mình đang có, người khách ngay lập tức mất hết dũng khí.
Người này là một sản phẩm cao cấp hiếm có, tiếc là mình lại không mang đủ tiền để mua người một đêm.
Không biết liệu người đẹp này vẫn còn ở đây nếu mình quay lại hay không.
Mình có nên tạm xin vay một khoản tiền, sảng khoái một đêm trước đã rồi tính sau?
Sau khi dằn vặt suy nghĩ một lúc lâu, người đàn ông thất thểu rời đi.
Ninh Chước lại rũ mắt, tính toán thời gian, chờ 10 phút trôi qua.
Người khách bất ngờ thứ hai lại đến.
Đó là một chàng trai anh tuấn với chiếc mũi cao và thẳng, là trai bao được đặt hẹn với tần suất cao nhất trên con phố này.
Chàng trai sôi nổi nói: “Anh đẹp trai, anh đi một mình hả? Tối nay em sẽ đưa hết tiền cho anh, em đặt trước một chỗ cho anh ở phía sau xe tải của em, anh đi không?”
Ninh Chước bất động: “Bao nhiêu?”
Chàng trai vui vẻ xòe bàn tay: “5000! Nếu ngày mai bán tiếp, em có thể trả thêm 5000 nữa!”
Ninh Chước nói: “Không đủ. Cậu bán đến một tuần như vậy mới có thể mua được tôi.”
Chàng trai nhăn mũi: “Nhưng làm vậy cực lắm đó.”
Giọng điệu của chàng trai khiến Ninh Chước mơ hồ nhớ đến Thiện Phi Bạch.
Giọng điệu mè nheo, nhõng nhẽo muốn anh phải tiêu tiền, dành hết mọi sự tốt đẹp để giúp cho cậu đi học đàng hoàng.
Chàng trai xinh đẹp hậm hực rời đi, Ninh Chước mới nhận ra có gì đó không ổn.
Anh là một người lạ mới đến kiếm ăn ở trên con phố này, nếu cứ liên tục từ chối thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Dù sao thì nơi này cũng không phải một địa điểm giao dịch cao cấp.
Việc tự kiếm sống ở đây là không khả thi.
Ninh Chước cúi đầu, lấy máy liên lạc ra gửi tin nhắn cho chủ đơn hàng, yêu cầu đối phương phải đến gặp mình trước vài phút.
Nhưng ngay lúc đó, một đôi giày da mũi nhọn từ xa bước từng bước tới, dừng ngay trước mặt Ninh Chước.
Ninh Chước liếc mắt nhìn, tim đập thình thịch.
Chủ nhân của đôi giày đắt đỏ được gia công tinh xảo như vậy vốn không thể ở một khu đèn đỏ dơ bẩn, thấp kém này.
Ninh Chước ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch khẽ cau mày và nhìn Ninh Chước từ trên xuống dưới.
Làn da của Ninh Chước trắng nõn, đôi mắt lại có màu xanh ngọc bích nhàn nhạt tạo nên sự tương phản đặc biệt nổi bật.
Thiện Phi Bạch nhìn anh, chợt nghĩ đến một điển cố:
Nhân diện đào hoa.*
*Raw 人面桃花: Cả câu là 人面桃花相映紅 (Nhân diện đào hoa tương ánh hồng), tạm dịch: Mặt ngọc, hoa đào, ánh đỏ hây. Trích từ bài thơ “Đề Đô Thành Nam Trang” của Thôi Hộ. Câu thành ngữ “Nhân diện đào hoa” xuất phát từ truyện về Thôi Hộ và được sử dụng để mô tả sự xao xuyến, đau buồn vì cảnh vật vẫn như xưa nhưng con người đã trải qua nhiều biến đổi, li tán,… (Nội dung điển cố nằm ở phần cuối cùng)
Cậu siết hai tay chắp ở sau lưng, khẽ nghiêng đầu, giọng điệu nghịch ngợm hỏi: “Anh Ninh của chúng ta đang ở đây làm gì vậy?”
Sự xấu hổ, bối rối ban đầu đã biến mất, Ninh Chước bình tĩnh trả lời: “Tiếp khách.”
Anh không thể sử dụng vũ lực để đuổi Thiện Phi Bạch đi vì tư thù cá nhân, như vậy sẽ phá hỏng nhiệm vụ của mình.
Đây là trách nhiệm làm việc của lính đánh thuê, đồng thời cũng thể hiện sự tôn trọng dành cho đồng tiền.
Sự chua xót dâng trào trong cổ họng Thiện Phi Bạch khiến cậu như nghẹn lại: “Đây là… nghề mới của Henna?”
Ninh Chước: “Ừ, cảm ơn Bàn Kiều đã giúp chúng tôi mở rộng thêm ngành này.”
Thiện Phi Bạch rặn ra một nụ cười: “Em đứng ở xa nhìn một lúc rồi nhưng không dám nghĩ là anh… Anh làm ăn khấm khá không?”
Ninh Chước liếc nhìn cậu một cái, cảm thấy cậu toàn nói những lời lịch sự giả tạo, khiến cho trong người anh cũng nhộn nhạo khó chịu.
Cho nên khi anh lên tiếng trả lời cũng đầy sự công kích: “Cậu thì sao? Đến đây làm gì? Ngắm cảnh hả?”
Thiện Phi Bạch mơ hồ đáp: “Em đến đây có việc.”
Ninh Chước: “Có việc ở khu đèn đỏ? Cậu làm đồng nghiệp của tôi hay làm khách hàng của tôi?”
Thiện Phi Bạch mím môi, lửa giận trong lòng càng sôi trào hơn.
Cậu biết Ninh Chước đến đây làm nhiệm vụ.
Nhưng cậu không thể đứng nhìn Ninh Chước bị những tên khốn nạn kia liên tục tiếp cận, càng không thể chịu đựng nổi khi thấy anh luôn phải khách khí với những người khách không quen không biết kia nhưng lại luôn lạnh như băng, thậm chí là chế giễu cậu.
Cậu giơ tay ôm chặt lấy eo Ninh Chước: “Bây giờ em đang rảnh, em sẽ diễn vai khách hàng của anh. Đi thôi, chỗ làm nhiệm vụ ở đâu?”
Ninh Chước giơ tay ra: “Trả tiền.”
Thiện Phi Bạch trợn mắt: “Ơ kìa, gì cơ chứ, em tốt bụng giúp anh làm nhiệm vụ, không thu tiền của anh thì thôi đi sao anh lại bắt em trả tiền?”
Ninh Chước: “Không trả tiền thì cút. Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Thiện Phi Bạch hợp tình hợp lý đáp: “Em không trả, em làm không công cho anh.”
Chủ đơn hàng của Ninh Chước đến chậm một bước, đứng từ xa chết lặng nhìn hai người ầm ĩ sóng vai nhau bước vào khách sạn.
Sau khi tỉnh táo lại, chủ đơn hàng đi theo sau, máy liên lạc trong tay chợt reo lên.
Ninh Chước rành rọt nói: “Nhiệm vụ vẫn như cũ.”
Chủ đơn hàng lo lắng nói: “Vừa rồi tôi thấy cậu ta kéo rèm cửa ở phòng số 2 phía đông trên tầng 3. Cậu nhớ là phải đặt phòng ngay bên cạnh nha.”
…
Chủ khách sạn cũng làm việc ngay quầy lễ tân.
Ninh Chước lấy ra “giấy chứng nhận hành nghề” đã chuẩn bị từ trước — đó là một tờ giấy màu xanh lá nho nhỏ dùng để chứng minh sức khỏe, không mắc các bệnh về đường tình dục của người làm nghề mại dâm.
Mỗi tháng sẽ được cấp một lần và được phân phối hằng tháng để đảm bảo sức khỏe và sự an tâm cho khách làng chơi.
Chủ khách sạn kiểm tra “giấy chứng nhận” và hỏi: “Người mới hả?”
Ninh Chước nói: “Lần đầu đến đây.”
Chủ khách sạn trêu: “Mặt đẹp thế mà còn làm nghề này?”
Ninh Chước im lặng cúi đầu.
Chủ khách sạn đảo mắt giữa Thiện Phi Bạch và Ninh Chước, vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi mới thấy hai người lôi lôi kéo kéo nhau ở bên ngoài, quen biết nhau trước hả?”
Ninh Chước và Thiện Phi Bạch không trao đổi ánh mắt với nhau nhưng lại phối hợp ăn ý bịa chuyện.
Thiện Phi Bạch ưỡn ngực tự hào: “Tôi là khách quen của anh ấy.”
Ninh Chước: “… Khách cũ. Lần trước không thỏa thuận giá được nên tôi hủy đơn.”
Thiện Phi Bạch: “Anh chê em nghèo hả?”
Ninh Chước: “Không, tôi chê của cậu nhỏ.”
Thiện Phi Bạch biến sắc như thể lòng tự trọng bị đạp đổ, giọng điệu có chút tức giận: “… Vì trốn em, anh còn dám chạy tới đây kiếm khách, không phải cuối cùng cũng bị em tìm được hả? Anh đợi cả nửa ngày cũng có nhận khách nào đâu, vậy mà còn dám nói là không phải đang đợi em?”
Ninh Chước: “Không có, tôi đang chờ người ra giá cao hơn.”
Thiện Phi Bạch: “Trời ơi, vậy anh tới sai chỗ rồi, lần sau em dẫn anh đến chỗ khác tốt hơn cho.”
Ninh Chước chuyển đề tài: “Không cần tính đến lần sau, bây giờ thanh toán trước đi đã.”
Thiện Phi Bạch vỗ nhẹ vào lòng bàn tay đang mở ra của anh: “Không phải ban nãy em nói rồi sao, lần này em khất nợ*, anh trả tiền phòng.”
*Raw 白嫖 (bạch phiêu): Ám chỉ những người hâm mộ chỉ xem ảnh thần tượng trên mạng, không tiêu tiền hay tham gia hoạt động nhưng vẫn tự nhận là fan. Trong câu nói của Thiện Phi Bạch thì có thể hiểu là lần này cậu chỉ ngắm nhìn sản phẩm chứ không trả tiền mua.
Chủ khách sạn hứng thú lắng nghe cuộc cãi cọ nho nhỏ của cặp đôi trẻ.
Chủ khách sạn làm theo yêu cầu của Ninh Chước, cho hai người đặt phòng 312 trên tầng 3.
Nhiệm vụ được hoàn thành khá suôn sẻ.
Ninh Chước lãng phí nhiều thời gian với Thiện Phi Bạch đến nỗi khi họ vào khách sạn, mục tiêu A đã giao dịch xong, giải tán những người còn lại và đang nằm trên giường ngủ say.
Nhờ Thiện Phi Bạch canh chừng, Ninh Chước dễ dàng mở khóa cửa và lấy đi con chip.
Xong việc, Ninh Chước chuẩn bị rời đi thì bị Thiện Phi Bạch ôm lại từ phía sau.
Cậu chơi xấu với Ninh Chước: “Không được. Chúng ta mới vào phòng chưa được 5 phút nữa, chủ khách sạn sẽ nghĩ em như thế nào chứ?”
Ninh Chước nghiêng người liếc mắt nhìn cậu, anh không nói gì, cất bước rời đi.
Thiện Phi Bạch không chịu thả anh đi: “Phòng cũng thuê rồi, anh vào ngủ với em một chút đi. Em vừa mới làm xong một nhiệm vụ, em phải nằm vùng đến mấy ngày liên tục, may là nắm được cơ hội giết chết một kẻ hiếp dâm hàng loạt…”
Vừa nói, Thiện Phi Bạch vừa ngáp dài, ánh mắt mờ mịt mông lung: “Anh, em kiệt sức rồi.”
Nghe được lí do vì sao cậu lại xuất hiện ở khu đèn đỏ, Ninh Chước lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách vô cớ.
Nhưng hiển nhiên là anh không dễ dàng xuôi lòng: “Cậu không biết cách ngủ à?”
Thiện Phi Bạch quấn chặt lấy anh như một con bạch tuột, còn vô liêm sỉ há miệng cắn lên tai anh: “Em giết tên đó bằng dao, Bạch Thuẫn chắc chắn sẽ đến đây rất nhanh, có lẽ sẽ ra lệnh giới nghiêm cấm đi ra ngoài vào ban đêm, anh Ninh cũng không muốn bị bắt lại trên đường về đâu đúng không?”
Ninh Chước im lặng.
Quả nhiên, trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, tiếng còi hụ của cảnh sát Bạch Thuẫn vang lên từ xa.
Tuy Thiện Phi Bạch không nói bằng tiếng người nhưng đúng là vẫn hợp lý.
Thân phận của Ninh Chước không trong sạch.
Lỡ như bị cảnh sát bắt lại kiểm tra, có khả năng anh bị lục soát và bị tịch thu mất con chip, anh cũng không thể trả lời nguồn gốc của con chip đến từ đâu.
Đến lúc đó mọi chuyện càng phức tạp hơn, thanh danh của Henna cũng gặp bất lợi.
Ninh Chước dùng chìa khóa mở cửa phòng 312, dùng phòng tắm đơn sơ rửa mặt và vệ sinh cá nhân.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đôi, chất lượng không tốt lắm, khi nằm trên đệm có thể cảm nhận rõ ràng lò xo kêu.
Ninh Chước không đắn đo gì, anh tắm xong thì đi ngủ ngay.
Thiện Phi Bạch, một cậu chủ nhỏ hàng thật giá thật, đau khổ bò lên một bên giường còn lại, không tình nguyện quay lưng về phía anh.
Hai bên im lặng.
Ninh Chước nhắm mắt, giả bộ đã ngủ.
Thiện Phi Bạch lại không thể ngủ được.
Sau một lúc lăn lộn, cậu trở người, mặt đối diện với sau lưng Ninh Chước.
“Anh Ninh, trong lòng em khó chịu.” Thiện Phi Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thấy người khác nhìn anh rồi ra giá như vậy, em không thích.”
Nghe cậu lầu bầu lẩm bẩm một lúc, Ninh Chước hơi buồn ngủ nghĩ thầm cậu chỉ đang làm trò mèo: “Khó chịu thì móc tim gan phèo phổi ra là xong.”
Thiện Phi Bạch cười khổ một tiếng, than thở: “Móc ra cho anh xem, anh cũng có chịu tin em đâu.”
Ninh Chước: “Ừ. Chính xác. Tôi không tin bất cứ điều gì cậu nói cả.”
Thiện Phi Bạch trầm mặc một lúc lâu, sau đó bất ngờ dịch người lên, chôn mặt vào phía sau lưng Ninh Chước, khiến cho cơ bắp cả người anh căng chặt.
Thiện Phi Bạch ranh mãnh nói: “Anh Ninh nói xạo. Chẳng phải em nói em giết người, anh cũng tin sao? Anh tin tưởng em hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó.”
Ninh Chước: “… Tôi muốn đi ngủ. Cậu không câm mồm lại thì tôi sẽ cắt lưỡi cậu, ném cho cảnh sát ở gần đây.”
Trong những lời nói đùa vô nghĩa của Thiện Phi Bạch, Ninh Chước mơ màng ngủ thiếp đi.
Lần này, anh ngủ trọn 6 tiếng.
Trời vừa hửng sáng, Ninh Chước bật dậy từ trên giường, dáo dác nhìn xung quanh.
Giường trống không.
Thiện Phi Bạch đã biến mất.
Con chip vẫn còn trong tay anh.
Ninh Chước bước xuống đất, nhìn thấy một ly sữa nóng và một đĩa bánh mì nướng mềm được đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ trong góc phòng.
Ngoài ra còn có một tờ giấy nhắn được đặt ở bên cạnh.
Đó là nét chữ thanh thoát như mây trôi của Thiện Phi Bạch.
“Anh Ninh, em đi trước, thức ăn do em để lại, không có độc đâu.”
“Anh tin em, ăn ngon nhé!”
…
Ninh Chước từ từ tỉnh lại sau giấc mộng mơ hồ.
Anh cảm thấy cả người bải hoải không còn sức lực, anh biết cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm.
Nhưng Thiện Phi Bạch đã dậy rồi. Cậu bận rộn luôn tay luôn chân, thấy anh tỉnh lại thì nhanh chóng bước đến hỏi: “Em đang chuẩn bị đồ ăn sáng, anh Ninh, anh muốn ăn gì không?”
Ninh Chước buột miệng nói: “Giống lần đó, sữa và bánh mì là được.”
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, sau đó cười toe, vui đến mức đuôi lắc lư qua lại: “Anh, lúc đó, anh có ăn không?”
Năm xưa, khi Thiện Phi Bạch chuẩn bị sữa và bánh mì cho Ninh Chước, cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng anh sẽ vứt hết đồ ăn đi.
Ninh Chước không bận tâm đến cậu, anh lấy tay che nửa gương mặt nóng rẫy của mình: “… Câm mồm. Cắt lưỡi cậu bây giờ.”
Thiện Phi Bạch vui vẻ gật gật đầu.
— Có nghĩa là anh đã ăn hết rồi!
Chú thích:
Điển cố “Nhân diện đào hoa”:
Thôi Hộ quê ở Bắc Lăng, đỗ tiến sĩ đời Đường, vẻ người phong nhã, cha mẹ mất sớm. Gặp tiết thanh minh, chàng đi chơi Đô thành, qua một cái trại rộng chừng một mẫu, cây cối rậm rạp, hoa nở đầy cành, giữa có nhà ở, mà chẳng thấy ai. Chàng gõ cửa, thì có một người con gái ra, dòm khe cửa mà hỏi: “Ai đấy?”
Chàng xưng tên họ, rồi nói rằng: “Tôi đi chơi qua đây, vừa gặp lúc khát, nên phải gọi cửa, để xin nước uống”.
Người con gái trở vào, lấy nước đem ra, mở cửa và bắc ghế mời chàng ngồi, rồi đứng ra một bên. Nàng có vẻ đẹp lạ dường, chẳng khác gì thần tiên vậy. Thôi Hộ buông lời bỡn cợt; nàng không trả lời, nhưng cũng ra chiều quyến luyến. Lúc Thôi Hộ tạm biệt ra đi, thì nàng đưa chân đến khỏi cửa, chào rồi trở vào. Từ đấy, chàng vẫn nhớ mà không có dịp tới.
Năm sau, cũng đúng ngày thanh minh, chàng cố tìm đến, thì thấy cửa đóng y như trước, nhưng không thể gọi được, bèn đề vào cánh cửa một bài thơ rồi rời đi.
Cách đó ít lâu, vướng-vít tơ tình, chàng lại tìm đến lần nữa, chợt thấy trong nhà có tiếng khóc. Chàng liền gọi cửa. Một ông già ra hỏi rằng: “Ông có phải là Thôi Hộ không?”
Chàng đáp: “Thưa phải”.
Ông già nói: “Thực là ông đã giết con gái tôi rồi”.
Thôi Hộ sửng sốt, không biết trả lời ra sao.
Ông già lại nói: “Con tôi có biết chữ, chưa gả cho ai. Đã một năm nay, không biết tại sao người cứ thẫn thờ, như có điều gì nghĩ ngợi. Một hôm, cùng với tôi đi chơi về thấy bài thơ đề cửa, liền bệnh mấy hôm, không ăn gì rồi chết. Vậy không phải chính ông đã giết nó thì còn ai? Tôi chỉ có một người con gái, định gả vào nơi tử tế để nương thân già; bây giờ như thế, thì còn biết làm thế nào?” Nói xong, ông già nức nở khóc.
Chàng cũng bùi ngùi, xin vào tận nơi thăm, thì thấy nàng nhan sắc còn như trước. Chàng lấy tay nâng đầu lên mà nói: “Tôi là Thôi Hộ đây”.
Tự nhiên người con gái tỉnh lại. Ai nấy đều mừng rỡ vô cùng. Sau, ông già gả người con gái ấy cho Thôi Hộ. (Trích “Điển cố truyện và thơ”, Phan Thế Roanh dịch)