Bộ tây trang trắng muốt ướt nước ôm chặt vào vòng eo thon gọn của Ninh Chước.
Rượu vang đỏ rực dần thấm ướt vào áo sơ mi theo những khoảng hở trên vai, nhiễu nhại từng giọt xuống thắt lưng, uốn lượn trơn trượt rơi xuống chiếc quần tây là lượt thẳng thóm.
Yết hầu của Thiện Phi Bạch nhanh chóng lăn lộn lên xuống.
Suốt cả quãng đường về Ninh Chước tức giận nóng đến hun đầu, anh lôi xềnh xệch Thiện Phi Bạch đi theo phía sau cả người cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen tuyền thấm ướt mồ hôi, vài sợi tóc ẩm ướt áp sát bên má.
Sức khỏe và trạng thái thể chất của Ninh Chước quanh năm bị anh khống chế đến cùng cực, luôn dao động trong trạng thái yếu nhưng không phế.
Thiện Phi Bạch ở cùng với anh một thời gian dài cũng thường xuyên thấy anh đột ngột phát sốt lúc nửa đêm, nguyên nhân thì đa dạng, phong phú không hạn chế.
Dù nhiệt độ ngoài trời hôm nay có thấp hơn hôm qua thì cơ thể anh vẫn sẽ phản xạ có điều kiện đổ mồ hôi, nóng hừng hực cả người.
Mãi sống như vậy cho nên bản thân Ninh Chước cũng không đoán được khi nào anh phát sốt, khi nào không.
Trừ khi bệnh trạng thể hiện quá rõ ràng, cả người bức bối khó chịu đến mức không thể chịu đựng được nữa, anh mới chấp nhận nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Ninh Chước luôn sống một cách hời hợt, vô tâm với bản thân như vậy.
Thiện Phi Bạch trong lòng liều mạng gọi anh, hét thật to, muốn nói với anh rằng: “Anh phải sống tiếp cho em. Anh đã hứa với em rằng anh giao mạng sống của anh cho em mà.”
Nhưng dù trong lòng nổi sóng như thế nào, vẻ mặt của Thiện Phi Bạch vẫn không bày tỏ cảm xúc gì.
Cậu quỳ xuống một cách chậm rãi, mút mát một giọt rượu đỏ chuẩn bị rơi xuống từ đầu ngón tay của Ninh Chước.
Ngay khi đầu ngón tay bị ngậm lấy, Ninh Chước mới nhận ra rằng tay của anh lạnh như băng.
Bởi đầu lưỡi nóng như lửa đốt của Thiện Phi Bạch bao trùm lấy da thịt anh tạo nên cảm giác rất quái dị.
Anh co giật ngón tay nhưng không rút về.
… Vì rất ấm.
Thiện Phi Bạch thong dong liếm láp, không đói khát, cũng không tham lam, đầu lưỡi thong thả ung dung liếm mút như thể Ninh Chước là một viên kẹo ngọt ngào, độc đáo mà cậu cần phải chậm rãi thưởng thức từng hương vị một.
Nhưng hai tay chống trên mặt đất của cậu lại hưng phấn đến mức phát run.
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn đến mức vô sỉ làm theo yêu cầu ô nhục của Ninh Chước.
Đầu lưỡi cậu linh hoạt chuyển động khắp nơi, đầu lưỡi không hề lấp ló hay thò ra ngoài nhưng cách qua một lớp quần áo, Ninh Chước vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự ướt át nóng hổi của nó lan khắp da thịt mình.
… Giống như muốn nghiêm túc nuốt trọn cả người anh vậy.
Ninh Chước muốn thử tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhìn “kẻ đánh bom” làm mưa làm gió rung chuyển cả thế giới bên ngoài này có thể hèn hạ đến mức độ nào.
Nhưng dần dà, Ninh Chước lại có chút không thích ứng được.
Đặc biệt là khi đầu lưỡi của Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng cuộn quanh rốn anh, một cảm giác ngứa râm ran kì lạ xuất hiện lan ra cả người khiến anh gần như nhảy dựng lên.
Anh phải dùng sức bám chặt vào tay vịn của ghế ngồi để ổn định lại.
Nhưng Thiện Phi Bạch vốn là một chàng trai ranh mãnh, gian giảo.
Đầu lưỡi ẩm ướt ấy bắt đầu liên tục trêu chọc ở phần bụng dưới của Ninh Chước.
Ninh Chước khẽ khàng rên lên một tiếng, anh không thể chịu đựng nổi nữa nên buộc lòng phải túm lấy tóc Thiện Phi Bạch không cho cậu quấy rối mình nữa, bắt cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
Hai người chăm chú nhìn nhau.
Khóe miệng và bên má Thiện Phi Bạch dính nhớp rượu đỏ, trông càng thêm nổi bật vẻ đẹp thanh thuần, trong trẻo của tuổi trẻ.
Ninh Chước: “Cậu…”
Thiện Phi Bạch đột ngột gọi trước: “Anh Ninh.”
Giọng của Thiện Phi Bạch run run.
Trong nháy mắt, Ninh Chước nhìn thấy hình ảnh của Thiện Phi Bạch đang quỳ trước mặt mình dần thu nhỏ lại… cho đến khi trở thành Tiểu Bạch nhỏ nhắn ngày trước.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn, hiền lành đang ngẩng đầu nhìn anh, một lòng một dạ nghe lời anh nói.
Sự bối rối xen lẫn tức giận ban đầu của Ninh Chước cứ thế tan thành mây khói.
Bàn tay túm lấy tóc Thiện Phi Bạch thả lỏng ra một chút, anh quyết định sẽ “nói chuyện” với Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước rất ít khi thổ lộ tình cảm với người khác, anh chỉ lo làm chuyện của mình, cái gọi là “nói chuyện” cũng là một đặc tính của Ninh Chước, anh có thói quen đi thẳng vào vấn đề:
“Sao cậu lại kéo sếp Phó vào chuyện này?… Đừng có nói với tôi là không có, ở khắp Ngân Chùy này không có đến 10 người có kĩ thuật tiềm hành vượt trội như vậy. Người bây giờ còn sống có khi cũng chỉ còn mỗi anh ấy.”
“Ngoài sếp Phó, còn ai ở Henna tham gia nữa?”
“Không có.” Thiện Phi Bạch đánh giá sắc mặt của Ninh Chước, giọng nói trầm xuống một quãng tám, thành thật trả lời: “… Còn có Tiểu Đường.”
Nói xong Thiện Phi Bạch ủ rũ mặt mày như một con chó con bị bắt lại vì phá phách.
Ninh Chước quyết sẽ không bị bộ mặt này của cậu đánh lừa nữa.
Dù Thiện Phi Bạch có diễn bộ mặt con chó con mếu máo đáng thương này sống động như vậy, với Ninh Chước, anh vẫn thấy cậu là một con sói ranh ma, hung hãn, cho nên anh cần phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đối phó được cậu.
Tuy nhiên, suốt mười mấy tiếng căng thẳng liên tục không ngủ đủ, lại lang thang ở bên ngoài gió lạnh từ tối cho đến gần sáng và tốn thêm công sức dạy dỗ lại Thiện Phi Bạch, bây giờ Ninh Chước khá là mệt mỏi, uể oải.
Anh khép hờ mắt, từ xoang mũi phả ra một luồng khí nóng: “… Tôi làm xong chuyện của mình thì sẽ chết. Đừng có liên lụy những người khác.”
Thiện Phi Bạch nhìn anh không chớp mắt: “Anh Ninh, anh đã hứa với em rồi, anh sẽ chết trong tay em.”
Ninh Chước ngạc nhiên, cố gắng lục lọi lại trong ký ức những lời này ở đâu.
… Đó là lời hứa Thiện Phi Bạch dùng thân phận “Tiểu Bạch” bắt anh phải hứa ở bên rìa vách đá.
Ninh Chước không ngờ cậu lại còn nhớ một lời hứa ngây ngô như một trò đùa như vậy
Thiện Phi Bạch không chỉ nhớ rõ mà còn nhớ đến khắc cốt ghi tâm: “Anh không được tự ý chết. Anh là của em.”
Lời nói ấu tri như vậy khiến Ninh Chước cảm thấy vô cùng buồn cười.
Anh dường như nhìn thấy Tiểu Bạch chỉ cao ngang thân mình năm xưa đang thò đầu ra nói từ cơ thể của con sói hoang này.
Rượu vang như thấm đẫm vào da thịt Ninh Chước, làm cho anh càng thêm nóng, thêm say.
Ninh Chước nghĩ có lẽ anh lại phát sốt.
Lần này là một cơn sốt rất nặng, có lẽ nặng đến mức anh phải nằm liệt giường một đến hai ngày.
Nhưng lần này Ninh Chước không chán ghét sức khỏe yếu kém của mình nữa.
Anh có thể mơ hồ cảm giác được một tia an toàn và kiên định lạ thường.
Giống như ngay khi anh vừa ngất đi thì ở bên cạnh luôn có một người sẵn sàng che chở cho anh vậy.
Cho nên anh thả lỏng tâm tình, nghe xong lời nói ngốc nghếch của Thiện Phi Bạch thì lại cười cười: “… Tôi là của cậu? Cậu là do tôi mua.”
Thiện Phi Bạch quỳ một gối xuống đất, nói năng rõ ràng: “Anh là của em. Em là của anh. Khi còn nhỏ em đã không muốn đi, vì em không muốn về nhà; bây giờ em và anh ở bên nhau, em cảm thấy rằng nơi anh ở chính là nhà của em.”
Sóng tình mãnh liệt của cậu như một cơn thủy triều mạnh mẽ quét sạch những ham muốn dục vọng.
Ninh Chước đặt tay lên trán, anh cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ không thực tế.
Trong giấc mơ, Thiện Phi Bạch đó đang nói rằng nơi nào có anh, nơi đó là nhà của cậu.
Thật là buồn cười. Vì Ninh Chước anh vốn là một kẻ không có nhà để về.
Ninh Chước không muốn cùng cậu dây dưa về vấn đề này, anh hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến việc cậu kéo những người ở Henna vào việc này chung với tôi và cậu?”
Giờ phút này, Ninh Chước nghe thấy giọng nói của anh mơ hồ mông lung như được truyền qua một lớp nước.
Thiện Phi Bạch khoanh tay ở trên đùi Ninh Chước, tựa cằm lên, ngẩng đầu nhìn anh đầy si mê.
Đối đầu với Ninh Chước nhiều năm, cậu biết rõ khí lực bắn ra bốn phía của anh không bao giờ mỏi mệt là dựa vào ý chí này.
Nếu ý chí đó tan biến đi thì anh cũng sẽ hóa thành một u hồn lang thang.
Thiện Phi Bạch không chấp nhận điều đó.
Cậu nói: “Nếu anh muốn chết thì em không thể khuyên anh được. Vậy thì em chỉ có thể kéo người của Henna theo anh thôi.”
Cậu dịu dàng nói một lí do vô cùng ngây thơ: “Chúng ta cùng hội cùng thuyền, nếu anh muốn chết thì chúng ta chết chung với nhau thôi.”
Ninh Chước nghĩ: mẹ nó, ở trong mơ mà cũng láo toét như vậy.
Ngón tay anh tì vào yết hầu của Thiện Phi Bạch, anh không dùng lực mà chỉ nhẹ nhàng nhéo một chút: “… Con chó điên này, vậy Bàn Kiều của cậu thì sao?”
Thiện Phi Bạch đáp: “Ngay từ ngày đi theo em, họ đã biết em là chó điên rồi.”
Ninh Chước: “Lúc còn nhỏ tôi chưa từng thấy cậu như vậy.”
Thiện Phi Bạch nhõng nhẽo đáp: “Cần thời gian ủ bệnh mà anh.”
Ninh Chước: “Đó là lí do cậu cắn tôi?”
Thiện Phi Bạch: “Đó là vì em thích anh Ninh.”
Ninh Chước: “Không phải ban nãy cậu nói cậu không muốn về nhà à?
Thiện Phi Bạch: “Ban đầu là vậy. Khi cắn anh thì không phải.”
Ninh Chước: “Vậy sau này vì sao lại đâm tôi?”
“Vì muốn anh Ninh sống, muốn anh phải nhìn thấy em, cũng là vì em thích anh Ninh…” Thiện Phi Bạch dừng một chút, ngại ngùng nói thêm: “Em cũng thích… thấy anh Ninh dính máu.”
Lời tỏ tình mùi mẫn này ở bên tai Ninh Chước đều biến thành lời nói của trẻ con.
Cho nên với vấn đề này, thái độ của Ninh Chước rất đơn giản: anh không tin.
Quả thực nghe Thiện Phi Bạch nói “thích” có khiến anh rung động, nhưng đó không phải là thứ mà anh nghĩ bản thân có thể hưởng thụ được.
Huống hồ Ninh Chước cũng không biết lời nào của Thiện Phi Bạch là thật, lời nào là giả.
Bởi vì ngay từ khi họ quen biết nhau, cậu đã nói dối.
Thiện Phi Bạch lại không đoán được suy nghĩ của Ninh Chước.
Thiện Phi Bạch mơ hồ nhận ra tình cảm của mình khi dồn Ninh Chước vào đường cùng ở bãi đậu xe bỏ hoang và đâm con dao máu tươi đầm đìa vào người anh.
Nhưng cậu cũng không bị tình cảm này trói buộc, cũng không băn khoăn trăn trở vì nó quá nhiều mà cậu luôn hành động theo ý muốn của mình.
Cậu muốn đối đầu với Ninh Chước, cậu cũng làm điều đó đến cùng đến tận.
Cậu muốn đối xử tốt với Ninh Chước, cậu cũng làm điều đó đến cùng đến tận.
Ninh Chước hỏi tình cảm của cậu, cậu cũng thành thật bày tỏ.
Thiện Phi Bạch nghĩ ràng có nói ra cũng không sao.
Nhưng sau khi thổ lộ, trái tim của Thiện Phi Bạch không nhẹ nhõm, thanh thản hơn mà ngược lại còn phiền nhiễu, hỗn loạn hơn.
Chàng trai chưa bao giờ chột dạ, xấu hổ bao giờ bây giờ lại nắm chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi nóng rẫy, chờ mong Ninh Chước đáp lời.
Ninh Chước im lặng vài giây, anh nâng bàn tay dính đầy rượu vang, túm lấy cái đuôi sói ngoe nguẩy của cậu và dùng sức kéo mạnh, dùng một câu chấm dứt lời tỏ tình của cậu:
“… Nhóc lừa đảo.”
Trái tim đập loạn của Thiện Phi Bạch ngay lập tức thót lại.
Cậu thất vọng cúi đầu, tựa trán lên đùi của Ninh Chước, lắc lư buồn bã.
Nhưng chưa đến một phút sau, Thiện Phi Bạch đã khôi phục bộ dạng ban đầu, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ninh Chước phát sốt đến mức mất một nửa ý thức, cả người thoát lực, anh hơi cúi đầu, mái đầu dần hạ thấp xuống, cho nên cậu liền bạo gan rướn người lên, nhẹ nhàng chạm môi vào môi anh.
Ninh Chước mất ý thức, anh cảm thấy mình liên tục nằm mơ thấy một giấc mơ lạ kỳ.
Trong giấc mơ, có một người đang hôn lên vết thương ở trên ngón áp út bên trái, rất ngứa, rất nóng, khiến cho anh muốn co rụt tay lại để né tránh sự ấm áp, ẩm ướt kia.
Trong giấc mơ, có một người liên tục lặp đi lặp lại: “Anh ơi, em thích anh lắm.”
Như thể người này cảm thấy tiếc nuối vì bản thân nói ra từ “thích” này quá muộn màng, cho nên cần phải nói thật nhiều, thật lâu.
Ninh Chước bị làm phiền đến mức không nhịn được mà bịt lấy miệng đối phương.
Trong lòng bàn tay lại tràn đầy những nụ hôn nóng bỏng khác.
Người nọ nhỏ giọng hỏi anh: “Anh Ninh, đến cái chết anh còn không sợ, vậy mà anh lại sợ em yêu anh à?”