Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đang đi dạo sau bữa tối.
Ninh Chước như chết lặng, cả người cũng cứng ngắc lờ đờ.
Chuyện này không liên quan đến tối hôm qua.
Chỉ đơn giản là vì anh không biết “thư giãn” như thế nào.
Từ năm 13 tuổi, Ninh Chước luôn trong trạng thái lao lực quá độ, thời gian ngủ mỗi ngày cũng ít ỏi đến đáng thương, dù có ngủ cũng chẳng khác gì đang tỉnh.
Sau khi vào tù, anh vẫn còn giữ nếp sống theo quán tính như ở bên ngoài.
Bây giờ, chiếc phanh cũng đã dần thắng lại, anh chỉ cần vui chơi, tận hưởng, giả vờ thờ ơ với tất cả mọi thứ, tùy cơ ứng biến mọi sự.
Nhưng trên thực tế, anh lại khó lòng thích ứng với nhịp sống chậm rãi này.
Vì Ninh Chước không biết chơi và hưởng thụ như thế nào.
Trò giải trí tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra được là đi dạo.
Thiện Phi Bạch quan sát Ninh Chước một lúc thì mơ hồ đoán ra được điều gì, cậu quyết định bắt đầu bằng đề tài đáng ghét: “Cơm dở quá ăn không nổi.”
Ninh Chước quả nhiên xoay đầu, liếc mắt nhìn: “Vậy cậu nhịn đói tới chết đi.”
Thiện Phi Bạch hơi nhăn mặt, vẻ mặt tươi tắn chợt buồn rầu như bị dội gáo nước lạnh.
Thấy cậu không vui, Ninh Chước lại cảm thấy sảng khoái hơn đôi chút, anh nhéo gương mặt điển trai kia: “Làm tốt việc của mình đi rồi muốn sống như thế nào thì sống.”
Thiện Phi Bạch chân thành nói: “Anh ơi, tối hôm qua không tốt mà.”
Ninh Chước: “… Nếu không nói được tiếng người thì từ giờ về sau đừng ngồi vào bàn nữa, xuống bàn chó mà ngồi.”
Thiện Phi Bạch cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện ra, khiến người khác muốn chọt vào: “Anh, bây giờ chúng ta đang làm gì vậy?”
Ninh Chước xóa bỏ ý nghĩ dư thừa, trả lời đơn giản ngắn gọn: “Đi bộ.”
Thiện Phi Bạch: “Đi hoài không có vui.”
Ninh Chước ngẩng đầu nhìn rời, nhàn nhạt nói: “Vui.”
Thiện Phi Bạch: “Không vui! Em dẫn anh đi chơi trò chơi vui hơn.”
Ninh Chước dừng một chút: “Không có hứng thú.”
Thiện Phi Bạch túm lấy ống tay áo của anh.
Ninh Chước: “Chậc.”
Anh vươn tay chỉ vào Thiện Phi Bạch, cảnh cáo cậu không được tự ý chạm vào mình.
Thiện Phi Bạch nhìn ngón tay sắt đang duỗi ra của anh, trước khi anh bỏ tay xuống thì nắm chặt lấy, vui sướng quay người: “Nếu anh không biết chơi thì để em chỉ cho anh.”
Ninh Chước bị sự táo bạo của cậu làm cho ngơ ngác. Anh nhúc nhích ngón tay nhưng không hất cậu ra.
Ở Henna cũng có phòng giải trí.
Trừ lúc tìm sếp Phó, Ninh Chước chưa bao giờ bước vào đó bao giờ.
Sau khi nhìn khu vui chơi ở khu nhà tù cao cấp, Ninh Chước còn nghi ngờ nghĩ nếu sếp Phó bước vào đây thì sẽ chơi vui đến mức quên trời quên đất.
Khu trò chơi điện tử rộng hơn 700 mét vuông, có đủ mọi sản phẩm mà bạn cần từ máy chiếu 3D đến trò chơi thực tế ảo VR, từ máy đỏ trắng FC đến máy arcade kiểu cũ, từ trò chơi điện tử pixel cũ đến trò chơi phổ biến mới nhất hiện nay là “Thiên đường Ngân Chùy” do công ty Interest sản xuất.
Vì Ninh Chước ghét mọi thứ liên quan đến công ty Interest nên Thiện Phi Bạch đào ra một trò chơi sử dụng thẻ game ở trong góc nào đó, nội dung trò chơi cũng khá đơn giản, có điều khiển xe tăng, đấu vật, giải cứu con tin…
Ninh Chước đã cách ly khỏi mọi trò giải trí cần phải trả tiền từ khi còn nhỏ. Sau khi Thiện Phi Bạch nhét thiết bị điều khiển cầm tay vào tay anh, anh còn cầm ngược nó.
Khi nhận ra điều này, Thiện Phi Bạch nhịn cười và chỉ cho anh từng nút bấm trên thiết bị.
Ban đầu, Ninh Chước điều khiển chiếc xe tăng nhỏ như một cơn cuồng phong thịnh nộ, hết lần này đến lần khác cho nó nổ tung khi bị pháo binh của địch bao vây.
May là khi anh luôn làm mọi việc một cách nghiêm túc, và chơi trò chơi cũng vậy.
Ninh Chước ngày càng tiến bộ hơn, anh chơi rất khá, nhưng sống lưng lại luôn thẳng tắp, dáng vẻ chẳng giống như đang thư giãn mà như đang ép bản thân phải hoàn thành một phần công việc một cách hoàn hảo.
Thiện Phi Bạch không muốn anh căng thẳng như vậy cho nên nhanh tay lẹ mắt quét sạch quân địch ở bên mình, rảnh rỗi không còn chuyện gì liền điều khiển xe tăng chạy vòng quanh xe của Ninh Chước.
“Cậu dẫn tôi đi đâu vậy?” Ninh Chước không thèm nhìn Thiện Phi Bạch, anh tách đầu gối, lấy đầu gối đập đập lên đầu gối của cậu: “Nhìn đường đi đi chứ.”
Thiện Phi Bạch bị đá vào đầu gối: “…” Anh Ninh, anh thật đáng yêu.
Xe tăng của cậu xoay tròn rồi chạy về phía trước.
Chơi thêm một lát, Thiện Phi Bạch và Ninh Chước gặp lại nhau, lái xe tăng vào chỗ ẩn nấp, cậu cúi đầu, dụi mắt liên tục.
Ninh Chước nhìn thấy động tác của cậu thì hỏi: “Sao vậy?”
Thiện Phi Bạch đáp: “Em đau mắt.”
Khả năng phân biệt màu sắc của cậu rất kém, trò chơi này lại là đời cũ, kẻ địch cũng có thể dễ dàng hòa vào phông nền.
Vật thể chuyển động thì không sao, nhưng khi chạm trán với tháp pháo to lớn, Thiện Phi Bạch phải chờ pháo của người khác bắn ra mới nhận ra được đó không phải là một công trình bình thường.
Để phân biệt những thứ có màu sắc giống nhau, Thiện Phi Bạch phải tốn sức nhìn thật kĩ, cho nên rất dễ mỏi mắt.
Thiện Phi Bạch dụi mắt, Ninh Chước vẫn nhìn màn hình, đuổi đám quái vật đang tiếp cận mình: “Kính tôi đưa cho cậu đâu?”
Vừa hỏi xong, Ninh Chước chợt nhớ ra mình đã từng hỏi câu này rồi, nên anh tự hỏi tự đáp: “Bị đập nát rồi.”
Thiện Phi Bạch ngừng tay, nhớ đến một ngày xa xôi nào đó.
Cậu cúi đầu cười.
Ninh Chước: “Cười cái gì?”
Thiện Phi Bạch: “Anh nói thêm đi, anh Ninh, sao anh lại đưa mắt kính cho em?”
Ninh Chước không quay đầu: “Không phải lúc trước tôi đã ghi rõ rồi à?”
Đúng là vậy.
Lúc trước anh đã viết rất rõ ràng.
Hai người vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi mưa bom bão đạn, đầy máu và lửa, nhưng trái tim cả hai đều cùng hướng về một nơi của quá khứ.
…
Thiện Phi Bạch có vấn đề về mắt bẩm sinh.
Mặc dù cậu không thể nhìn rõ được màu sắc của thế giới nhưng thị lực lại rất tốt, cho nên cũng không đến mức bỏ qua hết mọi cảnh đẹp trên đời.
Khi kiểm tra sức khỏe từ ngày nhỏ, kết quả kiểm tra cho thấy cậu bị mù màu.
Bà nội sẵn lòng điều trị cho cậu, nhưng Thiện Phi Bạch ngày nhỏ không cảm thấy việc “mù màu” này ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mình. Cậu sợ việc điều trị sẽ làm chậm trễ thời gian chơi của mình nên đã nũng nịu kéo bà nội đi.
Bà nội cũng không phải người thích ép buộc.
Nếu cậu không muốn, vậy thì không cần điều trị, dù sao cũng không phải khuyết điểm quá lớn.
Sau đó, bà nội không còn trên đời, càng không có ai quan tâm đến việc đôi mắt của cậu có nhìn thấy màu sắc hay không.
Cha của cậu còn không biết cậu bị mù màu.
Thiện Phi Bạch cũng không nói cho ai biết về chuyện này, kể cả Ninh Chước và Bàn Kiều.
Cậu đã tập làm quen với thế giới chỉ có hai màu đen trắng như thể nó vốn đã như vậy từ ban đầu.
Một ngày nọ, Thiện Phi Bạch nhận được một đơn hàng.
Nội dung là bảo vệ một chiếc xe tải chở thuốc giả đến chợ đen, và đối tác lại là Ninh Chước.
—— Ở thành phố Ngân Chùy, ai cũng biết ân oán giữa hai người Thiện Ninh.
Các thế lực khác nhau ở Ngân Chùy thường có liên hệ với nhau. Chỉ cần có người muốn làm chuyện gì đó thì sẽ có một bên khác quan tâm muốn làm chuyện ngược lại.
Cho nên phần lớn thời gian, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch sẽ là hai tổ chức được thuê bởi một cặp thế lực đối địch nhau, trở thành vũ khí đối kháng nhau.
Một số người muốn an toàn hơn nên đã khéo léo mời cả Henna và Bàn Kiều cùng nhau hộ tống, trực tiếp tước bỏ cơ hội giao tranh giữa hai bên, khiến đối thủ không kịp xen vào.
Họ là lính đánh thuê nên sẽ không lắc đầu với tiền bạc.
Sau khi nhận đơn hàng, Ninh Chước vẫn sẽ phớt lờ Thiện Phi Bạch như thường lệ.
Thậm chí Thiện Phi Bạch còn không nói được lời nào với anh.
Trong quá trình vận chuyển lại có sự cố xảy ra.
Công ty Kiện Khang hiển nhiên không cho phép thuốc lậu lưu hành bên ngoài.
Phía sản xuất xảo quyệt đã lén giấu kho thuốc một cách bí mật.
“Hành trình vận chuyển thuốc” này là đối tượng đả kích trọng yếu của công ty Kiện Khang.
Công ty lớn có kế hoạch giết một người răn trăm người, muốn đánh lô hàng này một cú thật lớn, khiến cho lính đánh thuê ở Ngân Chùy không dám nhận đơn hàng vận chuyển thuốc lậu nữa.
Hai bên vừa đụng độ đã lập tức xông lên chém giết nhau.
Cuộc tranh chấp xảy ra ở một bến tàu cũ.
Những người dân sinh sống vốn đã di tản từ lâu, nhưng vẫn còn một số người vẫn còn ở lại. Khi tiếng súng vừa vang lên, những người dân vô tội sợ hãi co rúm trốn ở dưới tầng hầm.
Bên kia biết đội lính đánh thuê có tay súng bắn tỉa nên đã hào phóng bố trí trước một điểm bắn tự động thông qua máy quét hồng ngoại có thể theo dõi phạm vi lớn những dạng sống xuất hiện trên các tòa nhà cao tầng ở trong khu vực.
Giữa tiếng sùng rầm trời, Thiện Phi Bạch cầm súng bắn tỉa, bắn một lần rồi lại di chuyển sang nơi khác, cậu di chuyển khắp nơi như một con nai giữa những tòa nhà cao tầng bỏ hoang, để cho hàng đạn đuổi theo sau, từng băng đạn không ngừng được bắn ra khiến xi măng, bê tông nổ tung, bay tán loạn cả một vùng.
Cậu nhân lúc bên kia thay băng đạn, tự động tìm một chỗ trống, chuẩn xác xoay người, bắn ra một phát đạn chính xác về phía người nã đạn.
Đối phương chết ngay tại chỗ.
Thiện Phi Bạch huýt sáo sau cơn mưa đạn, cảm thấy khá tự hào.
Cậu từ cửa sổ nhìn xuống, tình cờ nhìn thấy Ninh Chước dùng một chân đá bay một người ra khỏi xe tải, anh nhanh nhẹn lăn xuống đất, nắm lấy cổ người máy vặn ngược rồi ném xuống biển.
Một giây tiếp theo, trong biển vang lên tiếng nổ “bùm” thật to, một cột nước cao hàng chục thước dội lên trên.
—— Android tự nổ.
Ninh Chước cách vị trí nổ không xa, anh bị sóng xung kích đẩy lùi hai bước, chưa kịp ổn định trọng tâm thì bị một đôi cánh tay sắt từ phía sau lao đến khóa chặt.
Một android tự nổ khác.
Ninh Chức phản ứng rất nhanh, anh vung tay phải, đập nát nửa cánh tay của đối phương, tạo cho mình một khoảng trống để trốn thoát.
Nhưng android lại không cảm thấy đau đớn.
Nó quấn quanh người Ninh Chước như một con cá chạch.
Cách đó không xa, bên tai Ninh Chước vang lên tiếng đếm ngược máy móc.
Âm thanh cách đó khoảng 50 mét như gai nhọn đâm vào màng nhĩ Thiện Phi Bạch.
Máu nóng dồn lên đầu cậu.
Nhưng khi Thiện Phi Bạch vừa cầm súng lên thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân trên lớp cát.
—— Có người.
Thiện Phi Bạch không quan tâm.
Cậu nhắm thẳng vào sườn ngực trái của android.
Cậu biết mình đang đánh cược.
Chỉ cần bắn nát lõi trung tâm của nó, nó sẽ không thể hoạt động và tự nổ nữa.
Tuy nhiên, một phát bắn của cậu cũng có thể trực tiếp phá vỡ chất nổ tích trữ trong cơ thể của android, biến Ninh Chước trở thành một quả cầu lửa rực cháy.
Trong lòng cậu bốc hỏa, nhưng tâm trí lại vô cùng vững vàng.
Đã quá muộn, đặt cược vào may mắn, đặt cược vào mạng sống.
Tiếng súng vang lên, thân thể của android bị đẩy về phía trước, trực tiếp đè lên Ninh Chước ở bên dưới.
Tin tốt là nó không phát nổ.
Tin xấu là nó không dừng lại.
Hơn nữa, tiếng bước chân phía sau Thiện Phi Bạch ngày một rõ ràng và gần hơn.
Thiện Phi Bạch thò cả hai chân ra ngoài cửa sổ, cậu ngồi ở mép bệ cửa sổ bê tông, hai chân đung đưa trong không trung, tim thắt lại, nhắm vào ngực phải của android và bóp cò một lần nữa.
Cùng lúc đó, một tiếng vang lớn đến từ phía của Ninh Chước và android khiến mí mắt của Thiện Phi Bạch giật mạnh.
Động tác của Ninh Chước.
Anh đã đập nát gần hết chân phải của android nhưng vẫn không thể thoát khỏi thế gọng kìm của nó.
Mục đích của việc chế tạo android này là để cho nó tự nổ, tiêu hủy cả con người, đồ vật và tòa nhà.
Nó phải hoàn thành sứ mệnh của mình.
Thiện Phi Bạch nghe rõ tiếng bước chân đang đến gần và tiếng nạp đạn sau lưng.
Cậu không nhìn vì không có thời gian.
Phát súng thứ ba của cậu được bắn ra cùng lúc với người ở phía sau lưng.
Lần này cậu chọn phần đầu của android.
Sở dĩ trước đó cậu không chọn phần đầu không phải vì cậu không chắc chắn mà là vì cậu sợ phần đầu có diện tích không nhỏ, nếu bên trong không phải là phần cõi trung tâm mà là thuốc nổ thì càng tệ hơn.
Nhưng cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Khoảnh khắc một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống gò má trắng nõn của Thiện Phi Bạch, viên đạn bay ra khỏi căn phòng. Kèm theo tiếng súng nổ, cơ thể cậu nghiêng về phía trước, rơi thẳng từ trên lầu xuống.
Ninh Chước không chết trong vụ nổ.
Android ngoan cố bám chặt anh từ phía sau, nó muốn đồng quy vu tận với anh nhưng cả cơ thể lại bị bắn cho tan tác trước khi giây cuối cùng của vụ nổ. Cái đầu bị bắn nát của nó không còn cử động được nữa và gục ở trên vai anh.
Ninh Chước không có ý định quan tâm tới cậu.
Vì anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu rơi từ trên cao xuống.
Thấy cậu rơi qua ba tầng lầu, trái tim anh trĩu nặng thì cậu lại nhanh nhẹn vung đai súng, móc chính xác vào một thanh thép nhô ra từ bức tường.
Thiện Phi Bạch cầm thân súng với vẻ mặt đắc thắng, cậu lấy đà nhảy vào trong một cửa sổ vỡ, biến mất trong tòa nhà tối tăm.
Trong ba con android tự nổ, một con bị Ninh Chước ném xuống biển, một con cố gắng liều chết đã bị Ninh Chước và Thiện Phi Bạch phá hủy thành đống sắt vụn.
Trước khi android cuối cùng có thời gian phát huy tác dụng, Thiện Phi Bạch đã bắn nó nổ tung thành một quả pháo hoa nhỏ.
Kế hoạch của đối phương thất bại và phải rút lui trong ô nhục.
Ninh Chước và những người khác cứu được lô hàng, danh tiếng chỉ bị thiệt hại nhỏ, cho nên đây được xem là một thắng lợi lớn.
Thiện Phi Bạch cảm thấy cậu đã làm rất tốt nên hí hửng chạy đến trước mặt Ninh Chước, vừa định lên tiếng đã bị anh quát mắng: “Thằng nhóc họ Thiện này cậu bị mù hay bị điếc? Có người ở phía sau cậu, cậu không nhìn thấy hay là không nghe thấy hả?”
Thiện Phi Bạch gãi gãi lỗ tai bị đạn bắn sượt qua, thản nhiên nói: “Em bị mù mà, thấy anh sắp chết em còn nhìn thấy gì nữa đâu.”
Đây chỉ là một câu trả lời thuận miệng của cậu.
Ninh Chước cũng không quan tâm đến cậu nữa, anh xoay người bỏ đi.
Nhưng sau khi nhiệm vụ kết thúc được ba ngày, Thiện Phi Bạch nhận được một đơn chuyển phát nhanh gửi đến căn cứ của Bàn Kiều.
Cậu mở ra xem, đó là một cặp kính gọng tròn với tròng kính màu hồng.
—— Sở dĩ cậu biết nó có màu hồng nhạt là vì Thiện Phi Bạch đọc hướng dẫn sử dụng và bên trên viết rõ ràng mạch lạc:
“Thiếu nữ hồng phấn”.
Kèm theo món hàng còn có một dòng nhắn: “Nếu bị mù thì đi chữa trị sớm đi.”
Những người khác ở Bàn Kiều khi nhìn thấy tròng kính màu hồng liền mắng chửi ngay lập tức.
Làm sao một người đàn ông trưởng thành có thể dùng một món đồ như vậy được?
Con thỏ Ninh chỉ biết xem thường người khác!
Chắc chắn là có âm mưu, nói không chừng trong kính còn chứa bom mini!
Họ không thích, nhưng Thiện Phi Bạch lại rất thích.
Cậu giơ mắt kính lên, quan sát kĩ hơn.
Ngay lập tức, cậu choáng váng ngay tại chỗ.
Thông qua tròng kính, cậu nhìn thấy một thế giới mới đầy khác lạ.
Thiện Phi Bạch không biết đó là thế giới gì, nhưng toàn bộ thế giới xám xịt, ảm đạm mà cậu chán ngán nhìn ngắm mỗi ngày chợt bừng sáng chói lòa.
Những đám mây có màu xám nhưng không phải là màu xám chết chóc mà cậu hay nhìn thấy nữa. Chúng được khảm thêm một quầng sáng vàng rực rỡ, chói sáng đến mức cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cậu nâng kính lên và quay về phía những người đứng sau.
Cứ như thể những người bị thế giới bị tẩy trắng từ đầu đến cuối đều được ban cho những màu sắc sống động trong mắt Thiện Phi Bạch.
Ở bên cạnh thế giới rực rỡ vừa hiện ra, Thiện Phi Bạch nhìn thấy một nửa dấu vân tay.
Cậu nghĩ rằng là do Ninh Chước để lại khi anh đeo kính lên thử.
Thiện Phi Bạch không nghĩ những người khác hoặc là phụ tá để lại là vì phụ tá không thể thiếu chuyên nghiệp như vậy, cấp dưới của cậu cũng không có gan đối xử thô bạo với đồ của anh Ninh.
Thiện Phi Bạch không nhìn xa hơn, cậu cất kính và rời khỏi căn cứ Bàn Kiều.
Bước chân cậu vội vàng hấp tấp, cậu vác khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn đựng trong hộp đàn violin trên vai, cậu băng băng qua một nửa thành phố Ngân Chùy u ám.
Cậu không biết bây giờ Ninh Chước đang ở đâu.
Cậu chỉ muốn tìm thấy anh thật nhanh.
Cậu muốn tìm anh và hỏi làm sao anh lại phát hiện ra bí mật về đôi mắt của cậu.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy…
Lúc trước cậu cũng không hề nói cho anh biết.
Mặt trời lên cao, ánh sáng chói mắt đâm thủng đám mây dày như những ngọn giáo, cậu tìm thấy Ninh Chước trên một con phố cách căn cứ Henna 10km.
Vô tình là hôm đó Ninh Chước thua trò đoán mò nên phải chịu trách nhiệm đi mua đồ ăn vặt.
Anh đang ôm một đống túi thức uống, tựa lưng vào bức tường gạch đỏ trước một tiệm bánh trên phố.
Mẫn Mân đang chọn bánh mì trong cửa hàng.
Vì thời tiết xấu nên trên đường có rất ít người đi lại, như vậy cậu mới có thời gian hỏi Ninh Chước những vấn đề này.
Nhưng Thiện Phi Bạch không đến gần.
Cậu chọn một nơi cao và chờ đợi âm thầm.
Thở hổn hển, cậu lấy kính ra, cẩn thận đeo trên sống mũi, cậu mở hộp đàn violon, lấy khẩu súng bắn tỉa quen thuộc, ngắm Ninh Chước từ xa thông qua ống ngắm.
Đây là lần đầu tiên cậu đeo kính, và cũng là lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát một người nào đó.
Ninh Chước tinh tường nhận ra điều gì đó nên anh ngẩng đầu.
Đôi mắt lãnh đạm, trong suốt tựa đá quý của anh nhìn thẳng vào trái tim của Thiện Phi Bạch.
Ống ngắm bắn tỉa của Thiện Phi Bạch có phần phản chiếu, Ninh Chước cũng nhìn thấy cậu. Anh giơ tay phải lên, nắm ngón trỏ bằng thép và phóng ra một chiếc nòng súng màu đen.
Anh hướng nòng súng về phía cậu như muốn nói “Tôi thấy cậu”.
Thiện Phi Bạch không nhúc nhích, cậu cất súng đi, lộ ra gương mặt đeo kính từ xa nhìn Ninh Chước.
Ninh Chước âm thầm cười, cảm thấy cậu thật ấu trĩ, đã nhận quà rồi còn muốn đứng trước mặt anh khoe khoang như thể quan tâm đến việc anh có quan tâm cậu có nhận được quà hay không.
Bên kia, trái tim của Thiện Phi Bạch căng chặt đến nóng rẫy, cậu phải dùng tay ôm lấy nó để ngăn nó không đập mạnh nữa.
Thiện Phi Bạch ôm ngực, lẩm bẩm: “Đôi mắt xanh của em.”
…
Thiện Phi Bạch nhìn thẳng vào màn hình điện tử, nhỏ giọng nói: “Hôm nhận được mắt kính, em dùng nó để ngắm sao.”
Ninh Chước cũng nhớ lại một số chi tiết vào ngày hôm đó.
Rõ ràng hôm đó là một ngày nhiều mây.
Anh ngẩng đầu lên và thậm chí không nhìn thấy bầu trời đâu.
Anh ngạc nhiên trước khả năng nói dối của con sói con: “Hôm đó ở Ngân Chùy không có ngôi sao nào cả.”
Thiện Phi Bạch bướng bỉnh: “Có.”
Ninh Chước tiếp tục điều khiển xe tăng trong trò chơi, nghe cậu nói hươu nói vượn: “Sao cậu không nói là sao bay đầy trời luôn đi?”
Thiện Phi Bạch: “Không có nhiều, chỉ có hai ngôi sao thôi, khó khăn lắm em mới nhìn thấy được.”
Giọng nói của cậu chậm rãi hiếm thấy, cậu hơi cúi đầu, dịu dàng nói: “Rất là đẹp… Đẹp lắm. Đẹp đến mức em không biết phải tả như thế nào cả.”
Ninh Chước phát ra âm thanh nghi hoặc từ trong cổ họng: “… Hửm?”
Âm thanh nghi hoặc này vừa hướng về phía miêu tả mơ hồ của Thiện Phi Bạch, vừa hướng về phía người đang vội vã bước ở phía sau họ.
Kim Hổ đi đến, đứng ở phía sau hai người, vào thẳng vấn đề: “… Anh Motobu muốn gặp bọn mày.”