Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 51




Kim Hổ nằm trên giường, hai tay chống hông làm điểm tựa đỡ lấy hai chân bị liệt vì cú đá của Ninh Chước.

Tín gõ cửa ở bên ngoài, bước vào trong với đôi chân khập khiễng.

Ninh Chước ra đòn chủ yếu là để cảnh cáo, đánh họ bị thương nhưng không phế, người bị nặng nhất cũng chỉ gãy hai cái xương sườn, phải vào phòng y tế chữa trị.

Nhưng với Kim Hổ, bây giờ cả đội của hắn đi ra ngoài đều không thể thẳng lưng nổi, chẳng khác gì một nhóm đang trong thời kỳ trị liệu phục hồi chức năng.

Con thỏ Ninh chắc chắn cố ý!

Già cái đầu rồi mà không sợ bị đau sái lưng hả!

Kim Hổ lầu bầu phàn nàn đứng dậy: “Con thỏ Ninh và thằng còn lại chưa đi đâu à?”

Tín đáp lời bằng giọng địa phương: “Ninh Chước không có chuyển động gì. Thiện Phi Bạch đã ra ngoài.”

Hắn cũng không gọi Ninh Chước là “con thỏ Ninh” giống như Kim Hổ.

Một con thỏ bình thường không thể nào tẩn hắn đến mức bây giờ đi cầu cũng không thể đứng thẳng thóm được.

Kim Hổ bỏ qua vấn đề này, hai chân run rẩy bước xuống đất: “Để tao đi xem thử.”

Họ đã có một ngày tương đối bình yên.

Hiển nhiên một phần nguyên do là vì Takeshi Motobu quá hãi hùng trước những “tai nạn” xảy ra liên tiếp nên chẳng dám bước ra ngoài.

Nhưng Kim Hổ tin chắc rằng hôm nay bình yên là vì Ninh Chước phát hiện ra mình bị hắn nhắm đến nên mới hành động trong âm thầm.

Không có gì xảy ra nhưng chắc chắn thằng nhãi đó sẽ tiếp tục gây ra sóng gió!

Kim Hổ lết từng bước ra ngoài, đi thám thính xung quanh.

Khi hắn nhìn thấy Thiện Phi Bạch thì giật mình.

Thiện Phi Bạch ra ngoài đi dạo, có vẻ cũng không có ý định đi xa, bây giờ đang ngồi trên cầu thang chơi điện tử cầm tay.

Chỉ vừa nhìn đã thấy rõ trên người Thiện Phi Bạch có nhiều dấu vết đỏ hằn trên da, đặc biệt là dấu tay xanh đỏ cực kỳ sống động và tàn bạo bao quanh cổ.

Đàn em canh chừng Thiện Phi Bạch cũng tỏ ra bối rối.

Kim Hổ nhăn mặt ngồi xổm xuống bên cạnh, hỏi: “Chuyện gì?”

Đàn em lắc đầu: “Em không biết, lúc ra ngoài thì cổ nó đã trông như vậy.”

Vừa nói, đàn em vừa chạm vào cánh tay đau nhức của mình và so sánh với vết trên cổ Thiện Phi Bạch, bỗng nhiên cảm thấy Ninh Chước vẫn ra tay nhân từ với họ.

Đàn em nghiến răng nghiến lợi nhận xét: “Thằng họ Ninh đó ác quá… Nó dám ra tay tàn nhẫn với người của mình như vậy sao?”

“Người của nó cái quái gì?” Kim Hổ nói: “Hai đứa nó là kẻ thù không đội trời chung, cho nên làm gì có chuyện mà dính với nhau được? Kiểu này thì sớm muộn gì một trong hai cũng sẽ chết sớm!”

“… Thật không?”

Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh khiến Kim Hổ hoảng sợ.

Hắn xoay người, nhìn thấy Takeshi Motobu không biết đã đến từ khi nào, ánh mắt hứng thú dạt dào nhìn về phía Thiện Phi Bạch anh tuấn ngời ngời cách đó không xa.

Sau gần một ngày tự cách ly trong phòng, vết bỏng trên ngón tay của Takeshi Motobu đã gần như hồi phục, trạng thái tinh thần cũng được cải thiện rất nhiều.

Gã nhìn Thiện Phi Bạch, ánh mắt ái muội mập mờ, ra chỉ thị: “Tìm cơ hội cài camera ẩn vào trong phòng khi cả hai người họ ở ngoài, sau đó ——”

Trong câu tiếp theo, gã cố tình hạ giọng.

Sau khi nghe được ý của Takeshi Motobu, Kim Hổ sửng sốt: “Cái này…”

Hắn và Ninh Chước đang trành giành quyền lợi của nhau, hiển nhiên hắn rất muốn đấm vào bản mặt xinh đẹp lạnh lùng của Ninh Chước, khiến anh phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin sự thương xót từ mình.

Nhưng thủ đoạn của Takeshi Motobu quá mức đáng sợ, còn kinh tởm hơn cả thủ đoạn Ninh Chước đối phó với họ gấp trăm lần.

Không phải Kim Hổ chưa bao giờ làm những điều dơ bẩn cho Takeshi Motobu.

Tuy nhiên, hắn biết Ninh Chước không phải một con thỏ chân yếu tay mềm thật mà là một người có khả năng xé xác người sống thành từng mảnh.

Hơn nữa, trong Henna không chỉ có một mình Ninh Chước mà còn có thêm một sếp Phó.

Dù hắn chưa từng nhìn thấy người họ Phó này – có lẽ toàn bộ Ngân Chùy cũng không biết người đó trông như thế nào – nhưng nếu có thể dạy dỗ được Ninh Chước thì chắc chắn đây không phải là một nhân vật yếu đuối tầm thường.

Takeshi Motobu hành động tùy hứng, nhưng nếu Henna thực sự căm ghét Blast và muốn diệt trừ tận gốc thì liệu công ty Thụy Đằng có sẵn sàng trả giá cho họ không?

Kim Hổ lắc đầu điên cuồng ở trong lòng, ngay khi hắn đang định nói thì Takeshi Motobu lại nói tiếp: “Tao đói, bảo người mang đồ ăn lên.”

Kim Hổ nhíu mày, nặng nề nói với Tín: “Gọi cơm.”

Vẻ mặt của Tín cũng không vui, hiển nhiên hắn cũng nghe rõ lời của Takeshi Motobu.

Giống như Kim Hổ, hắn gặp vấn đề với vị trí của mình, cho nên cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Hắn miễn cưỡng đi được hai bước thì quản ngục đứng cách đó không xa xoa tay lịch sự hỏi: “Ngài Takeshi Motobu, ngài muốn dùng bữa ạ?”

Bữa tối của Takeshi Motobu là ẩm thực Pháp. Rượu martini, súp cá tuyết, món chính là gan ngỗng và thịt thăn, món tráng miệng là pudding, các món ăn được trang hoàng đẹp mắt, chỉ cần nhìn cũng có thể xoa dịu tâm tình hơn phân nửa.

Khi gã dùng cơm thì Kim Hổ sẽ dẫn đầu bốn lính đánh thuê bao bọc xung quanh và rót rượu cho gã.

Kim Hổ là người đầu tiên kiểm tra rượu martini.

Takeshi Motobu vẫn sợ hãi nguy hiểm có thể xảy ra.

Thấy Kim Hổ vẫn bình an vô sự sau khi uống rượu, Takeshi Motobu nhẹ nhõm và bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Trong miệng toàn đồ ăn, gã nói với Kim Hổ: “Mày kể cho tao nghe chuyện của hai người đó đi.”

“Hai người đó” là Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Khi chủ nhân hỏi chuyện thì Kim Hổ chỉ có thể thành thật trả lời: “Hai người họ đã chém giết nhau suốt nhiều năm qua… Không ai biết nguyên nhân cụ thể, nhưng có thể biết Thiện Phi Bạch vừa mới xuất hiện đã nhận đơn hàng giết chết Ninh Chước, vậy mà cuối cùng lại không xuống tay, không biết có phải là thằng nhóc đó không muốn kết thù với Henna, hay là chỉ muốn phô trương kĩ năng của mình, bởi lẽ Bàn Kiều đã nổi danh chỉ sau một đêm như vậy. Ninh Chước hận cậu ta tới mức đánh nhau suốt cả 5 năm nay…”

Takeshi Motobu lắng nghe với vẻ thích thú: “Thú vị đấy. Vậy tại sao bây giờ hai người họ lại ở cùng nhau?”

Mục đích của Kim Hổ là ám chỉ chính hắn cũng “không muốn kết thù”, không ngờ Takeshi Motobu lại hoàn toàn không để tâm đến lời này.

Không biết là nghe không hiểu hay là không muốn để tâm.

Hắn miễn cưỡng trả lời: “Chắc là… Ninh Chước muốn tra tấn cậu ta.”

Hai mắt Takeshi Motobu lóe sáng: “Vậy nên cậu ta mới bóp cổ anh chàng đẹp trai kia đến mức như vậy sao?”

Kim Hổ như nuốt phải mướp đắng, thử liều nói thẳng ra: “Anh Motobu, hai người Ninh Chước và Thiện Phi Bạch rất khó đụng vào, nếu anh muốn chơi thì chúng tôi sẽ liên lạc với những người chuyên nghiệp. Đặc biệt là Ninh Chước, người này thật sự không…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị một ly rượu hất thẳng vào mặt.

“Có phải mày bị điếc không? Tao không có muốn chơi nó. Thiện Phi Bạch trông ngon mắt đấy nhưng nó cũng không phải đồ ăn của tao.”

Takeshi Motobu đặt chiếc ly rỗng xuống: “Không phải mày nói tên họ Ninh cũng bị chơi nát bấy rồi sao? Tao lại thấy không giống vậy, nhưng mà tao vẫn sợ bị bẩn.”

Thậm chí Kim Hổ còn không dám lau mặt, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận và rót thêm một ly rượu khác cho Takeshi Motobu.

Takeshi Motobu cầm dao và nĩa lên, cắt gan ngỗng và trét lên bánh mì, sau đó dùng dao chỉ vào Kim Hổ: “Tao chỉ muốn nhìn Ninh Chước bị chơi thôi, hiểu không?”

Trông gã như một đứa trẻ kiêu căng, hống hách.

Bởi lẽ từ nhỏ gã đã được người cha Ryo Motobu nuông chiều, muốn làm gì thì làm mà không có ai giáo dục, quản thúc, cho nên trong người gã vẫn giữ nguyên được phần bản năng độc ác, thú tính của mình.

Đồ ăn ngon nói ăn là phải ăn ngay.

Chuyện ác đức hại người nói làm cũng phải làm ngay.

Kim Hổ âm thầm nghĩ trong lòng, sau đó dời mắt nhìn về phía con dao dùng để phết gan ngỗng.

Có một tia sáng nhỏ chiếu vào nó, có gì đó không ổn.

Nhưng Takeshi Motobu đã há miệng và cắn gần hết miếng bánh mì nhỏ phủ gan ngỗng.

Sau khi nhai hai lần, Takeshi Motobu đột nhiên biến sắc, gã ôm miệng, ngả người ra sau và tru lên như lợn bị chọc tiết.

Gã phun miếng bánh mì có lẫn với máu.

Takeshi Motobu ôm lấy miệng, máu không ngừng chảy ra giữa các ngón tay.

Kim Hổ hốt hoảng cầm lấy con dao, sau khi nhìn kỹ hơn, hắn mới thấy rõ tia sáng ban nãy là gì.

… Tất cả đều là những mảnh thủy tinh li ti.

Không giống như sự cố chậu hoa rơi hay điện giật, thức ăn trong khu nhà tù cao cấp được chuẩn bị riêng và được phục vụ cho từng người một.

Lần này rõ ràng là có người cố ý nhắm đến Takeshi Motobu!

Kim Hô tái mặt, ngẩng đầu nhìn đàn em phía sau.

Hiểu ý Kim Hổ, họ đều kinh hãi và lắc đầu.

Ninh Chước vẫn chưa ra khỏi phòng kể từ tối hôm qua.

Thiện Phi Bạch chỉ quanh quẩn trước mặt họ.

Nếu không phải hai người đó thì có thể là ai?

“… Kiểm tra.” Takeshi Motobu dùng tay bịt cái miệng đau đớn, nước mắt nước mũi tèm lem, gã gầm lên: “Ai đã làm chuyện này? Kiểm tra ngay cho tao!”

Ban ngày, gã đã nói dối Lâm Cầm mình bị ốm.

Tối đến, lời tiên tri thực sự ứng nghiệm và gã phải vào phòng y tế thật.

Nhưng cơn thịnh nộ của Takeshi Motobu buộc Kim Hổ và những người khác phải làm phiền quản ngục trưởng Phác, lật tung mọi ngóc ngách trong khu vực nhà tù cấp cao.

Những phạm nhân ở khu nhà tù khác đều được cho ăn bột dinh dưỡng có chất lượng thấp nhất.

Còn khu nhà tù cấp cao thuê hẳn ba đầu bếp chuyên biệt phục vụ cho những phạm nhân cao quý ở đây.

Đầu bếp sẽ quan tâm đến thói quen ăn uống và những điều cấm kỵ của mỗi người, chuẩn bị một số nguyên liệu thường dùng và đánh dấu bằng số tương ứng, đem bảo quản riêng.

Suy cho cùng, đây không phải là chuyện đàng hoàng để công khai. Nhà bếp cũng là một khu vực bí mật đặc biệt nên không có máy theo dõi giám sát ở đây.

Có một camera giám sát ở hành lang bên ngoài nhưng tiếc là không có người nào khả nghi được ghi nhận.

Ba đầu bếp đồng thanh kêu lên, khẳng định căn bản không có người ngoài nào tiến vào.

Điều này cũng tương ứng với màn hình giám sát.

Kim Hổ nghe ba đầu bếp tranh cãi với nhau, đầu óc hắn đau buốt, hắn đập mạnh xuống bàn, dao và giá dao rung lên: “Không có ai vào, ý gì đây? Là do mấy người làm đúng không?!”

Ở trước mặt Ninh Chước, Kim Hổ không có tí trọng lượng nào; nhưng đứng trước mặt những đầu bếp này, hắn khủng bố chẳng khác gì diêm vương dưới địa phủ.

Bị dọa sợ, họ cũng trở nên thành thật hơn.

Trong đó, một đầu bếp với vẻ mặt đưa đám nhỏ giọng giải thích: “Anh… Anh Kim à, chúng tôi đâu có bị ngu đâu? Nếu chuyện này lọt vào tay chúng tôi mà xảy ra vấn đề gì thì chẳng phải chúng tôi là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm sao?”

Kim Hổ bực mình nhưng phải thừa nhận điều này có lý.

Họ đều là những gương mặt quen thuộc và chịu trách nhiệm cung cấp thức ăn cho khu vực nhà tù cấp cao.

Chẳng lẽ họ lại đột nhiên nổi điên muốn đạp đổ chén cơm của mình nên ném một đống thủy tinh vào thức ăn của Takeshi Motobu?

Kim Hổ bóp sống mũi: “Vậy mấy người có thể cung cấp được manh mối gì?”

Đầu bếp A là người lên tiếng đầu tiên, suy nghĩ một lúc rồi chủ động nói: “Các anh ở đây lâu như vậy, cũng biết ở chỗ chúng tôi là sẽ làm theo yêu cầu của khách. Nhưng yêu cầu của ngài Motobu thì không nhiều lắm…”

Takeshi Motobu quả thực khác biệt so với những người khác.

Gã chủ yếu tập trung “chơi” nên cũng lười vận dụng đầu óc lên kế hoạch ăn uống nên không kén chọn thức ăn.

Thông thường, đầu bếp nấu món gì thì gã cũng sẽ ăn.

Kim Hổ “ừm” một tiếng.

Đầu bếp B cẩn thận nói thêm: “Cho nên chúng tôi sẽ chuẩn bị thực đơn trước một ngày, tránh hôm sau phải vội vàng nấu…”

Vừa nói, đầu bếp vừa chỉ tay về tủ bảo quản thực phẩm nằm trong góc đông nam.

Thực đơn viết tay được dán ngay ngắn trên cửa tủ bằng giấy ghi chú.

Kim Hổ bước tới và nhìn kỹ hơn.

Đọc xong, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hắn đập mạnh vào tủ bảo quản, khiến ba đầu bếp hoảng sợ run lập cập.

Kim Hổ sầu não nói: “Bữa sáng của anh Motobu chưa dùng, vậy bây giờ nó đang ở đâu?”

Đầu bếp C chưa lên tiếng lần nào, bây giờ cẩn thận trả lời: “Đã chuẩn bị trong thiết bị chế biến…”

Kim Hổ: “Máy chế biến đã khởi động trong hôm nay chưa?”

“Chưa…”

Kim Hổ thản nhiên nói: “Mở ra, để tôi kiểm tra!”

Vì buồn bực nên cả ngày hôm nay Takeshi Motobu không ăn gì.

Kim Hổ so sánh thực đơn và lấy những nguyên liệu chế biến bữa ăn mà Takeshi Motobu đáng lẽ sẽ ăn hôm nay.

Sau khi kiểm tra xong, hắn kinh hoàng phát hiện cả bữa sáng và bữa trưa của Takeshi Motobu đều lẫn những mảnh thủy tinh vụn!

Thủy tinh được trộn với mứt dâu trong bữa sáng.

Thủy tinh được trộn vào cơm của bữa trưa.

Và bữa tối, kẻ chủ mưu cuối cùng cũng thành công khi những mảnh thủy tinh trộn trong thức ăn cuối cùng đã làm rách miệng Takeshi Motobu.

Đó là ai? Người đó đã thực hiện như thế nào?

Nghi ngờ đầu tiên của Kim Hổ hiển nhiên là Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Nhưng vấn đề là bốn người bọn họ có đến tám con mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người này. Tối hôm qua Ninh Chước vào phòng giam và vẫn chưa ra ngoài lần nào, Thiện Phi Bạch ra ngoài chơi game đến mức còn chưa ăn uống gì.

Kim Hổ hoang mang, hắn đất đầu kiểm tra mứt dâu, cơm và gan ngỗng trong tủ bảo quản thực phẩm.

Những thực phẩm này đều được bảo quản sạch sẽ, không chứa tạp chất nào.

Dù có bị tạp nhiễm thì đầu bếp cũng sẽ phát hiện ra ngay.

Mứt dâu, cơm, gan ngỗng đều là các thức ăn dễ giấu đồ vật sau khi được chế biến.

Kim Hổ tiếp tục điều tra về “hung khí”.

Thủy tinh được đập vỡ bằng một vật nặng, những mảnh vỡ được chọn lọc cẩn thận, đó là những mảnh vỡ nhỏ nhưng sắc bén và khó thấy. Nếu nuốt hết toàn bộ thì đường tiêu hóa sẽ bị thủng.

Nghĩ kĩ thì thấy âm mưu này hiểm ác đến mức tê dại cả da đầu.

Tuy nhiên thủy tinh là một vật chất dễ tìm thấy. Nó có thể là ly, đĩa thủy tinh bình thường.

Vì những mảnh vỡ này được đập quá tinh mịn nên cũng khó lòng xác định được hình dáng ban đầu của nó.

Vậy là quản ngục đưa đồ ăn ư?

Nhưng mục đích là gì?

Cả người toàn mùi thức ăn, Kim Hổ nặng nề quay lại khu vực nhà tù cao cấp.

Hai đàn em còn lại đến chăm sóc Takeshi Motobu trên giường bệnh, đồng thời họ cũng trả thành túi rác để gã xả cơn tức.

Tín giữ nguyên vị trí và tiếp tục theo dõi nhóm Ninh Chước.

Nhìn thấy Kim Hổ quay lại, Tín nhanh chóng tiến lên chào hỏi nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đối phương, hắn nuốt ngược câu hỏi lại.

Kim Hổ tức giận đấm vào tường: “Hai người họ đều không di chuyển?”

Tín lắc đầu: “Em vừa thấy Ninh Chước ra ngoài lấy đồ ăn và gọi Thiện Phi Bạch về phòng ăn.”

Kim Hổ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Hắn vẫn ôm hi vọng Ninh Chước thực sự lẻn ra ngoài và không có mặt trong phòng giam.

Ninh Chước ở trong phòng giam từ đầu đến cuối thì sao có thể hành động được?

Hay trong phòng giam đó có cửa sổ hay con đường bí mật nào khác?

Đầu Kim Hổ loạn cào cào khi nghĩ đến nhiệm vụ bẩn thỉu mà Takeshi Motobu giao cho mình, nhưng đột nhiên hắn lại nảy ra một ý tưởng.

Hắn muốn kiểm tra phòng giam của Ninh Chước!

Suy nghĩ một lúc, Kim Hổ giao việc cho Tín: “Mày đến chào hỏi với quản ngục Phác, điều tra thử đồ cá nhân mà con thỏ Ninh với Thiện Phi Bạch được mang vào đây, xem có thứ gì liên quan đến thủy tinh hay không. Giờ tao đi tìm anh Motobu, chờ hai người họ ra ngoài thì mày gọi cho tao.”

Tín do dự một lúc, hắn nhìn xuống đất, không vui mà gật gật đầu.

Kim Hổ đi hỏi thăm Takeshi Motobu, căng da đầu báo cáo lại tiến độ điều tra có kết quả gần như bằng 0.

Miệng của Motobu Takeshi bị tổn thương nặng, gã bịt miệng bằng bông gòn nên lúc này không thể nói được, nhưng trên mặt lại đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và oán giận. Gã liếc trái nhìn phải.

Kim Hổ bị ánh nhìn này chọc tức. Hắn không thể ở lại được nữa nên tìm cớ ra ngoài mà không chờ tín hiệu của Tín.

Trong lúc hắn nhăn mặt suy nghĩ từng bước một thì hắn đã đi ngang qua phòng giam của Ninh Chước.

Đúng lúc này, Ninh Chước đi ra ngoài, chào hỏi Kim Hổ tập tễnh đi từng bước.

Đã một ngày không gặp, Ninh Chước vẫn chẳng khác gì.

Sắc mặt anh có chút tái nhợt, có lẽ vừa mới bị cảm, nhưng khí chất vẫn ngùn ngụt sát khí, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng khiến người khác mềm nhũn chân.

Phía sau Ninh Chước là Thiện Phi Bạch đang cười tươi rói.

Kim Hổ không khỏi dừng chân và nhìn chằm chằm vào cả hai.

Ninh Chước nhìn hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Chó ngoan thì không cản đường.”

Bình thường Kim Hổ sẽ xắn tay áo lên và xông vào đánh nhau với anh.

Thất bại không quan trọng, quan trọng là khí thế.

Nhưng hôm nay hắn đã đụng phải một bức tường, lửa giận trong lòng bị dập tắt gần hết. Nghe những lời phỉ báng đó xong, hắn cũng không có ý định sửng cồ nữa.

Ninh Chước nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nói: “Ê, đừng làm.”

Kim Hổ nghe rõ nhưng vẫn giả ngu: “Mày nói cái gì?”

Ninh Chước: “Giờ mày chưa già, cột sống cũng chưa cong. Đừng làm.”

Kim Hổ quay đầu, trừng mắt nhìn: “Bố mày cần nhãi ranh như mạy lên mặt dạy đời hả?”

Ninh Chước: “Tao không có thích làm chó.”

Kim Hổ tức giận đến cả người run rẩy, trong lòng biết đối phương nói đúng nhưng vẫn phản bác: “Làm chó thì kiếm được tiền, làm người thì chỉ có chết đói!”

Ninh Chước không nói gì thêm, tách khỏi Kim Hổ, để lại một câu bình luận nhẹ nhàng: “Đồ hèn.”

Hai tai Kim Hổ ong lên một tiếng, máu nóng dồn hết xuống tứ chi nhưng khi chạy đến phần đầu, mọi thứ liền trở nên lạnh lẽo.

Hắn trầm ngâm nhìn Ninh Chước và Thiện Phi Bạch rời đi, quay người mở cửa phòng giam bằng chìa khóa vừa lấy được từ quản ngục trưởng Phác.

Kim Hổ cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài, hắn gõ vào bốn vách tường và sàn nhà nhưng không tìm thấy một lối đi bí mật nào.

So với căn phòng sang trọng của Takeshi Motobu mà hắn biết thì căn phòng này đơn giản và tồi tàn đến mức không có cửa sổ.

Có một đường thông gió ngay trên trần.

Hắn có chút mong đợi, hắn leo lên bàn và dùng tay kéo ống thông gió, cuối cùng thất vọng vì đồ chặn đã được hàn kĩ, ốc vít và cánh quạt cũng bám đầy bụi bẩn.

Rõ ràng trong phòng giam chưa có ai chạm vào ống thông gió này trước hắn chứ đừng nói đến việc dùng ống thông gió để thoát ra ngoài.

Kim Hổ hoang mang, hai bàn tay dính đầy bụi.

Thật như vậy ư?

Chẳng lẽ… có người nào đó khác muốn giết Takeshi Motobu sao?