Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 122




Đó là một đoạn đường dài bị bỏ hoang đang chờ để phá bỏ. Do vị trí nằm gần biển nên những bức tường chắn gió bị gió biển ẩm ướt ăn mòn dần. Vào một đêm cách đây nửa tháng, hàng loạt những vụ sạt lở kinh hoàng đã xảy ra.

Một bức tường bị sập sẽ kéo theo những bức tường khác.

Hàng trăm mạng người bị chôn vùi dưới những bức tường domino này.

Hiện tại không còn ai dám sinh sống trên đoạn đường này nữa.

Người dân đang tiến hành biểu tình, kiện tụng bên bất động sản, họ lũ lượt dọn dẹp đồ đạc rời đi, đến nương nhờ ở nhà người thân ở khu vực khác.

… Còn hơn là chết.

Sương mù dày đặc bao trùm khắp các con phố.

Bên trái đường là đống đổ nát hoang tàn, bên phải là những tòa nhà trống rỗng mục ruỗng. Thế giới chỉ còn lại ba màu: đen, trắng và xám. Ở thế giới hoang vu này, chỉ có một lá ngũ sắc treo trước một ô cửa sổ phần phật lay động.

Nếu không vì sương mù, Ninh Chước chắc chắn sẽ không ra ngoài.

Vì với thời tiết thế này thì không thể sử dụng súng, như vậy sẽ tăng khả năng né tránh đạn lạc ở mức độ cao nhất.

Giang Cửu Chiêu nhìn Ninh Chước, hơi chần chờ một chốc, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Thật à? Đây là Ninh Chước?”

Sau khi xác định được đáp án, Giang Cửu Chiêu vẫn không tin nổi, nghiêng đầu ngó trái ngó phải, cuối cùng lại lấy tấm ảnh từ trong túi áo ra kiểm tra với người trước mặt: “Đẹp hơn trong ảnh. Tiếc thế.”

Cảm khái xong, Giang Cửu Chiêu lanh mồm lẹ miệng phất tay, ra lệnh với đoàn quân trong sương mù: “Giết nó.”

Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức lùi về sau, biến mất giữa màn sương, né tránh viên đạn của Ninh Chước bắn đến.

Viên đạn vẫn tiếp tục bắn đi trên con phố vắng vẻ, hòa vào cùng với những tiếng bước chân rầm rập như bách quỷ dạ hành* giữa đêm.

*Bách quỷ dạ hành: cuộc diễu hành của một nhóm yêu quỷ gồm 100 loài yêu ma quỷ quái của Nhật Bản

Không có 100 yêu ma quỷ quái, nhưng có đến 50 đến 60 lính đánh thuê.

Lính đánh thuê chia nhau thành từng nhóm nhỏ trải rộng khắp con phố, chỉ chờ hiệu lệnh để bao vây lấy một mình Ninh Chước.

Trong lúc giằng co cùng với Giang Cửu Chiêu, Ninh Chước nhấn nút phát tín hiệu trên cổ tay.

Thiết bị không thể hoạt động nếu không được kích hoạt.

Bảng điều khiển máy dò hồng ngoại của A Bố chưa bị hư, bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ dày đặc bao bọc xung quanh.

… Mỗi chấm đỏ là một kẻ thù đang muốn lấy mạng Ninh Chước.

Nhưng máy tín hiệu không phản hồi.

Tín hiệu nhận diện khắp con phố đều đã bị chặn lại, gửi đi không thành công.

Ninh Chước nhìn sâu vào trong màn sương, nhẩm đếm lại số lượng kẻ thù đang vây quanh.

Hầu hết những người thuộc nhóm Rousseau đều không có ở đây.

Có lẽ hôm nay chúng muốn tận dụng một ngày sương mù không có ánh mặt trời để bắt gọn Ninh Chước và Henna chung một lưới.

Có khả năng Giang Cửu Chiêu muốn lặp lại kế hoạch đánh “ba phần tư” khiến Kim Tuyết Thâm sống dở chết dở với Ninh Chước, dùng Ninh Chước để uy hiếp người của Henna phải quy phục.

Nhưng Giang Cửu Chiêu cũng không phải kẻ ngốc.

Ngay cả Ninh Chước cũng biết rõ dù hắn có sức chiến đấu ngang ngửa anh thì cũng khó lòng đảm bảo ai thắng ai thua.

Vì vậy chiến lược của Giang Cửu Chiêu dùng để đối phó với anh rất đơn giản: có thể bắt sống thì bắt sống, không thể bắt sống thì giết chết.

Ninh Chước nghĩ thầm, con tàu của anh đang trong quá trình dựng lên.

Kẻ địch của anh vẫn còn đang ở nhà chờ anh quay về.

Giấc mộng đẹp còn chưa thể thực hiện, anh không thể để nó thất bại ngay từ lúc này.

Ninh Chước nhìn chằm chằm về phía trước, bộ dạng như ngây người trầm tư, một lính đánh thuê nhân cơ hội này lao lên vì cho rằng hành động của mình có tốc độ cực nhanh, nhưng cuối cùng không thể so được với Ninh Chước.

Thậm chí người này còn không nhận ra động tác của Ninh Chước nhanh đến mức độ nào, trong chớp nhoáng chỉ thấy đôi chân dài vụt lên không trung, mũi chân lướt ngang qua cổ hắn, chuẩn xác tấn công vào mục tiêu.

Sau đó, lính đánh thuê nghe thấy xương cổ mình vang lên răng rắc.

Trước mắt người này tối sầm, cả người mềm oặt nằm rạp xuống đất.

Nhìn lính đánh thuê hộc máu mũi và miệng nằm dưới chân mình với ánh mắt không cam lòng, ngọn lửa trong lòng Ninh Chước cùng với gió biển thổi bùng lên.

Anh nắn khớp ngón tay, vô cảm nhìn về phía xa.

Bây giờ Ninh Chước lại nhìn thấy ảo giác.

Sâu bên trong màn sương có một đôi mắt lập lòe sáng chói với ba sọc điện tử màu xanh biển.

Đó là ngôi sao Bắc Đẩu* đang dẫn đường anh về nhà.

*Nhóm sao Bắc Đẩu, hay còn gọi là Thất Tinh Bắc Đẩu (北斗七星) hay Bắc Đẩu Thất Tinh, là một nhóm sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Trong thiên văn học hiện đại, nhóm sao này là một nhóm sao gồm 7 ngôi sao, là bảy ngôi sao sáng nhất nằm trong ranh giới của chòm sao Đại Hùng (Ursa Major) tại thiên cầu bắc.

Anh chợt xoay người, một chân đá gãy xương bắp chân của kẻ tấn công lén lút.

Đối phương chưa kịp hét lên, Ninh Chước đã túm cổ hắn rồi vặn thật mạnh.

Sau đó, bóng anh lóe lên như một bóng ma, hòa mình vào màn sương dày đặc.



Cùng lúc đó, những vị khách không mời mà đến lũ lượt kéo đến căn cứ Henna trong âm thầm.

Người đi đầu là đội trưởng đội B của tổ chức Rousseau, có biệt danh là “Spider”*.

*Spider: nhện

Hắn là người tiên phong trong việc xử lý Thiện Phi Bạch trước đây.

Vì tác phong không sạch sẽ nên Glove đã phạt hắn hơn nửa năm nay, khiến hắn không thể tìm được đơn hàng nào tử tế.

Cho nên Spider nhiệt huyết sôi trào, thề rằng lần này chắc chắn sẽ làm việc một cách tốt nhất.

Suốt thời gian qua, họ đã khảo sát mọi đường, lặng lẽ vận dụng không ít thủ đoạn để điều tra nhưng căn cứ của Henna như một thành lũy kiên cố, dễ thủ khó công, là một tấm khiên chắn mạnh mẽ.

May là họ không đề phòng người một nhà.

Spider ra chỉ thị đánh ngất một thành viên Henna khi người này ra ngoài.S

Spider kiểm tra hình xăm Henna trên cổ tay người này.

Không hư.

Tốt lắm.

… Giấy thông hành của Henna là hình xăm Henna trên mỗi cơ thể của các thành viên.

Từ đây, Spider phán đoán rằng tổ chức Henna rất bảo bọc các thành viên của mình.

Dù có kẻ muốn xâm nhập để cướp đoạt giấy thông hành thì cần phải bảo đảm người đó vẫn còn sống, không thiếu tay thiếu chân.

Vì máy rà quét kiểm tra sẽ ghi lại thông tin một cách trung thực nên cần đảm bảo rằng người giữ hình xăm “Henna” ở trạng thái sống tương đối ổn định.

Một khi thông tin sinh mệnh có gì bất thường sẽ được cảnh báo cho nhân viên căn cứ ngay lập tức.

Đã đến giờ ăn tối của Henna nên tổ chức cũng không cảnh giác cao độ lắm.

Spider dùng thân xác của thành viên Henna như lớp vỏ ngoài, điều khiển đối phương đi về phía trước, nhìn thấy tay đối phương đang được máy rà quét kiểm tra.

Tảng đá núi lửa to lớn ghi nhận thông tin của người này thì từ từ xoay chuyển, ầm ầm để lộ con đường đi xuống dưới lòng đất.

Spider mừng rỡ như điên, thủ thế ra hiệu chiến thuật, yêu cầu mọi người nhanh chóng tiến vào trong.

Không một ai biết cánh cửa này sẽ được mở trong bao lâu.

Lính đánh thuê Henna vẫn đứng im nhúc nhích như một lớp vỏ vô hồn.

Spider suy nghĩ một giây, không biết có nên cắt đứt cổ họng người này hay không.

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định giữ lại mạng sống cho đối phương.

Vì cũng không chắc bên trong căn cứ Henna có còn hệ thống nào yêu cầu rà quét hình xăm nữa hay không.

Một đạo quân xâm nhập vào sâu trong lòng đất với mục tiêu giết sạch căn cứ Henna một cách ngang nhiên bằng ba chiếc ô tô cỡ lớn mang biển số của Henna.

Suốt quãng đường đi xuống, mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ.

Nhưng mỗi hành tung của họ đều lọt vào tầm mắt của Đường Khải Xướng.

Đường Khải Xướng nhỏ giọng báo cáo trong máy liên lạc: “Chúng đang tiến vào.”



Theo góc nhìn của Spider, hệ thống an ninh thường xuyên gặp sự cố và hú còi báo động mới dễ dàng khiến cho người ở bên trong chú ý.

Thành phố Ngân Chùy phát triển cùng với việc giao tiếp với các loại khoa học máy móc, tuy nhiều người đã bị các loại máy cướp đi việc làm nhưng con người vẫn có xu hướng dựa dẫm vào trình độ khoa học kĩ thuật cao này.

Theo nhận thức của Spider, chắc chắn sẽ không có người nào túc trực 24/24 giờ ở trước màn hình theo dõi.

Tiếc rằng dù có chết họ cũng không tài nào nghĩ được rằng ở căn cứ Henna có một nhân vật lạ thường như vậy: trò tiêu khiển giải trí nhất của Đường Khải Xướng chính là quan sát mọi người muôn hình vạn trạng thông qua màn hình theo dõi nhỏ bé.

Ngay từ khi tổ chức Rousseau mon men di chuyển trên sườn núi, Đường Khải Xướng đã báo cáo lại hành vi của lũ chuột nhắt này cho Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch cũng nhận thấy có sự bất thường.

Sếp Phó không có ở đây.

… Ninh Chước vẫn chưa quay về.

Nhận ra điều này, trông Thiện Phi Bạch vẫn không quá dao động.

Là người duy nhất có khả năng dẫn dắt căn cứ trong thời điểm hiện tại, cậu không thể hành động theo cảm tính.

Thiện Phi Bạch dùng máy liên lạc nội bộ trong căn cứ dặn dò với các thành viên, tập hợp mọi người đến phòng họp để đối phó với biến cố đột ngột.

Đối với những thành viên còn đang ở bên ngoài căn cứ, Thiện Phi Bạch cũng nhanh chóng an bài họ đến những vị trí tị nạn an toàn ở chợ đen, kể cả sếp Phó, y cũng báo rằng sẽ tự tìm một chỗ trốn an toàn.

Một thành viên Henna đã bị nhóm Spider bắt cóc trên đường lên núi, vẫn chưa thể liên lạc được với người này.

Tiếp tục liên lạc, chỉ có một mình Ninh Chước vẫn không bắt máy, không rõ hành tung.

Nhiều người đã có dự cảm về cuộc tấn công này.

Chuyện xảy đến ngay trước mắt, nhóm lính đánh thuê của Henna phấn chấn hơn, vô thức muốn tìm một chỉ huy để kí thác cảm xúc của mình.

Nhưng Ninh Chước hiện đang mất tích, Kim Tuyết Thâm vẫn chưa khôi phục sức khỏe, chỉ hoạt động một chốc đã thở hổn hển.

Ngay cả sếp Phó cũng không thấy bóng dáng.

Chỉ huy hiện tại của bọn họ chỉ còn một mình Thiện Phi Bạch.

Họ không có thói quen nghe theo lời cậu.

Thiện Phi Bạch nhìn những ánh mắt hoài nghi bên dưới, thản nhiên nói: “Mọi người, bây giờ không muốn tin tôi thì cũng phải tin. Bàn Kiều cũng đang ở đây, chúng ta một là cùng sống, hai là cùng chết, chúng ta không có con đường thoát thứ ba. Cho nên tôi muốn mọi người nghe theo sự chỉ huy của tôi. Người của Bàn Kiều cũng tương tự như vậy, tôi sẽ không nói lần thứ hai.”

Các thành viên của Bàn Kiều hiểu rõ.

Lúc trước, trong nội bộ của Bàn Kiều cũng có người không muốn nghe theo Thiện Phi Bạch trong thời khắc mấu chốt để đối phó với kẻ thù.

Kẻ thù đó là một tổ chức lính đánh thuê có danh tiếng lâu năm ở khu Triều Ca, bình thường buôn bán thuốc phiện, buôn người, hầu như chuyện ác nào cũng nhúng tay vào. Và do tốc độ phát triển của họ quá nhanh chóng cho nên Bàn Kiều bị ép đến đường cùng, đành phải cá chết lưới rách.

Sức lực của đối phương mạnh hơn nhiều so với Bàn Kiều ngày đó.

Trong lúc động viên mọi người trước khi lâm trận, Thiện Phi Bạch nhấn mạnh hai điều, một là tuyệt đối không được đầu hàng, hai là cậu sẽ dốc hết sức bảo vệ mọi người.

Sau đó, cậu nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Mọi người còn có ý kiến gì nữa không?”

Một thành viên cảm thấy Thiện Phi Bạch khá dễ tính cho nên đề nghị ngay: “Làm việc theo họ thật ra cũng không có gì quá xấu…”

Kết quả là Thiện Phi Bạch rút súng đập thẳng vào đầu đối phương, khiến cho người này bất tỉnh một thời gian dài.

Thiện Phi Bạch buông tay xuống, nhìn các thành viên co rúm lại sợ hãi, cao giọng nói: “Xong, tôi đã giải quyết vấn đề của anh ấy. Những người khác thì sao? Còn ai có ý kiến gì nữa không?”



Người của Bàn Kiều lo lắng đề phòng, sợ người của Henna không biết nặng nhẹ lại muốn phản bác Thiện Phi Bạch.

Nhưng ẩu đả cũng không xảy ra như trong tưởng tượng của họ.

Mẫn Thu nhìn Thiện Phi Bạch, đơn giản nói: “Tôi nghe theo cậu.”

Mẫn Thu biết thù của mình là nhờ Thiện Phi Bạch giúp đỡ báo thù.

Cô tin tưởng năng lực của cậu.

Kim Tuyết Thâm, người được Vu Thị Phi dìu xuống để tham dự cuộc họp, ngước gương mặt tái nhợt lên, bình tĩnh nói: “Không cần hai chỉ huy lãnh đạo trong thời khắc nguy hiểm như thế này… Cậu đã sống ở Henna lâu như vậy, cậu cứ chỉ huy đi.”

Nếu Kim Tuyết Thâm và Mẫn Thu đã quyết định như vậy thì những thành viên khác của Henna cũng không có dị nghị gì.

Thiện Phi Bạch nhanh chóng nắm được quyền chỉ huy, ngay lập tức điều động từ trên xuống dưới, phân công mỗi người vào vị trí mai phục chuẩn xác, sau đó chỉ chờ đối phương sa lưới.

Ngay cả Kim Tuyết Thâm cũng ngạc nhiên khi thấy Thiện Phi Bạch quá quen thuộc với hệ thống cơ quan bên trong căn cứ Henna.

Sắp xếp xong trận địa, Thiện Phi Bạch không lãng phí thêm một giây phú nào nữa, xoay người bước ra ngoài.

Kim Tuyết Thâm bỏ lại Vu Thị Phi, vội vã đuổi theo sau: “Cậu còn sắp xếp thiếu một người. Sau khi cơ quan của Tiểu Đường khởi động, chúng chắc chắn sẽ rơi vào khủng hoảng nhưng vẫn cần có người chủ động phá vỡ cục diện của chúng.”

“Anh thì sao?”

Thiện Phi Bạch tiến bước về phía kho vũ khí của mình, mở cửa.

Kho vũ khi này trang trí sặc sỡ, đẹp mắt với đa dạng chủng loại không khác gì tủ quần áo của cậu.

Cậu hỏi: “Henna chủ động xông pha tiền tuyến hả? Phúc lợi của Bàn Kiều cũng không kém như vậy lắm đâu.”

Thấy Thiện Phi Bạch bắt đầu đeo băng đạn lên eo, Kim Tuyết Thâm có dự cảm không lành, túm lấy tay cậu: “Này, cậu đi đâu?”

Thiện Phi Bạch chỉ liếc mắt nhìn đối phương, cảm thấy hắn hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn: “Chỗ này được giải quyết ổn rồi. Tôi đi tìm anh NinH.”

“Cậu – cậu không muốn chỉ huy?”

“Tôi chỉ huy từ xa.”

Dứt lời, cậu lại chớp chớp mắt với Kim Tuyết Thâm: “A, hay là do anh không tin tưởng vào cơ quan của Tiểu Đường, cảm thấy năng lực của Henna không đủ để đối phó với đám ôn dịch kia ra khỏi đây?”

Kim Tuyết Thâm ngày thường có thể bị Ninh Chước chọc tức đến chết đi sống lại nhưng bây giờ đứng trước miệng lưỡi sắc bén của Thiện Phi Bạch, hắn chỉ có thể điên tiết quát: “Làm sao cậu có thể ra ngoài được? Kẻ thù đã xông thẳng vào đây rồi! Bây giờ chúng ta đã đóng kín hết các cửa, chỉ còn lại một đường ngầm kia –“

“À.” Thiện Phi Bạch xách ba lô khoác lên vai: “Vậy thì tôi giết sạch hết chúng để đi ra ngoài là được, đúng không?”

Cậu nhìn Kim Tuyết Thâm, nói: “Vừa rồi anh nói là chỉ còn thiếu một người tiên phong phá vỡ cục diện của chúng hả?”



Ninh Chước đã mất nửa cánh tay.

Một nửa kia đã bị một tên lửa tầm nhiệt cuốn phăng đi.

Ninh Chước giật mạnh một sợi dây cáp cháy dở trên tay, anh tựa lưng vào bức tường đổ nát một nửa, dùng sợi dây điện siết chặt cổ một tên lính đánh thuê cho đến khi đối phương không còn sức để phản kháng, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm anh rồi ngã xuống.

Ninh Chước hạ tay xuống.

Những ngón tay lủng lẳng run rẩy nhè nhẹ.

Máy chảy ra, thấm đẫm trên vạt áo, nhiễu nhại rơi từng giọt theo cơ bắp phập phồng.

Dù ở trong màn sương dày đặc, Giang Cửu Chiêu vẫn hào phóng sắp đặt đến năm tay súng bắn tay bao vây mọi hướng.

Vừa rồi một viên đạn bắn sượt qua lưng Ninh Chước, khiến lưng anh rách một mảng da.

Cho dù là thế, Ninh Chước vẫn có thể khuynh đảo một vùng, dùng tốc độ cực nhanh xoay vòng những kẻ lao tới mình.

Đây là cách thức tấn công tốt nhất.

Chỉ cần kéo giãn đủ khoảng cách, anh có thể vung tay vung chân, giải quyết từng tên.

Nhưng cách thức chiến đấu này tiêu hao rất nhiều thể lực.

Ninh Chước đã không còn biết đau, không còn biết mệt, chỉ biết rằng sau lưng mình nhớp nháp nhầy nhụa, không biết là mồ hôi hay là máu đổ, khiến cho quần áo dính sát vào người vô cùng khó chịu.

Trái tim trong lồng ngực thình thịch từng tiếng, vừa nhẹ vừa nhanh.

Còn chưa kịp thở một hơi, Ninh Chước đã nghe thấy một tiếng rít bánh xe ầm ầm từ xa.

Anh hít sâu một hơi, nghĩ rằng chúng muốn sử dụng xe để ép anh ra khỏi chỗ trốn, nhưng anh lại nghe thấy hàng loạt tiếng đạn nổ vang lên xung quanh cùng với tiếng mắng chửi của vô số lính đánh thuê khác.

… Không phải chung một giuộc với nhau sao?

Ninh Chước hơi nghiêng người ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhìn ra bên ngoài.

Anh nhìn thấy một chiếc xe việt dã tăng hết tốc lực chạy vòng quanh khắp trận địa.

Cửa kính xe bên ghế lái hạ xuống, để lộ người lái xe điên cuồng.

Ngay cả Ninh Chước cũng không ngờ được rằng ở nơi hẻo lánh này, người đầu tiên xông lên cứu anh lại là Khuông Hạc Hiên, người đang lao đầu phóng xe xuyên qua năm dãy nhà.

— Hắn nhận được tin nhắn của Thiện Phi Bạch nhưng không đến vị trí an toàn ngay.

Vì hôm nay khi hắn ra ngoài vào ban ngày cũng nhìn thấy Ninh Chước đi ra ngoài.

Phát hiện không thể liên lạc được với Ninh Chước, Khuông Hạc Hiên dứt khoát bỏ vị trí an toàn của mình, dùng xe việt dã lang thang khắp Ngân Chùy để tìm kiếm bóng dáng của Ninh Chước.

Hắn băng băng lao qua năm con phố, cuối cùng tìm thấy được Ninh Chước.

Một Khuông Hạc Hiên ngày trước còn chửi Ninh Chước là “thằng điếm” lại đang ngồi trên ghế lái xe, tăng hết tốc lực lao đến bên anh bất chấp tiếng súng nổ ầm ầm bên tai và gào to: “Anh Ninh, lên xe, đi thôi!”