Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 121




Một tháng tiếp theo, thành phố Ngân Chùy yên tĩnh đến lạ.

Vấn đề mà Glove nêu ra cũng không ngay lập tức khiến cho tất cả rơi vào cảnh giết chóc hỗn loạn.

Thành phố Ngân Chùy vẫn là thành phố Ngân Chùy, ai cũng tiếp tục cuộc sống của mình, dù cho cuộc sống ấy không có gì khá khẩm hơn, nhưng ít nhất họ vẫn chịu đựng được.

Kĩ thuật công nghệ của các công ty lớn đã bao trùm khắp ngõ ngách, nhưng không phải vẫn không có góc chết.

Ở trong một góc âm u, tù mù của thành phố vẫn có nhiều trí thức, nhà khoa học điên cuồng ôm mộng lớn.

Ninh Chước liên lạc với Lawyer Tuner, thực hiện vài giao dịch để tìm kiếm và mời những kĩ thuật viên chuyên nghiệp, dẫn họ vào trong căn cứ Henna.

Có một kĩ thuật viên 50 tuổi đã bị sa thải từ đơn vị cũ. Bây giờ ông đang nhận những đơn hàng từ chợ đen. Giống như Mẫn Thu ngày trước, hiện ông đang nhận những đơn sửa chữa các thiết bị gia dụng hỏng hóc.

Ông cũng từng là một thành viên trong nhóm thiết kế con tàu Columbus, đồng thời là người quen cũ của Mẫn Thu.

Mẫn Thu nói rằng ông là một người nghị lực, có tinh thần trách nhiệm cao. Ông từng nói ông sẽ đóng một con tàu hiện đại, nguy nga, tráng lệ nhất có thể giúp họ đi đến chân trời góc biển.

Ninh Chước ủy thác Lawyer Tuner tìm kiếm kĩ sư này.

Nghe nói Ninh Chước có đủ tài nguyên và dốc lòng muốn đóng tàu ra biển, ông không nói một lời liền đồng ý, cũng không cần nhận thêm tiền.

Hơn mười năm qua, ông luôn nghĩ rằng bản thân đã làm sai điều gì đó trong quá trình đóng tàu nên đã gián tiếp đẩy những thủy thủ trẻ tuổi xuống biển sâu.

Ông hổ thẹn khôn cùng.

Ông cũng suy sụp tinh thần nặng nề sau vụ đắm tàu Columbus, phải tìm đến rượu để sống tiếp cho đến vài ngày trước, khi sự thật về vụ đắm tàu Columbus được phơi bày ra ánh sáng.

Kĩ sư lớn tuổi ngây người một lúc lâu trước thông tin động trời đó.

Điều đầu tiên ông làm là đặt lịch ở trung tâm cai nghiện rượu, chấp nhận cai nghiện.

Bây giờ, ông đã có cơ hội khác để đóng thêm một con tàu  mới.

Ông không cần tiền, ông chỉ muốn tạo ra một con tàu to lớn, xinh đẹp, kiên cố.

Căn cứ Henna nằm trên đỉnh núi, sau lưng là biển rộng, vốn là một khu đất hoang vắng. Nhưng nơi này lại tình cờ nằm theo hướng tọa độ do cứ điểm an toàn số 184 để lại.

Họ có thể trực tiếp ra khơi ngay tại đây.

Kĩ sư lớn tuổi bước xuống xe, đứng trước tảng đá núi lửa của Henna.

Ông ngơ ngác nhìn xung quanh: “Con tàu ở đâu…?”

Ninh Chước chỉ tay vào chiếc bánh xe treo bằng thép ở rìa vách đá: “Xin mời.”

Kĩ sư: “?”

Công trường đóng tàu nằm dưới vách núi, được sử dụng những rào chắn ự nhiên để tạo thành khu vực an toàn mà người ngoài không thể bước vào trừ khi phải đi bộ bằng đường núi hoặc đi trực tiếp từ căn cứ Henna.

Cấu trúc bên trong của căn cứ không được tiết lộ cho người bên ngoài nhiên thấy, vì vậy những người làm thuê tạm thời chỉ có thể dùng cách duy nhất là đu người trên giỏ treo giữa vách đá và được vận chuyển bằng ròng rọc xuống dưới vách núi.

Kĩ sư lớn tuổi không dám nhìn độ cao, khi vừa bước đến mép vực, ông ta đã bấu chặt lấy giỏ treo và nghiến chặt răng bước vào.

Gió núi phần phật thổi cùng với tiếng lạch cạch chói tai của ròng rọc, kĩ sư lớn tuổi co rúc người trong giỏ treo, sợ hãi lẩm bẩm đọc từng đoạn trong bài “Ly tao”* để phân tán lực chú ý,

*离骚: tác phẩm phú tiêu biểu của Khuất Nguyên – một chính trị gia, thi nhân nước Sở, là bài thơ lãng mạn, trữ tình, tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc.

Khi gần đến điểm đến, ông mới dám he hé mắt nhìn lên đỉnh núi, sau đó bủn rủn tay chân nhìn xuống dưới –

Ông đã đến rất gần mặt đất.

Ở nơi đó đang có một người đàn đang đứng đợi để đón ông.

Mẫn Thu đội chiếc nón lao động màu đỏ đứng ở bên dưới.

Cô giữ nón bằng một tay, nhìn người kĩ sư lơ lửng giữa trời đang từng chút từng chút tiến gần về phía mình.

Mái tóc đen tung bay, vài sợi bám vào khóe môi cô.

Cô khẽ mỉm cười với kĩ sư lớn tuổi.

Kĩ sư lớn tuổi trèo ra khỏi giỏ treo với đôi tay run lẩy bẩy, loạng choạng bước xuống đất.

Mẫn Thu đưa tay ra đỡ ông.

Ông nở nụ cười biết ơn. Ông nhìn chằm chằm vào gương mặt thuộc về Mẫn Mân của Mẫn Thu, muốn nói gì đó để bớt xấu hổ: “Tôi đã gặp cô ở đâu rồi đúng không?”

Mẫn Thu nhẹ nhàng đáp: “Ở nơi chân trời góc biển.”

Kĩ sư lớn tuổi ngây người.

Ông nhìn Mẫn Thu bước dần về phía trước, lau vội khóe mắt đỏ hoe, ông nhớ đến những người thanh niên trẻ tuổi đã bỏ mạng nơi biển xa, trong đó có một cô gái. Giống như người phụ nữ trước mặt ông, cô gái ấy đã kiên quyết rằng nếu thật sự có chân trời góc biển, cô cũng sẽ tìm được đường đến đó để ngắm trăng.

Người đàn ông lớn tuổi như sống lại những cảm xúc thăng trầm của thế hệ trẻ, ông vừa đi vừa khóc.



Thời gian gần đây Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đã có thói quen ở trong căn cứ, nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không ra ngoài.

Nhưng sếp Phó thường tới lui trong căn cứ làm việc vặt lại đôi khi ra ngoài, biến mất không tung tích.

Người của Henna và Bàn Kiều cũng đã dần cởi bỏ hiềm nghi, bắt đầu thu dọn những vật dụng cá nhân quan trọng của mình để chuẩn bị một chuyến đi xa.

Vốn dĩ họ là những kẻ không nhà không cửa, tháng ngày đằng đẵng tụ họp lại với nhau, thế là thành người một nhà.

Vào dịp lễ dịp tết, tất cả đều quây quần bên nhau ăn sủi cảo, không phải gia đình thì là gì?

Người nhà muốn chuyển nhà, không lẽ không đi theo?

Trong lúc căn cứ Henna tất bật từ trên xuống dưới, không một ai chú ý một điều: Charlemagne đã được ra tù.

Cuộc điều tra về Charlemagne đã kết thúc từ lâu.

… Lí do Charlemagne không ra ngoài là vì ông ta không muốn ra ngoài.

Vì ông ta biết rằng sau khi ông ta ra tù thì sẽ bị Bạch Thuẫn khai trừ, ra đi với hai bàn tay trắng.

Có khả năng mạng còn không thể giữ nổi.

Ông ta sợ hãi.

Trước đây, thanh tra Charlemagne luôn cảm thấy cuộc đời của mình an nhàn, hạnh phúc, đôi khi có bấp bênh nhưng vẫn vượt qua được, cho nên có chết cũng không có gì phải hối tiếc.

Cho đến khi cái chết cận kề trước mắt, ông ta mới nhận ra rằng mình chưa sống đủ.

Dù là ở trong tù ăn cơm thì ít nhất cũng là ba bữa cơm không lo toan điều gì.

Trước đây ông ta từng làm cảnh sát, hẳn là cũng có cơ hội hưởng thụ phúc lợi đặc biệt, không đến mức bần cùng phải chung đụng với tám người khác trong cùng một nhà vệ sinh.

Để sống sót, một là không làm, hai là phải làm đến cùng, ông ta dứt khoát khai báo toàn bộ tội ác của mình.

“Rushkin là con trai của tôi, Kim Charlemagne. Bazel cũng là con trai tôi…”

Charlemagne cắn ngón tay, ngón tay bị cắn dập nát lồi lõm, vết máu có mới có cũ, minh chứng cho thấy trạng thái tinh thần của ông ta không ổn định: “Vì để cứu con trai mình, tôi đã làm rất nhiều thứ, tôi giúp nó phẫu thuật mặt, còn đổi thuốc độc tử hình của nó… Tôi còn thuê Ninh Chước, lính đánh thuê của Henna, sau khi xong việc thì chở con tôi đi, đó là giao dịch đầu tiên của chúng tôi.”

“Sau đó, sau đó… Con tôi chết, vì thuốc tôi chuẩn bị đã bị thay thành thuốc kịch độc… Tôi thấy ở hiện trường có số tù nhân của Takeshi Motobu, tôi muốn đánh lạc hướng dư luận nên lại thuê Ninh Chước giết Ryo Motobu. Sau khi Takeshi Motobu biến mất từ nhà tù, tôi trả số tiền còn lại cho Ninh Chước, không ngờ cậu ta lại dám giao Takeshi Motobu cho vợ tôi, trục lợi từ cả hai vợ chồng tôi…”

Nghe lời thú tội của Charlemagne, Lâm Cầm bất lực mỉm cười.

Hắn đã suy đoán hết tất cả mọi thứ, ngoại trừ chi tiết về phu nhân Charlemagne.

Ban đầu phu nhân Charlemagne không hề xuất hiện, hành động kín tiếng. Cho đến khi Takeshi Motobu hấp hối mới tiết lộ manh mối rằng gã bị một người phụ nữ Thượng Thành tra tấn, Lâm Cầm mới nghĩ đến sự hiện diện của người mẹ điên rồ này.

Nhưng trớ trêu thay, khi Lâm Cầm dùng bản lời khai, xin chỉ thị từ cấp trên, ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn tranh cãi suốt một tháng, cuối cùng đi đến kết luận rằng không thể bỏ tù Charlemagne, cũng không thể định tội ông ta.

Vì trước đây họ đã dùng mọi sức lực để nâng đỡ cho phát ngôn viên Charlemagne.

Nếu Charlemagne là một tên cặn bã như vậy, khi sự thật được phơi bày, mặt mũi của Bạch Thuẫn biết để vào đâu khi dám cho một kẻ như vậy làm người phát ngôn của mình.

Bạch Thuẫn đã quá mất mặt, không thể tiếp tục làm cho nó tệ hơn.

Ngoài ra, Charlemagne xử lý các tội ác của mình một cách sạch sẽ với quyền lực mà mình có được suốt thời gian tại nhiệm.

Không một bằng chứng vật lý nào được tìm thấy.

Dù phong cách làm việc của Bạch Thuẫn là dù có tìm được bằng chứng thì vẫn coi trọng nhân chứng hơn vật chứng, nhưng trong sự kiện lần này, dù cho không có bằng chứng, họ vẫn sẽ thống nhất một điều:

Phán định vô tội vì không có đủ bằng chứng.

Còn việc Charlemagne khai báo Ninh Chước…

Nếu Charlemagne không có tội, Ninh Chước cũng sẽ không có tội.

Huống hồ những chuyện Ninh Chước làm đều âm thầm lặng lẽ, không để lại bất kỳ vật chứng nào.

Ban lãnh đạo cấp cao của Bạch Thuẫn cũng biết rằng dạo gần đây Ninh Chước đang có một số động thái nhỏ, muốn tìm cách tống Ninh Chước vào tù đến rục xương nhưng vì e ngại vẫn chưa nắm rõ được tình hình cho nên ưu tiên đặt danh dự của Bạch Thuẫn lên hàng đầu, họ không thể bỏ tù Charlemagne, họ cũng phải ém mọi chuyện xuống hết mức có thể, vì vậy từ trên xuống dưới đều phải chấp nhận im lặng là vàng.

Charlemagne thấy mình không thể ở trong tù thì như ngồi đống lửa như ngồi đống than, giật mình bật tỉnh giữa đêm, hoảng hốt đập đầu vào tường. Cảnh ngục phát hiện ra dị thường đành phải gọi cho Lâm Cầm.

Lâm Cầm có thái độ thờ ơ lạnh nhạt vì hắn nhận thấy tinh thần của người đàn ông này có vấn đề.

… Có lẽ hình ảnh máu me đầm đìa của người vợ đã ăn sâu vào tâm trí ông ta.

Vì trách nhiệm và đạo đức của một cảnh sát, Lâm Cầm tìm bác sĩ tâm lý can thiệp trị liệu cho Charlemagne.

Nhưng đối với Charlemagne thì hành động này của Lâm Cầm lại là một hành vi vô đạo đức.

Ông ta đang tìm một cách thức để giải thoát.

Lâm Cầm lại không hi vọng ông ta phát điên.

Thân thể ông ta tự do, tinh thần lại bị cầm tù chịu tra tấn thì không thể nào là một việc công bằng.

Charlemagne gần như bị ngục giam đuổi đi.

Một thời gian dài chui rúc trong một xó, khi quay về thế giới tự do bên ngoài, ông ta lại không cảm thấy vui mừng một chút nào. Charlemagne lặng người đứng một lúc lâu bên đường, sau đó giật mình như tỉnh mộng. Ông ta như một con chuột cống bị soi rọi dưới ban ngày, hốt hoảng nhanh chân vụt vào trong con hẻm tối tăm.

Cách đó không xa, máy theo dõi đối diện với cổng ngục giam từ từ quay đầu, hướng về phía Charlemagne biến mất dần sau con hẻm.



Lawyer Tuner Tam Ca chống cằm nhìn Ninh Chước: “Cậu ra ngoài là để làm gỏi ông ta hả?”

Ninh Chước dời mắt khỏi màn hình theo dõi: “Tôi phải xử lý người muốn làm gỏi tôi trước đã.”

“Có cần tôi giúp không?” Tam Ca nói: “Tạm thời đóng cửa không kinh doanh nữa, dẫn cậu về nhà.”

Ninh Chước chăm chú nhìn đối phương, anh vươn tay vỗ lên vai y: “Anh nên bình thường lại đi. Nhìn anh như thế này còn mắc ói hơn so với trước đây nữa.”

Tam Ca bĩu môi nhưng không phản bác, chỉ yên lặng nhìn Ninh Chước rời đi.

Y không cho rằng một AI như mình sẽ sinh ra “giác quan thứ sáu” vốn thuộc về con người.

Nhưng hôm nay khi nhìn Ninh Chước rời đi, y lại cảm thấy bất an.



Trong khoảng thời gian vừa qua, Ninh Chước ý thức được rằng có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mình.

Vì vậy những ngày này Ninh Chước luôn cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình, thậm chí còn không vi phạm luật giao thông.

Bạch Thuẫn có khả năng đang lục tung mọi chứng cứ cho hành vi phạm tội của anh, họ cảm thấy tốt hơn nên là tìm một chứng cứ nào đó khiến cho cả tổ chức Henna phải vào tù ăn cơm.

May mắn thay, dưới sự dẫn dắt của Ninh Chước, các thành viên Henna có phong cách làm việc vô cùng sạch sẽ, các địa điểm hoạt động trước đây cũng không bị máy theo dõi, giám sát ở Hạ Thành ghi hình, bảo đảm tuân thủ luật pháp của thành phố Ngân Chùy.

Hiển nhiên cũng không thể loại trừ việc Bạch Thuẫn và các công ty khác vô liêm sỉ kéo người lên núi tìm cớ bắt giữ người của Henna.

Cho đến lúc đó, Ninh Chước ở bên cạnh các thành viên của mình là tốt nhất.

Ngày hôm nay ở Ngân Chùy là một ngày không nắng, sương mù dày đặc, khắp nơi tràn ngập trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo, ngột ngạt.

Vì không có ánh sáng tự nhiên, ánh đèn neon lũ lượt được bật sáng khắp nơi.

Những khẩu hiểu “Thế giới này đã kết thúc rồi” được dán tràn lan trên những thân đèn, trải rộng khắp thành phố.

Ninh Chước lao đi trong màn sương mù dày đặc, quay về nhà.

Nhưng con đường về nhà của Ninh Chước ngày hôm nay chắc chắn sẽ rất dài.

Hàng chục chiếc máy bay nhỏ xíu như con ong vô thanh vô tức cất cánh đuổi theo sau Ninh Chước.

A Bố phát hiện ra dị vật đến gần, toàn thân phát sáng đỏ, ống bô bắn ra một ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt những chiếc máy bay mini thành từng mảnh.

Tiếc rằng ngọn lửa của A Bố thì có hạn, còn những kẻ thù thì vô số.

Ngay khi A Bố tắt lửa, một máy bay mini nhanh chóng lọt vào trong lốp xe.

Nửa giây sau, một ngọn lửa bùng cháy lên!

Lốp xe của A Bố bị phá hủy sau vụ nổ, ghế sau bị tốc lên cao, thân xe tạo thành một góc 90 độ so với mặt đất.

A Bố thông báo cuộc tấn công bất ngờ bằng âm thanh máy móc điềm tĩnh: “Mất kiểm soát, mất kiểm soát, mất kiểm soát.”

Sắc mặt Ninh Chước không thay đổi, anh siết chặt hai tay trên tay lái, cho đến khi đuôi xe nặng nề đổ ầm xuống đất, chiếc xe vẫn không hề dừng lại.

Do lốp xe sau bị hỏng nên Ninh Chước lái xe với tốc độ cao đã tạo nên một luồng ma sát mạnh với mặt đất, không gian tĩnh lặng vang lên tiếng rít tai thót tim.

Ninh Chước dùng một tay phanh xe, chiếc xe bất chợt dừng lại.

Khi A Bố dừng xe trong gang tấc, trước mặt Ninh Chước xuất hiện một con đường dài chất đầy đá lớn và sỏi đá dựng đứng.

Ninh Chước giơ tay ra khỏi mặt đất, từng viên đá rơi lả tả giữa những ngón tay máy của anh.

Có người huýt sáo, khen ngợi: “Cool.”*

*Cool: ngầu

Người vừa khen bước ra khỏi bóng tối.

Cuối cùng cũng đã đến ngày mà Ninh Chước chờ đợi từ lâu.

Máu sôi trào trong huyết quản, trái tim đập nhanh ổn định, vững vàng.

Ninh Chước thả lỏng cơ thể căng cứng, lẳng lặng nhìn người đang dẫn đầu một đội quân bước ra từ màn sương, nói: “Giang Cửu Chiêu, mày tới rồi.”