Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 118




Charlemagne và Giang Cửu Chiêu tạm thời im hơi lặng tiếng, chỉ còn lại một mình Mã Ngọc Thụ hứng mũi chịu sào ở bên ngoài.

Mã Ngọc Thụ vốn là một người đã chết.

Bây giờ ông ta có thân phận là “Mã Bách”.

Kho hàng của công ty Vi Uy bị phá hoại gây tổn thất nghiêm trọng, ở hiện trường còn có băng rôn chỉ thẳng tên của ông ta: “Mã Ngọc Thụ đến đây chơi”.

Công ty Vi Uy biết rõ điều này khi tiến hành kiểm tra sau lưng, nhưng họ không quá bận tâm.

Họ tin rằng Mã Ngọc Thụ không phải hung thủ phóng hỏa.

Nếu thật sự dám phóng hỏa và để lại tên như vậy thì ông ta chắc chắn bị điên rồi.

Nhưng cái tên phấp phới tung bay giữa biển lửa vẫn thu hút sự chú ý của dân chúng ở Ngân Chùy.

Chỉ trong một đêm, toàn bộ lịch sử đen tối của cái tên “Mã Ngọc Thụ” bị lôi ra ánh sáng.

Cơ sở hạ tầng ở phần lớn diện tích Ngân Chùy vẫn còn khá lạc hậu.

Đặc biệt là ở Hạ Thành, bây giờ vẫn còn sử dụng hệ thống cống thoát nước từ trăm năm trước, người dân thì sống trong những căn nhà đổ nát từ bao đời, đường đi cũng được xây từ trăm năm trước. Vậy mà tốc độ lan truyền thông tin lại nhanh đến chóng mặt.

Với mạng lưới thông tin dày đặc ấy, quá khứ của Mã Ngọc Thụ bị khai thác sạch sẽ.

“Nghiện cờ bạc”, “lừa bạn vay tiền”, “đột quỵ”.

Liên kết những từ khóa này lại với nhau giúp cho dân chúng tưởng tượng ra một câu chuyện tiệm cận với sự thật nhất.

Ở thành phố Ngân Chùy có không ít người vì đặt niềm tin nhầm chỗ vào bạn mình dẫn đến cảnh tan cửa nát nhà.

Cũng có người đã đứng ra kể lại rằng trước đây từng làm việc với nhà họ Kim, gia đình họ là một gia đình ấm êm hạnh phúc, nhưng sau khi rơi vào cảnh nợ nần túng thiếu thì không còn biết thêm tin tức gì nữa.

Chỉ vài ngày sau, ảnh cũ của Mã Ngọc Thụ cũng đã được tìm thấy.

Vừa nhìn qua đã có người nhận ra ngay, sao gương mặt này lại có nét giống với một nhân viên cố vấn ở công ty Vi Uy.

… Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn sẽ tìm ra thêm manh mối khác.

Thấy dân chúng hứng chí bừng bừng không ngừng khai thác thêm thông tin, công ty Vi Uy cảm thấy tình thế có vấn đề nên vội vàng liên lạc với Interest để điều hướng dư luận, đồng thời vận dụng những tài khoản giả để móc nối sự kiện phóng hỏa này với vụ đánh bom nhà hát Columbus lúc trước.

Trước ảnh hưởng tiêu cực từ công chúng, công ty Vi Uy tạm thời đình chỉ công việc của Mã Ngọc Thụ, yêu cầu ông ta nghỉ ngơi ở nhà vài ngày trong lúc phòng điều tra của công ty tìm ra nguyên nhân của vụ phóng hỏa.

Đó là cách nói giảm nói tránh, thực chất Mã Ngọc Thụ biết ẽo công ty Vi Uy đang tìm cách cắt đứt quan hệ với mình.

Nếu Mã Ngọc Thụ động phải kẻ thù cũ, công ty Vi Uy đang gặp những tổn thất nặng nề không có hứng thú cũng như không có nhu cầu giải quyết những vấn đề của ông ta.

Vô hình trung Mã Ngọc Thụ bị kẹt ở thế giữa, khắp nơi đều là kẻ địch.

Ông ta và Charlemagne có những mục tiêu và nhu cầu khác nhau.

Mã Ngọc Thụ là một doanh nhân đặt lợi nhuận lên trên hết, không có hứng thú với việc lấy mạng kẻ khác.

Nếu Ninh Chước không chết, biện pháp tốt nhất có thể sử dụng là bắt được Ryo Motobu khi người còn sống, như vậy có thể bù đắp lại tổn thất một chút.

Không thể ngờ rằng khi Mã Ngọc Thụ đề đạt yêu cầu này của mình với Giang Cửu Chiêu, đối phương lại nói: “Ryo Motobu? Ok, 10 triệu.”

Mã Ngọc Thụ bốc hỏa tại chỗ, máu dồn lên tận đỉnh đầu: “Không phải cậu nói là –“

“Đó là yêu cầu phụ thêm ban đầu. Khi tôi giết Ninh Chước thì có thể thực hiện yêu cầu này cho ông.” Giang Cửu Chiêu hợp tình hợp lý nói: “Bây giờ Ryo Motobu đã được mang đến căn cứ của Henna. Ông lại muốn tôi chủ động xông vào hang cọp hả? Tôi không phải thằng ngu.”

Mã Ngọc Thụ biết Giang Cửu Chiêu có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh này chỉ có thể mua được bằng tiền, nhân tình không đáng giá một xu.

Ông ta cắn môi cho đến bật máu.

Một lát sau, Mã Ngọc Thụ cắn chặt răng nói: “10 triệu, không thể thêm nữa!”

Giang Cửu Chiêu tò mò đánh giá: “Ông còn tiền à?”

Mã Ngọc Thụ đẩy mắt kính, đôi mắt hung hãn lóe sáng phía sau cặp kính gọng vàng: “Tôi không có tiền, nhưng tôi có người.”

Nếu đã hạ quyết tâm thì ông ta không còn gì để hối hận.

Mười mấy năm trước, khi ông ta bị bảo vệ ở sòng bạc đè ở trên bàn để chặt tay chặt chân, ông ta đã ngộ ra một chân lý: Trên đời này không có thứ gì quan trọng hơn bản thân.

Không còn mình thì chẳng còn thứ gì khác.

Mã Ngọc Thụ bước ra ngoài, gọi cho một dãy số.

Ông ta đứng yên tại chỗ, tay đút trong túi quần, thần kinh căng chặt nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của phóng viên Khải Nam: “Lấy lại tiền chưa?”

Tâm trạng của Khải Nam có vẻ không tệ.

Nghe nói chính ông ta là người đã kéo Charlemagne xuống bùn.

Dù là làm cho vay nặng lãi hay làm phóng viên, Khải Nam luôn trung thành tuân theo quy tắc bằng mọi giá phải ép khô giá trị của đối phương cho đến khi không còn lại gì.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc Khải Nam đã gián tiếp phá hỏng kế hoạch của Mã Ngọc Thụ mà ông ta không hề hay biết.

Mã Ngọc Thụ lại không thể chất vấn sếp mình, cũng không thể gây rối thêm cho đối phương vào thời điểm quan trọng này.

Mã Ngọc Thụ điều chỉnh lại nhịp thở, nói: “Xin ngài… cho tôi mượn thêm 5 triệu.”

“Ồ. Cậu không có tiền trả, lại còn muốn tôi cho cậu mượn thêm tiền.” Khải Nam nhàn nhạt nói, từng lời từng chữ như châm chích khiến Mã Ngọc Thụ phát run: “… Ngọc Thụ, cậu có định cuỗm hết tiền của tôi rồi bỏ trốn không vậy?”

“Không, lần này tôi có thứ để thế chấp.”

Dù cả người run rẩy nhưng gương mặt của Mã Ngọc Thụ vẫn bình tĩnh như thường: “… Tôi bán vợ con của mình. Ngài cho người đến lấy người thì sau đó cho tôi vay tiền được không?”

Khải Nam cười.

Con bạc đúng là rất tốt.

Con bạc đều có một đặc điểm chung, đó là khi cảm thấy mình đã thua sặc máu thì là lúc cảm thấy mình thông minh nhất, biết cân nhắc “cái gì giữ được, cái gì không”.

Khải Nam đáp: “Được thôi. Cậu tự dẫn người đến. Đừng nói với họ là đi đâu, chỉ cần nói là cậu dẫn họ ra ngoại thành chơi là được.”

Gương mặt của Mã Ngọc Thụ vặn vẹo, nhăn nhúm.

Nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Ông ta trả lời: “Tôi biết rồi.”

Cùng lúc đó, Ninh Chước dùng thiết bị nghe trộm từ Lawyer Tuner nghe Khải Nam đáp “Ok”, anh lại nói với một máy liên lạc khác: “Nghe rõ chưa?”

Lâm Cầm ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: “Ninh Chước, cảm ơn cậu.”

Tam Ca ở bên cạnh xen vào: “Ninh Chước, tôi cũng cảm ơn cậu, cậu muốn tôi chết luôn rồi đúng không.”

Y oán giận nói: “Nếu báo lại với mấy công ty lớn, có khi lần này tôi thật sự bị tiêu hủy đó.”

“Tôi không báo lại với ai hết.” Ninh Chước nói: “Tôi chỉ báo tin cho con trai của Lâm Thanh Trác, một người lớn lên ở Hạ Thành mà thôi.”

Trên máy liên lạc, thông tin danh bạ cũng đã đổi thành “Lâm Gia Vận”.

Tam Ca: “… Ninh Chước, cậu học thói đánh tráo khái niệm từ ai vậy?”

“Tự học thành tài.”

Ninh Chước thản nhiên tiếp nhận những nghi ngờ của người khác trước sự thay đổi của bản thân. Mặc dù anh không cảm thấy mình có chuyển biến gì đặc biệt.

Anh lẩm bẩm: “Thiện Phi Bạch nói không sai.”

… Giải quyết xong Charlemagne thì sẽ đến Mã Ngọc Thụ.

Anh nhớ rõ lời của Thiện Phi Bạch: “Charlemagne rút vốn tương đương với việc chặt đứt đường lui của Mã Ngọc Thụ. Mã Ngọc Thụ thành chó cùng rứt giậu thì hơn 80% sẽ động tay động chân với người thân của mình.”

Ninh Chước từng sống trong tình yêu thương vô bờ của gia đình, vì vậy anh hơi nhíu mày, không quá tán thành.

Thiện Phi Bạch kiên quyết nói: “Người như ông ta không cảm thấy cắn rứt lương tâm, không biết yêu người khác đâu.”

Nhận xét xong, Thiện Phi Bạch còn kiêu ngạo nói thêm: “… Không giống chó con của anh đâu, chó con chỉ biết thích anh, thích anh nhất luôn.”

Ninh Chước muốn đẩy đầu cậu ra, nhưng lời nói của cậu như rót mật vào tai, cuối cùng Thiện Phi Bạch chỉ bị Ninh Chước đẩy đẩy lên trán như có như không.

Thiện Phi Bạch lại được nước làm tới, cậu nhanh nhẹn nghiêng người tặng anh một nụ hôn sâu, truyền nhiệt độ ấm nóng của mình qua cơ thể của anh, đôi khi đầu lưỡi tinh nghịch lại liếm mút lên cánh môi như động vật đánh dấu chủ quyền.

Ninh Chước bị hôn đến mức sau lưng nổi da gà, anh đẩy người cậu ra: “Động dục à?”

Thiện Phi Bạch: “Đánh dấu anh đó.”



Lawyer Tuner nhìn khóe môi nhếch lên như có như không của Ninh Chước, ai oán một tiếng: “Bình thường tôi nói chuyện với cậu thì cậu xem như gió thoảng bên tai. Sau người khác nói thì cậu nghe theo, thậm chí còn làm nhanh như vua ban thánh chỉ vậy?”

Ninh Chước không để tâm đến đối phương đang nổi cáu: “Anh nghĩ sao về chuyện tôi nói với anh?”

“Ra khơi hả?” Tam Ca vẫy vẫy tay: “Không hứng thú đâu. Khi nào cậu đi thì tôi đi tiễn cậu… Tôi đoán là cũng chẳng có ai tiễn cậu đi.”

Ninh Chước cũng không quá thất vọng với câu trả lời của Lawyer Tuner.

Bản thân y là một sản vật của thành phố Ngân Chùy, được sinh ra và lớn lên ở đây. Thế giới ngoài kia không phải nơi y thuộc về, thậm chí còn mang đến nhiều hạn chế cho y.

Ninh Chước vẫy tay: “Đi đây.”

“Không ngồi chơi một lát hả? Cậu đi cứu người?”

Ninh Chước nói: “Sẽ có người khác làm chuyện đó. Tôi về mở cuộc họp. Tôi vẫn chưa nói cho họ biết chuyện này.”



Gần đây Ryo Motobu sống ở dưới lòng đất, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài cho nên đã giảm bớt lo âu, hiếm khi có khoảng thời gian thanh nhàn.

Ông ta có thể chuyên tâm làm việc.

Nhưng dù sao cũng đã tuổi già sức yếu, ngồi một thời gian dài sẽ cảm thấy xương khớp đau nhức.

Ông ta muốn đứng dậy giãn gân giãn cốt, vừa bước ra khỏi phòng thì nghe thấy một tiếng “này” nho nhỏ.

Ryo Motobu hoảng sợ, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang ngậm ống hút uống một hộp sữa bò, lấm la lấm lét lộ ra đôi mắt cảnh giác nhìn về phía ông từ căn phòng bên cạnh.

Ông ngơ ngác.

Vì đôi mắt thuần khiết ấy giống hệt như đôi mắt của người vợ qua đời đã lâu của ông.

Bà ấy là một mĩ nhân, và cũng là người thứ ba mà Ryo Motobu nhọc lòng quan tâm ngoài mật mã và dữ liệu.

Tiếc rằng dung mạo của hai đứa con trai đều giống với ông, bây giờ ông còn không dám nhớ lại mặt mũi của chúng.

Nhìn thấy đôi mắt vừa quen vừa lạ này, Ryo Motobu chợt nảy sinh cảm tình với chàng trai trẻ: “… Chào cháu.”

Đường Khải Xướng nấp mình sau cửa hút sữa liên tục để kiềm chế kích động, sau đó lễ phép thấp giọng đáp: “Chào ông.”

Đường Khải Xướng cảm thấy người đàn ông lớn tuổi đáng thương này đã quen thuộc với nơi đây.

Khi vừa vào đây, ông ta như một con chuột nhút nhát.

Trong mắt Đường Khải Xướng, Ryo Motobu giống như một con mèo, hoặc một con chó già nua không mấy xinh đẹp sống trong hoàn cảnh đáng thương.

Cả hai không phải người giỏi ăn nói cho nên sau lời chào ngắn ngủi là một khoảng lặng kéo dài.

Ryo Motobu vắt óc suy nghĩ một chút, hỏi: “Cháu… đang làm gì ở phòng đó vậy?”

Đường Khải Xướng lí nhí đáp: “Theo dõi hệ thống giám sát và an ninh ở Henna.”

Ryo Motobu ngạc nhiên: “Chỉ có một mình cháu?”

Đường Khải Xướng: “Vâng. Tôi sáng chế, tôi quen thuộc với nó.”

Ryo Motobu ngơ ngác.

Bị đôi mắt ngây thơ như vậy nhìn, Ryo Motobu có cảm giác đứa trẻ này đang nói khoác với mình: “Tôi có thể xem thử được không?”

“Không.” Đường Khải Xướng dứt khoát từ chối: “Chỉ có người của chúng tôi được vào. Ông không phải người của chúng tôi. Nếu ông vào thì tôi sẽ gọi người đến.”

Ryo Motobu: “…”

Ông ta bắt đắc dĩ cười: “Vậy… cháu chờ tôi một chút.”

Ông ta quay về phòng lấy máy tính, chỉ tay vào màn hình: “Tôi đang chạy chương trình mà dính phải một cái bug.”

Ryo Motobu đặt máy tính trên hành lang, lùi về sau vài bước, ý bảo cậu có thể đến lấy máy.

Đường Khải Xướng cảm thấy đối phương khá lớn tuổi, có lẽ già cả mắt mờ rồi, cậu do dự một lát, cẩn thận bước từng bước ra khỏi phòng.

Đường Khải Xướng không mang giày, quần áo cũng rộng thùng thình.

Cậu lạch bạch đi đến trước máy tính, ngồi xổm xuống, giống như một con mèo hoang cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.

Đường Khải Xương có một chiếc cằm hơi nhọn, gương mặt hơi tròn, làn da nhợt nhạt như thể quanh năm không ra ngoài nắng.

Xác định Ryo Motobu không có ý định đến gần, cậu thuần thục quan sát màn hình và thao tác máy tính một cách nhẹ nhàng.

Không bao lâu sau, Đường Khải xướng cẩn thận lùi lại vài bước, quay về thành lũy kiên cố của mình: “Xong rồi.”

Ryo Motobu bước đến gần, nhìn màn hình chăm chú, một lúc lâu sau thì hốc mắt đỏ hoe.

Đây là bài kiểm tra của Ryo Motobu dành cho những nhân viên mới khi ông vẫn còn làm CFO ở Thái Thản, thời gian kiểm tra là 10 phút.

Những năm gần đây, kỉ lục nhanh nhất là 5 phút 30 giây.

Ryo Motobu thấy Đường Khải Xướng như một chú chim non sợ sệt, sợ cậu căng thẳng hoảng sợ nên tính giờ riêng cho cậu.

… 2 phút 35 giây.

Thiên tài.

Thiên tài thật sự.

Từ khi Takeshi Motobu còn nhỏ cũng không chịu nghe lời học tập, chỉ biết phóng túng chơi bời hoan lạc ở bên ngoài.

Ryo Motobu vì thấy con trai có tài nên cũng đặc cách khoan dung, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Ryo Motobu nhìn Đường Khải Xướng với tâm tình phức tạp, hỏi: “Cháu bé, cháu tên là gì?”

Thiên tài nhỏ tuổi đối diện ông trả lời: “Đường Khải Xướng.”

Đường Khải Xướng tự nhận thấy hoạt động nói chuyện của mình với Ryo Motobu ngày hôm nay đã đạt tiêu chuẩn cho nên cậu khẽ gật đầu với đối phương, sau đó quay về phòng, để lại Ryo Motobu một mình lẻ loi trên hành lang.

Con trai lớn không chịu lập gia đình, con trai nhỏ thì hoàn toàn trái ngược, chỉ ăn chơi sa đọa.

Hai người con trai đều không có con cái.

Ryo Motobu nghiện công việc, sống một cách thờ ơ lạnh nhạt nên cũng không cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì.

Nhưng nhìn thấy một chàng trai trẻ tài năng như Đường Khải Xướng, cõi lòng ông ta đau đớn xót xa.

— Một đứa trẻ tốt như vậy lại không có quan hệ gì với nhà họ Motobu.

Dòng họ Motobu sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?

Là do ông tạo nghiệt ư?

Phải chăng vì không biết nuôi dạy con cái cho nên ông phải sống trong cảnh già cô đơn, buồn tủi như vậy?

Ninh Chước không ngờ rằng Đường Khải Xướng lại có thể gợi lên nỗi sầu thảm trong lòng Ryo Motobu, dằn vặt tâm hồn khô cằn của ông ta.

Anh quay về căn cứ Henna, dùng loa thông báo kêu gọi mọi người trong căn cứ: “Ngoại trừ Tiểu Đường và người bệnh nằm trên giường, tất cả tập trung ở phòng khách tầng 1… Chúng ta sẽ làm một chuyện lớn.”