Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 117




Tâm trạng hôm nay của Giang Cửu Chiêu rất tệ.

Vừa ngủ dậy, khách hàng tiềm năng của hắn chợt rơi thẳng xuống 18 tầng địa ngục.

Nghe nói nửa đêm ông ta giấu giấu giếm giếm mang một thi thể ra ngoài, vô tình đụng phải một người bạn cũ, chỉ mới nói chuyện hai ba câu chợt phát điên dùng xe tông vào người ta.

May là ngoài ông ta thì không có một ai khác bị thương.

Xác chết giấu trong cốp xe vì thế cũng bị bại lộ trước mắt người khác, tình trạng thê thảm trước khi chết của người này nhanh chóng được quay chụp lại, lan truyền với tốc độ chóng mặt trên khắp mạng xã hội.

Hình ảnh cuối cùng của phu nhân Charlemagne khi còn sống luôn yêu cái đẹp trong mắt người khác lại là một xác chết vặn vẹo, co quắp bị quấn chặt trong túi áo mưa được giấu trong cốp xe.

Charlemagne, người đàn ông xem trọng danh dự nhất trên đời, đã bị kéo xuống vũng lầy, đi vào vết xe đổ của Ryo Motobu – nhưng ông ta rơi xuống đáy vực còn nhanh hơn cả Ryo Motobu vì xung quanh ông ta đầy rẫy những kẻ thù khác nhau từ khi ông ta làm cảnh sát của Bạch Thuẫn.

Giang Cửu Chiêu, người yêu tiền hơn mạng, cứ thế mất trắng 14 triệu và đành phải tạm dừng nhiệm vụ của mình.

Giang Cửu Chiêu vừa ngậm kẹo vừa oán giận Ninh Chước, người mà hắn chưa gặp bao giờ, với Glove: “Tên họ Ninh đó lưu manh xảo quyệt như cáo già vậy, liệu có phải là một tên khọm già hay không?”

Glove cười đáp: “Là một mĩ nhân thứ thiệt đó.”

Giang Cửu Chiêu răng rắc cắn một miếng kẹo, uất hận nói: “10 triệu lận. 10 triệu nhân đôi còn không phải mỹ nhân thì là gì?”



Hiện tại, Charlemagne đang ở trong phòng thẩm vấn chịu hậu quả cay đắng.

Ông ta nhấn mạnh vợ mình tự sát.

Dựa vào manh mối ở hiện trường, lời khai của ông ta quả thực không sai.

Trong nhà có dấu vết gây gổ, những mảnh thủy tinh rơi vãi trên sàn nhà cũng đầy vết máu của phu nhân Charlemagne, nhưng lượng máu này cũng không nhiều đến mức gây chết người.

Có lẽ vào ban ngày, hai vợ chồng xảy ra ẩu đả, phu nhân Charlemagne bị thương – đây cũng là lí do gây nên vết thương trên má của bà.

Cũng có thể giải thích rằng trong lúc tức giận đến tuyệt vọng, phu nhân Charlemagne có suy nghĩ cực đoan nên lựa chọn tự sát.

Nhưng khi đặt câu hỏi những dấu vết ngược đãi xuất hiện trên người phu nhân từ đâu mà ra, hay những xích sắt ở trên gác mái được dùng để làm gì, Charlemagne lại im lặng.

Cảnh sát Bạch Thuẫn không thể khai thác thêm thông tin gì từ ông ta, đành phải kiểm tra hệ thống giám sát trong nhà Charlemagne.

Nhưng lại không có bất kỳ thứ gì có thể xem được.

Trước khi Charlemagne ra ngoài, ông ta đã tiêu hủy hết những băng giám sát trong hệ thống, kể cả dữ liệu lưu trữ trên không gian đám mây cũng bị xóa sạch.

Vì có một số thứ quá bẩn thỉu, không thể cho một ai thấy được.

Trong khi Charlemagne dùng sự im lặng để đối phó với công cuộc thẩm vấn, Lâm Cầm lại tìm thấy một manh mối mấu chốt từ hệ thống giám sát công cộng cách nhà Charlemagne không xa.

Vào lúc chiều tối cùng ngày, một bóng người hòa mình vào ánh hoàng hôn chậm rãi bước ra khỏi nhà Charlemagne.

Những người khác có thể không nhận ra người này là ai, nhưng chỉ trong nháy mắt, Lâm Cầm đã biết được.

Lâm Cầm kiềm nén trái tim đập nhanh, bước thẳng về phía Charlemagne: “Chiều hôm qua, ai đã đến nhà ông?”

Charlemagne mím chặt môi không trả lời, gương mặt ức chế đến đỏ bừng.

Nghe xong, ông ta mờ mịt ngẩng đầu, liếm cánh môi khô khốc cho đến khi đầu lưỡi đầy mùi máu: “À, một người bạn.”

“… Bạn gì?”

Charlemagne cúi đầu, biểu tình trang nghiêm, trong lòng là máu đen tanh tưởi không thể phun ra.

Không thể nói.

Ông ta có chết cũng phải bảo vệ sự vô tội của Ninh Chước.

Vì cho dù ông ta có tiết lộ rằng “lính đánh thuê Ninh Chước đã đến nhà trước khi vợ ông ta qua đời” cũng không thể thay đổi được điều gì.

Khi Ninh Chước đến, cảm xúc của vợ vẫn bình thường.

Ninh Chước không có khả năng nửa đêm lén lút vào nhà ông ta, cắt đứt cổ vợ ông ta.

Nếu không khai ra Ninh Chước thì có thể nói rằng vợ của thanh tra tự sát, thanh tra lo sợ danh dự bị hủy hoại cho nên muốn xử lý thi thể lúc nửa đêm để né tránh gièm pha.

Nếu khai ra Ninh Chước thì chắc chắn cành mẹ đẻ cành con, dây cà ra dây muống.

Cái chết của Takeshi Motobu, những tội ác bẩn thỉu phía sau của Charlemagne… Từng chuyện từng chuyện một sẽ bị lôi ra, kết thành một sợi dây treo cổ chính ông ta.

Charlemagne không phải một kẻ ngốc, ông ta luôn vạch ra những kế hoạch vẹn toàn.

Và vì luôn muốn mọi thứ phải vẹn toàn, ông ta đã bị Ninh Chước thâu tóm trong lòng bàn tay.

Charlemagne nguội lạnh cõi lòng, giống như có một con dao sắc bén đang kề cận ngay cổ ông ta.

Tên họ Ninh đó đúng là ác ma!



Ninh Chước chờ một lúc lâu mới nhận được cuộc gọi của Lâm Cầm.

Hắn không hỏi chi tiết về vụ án, cũng không hỏi vì sao Ninh Chước lại xuất hiện gần nhà của Charlemagne.

Lâm Cầm hỏi ra dự cảm của mình: “Ninh Chước, cậu phải đi, đúng không?”

Không biết bao nhiêu lần trôi qua, Ninh Chước vẫn cảm thấy kinh ngạc trước sự nhạy bén của đối phương.

Nhưng kế hoạch vẫn chưa kết thúc, Ninh Chước cũng không sẽ thành thật cho người khác biết anh nghĩ gì, anh muốn gì.

Ninh Chước hỏi lại: “Gì vậy? Cậu chờ mong tôi chết lắm à?”

“Nói nhảm gì đó.” Lâm Cầm rầu rĩ cười: “Khi nào, có muốn gặp nhau một lần không?”

“Nói sau.”

Ninh Chước bỏ máy liên lạc xuống, tiếp tục cuộc trò chuyện với Mẫn Mân trước mặt: “Tôi đến tìm chị Mẫn Thu.”

Mẫn Mân vén tóc, thuần thục vươn tay ra sau gáy: “Anh tự gọi đi.”

Ninh Chước: “Anh sẽ cần chị ấy một thời gian khá lâu.”

Mẫn Mân suy nghĩ một chút, gọi trợ lý Tiểu Văn của mình đến để dặn dò những công việc chăm sóc cho Kim Tuyết Thâm.

Nhưng sự dặn dò này cũng không quá cần thiết.

Vì Vu Thị Phi đã tự giác chủ động tiếp quản công việc của Mẫn Mân. Y không quản ngày đêm, không nghỉ ngơi lấy một chút nào, một mực ở bên cạnh canh chừng Kim Tuyết Thâm, thậm chí còn tự giác phổ cập những tri thức y khoa cơ bản, giúp cho Mẫn Mân là bác sĩ thực thụ có thời gian ăn không ngồi rồi.

Sau khi dặn dò xong, Mẫn Mân thản nhiên ngồi xuống ghế, nói với Ninh Chước: “Anh cho chị em ăn ngon một chút nha. Chị ấy giống hệt anh, không đút đồ ăn là không thèm ăn. Đúng rồi, anh nói với chị ấy nhớ đọc nhật ký của em, em có viết cho chị ấy vài thứ… À, em cũng muốn nhờ chị ấy sửa giúp em cái máy phát nhạc nữa.”

Dứt lời, cô nhắm mắt lại.

Mẫn Mân đã ngủ say, Mẫn Thu ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn lên: “… Chuyện gì?”

Sau khi đánh bom nhà hát Columbus, ngoại trừ phải sửa chữa một số máy móc thiết yếu, đã một thời gian dài Mẫn Thu không xuất hiện.

Ninh Chước nói chuyện với hai chị em họ Mẫn này một cách nhanh chóng, đúng trọng tâm.

Anh mở một bản vẽ lớn được cuộn tròn lại cho Mẫn Thu.

Mẫn Thu nhìn bản vẽ, hơi nhướng mày: “… Giấy trắng?”

“Chị cũng là người của Henna, tôi cần chị làm việc này.” Ninh Chước nói: “Tôi muốn chị chế tạo một con tàu.”

Mẫn Thu hơi nhíu mày, nghĩ rằng mình nghe lầm: “… Tàu?”

“Đúng vậy. Ở căn cứ của chúng ta chỉ có một mình chị có kinh nghiệm, cho nên tôi muốn nhờ chị làm quản lý, chị cần người phụ thì tôi sẽ gửi người đến. Cần tiền thì liên lạc với Kim Tuyết Thâm. Chúng ta có rất nhiều. Chỉ cần tạo ra một con tàu thôi.”

Từng câu từng chữ của Ninh Chước nhẹ nhàng, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt xanh biếc trong veo, phẳng lặng như đá quý, lời nói hay biểu tình đều lạnh nhạt như nhau: “Động cơ, vũ khí, thức ăn, nguồn nước, máy tăng sức gió hay những thiết bị chức năng khác như thế nào tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ yêu cầu tối thiểu: phòng phải nhiều, đủ cho cả người của Henna và Bàn Kiều; giường phải thoải mái, dưới đáy khoang thuyền cần có một phòng riêng dành cho Tiểu Đường.”

Mẫn Thu ngơ ngác nhìn chằm chằm Ninh Chước.

Mẫn Thu từng có khát vọng được khám phá biển khơi để ngắm trăng đã cảm thấy đó là một giấc mộng hão huyền, xa vời từ kiếp trước.

Nhưng chớp mắt một cái, giấc mộng không tưởng ấy lại xuất hiện ngay trước mắt cô.

Thậm chí cô còn có thể tự tay vẽ nên một bức tranh cho giấc mộng này của mình.

Phản ứng đầu tiên của Mẫn Thu đối với chuyện tốt này là tốt đẹp đến mức không thể tin nổi.

Cô đặt câu hỏi: “Tất cả mọi người đều chịu đi sao?”

Ninh Chước đáp: “Muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở lại.”

Mẫn Thu: “Việc xây tàu không thể giấu nổi, sẽ bị công ty lớn phát hiện.”

Ninh Chước: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

Mẫn Thu: “Không đủ người. Xây tàu là một quá trình cần tay nghề tỉ mẫn, ở Henna và Bàn Kiều không có quá nhiều người có thể giúp tôi. Nhưng tìm người ở bên ngoài thì –“ với kinh nghiệm của cô thì cô biết đó là một việc rất nguy hiểm.

Quả thực, đó là một nan giải.

Ninh Chước nghĩ đến Lawyer Tuner: “Tôi sẽ tìm người giúp đỡ.”

Mẫn Thu cũng chỉ thắc mắc mỗi một chuyện này mà còn quan tâm đến những vấn đề lặt vặt khác, cô hỏi: “Sau khi đóng tàu xong thì nó sẽ đi đâu?”

“Trước tiên là đến điểm định cư số 185. Nếu còn hòn đảo thì chúng ta ở lại. Nếu đảo đã chìm thì chúng ta đi tiếp.”

Nói đến hành trình dài đằng đẵng trên biển cả mênh mông, giọng điệu của Ninh Chước không lãng mạn, cũng không kích động, mà chân thành, bình dị: “… Ngắm trăng thôi.”

Mẫn Thu cúi đầu nhìn bản vẽ trống không, ngón tay lướt qua mặt giấy, cảm thấy chất liệu rất tốt.

Bên tai cô lại vang lên tiếng sóng biển rì rào.

Tay cô hơi run rẩy: “Tên con tàu là gì?”

“Chưa nghĩ ra.” Ninh Chước đáp: “Tạm gọi là “Kiều”* đi.”

*Raw 桥: cầu, cây cầu

Xây một cây cầu có thể giúp tất cả mọi người đi qua là một giấc mơ viển vông của Thiện Phi Bạch phải tiêu tốn vô số nguồn tài nguyên, cho dù cả trăm năm trôi qua cũng không chắc có thể thực hiện được.

Ninh Chước tôn trọng ước mong của cậu nhưng anh từ chối thấu hiểu cảm xúc của cậu, vì vậy anh dứt khoát đập gãy giấc mộng trăm năm ấy.

Lúc trước, Ninh Chước không chịu rời đi là vì anh không có lí do để sống.

Nếu Ninh Chước chịu rời đi thì chỉ cần một con tàu có thể mang tất cả mọi người là đủ rồi.

Con tàu có thể tạm gọi là “Kiều”.

Nhưng trước đó, Ninh Chước còn rất nhiều chuyện cần phải làm.

Giao chuyện đóng tàu cho Mẫn Thu, Ninh Chước bước ra khỏi cửa, bất ngờ nhìn thấy sếp Phó mang cơm cho bệnh nhân đã đứng đây từ khi nào.

Ninh Chước khựng người, hỏi: “… Anh nghe thấy hết rồi?”

Anh cũng không cố ý muốn lừa gạt sếp Phó.

Anh muốn giao phó nhiệm vụ cho Mẫn Thu xong, chờ cô đồng ý thì mới có thể báo cáo lại với sếp Phó.

Sếp Phó gãi gãi tai, không đầu không cuối nói: “… Tốt lắm. Ngân Chùy cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Đi đi.”

Ninh Chước thở phào một hơi: “Vậy anh chuẩn bị đồ đạc. Chỉ mang theo đồ quan trọng thôi. Hành lý của anh ở Henna nhiều lắm.”

Sếp Phó lại nói: “Tôi không đi.”

Ninh Chước nhìn sếp Phó, nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói đùa.

Sếp Phó là một người rất thích náo nhiệt.

Từ khi quen biết y đến nay, Ninh Chước cảm thấy sếp Phó là người trần tục nhất trên đời, giữa một thành phố hỗn tạp như Ngân Chùy, y cũng có thể dành riêng cho mình một góc để chiên xào, nấu nướng theo ý thích.

Ninh Chước có việc gấp cần làm nên chỉ hỏi thêm một câu: “Nếu anh không đi theo chúng tôi thì anh sẽ đi đâu?”

Sếp Phó không trả lời Ninh Chước ngay.

Y tủm tỉm cười nhìn bóng dáng Ninh Chước vội vã rời đi, sau đó thở dài một hơi: “Trước khi gặp cậu thì tôi cũng chỉ có một mình thôi mà.”

Không biết Vu Thị Phi ra khỏi phòng bệnh từ khi nào, vừa nghiêm túc vừa tò mò nhìn sếp Phó.

Sếp Phó xoay người, chạm phải một ánh mắt thuần khiết, trong sáng màu tím bằng điện tử.

Vu Thị Phi phát hiện ra rằng ngay khi sếp Phó nhìn vào mình, sếp Phó chợt có chút chần chờ, nhịp tim và hô hấp cũng tăng nhanh.

Nhưng những yếu tố này nhanh chóng khôi phục lại bình thường, thậm chí y còn dịu dàng mỉm cười: “Tôi mới nấu cho Tiểu Tuyết một chút canh rong biển nấu với sườn, bảo cậu ấy ăn nhiều chút, rất tốt cho sức khỏe.”

Vu Thị Phi nhận lấy món canh do đối phương tỉ mỉ nấu, đột nhiên hỏi một câu: “Sếp Phó, tên thật của ngài là gì vậy?”

Mọi người đều gọi y là sếp Phó, có một lính đánh thuê của Bàn Kiều cũng tò mò hỏi tên thật của y nhưng sếp Phó chỉ tủm tỉm cười nói gần nói xa, dùng một con cá khô chặn họng đối phương lại.

Vu Thị Phi nghĩ rằng sếp Phó cũng sẽ giữ kín như bưng.

Không ngờ sếp Phó lại thản nhiên trả lời Vu Thị Phi: “Tôi? Tôi tên là Phó Vấn Cừ.”

… Một cái tên hay bất ngờ.

Vu Thị Phi kiểm tra cái tên này trong kho dữ liệu, kinh ngạc nhận ra người này không hề có bất cứ hồ sơ ghi chép nào, thân phận giống hệt như Ninh Chước, giống như là một cây hoang cỏ dại vô tình sinh sổi phát triển giữa thành phố Ngân Chùy, từng ngày từng ngày nở rộ thành một cây cao bóng cả che lấp cả trời.

Nhưng y lại còn bí ẩn hơn cả Ninh Chước, vì không có nhiều người tiếp xúc với y, hơn nữa mọi người cũng chỉ gọi y là “sếp Phó”, “tên họ Phó”.

Tất cả chỉ bàn luận về Ninh Chước hoặc Thiện Phi Bạch.

Phó Vấn Cừ dường như đã có năng lực ẩn thân vô hình khuất bóng như vậy từ khi sinh ra.

Nếu y muốn, y thật sự có thể xóa bỏ dấu vết của mình, như một giọt nước mờ nhạt hòa vào giữa thành phố Ngân Chùy ồn ào, tấp nập.

Phó Vấn Cừ có một tâm sự khác.

Y nghĩ thầm, Ninh Ninh nhà mình vẫn còn non nớt lắm.

Ninh Ninh nhà mình muốn báo thù, muốn mượn đao giết người, muốn hạ bệ những kẻ như Charlemagne thì cũng chỉ là chuyện ruồi muỗi đối với những công ty lớn.

Nhưng nếu Ninh Ninh muốn rời khỏi thành phố Ngân Chùy, dù là xây cầu hay là đi bằng tàu, chắc chắn không thể nào ra đi lặng yên không tiếng động được.

… Đối với những công ty lớn, Ninh Ninh đã vượt ranh giới.