Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 104




Ninh Chước và Kim Tuyết Thâm có nhiều lời cần nói với nhau.

Thiện Phi Bạch thò tay lấy một viên kẹo cao su vị dâu rồi chạy ra ngoài chờ.

Không ngờ vừa bước ra ngoài, cậu lại thấy Úc Thuật Kiếm hối hả chạy đến tìm Ninh Chước.

Khi Úc Thuật Kiếm nhìn thấy Thiện Phi Bạch, cậu vô thức đứng thẳng lưng đầy phòng bị, bối rối lấy tay xoa chóp mũi.

Cậu vẫn chưa quen được với việc giao tiếp bình thường với Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch chủ động lên tiếng: “Tìm anh Ninh hả?”

Úc Thuật Kiếm mím môi thành một đường thẳng, giơ máy liên lạc lên: “Có người tìm anh Ninh. Gọi 7, 8 cuộc rồi.”

Còn chưa dứt lời, màn hình máy liên lạc lại nhấp nháy liên tục, nôn nóng gấp gáp như tâm tình của người ở đầu dây bên kia.

Thiện Phi Bạch vươn tay về phía đối phương, quơ qua quơ lại ý bảo đưa máy cho mình.

Úc Thuật Kiếm lùi về sau một bước, hiển nhiên là lưỡng lự.

Thiện Phi Bạch phóng túng trời sinh, cậu nháy mắt với Úc Thuật Kiếm đầy lém lỉnh: “Dù sao tôi cũng là đồng nghiệp trực tiếp với sếp của cậu đó, chừa mặt mũi cho tôi đi nào.”

Úc Thuật Kiếm ôm khư khư máy liên lạc.

Khi hai bên đang giằng co không ai chịu nhường ai, Ninh Chước thò nửa người ra khỏi cửa, yêu cầu ngắn gọn với Úc Thuật Kiếm: “Đưa cho cậu ấy.”

Tay chân Úc Thuật Kiếm vô thức tuân theo mệnh lệnh, cậu đưa máy liên lạc ra nhưng đầu óc vẫn còn mê man: “… Dạ?”

Ninh Chước cũng không nói gì thêm, sau khi nói yêu cầu thì lại đóng kín cửa phòng.

Con sói con có người chống lưng nên vênh váo hất cằm, nhún vai với Úc Thuật Kiếm.

… Úc Thuật Kiếm siết chặt nắm tay theo bản năng.

Nhưng cậu càng nhìn quần áo của Thiện Phi Bạch thì càng cảm thấy quen mắt.

Áo khoác mặc ở nhà màu trắng đơn giản có chất liệu mềm mại hình như giống của anh Ninh…

Úc Thuật Kiếm nhớ lại bộ quần áo màu đen bó sát của Ninh Chước khi nãy vừa vặn tôn lên vòng eo thon gọn của anh.

… Cậu không hề nhớ anh Ninh có bộ quần áo nào đẹp như vậy.

Trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ nào đó, hai vai cậu giật bắn lên như bị điện giật.

Cậu lắc đầu quầy quậy, cảm thấy bản thân chắc chắn điên rồi.

Ở bên cạnh, Thiện Phi Bạch đã bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gào rống phẫn nộ quen thuộc: “Họ Ninh kia, cậu đang làm trò gì vậy hả?!”

Thiện Phi Bạch từ tốn nói: “Làm nhiệm vụ.”

Charlemagne dừng một chút, kiềm chế cơn tức giận: “Đưa máy cho Ninh Chước!”

Thiện Phi Bạch vui vẻ nói: “Tôi là người của anh ấy. Ngài có thể nói chuyện với tôi.”

Nghe lời này, da đầu Úc Thuật Kiếm tê rần, cậu trợn mắt không thể tin nổi nhìn Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch nhàn hạ vừa nghe điện thoại vừa dùng tay phủi bụi dính trên vai phải của Úc Thuật Kiếm.

Úc Thuật Kiếm lùi về sau vài bước, cảnh giác giơ tay ôm lấy hai vai.

… Giống như một con chó săn bất ngờ bị hàng xóm vô duyên vô cớ xoa đầu.

Charlemagne bị chọc tức: “Đây là thứ mà mấy người làm cho tôi?”

“Đúng vậy.” Thiện Phi Bạch hợp tình hợp lý hỏi lại: “Người đó đã chết chưa?”

Charlemagne không nói nên lời.

Takeshi Motobu thực sự đã chết.

Chưa đầy một tiếng sau khi Charlemagne thanh toán một khoản phí khổng lồ, gã đã chết.

Nguyên nhân chết là vì Ryo Motobu không thể tiếp tục nhìn con trai sống như vậy nên giết con trai mình ngay trên giường bệnh.

Nói cách khác, có 5 triệu hay không thì hôm nay Takeshi Motobu cũng sẽ chết!

Ở thành phố Ngân Chùy, tiền là mạng sống.

Ban đầu, Charlemagne sợ hãi trước sự thật kinh hoàng do vợ mình kể, sau đó ông ta cảm thấy lo lắng không biết lời khai của Takeshi Motobu khai ra vợ liệu có liên lụy đến ông ta hay không.

Vội vã đi gặp bác sĩ xong, ông ta chuyển khoản 5 triệu cho Ninh Chước như xẻo mất một miếng thịt lớn trên người mình.

Đó là tiền lương hưu, tiền quan tài của ông ta!

Gần như toàn bộ tài sản còn lại của ông được dùng để chi trả cho đơn hàng này!

Cuối cùng, Charlemagne chỉ còn lại một chức vị hữu danh vô thực.

Nếu còn biến cố nào xảy ra, ông ta ngay lập tức rơi xuống đáy xã hội, vị trí còn thấp kém hơn cả Ryo Motobu – vì ít nhất Ryo Motobu không phải cảnh sát, không có nhiều kẻ thù bằng ông ta!

Kết quả là Takeshi Motobu chết một cách dễ dàng như trở bàn tay.

Charlemagne có cảm giác Ninh Chước đã lừa ông ta một vố đau.

Ninh Chước cần phải giải thích rõ ràng cho ông ta!

Charlemagne như một con dã thú bị xẻo mất một miếng thịt lớn trên người, cả người máu chảy đầm đìa tới tìm Ninh Chước tính sổ: “Nó có chết trong tay mấy người không?!”

Thiện Phi Bạch híp mắt cười hồn nhiên: “Yêu cầu của ngài đâu có rõ ràng như vậy. Ngài chỉ muốn người đó chết thôi. Nếu mục đích cuối cùng là giết chết người đó thì người đó chết trong tay ai mà chẳng được?”

Charlemagne nghẹn họng: “Cậu -”

Nhưng ông ta cũng không phải một kẻ ngốc hoàn toàn.

Tạm dừng một chút, ông ta nghi hoặc hỏi: “Các cậu… cho Ryo Motobu đến bệnh viện?”

Thiện Phi Bạch mỉm cười đáp: “Ở Thượng Thành thì tốt nhất không nên tò mò chuyện ở Hạ Thành, không tốt cho ngài đâu.”

Im lặng kéo dài, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thở gấp.

Thiện Phi Bạch nhai kẹo cao su, từ tốn thổi một quả bong bóng to tròn trĩnh, quả bóng căng đầy nổ “bép” một tiếng, hương vị ngọt ngào dính đầy trên miệng cậu.

Cậu liếm môi, để lộ răng nanh nhọn hoắc: “Ngài ổn không? Có cần tôi gọi cấp cứu cho ngài không?”

“Henna và Bàn Kiều luôn sẵn sàng có mặt để phục vụ ngài.”

Cuộc gọi bị ngắt kết nối.

Chắc là lão già đó xuất huyết não luôn rồi.

Thiện Phi Bạch trả lại máy cho Úc Thuật Kiếm.

Úc Thuật Kiếm cầm lấy máy liên lạc, xoay người vội vã rời đi, quay về ký túc xá của mình.

Úc Thuật Kiếm là một người ít nói nhưng lại là một người thích chốn đông vui, được mọi người yêu mến, dù ở nơi đông đúc vẫn sẽ dễ dàng nhận được sự chú ý của người khác.

Vì vậy khi cậu vừa quay về ký túc xá, mười mấy lính đánh thuê của Henna đã chú ý cậu ngay.

“Anh Úc, sao vậy?” Một người vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: “Sao mà đi vội vội vàng vàng thế, chẳng giống anh gì cả.”

Úc Thuật Kiếm tựa lưng vào ván cửa, điều chỉnh lại nhịp thở, lầu bầu nói: “Có khả năng chúng ta sẽ có chị dâu.”

Vừa dứt lời, mười mấy lính đánh thuê vạm vỡ ầm ầm đứng bật dậy.

“Thật không?”

“Đm, là anh Ninh hả?”

“Ai vậy?”

Úc Thuật Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: “Thiện Phi Bạch.”

Ai nấy trợn mắt há mồm.

Vài giây sau, trong phòng liên tục vang lên tiếng la ó bất bình.

Một người đàn ông vạm vỡ nằm trên giường, hai tay ôm lấy mái đầu bóng loáng: “Cậu Úc này, cậu ngủ bị bóng đè hả? Có nằm mơ tôi cũng không dám mơ cảnh anh Ninh ngủ với tôi đâu, thằng nhóc Thiện Phi Bạch kia mà xứng hả?”

Có người bật cười: “Đm, A Bối, không phải mày thẳng hả?”

Người đàn ông trọc đầu thẳng thắn đáp: “Thẳng thì thẳng chứ, nhưng mà đó là anh Ninh mà.”

Xung quanh ồn ào náo nhiệt không ngừng, Úc Thuật Kiếm cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

Chẳng lẽ gần đây trình độ thám thính thông tin của cậu tệ đi nhiều rồi ư?



Trong phòng Ninh Chước.

Nghe xong kế hoạch của Ninh Chước, Kim Tuyết Thâm trợn mắt nhìn anh: “… Từ khi nào mà anh lại lưu manh như vậy?”

Ninh Chước không đáp mà hỏi lại: “Có làm không?”

Kim Tuyết Thâm: “Mắc gì mà không làm? Nhưng mà anh ta… có hợp tác không?”

Ninh Chước: “Trước hôm nay thì không; sau hôm nay thì có.”

Âm mưu quỷ kế này quả thực rất ác nghiệt, giống như thủ đoạn của Thiện Phi Bạch hơn là của Ninh Chước.

Kim Tuyết Thâm nhớ lại lời của Vu Thị Phi, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hai người ngủ chung với nhau nên có cùng một mạch suy nghĩ?”

Ninh Chước nhíu mày: “… Nói cái gì đó?”

Kim Tuyết Thâm quay mặt đi: “Không nói gì hết.”

Hắn đứng dậy, đá văng ghế, bước ra ngoài cửa.

Ninh Chước cũng đứng lên đi theo.

Kim Tuyết Thâm vừa đi được vài bước thì quay ngoắt lại, hùng hổ đi ngược về.

Ninh Chước đứng khựng lại vì động tác thô bạo của đối phương, anh chớp mắt: “Cậu làm cái…”

Kim Tuyết Thâm giang rộng hai tay ôm chặt lấy Ninh Chước, mười đầu ngón tay bấu lấy áo khoác phía sau lưng, ấp a ấp úng: “Ninh Chước, cảm ơn anh.”

Ninh Chước bất ngờ vì bị ôm, khóe miệng hơi cong lên, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Không có gì.”

Ôm xong, Kim Tuyết Thâm thu tay về như không có gì xảy ra: “Đi đây.”

Ninh Chước kiềm chế gai óc nổi đầy trên người: “Ừm.”

Kim Tuyết Thâm rời khỏi phòng Ninh Chước, càng đi chân càng bước nhanh hơn, vừa đi qua một khúc xua liền ngồi xổm xuống, mặt mũi đỏ phừng phừng, nghiến răng nghiến lợi.

A a a a!

Mình mới làm cái gì vậy?!

Sao lại ôm cậu ta đm! Bị điên rồi hả?!

Quay lại giết người diệt khẩu còn kịp không?!

Kim Tuyết Thâm co ngón chân di di trên mặt đất, vất vả mới bình tĩnh lại được thì khi ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh mắt trong veo đầy tò mò của Vu Thị Phi ngay bên cạnh.

… Hay lắm.

Con mẹ nó.

Vu Thị Phi cũng ngồi xổm xuống giống như Kim Tuyết Thâm: “Cậu bị sao thế?”

Kim Tuyết Thâm chôn mặt vào giữa đầu gối, muốn tự đào hố chôn mình, tạm biệt thế giới tươi đẹp này ngay tại chỗ.

Nhưng Vu Thị Phi lại hiểu sai ý đối phương.

Theo phán đoán của hệ thống, Vu Thị Phi nghĩ Kim Tuyết Thâm đang “đau buồn”.

Cho nên Vu Thị Phi dịu dàng ôm lấy vai Kim Tuyết Thâm, thái độ ôn hòa vốn có khi nói chuyện với khách hàng giống như bản năng sát thủ được tôi luyện thành thói quen ở Bàn Kiều, an ủi đối phương: “Giết Mã Ngọc Thụ có giúp cậu dễ chịu hơn không? Tôi giúp cậu nhé. Tôi có rất nhiều cách để khiến cho con người cảm thấy thống khổ.”

Kim Tuyết Thâm là một người sớm nắng chiều mưa, cảm xúc thay đổi liên tục, bây giờ nghe câu hỏi của Vu Thị Phi thì không biết nên phản ứng như thế nào.

Hắn càu nhàu: “Im đi. Tôi giết anh bây giờ.”

Vu Thị Phi ngạc nhiên, y bắt đầu nghiêm túc phân tích lại lần nữa, nếu như y chết thì Kim Tuyết Thâm liệu có cảm thấy vui hơn hay không.

Kết quả là “không”.

Tuy Kim Tuyết Thâm là người ương ngạnh nhưng chắc chắn cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Trong lúc Vu Thị Phi muốn phân tích cho ra giải pháp giúp đỡ thì Kim Tuyết Thâm ở trong lồng ngực của y thấp giọng lầu bầu: “Anh đừng có phân tích nữa, tôi không có muốn giết anh. Chỉ là cách nói ẩn dụ thôi.”

“Ẩn dụ?” Vu Thị Phi nói: “Tôi không hiểu ẩn dụ lắm.”

Kim Tuyết Thâm: “… Đồ thiểu năng trí tuệ.”

Vu Thị Phi không nghĩ bản thân là một kẻ thiểu năng trí tuệ: “Đó cũng là một cách nói ẩn dụ à?”

Kim Tuyết Thâm: “Câm mồm, ngồi yên đó, để cho tôi dựa anh một lát.”

Vu Thị Phi vâng lời: “Tôi biết rồi, cậu Quạ Đen.”

Kim Tuyết Thâm: “… Gọi tôi là Kim Tuyết Thâm.”

Vu Thị Phi: “Vâng. Cậu Tuyết Thâm.”

“… “Kim” đâu?”

“Dựa theo mối quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ rằng có thể bỏ nó được.”

“… Cút xéo ngay.”

“Yêu cầu này ngược lại với yêu cầu trước đó. Xin hỏi tôi nên thực hiện theo yêu cầu nào?”

“…”

“Cậu Tuyết Thâm?”

“… Ôm tôi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”



Ryo Motobu tập tễnh bước ra khỏi trụ sở Bạch Thuẫn.

Chỉ một ngày trôi qua mà ông như già đi cả 10 tuổi.

Nhìn bầu trời tối đen, Ryo Motobu chán chường cười khổ.

Người vốn đã gần chết, cảnh sát Bạch Thuẫn lại muốn tìm mọi cách đến níu giữ mạng sống của Takeshi Motobu.

Ryo Mototbu giết con trai mình nhưng về mặt tình cảm thì có tha thứ, thêm nữa, nhờ vậy ông ta cũng đã giúp cho Takeshi Motobu khai ra thông tin hữu ích.

Vụ đánh bom ở nhà hát Columbus đã dẫn đến một phản ứng dây chuyền.

Vô số ngành công nghiệp đen bị thanh tra và tịch thu, trong ngục giam đông đúc đến mức không còn chỗ cho Ryo Motobu.

Tóm lại là hi vọng vào nhà tù để sống tiếp của ông ta đã tan thành mây khói.

Ryo Motobu không một xu dính túi đứng dưới bầu trời tối đen của thành phố Ngân Chùy, tham lam hít lấy hít để bầu không khí vừa quen thuộc vừa xa lạ ở Thượng Thành.

Chỉ chốc lát nữa thôi, ông ta phải quay về Hạ Thành, tiếp tục nhặt rác mà sống tiếp.

Khi Ryo Motobu đang đứng ngây người, một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt ông ta.

Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt xa lạ xuất hiện: “Thưa ngài, ngài đặt xe đúng không?”

Ryo Motobu lắc đầu.

Ông không có tiền.

“Mời ông lên xe.”

Khuông Hạc Hiên dựa theo chỉ thị của Ninh Chước, đưa một thẻ công dân chưa đăng ký tên có 500 đồng, bình tĩnh nói thêm: “Một tiếng sau, ngài cần phải đến một bốt điện thoại màu vàng ở phía đông nam trên đường Đông Lũng ở khu Triêu Ca. Nhanh chân lên đi, không thôi không kịp.”