Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 103




Ryo Motobu được xe chở đến bệnh viện trực thuộc quản lý của Bạch Thuẫn, cả người co rúm lại khi nhìn dòng người tươm tất, lịch sự hối hả trước mặt.

Ông ta nhận thức được bộ dạng của bản thân nghèo túng như thế nào.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có người nói dù vẻ ngoài có thay đổi thì tính tình, tham vọng cũng không thể vì thế mà thay đổi, nhưng khi đối diện với những ánh mắt và thái độ bịt mũi khinh thường của những người khác cũng đủ khiến ông ta cúi gằm mặt như bị giết cả ngàn lần.

Ryo Motobu cố gắng hết sức để vuốt phẳng lại những mép quần áo nhăn nhúm bốc mùi rác thải.

Nhưng cũng không thể thay đổi được gì nhiều.

Ông ta chán chường dừng hết hành vi vô nghĩa của mình, rời khỏi thang máy và đi đến phòng của Takeshi Motobu.

Trên đường đi, khắp nơi được canh phòng nghiêm ngặt, đi năm bước lại có trạm canh gác, đi mười bước là có cảnh sát cang chừng.

Trước khi bước vào khu cách ly, ông ta bị khám xét từ đầu đến chân.

Ryo Motobu thử bắt chuyện với cảnh sát đang dùng thiết bị rà soát cơ thể mình, giọng điệu nịnh nọt: “Sao lại canh phòng nghiêm ngặt thế ạ?”

Cảnh sát Bạch Thuẫn khẽ cau mày, đáp: “Đúng vậy.” Để ngăn có kẻ xâm nhập, giết người diệt khẩu.

Ryo Motobu dè dặt hỏi: “Con tôi… có khỏe không?”

Cảnh sát hờ hững đáp: “Mời ông vào.”

Những câu hỏi của Ryo Motobu hoàn toàn bị bỏ ngỏ.

Ryo Motobu đi hơn mười bước trên hành lang, ông ta chợt hiểu vì sao cảnh sát Bạch Thuẫn lại chỉ nhăn mặt và trả lời có lệ với mình.

… Cảnh sát ấy nín thở.

Anh ta chán ghét mùi rác hôi thối trên người mình.

Ryo Motobu thẫn thờ bước tiếp.

Đón tiếp ông ta ở trước phòng bệnh là phó giám đốc Bạch Thuẫn, Ayler. Họ đã từng giao dịch với nhau vài lần trước đây và còn từng cùng ăn tối với nhau.

Ayler kinh ngạc nhìn bộ dạng khốn khổ của Ryo Motobu, nhưng ông cũng không nhận xét gì, chỉ thân thiện đưa tay ra bắt tay.

Ryo Motobu giấu hai tay sau lưng, cố gắng cào hết đất bẩn trong các kẽ ngón tay của mình.

Ông hỏi thẳng: “Takeshi sao rồi?”

Ayler không đáp, chỉ buông tay xuống, thủ thế “mời vào”.

Khi Ryo Motobu mở cửa, ông ta nghe thấy một cảnh sát trẻ tuổi nhỏ giọng nhắc nhở Ayler: “Chúng ta có cần bắt ông ta mặc đồ cách ly không?”

Ayler do dự một chút, đáp: “Không cần.”

Ryo Motobu vén tấm rèm chống bức xạ màu xám đen lên, cuối cùng nhìn thấy con trai mình.

… Hoặc có lẽ thứ đang phập phồng hô hấp ở trên giường không thể gọi là “con trai” ông nữa.

Takeshi Motobu nằm trên giường, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Nhưng gã thở không phải để duy trì sự sống mà là do lá phổi nhân tạo kém chất lượng vẫn còn hoạt động cho nên gã mới có thể thở được.

Phần da thịt nguyên bản còn sót lại trên người gã giống như một miếng thịt đông lạnh thừa ở ngoài hàng chợ, nó ứ đen và hôi thối.

Ryo Motobu loạng choạng bước tới giường.

Ông ta cảm thấy hốc mắt khô khốc, nhưng khi vừa chớp mắt, một giọt nước mắt đã lăn dài.

Ryo Motobu ngồi xổm xuống bên cạnh giường, tay bám lấy mép giường, thều thào gọi: “Takeshi ơi.”

Người nằm trên giường có phản ứng.

Đầu tiên là gã tiểu ra một bãi – vì niệu đạo nhân tạo đang rò rỉ.

Sau đó, gã run rẩy mở mắt.

Takeshi Motobu ngơ ngác nhìn trần nhà mờ ảo hơn 2 phút trước khi gã nhận ra gã đã tỉnh lại.

Khi biết mình tỉnh lại, Takeshi Motobu hốt hoảng tột độ, gã há miệng, cổ họng liên tục phát ra những âm thanh kỳ quái “a – a –”, đầu ngón tay trống lốc cào cào lên tấm trải giường như muốn làm chuyện gì đó.

Tiếc là tuyến lệ của gã đã hỏng nặng cho nên không còn giọt nước mắt nào chảy ra.

Sự hoảng sợ của Takeshi Motobu cũng lây sang cho cha gã.

Ryo Motobu chồm người lên, nắm lấy tay con trai: ”Takeshi, con muốn gì, con nói với cha đi.”

Takeshi Motobu giật người như bị động kinh, cổ họng nghèn nghẹn: “Để con chết đi…”

Ryo Motobu ngây người.

Ayler cúi người, nói với Takeshi Motobu: “Takeshi, cha cậu đến rồi.”

Ông ta khẽ nhìn qua Ryo Motobu và nói thêm: “Nói với cha cậu đi, ai là người đã bắt nạt cậu. Chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

Takeshi Motobu mím chặt miệng, các cơ thịt trên mặt run run vì đau.

“Anh Ayler, anh ra ngoài đi.” Ryo Motobu lau mặt, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ nói chuyện với nó. Bây giờ nó khá là… sợ người. Càng có nhiều người thì nó sẽ…”

Ayler hiểu.

Để hai cha con ở riêng, có thể họ sẽ muốn trò chuyện với nhau nhiều hơn.

Khi Ayler bước ra ngoài, ông ta không đóng chặt cửa mà chỉ khép hờ để có thể xông vào bất kỳ lúc nào.

Thế là Ryo Motobu có thể nghe một chuyện trò chuyện ngắn ở bên ngoài.

Người hỏi là một cảnh sát tầm trung ở trụ sở Bạch Thuẫn, có xuất thân ở Thượng Thành: “Phó giám đốc, đó có phải là Ryo Motobu ở Thượng Thành không? Tôi nghe nói ông ta là một doanh nhân rất thành đạt mà?”

Ayler xua tay: “Đừng có nói đến chuyện đó nữa.”

Cảnh sát trẻ bày tỏ sự thương hại đầy trịch thượng của kẻ cả: “Chắc là ông ta yêu con trai mình lắm, không có con trai nên ông ta liền sa sút ngay, không còn động lực làm gì nữa.”

Ryo Motobu vuốt mặt, khe khẽ cười.

Là do ông không chịu làm gì sao?

Không, là do thành phố Ngân Chùy này vốn dĩ không bao giờ đưa phao cứu sinh cho người chết đuối, không bao giờ thả một sợi dây xuống cho người ở dưới đất.

Nếu đã ngã xuống đáy thì cứ ở dưới đáy, nếu chết chìm thì cứ chìm sâu xuống.

Vì người ở Ngân Chùy còn rất nhiều, thiếu một người cũng không ảnh hưởng đến cục bộ.

Ryo Motobu gầy xọp cả người như da bọc xương.

Giống như đứa con trai út mà ông từng yêu thương hết mực, ông ta cũng đã tàn tạ đến mức không thể nhìn nổi nữa.

Lời của Ninh Chước quanh quẩn bên tai Ryo Motobu: “Tìm chỗ sống mà nghĩ lại cho kĩ đi, có khi bây giờ cậu ta còn sống đó.”

Nhất ngữ thành sấm*.

*Raw 一语成谶: ý chỉ một lời nói bâng quơ cũng đã trở thành sự thật theo hướng tiêu cực, xui xẻo (“sấm” là lời tiên đoán mang ý hung, không lành)

Ryo Motobu cười khổ: Như thế này có được gọi là “sống” không?

Cuộc trò chuyện ở bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên:

“Chúng ta tiêu tốn quá nhiều tiền, để giúp cậu ta sống, mỗi ngày chi phí lên cả mấy chục ngàn.”

“Không thể đổi nội tạng tốt hơn cho cậu ta à?”

“Không được, bây giờ những bộ phận cải tạo kém chất lượng trong người cậu ta đã tuần hoàn thành hệ thống rồi, chỉ cần bỏ đi một thứ thì cậu ta sẽ chết ngay lập tức.”

“Nhất định phải bắt cậu ta khai ra một thứ gì đó, nếu không…”

Ryo Motobu chỉ lắng nghe nhưng cũng thấy lục phủ ngũ tạng mình đau buốt.

Takeshi Motobu nằm trên giường hiển nhiên không hiểu những lời đó.

Gã chỉ biết đến đau đớn, trong vài phút thanh tỉnh thì gã đã trải nghiệm một cách sống động nhất cuộc sống của những người mà gã đã biến họ thành búp bê máy.

Gã lặp lại một cách máy móc: “Con sai rồi. Lẽ ra con không nên làm như vậy.”

Ryo Motobu đã nuông chiều con trai từ nhỏ, dù biết Takeshi Motobu làm nhiều việc vô nhân đạo nhưng ông ta không bao giờ quan tâm hay can thiệp.

Ông ta chưa bao giờ nghe Takeshi Motobu xin lỗi ai.

Vì vậy, sau khi nghe những lời này, Ryo Motobu không hề nhẹ lòng khi con trai đã được tìm thấy mà còn dâng trào một nỗi sợ hãi khác.

… Đứa con của ông đã thay đổi cả bên ngoài lẫn bên trong.

Ryo Motobu đưa tay chạm vào gương mặt máy móc dị hợm của con trai.

Ông lẩm bẩm: “Takeshi, con mệt mỏi rồi, cha cũng vậy.”

Cuối cùng, ông ta dừng tay ở trên bụng của Takeshi Motobu.

Ryo Motobu bất ngờ đè tay xuống, vừa ép nát nội tạng của con trai, vừa kéo đứt ống thở của nó.

Ông ta thều thào như thôi miên:

“Chết đi. Chết sẽ tốt hơn.”

“Con chết rồi, con sẽ được giải thoát, cha sẽ vào tù… cha sẽ không cần phải giành giật rác rưởi để sống qua ngày nữa.”

Khi cảnh sát Bạch Thuẫn nhận ra dị thường, họ lao vào phòng bệnh bắt giữ lấy Ryo Motobu, ông ta cũng không có bất kỳ phản kháng nào.

Bác sĩ đến trước.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ mệt mỏi lắc đầu.

Hệ tuần hoàn kém cỏi trong người Takeshi Motobu đã dập nát hoàn toàn.

Gã chắc chắn sẽ chết.

Dường như nhận ra cuối cùng mình sắp sửa được giải thoát khỏi địa ngục trần gian, gương mặt co rúm của Takeshi Motobu khẽ giãn ra.

Đôi mắt đờ đẫn của gã chớp chớp, giữa khung cảnh hỗn loạn xung quanh thì nhìn thấy mờ ảo một bóng hình.

Takeshi Motobu dùng âm thanh máy móc rì rầm hỏi: “Là cha ư?”

Nhận thấy Takeshi Motobu bỗng khôi phục năng lực phán đoán bình thường, tất cả mọi người trong phòng ngay lập tức căng thẳng.

Ryo Motobu được thả tự do, ông ta bị bảy, tám bàn tay túm lên đến trước mặt con trai.

Ryo Motobu đối mặt với con trai đang cận kề cái chết, trái tim vỡ vụn, nức nở không thành tiếng: “Takeshi…”

Không chờ cảnh sát phía sau thúc giục, ông cắn răng dò hỏi: “Là ai hại con? Là… là Ninh Chước đúng không?”

“… Ninh Chước… là ai?”

Takeshi Motobu dường như đã nghe qua cái tên xa lạ này nhưng lại không có ấn tượng gì đặc biệt.

Takeshi Motobu lắc lắc đầu, hổn hển nói: “Không phải nam, là, là nữ.”

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Ryo Motobu: “Nữ?”

“40 tuổi. Nữ. Đẹp. Người Thượng Thành. Luôn nói rằng con… con giết con trai bà ta…” Bàn tay mềm oặt của Takeshi Motobu bấu víu lấy tay cha mình: “Cha, giết ả đi.”

Ryo Motobu ngạc nhiên, muốn hỏi thêm thì hơi tàn cuối cùng của Takeshi Motobu đã không còn nữa.

Takeshi Motobu không có mí mắt nên chết cũng không thể nhắm mắt.

Gã chết như một con cá mắc cạn.

Lúc này, Lâm Cầm vừa trở về từ căn cứ Henna, trên đường đi hắn nhận được thông tin Takeshi Motobu đang hấp hối nên nhanh chóng quay lại, vừa mới đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim kêu “tít -” một hồi dài.

Hắn chống tay lên khung cửa, nghe những cảnh sát xung quanh bàn luận về lời trăn trối của Takeshi Motobu.

Một người phụ nữ ở Thượng Thành?

Nói rằng Takeshi Motobu đã giết con trai bà ta?

Một suy đoán dần thành hình trong đầu Lâm Cầm.

Takeshi Motobu thường gây án đối với những nữ giới, nhưng cũng có mục tiêu là những người đàn ông có vẻ ngoài xinh đẹp, và không một ai là ngoại lệ, tất cả nạn nhân đều là những công dân nghèo khổ ở Hạ Thành.

Tuy gã ác độc nhưng không ngu xuẩn đến mức hại người ở Thượng Thành, khiến mình không thể quay về nhà.

Hại những người thấp kém hơn mình mới có thể giúp gã tiếp tục sung sướng gây án trong một thời gian dài.

Trong hồ sơ điều tra, danh sách nạn nhân chỉ xuất hiện tên của một người đàn ông, đó chính là Rushkin trong vụ án 930.

Nhưng hồ sơ về Rushkin lại trống trơn, người này như một người sinh ra từ hư vô, không cha không mẹ, không có họ hàng thân thích.

Lâm Cầm nhắm mắt, mệt mỏi cười trừ.

Ninh Chước, cậu muốn tôi tiếp tục điều tra là vì như thế này sao?



Khi hệ thống ghi nhận cái chết của Takeshi Motobu, Tam Ca ngay lập tức liên lạc với Ninh Chước: “Yên tâm, đã chết.”

Nghe được giọng nói của Tam Ca, Ninh Chước bình tĩnh “ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Tam Ca không đá động gì đến chuyện mình bị cầm tù: “Này, Thiện Phi Bạch sao rồi?”

Ninh Chước im lặng một lúc lâu.

Sau đó anh đáp: “Vẫn ổn.”

Tam Ca: “?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng phì cười.

Máy liên lạc bị ngắt kết nối.

Ninh Chước ném máy liên lạc qua một bên, Thiện Phi Bạch ngồi trên giường chụp được, ngoan ngoãn cất lên trên tủ đầu giường.

Khi quay về phòng, Ninh Chước mới nhận ra áo quần màu trắng của mình có vấn đề, thứ cần che thì lại không che được gì.

Ninh Chước thay quần áo, Thiện Phi Bạch ngồi ở một bên chăm chú quan sát thân thể của anh.

“Eo nhỏ quá đi.”

Thiện Phi Bạch giơ một bàn tay lên, đo đạc ước lượng thử, tiếp theo lại co tay đo bắp chân anh: “Bắp chân cũng nhỏ nữa.”

Cuối cùng cảm thán: “Sao chỉ mông là nhiều thịt vậy ta?”

Ninh Chước cởi trần nửa thân trên, khẽ liếc mắt nhìn qua con sói con đáng ghét, anh muốn dạy dỗ nó một trận.

Anh xoay người đứng trước gương, dùng tay che đi dấu vết màu xanh nhợt nhạt Thiện Phi Bạch để lại bên eo của mình.

Thiện Phi Bạch đang lười nhác nằm trên giường thấy vậy thì yết hầu động đậy liên tục, không tự chủ được mà ngồi thẳng dậy.

Ninh Chước dùng tay nhấn xuống, bên eo âm ỉ đau.

Anh hít một hơi, lẩm bẩm: “Lực tay mạnh nhỉ.”

Ninh Chước biết anh đang bày ra tư thế đầy cám dỗ, cho nên tâm thái khá bình tĩnh.

Nhưng ngọn lửa từ tro tàn lại được khơi dậy trong lòng Thiện Phi Bạch ngày một thổi bùng lên, chiếu rọi nguồn sáng và hơi nóng lan tỏa khắp cả người cậu, khiến cho phần bụng dưới của cậu hơi gồ lên bất thường.

Ninh Chước vô cảm đối diện với ngọn lửa dục vọng cũng đang từ từ thiêu đốt bản thân.

Ninh Chước có thể chịu đựng, nhưng Thiện Phi Bạch thì không muốn.

Cậu bước gần đến chỗ Ninh Chước, vùi mặt vào sau lưng anh, thì thầm gọi tên anh: “Ninh Chước.”

Ninh Chước cau mày: “Gọi tôi là gì?”

Thiện Phi Bạch hít hà mùi hương bạc hà trên da của Ninh Chước, chân thành gọi: “Anh Ninh, cho em ôm một cái nha.”

Cậu thấy Ninh Chước chỉ nhíu mày chứ không phản đối.

Sau đó, Thiện Phi Bạch ngạc nhiên nhận ra anh đang đỏ mặt.

Màu đỏ dần lan tràn ra đến tận mang tai.

Ninh Chước cũng không ngại bị đối phương đè lên tường làm một trận.

Anh luôn có thái độ hời hợt đối với cơ thể của mình, dường như đây không phải là cơ thể anh cho nên dù đau đớn anh vẫn sẽ thờ ơ chấp nhận nó.

Nhưng thứ anh khó tiếp nhận nhất là những biểu đạt đơn thuần.

Giống như lời động viên của mẹ khi anh ngoan ngoãn, giống như khi cha hôn lên bên má anh ngày nhỏ.

… Giống như khi Thiện Phi Bạch ôm anh vào lòng.

Thiện Phi Bạch thích anh đến mức không biết nên làm như thế nào cho phải, vì vậy cậu há miệng day day trên cổ anh — chầm chậm, nhẹ nhàng.

Ninh Chước tặc lưỡi một tiếng, hơi nóng trên mặt tan đi ngay: “Chó hả?”

Thiện Phi Bạch vui sướng sẽ không thể kiềm chế mồm miệng: “Biết anh Ninh thích như vậy thì em đã làm từ lâu rồi.”

Ninh Chước lạnh lùng nhìn cậu qua tâm gương: “Vậy thì tro cốt của cậu cũng trôi tới Đại Tây Dương từ lâu rồi.”

Thiện Phi Bạch biết ân oán lâu năm của họ không thể nói rõ ràng chỉ trong vài ba câu nói.

Sớm hơn một năm, sớm hơn nửa năm, thậm chí là từ ba tháng trước, cũng không thể đạt được kết quả như vậy.

Trong lòng Thiện Phi Bạch ngọt ngào lan tỏa, cậu dụi đầu vào bên tai Ninh Chước, thần thần bí bí nói: “Anh Ninh, em kể cho anh biết một chuyện nha, lần đầu tiên em dùng tay giải quyết là em nghĩ đến bộ dạng anh đổ máu…”

Ninh Chước thấy cậu càng lúc càng nói nhảm nhiều hơn nên cố ý đẩy cậu ra.

“… Thích anh Ninh nhất.” Thiện Phi Bạch tiếp tục bày tỏ niềm si mê của mình: “Anh Ninh cũng thích em đúng không!”

Hiếm khi Ninh Chước bối rối không biết phải đáp lời như thế nào, Kim Tuyết Thâm đã giải cứu anh khỏi tình huống khó xử.

Hắn đứng bên ngoài gõ cửa.

Kim Tuyết Thâm đỏ bừng mắt, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh lại.

“Tôi có kế hoạch này.” Hắn nói thẳng: “Tôi không muốn Mã Ngọc Thụ chết ngay. Tôi muốn có hết tiền của ông ta, tất cả.”