Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 654: Vân Dũng




Trước khi Giang Hiểu Nghi mang Như Lan đi, đã để lại cho dì Lưu một câu, để bà ta nói lại với Lục Tam Phong. "Phượng Tiên rất tốt, tìm cô ta trở về đi."

Nói xong Giang Hiểu Nghi cầm chìa khoá xe trên bàn, mang Như Lan đi.

Lục Tam Phong uống hơi nhiều, nôn ra một lúc, sau đó rời khỏi Karaoke, tiếp tục ăn bữa tối ở quán ăn dưới lầu.

Nhìn Đầu To trong mắt anh cảm thấy vô cùng hâm mộ. Vỗ vỗ vai Đầu To nói: "Cậu hạnh phúc hơn nhiều so với tôi." "Anh Phong anh đừng nói vậy, anh nhiều tiền hơn chúng em mà." Đầu To an ủi nói: "Chỉ cần anh muốn là anh có được. "Đúng vậy, chỉ cần anh muốn là được, với khả năng của anh có gì mà không thể được chứ?" Cao Chí Dũng nói.

Những vị khách ăn trong quán nghe nói thế đều quay đầu nhìn, trong đầu nghĩ mấy người này phải uống đến mức nào mới có thể khoác loác đến như vậy chứ.

Những quán ăn đêm ở thời đại này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, và dĩ nhiên đó là những nơi mà người bình thường không thể đến được.

Cách đó không xa có bàn bốn năm người nghe được lời nói này của Lục Tam Phong, một người đàn ông trung niên thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Lưu, những người trẻ tuổi bây giờ nói chuyện không sợ bị lè lưỡi, nếu không ông đi so sánh tiền với cậu ta được không?" "Ông thật nhàm chán." Tổng giám đốc Lưu nói đùa: "Có thể nói ra được lời thì có được bao tiền chứ?" "Đang nghe. Tên còn lại hứng thú nói.

Lục Tam Phong thở dài, châm một điếu thuốc cho mình nói: "Có tiền thì sẽ tốt sao? Hiện tại tôi chỉ còn mỗi tiền, có thể hai người không biết một người chỉ còn lại mỗi tiền là đau khổ đến mức nào."

Cao Chí Dũng và Đầu To liếc nhìn nhau, hai người cảm thấy Lục Tam Phong không đau khổ giống như vậy, ngược lại người đau khổ chính là bọn họ. “Khụ khụ!" Cáo Chí Dũng ho khan một tiếng, châm một điếu thuốc nói: "Sự đau khổ này của anh tôi không thể nào có được. “Mỗi ngày tôi đều bận rộn rất nhiều việc, đầu óc cũng chỉ toàn là công ty hoàn toàn không cho mình chút thời gian nào, trước kia còn có gia đình, hiện tại không còn gia đình kiếm tiền còn có ích lợi gì chứ? Con người là một cá thể sống, cần có người làm bạn, nếu bây giờ chỉ còn có tiền để làm bạn." Lục Tam Phong cảm thấy lòng mình thật khó chịu, hút một hơi thuốc, thở ra nhìn ngọn đèn trên trần nhà nói: "Không còn ý nghĩa gì nữa!" "Tôi có thể cùng anh!" Cao Chí Dũng mở miệng nói: "Chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ từ chức ngay lập tức làm thư ký cho anh. "Năng lực của anh quá kém." Lục Tam Phong cúi đầu

Cao Chí Dũng: “ nói.

Bàn cách đó không suýt chút nữa đã bật cười, lại sợ âm thanh lớn quá khiến bàn đó nghe được, buổi tối xảy ra xung đột thật sự không tốt lắm. "Mỗi người đều có một sứ mệnh trong cuộc sống, có lẽ sứ mệnh của tôi là giúp đỡ giới kinh doanh, cống hiến mình cho đất nước, như vậy cũng tốt." Lục Tam hút ngụm thuốc nói: "ít nhất tôi cũng không nghĩ nhiều về những chuyện khác, trước đây tôi phóng khoáng rất nhiều, từ khi ở cùng một chỗ với cô ấy, mỗi ngày tôi đều nhớ cô ấy da diết, thường xuyên gọi điện về nhà."

Mấy người của tổng giám đốc Lưu không nhịn được nữa, cười đến mức méo cả mặt. "Ha ha ha, giúp đỡ... Giúp đỡ giới kinh doanh!" "Tổng giám đốc Lưu, anh đi so tài cùng cậu ta một lần di!" "Tôi có uống nhiều như thế nào cũng không dám khoác loác như vậy, hôm nay xem như là được mở mang tầm mắt" "Đi so với cậu ta." Một người đàn ông khác nói: "Tổng giám đốc Lưu, anh mau qua giúp cậu ấy tỉnh rượu đi."

Tổng giám đốc Lưu không ngừng nhìn qua phía bên đó, thấy Cao Chí Dũng đưa lưng về phía ông ta, ba người chỉ có thể nhìn thấy Lục Tam Phong cùng Đầu To, ông ta đứng lên, quay qua nhìn hai người kế bên nói: "Coi được!"

Hai người đó trêu tức nói: "Mau đến giúp người trẻ tuổi tỉnh rượu.

Tổng giám đốc Lưu bước tới, hướng tới Lục Tam Phong nói: "Này cậu thanh niên, tôi nghe nói cậu có nhiều tiền nên rất đau khổ? Nếu cậu nói như vậy tôi và cậu cũng coi như là cùng một sự đau khổ, có điều so với cậu thì chắc là tôi càng đau khổ, càng bị dày vò hơn."

Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn thấy ông ta nói: "Chúng tôi chỉ tâm sự mà thôi, tâm trạng không tốt lắm!"

Tôi có thể hiểu được, hai người bạn này của cậu không thể đau khổ được như vậy, tôi biết bởi vì tôi cũng đau khổ, người anh em nếu không chúng ta cùng nhau đau khổ thêm đi?" Tổng giám đốc Lưu như có như không nói.

Hai người ở bàn bên cạnh đã muốn cười rồi.

Lục Tam Phong nở nụ cười, thật sự người nào cũng có, đem tàn thuốc dụi xuống lại châm một điều nữa, hỏi: "Đi đi, ông có mấy chục tỷ?"

Mấy chục tỷ? Hai người ở bàn bên cạnh tổng giám đốc Lưu sửng sốt, không ngừng cười to. "Người anh em, cậu uống bao nhiêu rồi? Mấy chục tỷ á? Tôi còn mấy trăm trăm tỷ đây!" Tổng giám đốc Lưu vỗ bải vai Lục Tam Phong nói: "Người trẻ tuổi thì chân phải đạp đất, thực sự cầu thị, đừng chỉ khoác lác, còn phải hãng hải vươn lên. Đời người có tính thử thách thì mới có ý nghĩa, không thể nói vừa mới cố gắng đã thành công được, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?"

Cao Chí Dũng nghiêng người nhìn sang Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Lưu cũng nhìn thấy anh ta, sửng sốt một chút rồi nói: "Giám đốc Cao? Sao anh lại ở đây?" "Tôi ở đây ăn cơm cùng với Tổng giám đốc Lục." Cao Chí Dũng nhìn ông ta nói: "Dựa tay vào Tổng giám đốc Lục rất thoải mái à?"

Tiếng cười ở bàn bên cạnh cách đó không xa hơi dừng lại, biểu tình trên mặt có mấy phần tế nhị. Tổng giám đốc Lưu vội vàng lấy tay ra khỏi bả vai của Tổng giám đốc Lục. Ở trước mặt ông ta, Cao Chí Dũng là người có tiền, huống chi là tồn tại mà Cao Chí Dũng kính ngưỡng chứ? "Ông đau khổ lắm à?" Cao Chí Dũng nhìn chăm chăm vào ông ta tức giận nói: "Ông như vậy mà cũng gọi là khổ à?" "Xin lỗi!" Tổng giám đốc Lưu liên tục kh người, lùi về phía sau, trở về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc một chút rồi bỏ đi cùng với hai người khác.

Lục Tam Phong thật sự cảm thấy tiền không có ích gì đối với mình, loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn so với đời trước. Đời trước anh không ngừng học tập mới có thể ổn định được số tài sản của mình, cạnh tranh bon che trong thành phố hồng bảo đảm công ty của mình không bị sa sút.

Bây giờ thì sao?

Đừng nói là chín mươi ba năm, cho dù là anh nằm ở nhà ngủ phì phò, ngủ mười mất năm, rồi lại rời núi làm di động và Internet, cũng có thể trở thành một thành viên trong hội nhà giàu.

Có cô độc thì cũng chỉ có bản thân hiểu được, nói ra trong một trường hợp ồn ào, giống như một loại khoe khoang. Người khác không hiểu sự cô độc trong giàu có của anh, còn anh không hiểu sự bất lực của người nghèo.

Hơn một giờ sau nửa đêm, Lục Tam Phong trở về khách sạn. Vừa mới đến đại sảnh của khách sạn Thiên Duyệt lớn, cô lễ tân đứng chào khách ở cửa, bây giờ đã trở thành quản lý đại sảnh, nhìn thấy Lục Tam Phong uống rượu nhiều, vội vàng tiến lên đỡ lấy. “Tổng giám đốc Lục, anh không sao chứ? “Quản lý Đại Đường nhiệt tình đáp. “Mọi người cứ về trước đi, để tôi chăm sóc là được rồi, đây là việc mà khách sạn chúng tôi nên làm.

Đầu to và Cao Chí Dũng gật đầu, người nào về nhà người đó, hai cô gái trẻ trực ở quầy lễ tân cũng tới giúp đỡ, Quản lý Đại Đường vội vàng nói: “Không cần đến các cô đầu, một mình tôi là được rồi.”

Lục Tam Phong nhìn gương mặt cô, được trang điểm kỹ cành, tóc tại cũng được chải gọn gàng, dưới ánh đèn gương mặt trở nên tuyệt đẹp. “Tổng giám đốc Lục, anh không nhận ra tôi sao?” Cô ấy cười nói: “Tôi là Tiểu Diệp mà trước kia hay đứng ở cửa đây!” “Lớn rồi, trưởng thành rồi.” Lục Tam Phong bước lên lầu. “Anh chậm chút, đã lâu như vậy rồi, khi mới tới tôi mới mười chín tuổi, bây giờ đã hai mươi tư tuổi rồi, không phải đã trưởng thành rồi sao, Tổng giám đốc Lục càng càng càng đẹp trai, càng ngày càng có khí chất” Cô ta đỡ Lục Tam Phong lên lầu, động tác có chút thân mật.

Lục Tam Phong cảm giác có gì đó không ổn, sau khi lên lầu liền nói: “Để tôi tự về phòng được rồi, bây giờ đã mấy giờ rồi, một Quản lý Đại Đường như cô vẫn chưa đi làm sao?” “Khách sạn là nhà mà, tôi đưa anh lên phòng, không may anh mà ngã thì không tốt chút nào. Cô ta vừa nói vừa đưa tay ra đỡ lấy thắt lưng Lục Tam Phong. “Không cần đâu, tôi uống không nhiều đến vậy.” Lục Tam Phong nói xong liền đi về phòng.

Về đến phòng, tắm một cái rồi nằm trên giường, trong đầu nghĩ linh tinh, khi người ta có tiền, thật sự khó phân biệt được một số việc, bởi vì những gì nhìn thấy đều là những khuôn mặt tươi cười, người nào cũng có vẻ chân thành, khắp nơi đều là cơ hội, tình yêu càng giống như cỏ dại, đâu đâu cũng có thể thấy.

Lục Tam Phong thở dài một cái, nhắm mắt ngủ.

Tháng 10 mùa thu vàng, không khí miền Bắc đã se se lạnh, miền Nam còn phải trải qua cái nóng như thiêu đốt cuối cùng, cô gái mùa thu mới ló mặt ra vài ngày.

Trong khoảng thời gian này, những thay đổi của Điện tử Thủy Hoàn đã làm dấy lên những cuộc thảo luận của rất nhiều người trong ngành, với tư cách là Tổng giám đốc điều hành Trương Phượng Tiên đã hơn 20 ngày không đến làm việc, Lục Tam Phong cũng không rõ tung tích, công ty đều do một số Phó Tổng giám đốc đang quản lý, ngay cả kế hoạch sản phẩm mới của công ty nghiên cứu và phát triển cũng do Liễu Ngoạn và Chu Hoài Đông sau khi bàn bạc đi đến quyết định.

Bên ngoài đang xôn xao về việc Trương Phượng Tiên từ chức, một số công ty đã tìm cách liên hệ với Trương Phượng Tiên, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ bởi chuyện này ra ngay.

Trương Phượng Tiên ở khách sạn vài ngày, cuối cùng quyết định về quê, tự trước khi đi còn gọi điện cho trợ lý của mình và nhờ cô ấy đặt lá đơn xin từ chức vào ngăn kéo bên tay trái trên bàn của Lục Tam Phong và ghi thêm một câu trên phong bì đựng đơn xin từ chức một câu: Hãy đối xử tốt với chị Hiểu Nghi!

Bên ngoài đang hết sức rối loạn, cuộc đại chiến đồ gia dụng sẽ nổ ra vào năm sau, Điện tử Thủy Hoàn bất kể là mảng thị trường, nghiên cứu và phát triển hay tài chính đều đã đến thời điểm quan trọng không thể thiếu người.

Lục Tam Phong suốt thời gian này sống ở quê nhà, ngày nào cũng ăn cơm cùng Đầu to, muốn bản thân được thư giãn một chút.

Nhà họ Giang tự nhiên đến nhà Lục Tam Phong làm ầm ĩ, nhưng cha mẹ Lục Tam Phong đã dọn ra ngoài rồi, tiếng ồn lớn đến mức vỡ kính của nhà, hàng xóm láng giềng đều biết chuyện.

Sự ra đi của Giang Hiểu Nghi khiến gia đình của Tổng Tuyết Mai đặc biệt tức giận, họ nói với người ngoài rằng Giang Hiểu Nghi đã thiển cận, bắt Lục Tam Phong đền mạng cho Tổng Tuyết Mai.

Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan đến Thành Minh, thu dọn một số đồ đạc trong biệt thự, tự mình thuê nhà, đồng thời gọi điện về nhà, nói với Tống Tuyết Mai rằng mình đã lớn rồi, muốn ra ở riêng.

Tống Tuyết Mai sau khi nhận được điện thoại, liền trợ trừng mắt, ngoác mồm ra chửi, nhưng lần này Giang Hiểu Nghi không nghe bà nói thêm câu nào nữa liền cúp điện thoại.

Tìm trường nhập học cho Như Lan xong, trên người Giang Hiểu Nghi chẳng còn bao nhiêu tiền liền ra ngoài đi tìm việc nhưng tìm mãi không tìm được công việc phù hợp, bỗng nhiên nghĩ ra vẫn còn xưởng mỹ phẩm Hoa Sa đã lâu không để ý đến.

Bên ngoài không ngừng dò hỏi về Trương Phượng Tiên và Lục Tam Phong, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và liệu công ty có còn hoạt động bình thường hay không, ngay cả Hoàng Hữu Danh cũng đã gọi, và anh ấy cũng lo sợ về những gì đã xảy ra ngoài tầm kiểm soát vào phút cuối.

Vì người phụ trách Phòng Quan hệ Công chúng Điện tử Thủy Hoàn lảng tránh khi phỏng vấn các phóng viên nên bên ngoài tiếp tục nghi ngờ, thậm chí còn có tin đồn Lục Tam Phong gặp tai nạn và đã qua đời.

Tin đồn lan nhanh đến mức không bao lâu đã truyền đến Sông Hương, Phùng Chính Anh khi nghe thấy điều này đã vội vã chạy về nhà ngay lập tức và gõ cửa nhà ngài Phùng “Có chuyện gì vậy?” Ngài Phùng đặt tờ báo trên tay xuống hỏi. “Đại lục bên đó có tin nói, Anh Phong đã lâu không quản lý chuyện công ty, nghe nói đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. “Cái gì cơ?” Ngài Phùng ngạc nhiên!