Chương 6: Mỗi thế giới mới là một niềm vui mới.
Byakuran đeo nhẫn lên và không ngừng cảm thán mình đẹp trai cực kì, thao tác nhanh gọn lẹ cùng Uni hẹn hò (không có tình cảm lãng mạn) cực kì kiêu ngạo trêu chọc tên trung khuyển nào đó.
Sau khi ngủ mơ, thế giới quá phận hoàn mĩ khiến người nhàm chán, Byakuran đã từ trẩu tre nguy hiểm tiến hoá thành trẩu tre tuy biến thái nhưng không nguy hiểm (chắc vậy?).
Các em đàn em có kí ức từ tương lai cũng rất đáng yêu tự động tìm đến luôn. Chỉ có Shoichi thân ái còn không tìm đến, hức hức. Người không tìm ta thì ta tự nhếch mông thôi chứ sao.
Byakura đóng gói hành lý, cùng Uni và nhân viên liên quan đi vèo qua Nhật Bản, dù sao chuẩn bị có trận chiến cầu vồng đây. Là điều mới mẻ chưa từng xuất hiện ở các thế giới song song khác nha.
Byakuran vui sướng chạy vèo đến nhà Shouichi thân ái, trên đường tông ngã một người.
Byakuran tuy không quan tâm lắm những người khác bình thường sẽ tức tối chửi bới gì đó. Nhưng lần này không có, điều đó khiến Byakuran trái lại muốn quay lại xem đó là ai.
Và vừa nhìn thì đập vào mắt là một thằng rất đẹp trai. Tròng mắt thế kia là thứ mà nhân loại có thể nắm giữ sao?
Byakuran lật lại ký ức của các thế giới khác, càng khẳng định "mình" chưa từng nhìn thấy sắc thái phi phàm này.
Cũng như trận chiến cầu vồng sắp tới, việc giữa thế giới và thế giới có chênh lệch phi thường lớn là thường thôi. Nhưng Byakuran quyết định mình sẽ thoáng coi trọng người này một chút nhiều.
———
Gojo ôm gấu bông, nằm lăn trên một đám.
Con heo bông nằm lăn lóc một bên không được quan tâm, đáng thương cực kì.
Xa xa có mấy em xương khô nằm quỳ run lẩy bẩy.
"Hệ thống, bên ngoài như thế nào rồi?"
[Ngài chỉ cần biết dù cho có đứa nào mém c·hết thì hệ thống của ngài cũng sẽ kịp lúc kéo người vô đây. Không cần phải lo lắng.]
Chọc má búp bê Yaga "cứ tiếp tục thế này sẽ ổn sao?”
[Dưới trạng thái này thì ý thức của họ sẽ khá nhạt như nửa tỉnh nửa mơ, sẽ không bị nhốt ra bệnh thần kinh đâu. Hệ thống chuyên nghiệp thế, tất nhiên sẽ không làm lỗi.]
———
Gakuganji vừa nghe đồng nghiệp nguyền rủa, vừa thực hiện hành quyết xong.
Chưa kịp xuân thu u buồn thì một cái tay trống rỗng xuất hiện.
Khớp xương rõ ràng, làn da trắng loáng bóng mịn.
Cái tay hướng về phía Gakuganji giơ ngón giữa khiến vị hiệu trưởng lớn tuổi suýt dâng lên cảm giác nhồi máu cơ tim quen thuộc khi Gojo Satoru chườn mặt đến.
Mà cái cánh tay này nhìn quen mắt lắm...
Khi hoàn hồn lại thì cái xác của Yaga đã bị kéo đi mất hút rồi.
Tình hình sắp tới có lẽ sẽ u ám nhưng không kiềm được bỗng dưng yên tâm đâu.
———
Sawada Tsunayoshi, 24 tuổi, giáo phụ của t·hế g·iới n·gầm.
Tuy từng bị phát biểu "là mạnh nhất thì có thể tuỳ hứng" của thầy Gojo thiêu đốt ý chí nhưng sau sự kiện ABC thì Tsunayoshi không quá bài xích việc trở thành thủ lĩnh Mafia nữa.
Tất nhiên vẫn có một phần là vì thực lực và quan hệ xã hội của cậu tuy có phần hầm hố nhưng chưa đến mức áp đảo tuyệt đối. Nhỉ?
Nói chung vì quan hệ xã hội nên hôm nay nguyên đám Bầu Trời cùng nhau uống trà tại nơi khỉ ho cò gáy nào đó, mấy thằng người thủ hộ đang quần ẩu nhau ở đằng xa, không có kiến trúc nào tồn tại để bị vô tội dính đòn. Sau khi xong xuôi thì chỉ cần thay thế mặt cỏ thôi, thật đáng mừng.
Byakuran đang đung đưa ly ca cao nóng có bỏ kẹo dẻo thì bỗng nhiên điện thoại kêu.
"Nha, nha, nha..."
"Có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, ông thầy của Tsuna c·hết rồi đó mà."
Tsunayoshi nhìn lại về phía Reborn: "..."
"Ông thầy còn ở bên Nhật đó."
À, hoá ra là thầy Gojo đó mà. Tuy biết Byakuran biến thái nhưng từ khi nào cho người theo dõi... khoan, thầy Gojo đang yên đang lành c·hết rồi?
Có thể thấy việc lên làm đầu lĩnh m·afia đã thay đổi cách nắm bắt trọng điểm của Tsunayoshi như thế nào.
"Tsuna-kun cũng không cần lo lắng, khả năng cao là ông thầy của cậu chỉ bay qua chiều không gian khác thôi."
"Là sao?" Tsunayoshi vẫn luôn biết năng lực thần kì của nhẫn Mare có thể nhìn lén thế giới song song, nhưng nhẫn của Byakuran đã bị khoá rồi mà?
"Đây là kết quả kiểm tra thể chất của Gojo Satoru: dù cho vận động như thế nào, điều kiện môi trường thế nào thì yếu tố cơ thể không thay đổi như tốc độ hít thở, tốc độ lưu thông máu, nhịp tim. Trong cơ thể không có vật chất di truyền,..."
Tsunayoshi cầm đống giấy tờ mà Byakuran rút ra từ xó xỉnh nào đó.
Tổng thể là thân thể của thầy Gojo không phải thật mà chỉ là vật chứa tạm thời chứa đựng ý thức, kiểu cao cấp hơn trò chiếm thân thể của Mukuro một chút. Miêu tả hoa mĩ thì giống như ý thức của thần buông xuống trên một thân thể phàm nhân.
Mấy thứ hầm bà lằng khó hiểu các kiểu. Nói chung là thầy không c·hết chứ gì, vậy thì không có gì. Mà dù cho có c·hết thật thì biết làm sao được.
Có hơi tiếc là sẽ không có cơ hội gặp lại.
"À, suýt quên nói luôn, ông thầy của cậu cầm đi phiến đá từng làm bệ chứa của 7^3. Tương lai có lẽ sẽ gặp lại."
Uni ngồi một bên thanh nhã húp trà. Có chút vui mừng đâu, từ đầu khi phát hiện Gojo Satoru thì Byakuran đã giảm bớt việc coi thế giới chỉ là một trò chơi với ba người chơi chân thật là bọn họ, còn lại chỉ là NPC.
———
Gojo Satoru đang ngồi trong công viên, theo ngôn ngữ văng vào tai thì hình như đang ở bên Trung Quốc đó.
"Hệ thống, sao ta lại ở Trung Quốc?"
Tuy không có lòng yêu nước nồng nàn hay gì đó nhưng sống ở Nhật vẫn hợp khí hậu hơn.
[Ngài nếu không thích thì có thể đăng kí chuyến bay đi đến Nhật.]
Thôi miễn, lần trước cũng có thấy Gojo dọn ra khỏi Namimori đâu. Một phần vì đó là Nhật Bản, nhưng chủ yếu vì đó là điểm hạ cánh á.
Như đã nói, vụ xuyên không của Gojo được tài trợ bởi Diễn Thế Giới, người ta đem thả xuống chỗ nào là có lý do rõ ràng rồi đó, vẫn không cần đi vòng vo bậy bạ.
Hơn nữa đây là thế giới khác, lươn lẹo kiểu gì thì mọi đất nước ở đây đều méo liên quan đến thế giới cũ.
Gojo giơ cái CMND mới lên, nhìn thấy con số 29 tuổi quen thuộc ở bên trên.
———
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Đào Hiên thân là một doanh nhân thì không tránh khỏi có chút mê tín dị đoan. Vì thế đi coi bói rồi.
“Trước kia công lực của ta thấp kém nên chỉ có thể mơ hồ tính tương lai trong vòng năm năm của con. Vốn là nếu con tiếp tục đi theo con đường này thì tiền tài danh vọng không thiếu, và đúng là như thế thật.
Nhưng gần đây ta mới cảm ngộ rồi đột phá, phát hiện số phận trong thời gian ngắn của con đúng là tốt thật nhưng chỉ là thứ phù phiếm tồn tại ngắn hạn. Nếu con đi con đường này tiếp tục kéo dài đến mười năm thì sẽ thân bại danh liệt, người người phỉ nhổ.”
Đào Hiên nghe thế lo lắng cực kì: “Thưa thầy, con phải làm sao để giải trừ số phận này?”
“Nói khó thì hơi quá nhưng nói dễ cũng không đến mức, con chỉ cần bán qua tay sản nghiệp hiện tại. Sau đó đến một môi trường mới như nước ngoài bắt đầu lại từ đầu thì số phận sẽ được thay đổi theo hướng tốt. Tất nhiên chuyển nhượng cho ai cũng cần chú ý.”
Đào Hiên nghe đến đây, thật không thể tin được ông thầy pháp mình tin tưởng bấy lâu nay hình như chuẩn bị l·ừa đ·ảo chiếm đoạt tài sản. Giả vờ tin xem ông này tính làm gì “Con biết đi đâu để tìm người phù hợp?”
“Đừng lo, ta có biết có người đang yêu cầu.” Cái gì? Đầy năm nay thầy bói còn làm thêm nghề phụ môi giới bất động sản?
Đào Hiên tính nhìn chơi để thu thập bằng chứng tố cáo ông này nhưng nhìn giá tiền thì…
Thật hào phóng.
Xin lỗi, con đã trách nhầm thầy rồi.