Chương 7: Lao động trẻ em
Diệp Tu xuống trạm xe lửa thành phố H.
Thời tiết hơi lạnh.
Nhớ lại đống quần áo khá mỏng manh mà thằng em gấp vào hành lý, Diệp Tu lại một lần nữa tự hào khi mình lợi dụng thời cơ trước một bước chuồn ra ngoài.
Tự hào gì đó tính sau, đi kiếm quán net trước đã.
———
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Tô Mộc Thu dẫn Tô Mộc Tranh đến lớp, sau đó chuồn về quán Internet xem xét tình hình.
Còn nhớ hai năm trước Gia Thế đổi chủ, vị chủ quán mới Ngũ Điều Ngộ gì đó không hiểu sao nhìn Tô Mộc Thu một cái sau đó hỏi có muốn làm quản lý không.
Mặc dù có hiềm nghi bóc lột sức lao động của trẻ em nhưng nhìn tiền lương thì biết không phải.
Tuy Tô Mộc Thu thông qua cày nick thuê cũng kiếm đủ tiền sống, còn tiết kiệm tiền cho em gái đi học nhưng quả nhiên vẫn là có công việc ổn định tốt hơn. Chỉ là cậu còn chưa đủ tuổi nên không được.
Bỗng nhiên được người mời thì ngu sao không nhận.
Vì thế lịch trình mỗi ngày của Tô Mộc Thu bao gồm: dắt em gái ăn sáng, dắt em gái đi học, lướt một vòng quán net, đạp Gojo Satoru xuống giường, tung hoành Internet nghiên cứu máy tính, đón em gái về nhà.
Hôm nay có một chút trục trặc kĩ thuật, Tô Mộc Thu tính thực hiện việc đạp Gojo Satoru xuống giường như thường lệ nhưng đám đông trong quán net bỗng nhốn nháo hẳn lên.
Mang theo tâm tình tò mò đi về phía đám đông, chỉ thấy một đám người đang vây xem.
Một người bạn nhỏ đang bị đám người khiêu chiến, không phải chỉ khiêu chiến một trò chơi mà là các kiểu trò chơi đều chấp hết.
Tô Mộc Thu: "..."
Vì thế sáng nay khi bị người bạn nhỏ đạp rời giường thì Gojo không phải gánh chịu một đôi mắt nhìn chăm chú, lần này phá lệ là hai đôi mắt nhìn chăm chú đâu.
Gojo giả ý chớp mắt như mới tỉnh ngủ (có ngủ đâu) một đôi mắt xanh óng ánh hơi ẩm tràn đầy ủy khuất nhìn về phía hai đứa nhóc vừa xâm nhập phòng ngủ.
Tô Mộc Thu nhìn ánh mắt này ba năm rồi mà vẫn dính chiêu, huống gì người bạn nhỏ xanh mướt Diệp Tu.
Tuy cảm giác tội lỗi dâng lên nhưng Tô Mộc Thu ý chí kiên cường nhìn đi chỗ khác, tiện thể giới thiệu Diệp Tu.
Gojo nghe bạn nhỏ trình bày tín điều đáng kính ngưỡng của mình: muốn chơi game.
Biểu tình của bạn nhỏ thật là hào nhoáng, Gojo Satoru cấp tốc bị thuyết phục.
Loại tín nhiệm khẳng khái này rõ ràng hơn Tsu-kun ngày xưa đâu. Diệp Tu có vẻ sẽ sống ổn, tiện thể chơi game, không cần lo lắng đem người đuổi về trường.
Còn chơi game là xấu?
Làm ơn, năm đó Gojo Satoru bỏ nhà ra đi để đi đến trường học đây. Đó không phải là hành vi xấu hơn sao?
Giữa việc mạo hiểm sinh mạng đánh chú linh vì tiền/lương tâm/lý tưởng và mạo hiểm bằng cấp để chơi game thì rõ ràng ràng thứ nào có vẻ đáng ngờ hơn rồi.
Ít ra lý do của bạn nhỏ Diệp Tu không phải thứ nghĩa cử cao đẹp như của Suguru. Thật tốt.
———
Sau hai năm chán chường điều khiển thân thể pha kè bên ngoài Ngục Môn Cương theo kiểu treo máy để đó cho có kết nối, lúc anh em họ Tô có mặt thì động đậy một chút kẻo bị hiểu nhầm là c·hết, sự có mặt của Diệp Tu đã tạm đánh thức Gojo khỏi chế độ này.
Bạn nhỏ nhiệt huyết luôn khiến người muốn nhìn chăm chú chứ sao.
Khác với đám bạn nhỏ ngố ở nhà, khác với Tsunayoshi bánh bèo bị người đẩy đưa la oai oái, Diệp Tu cực kì khẳng định lý niệm chơi game của mình.
Và bạn nhỏ Diệp Tu không phải chỉ biết nói nói mà thôi. Thằng nhãi này tung hoành Internet, trò chơi nào cũng thích, trò chơi nào cũng giỏi, nói chuyện cũng cực kì thiếu đánh, nếu làm livestream chắc sẽ không đói c·hết.
Chắc thế.
Để việc lo lắng vấn đề nhu cầu vật chất cho Tô Mộc Thu đi. Dù sao người là bạn nhỏ này mang về mà.
Gojo vây xem Diệp Tu chơi game, bỗng nhiên giác ngộ: hay là tạo game đi.
Là game otome hay là game thời trang nhỉ? Gojo cực kì tà ác chuẩn bị mượn hình tượng của đám người quen để làm nhân vật, đánh đấm cái gì, tình thương mến thương nó không tốt sao?
Vì thế Diệp Tu đang chơi game đua xe thì bị Gojo xách cổ đi thực hiện nghĩa vụ xứng đáng với tiền lương, Tô Mộc Thu bị nhét nghĩa vụ thiết kế tính năng nạp tiền, kể cả Tô Mộc Tranh cũng bị kéo vào làm lồng tiếng người dẫn chuyện nữa.
Diệp Tu nhìn hợp đồng trước mặt, nói thật nội dung khá lố lăng và nếu Gojo muốn thì hoàn toàn không cần kí cũng được. Nội dung cơ bản là cho phép dùng hình tượng của Diệp Tu để tạo nhân vật.
Tính cách lại không phải mặt, nếu Gojo tham khảo tính cách của Diệp Tu, lại dán luôn cái tên thì cũng không bị sao. Nhưng người ta tuỳ hứng nha.
Tuy cảm thấy hư hư thực thực bị tìm cớ để nhét tiền, và Diệp Tu lại chưa có CMND nên hợp đồng trên lý thuyết cũng không hợp pháp...
Kệ, miễn có thể chơi game là được.
Nói về chơi game, trò Vĩnh Quang mới phát hành này hay thiệt, thoạt nhìn rất có tiềm năng. Phải nghiên cứu phương pháp cho Gojo lọt hố, đừng nhìn ổng không đáng tin cậy, lâu lâu còn nhí nhảnh chứ chỉ vây xem thôi à, không chơi chiếc gì hết.
———
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Diệp Tu một bên đánh đấu trường, một bên quảng cáo cái game gà chíp của ông chủ.
Còn nhớ năm ngoái chính mình dùng một ngàn phần trăm tố dưỡng văn học để thuyết phục Gojo lọt hố.
Gojo: một phần tiền lời của game sẽ đầu tư cho cái chiến đội gì đó, nhưng quản lý gì đó thì tự tìm nhá, ông đây chỉ làm chủ quán net mà thôi. Tiện thể tài trợ chút tiền.
Nói chung vì tương lai tươi sáng của chiến đội, Diệp Tu tự hành quảng bá. Đứa nào ngoan thì nghe quảng cáo sẽ tự tìm game về chơi. Đứa nào hỗn thì thách đấu nó với đặt cuộc khi thua là bắt buộc chơi.
Mà tại sao cái game có cái tên thiếu sáng tạo thế này: Mèo méo meo.
Tuy Diệp Tu trời sinh có da mặt dày nhưng thời gian đầu dụ dỗ người khác chơi, cứ mỗi lần nói tên trò chơi thì cảm thấy ảo diệu vãi.
Như đã nói, hôm nay là một ngày đẹp trời, xét thấy công quỹ đã khá cao, Diệp Tu quyết định đình chỉ công cuộc quảng cáo chạy bằng cơm.
Như trời cao thưởng cho sự nỗ lực của Diệp Tu, hôm nay tại dã ngoại gặp được Đại Mạc Cô Yên.
Chơi game phải chơi chung với mọi người mới vui chứ, Tô Mộc Thu quá bận bảo trì hệ thống nạp tiền nên tinh lực dành cho Vinh Quang không thể nhiều bằng Diệp Tu. Mọi người còn lại khá là gà.
Diệp Tu thường viết hướng dẫn trên mạng với hi vọng đem đám gà công nghiệp đó bồi dưỡng thành gà rừng, tiện thể quảng cáo luôn Vinh Quang. Game càng có chiều sâu thì mới càng có khả năng hot khiến người đầu tư chứ, nghe giang hồ đồn thổi người ta chuẩn bị tổ chức Liên Minh với giải đấu e-sport chính thức thay vì mấy giải đấu rừng rú mà Diệp Tu dụ mấy đứa quen đi cùng.
Quay lại vấn đề dân chúng trên game còn con đường dài trước khi thoát kiếp gà công nghiệp để trở lại trạng thái thiên nhiên của gà rừng, nói chơi thế thôi chứ người chơi giỏi trên Vinh Quang nhiều lắm, chỉ tiếc định mệnh khiến Diệp Tu méo có cơ hội gặp (hoặc người ta là học sinh ngoan không cúp học nên không online nhiều như Diệp Tu).
Đại Mạc Cô Yên là thành phần tiêu biểu trong đám này. Rõ ràng hai người đều chưa từng thua nhưng hệ thống chưa từng bắt cặp khi đánh đấu trường.
Cứ tưởng phải chờ đến ngày Vinh Quang cho đấu trường có cơ chế mời đối thủ thay vì ghép cặp ngẫu nhiên nhưng hôm nay gặp ngoài dã ngoại rồi, đánh nhau rồi, thắng rồi, Đại Mạc Cô Yên rớt cái bao tay màu cam rồi.
Nhất Diệp Chi Thu: Gửi tọa độ đi, tui đến trả lại cái bao tay cho.
Đại Mạc Cô Yên: Đã thua rồi rớt đồ thì chịu, khỏi. Tui đã thua nên cần thiết chơi cái game gì gì đó nhỉ? Gửi link qua đi.
Nội dung chat nguyên văn không phải thế nhưng tổng thế là như thế. Úi dà, thật nghiêm túc mẫu mực còn tự giác? Tui đã rửa tay gác kiếm khỏi công cuộc quảng cáo rồi mà!
Nói thế thôi chứ Diệp Tu gửi link liền.
Không biết con người rắn rỏi như Đại Mạc Cô Yên có chịu nổi thế t·ấn c·ông của mèo không nhỉ?