Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Jujutsu Kaisen: Chỉ Cần Lao Động Cải Tạo Đủ Nhanh, Giây Loé Ra Tù Không Phải Mơ

Chương 21: Gâu




Chương 21: Gâu

Tom bị khúc giới thiệu thế giới mình doạ sợ. Hoá ra nếu không phát hiện cuốn nhật kí đó thì số phận của mình là hủy dung, bay mũi sao?

Thật đáng sợ, tuy muốn chê bai phiên bản mình trên màn ảnh nhưng người biết rõ mình nhất chỉ có thể là chính mình. Tom biết nếu năm đó không có cuốn sổ nhật kí kia tác động tư tưởng, khiến bản thân tuyệt đối tự tin vào thực lực thay vì tìm đến đường ngang ngõ tắt như Trường Sinh Linh Giá thì khả năng mình sẽ hủy dung như trên màn ảnh là thật.

Quay trở lại việc đang nói về sự vĩ đại vô bờ bến của S.S, hay chính xác hơn là Gojo Satoru, Tom nhìn hồi nãy tay xoa quang pháo đẹp trai cực kì. Không hổ là thần tượng.

Ngay lúc này, màn hình cực kì ăn ý chuyển sang hình ảnh của thần tượng.

———

Một số người sẽ càng lớn càng chững chạc nhưng cũng có một số người càng lớn thì càng trẩu.

Fushiguro Megumi năm nay mới mười chín xuân xanh thôi mà cảm thấy mình già rồi, bạn bè cùng trang lứa cũng mặt mũi đầy t·ang t·hương, kể cả người nhí nhảnh một thời như Yuuji cũng có vết chân chim ở khoé mắt.

(Yuuji: tui bị Nobara kéo lại đắp trang điểm thành thục có một lần thôi mà sao nhớ mãi thế.)

Hồi nãy nhìn phim hoài niệm cực kì, ít ra cho đến khúc Toudou hỏi Megumi thích loại phụ nữ nào.

(Toudou: hoá ra anh em thích kiểu phụ nữ như thế này, tui đã trách nhầm rồi.)

Kể từ sau đó thì nội dung càng âm phủ. Vốn chuẩn bị tinh thần cho việc xem lại trận chiến Shibuya nhưng khi nội dung chiếu thật thì...

Thậm chí còn vượt xa trình độ âm phủ trong thực tế.

Megumi nhìn kết cục toàn diệt: "..."

Còn nhớ cánh tay của Gojo còn thường xuyên trống rỗng xuất hiện, có thể hiểu được vì sao hiện tại lại thành như thế này rồi.



Cũng có thể hiểu được vì sao người vừa ra khỏi Ngục Môn Cương thì bẹp dí rồi.

[Hôm nay là một ngày đẹp trời, Gojo Satoru, 4 tuổi, chuồn êm ra khỏi nhà.

Nói thế thôi chứ chỉ là chuồn ra nhà chính chứ người vẫn còn quanh quẩn trong đất đai nhà. Chắc thế.

Cũng không có dải phân cách nào và người của ngự tam gia vẫn thích ở mấy nơi héo lánh, lỡ có bước ra khỏi lãnh địa thì khả năng cao vẫn vườn không nhà trống mà thôi. Ít người thì ít chú linh chứ sao, lúc làm việc thì còn không so đo, ai lại muốn lúc nghỉ ngơi còn phải thấy mấy thứ ngứa mắt đó.

Nói chung bạn nhỏ Gojo Satoru phát hiện một con chó.]

"Chó?"

Đám người nhìn sinh vật trên màn ảnh, nội tâm tràn đầy đau đớn. Đó mà là chó sao?

Đúng là bốn chân, hai mắt, có mũi có miệng, hình dáng tai cũng miễn cưỡng đúng nhưng...

[Gojo Satoru từ khi sinh ra chưa đi ra ngoài, nhà có kết giới nên liền chim chóc gì đó cũng chưa thấy qua. Trong cái gia tộc cổ lỗ sĩ đến thời đại này còn không lắp quạt điện chứ chưa nói đến máy lạnh, có thể hiểu được giáo trình được sản xuất với chất lượng như thế nào.

Sách tranh cho động vật cũng có, mỗi tội không phải ảnh mà là vẽ theo phong cách cổ.

Gojo nhìn vào con chú linh, hồi ức hình vẽ, giống y chang con chó rồi chứ gì nữa, không có gì đáng ngờ cả.

Mọi ngươi đều biết một khi đã là đồ vẽ nghệ thuật thì nó như thế nào rồi đó, tay đôi khi sẽ dài ra, mắt đôi khi sẽ thoáng xa hơn, cao hơn (vì nghệ thuật chứ không phải vì thằng hoạ sĩ không học Anatomy đâu, thật đó)... với trí tưởng tượng phong phú thì ngươi có thể nhìn vào cái đó và miễn cưỡng liên kết với động vật thật.

Nhưng Gojo Satoru chưa từng thấy con động vật nào khác ngoài nhân loại nên...

Với lại bất ngờ chưa! Con "chó" này trông giống cái hình vẽ 100% liền cả cái chân hơi cong do tác giả hắt xì lúc vẽ tranh cũng giống nốt.]

"Èm. Tui đều bắt đầu cảm thấy nên thông cảm cho hành vi thiểu năng trí tuệ của lũ chú thuật sư bên ngự tam gia."



"Đừng bậy, nhà tui có lắp TV bình thường mà, làm gì có chuyện như thế."

"Nhưng thầy Gojo có Lục Nhãn mà, hẳn là có thể thấy chú lực chứ, sao lẫn lộn được? Tui khá chắc là động vật là không có chú lực."

"Nhưng mà trên đó nói rằng trước đó thầy ấy chưa từng tiếp xúc đến động vật khác ngoài nhân loại."

"Kể cả như thế thì chú lực của chú linh hẳn cũng đặc thù?"

"Thật ra..."

[Gojo Satoru huấn luyện "chó" không biết vì thực lực quá áp đảo nên "chó" rất nghe lời hay vì huấn luyện có cách.]

"Nếu xem nhẹ nhan sắc một lời khó nói hết của con chú linh thì cũng không tệ lắm."

["Lục Nhãn đại nhân, đó là chú linh."

"Vậy sao? Lần sau ta sẽ không nhận lầm nữa."

Rõ ràng hồi nãy còn tình thương mến thương lắm nhưng khi được người hầu tìm thấy và thông báo sự thật thì Gojo Satoru không chú do dự dùng chú lực bóp c·hết cái con mà mình đã huấn luyện cỡ một tháng. Biểu tình cũng chẳng có thương tiếc gì cả.

Không, nói chính xác là kể cả khi cùng chó chơi có vẻ rất vui rất trẻ thơ (dù thú cưng có điểm âm phủ) thì b·iểu t·ình của Gojo Satoru cũng chưa từng có thả lỏng hay vui sướng gì. Giống như tống cổ thời gian hơn là đang làm điều mà mình yêu thích.]

Thật lạnh lẽo.

Làm thế nào mà cục gạch trên màn ảnh lớn lên thành sinh vật lấp lánh thích làm nũng được vậy?



Nói gì thì nói, con "chó" đó là chú linh cấp hai. Thế mà phất trừ dễ dàng như vậy chỉ khi mới 4 tuổi. Phải nói không hổ là Gojo Satoru sao?

[Gia tộc Gojo không bị vụ chó doạ sợ. Chỉ như thường lệ điều tra xung quanh và phát hiện đống thịt vụn đã hủ bại của n·ạn n·hân ở chỗ gần đó.

Thông qua sự kiện này cũng không ai kiểm điểm về sách giáo khoa lỗi thời của nhà mình, chỉ cảm thán không hổ là Lục Nhãn đại nhân, đã phất trừ được chú linh rồi.

Vì thế ra nhiệm vụ đi!]

Á đù, nãy giờ xem phim, xuyên suốt các loại thế giới thì đầy rẫy lao động trẻ em nhưng thế này là thế nào?

[Gojo Satoru giữa sự hộ tống của đám người bắt đầu tung hoành trên các mặt trận. Nói gì thì nói, nhờ việc này cậu đã có cơ hội nhìn thấy động vật thật rồi, thật đáng mừng!

Có một chút không đáng mừng là cậu cũng có cơ hội nhìn nhân loại bình thường và chú thuật sư khác, và các thứ khác khác.

So sánh lên thì người trong nhà Gojo cảm giác giống như chú vật hơn là nhân loại đâu.

Nói mới nhớ, trong nhà Gojo cũng không phải không có người có cảm giác giống người. Ví dụ có ba mẹ của cậu nè, mỗi tội ngoài trừ lần đầu tiên mở mắt sau khi sinh thì Lục Nhãn nhìn thấy hai người này đôi chút sau đó có vẻ đã đi chỗ khác không gặp.]

Cái quỷ gì? Càng nghĩ càng âm phủ được không?

Ít ra thế này cũng giải thích lý do vì sao bên nhà Gojo không có chú thuật sư nổi bật nào cả ngoài trừ Gojo Satoru. Bởi vì không có người chứ sao.

Nhớ lại thái độ tèn tèn không chút lo lắng của đám nhà Gojo khi thầy bị phong ấn, cứ tưởng là vô tình hoá ra là "vô tình".

Có thể hiểu vì sao nhận lầm chó rồi. Người xung quanh còn không phải người thì chó nó đáng ngờ một chút chắc cũng thoạt không có vẻ đáng ngờ lắm.

Ít ra có thể hiểu được vì sao chừng đó năm chiến sĩ thi đua Kenjaku chôm thân thể chú thuật sư thử nghiệm sinh sản các kiểu mà không có chôm thân thể của nhà Gojo.

Nhân viên bare minimum Nanami Kento bị hành trình tăng ca của Gojo doạ sợ.

Cũng không phải phất trừ mấy con chú linh cấp quá cao mà là mấy con "đặc cấp" có lực công kích không cao, máu giấy, mỗi tội có năng lực đặc thù chỉ có Lục Nhãn mới kháng được và phất trừ gọn lẹ.

Vì mức độ đặc thù này nên mấy trăm năm mới tụ đủ Nguyền Rủa để sinh ra một con mới cùng loại, đều là mỗi lần được Lục Nhãn giải quyết nên đám chú linh độ nguy hiểm cao này chưa từng bị chú ý.

Mới là lạ, đám cấp trên chỉ là không nhìn, cùng lắm dùng sức lực của đồng tiền mua lại vùng đất chỗ đó sau đó đuổi người c·ách l·y lên. Đa phần chú linh dù có khả năng rời khỏi nơi sinh cũng sẽ không có hứng thú đi dạo nên dẫu phương pháp này hơi tốn tiền, còn cồng kềnh nhưng có dùng. Nói sao chứ đối với chú thuật giới giàu chảy mỡ thì chút tiền kia không là vấn đề.