Isekai Okonomiyaki Chain ~Oosaka no Obachan, Bishoujo Kenshi ni Tensei shi, Okonomiyaki Fukyou!~

Chương 07: Bà Cô người Osaka, cùng đợt tuyển dụng nhân viên




Thông báo: Tình hình là Laptop của mình đang gặp chút vấn đế, chưa kể năm nay phải thi THPT Quốc gia nên sắp tới tiến độ ra chương sẽ khá chậm so với bình thường (có thể là 1ch/tháng hoặc lâu hơn) bởi mình phải tập trung vào việc học. Mong mấy bạn thông cảm nhé! Lúc rảnh rỗi thì mình vẫn sẽ dịch, nhanh hay chậm thì còn tùy thuộc vài cái Laptop của mình nữa, nó cứ tự tắt nguồn mấy chập liền nên mỗi lần mở được cái máy là cả một vấn đề về thời gian. Giờ thì chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! - Fukurou

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Tuy nhiên, chỉ ngay ngày hôm sau, một Mạo hiểm giả bỗng lộ diện vào ban đêm.

「Anou, chỗ này có phải là Địa điểm phỏng vấn của『Haru-chan』không?」

Người vừa mới cất tiếng nói là một Mạo hiểm giả Nữ cùng bộ trang phục đậm chất Tăng lữ. Bởi quả đầu Bob của mình mà trông cô chả khác gì một con Kokeshi[note12868]. Theo lời răn dạy của tôn giáo thì các tăng lữ không được phép nuôi tóc dài. Họ cũng không được quyền sử dụng những công cụ sắc nhọn. Vì lẽ đó mà bọn họ phải trang bị cho mình một cây đại trượng để phòng thân. Thay vì được dùng để vẽ nên Ma pháp trận, cây đại trượng ấy lại được sử dụng như một loại vũ khí cận chiến.





(Kokeshi)

「Bởi khá hứng thú với công việc này nên tôi đến đây để xin phỏng vấn. Tôi tên là Kokon, một Tăng lữ Level 22, hân hạnh được la―― ấy!」

Chưa kịp nói xong thì Haruna liền túm lấy bàn tay của Vị Mạo hiểm giả Kokon.

『Vậy á, tôi vui thật đấy! Cảm ơn cô vì đã đến! Dạo gần đây tôi phải làm việc tối mày tối mặt luôn ấy!』

「Etou, thật ra tôi muốn thử xin việc là để nhằm Cải thiện Kỹ năng Tăng lữ của mình thông qua việc tiếp khách cơ」

『Cô muốn lương cao bao nhiêu? Muốn mua thứ gì? Viện lý do cầu kỳ để xin việc làm chi cho mệt. Chỉ cần nói trắng ra thôi, không cần phải nói bóng gió đâu!』

Haruna đối đáp lại một cách vô cùng thẳng thắn.

「Gì kia! Bắt đầu phỏng vấn rồi sao……? Chuyện là, để thực hiện nghi lễ cấp cao thì tôi cần phải sử dụng một bộ đạo cụ đắt giá, thế nên tôi hiện đang rất cần tiền…… Tuy nhiên, tham gia vào một Party để làm ăn thì có hơi phiền phức, vì thế mà……」

『Được rồi! Vui lòng chờ ít phút để tôi chuẩn bị tường tận bản hợp đồng!』



Cứ thế, người nhân viên bán hàng đầu tiên đã được thuê.

Kể từ đó, số lượng nhân viên mới cứ tăng dần. Khi đã chạm mốc tám thành viên, bao gồm cả Haruna,『Haru-chan』chính thức khai triển chiến lược kinh doanh 24 giờ. Ngoài ra, ca trực đêm sẽ được một đôi nhân viên đảm nhận dưới hình thức thay phiên nhau ngủ nghỉ.

Nói tóm lại thì đây chính là khởi nguồn của cơ sở lưu trú đầu tiên tồn tại trong lòng Dungeon ở nơi Dị giới.

Loại dịch vụ này đã chiếm giữ riêng cho mình một vị thế tại nơi sâu thẳm cùng hàng loạt các đánh giá cao và đã được một số lượng lớn Mạo hiểm giả tiếp đón nồng nhiệt.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇


Ba tuần đã trôi qua kể từ khi『Haru-chan』bắt đầu hình thức kinh doanh mới.

Vào ngày hôm đó, ngày mà Haruna được nghỉ, cô ấy đã được đánh một giấc ngủ thật say sưa trên chiếc giường thân yêu của mình.

『Fua~aa. Mình ngủ một mạch tới 10 giờ sáng luôn rồi』

Dàn nhân viên mới của cô cũng đã quen dần với công việc, họ cũng đã có thể tự xoay sở mọi chuyện một cách hoàn hảo. Đặc biệt là Kokon, cô nàng này phải nói là vô cùng nhanh nhẹn và thạo việc. Khi kề bên Haruna, hai người bọn họ như hợp thành một cặp mỹ nữ bán hàng hút hồn thực khách.

So với tính cách của Haruna thì Kokon là một con người vô cùng thiết thực. Các Tăng lữ luôn được răn dạy là phải đối xử với mọi người một cách công minh. Bởi thế mà bất luận thế nào, có là ai đi chăng nữa thì loại khách hàng gì cũng đều được cô ấy đối xử bình đẳng như nhau.

「Một cái bánh bít cốt cùng một bình thuốc trị liệu phải không? Tổng cộng là 8 Xu Đồng. Muốn giảm giá ư? Không được đâu. Làm ơn trả đúng giá dùm tôi. Dù gì thì mấy anh mỹ nam cũng phải trả đúng cái giá đó mà. Muốn tâng bốc tôi sao? Vô dụng thôi, bởi Đức Chúa Trời có bao giờ rủ lòng thương xót đến những kẻ thích phô trương như cậu đây」

Ban đầu thì Haruna cũng có chút lo ngại về thái độ cộc cằn của Kokon. Tuy nhiên, các nhà mạo hiểm giả khác có vẻ lại yêu thích kiểu nhân vật lạnh nhạt như thế này, vì vậy mà cô đành phải tin tưởng vào nhu cầu của khách hàng. Vì hôm qua phải trực ca đêm nên ngay khi được thay ca với đôi nhân viên khác, cô liền nhanh chân trở lên mặt đất và chợp mắt tới tận bây giờ.

Bởi hôm nay cũng là một ngày đẹp trời, Haruna quyết định tung tăng rong chơi khắp xóm chợ ở Thị trấn.

『Chà, dù không tốt như ở Chợ Kuromon nhưng chỗ này cũng đông đúc phết đấy』

Chợ Kuromon còn được xem là một hình mẫu đại diện cho các khu chợ ở Osaka. Đến nay, địa điểm du lịch nổi tiếng này vẫn luôn giữ một sức hút to lớn đối với những vị khách nước ngoài.


Khi men theo làn đường chính tại Thị trấn All Sac, ta có thể trông thấy hàng loạt các loại mặt hàng khác nhau tại khu chợ nơi đây.

Nào là Salami[note12869], Xúc xích, rồi còn có cả Thịt giăm bông. Tất cả đều đã được chế biến một cách kỹ lưỡng.

Ngoài ra, đa dạng các mẫu phô mai phổ biến cũng được bày bán trên gian hàng khác.

Chưa kể đến những cửa tiệm bán gia vị, dầu ăn cùng những loại sốt rau củ.

Tại hàng thịt còn có treo đủ loại thịt tươi, nhưng giá cả thì có hơi đắt tiền một chút. Đây có lẽ là loại thực phẩm dành riêng cho tầng lớp thượng lưu.

Tương tự với giới giàu sang tại Nhật Bản, các nhà lắm tiền luôn thích thưởng thức đủ loại thịt ngoại lai trên đời cùng những món làm từ lúa mì giống như Pasta[note12870]. Nhưng tại đây không hề tồn tại một món mì đúng chuẩn, bởi phần bột mì đã bị cắt nhỏ giống như Macaroni[note12871]. Nói chung thì các món mì sợi đều không được phổ biến tại thế giới này.

Mặt khác thì dân nghèo nơi đây phải ăn những loại ngũ cốc như kê vàng hay kê Barnyard dưới dạng cháo lỏng. Ăn món cháo như thế cũng là một phương thức nhanh bổ rẻ mà vẫn lấp đủ cái bao tử của mình.

Những dân thường có đời sống khá giả hơn cũng có thể dành vài dịp để thưởng thức hương vị của món nui và thịt. Trong khi đó, những người với cảnh sống bần cùng chỉ có thể ngấu nghiến ổ bánh mì để mưu sinh qua ngày. Bởi bánh mì là một món rẻ như bèo trên thị trường đại chúng.

Khi dạo bộ trên phố, Haruna đã lướt ngang qua hàng loạt những dáng người gầy guộc.

Người dân qua đường ai ai cũng tìm cách chào hỏi cô ngay khi chạm mặt nhau.


Truyền thuyết về một mỹ nhân bán hàng nơi Dungeon đã được tương truyền qua tai của hầu hết cư dân sinh sống tại Thị trấn.

Về phía Haruna mà nói, cô ấy đã đối đáp xã giao với những người hoàn toàn xa lạ giống như vầy.

『Này chú, trông chú còn oai phong hơn cả hôm qua nữa ấy!』

『Cháu gái bao nhiêu tuổi đấy? Ba tuổi á? Cho cháu Ba Bé Kẹo này nhé~』

Nhóm công tử nhà giàu cũng thường xuyên mời cô đi ăn tối, bọn họ cũng nhân cơ hội đó để gây chút cảm tình với đối phương.


Bên cạnh đó, hiện hữu quanh Haruna lúc này là một phong thái đậm chất nước ngoài vì cô ấy thật sự xuất thân từ vùng đất khác. Thoạt nhìn thì trông cô chả khác gì cư dân đến từ thế giới này, song bản tính Osaka vẫn còn tồn tại trong tiềm thức của cô. Điều đó đã tạo nên sức mạnh độc nhất của Bà Cô người Osaka tại chốn Dị Giới nơi đây.

Bởi Haruna cũng là một người sành ăn, vì thế mà giới nhà giàu luôn tích cực chiêu đãi cô đủ loại cao lương mĩ vị tại các nhà hàng sang trọng.

『Chai rượu này cũng ngon đấy chứ~ Nhưng tôi thích nước ép hỗn hợp hơn. À, nước ép hỗn hợp là loại nước ép trái cây trộn lẫn đủ thứ hoa quả các kiểu……』

『Thịt này hơi ôi thiu một chút, nhưng cũng không tệ lắm. Như đang đi ăn Horumon[note12872] ấy……』

『Nơi này nhiều thảo mộc thật đấy, hơn hẳn Nhật Bản. Mặc dù ở Nhật cũng có hết thảy các loại thảo mộc, nhưng chúng trông cứ nhân tạo thế nào ấy, không được tự nhiên như ở đây』

Cuộc trò chuyện như trên luôn là một thú vui đối với nhóm công tử nhà giàu. Haruna thì lúc nào cũng nghĩ gì nói đấy. Ngoài ra, tầm ảnh hướng của thứ nước ép hỗn hợp tại Osaka là vô cùng lớn.

Haruna cũng thường hay nói『Nếu ai ai cũng được ăn no như thế này thì tốt biết mấy』trong suốt bữa ăn. Câu từ ấy cũng đã khiến cho những người có tầm ảnh hưởng phải cười cay đắng và mở lời thán phục「Tấm lòng nhân hậu của cô thật đáng ngưỡng mộ」.

Tại thế giới này, nguyên vật liệu tốt luôn có thể kiếm được ngoài thị trường. Song phạm vi lưu hành vẫn còn hẹp, dân thường rất ít khi có trong tay những thứ chất lượng. Điều này hoàn toàn trái ngược với Nhật Bản.

『Làm sao để cho mọi người ăn uống một cách lành mạnh đây ta?』

Cùng bộ y phục hình mặt báo trên người, Haruna vừa ngẫm nghĩ vừa dạo bộ trên phố. Dù đã dư dả tiền để mua các trang thiết bị đắt giá, dù đã nâng cấp một phần trang bị hiện tại, nhưng yếu tố động vật trên bộ y phục vẫn còn vương lại ở đó.

Trong lúc bộ hành thì cô ấy chợt ngó nghiêng qua quầy bán rau gặp phải trên đường.

Dù rằng ở đó bày bán khá nhiều loại rau củ quả khác nhau. Nhưng tổng thể thì trông chúng bé tí tẹo, bởi kỹ thuật chọn tạo giống vẫn chưa được áp dụng tại thế giới này.

『Aa! Này là bắp cải phải không? Trông chúng có vẻ hơi nhỏ thì phải? Mà khoan đã――』

Tại thời điểm đó, một dòng ý tưởng mới lạ như giật mạnh qua người Haruna.

『Phải rồi ha! Mình có thể tạo dựng một Osaka mới tại nơi này mà. Nếu làm được như vậy thì đâu đâu cũng vừa là đồ rẻ vừa là đồ ngon, chuẩn bị làm ngay thôi mới được!』