Vào buổi tối:
Taiyou chạy lướt qua khu mua sắm. Cậu chạy nhanh đến nỗi suýt chút nữa thì đâm trúng những người đi đường. Đôi khi cậu lại vấp phải những ổ gà, ổ voi, nhưng cậu nó lờ đi và tiếp tục nhanh hết có thể bám theo sau Hera.
“Này Hera, các cô ấy vẫn ổn chứ.”
“Vâng, họ vẫn đang an toàn~”
Hera trả lời cậu bằng một giọng vô tư. Taiyou hỏi lại Hera “Thật vậy sao?”, và đúng như dự đoán, cậu đang cực kì lo lắng cho sự an toàn của các cô gái . Nghe được từ Hera là một chuyện, nhưng trừ khi cậu dùng chính đôi mắt của mình để xác nhận thì cậu mới có thể ngừng lo lắng và thả lỏng cơ thể được.
Trong khi giữ những cảm xúc đó ở trong đầu, Hera dẫn cậu đến một nơi quen thuộc.
“Đây không phải…chính là nhà của tôi hay sao?”
“Vâng desu~, ừmmmm…”
Hera bay xung quanh đó để tìm kiếm ba cô gái. Nhưng trước khi cô tìm ra họ, các cô gái đã tự xuất hiện.
“Taiyou-san!”
Mặc dù cậu chỉ nghe thấy một giọng nói, nhưng đây là khả năng họ khi có thể nói đồng thanh cùng một lúc. Ngay sau đó hình bóng các cô gái dần xuất hiện từ khoảng tối của ngôi nhà.
Đó là ba cô gái giống hệt nhau.
Ba người với khuôn mặt giống hệt nhau: Kotone, Suzune và Kanane đồng thời xuất hiện và lao về phía Taiyou.
“Uwaaa!”
Họ lại gần và tất cả nhảy lên người cậu cùng một lúc. Bị đè lên đột ngột bởi trọng lực của ba cô gái, chân của Taiyou phải chịu một áp lực lớn.
Do quá đột ngột nên cậu mất thăng bằng và ngã xuống, bị ba cô gái đè lên như thể cậu là một cái bàn vậy. Crash, Boom, bang! Âm thanh được phát ra như vậy khi cậu ngã xuống.
“Uwaaannn, Taiyou-san…Taiyou-san!”
Kotone liên tục gọi to tên cậu. Cô nắm chặt tay phải của cậu như một cô bé.
Các cô gái khác cũng tương tự. Cô gái cao thứ hai Suzune ôm chặt eo cậu như một đứa con nít. Và Kazane, cô gái bé nhất trong bộ ba đang ôm chặt cái tay còn lại của cậu. Bị ôm chặt bởi ba cô gái cậu khó có thể di chuyển để mà đứng dậy được.
Không, nếu cậu thực sự muốn đứng dậy, cậu có thể dễ dàng làm việc đó, bởi vì, do lên cấp, sức mạnh của cậu theo như cô gái da trắng đã nói: "Vượt ra khỏi quy luật tự nhiên, một sức mạnh kì lạ". Nếu cậu định đứng dậy, cậu vẫn sẽ đứng vững trong khi các cô gái vẫn dính cứng vào người của cậu.
Tuy nhiên, cậu không làm vậy. Trước đó khi họ chuẩn bị trốn chạy, Taiyou đã nói với các cô gái " Để chuyện này cho tôi, các cô nên đi trước đi. ", câu nói này như kiểu dựng lên một Dead flag trong những bộ phim vậy. Và không nghi ngờ gì khi điều này đã làm cho các cô gái cảm thấy cực kì lo lắng cho cậu.
Vì vậy, cậu đã để cho các cô gái làm những gì mà họ muốn trong một lúc. (Trans: Nói thẳng ra là nằm và tận hưởng chứ gì, gato vl, bệnh tim mạch chuẩn bị tái phát. Đùa thôi mà các bạn đừng nóng~)
" Kyaah! "
Đột nhiên, Kotone hét lên. Kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra, Taiyou nhìn về phía của cô. Kotone đang có một biểu hiện bất ngờ trên khuôn mặt khi nhìn vào tay của Taiyou và đồ mà mình đang mặc.
Sau khi quan sát tình hình, cậu đã hiểu tại sao cô lại bị sốc như vậy.
Vết thương ở lòng bà tay mà cậu nhận được từ cô gái da trắng, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Do cô dính chặt lấy cơ thể cậu, nên một ít máu đỏ đã dính vào bộ đồ của cô.
Lượng máu chảy ra từ tay cậu giống một cảnh tượng kinh dị, khi các nhân vật làm cho máu dính đầy vào kính của những cái của sổ vậy. Cô lại phát ra một tiếng hét khác.
" Koto-chan ! Có chuyện gì vậy? "
"Tay của Taiyou-san, đây là ... có lẽ là vết thương do bị cắt. "
"Vết cắt có vẻ khá sâu ...... N,nó sẽ không gây nhiễm trùng chứ? "
"Mình nghĩ nó sẽ ổn thôi ... Vết cắt đã được làm sạch rồi. Suzu-chan ! Khăn tay."
" Đây "
Kotone nhận lấy một chiếc khăn tay trắng từ Suzune. Cô gấp nó thành nhiều lớp và quấn quanh lòng bàn tay của Taiyou. Cô tiếp tục quấn nhiều lớp hơn xung quanh tay cậu và làm chặt nó để máu ngừng chảy.
" Itatatatata, cậu đang là, làm gì vậy ? "
" Xin hãy chịu đựng một chút. Mình sẽ ngăn máu chảy lại. Suzu-chan, Kaza-chan, hãy giữ lấy cổ tay của cậu ấy. "
"Ok! "
"Mình hiểu rồi "
Cả hai nghe theo lời người chị cả và nắm chặt lấy cổ tay của Taiyou.
"Các cậu ... Thứ gì trên mặt đất..."
"Bởi vì vết thương không bị nhiễm trùng, chúng ta không cần phải khử trùng nó."
"Đúng vậy, đầu tiên chúng ta cần phải làm máu ở vết thương ngừng chảy."
"Nếu chúng ta không làm vậy, nó có thể trở nên nguy hiểm vì mất máu."
"Ahh, các cậu muốn máu của tôi ngừng chảy lại bằng cách dùng lực ép."
Taiyou cuối cùng cũng hiểu được hành động của họ. Mặc dù khử trùng là một quá trình khá quan trọng, đối với người bình thường nếu họ mất máu như cậu, tim họ sẽ ngừng đập và chết.
Khử trùng tương tự như, nếu bạn không ăn trong vòng 1 tuần, chuyện tệ nhất xảy ra là bạn sẽ chết vì đói. Tuy nhiên, nếu con người không uống nước trong vòng ba ngày thì họ sẽ chết, mất máu tương tự như vậy.
Khái niệm đằng sau hành động của họ chính xác là cầm máu trước rồi sau đó mới khử trùng vết thương.
"Các cậu, thực sự rất giỏi việc này. Các cậu học nó khi nào vậy? "
Mặc dù cậu hỏi, nhưng các cô gái không trả lời cậu.
Nó không giống như các cô gái phớt lờ cậu, mà là ngược lại.
Bọn họ đã quá tập trung vào việc chăm sóc cậu tới nỗi họ không đáp lại cậu. Bọn họ lo lắng cho vết thương của cậu nên họ hoàn toàn không nghe thấy gì khi cậu nói.
Nó giống như là bọn họ đang chăm sóc vết thương của chính mình vậy... Không, bọn họ tận tụy còn hơn cả thế. Bọn họ tuyệt vọng cố gắng để ngừng chỗ chảy máu trên tay cậu.
".........nó thật sự ấm áp. "
Đột nhiên, ấn tượng của cậu được thốt lên.
Cậu nói những lời đó một cách tự nhiên, và từ sâu trong tim, cậu thực sự cảm thấy tràn ngập bởi sự ấm áp.
Kotone ấn vào lòng bàn tay cậu, trong khi Suzune và Kazane nắm chặt cổ tay cậu để làm máu chảy ra chậm hơn. Mặc dù bị nắm chặt, nhưng đôi tay của họ làm cậu cảm thấy thật sự rất ấm áp.
Sau đó, cậu chú ý về điều gì đó.
Nhịp đập tim của cậu.
Nó khác hoàn toàn so với bình thường.
Từ ba cô gái, nhịp tim của họ đã được truyền tới Taiyou qua tay của họ. Chắc chắn rằng, cho dù là ba cá thể riêng biệt, nhưng ba chị em họ lại có nhịp đập trái tim giống hệt nhau.
" Nó có thể chỉ là sự trùng hợp ? Không ..... "
Ban đầu, cậu không tin vào sự đồng bộ của họ, nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ ra nhiều khái niệm mà không thể hiểu được. Điều này là bởi vì, ba người họ di chuyển cùng một tốc độ và nhịp điệu khi chăm sóc cho cậu.
Nó giống như khi xem một làn sóng chồng chất lên nhau vậy. Tuy nhiên nó lại cùng tốc độ chảy.
Nó không phải thứ gì đó có thể xảy ra chỉ vì sự trùng hợp ngẫu nhiên được.
(Sau tất cả bọn họ giống hệt nhau.) Taiyou tầm nghĩ trong đầu.
Đồng thời cậu cảm thấy hơi không thoải mái. Đó là vì trong bốn người bọn họ đã có một nhịp tim khác đi.
Tất nhiên đó là của cậu.
Cậu đã quen với nhịp nghe được, nhưng cậu không thể làm cho nhịp đập của mình giống với các cô gái được.
Biết rằng chỉ đang cản trở dòng chảy trái tim giữa các cô gái với cái nhịp đập khác đi của mình, cậu cảm thấy hơi tội lỗi.
Vì thế, cậu cố gắng lấy tay của mình ra khỏi họ.
" Ahh.... cậu vẫn chưa thể di chuyển được. "
Kotone dùng nhiều sức hơn để nắm lấy cổ tay của cậu. Suzune và Kazane cũng làm theo như vậy và nắm cổ tay của cậu chặt hơn trong hướng ánh nhìn về phía cậu.
"...Lỗi của mình. "
Trong khi xin lỗi cậu một lần nữa nhớ lại cảm giác dễ chịu khi bàn tay cậu được nắm chặt.
Bàn tay của họ thật mềm mại và ấm áp. Đây là… một thứ mà cậu chưa bao giờ trải qua trước kia trong đời.
Nó không còn là bàn tay lạnh lẽo vì mất nhiều máu, nó trở thành một bàn tay ấm ấy chan chứa, tràn đầy cảm xúc chân thành.
"……."
Cậu lặng lẽ nắm chặt lấy tay của Kotone và hai người còn lại.
" Taiyou-san ?"
"Cảm ơn."
Mặc dù cậu cảm thấy rất xấu hổ để nói ra lời đó, nhưng cậu vẫn xoay sở được để nói ra được. Hơn nữa, ba chị em không thực sự cần lời nói như vậy.
Tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận được có gì đó khác lạ…trong sự hài hòa của họ.
Nếu cậu không nói lên suy nghĩ của mình, cậu nghĩ rằng nó sẽ không được truyền tải đúng cách, nên cậu đã nói ra.
Khi cậu gửi lời cảm ơn của mình, ba chị em trở nên bối rối.
"Cậu, cậu không cần phải làm vậy đâu, người mà phải nói lời cảm ơn là chúng tớ. "
"Đúng vậy, cậu là người đã cứu chúng tớ khỏi đám người đó. "
"Nếu không có cậu, chúng tớ có lẽ đã trở thành những con chuột thí nghiệm rồi. "
“Ahh, cũng đúng nhỉ.”
Cậu thực sự không dám thừa nhận rằng cậu cảm ơn họ vì một chuyện khác, nên cậu chỉ có thể đồng tình với họ.
Cậu nghĩ rằng nếu cậu nói ra lý do thật sự, cậu sẽ bị coi là kẻ thảm hại.
Đó là lý do cậu chỉ nắm chặt tay họ hơn một chút.
Trên cả sức mạnh mà cậu đã dùng, cái nắm tay của cậu chứa đầy sự chân thành.
Trong một khoảng thời gian ngắn, những gì họ làm chỉ là nắm lấy tay nhau.
Giữa đêm ở khu dân cư, ở đằng trước lối vào ngôi nhà của cậu.
Một chàng trai và ba cô gái ngồi trên mặt đất trong khi tay của họ chồng chéo lên nhau.
Nếu người đi đường thấy được cảnh này, họ sẽ ngay lập tức bị coi là một lũ kỳ quặc quái dị, nhưng may mắn vào giờ này, không có ai đi ngoài đường cả.
Không biết họ đã ngồi đó bao lâu, tuy nhiên nó đủ lâu để họ cảm thấy cái lạnh của sàn nhà.
Trong lúc đó dường như việc điều trị khẩn cấp của cô gái đã có hiệu quả, máu cậu đã ngừng chảy.
Tuy nhiên cho dù vết thương đã được cầm máu, họ vẫn tiếp tục nắm tay nhau mà không tách rời. (Buông tay nhau ra…hú hù hù hu, hú hù hù hu…)
Cuối cùng bọn họ đã có thể rời mắt khỏi lòng bàn tay của cậu bởi vì vết thương đã ngừng chảy máu. Cứ như thể đang đợi cho máu ngừng chảy thì mới nhìn đi chỗ khác vậy.
Nhìn những thấy phản ứng đó, cậu nghĩ rằng họ quá dễ thương và ngọt ngào và đối xử quá tốt đối với một người như cậu. Ngay bây giờ, cậu muốn ôm lấy họ.
Cậu muốn nhưng ngay bây giờ cậu không thể làm thế được.
Taiyou là một chàng trai trẻ sống với những quy tắc nghiêm khắc.
Nếu cậu muốn ở bên các cô gái, cậu sẽ truyền đạt suy nghĩ của mình với họ, và sau đó, chỉ sau khi tìm được giải pháp về vấn đề này cậu mới dám thực hiện nó. Trong khi suy nghĩ như vậy, cậu nhìn xuống khi nói chuyện với các cô gái.
" Từ giờ các cậu muốn làm gì ? "
" " " Bọn tớ muốn sống cùng với Taiyou-san " " "
Các cô gái đồng thanh như bình thường.
" Cảm ơn. Nhưng đó không phải là điều mình muốn nói. Điều mà mình đang muốn nói là chúng ta nên làm gì để thực hiện nó. Để có thể sống chung với nhau, chúng ta cần làm gì đó với cái vấn đề mà mọi người đang đối mặt và tìm ra một giải pháp nào đó. "
Nghe những lời Taiyou nói, ba cô gái liếc nhìn nhau, sau đó nhìn xuống dưới đất và im lặng suy nghĩ.
Câu hỏi này quá khó để trả lời đối với họ. Họ hoàn toàn không thể tìm ra bất kì cách hay giải pháp nào.
Hoàn toàn không thể giúp đỡ được gì nữa. Dù thế này đi chăng nữa, kẻ thù hiện tại của họ chính là cha của mình. Không cần biết ông đã vô cảm như nào, cũng không cần biết ông đã tàn nhẫn ra sao. Những cô gái trong sáng này hoàn toàn không thể hành động để chống lại cha của mình.
Với ba đứa trẻ này, ông là một tồn tại tuyệt đối.
Một mặt họ thờ phụng ông như một vị thánh, nhưng mặt khác, họ lại coi sự tồn tại của ông chính là quỷ dữ.
" Ờm thì...Chúng ta nên làm gì đây? " (Taiyou)
" Trong trường hợp này...tôi có một giải pháp khá tốt cho cậu đây. " (Sakura)
" Juniishima ..... Sakura "
Tên của cô khẽ được kêu ra bằng một giọng trầm.
Trước khi cậu nhận ra, Sakura đã ở ngay trước mặt cậu và nó khiến lông trên người cậu dựng đứng hết cả lên.