Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô.
Tang Lê nghe thấy vậy bỗng chốc ngây ngốc, hai má nóng bừng lên, cô lúng túng mở miệng:
“Xin lỗi, tôi tưởng đây là bể tắm công cộng…”
Cô nhìn xung quanh, nhận ra mình thực sự đã đi vào khu vực tư nhân, đêm nay cô uống chút rượu, tâm trí có hơi mơ hồ, cũng không biết làm thế nào lại đến được đây, còn trùng hợp là chỗ ở của Quảng Dã… Nhưng không phải anh vẫn đang nói chuyện với bạn học sao…
Tang Lê vội vàng bước ra khỏi bể tắm, nhặt chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên người, quay lưng định rời đi, nhưng đầu óc bỗng quay cuồng, tầm nhìn mờ mịt.
Cô choáng váng, nhất thời không đứng vững, không nhịn được mà nhìn về phía Quảng Dã, khẽ lên tiếng: “Tôi thấy hơi khó chịu, có thể ngồi tạm ở chỗ của anh một lúc không…”
Quảng Dã đẩy nhẹ đầu lưỡi lên vòm miệng, lông mày nhíu lại như nhuốm mực, vài giây sau, anh không nói lời nào, quay người đi vào bên trong.
Anh không đóng cửa lại.
Cô sững sờ một lúc rồi cũng theo vào.
Bước vào phòng khách, cô ngồi xuống ghế sofa, tay chống lấy cơ thể cho bớt chóng mặt.
Quảng Dã mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước dừa, rồi chợt dừng, để về lại, đổi thành một chai nước ngọt khác.
Anh bước ra ngoài rồi ném nó lên ghế sofa bên cạnh Tang Lê.
Cô sửng sốt, cầm lấy uống vài ngụm, vị ngọt của đồ uống từ từ làm giảm bớt cảm giác khó chịu của cô, có lẽ do vừa uống rượu, lại ngâm mình trong suối nước nóng mới đột ngột bị hạ đường huyết.
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, thờ ơ nhìn điện thoại.
Một lúc sau, Tang Lê nhìn về phía anh, khẽ mím môi:
“Cảm ơn…”
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Quảng Dã không ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo: “Tôi chỉ là không muốn có xe cứu thương đến đưa cô đi ra từ trang viên của tôi, ảnh hưởng đến việc kinh doanh.”
“…”
Sao người này vẫn còn độc mồm độc miệng như vậy chứ…
Anh không nói gì thêm, phòng khách yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tang Lê vuốt ve chai nước, trong lòng nóng như có ngọn lửa thiêu đốt, cô cố tỏ ra tự nhiên tiếp lời anh: “Trước đây tôi thấy nhiều người giới thiệu chỗ này trên mạng, không ngờ anh là chủ ở đây, đây là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tốt nhất ở núi Phong Bạch nhỉ?
“Không rõ lắm.”
“Vậy giá cả ở đây thế nào?”
“Tự lên mạng tra đi.”
“…”
Tang Lê ồ một tiếng, “Sau này tôi muốn dẫn đoàn múa tới đây tổ chức team building, còn muốn tìm anh để đặt trước.”
“Không cần tìm đến tôi, chỗ này có quản lý phụ trách.”
Cố gắng tìm chủ đề nói chuyện lại năm lần bảy lượt bị chặn lại, cô muốn nói rồi lại thôi, Quảng Dã cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô, đôi mày phảng phất sự xa cách: “Cô muốn nói gì?”
Cổ họng cô như bị bóp nghẹn lại, trái tim bị thiêu đốt đến bỏng rát.
“Không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi… Những năm qua anh sống có tốt không?”
Phòng khách có bật lò sưởi, lời cô nói ra như bị hong khô, nhẹ tênh bay đi rồi lại trôi nổi trên mặt nước lạnh lẽo.
Con ngươi đen láy của Quảng Dã nổi lên gợn sóng, khóe môi nhếch lên:
“Trông tôi giống như sống không được tốt sao?”
Ngón tay cô siết chặt chai nước, “Nhìn thấy anh hiện tại thành lập Vân Chiêm, công ty phát triển lớn mạnh như vậy, sự nghiệp phất lên không ngừng, đúng là rất tốt.”
Quảng Dã bắt chéo chân, khẽ cười:
“Cũng tạm, không bằng cô, diễn viên múa nổi tiếng Tang.”
Lời anh nói như kim châm đâm thẳng vào tai, lòng cô dâng lên một cảm xúc chua xót, đột nhiên không biết nên nói gì, đành rơi vào trầm mặc.
Lúc này bên ngoài biệt thự có một giọng nam gọi tới, “A Dã, A Dã…”
Bầu không khí bị phá vỡ, vài giây sau Nhiếp Văn đi vào biệt thự, đẩy cánh cửa chưa đóng lại ra, nhìn Quảng Dã nói, “Đi thôi, Ốc Tử gọi qua đánh bài…”
Nhiếp Văn chưa kịp dứt lời, nhìn thấy Tang Lê đang ngồi ở đối diện, lời nói nghẹn lại, hai mắt trừng lớn.
“??!!!!”
Chỉ thấy Tang Lê khoác một chiếc áo choàng tắm, bên trong hình như đang mặc đồ bơi, đuôi tóc ướt sũng, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, giống như một bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong đầy diễm lệ, làm người ta suy nghĩ mông lung.
Nhiếp Văn ngay lập tức tưởng tượng ra vô số cảnh tượng có thể xảy ra của hai người, trong đầu như có búa đập vào, hoang mang đến ngây người.
Lúc này hoàn toàn không thích hợp ở lại, Tang Lê ngượng ngùng đứng dậy: “Tôi đi trước, làm phiền rồi, xin lỗi.”
Tang Lê rời đi, Nhiếp Văn nhìn theo bóng cô, kinh ngạc hỏi:
“A Dã… vừa rồi hai người đang làm gì vậy, cậu về sớm như vậy là để gặp cậu ta sao?! Cậu ta mặc như vậy, hai người không phải là…”
Quảng Dã lạnh lùng nhìn anh ta: “Có bệnh à?”
Người đàn ông đứng dậy đi vào thư phòng, Nhiếp Văn vội đuổi theo hỏi: “Không phải, hai người rốt cuộc có chuyện gì vậy?! Tang Lê vừa về nước các cậu đã liên lạc lại với nhau sao?! Không phải cậu nói đã sớm quên chuyện trước kia rồi à? Hai người hẳn phải nên coi nhau như người xa lạ chứ?”
Quảng Dã không nói gì, ngồi xuống trước bàn, Nhiếp Văn thấy anh như vậy thì đau cả đầu: “A Dã, tôi biết nói như vậy cậu nghe cũng không vui, nhưng thân là anh em, cậu có tức giận với tôi tôi cũng phải nói, ngàn vạn lần đừng lại giẫm lên vết xe đổ năm đó, cậu đừng quên là trước đây cậu ta nói đi là đi, không hề coi trọng tình cảm của hai người một chút nào, bây giờ cậu ta thành công trở về, không chừng là muốn làm chuyện gì đó…”
Đôi mắt Quảng Dã trầm ngâm, giọng lạnh lùng ngắt lời:
“Im đi.”
Nhiếp Văn tức đến nghẹn lời, sau một hồi không nhịn được nữa mở miệng hỏi: “A Dã, cậu nói cho tôi biết, có phải là cậu vẫn chưa quên được cậu ta không?”
Tầm mắt Quảng Dã lạc vào bể tắm tư nhân bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lại làn gió thổi trên mặt nước gợn sóng.
Đôi mắt đen của anh mờ mịt không rõ, cười nhạo một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Cô là ai chứ, cũng chẳng khó quên đến vậy.
–
Tang Lê trở về phòng.
Tựa vào cánh cửa, cô nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi, cúi gằm mặt xuống.
Rõ ràng anh không muốn để ý đến cô, cô còn ngốc nghếch mà nhiều lời như vậy…
Bây giờ Quảng Dã đã không còn đối xử đặc biệt với cô như trước đây, chỉ lạnh lùng như đối với những cô gái muốn tiếp cận anh thôi.
Di động lại lẫn nữa reo lên, là Lữ Nguyệt gọi tới, đầu bên kia hỏi cô đã ngủ chưa, lát nữa muốn đến tìm cô nói chuyện, Tang Lê đồng ý.
Tang Lê cúp điện thoại rồi đi tắm rửa, thay đồ xong thì Lữ Nguyệt cũng đến, còn mang theo hộp đồ nướng, “Tới tìm cậu ăn đêm, mình thấy cậu đêm nay chưa ăn gì mấy.”
Tang Lê mỉm cười, “Đúng là ăn chưa no thật.”
Ngồi xuống trước bàn, Lữ Nguyệt mở hộp ra, “Giờ này chắc Niệm Niệm đang ở cùng Trương Bác Dương, chúng ta không quấy rầy thế giới riêng của hai người họ thì hơn, đêm nay là buổi hẹn của chị em chúng ta thôi.”
“Hồi học đại học hẳn là tình cảm của họ rất tốt nhỉ.”
“Đúng vậy, tên mọt sách Trương Bác Dương kia trong mắt chỉ có mã lập trình, nhưng cũng biết chăm sóc Niệm Niệm, cậu ấy đối xử với Niệm Niệm rất tốt.”
Lữ Nguyệt mở chai nước có ga ra, đưa đến trước mặt Tang Lê: “Tâm trạng tối nay của cậu không được tốt đúng không?”
Tang Lê bị nói trúng tâm tư, “Sao cậu lại nói vậy.”
“Quảng Dã đối xử với cậu như thế, tâm trạng cậu còn có thể tốt được sao?”
Tang Lê thở dài, kể lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Lữ Nguyệt nghe xong không nhịn được mà cảm thấy bất công thay bạn thân mình: “Sao Quảng Dã lại có thể nói chuyện kiểu đấy với cậu chứ, thái độ lạnh lùng như thế, quá đáng thật đấy.”
Tang Lê cúi mặt:
“Nhưng cũng là do anh ấy không biết được chân tướng, đứng ở góc độ của anh ấy, bị người ta bỏ rơi mà không rõ lý do, người bình thường sao có thể không giận cho được.”
Cô chịu ấm ức, nhưng Quảng Dã cũng đâu có dễ chịu?
Lữ Nguyệt nghe vậy cũng đồng tình.
Nếu tình cảnh của Quảng Dã và Tang Lê tráo đổi cho nhau, không chừng bây giờ cô đang mắng Quảng Dã là tên phụ bạc rồi.
“Thái độ của Quảng Dã như vậy, đúng thật là có thể hiểu được, nhưng Lê Lê, chuyện lúc đó cũng không phải lỗi của cậu, cậu không cần phải tự trách.”
Lữ Nguyệt buông tiếng thở dài, “Nhìn hai cậu cứ dây dưa không dứt như thế, đến người ngoài cuộc như mình còn thấy bứt rứt không yên. Tình yêu ấy à, thật là vấn đề nan giải mà nhân loại có ngẫm đến ngàn năm vẫn chưa giải thích được, ‘người khôn ngoan không sa vào ái tình’, câu này nói không sai chút nào.”
Tang Lê bị chọc cười, “Đừng nói về chuyện của mình nữa, tối nay gặp vận đào hoa rồi đúng không? Ai kia cứ quấn lấy cậu nói chuyện lâu như vậy?”
“Thôi đi, làm gì có đào hoa nào, chỉ là đến tìm mình bàn công việc thôi…”
–
Tối đó Tang Lê và Lữ Nguyệt nói chuyện tâm sự đến tận khuya.
Hơn mười giờ sáng hôm sau, khi hai người cùng với Dụ Niệm Niệm xuống núi, Quảng Dã, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đã rời khỏi trang viên rồi, Dụ Niệm Niệm nói họ vội đến công ty từ sớm.
Trên đường về nhà, Lữ Nguyệt tấm tắc cảm khái: “Ôi thương thay cái eo của Trương Bác Dương, tối không ngủ, sáng sớm lại phải đi làm, Niệm Niệm cậu phải nấu gì đó bồi bổ cho Trương Bác Dương đó, đừng để cậu ấy lao lực quá.”
Tang Lê không nhịn được mà bật cười, Dụ Niệm Niệm bị hai người họ trêu đến đỏ mặt, đánh Lữ Nguyệt một cái, “Tiểu Nguyệt Nguyệt cậu làm sao vậy, càng ngày càng quá đáng!”
Lữ Nguyệt cười, “Mình chỉ là nghĩ cho cậu thôi mà.”
“Thôi đi……”
Dụ Niệm Niệm tự xoa cái eo mình, thương anh ấy làm cái gì chứ, cô phải tự thương chính mình mới đúng.
Cuối cùng, hai người đưa Tang Lê đến studio Trừng Vũ.
Hôm nay là chủ nhật, không có nhiều người đến studio, Tang Lê xử lý công việc xong thì vào phòng tập.
Cô chụp vài bức selfie đơn giản cùng với mấy tấm ảnh thường ngày rồi đăng lên Weibo, cập nhật trạng thái hàng ngày, rất nhanh đã có rất nhiều fans nhiệt tình đến bình luận.
Nghĩ đến việc có người hâm mộ yêu mến và ủng hộ mình như vậy, trong lòng Tang Lê cũng cảm thấy ấm áp.
Khởi động xong, cô bắt đầu luyện múa.
Thế giới này đều là cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu, sở dĩ Tang Lê có kỹ năng múa tốt như vậy là vì thời gian cô bỏ ra gấp nhiều lần người khác, làm người ta bội phục nhất là ý chí và nỗ lực kiên trì của cô.
Luyện suốt cả ngày, tiện thể biên khúc, tìm ý tưởng, đến hơn sáu giờ chiều cô mới có thời gian rảnh rỗi.
Dành nhiều thời gian khổ luyện mang đến cho cô nhiều vinh quang và thành tựu, cũng mang đến vô số chấn thương.
Cô dán thuốc cao lên đầu gối, xịt chút thuốc, tự mình xoa bóp.
Vân Lăng đang chuyển mùa, đầu gối của cô luyện tập quá sức dẫn đến đau nhức, cả bệnh viêm gân gót chân và cong vẹo cột sống trước đây cũng nghiêm trọng hơn, mấy năm qua luyện múa, mấy vết thương lớn nhỏ cứ không ngừng xuất hiện, nứt sụn, căng cơ, trật khớp cổ chân… tất cả đều là chuyện thường ngày, cô đều chịu đau, lau nước mắt mà tiến lên phía trước.
Bôi thuốc xong, Tang Lê ngồi trên thảm, chống tay ra sau nhìn về phía cửa sổ, vô tình nhớ đến lời Quảng Dã từng nói:
“Tang Lê, em vốn dĩ phải được đứng trên sân khấu, chứ không phải đứng dưới khán đài lặng lẽ nhìn, đối mặt với ước mơ trước mắt, mọi thứ khác đều không quan trọng.”
Giờ đây, cô thực sự đứng được trên sân khấu mà tỏa sáng, nhưng không ngờ lại mất đi anh.
Có lẽ, rất nhiều chuyện là do số phận trêu ngươi.
Nghĩ đến chuyện của bọn họ, trong lòng Tang Lê lại rối như tơ vò, quyết định gác sang một bên, tạm thời không nghĩ đến nữa.
Cuối tuần qua đi, tuần mới lại đến.
Vân Lăng bước vào tháng mười một, vài người phụ trách Trừng Vũ vừa chuẩn bị cho việc mở lớp, vừa thông báo chính thức rằng khu du lịch Nguyệt Lãng Thủy Trấn sẽ mở cửa vào cuối tháng, ở khu trung tâm Nguyệt Lãng Thủy Trấn có một nhà hát lớn, Trừng Vũ muốn giành lấy buổi biểu diễn thương mại vào đêm đầu tiên của lễ hội nghệ thuật.
Mà trong tuần này, Tang Lê chủ yếu chuẩn bị cho buổi biểu diễn cá nhân ở nơi khác, Quý Hoài là người hướng dẫn đoàn múa, cũng sẽ hướng dẫn cô luyện tập và chỉ đạo động tác.
Buổi sáng mấy hôm sau, Tang Lê đang luyện múa thì có tiếng điện thoại gọi đến, là cuộc gọi của Tống Thịnh Lan.
Cô vui mừng nghe máy, “Dì Tống ——”
Đầu dây bên kia, Tống Thịnh Lan vừa ra khỏi sân bay đã cười tươi, “Dì và chú Quảng của cháu vừa đi công tác về, lập tức gọi cho cháu ngay, Lê lê, có làm phiền đến công việc của cháu không?”
Tang Lê mỉm cười, “Không đâu ạ.”
Thật ra mấy năm nay, Tang Lê luôn giữ liên lạc với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, mặc dù họ không thể giúp cô và Quảng Dã ở bên nhau, nhưng Tang Lê chưa từng oán trách, cũng không dám oán trách, dù sao thì trong lòng cô luôn biết ơn họ vì đã chăm sóc và giúp đỡ cô rất nhiều.
Cho nên khoảng thời gian trước khi Tang Lê trở về Vân Lăng, cô đã gọi điện cho Tống Thịnh Lan, định hẹn họ ăn một bữa cơm nhưng hai người đi công tác, đợi trở về rồi mới hẹn gặp sau.
“Lê Lê, tối nay cháu về nhà ăn cơm nhé, dì sẽ làm những món cháu thích.”
Tống Thịnh Lan nói “về nhà”.
Tang Lê ngây người một lúc, môi cong lên, “Vâng ạ.”
Vì thế Tang Lê đi đến trung tâm mua sắm, mua cho hai người một vài món quà, bây giờ cô có tiền rồi, cô đương nhiên muốn báo đáp hai người họ thật nhiều.
Buổi chiều cô trở lại studio làm việc, đến gần tối thì nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan: [Lê Lê, chỗ làm của cháu ở đâu? Gửi dì địa chỉ.]
Tang Lê gửi địa chỉ, sau đó nhận được cuộc gọi từ Tống Thịnh Lan.
Ở đầu bên kia, trong phòng họp của Vân Chiêm, các nhân viên đang họp, Quảng Dã ngồi ở ghế đầu, mặc bộ đồ đen tràn ngập khí thế, nhìn vào PPT phía sau, ánh mắt sâu thẳm, cùng mọi người thảo luận. Bình thường Quảng Dã khá thoải mái dễ chịu, không có khoảng cách với cấp dưới, nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc.
Anh theo đuổi sự hoàn hảo trong mọi việc, giống như khi tổ chức tập luyện biểu diễn khai mạc ở trường trung học, cẩn thận đến từng chi tiết.
Cuối cuộc họp, Quảng Dã giao lại quyền điều hành cho Nhiếp Văn, anh lật xem kế hoạch trong tay, đột nhiên điện thoại trên bàn sáng lên, là Tông Thịnh Lan gọi đến.
Quảng Dã bảo họ cứ tiếp tục, anh ra ngoài phòng họp nghe máy, đầu bên kia cười nói: “Mẹ và bố con vừa về.”
“Con biết.”
“Biết mà cả ngày cũng không thấy con gọi điện hỏi thăm một tiếng.”
Quảng Dã mỉm cười, “Cả ngày hôm nay con họp, hơn nữa con với bố mẹ cần phải khách sáo vậy sao?”
Thôi đi, không quan tâm thì là không quan tâm, còn bịa ra nhiều lý do như vậy làm gì, nhưng mà giờ con là ông chủ lớn rồi, cũng có thể hiểu được, bà cười cười, “Tối nay về nhà ăn cơm nhé.”
“Con biết rồi.”
“À đúng rồi, con giúp mẹ đón một người.”
“Dạ?”
“Tang Lê.”
Vẻ mặt Quảng Dã đông cứng lại.
“Chắc con vẫn chưa biết, con bé đã trở về một thời gian rồi.”
Quảng Dã cười nhạt.
Đâu chỉ là biết, bọn họ còn gặp nhau vài lần rồi.
“Lê Lê vẫn luôn muốn mời mẹ và bố con ăn cơm, mẹ muốn tối nay kêu con bé về nhà ăn tối, mẹ thấy chỗ làm việc của con và con bé không xa nhau lắm, con tiện thể đón nó về nhà nhé.”
“Cô ấy không tự bắt xe được à?”
“Ôi trời, thuận đường mà, con không thể rộng lượng một chút sao? Lê Lê khó khăn lắm mới về một lần, dù sao thì chuyện trước kia cũng đã qua rồi, con và con bé cũng chỉ là bạn bè ăn cơm một bữa thôi mà.”
Tống Thịnh Lan gửi địa chỉ cho anh, ra lệnh: “Mẹ đã nói với con bé rồi, mẹ gửi địa chỉ cho con, con đưa con bé về, thế nhé.”
“…”
Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.
Đầu bên kia, trong văn phòng, Quảng Minh Huy lo lắng nhìn về phía Tống Thịnh Lan: “Em làm vậy liệu có ổn không? Đừng làm Tiểu Dã nổi giận, cũng đừng làm hai đứa trẻ khó xử, nói không chừng bây giờ chúng đã không còn tình cảm với nhau nữa, bà làm vậy để làm cái gì cơ chứ.”
Tống Thịnh Lan cười: “Anh nghĩ nếu Tiểu Dã không muốn thì chúng ta có thể ép nó được sao? Người khác không hiểu nó, chúng ta còn không hiểu con trai mình sao? Anh xem cánh cửa phòng Tang Lê đóng chặt bao năm nay rồi, nếu nó thực sự đã buông bỏ thì hẳn đã mở cửa rồi dọn sạch đồ đi rồi.”
“Anh biết em lo lắng cho Tiểu Dã, sợ nó mãi không vượt qua được, nhưng nhiều chuyện e rằng khó có thể trở lại như xưa được, sáu năm đã trôi qua, chúng đã không còn là trẻ con nữa.”
Thần sắc Tống Thịnh Lan trầm xuống: “Dù sao em cảm thấy Tiểu Dã vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Lê Lê, nếu lần này chúng có thể quay lại với nhau, em tuyệt đối sẽ không để mẹ anh cản trở nữa.”
Ở phía bên kia, trong studio Trừng Vũ, Tang Lê đang hướng dẫn các thành viên luyện tập, một lúc sau nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan gửi đến:
[Lê Lê, chiều nay không cần bắt xe đâu nhé, Tiểu Dã sẽ đến đón cháu.]
Tang Lê nhìn thấy tin nhắn, trái tim như trật mất vài nhịp.
Quảng Dã đến đón cô????
Chuyện này chắc chắn không phải là ý của Quảng Dã, Tang Lê biết đây là chủ ý của Tống Thịnh Lan, vội vàng nói: [Không sao đâu dì, cháu tự bắt xe được.]
Tống Thịnh Lan: [Không sao đâu, chỗ làm việc của hai đứa cách không xa, nó tiện đường mà, cháu đợi nó đến là được.]
Trong lòng cô như có từng hồi trống nổi lên đồn dập, chỉ đành ngây ngốc trả lời: [Vâng.]
Thời gian cứ chầm chậm trôi đến lúc chạng vạng.
Năm giờ rưỡi, các thành viên vẫn đang tập luyện, Tang Lê và Quý Hoài cùng hướng dẫn, một lúc sau điện thoại reo lên.
Trên màn hình hiển thị hai chữ ——
Quảng Dã.
Từ sau cuộc điện thoại đó, đã sáu năm anh không gọi cho cô nữa.
Như sợi tơ lòng đã đứt nay được nối lại, dòng điện từ trái tim lan ra cảm giác tê liệt, cô hoàn hồn đi đến cửa phòng tập, bắt máy: “Alo…”
Vài giây sau, phía bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh:
“Mẹ tôi bảo tôi đến đón cô.”
Tim cô đập rộn ràng, vội trả lời, “Tôi biết, dì Tống đã nói với tôi rồi, tôi đang ở khu A của khu Văn Hóa Sáng Tạo…”
Anh lạnh lùng ngắt lời: “Tôi đã đến rồi.”
Cô ngẩn người, “Được, anh đợi tôi một chút, tôi sẽ ra ngay.”
Cuộc gọi kết thúc, Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quý Hoài đang đi về phía cô, nói với anh ta: “Anh giúp em theo dõi phần tập luyện còn lại nhé, em phải đi rồi.”
Tang lê đi đến văn phòng bên cạnh, Quý Hoài theo sau, cười nói: “Đi gặp mẹ chồng tương lai à mà kích động thế?”
Mặt Tang Lê nóng bừng lên, “Anh đừng có nói bậy được không.”
“Hiểu rồi, khả năng là không phải kích động vì gặp mẹ chồng, mà là vì gặp ai đó.”
Tang Lê bất đắc dĩ liếc anh một cái, không thèm để ý đến những lời trêu chọc quen thuộc của người này, khoác áo khoác lên, lại cầm lấy mấy hộp quà lớn nhỏ trên bàn, Quý Hoài muốn giúp cô, “Dể anh cầm giúp cậu.”
“Không cần, anh đừng tưởng em không biết anh định làm gì nhé.”
Quý Hoài cười, “Anh chỉ tò mò muốn gặp xem, người trong mộng mà em ngày đêm mong nhớ rốt cuộc trông như thế nào, hơn nữa em cũng không ngăn được đâu, anh đoán sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp lắm đấy.”
“…”
Thật là nhiều chuyện.
Quý Hoài cầm đồ đi ra ngoài, Tang Lê chỉ đành đi theo.
Bên ngoài tòa nhà, dưới hàng cây long não vẫn xanh mướt như ngày nào, chiếc Lamborghini màu xanh dương đỗ bên lề đường cạnh bức tường đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, nổi bật và thu hút.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái, tựa lưng vào ghế một cách lười biếng, nhìn về phía trước, một lát sau liền thấy Tang Lê mang theo nhiều đồ, bước ra khỏi phòng làm việc.
Cô mặc chiếc áo khoác màu be dịu dàng, gương mặt dưới ánh hoàng hôn bị ánh sáng chiếu vào làm nổi bật những đường nét mềm mại.
Cô cầm theo đồ bước ra ngoài.
Mà người đang đi theo giúp cô xách đồ là Quý Hoài.
Tang Lê liếc nhìn, thấy chiếc xe và người ở trên xe ở đằng xa, quay đầu nói với Quý Hoài: “Đưa đồ cho em được rồi.”
“Là chiếc Lamborghini kia hả?”
Mặt Tang Lê đỏ lên, “Anh có thể đừng thích hóng chuyện thế được không…”
Quý Hoài cười, liếc một cái rồi thu lại ánh mắt, không trêu cô nữa, đưa đồ cho cô.
Tang Lê nhận lấy đồ, bước đi mấy bước, đột nhiên lại bị gọi lại.
Quý Hoài đuổi theo, “Khăn quàng của em.”
Tay Tang Lê đã cầm đầy đồ, Quý Hoài thấy vậy chỉ đành quàng khăn vào cổ cho cô.
Tang Lê bước đi, nghĩ đến chuyện gì đó, lại chạy nhanh trở lại trước mặt anh:
“Em quên chưa nói với anh, vừa nãy điệu múa đó…”
Ở phía sau, trong chiếc Lamborghini, Quảng Dã nhìn thấy cảnh này, đôi mắt tối sầm, đen như mực.
Dặn dò xong mọi chuyện, Tang Lê bước nhanh về phía Quảng Dã, đến bên cạnh xe, chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái vẫn không bước xuống xe, chỉ có cốp sau mở ra.
Cô đi cất đồ xong, ngồi lên xe, nhìn người bên cạnh, đôi môi đỏ khẽ mím lại: “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Quảng Dã không nhìn cô, mắt vẫn nhìn về phía trước, đôi mắt đen lạnh lùng:
“Cô luyến tiếc như vậy chi bằng dẫn hắn ta đi cùng đi.”
Tang Lê: Hả???