Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 70




Tang Lê nói xong mới thấy Quảng Dã liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đen thăm thẳm lạnh lẽo tựa tảng băng ngàn năm.

Ánh mắt ấy thể hiện sự xa cách nồng đậm, anh không còn đối xử với cô như trước nữa.

Trái tim Tang Lê như thắt lại, cô nghe thấy Trần Thần đứng bên cạnh Quảng Dã nói: “Tôi đã nghe danh cô Tang Lê từ lâu. Nghe nói từ khi còn trẻ cô đã đạt được nhiều giải thưởng trong lĩnh vực khiêu vũ. Hôm nay được gặp, quả nhiên là khí chất xuất chúng. Tôi rất vui khi nghe nói cô sẽ tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên sau khi về nước ở nhà hát của chúng tôi. Tiếc là tôi bận quá, không mua được vé để xem buổi biểu của cô tối nay.”

Tang Lê cười nhẹ: “Trần tổng quá khen. Được biểu diễn ở đây là niềm vinh dự to lớn của đoàn múa chúng tôi.”

Sài Hoằng đứng bên cạnh cười nói: “Sau này Tang Lê vẫn sẽ tiếp tục biểu diễn ở Vân Lăng. Tháng sau thủy trấn Minh Nguyệt khai trương, chúng tôi mong sẽ được tổ chức một buổi biểu diễn thương mại ở đó. Nếu mọi người muốn đến xem cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ ra tận cửa đón các vị vào, không cần mất tiền mua vé.”

Trần Thần nghe hiểu ý trong lời của Sài Hoằng. Ông liếc nhìn Quảng Dã đứng cạnh, người có thể quyết định chuyện này trong một câu nói. Trần Thần muốn tranh thủ cho bọn họ.

“Nhân tiện, trước đây tôi nghe nói cô Tang đã tốt nghiệp cấp 3 ở Vân Lăng. Cô chắc hẳn rất quen thuộc với Vân Lăng rồi ha. Trước đây cô học trường nào?”

Tang Lê hơi ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng trả lời: “Giang Vọng ạ.”

“Giang Vọng ư? Cô học khóa nào vậy?”

“Tôi tốt nghiệp năm 2013.”

Trần Thần kinh ngạc: “Thật trùng hợp, tôi nhớ Quảng tổng cũng tốt nghiệp trường Giang Vọng năm 2013, vậy ra hai người là bạn cùng trường rồi, chắc là có biết nhau chứ?”

Sắc mặt Tang Lê cứng ngắc, Quảng Dã lạnh lùng nói câu đầu tiên từ nãy đến giờ:

“Trước đó có quen, nhưng giờ không còn nhớ nữa.”

Lời nói của anh mang lại cho người ta cảm giác như rơi vào hầm băng.

Tang Lê nghe vậy, lông mi dài của cô khẽ run lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Trần Thần biết tính cách lạnh lùng của Quảng Dã nên chỉ mỉm cười đáp lại. Quảng Dã liếc nhìn đồng hồ, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Hiển nhiên anh không muốn nói chuyện nữa, cũng không muốn nán lại lâu hơn.

Trần Thần vốn muốn mời mọi người uống trà, giúp Trừng Vũ hợp tác với Vân Chiêm nhưng nghe anh nói vậy thì đành chào tạm biệt: “Vâng, Quảng tổng, ngài đi thong thả…”

Quảng Dã quay người bỏ đi mà không thèm liếc nhìn Tang Lê lần nào nữa. 

Trợ lý Dung Vũ cũng nối gót theo sau.

Gió trời ngày càng buốt giá.

Dung Vũ lái chiếc Maybach đến ven đường, Quảng Dã tối nay uống chút rượu nên ngồi ghế sau.

“Anh Dã, em đưa anh về Vân Thượng hay về Duyệt Giang Nam nhé?”

Dung Vũ đã trở thành trợ lý của Quảng Dã hai năm trước. Anh cũng tốt nghiệp ở đại học Vân Nam. Anh chỉ kém Quảng Dã hai tuổi, quan hệ với Quảng Dã cũng khá thân thiết.

Quảng Dã lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Về công ty.”

“Giờ này còn về công ty ạ?”

Quảng Dã nhìn anh: “Không thì cậu ở lại làm cùng tôi?” 

Dung Vũ không muốn làm thêm giờ nhanh chóng im lặng, anh biết rõ Quảng Dã đã làm việc chăm chỉ ra sao để có sự nghiệp như ngày hôm nay. Anh rõ ràng là người thừa kế của tập đoàn Sáng Huy, đáng lẽ có thể trở về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình nhưng anh không muốn dựa vào gia đình. Dung Vũ rất ngưỡng mộ anh, sẵn sàng về làm việc cho Quảng Dã. 

Khi xe chạy qua cổng rạp hát, Dung Vũ nhìn thấy các thành viên Trừng Vũ cũng vừa lúc ra về. 

Dung Vũ không khỏi nhìn lại: “Vũ công Tang Lê kia ngoài đời thực nhìn còn mảnh mai hơn lúc em xem video nữa, rất xinh đẹp.”

Bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã trong gương chiếu hậu, Dung Vũ không biết chuyện trong quá khứ, cảm khái cười: “Bạn gái cũ của em thích khiêu vũ, cô ấy rất hâm mộ Tang Lê.”

Từ xa, đoàn Trừng Vũ bước xuống bậc thang ở lối vào Nhà hát lớn, Tang Lê đi cuối cùng. Cô mặc một chiếc áo khoác dệt kim mỏng màu hoa mai, mái tóc đen dài xõa xuống bị gió thổi bay. Cô trông mảnh mai đến mức tưởng chừng sắp bị gió thổi bay đến nơi.

Có một người đàn ông đi bên cạnh cô, cao gầy, dáng vẻ dịu dàng, ôn hòa. Không biết hai người đang nói gì mà vẻ mặt cô trông rất vui vẻ.

Quảng Dã dán mắt vào cô.

Bóng đèn đường ngoài xe xẹt qua tầm mắt, mờ mờ ảo ảo.

Vài giây sau, anh nhìn thẳng, vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ.



Sau buổi biểu diễn, Tang Lê bị mất ngủ liên tục mấy đêm.

Ba giờ sáng, Tang Lê vẫn còn tỉnh táo. Cô cảm thấy rất khó chịu, đành phải xuống giường, mở ngăn kéo, lấy viên thuốc nhét vào miệng rồi uống nước cho trôi.

Cô uống thuốc xong ngồi xuống mép giường.

Tang Lê không nói với ai rằng trong những năm đầu tiên đến London, mặc dù ban ngày cô vẫn tập nhảy và giao lưu với bạn bè bình thường nhưng cô bị tổn thương tâm lý nặng, sức khỏe cũng không tốt lắm, cho nên cô phải phụ thuộc vào thuốc. Tuy nhiên tác dụng phụ của thuốc cũng gây hại nhiều đến dạ dày của cô.

Mấy năm nay sức khỏe tốt hơn cô mới bắt đầu ngừng dùng thuốc.

Cô nhìn ra biển khơi phía xa ngoài cửa sổ, không khỏi lại nghĩ đến cảnh tượng ở cửa rạp phim đêm đó, tâm trí và trái tim rối như tơ vò.

Cô nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân.

Dù đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp lại Quảng Dã, cô cũng đã đoán được rằng thái độ của anh với cô sẽ rất lạnh nhạt, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, bức tường tâm lý mà cô xây dựng cho mình đột nhiên sụp đổ.

Đã nhiều năm như vậy, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua của anh cũng có thể khiến trái tim cô rung động.

Tối nay lúc nói chuyện điện thoại với Lữ Nguyệt, cô đã kể cho cô ấy nghe về việc gặp được Quảng Dã. Lữ Nguyệt hỏi cô cảm thấy thế nào. Cô nói không thể diễn tả được.

Đêm đó khi cô gặp anh, cô chỉ cảm thấy xa lạ.

Cô không biết tính cách của anh bây giờ đã trở thành như thế nào, anh làm gì hàng ngày và giao tiếp với ai. Họ ở trong hai vòng tròn, và dường như có rất nhiều bức tường ngăn cách giữa họ.

Anh sẽ không bao giờ tiến về phía cô như trước nữa.

Bây giờ họ thực sự không còn ở cùng một thế giới nữa.

Bên tai Tang Lê lại vang lên lời nói năm đó của Quảng Dã ——

“Tang Lê, ước gì tôi chưa từng gặp em.”

Cô chớp mắt, kìm nén cảm giác nong nóng trong mắt, cuối cùng nằm xuống giường.

Lăn qua lăn lại, thuốc dần dần có tác dụng.

Cô ngủ đến trưa ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh dậy, cô xin nghỉ một ngày, muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng buổi tối cô lại mất ngủ nên đành đến phòng tập nhảy.

Khiêu vũ là cách duy nhất giúp cô giải tỏa tâm trạng ngoài thuốc.

Sau khi tập đến đầm đìa mồ hôi, cô về văn phòng và nhìn thấy Liễu Hà, Sài Hồng và ban lãnh đạo của đoàn múa đang trò chuyện. Sài Hoằng không biết chuyện xưa của cô, gọi cô vào: “Tang Lê, tối hôm đó Trần Thần nói cô và Quảng Dã tốt nghiệp cấp 3 cùng năm đúng không? Sao trước giờ tôi chưa thấy cô kể bao giờ thế? Lúc học cấp 3 hai người có quen biết nhau không?”

Tang Lễ đang đưa tay lau mồ hôi chợt khựng người, nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Quý Hoài, cô hơi do dự, sau đó vẫn nhẹ nhàng thừa nhận: “Quen, bọn tôi là bạn cùng lớp.”

“Ồ, bạn cùng lớp hả, trùng hợp vậy sao?”

Người sáng lập Công ty Vân Chiêm vậy mà lại là bạn cùng lớp của Tang Lê. Mối quan hệ này khá ổn.

“Lúc trước hai người thân nhau không?”

Tang Lê không biết đám người này muốn làm gì, “Sao thế?”

“Không phải chúng ta muốn tổ chức buổi biểu diễn thương mại vào ngày đầu tiên khai trương Thủy trấn Minh Nguyệt sao? Lần này có rất nhiều vũ đoàn muốn đến, tính cạnh tranh khá cao. Nếu cô và ông chủ của bên đó quen biết, vậy không phải….”

Tang Lê nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ tới chuyện đó, chúng ta phải tự cố gắng để giành được chứ.”

“À……”

Quý Hoài cười trêu chọc: “Đừng làm Tang Lê khó xử, không phải người ta đã nói không còn nhớ em ấy rồi sao, rõ ràng không phải lợi thế có thể tận dụng được.”

Những lời này khiến người ta rất đau lòng.

Tang Lê nhìn Quý Hoài, sau đó lại nghe Sài Hoằng thở dài: “Ý tôi là để Tang Lê thử nói chuyện với bên đấy xem sao thôi, nếu không có hy vọng gì thì thôi, cũng không phải là muốn ép cô ấy đi. Trừng Vũ của chúng ta mạnh như vậy, sao còn sợ không giành được suất diễn đó chứ!” 

“Chị Sài, chị nói đúng…”

Tang Lê bảo bọn họ cứ bàn bạc trước xem, cô đến phòng làm việc của mình, Quý Hoài cũng nhanh chóng theo sau: “Sếp Tang, em thực sự vì muốn tránh tị hiềm mà không tranh thủ sao? Lợi ích luôn phải đặt trước tình cảm chứ.”

Tang Lê bất lực nhìn anh: “Sao cái gì anh cũng nói được vậy?”

Quý Hoài cười nói: “Anh nghĩ cho dù bây giờ người ta có muốn đặc cách cho em đi nữa thì chắc em cũng không dám nhận đâu nhỉ?”

Tang Lê nhìn xuống: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.”

Quan hệ giữa bọn họ như vậy, cô không nhắc đến Trừng Vũ thì bọn họ còn có cơ hội biểu diễn ở đó, cô mà nhắc đến thì coi như đi tong hết.

Những ngày sau đó, Tang Lê đều bận luyện tập vũ đạo, không có thời gian để suy nghĩ đến những việc khác.

Vài ngày sau, ba chị em tốt hẹn nhau đi ăn tối, Dụ Niệm Niệm nhắc đến việc họp lớp vào thứ bảy tới. Ốc Thiệu Huy chủ trì, tổ chức một chuyến đi đến núi Phong Bạch, tất cả các bạn cùng lớp cấp 3 đều có thể tham gia:

“Ốc Thiệu Huy nhờ bọn mình gọi cho cậu. Lê Lê, lâu lắm rồi cậu mới về Vân Lăng một chuyến, cậu đi cùng bọn mình được không?”

Tang Lê hơi giật mình: “Gọi mình á?”

“Rất nhiều bạn cùng lớp đã biết cậu về rồi, dù sao bây giờ cậu cũng rất nổi tiếng mà.”

Tang Lê cảm thấy khó xử: “Mình thấy mình cũng không quen với nhiều bạn học lắm…”

Dụ Niệm Niệm: “Không sao đâu, gặp thì sẽ quen thôi. Cho dù cậu không quen thân bọn họ thì vẫn còn có bọn mình ở đó nữa mà?”

Trên thực tế, sau những chuyện xảy ra giữa cô và Quảng Dã, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều tin đồn thất thiệt. Cô là người hướng nội, không biết phải đối mặt với các bạn học cũ như thế nào.

Đã nhiều năm như vậy, dù cố gắng không lo lắng trên sân khấu nhưng cô vẫn có chút rụt rè trong việc xã giao

Lữ Nguyệt: “Lê Lê, cậu muốn đi thì cứ đi. Chuyện của quá khứ là của quá khứ, cậu không cần để ý đến nó nữa.”

“Quảng Dã, anh ấy có đi không…”

Tang Lê không nhịn được hỏi.

“Quảng Dã hả, cậu ấy thì không chắc, còn phải xem cuối tuần cậu ấy có bận không nữa.” Dụ Niệm Niệm mỉm cười, “Dù sao thì cậu cũng gặp cậu ấy rồi, gặp lần nữa thì có sao đâu.”

Tang Lê chưa đồng ý vội. Buổi tối, sau khi về đến nhà, cô lại nhận được tin nhắn Wechat từ Ốc Thiệu Huy: [Xin chào, Tang Lê. Cậu có đó không?]

Tang Lê trả lời, đối phương rất ngạc nhiên, từ lúc kết bạn với Tang Lê, anh chưa liên lạc với cô lần nào, không ngờ Tang Lê vẫn sử dụng tài khoản này: [Nghe nói cậu về nước rồi, cuối tuần này lớp chúng ta đến núi Phong Bạch chơi. Hẳn là Dụ Niệm Niệm đã báo với cậu rồi nhỉ. Cậu nhớ đến nhé.]

Ốc Thiệu Huy chân thành mời Tang Lê. Tang Lê do dự một lúc, cuối cùng trả lời: [Được, mình sẽ cố gắng đến.]

Dường như mọi người đã quên những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng cô lại không thoát ra được, lo lắng chuyện này ưu tư chuyện nọ. Cô không muốn mãi e dè như vậy nữa.

Hơn nữa, cô vẫn muốn gặp Quảng Dã.

Trong sáu năm, anh chỉ xuất hiện trong ký ức và giấc mơ của cô.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy, chẳng sợ anh có đối xử với cô như thế nào.

Đã từng bị ngăn cấm đến gần anh, giờ đây cô không đòi hỏi gì cả, chỉ cần nhìn anh từ xa là đủ.

———

Thời gian trôi qua rất nhanh. Nay đã là thứ bảy..

Chiều tối, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đến đón Tang Lê đi đến núi Phong Bạch ở ngoại ô.

Trong những năm gần đây, ở Vân Lăng, núi Phong Bạch rất nổi tiếng. Trên núi có homestay và biệt thự. Ốc Thiệu Huy hiện đang là một ông chủ nhỏ. Hôm nay anh bao hẳn một trang viên nghỉ dưỡng có suối nước nóng để mọi người có thể nghỉ ngơi qua đêm, sáng mai thì xuống núi.

Sau khi đến trang viên, Ốc Thiệu Huy nhận được cuộc gọi của Dụ Niệm Niệm thì xuống đón bọn họ. Xuống đến nơi, anh thấy Tang Lê bước xuống xe, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, lông mày lá liễu, đôi mắt sáng ngời, vòng eo thon nhỏ. 

Ốc Thiệu Huy choáng váng trong nháy mắt, vội vàng đi tới: “Tang Lê, đã lâu không gặp!”

Tang Lê nhìn thấy Ốc Thiệu Huy, cô mỉm cười:

“Đã lâu không gặp cậu.”

“Tang Lê, mấy năm không gặp, cậu bây giờ đẹp như tiên nữ giáng trần luôn, không hổ là nữ thần của tớ!”

Dụ Niệm Niệm khoác vai Tang Lê, bảo vệ bạn thân như trước đây: “Ốc Thiệu Huy, cậu đừng có mà dùng ánh mắt tà dâm của cậu nhìn Tang Lê nữa.”

“Sao lại là tà dâm chứ? Rõ ràng là ánh mắt thưởng thức mà.”

“Đơn thuần thưởng thức thì tốt, nhưng đừng có mà đột nhiên trở nên yếu đuối nha. “Ôi Tang Lê, cậu có thể đưa tớ đến phòng ý tế được không? Tớ mệt quá, không đi được nữa luôn rồi.”

Ốc Thiệu Huy đỏ mặt, không nhịn được cười: “Dụ Niệm Niệm, cậu vừa vừa thôi nha, sao còn nhắc đến cả lịch sử đen tối của tôi nữa?”

Khi còn học trung học, mọi người còn nhỏ tuổi, làm rất nhiều điều ngớ ngẩn.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, trước tiên Ốc Thiệu Huy dẫn họ đến phòng ở. Trang viên như một khu vườn ở Giang Nam, với những bức tranh phong cảnh vô tận. Mọi người ở trong những căn phòng đơn nhỏ, còn Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương thì đương nhiên được phân vào một phòng. Tang Lê và Lữ Nguyệt đều ở phòng đơn. Trang Viên có rất nhiều gian suối nước nước với nhiều phong cách khác nhau. Ốc Thiệu Huy nói rằng họ có thể tắm suối nước nóng ở đây thoải mái.

Sau khi sắp xếp hành lý, Dụ Niệm Niên nhận được điện thoại của Trương Bác Dương: “Niệm Niệm, bọn em đi từ cao…cao tốc vào núi hay đi từ phía Chính Cương?”

“Bọn em đi từ cao tốc vào, đi lên sẽ nhanh hơn đấy. Các anh đến rồi à?”

“Chuẩn bị lên núi.”

“Được, em đợi anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Bác Dương nhìn về phía Quảng Dã đang lái xe, “A Dã, Niệm Niệm nói, cứ thẳng cao tốc… đi lên.”

Quảng Dã chống khuỷu tay lên cửa kính xe, một tay xoay vô lăng, rẽ vào một góc cua, “Tôi biết rồi.”

Ngồi ở ghế phụ, Nhiếp Văn nhìn những bức ảnh về biệt thự trong nhóm WeChat và mỉm cười: “Ốc tử được đó, cậu ta và anh trai ra nước ngoài làm việc một thời gian, lăn lộn khá tốt đó. Bao cả biệt thự này trong một đêm phải hết mấy vạn đó. Quá xa hoa.”

Trương Bác Dương: “Ít cũng năm… năm vạn phải không?”

Quảng Dã bình tĩnh nói: “Gần mười vạn.”

“Làm sao cậu biết được, A Dã?”

“Tôi đã mua một số cổ phiếu khi còn là sinh viên năm nhất.”

“Chết tiệt!! Cậu là ông chủ mà sao không nói với Ốc Thiệu Huy một tiếng?”

Quảng Dã cười một cách uể oải, “Cậu ta giúp tôi kiếm tiền, sao tôi phải nói?”

“Hahaha, thật quá đáng. Tý nữa tôi sẽ nói với Ốc tử..”

Nhiếp Văn lướt lên lịch sử trò chuyện ở phía trên, đột nhiên nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi:

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, Tang Lê đã về nước rồi?!!!”

Nhiếp Văn nhìn thấy trong nhóm có một nam sinh mời Tang Lê đến, sửng sốt: “Các cậu xem tin tức trong nhóm chưa??? Mẹ kiếp, cậu ta về nước lúc nào thế?”

Nhiếp Văn quay đầu nhìn Trương Bác Dương, phát hiện cậu vẫn bình tĩnh: “Cậu biết rồi hả?”

“Tôi đã biết từ lâu rồi. Niệm Niệm đi ăn tối với cậu ấy mấy lần rồi.”

“Cậu mẹ nó biết rồi mà không báo cho tôi một câu hả?!”

Hai ngày trước Nhiếp Văn đang đi công tác, mấy hôm nay cũng không xem tin nhắn trong nhóm, hoàn toàn không biết gì về tin tức này: “Hóa ra Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt bảo đi trước đón bạn là đi đón Tang Lê.”

Nhiếp Văn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không hiểu nổi: “Không đúng, sao tự dưng cậu ta lại về? Không phải cậu ta đang sống rất tốt ở nước ngoài sao? Bây giờ cậu ta định ở lại trong nước hả?”

“A Dã, cậu…”

Nhiếp Văn quay đầu nhìn về phía Quảng Dã, nhìn thấy người đàn ông đang lái xe vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có cảm xúc.

Nhiếp Văn sợ giẫm phải mìn, bình tĩnh lại, nói: “Quên đi, về thì về, không phải việc của chúng ta, người ta cũng không để ý tới chúng ta, Ốc Thiệu Huy cũng thật là, người nào cũng mời cho được…”

Sắc trời dần tối.

Bên kia, sau khi Tang Lê chờ ba người tập hợp đủ mới đi tìm những bạn học khác.

Một nhóm người đã đến từ lúc chiều, đang uống trà nói chuyện trong nhà. Khi Tang Lê bước vào, nhiều ánh mắt lập tức tập trung vào cô.

Nhiều người trong số họ là những nam sinh chơi với Quảng Dã lúc trước. Không có nhiều bạn cùng lớp ở lớp 8 đến đây, hầu hết đều đến từ các lớp khác.

Khi mọi người nhìn thấy Tang Lê, họ sửng sốt trong giây lát, ánh mắt khác nhau, nhưng họ không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tang Lê.

Mấy năm không gặp, cô lại càng xinh đẹp hơn.

Mặc dù nhiều bạn cùng khóa của cô không biết mặt Tang Lê, nhưng họ đều biết tên cô, dù sao ngày trước mối tình giữa cô và Quảng Dã cũng bắt đầu rất náo nhiệt, nhưng lại kết thúc nhanh chóng đến bất ngờ, khiến lòng người thổn thức.

Tuy nhiên, bọn họ đều đã là người lớn hết cả, sẽ không lấy những vấn đề đó ra bàn tán. Một số người biết Tang Lê đã tiến tới chào hỏi một cách nồng nhiệt, Tang Lê cười lộ hai má lúm đồng tiền đáp lại.

Cô có thể cảm nhận được bầu không khí trở nên ý nhị hơn, nhưng may mắn thay là có Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ở cạnh cô, nếu không không biết sẽ xấu hổ đến mức nào.

Trong khi Tang Lê đang nói chuyện với mọi người, cô liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy Quảng Dã.

Mọi người ngồi trên ghế sofa trò chuyện được một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng cười nói, mấy người đàn ông bước vào.

Nhiếp Văn, Trương Bác Dương.

Người bắt mắt nhất trong số đó đương nhiên là Quảng Dã.

Người đàn ông đi đôi bốt ngắn màu đen, dáng người cao lớn, dáng người toàn thân góc cạnh rõ ràng, mang theo gió lạnh bên ngoài, khí chất lười biếng của anh càng được bộc lộ rõ ​​hơn.

Quảng Dã bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đều bị sốc, tính hóng chuyện nhanh chóng lên đến đỉnh điểm——

Ôi Chúa ơi, tối nay Quảng Dã và Tang Lê đều có mặt ở đây!

Đây là trường hợp gì thế này?!

Khi Tang Lê nhìn thấy anh đi vào, đầu ngón tay cầm ly nước màu xanh siết lại, trong lòng kích động.

Bọn họ đi vào, rất nhiều nam sinh lập tức vui vẻ tiến lên: “Tôi đã đợi cả buổi chiều rồi, A Dã, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”

“Ba người này bây giờ đều là người bận rộn, đại boss của Vân Chiêm…”

Mọi người đều ở Vân Lăng, bình thường có rất nhiều cơ hội gặp mặt, Nhiếp Văn vai kề vai với bọn họ, nhìn Ốc Thiệu Huy cười tà ác, nói: “Ốc Tử, nay cậu hào phóng ghê, đưa bọn tôi đến nơi tốt thế này…”

Vẻ mặt Ốc Thiệu Huy đắc ý: “Buổi họp lớp của chúng ta đương nhiên phải ở chỗ tốt nhất rồi.”

“Khá tốt. Chúng ta tận hưởng hạnh phúc, còn A Dã thì kiếm tiền. Đẹp cả đôi đường.”

“???Ý cậu là sao?”

“A Dã là một trong những cổ đông của nơi này.”

“Chết tiệt, A Dã, sao cậu không nói gì cả?! Trang viên của cậu đắt quá, tại sao không giảm giá cho tôi? Có còn là anh em hay không?”

Ốc Thiệu không ngừng phàn nàn, những người xung quanh cười lớn. Quảng Dã nhếch cười: “Hôm nay thích chơi gì thì chơi, tôi trả.”

“Nhìn xem, anh Quảng của chúng ta lúc nào cũng rất hào phóng!!”

Bọn họ cười đùa ngồi vào ghế sô pha thì nhìn thấy bọn Tang Lê ngồi ở đối diện.

Đột nhiên, tiếng cười xung quanh dần tắt, bầu không khí có chút thay đổi.

Tầm mắt Tang Lê đối diện với ánh mắt lơ đãng nhìn sang của Quảng Dã thì dừng lại.

Trong chốc lát, những ánh mắt buôn chuyện xung quanh quét qua hai người, cố gắng nắm bắt điều gì đó không bình thường.

Tuy nhiên, Quảng Dã tỏ ra như chỉ đang nhìn một người xa lạ, vẻ mặt thờ ơ, không còn sự cưng chiều Tang Lê như trước.

Nhiếp Văn nhìn thấy Tang Lê, vẻ mặt càng lạnh lùng, quay mặt đi không nói gì.

“Tang Lê, đã lâu không gặp.”

Tang Lê nhìn Trương Bác Dương, mỉm cười gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

Nhiếp Văn bất đắc dĩ liếc nhìn Trương Bác Dương.

Tại sao tên này lại nhiệt tình như thế chứ?

Dụ Niệm Niệm nói chuyện với bọn họ vài câu, Trương Bác Dương hỏi: “Tang Lê, bây giờ cậu đang làm gì? Khiêu vũ chuyên nghiệp à?” 

“Ừ, mình cùng bạn bè thành lập một vũ đoàn.”

Ốc Thiệu Huy hỏi: “Có phải gọi là Trừng Vũ không?”

“Ừ, cậu biết à?”

“Tôi đã xem đoàn múa của cậu biểu diễn.”

Người bên cạnh cười nói đùa: “Ốc Tử, cậu không bình thường nha. Cậu xem người ta khiêu vũ, có phải còn nhớ thương người ta không?”

Xung quanh ồn ào, Ốc Thiệu Huy liếc nhìn Quảng Dã, vội vàng nói: “Đừng nói nhảm, A Dã còn ở đây đáy.”

Có người cười xấu xa trêu chọc: “Đúng rồi, lúc trước A Dã và Tang Lê chính là cặp kim đồng ngọc nữ của trường chúng ta. Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng trong lễ tốt nghiệp đấy.”

“Đúng vậy, A Dã, hồi đó cậu rất nổi tiếng đó, nhớ không?”

Đàn ông rất táo bạo khi nói chuyện cùng nhau, cố gắng moi thông tin bằng mọi cách, kể cả công khai lẫn ngấm ngầm.

Tang Lê nghe vậy, lòng cô như thắt lại, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen láy của Quảng Dã, anh cúi người cầm ly rượu trên bàn lên, chỉ nói:

“Tôi quên từ lâu rồi.”

Vẻ mặt người đàn ông thờ ơ, như thể đã quên hết những chuyện đã qua.

Tang Lê nhíu mày, Dụ Niệm Niệm nhanh chóng đổi chủ đề.

Những người xung quanh nhìn thấy thái độ của Quảng Dã và bầu không khí giữa anh và Tang Lê, họ đã hiểu ra mọi chuyện.

Quả nhiên, sau nhiều năm như vậy, Quảng Dã đã từ bỏ từ lâu, đối với anh mà nói  Tang Lêchỉ là quá khứ đã qua.

Nghĩ mà xem, xung quanh những người như Quảng Dã luôn không thiếu phụ nữ. Làm sao anh có thể bị ám ảnh bởi một người phụ nữ lâu như vậy? Tang Lê cũng không phải là ngoại lệ.

Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng không dám đùa nữa, trong bữa tối có gần hai mươi người đến, đều là bạn học quen thuộc.

Bây giờ mọi người đều biết Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm sắp đính hôn, hai người tự nhiên trở thành một cặp bị người ta trêu chọc. Mọi người trêu chọc lẫn nhau, trêu đến mức hai người mặt đỏ tai hồng. Nhiếp Văn cười:

“Thấy chưa, đây mới là kim đồng ngọc nữ duy nhất trong lớp chúng ta.”

Những lời này mang theo một chút hàm ý, lọt vào tai Tang Lê.

Trong bữa tối, cô và Lữ Nguyệt ngồi cạnh nhau. Quảng Dã ngồi ở đối diện, cách nhau khá xa, trò chuyện  vui vẻ với người xung quanh. Anh luôn là tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện.

Cô có vẻ hơi thu mình lại, cúi đầu tập trung vào việc ăn uống.

Sau bữa ăn, có người đến hỏi thăm tình hình hiện tại của Tang Lê, cô trả lời, thời gian còn lại thì nói chuyện với Lữ Nguyệt, không chủ động bắt chuyện với ai.

Cô luôn như vậy trong các mối quan hệ xã hội. Trước đây có Quảng Dã đi cùng thì vẫn ổn, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ lại trở nên như thế này.

Quảng Dã không nhìn cô, Tang Lê cũng hiếm khi chạm mắt với anh.

Thấy vậy, mọi người ngừng trêu chọc cô và Quảng Dã.

Ăn tối xong mọi người đi uống rượu ca hát hoặc đánh bài, chơi bida. Bây giờ Quảng Dã có địa vị cao nên bạn bè tự nhiên muốn kết thân với anh, mọi người không ngừng tìm kiếm anh.

Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đang ngọt ngào với nhau. Một người đàn ông đến tìm Lữ Nguyệt, Lữ Nguyệt cũng rủ Tang Lê cùng sang nói chuyện phiếm nhưng Tang Lê nhìn ra người đàn ông này muốn gặp riêng Lữ Nguyệt. Cô không muốn làm bóng đèn nên kiếm cớ từ chối.

Những lúc như vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên nên đã về phòng sớm.

Một mình bước ra ngoài, trong núi lạnh lẽo, gió thổi bay đi phần nào cơn say.

Trong trang viên có ánh đèn mờ ảo, màn đêm mờ nhạt, Tang Lê chậm rãi thả bước dọc hành lang trở về.

Lời nói vừa rồi của Quảng Dã vang vọng bên tai cô, trộn lẫn với rượu, khuấy động trong đầu cô, khiến cảm xúc của cô cuộn trào.

Men say trong người khiến Tang Lê phải mất một lúc mới tìm được phòng.

Ngồi trong phòng một lúc, trong lòng vẫn thấy khó chịu, cô định đi ngâm suối nước nóng.

Sau khi thay đồ bơi, cô mặc áo choàng tắm và bước ra ngoài.

Lúc này mọi người vẫn đang trò chuyện ở bên kia, xung quanh yên tĩnh, cô đi loanh quanh trong trang viên có chút lạc lõng, cuối cùng nhìn thấy một hồ nước suối nóng lớn, cô cúi xuống thử nhiệt độ của nước, sau đó cởi áo choàng tắm bước vào.

Dòng suối núi ấm áp chậm rãi phủ đến ngực cô.

Ngay lập tức sự ấm áp bao lấy cơ thể, khiến tâm trí thư thái.

Cô nhắm mắt lại.

Dòng nước suối nóng trắng xóa bốc khói nghi ngút lên những cây đào bên cạnh, sương mù dày đặc uốn lượn tạo cảm giác như thiên đường nơi trần gian.

Cô ngâm mình một lúc, chống khuỷu tay lên mép bể. Từ trên đỉnh núi nhìn ra, cô có thể nhìn thấy cả cảnh sắc từ dưới chân núi.

Trong biệt thự gần đó, Quảng Dã, người vừa trở về để chuẩn bị xử lý tài liệu của công ty, đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, ánh mắt anh rơi vào cô qua khung cửa sổ kính sát đất trong suốt.

Người phụ nữ vừa đến liền bước vào bể suối nước nóng.

Cơ thể cô bao phủ bởi hơi nước, trong ánh sáng mờ ảo, cô lười biếng nằm trên bờ như một con mèo, không biết cô đang nhìn cái gì. Bộ đồ bơi hở lưng màu đen cỡ lớn lộ ra bộ xương bướm trắng nõn, từng chút một lan xuống. Vòng eo thon thả ẩn hiện trong nước, mái tóc dài ướt sũng xõa sau lưng.

Quảng Dã thu mắt lại, đôi mắt đen tối sầm, vài giây sau anh mở máy tính xách tay ra để xử lý công việc.

Tang Lê tiếp tục ngắm cảnh đêm, ngâm mình trong suối nước nóng.

Quảng Dã gõ máy tính, thỉnh thoảng dừng lại và hơi cau mày.

Bên dưới, Tang Lê đang ngâm mình trong suối nước nóng, cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đầu óc cũng dần thư giãn.

Một lúc sau, cô cảm thấy hơi choáng váng, xoay người nằm xuống bờ nghỉ ngơi. Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần——

Một đôi giày hiện ra trong tầm mắt, một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô.

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng đó, khuôn mặt của Quảng Dã đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Người đàn ông có dáng người thẳng tắp, hai chân dài đứng ngược sáng, đôi lông mày sắc bén và đôi mắt đầy sao dừng ở trong bóng bêm

Cô sửng sốt khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông:

“Cô ngâm đủ chưa?”

“Quảng Dã…”

Tang Lê sửng sốt, mái tóc đen nhỏ giọt nước, dưới chiếc cổ gầy trắng như tuyết, mặt nước gợn sóng, cảnh đẹp thấp thoáng.

Quảng Dã quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt căng thẳng, giọng nói lộ ra sự thiếu kiên nhẫn:

“Đây là bể nước nóng riêng của tôi.”