Huynh Sủng

Chương 98




Diệp Tế Muội xem xét qua, nàng cũng không có bản lĩnh đặc biệt giỏi gì, ngay cả nữ công thêu thùa cũng không ra tay được. Cũng chỉ có tay nghề nấu ăn coi như tạm được nên dứt khoát mở quán cơm nhỏ, mỗi ngày kiếm chút tiền trợ giúp một ít chi tiêu trong nhà dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày rảnh rỗi ngồi không ở trong nhà, miệng ăn núi lở.

Vốn dĩ Hứa Du Ninh không đồng ý đề nghị này của bà. Lý do là bây giờ cha không có ở đây, hắn chính là nam tử hán ở trong nhà, lẽ ra hắn phải nuôi gia đình, sao có thể để cho Diệp Tế Muội ra ngoài kiếm tiền? Hơn nữa Diệp Tế Muội vẫn còn đang mang thai, mở quán cơm nhỏ bận rộn mệt mỏi, nếu như hài tử trong bụng bà ấy có chuyện gì sơ xuất, hắn sẽ tự trách mình cả một đời.

Diệp Tế Muội liền nói với hắn: "Ta biết rõ suy nghĩ của con. Nhưng ta vốn chính là người bận rộn suốt cả năm, đột nhiên bây giờ lại để cho ta rảnh rỗi, ta cũng sắp ngồi không yên rồi đây, chỉ sợ còn vì rảnh rỗi mà sinh ra bệnh, lại ảnh hưởng không tốt đến hài tử. Hơn nữa ta đã nghĩ qua, cho dù ta mở quán cơm nhỏ, con cho rằng mỗi ngày có thể thịnh vượng, khách đến như mây sao? Nào có thể bận rộn như vậy được. Lại nói không phải còn có Trăn Trăn ở bên cạnh giúp đỡ ta sao? Nếu ngộ nhỡ sinh ý thật sự tốt như lời con nói, cùng lắm thì ta thuê thêm người, ta thoải mái dễ chịu làm lão bản nương, chỉ ngồi thu tiền là được. Chẳng lẽ như vậy ta còn có thể mệt mỏi sao?"

Diệp Trăn Trăn còn rất tán thành chuyện Diệp Tế Muội muốn mở quán cơm.

Thứ nhất nàng thật sự cảm thấy Diệp Tế Muội nấu thức ăn rất ngon, thứ hai quan trọng nhất chính là mặc dù nàng biết gần đây vào ban ngày Diệp Tế Muội cũng không có thể hiện bất kỳ nỗi buồn nào nhưng vào ban đêm bởi vì nàng ngủ cùng với Diệp Tế Muội trong một phòng nên có đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, thường sẽ nhìn thấy Diệp Tế Muội còn chưa có ngủ mà nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn nóc nhà.

Cũng biết trong lòng bà ấy vẫn còn rất đau buồn về chuyện Hứa Hưng Xương. Chẳng bằng nghe theo ý của bà ấy, mở quán cơm nhỏ để cho bà ấy bận rộn.

Con người một khi đã bận rộn thì sẽ không có thời gian suy nghĩ về những chuyện đau lòng kia nữa. Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài thì tự nhiên thời gian sẽ từ từ chữa lành vết thương trong lòng bà.

Liền cực kỳ đồng ý chuyện này.

Hứa Du Ninh cũng đành phải đồng ý. Lo lắng trong tay Diệp Tế Muội không có đủ tiền, hắn suy nghĩ một chút liền xoay người trở về phòng, lấy bộ vòng tay vàng ròng chạm khắc hoa sen kia còn có mấy viên trân châu kia đều cầm qua cho Diệp Tế Muội, cho bà ấy dùng để mở một quán cơm nhỏ.

Những thứ này đều là đồ trên người hắn lúc Hứa Hưng Xương cứu hắn năm đó. Vòng tay thì đeo ở trên tay hắn, mấy viên trân châu lớn sáng bóng kia thì là từ trên chiếc mũ ấm hắn đội trên đầu lấy xuống, mặt khác trên người hắn còn đeo cái Ngọc Quan Âm kia mà bây giờ đang ở trên người Diệp Trăn Trăn.

Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn nhìn thấy những thứ này đều lắp bắp kinh hãi.

Diệp Trăn Trăn càng nhận ra, khi đó Hứa Du Ninh điêu khác cho nàng một tiểu hồ lô chơi đùa, ban đầu trên sợi dây tiểu hồ lô có xâu một viên trân châu như thế này. Sau đó thì bị nàng nhìn ra đó là vật quý giá nên không dám nhận bảo hắn lấy lại.

Không nghĩ tới trân châu như vậy mà hắn còn có mấy viên, thậm chí còn có một bộ vòng tay vàng ròng.

Nhìn cái vòng tay kia, chạm khắc cực kỳ tinh xảo, bên trong vòng tay còn khắc dòng chữ sống lâu trăm tuổi, vừa nhìn là biết cực kỳ quý giá.

Diệp Tế Muội đặt chiếc vòng tay xuống, không nhịn được liền hỏi Hứa Du Ninh: "Những thứ này từ đâu con có?"

Chỉ dựa vào mấy viên trân châu này, nếu như đem bán chúng đi thì cũng đủ cho cả nhà bọn hắn sinh hoạt trong nhiều năm nha?

Không ngờ Hứa Du Ninh lại nói thêm một câu: "Thật ra những thứ này không phải là trân châu mà là dạ minh châu."

Nói xong, khom lưng thổi tắt ngọn đèn trên bàn, thật sự thấy mấy viên trân châu này phát ra ánh sáng óng ánh êm dịu. Trong chốc lát trong phòng còn sáng hơn vừa rồi khi đốt đèn dầu.

Hai người Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn yên lặng liếc nhau một cái, sau đó đồng thời: . . .

Được rồi, nếu như đem bán hết mấy viên dạ minh châu này đi vậy thì cũng không phải là đủ cho cả nhà bọn họ sinh hoạt trong nhiều năm mà xem chừng còn đủ cho cả nhà bọn họ sinh hoạt cả đời này đi?



Hoặc là sinh hoạt mấy đời đây?

Cho nên mới nói Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh giống nhau. Vốn là người trong thôn Long Đường đều cho rằng hai người bọn họ là quỷ nghèo kiết xác, đều không có cô nương nào dám gả cho Hứa Hưng Xương nhưng ai biết trong nhà bọn họ lại có dạ minh châu.

Những này đều là tiền nha. Thậm chí là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Cho nên đến cùng vì sao hai người bọn họ lại có những thứ này? Hơn nữa trước kia cũng không thấy hai người bọn họ để lộ ra nửa điểm phong thanh.

Bởi vì trong lòng Hứa Du Ninh sớm đã coi Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn như là người thân có thể sống chết cùng mình, tự nhiên cũng không có gì để giấu giếm hai người bọn họ.

Liền kể tỉ mỉ một lần chuyện năm đó Hứa Hưng Xương phát hiện ra tình cảnh của hắn, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn nghe xong cũng hiểu. Đồng thời ánh mắt nhìn Hứa Du Ninh cũng có chút khác biệt.

Nghe xong chuyện này thì biết chắc chắn thân thế của Hứa Du Ninh không hề tầm thường.

Mà sở dĩ những năm nay lúc Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh trải qua khoảng thời gian khó khăn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy những thứ này ra bán lấy tiền sinh hoạt, chắc hẳn cũng là lo lắng cừu gia năm đó truy sát Hứa Du Ninh sẽ dựa theo những thứ này tìm tới cửa. Đến lúc đó chẳng phải là hai cha con bọn họ đều gặp nguy hiểm sao?

Vừa nghĩ như vậy, chắc chắn bây giờ Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn cũng không dám lấy những thứ này ra bán lấy tiền a.

Liền bảo Hứa Du Ninh nhanh chóng cất vào trong.

Nhưng Hứa Du Ninh lại có suy nghĩ khác: "Mấy năm nay con đã xem kỹ qua, những viên dạ minh châu này và bộ vòng tay vàng ròng kia thật ra cũng không có cái chỗ gì đặc biệt, thậm chí một cái ấn ký đặc biệt ở phía trên cũng không có. Cho dù quý giá hơn chút ít nhưng lấy ra bán lấy tiền có lẽ cũng sẽ không dẫn tới sự chú ý của người khác. Còn nữa, cho dù cái dạ minh châu này đặc biệt một chút nhưng cái bộ vòng tay vàng ròng này lại không có cái gì. Mặc dù hoa văn điêu khắc phía trên rất tốt, còn có người có thể nhìn ra chút gì đó từ những hoa văn phía trên này sao? Hơn nữa vừa rồi con cũng đã nghĩ qua, bộ vòng tay vàng ròng này cũng có thể không cần phải bán lấy tiền, con tự mình cầm tới cửa hàng thợ bạc nung chảy. Nung chảy xong cũng chỉ là vàng bình thường, chắc chắn người bên ngoài nhìn không ra bất kỳ vật gì."

Mà những thứ vàng này chăc có lẽ cũng đủ cho Diệp Tế Muội mở một quán cơm nhỏ.

Hứa Du Ninh suy nghĩ rất chu toàn nhưng Diệp Tế Muội vẫn không chịu để cho hắn làm như thế.

"Cái Ngọc Quan Âm kia của con cho Trăn Trăn đeo cũng không sao, những thứ này chúng ta cũng không dám động đến, con nhanh lấy về đi."

Suy nghĩ của Diệp Tế Muội cũng rất đơn giản, thứ nhất cũng thật sự lo lắng một khi những thứ này lộ diện thì sẽ bị cừu gia năm đó của Hứa Du Ninh phát hiện, cả nhà bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, thứ hai, nói không chừng phụ mẫu thân sinh của Hứa Du Ninh còn sống trên cõi đời này. Nếu như bọn hắn còn sống, không tìm được nhi tử sao? Những thứ này chính là tín vật, sao lúc này có thể động đến đây?

Thấy Hứa Du Ninh kiên trì, Diệp Tế Muội cũng kiên trì, mẫu tử hai người ai cũng nói không lại ai.

Diệp Trăn Trăn bị kẹp ở giữa chỉ có thể im hơi lặng tiếng, dù sao người nào chiến thắng cuối cùng thì nàng sẽ nghe người đó.

Nói một lúc, nhìn thấy Hứa Du Ninh vẫn không có từ bỏ ý định này, Diệp Tế Muội dứt khoát nói ra: "Ai da, thật ra không giấu giếm hai người các con nữa, nếu nói đồ vật quý giá như vậy, thật ra ta cũng có."

Nhìn thấy Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đều vẻ mặt không hiểu chuyện gì, bà xoay người trở về phòng mở ra rương quần áo đặt ở góc tường, móc sờ một lúc ở dưới đáy rương thì móc ra một túi vải. Nhìn xem từ bên ngoài còn có một chút căng phồng.



Đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, vẻ mặt bà trịnh trọng nghiêm túc.

Nếu như Hứa Du Ninh đã thành thật với hai mẫu nữ các nàng, cũng đã nói ra chuyện quan trọng như vậy, bà cũng không cần phải tiếp tục cất giấu bí mật này nữa.

Hơn nữa bây giờ Diệp Trăn Trăn cũng đã lớn, cũng đến lúc nên để cho nàng biết chuyện này.

Liền đưa tay, từ từ mở túi vải ra.

Diệp Trăn Trăn ngồi ở bên cạnh bà ấy mở lớn hai mắt ra nhìn xem.

Vừa rồi Diệp Tế Muội nói ra câu kia sau đó vẻ mặt lại trịnh trọng cầm cái túi vải này đi ra, trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng rất tò mò trong này đến cùng là chứa đồ vật quý giá gì cho nên lúc này cũng nhìn xem không chớp mắt nha.

Khi túi vải được mở ra liền thấy bên trong đặt một chiếc chăn bông nhỏ được gấp gọn. Chắc là chăn bọc của tiểu hài nhi. Còn có một bộ quần áo cho tiểu hài nhi mặc.

Nhìn ra được chất liệu của cái chăn bọc này và bộ quần áo này đều rất tốt, chắc là loại đồ vật tơ lụa này. Dưới ánh sáng óng ánh êm dịu của dạ minh châu trên bàn cũng phát ra loại ánh sáng óng ánh êm dịu giống vậy.

Bên trong còn một túi vải nhỏ khác, lúc mở ra xem chỉ nhìn thấy bên trong có một bộ vòng tay bạch ngọc và một trâm cài tóc.

Cái bộ vòng tay bạch ngọc kia là xoắn tia, nhìn ra được chất ngọc phi phàm, rất có khả năng chính là dương chi bạch ngọc trong truyền thuyết. Phần thân trâm cài tóc là vàng ròng, phần đầu trâm là kiểu dáng hoa văn bướm lưu luyến, toàn thân là màu xanh ngọc lục bảo đấy, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu mắt thường có thể nhìn thấy được độ sáng bóng xinh đẹp. Chắc là hạt ngọc trong truyền thuyết. Phần nhụy hoa còn dùng hồng ngọc nhỏ như kích cỡ hạt gạo lắp ráp thành, vừa nhìn cũng biết rất quý giá.

Vốn dĩ Diệp Trăn Trăn còn nghĩ rằng câu nói vừa rồi của Diệp Tế Muội kia là dỗ nàng và Hứa Du Ninh, chính là không muốn những thứ đồ vật kia của Hứa Du Ninh mà thôi. Nhưng mà không nghĩ tới bây giờ Diệp Tế Muội lại lấy ra một túi đồ vật thật sự rất quý giá này.

Tùy ý cầm cây trâm này hoặc là bộ vòng tay này ra ngoài bán lấy tiền, không nói là một quán cơm nhỏ, phỏng chừng cũng có thể mở quy mô lớn hơn một chút nữa như tửu lầu chẳng hạn.

Được rồi, trong lòng Diệp Trăn Trăn lặng lẽ nghĩ đến, thì ra hai người nương và ca ca thật sự đều là phú hào, chỉ có nàng mới là người thật sự không có một xu dính túi.

Không ngờ sau một khắc thì nhìn thấy Diệp Tế Muội vươn tay, chậm rãi đẩy cái túi vải đồ vật này tới trước mắt nàng.

Diệp Trăn Trăn: . . .

Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Tế Muội, nhìn thấy Diệp Tế Muội vẫn giữ vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc như cũ nhìn qua nàng, trong đầu này nhất thời có một chút xoay tròn ngoằn ngoèo.

Nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn cái chăn bọc kia và bộ quần áo tiểu hài nhi kia một chút, trong lòng nàng run lên một cái, đưa ngón trỏ trở tay chỉ về phía mình, sau đó mở miệng dè dặt hỏi Diệp Tế Muội: "Ý của nương là, thật ra những thứ này đều là của con sao?"

Diệp Tế Muội gật nhẹ đầu.

Diệp Trăn Trăn: . . .

Nàng cảm thấy mình có chút choáng váng.