Thực ra Diệp Trăn Trăn cũng suy nghĩ đơn giản. Thật sự mà nói đời trước nàng đã từng chết một lần, đời này xem như lấy không được cái mạng, chiếm một món hời lớn. Được Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương cẩn thận chăm sóc nàng hơn một năm nay, bây giờ nhìn Hứa Hưng Xương dữ nhiều lành ít, Diệp Tế Muội bi thương té xỉu, sao nàng có thể để cho Hổ Tử nương cùng Hổ Tử nãi nãi, người tạo ra tất cả những thứ này, sống tự do tự tại được?
Coi như trả giá bằng cái mạng này của nàng thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Hứa Du Ninh lại không muốn. Hắn muốn Diệp Trăn Trăn sống tốt.
Còn có Diệp Tế Muội, ba người bọn họ về sau đều phải cẩn thận.
Nên không quan tâm Diệp Trăn Trăn đang giãy dụa, lôi cánh tay của nàng đi vào trong nhà.
Trong nhà còn có sự hiện diện của Diệp Hà Hoa cùng mấy người hàng xóm. Nhìn thấy hai huynh muội bọn họ trở về, mấy người Diệp Hà Hoa cũng an ủi bọn họ một phen.
Nhưng cũng đều hiểu được, lúc này lời nói an ủi đều nhạt nhẽo, thực ra căn bản không có tác dụng gì.
Diệp Hà Hoa thấy Diệp Trăn Trăn vẫn đang nức nở không ngừng, Hứa Du Ninh cũng mím môi im lặng, khổ sở trong lòng, nghĩ một chút, liền nói ra: "Hai đứa cũng không cần quá đau buồn. Ta nghĩ thế này, lúc ấy mặc dù cha ngươi bị nước sông cuốn trôi, nhưng hắn là người biết bơi, không chừng bị trôi tới nơi nào đó sẽ tự mình bò lên bờ đấy. Nói không chừng lúc này hắn đã an toàn, đang chạy về nhà đó chứ."
Nhưng trong lòng kỳ thật cũng biết rõ hy vọng Hứa Hưng Xương còn sống rất xa vời.
Không nói con sông sâu kia bao nhiêu, hàng năm đều sẽ chết đuối mấy người, trước đó Hứa Du Ninh đã dọc theo bờ sông đi hơn mười dặm, cũng không thể nhìn thấy Hứa Hưng Xương và muội muội Hổ Tử. Chỉ sợ hai người bọn họ đã chìm đến đáy sông. . .
Diệp Hà Hoa thở dài một hơi, không nói chuyện này nữa. Ngược lại gọi Hứa Du Ninh đến bên cạnh, nhẹ giọng nói chuyện với hắn.
"Hiện tại tình hình trong nhà ngươi thế này, Trăn Trăn tuổi còn nhỏ, mẹ ngươi còn bụng mang dạ chửa, nói không chừng, bây giờ ngươi làm nhi tử, làm đại ca nhưng về sau chính là trụ cột trong nhà, phải chống đỡ cái nhà này. Lúc này cũng không phải thời điểm khổ sở, hai mẹ con họ khổ sở thì không nói, một khi ngươi khổ sở, không phải hai người họ còn khổ sở hơn sao? Tương lai phải sống như thế nào?"
Vừa dài hít một hơi nói: "Người trên đời này sống chết có số, là chuyện không có cách nào khác. Hài tử, lo sống không lo chết. Hai mẹ con họ còn có đứa bé trong bụng nàng, về sau cũng đều phải nhờ vào ngươi, trọng trách trên vai ngươi rất nặng đó."
Hứa Du Ninh lúc này mới biết chuyện Diệp Tế Muội thật mang bầu. Trong lòng suy nghĩ, nếu như Hứa Hưng Xương vẫn còn, nghe được tin tức này không biết ông vui mừng biết bao nhiêu?
Hốc mắt không nhịn được lại cảm thấy cay. Nhưng cũng hiểu Diệp Hà Hoa nói rất có lý nên rất trịnh trọng xoay người hành đại lễ với bà, nhẹ giọng nói: "Đa tạ đại nương dạy bảo, ta hiểu rồi."
Diệp Hà Hoa vội vàng gọi hắn dậy, lại an ủi hắn vài câu, thấy Diệp Tế Muội còn không có dấu hiệu tỉnh lại, lại ngồi một hồi, mắt thấy sắc trời đã tối đen như mực mới nhanh chóng chạy về nhà nấu cơm.
Mấy nhà hàng xóm khác cũng lần lượt rời đi, Diệp Trăn Trăn đi theo sau lưng Hứa Du Ninh, yên lặng đưa tiễn những người này.
Đợi mọi người đều đi hết sạch, nàng cũng nhịn không được nữa, ngã ngồi tại ngưỡng cửa, nghẹn ngào khóc lên.
Kiếp trước, nàng chưa từng trải qua cảm giác được phụ mẫu quan tâm, trong lòng rất khao khát. Đời này ở cùng với Hứa Hưng Xương mặc dù thời gian chung đụng cũng không tính là rất dài, chỉ có hơn một năm, nhưng Hứa Hưng Xương đối với nàng rất tốt, trong nội tâm nàng thật sự xem ông như cha ruột của mình mà đối đãi.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, trong lúc nhất thời nàng không có cách nào tiếp nhận được.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy đau buồn, trong lòng cũng trống trãi, giống như thiếu đi một khối thịt rất lớn vậy. Nhịn không được khóc gọi Hứa Du Ninh: "Ca ca, cha ông ấy thật, thật... "
Dù thế nào nàng đều không nói ra được chữ 'chết' này. Dường như chỉ cần nàng không nói, Hứa Hưng Xương sẽ không chết.
Hứa Du Ninh nghe vậy khổ sở trong lòng. Quay đầu lại thấy nàng khóc đến lệ rơi đầy mặt, mí mắt sưng đỏ, không nhịn được đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không nói chuyện, duỗi cánh tay phải ôm nàng vào trong ngực.
Thật ra hành động này được xem như là thừa nhận.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn càng thêm bi thương, đầu tựa ở trên vai hắn, nhịn không được khóc nấc lên.
Hứa Du Ninh biết lúc này tất cả lời an ủi nói ra kỳ thật đều không có giá trị, không có tác dụng gì, cho nên hắn không mở miệng an ủi Diệp Trăn Trăn, cũng không ngăn cản nàng khóc, chỉ yên lặng ôm nàng thật chặt. Giương mắt nhìn lấy bầu trời đêm u lam, cùng vầng trăng hơi cong trên đỉnh đầu.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Diệp Trăn Trăn rốt cục cũng đã ngừng, nhưng còn đang khẽ nghẹn ngào.
Hứa Du Ninh liền đứng dậy, cũng kéo Diệp Trăn Trăn lên, muốn đi phòng bếp.
Diệp Trăn Trăn có chút không hiểu, bèn hỏi hắn: "Huynh muốn đi phòng bếp làm gì?"
Chẳng lẽ lúc này hắn còn có thể nuốt trôi cơm? Nàng lại ăn không vô. Dù cho sơn trân hải vị bày ở trước mặt nàng, nàng cũng ăn không vô.
"Nấu cơm."
Hứa Du Ninh trả lời ngắn gọn, nhưng cũng kiên định.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn chất vấn của Diệp Trăn Trăn, hắn giải thích: "Hiện tại nương đang mang bầu, sao có thể không ăn cơm? Chẳng lẽ muội muốn bà và em bé xảy ra chuyện? Với lại, muội cũng nhất định phải ăn cơm, ta cũng phải ăn cơm, chúng ta đều phải ăn cơm."
Diệp Hà Hoa nói rất đúng, thời điểm sinh tử lưỡng nan phải lo, tất nhiên đó là lo sống không lo chết.
Bọn họ đều phải tiếp tục sống, còn phải sống tốt.
Diệp Trăn Trăn trầm mặc một hồi, cũng hiểu hắn nói rất đúng. Nên không có hỏi lại gì thêm, yên lặng theo sau lưng hắn tiến vào phòng bếp, lại yên lặng nấu một nồi cháo, xào một dĩa rau xanh.
Đợi cháo nóng được nấu xong, đồ ăn cũng xào kỹ, Diệp Tế Muội cũng đã tỉnh.
Người đã tỉnh lại nhưng tựa như bị ngốc, cũng không nói chuyện, chỉ nằm thẳng trên giường, một đôi mắt thẳng tắp nhìn đỉnh màn.
Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn bưng cháo và đồ ăn vào trong phòng, Diệp Trăn Trăn ngồi ở trên mép giường nhìn Diệp Tế Muội, một mặt dùng tay sờ mu bàn tay của bà, một mặt yên lặng rơi lệ, Hứa Du Ninh thì mím chặt môi trầm mặc không nói.
Một lát sau, vẫn là Hứa Du Ninh mở miệng nói chuyện trước. Giọng nói có chút khàn khàn: "Nương, mặc dù cha đã đi, nhưng chúng ta cũng phải cố gắng sống. Bây giờ người không ăn cơm, dù cho là không nghĩ cho mình, chẳng lẽ ngay cả đứa bé trong bụng ngài cũng không quan tâm nó? Đây chính là huyết mạch của cha, ngài nhẫn tâm để huyết mạch của cha xảy ra chuyện gì sao?"
Chỉ hai câu này, đã dẫn ra nỗi buồn chất chứa ở trong lòng Diệp Tế Muội mà bà cố gắng nín nhịn, bà cất tiếng đau buồn khóc lớn lên.
Diệp Trăn Trăn thấy thế tự nhiên kinh hoảng, nhưng trong lòng Hứa Du Ninh lại có mấy phần yên tâm.
Sợ nhất chính là Diệp Tế Muội không khóc, khóc lên giống như bây giờ thì lại tốt.
Mà quả nhiên, sau khi khóc lớn một hồi, Diệp Tế Muội lập tức giãy dụa lấy muốn ngồi dậy, Diệp Trăn Trăn vội vàng xông về phía trước đỡ bà ngồi tựa người trên đầu giường.
Sau đó liền nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Diệp Tế Muội : "Đưa cháo cho ta."
Diệp Trăn Trăn nghe vậy, nhanh chóng đi bưng cháo tới.
Diệp Tế Muội nhận lấy, cũng không dùng đũa, đặt bát ở bên môi, hớp từng ngụm.
Vừa uống, đồng thời nước mắt vẫn tuôn lã chã không ngừng. Nhưng cho dù bà ăn không cảm nhận được mùi vị, cũng vẫn uống hết toàn bộ bát cháo đó.
Sau khi uống xong đưa bát cháo cho Diệp Trăn Trăn, ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn, mặc dù trên mặt còn có nước mắt, nhưng ánh mắt lại kiên định.
"A Ninh nói rất đúng, về sau chúng ta phải sống thật tốt."
Còn có đứa trẻ trong bụng bà, bà cũng nhất định cố gắng sinh nó ra. Sau đó chờ nó trưởng thành, bà sẽ nói cho nó biết, nó có phụ thân là người tài ba cỡ nào.
. . .
Đông qua xuân tới, mưa rơi rả rích không ngừng. Đợi khi mưa ngừng, mặt trời hộ ra sau đám mây, nhiệt độ không khí lập tức tăng cao lên.
Vào một ngày tháng năm âm lịch năm sau, Diệp Tế Muội sau cơn đau đẻ nửa ngày một đêm rốt cục đã sinh đứa bé trong bụng ra.
Là một bé trai, mẹ con bình an.
Từ lúc năm trước xảy ra sự việc đau thấu tim gan kia, Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn liền có ý muốn rời khỏi thôn Long Đường. Chẳng qua lúc đó trong lòng ba người dù sao vẫn còn cất một tia hi vọng, Hứa Hưng Xương chưa chết, chỉ bị nước sông cuốn đi, có lẽ đang trên đường chạy về nhà. Cho nên nhất thời còn đợi ở thôn Long Đường, không hề rời đi.
Nhưng sau ba ngày truyền đến tin tức, nói đường sông cách thôn Long Đường phát hiện thi thể muội muội Hổ Tử nổi lên. Mặc dù không có phát hiện Hứa Hưng Xương, nhưng người ta đều nói đó là bởi vì thi thể muội muội Hổ Tử bị nhánh cây mắc lại, còn thi thể Hứa Hưng Xương chắc chắn là thuận dòng nước đổ về sông Xuân Lan rồi.
Sông Xuân Lan kéo dài mấy ngàn dặm, một khi thi thể trôi đến nơi đó, còn có thể tìm được trở về?
Ba người Diệp Tế Muội ở trong nhà đợi ba ngày, vẫn không thấy tung tích Hứa Hưng Xương trở về, cả nhà liền hoàn toàn hết hi vọng, bắt đầu thương nghị chuyện sau này.
Sau khi thương nghị xong, cảm thấy vẫn là rời khỏi thôn Long Đường thì tốt hơn.
Lý do cũng rất đơn giản, Hứa Du Ninh năm sau sẽ phải nhập Phủ học, Gia Ninh phủ cách thôn Long Đường thôn vài ngày lộ trình, Hứa Du Ninh tất nhiên không yên tâm để Diệp Tế Muội cùng Diệp Trăn Trăn ở thôn Long Đường. Cho nên hoặc là ba người bọn họ cùng nhau đi Gia Ninh phủ, hoặc là ba người bọn họ nhau ở lại thôn Long Đường.
Nhưng rất rõ ràng, Diệp Trăn Trăn rất chán ghét thôn Long Đường. Trong năm đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Tế Muội cũng không chút lưu luyến thôn Long Đường. Vả lại, hiện tại ruộng đồng trên danh nghĩa bọn họ hoàn toàn không có, ở lại chỗ này thì làm sao sống?
Cũng không thể để Hứa Du Ninh từ bỏ tiền đồ tốt đẹp khó có được vì hai người bọn họ, cho nên Diệp Tế Muội suy nghĩ một hồi, liền quyết định cả nhà đều đi Gia Ninh phủ kiếm ăn.
Ba người lập tức thu dọn đồ đạc trong nhà. Đồ vật cồng kềnh chút thì phân phát cho mấy nhà thường ngày có quan hệ tốt với bọn họ.
Bởi vì trong lòng Diệp Tế Muội chung quy không chịu tin chuyện người bên ngoài đều nói Hứa Hưng Xương đã chết, cho nên đêm trước khi rời đi còn cố ý dặn dò Diệp Hà Hoa, nói về sau nếu như Hứa Hưng Xương tìm về nhà, còn xin bà nhất định phải nói cho ông ấy biết hướng đi hiện tại của bọn họ, để ông ấy đi tìm đi, cả nhà bọn họ luôn chờ đợi ông ấy.
Diệp Hà Hoa rưng rưng đồng ý.
Thế là hôm sau trời vừa sáng, ba người ăn xong điểm tâm, Diệp Tế Muội nhìn căn nhà trống rỗng một vọng, cuối cùng hạ quyết tâm khóa cửa lớn lại. Xoay người, cũng không quay đầu lại đi theo Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đi về phía bến đò đầu thôn.
Ngồi thuyền mấy ngày, ba người cứ như vậy đi tới Gia Ninh phủ. Sau khi ở một ngày trong khác sạn thì bắt đầu cân nhắc chuyện chỗ ở.
Mặc dù trên tay Diệp Tế Muội có chút tiền, nhưng nhà ở Gia Ninh phủ bà cũng khẳng định là mua không nổi. Bèn nhờ người môi giới bốn phía tìm nhà, cuối cùng thuê một căn nhà ở lại.
Căn nhà này mặc dù nhỏ, cũng cũ kỹ, nhưng ba người bọn họ cuối cùng có chỗ dừng chân ở nơi này, trong lòng cũng an tâm lại. Hơn nữa chỗ này cách Phủ học không xa, về sau Hứa Du Ninh đi học xuôi ngược cũng thuận tiện.
Đợi mua đủ một chút đồ phải dùng cho sinh hoạt xong, tiền bạc trên tay cũng còn thừa không nhiều lắm, Diệp Tế Muội tự nhiên muốn bắt đầu trù tính kế sinh nhai sau này.
Nhưng lúc này đã là cuối tháng chạp, chính là thời điểm lạnh nhất trong năm. Mắt thấy cũng sắp đến giao thừa, cho nên tạm thời không nghĩ tới.
Có điều chờ qua Nguyên Tiêu năm sau, Diệp Tế Muội liền thương nghị cùng Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn, nói là muốn mở một quán cơm nhỏ.