Chương 1 - Biến cố ngư thôn
Nắng- Gió-Cát-Lưới. Là những sự vật có thể nói là những người bạn không thể thiếu của những người dân nơi đây. Nơi đây được gọi bằng một tên quen thuộc mà dân dã- ngư thôn. Hôm nay vẫn như mọi ngày, vẫn là lớp sương dày đặc ôm ấp làng chài đang dần tan ra bởi tia nắng ấm áp. Đầu tiên chỉ nhẹ nhàng xuyên qua tạo những lỗ li ti rồi dần dần lớn ra và cuối cùng là cả một vùng ánh nắng. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ cũng dần hiện ra tràn đầy sức sống và cánh cửa bắt đầu lạch cạch mở ra. Duy nhất có ngôi nhà to nhất, đẹp nhất nằm ở trung tâm, tịnh không một tiếng động. Tiếng xôn xao phá tan bầu không khí yên ắng của sương sớm. Trong nắng mai những tấm lưới mộc mạc nằm yên trên sào lấp lánh như những hạt muối biển đã được những người đàn ông vạm vỡ mang ra khơi. Ai cũng tươi tỉnh như mong chờ một ngày bội thu. Ngư dân từ ngàn năm sinh sống ở đây vốn cách xa thế giới bên ngoài nên dù muốn cho con em đi học cũng vô cùng khó khăn. Thêm vào đó, họ muốn sống một cuộc sống bình yên hơn là đi vào giang hồ đầy bon chen hiểm nguy . Hầu hết những con người ở đây đều dạn dày sóng gió với công việc ra khơi hằng ngày. Ở đây có một người đàn ông không bao giờ đi đánh cá có lẽ vì chàng không biết đánh cá hay công việc chính của chàng là dạy học.12 năm trước, chàng cùng vợ con mình tới đây và giúp đỡ người dân nơi đây từ việc trồng rau, đan lưới, chữa bệnh...Biết chàng học rộng tài cao nên mọi người quyết định để chàng dạy học cho lũ trẻ và gọi chàng bằng một cái tên thể hiện sự tôn kính là lão sư mong rằng lũ trẻ sẽ sớm thành tài. Nơi chàng dạy học là 1 ngôi nhà khá chắc chắn và đẹp, nằm chính giữa thôn .Những người dân nơi đây cũng đẵn những cây gỗ cao nhất, chắc nhất đẹp nhất để xây một ngôi nhà để thể hiện niềm hiếu học và tôn kính đối với chàng. Họ mời chàng ở lại ngôi nhà đó nhưng chàng khước từ rồi tự mình xây một ngôi nhà tuy mộc mạc nhưng sạch sẽ và ấm áp tình người. Trông chàng vô cùng khôi ngô tuấn tú: mắt phượng, mày tằm trán cao cằm nhọn môi đỏ….Tóm lại bề ngoài của chàng giống như một viên ngọc, giống với tên của chàng- Mạc Thiên Ngọc. Năm nay chàng đã 34 tuổi nhưng dung nhan không khác gì với 12 năm trước chỉ khác là tóc đã lấm tấm sợi bạc. Không ai biết chàng đến từ đâu chỉ biết rằng chàng không hại họ mà còn rất tốt với họ. Thế là quá đủ rồi.
Cửa lớp học mở. Học sinh đã tới đầy đủ. Chàng đã giở sách, cả lớp bắt đầu học. Vừa lúc ấy có một người phụ nữ dáng vẻ khẩn trương nhưng vẫn không giấu nổi nét cung kính vào nói với Mạc Thiên Ngọc :
_ Lão sư ơi. Có một người nam nhân muốn gặp người.
Mạc Thiên Ngọc khẽ gật đầu “vâng” rồi quay xuống lớp dặn học trò học bài sau đó ung dung bước ra khỏi lớp. Học sinh ở đây nhỏ nhất 10 tuổi, lớn nhất là 15 tuổi, vốn là độ tuổi hiếu động nên bàn luận xôn xao. Một cô bé xinh xắn mặc hồng y, tóc buộc bím hai bên, nhìn vừa đáng yêu vừa tinh nghịch, quay xuống góc cuối lớp, hướng đến một cậu bé hỏi:
_ Mạc Phong . Lão sư gặp ai thế?
Cậu bé có nước da rám nắng ngồi góc lớp nãy giờ vẫn nhìn ra ngoài cửa trả lời:
_ ta không biết. Để ta đi xem thử?
Nói rồi chạy đuổi theo.
Giờ Thìn, bãi cát ngư thôn. Một văn sinh quần là áo lượt, đầu đội ngọc miện tay cầm vũ phiến phe phẩy, mắt hướng ra biển như đang chờ đợi. Hắn bỗng nghe tiếng gọi từ phía sau.
- Trương Tế Vũ, ngươi đến tìm ta có việc gì không?
Văn sinh quay lại, nở một nụ cười với Mạc Thiên Ngọc song trên mặt không giấu nổi nét lo lắng, thi lễ với chàng rồi thưa:
- Sư thúc, không biết vì sao việc sư thúc ở ngư thôn này lại đến tai của Tà quân. Một vị sư huynh của bản môn thám thính được rằng sáng mai, Ngọc Diện Tà quân sẽ cho 2 tên hộ pháp san bằng nơi này. Mong sư thúc với Phong tiểu đệ lên Tản Viên lánh nạn.
Mạc Thiên Ngọc khẽ cau mày, nhìn Tế Vũ bằng con mắt nghiêm nghị:
- Uổng công ngươi là hàng đệ tử đứng đầu Tản Viên môn. Sao lại có suy nghĩ lệch lạc thế?
Trương Tế Vũ biến sắc, ăn nói có chút luống cuống:
- Sư điệt… sư điệt nói có chỗ nào không phải … mong sư thúc dạy bảo!
- Ngươi quên rằng Tản Viên môn lập nên để trảm yêu trừ ma, tế thế cứu người sao? Vì sự an toàn của ta mà để ngư dân ở đây chịu trận chẳng phải quá hồ đồ hay sao?
Trương Tế Vũ lộ vẻ ngượng ngùng, hỏi Mạc Thiên Ngọc:
- Vậy ý của sư thúc là gì ạ?
Mạc Thiên Ngọc trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Ngươi về thưa với trưởng môn là vì nơi này đã bị Ngọc Diện Tà quân chuẩn bị thôn tính, nên ta muốn đưa toàn bộ ngư dân đến dưới chân núi Tản Viên sinh sống. Vừa tránh cuộc tàn sát ngày mai, vừa cho họ một nơi ở an toàn. Còn về phần ta và Phong nhi, sẽ về nhà trúc để lánh nạn.
- Nhưng sư thúc, chưởng môn và các vị trưởng lão quả thực rất nhớ người, không muốn người chịu khổ thêm nữa, nhất là…
Chưa đợi Tế Vũ nói hết câu, Mạc Thiên Ngọc ngắt lời:
- Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời. Ngươi mau chóng về chưng cầu ý kiến của ta với chưởng môn, di dời ngư dân ở đây càng sớm càng tốt. Ngươi nói với người, đây là việc cuối cùng ta muốn cầu xin người, mong người chấp thuận. Mong người, các vị trưởng lão và sư phụ của ta giữ gìn sức khỏe.
Nói đến đây, bất giác, giọng của chàng như lạc đi, đôi mắt đỏ hoe, quay lưng, tiến về phía lớp học, để lại Trương Tế Vũ với bao niềm phân vân trong lòng. Hắn muốn hỏi vị sư thúc đáng kính nhưng thấy bước chân của chàng mỗi lúc một nhanh, hắn lại không thể lên tiếng. Hắn thở dài nhìn theo bóng lưng của chàng, rồi phất quạt, đề khí lao v·út lên không trung rồi biến mất vào mây xanh.
Mạc Thiên Ngọc quay lại lớp học với vẻ thản nhiên:
_ Hôm nay buổi học dừng ở đây.
Mạc Thiên Ngọc ngập ngừng một lúc rồi nói:
_ Nhân đây, ta cũng thông báo một tin. Đó là bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không còn dậy các con được nữa.
Cả lớp nhất thời thảng thốt, nhao nhao lên:
_ Lão sư, sao người không dậy chúng con nữa.
Mạc Thiên Ngọc gập người trịnh trọng:
_ Chuyện này ta phải xin lỗi mọi người. Kẻ thù của ta nay mai sẽ đến đây. Nên sau này, ta không thể ở đây được nữa.
Lũ trẻ lại nhao nhao:
_ Kẻ thù của người là kẻ thù của chúng con. Chúng con ủng hộ người.
Mạc Thiên Ngọc nhìn những gương mặt ngây thơ mà lòng trào dâng niềm cảm khích tột cùng:
_ Ta cảm ơn các con. Nhưng kẻ thù của ta rất tàn ác, bọn chúng sẽ làm hại mọi người trong ngư thôn.
Đứa nào đứa nấy mặt đều hiện lên vẻ kiên quyết:
_ Chúng con không sợ.
Mạc Thiên Ngọc cười khổ, đưa mắt nhìn lũ trẻ lần cuối rồi rảo bước thật nhanh để lại đằng sau tiếng kêu khóc nức nở. Bọn trẻ quay lại hỏi Mạc Phong:
_ Ngươi mau ngăn lão sư đi.
Mạc Phong chẳng nói chẳng rằng, chạy vụt ra khỏi lớp, đuổi theo Mạc Thiên Ngọc.
Mặt trời đã lên cao hơn, nắng bắt đầu chói chang hơn, rọi xuống bờ cát, chiếu một cái bóng dài lê thê đang bước. Đằng sau, là một cái bóng con con đang lướt đến thật nhanh:
_ Cha, cha. Cha định rời khỏi đây sao?