Chương 151: Đại kết cục
Sớm hôm sau, toàn bộ tất cả các thế lực lớn tại Chân Linh đại lục đều nhận được một tin sét đánh. Hai đại thế lực lớn nhất Nhân tộc đã bị Hiên Viên sơn tiêu diệt, giờ đây Hiên Viên sơn một nhà độc nhất, thống lĩnh toàn bộ Nhân tộc thiên hạ và đang tập hợp đại quân tiến về Trấn Yêu thành.
Trần Cảnh nghe tin này xong thì thở dài, xem ra anh đã đánh giá thấp sức mạnh của Hiên Viên sơn. Ai dè con chó bị dồn vào góc tường lại hóa thành lang sói, cắn trả lại mình.
Ngồi trầm ngân nửa ngày, Trần Cảnh quyết định: “Nhân tộc giờ đây đã không thể kiểm soát, ta cũng không muốn đi đến bước đường này vì dù sao ta cũng từng là Nhân tộc, tuy nhiên vì sự tồn vong của Đào Đô, không thể không làm.”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh lấy ra một lá bùa đặc biệt. Anh đốt nó, lập tức một vết nứt không gian từ từ hiện ra. Phía bên kia vết nứt, Tiêu Cửu và những trưởng lão đứng đầu Đào Đô đã đợi ở đó từ bao giờ.
Trần Cảnh vừa bước vào, Tiểu Cửu đã lên tiếng:
- Chuyện này chung quy do ngươi gây ra, nay đại quân Hiên Viên sơn đã đến tới cửa, ngươi dự tính sẽ làm gì?
Mọi người trong phòng lúc này cũng không ai nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh. Trần Cảnh cũng chỉ mỉm cười, anh bước lại chổ Tiểu Cửu đang ngồi, trước mặt bao người ôm lấy nàng và hôn một cái thật sâu.
Mọi người trong phòng bị phát cẩu lương ăn đến đơ người. Một lúc sau Tiểu Cửu thấy mọi việc quá trớn liền đẩy Trần Cảnh ra. Anh cũng không tức giận mà nắm lấy tay nàng ấy và đặt vào đó một cái mặt nạ hắc hồ.
- Đây là mặt nạ Hắc Hồ làm từ tim Đọa Ngõa. Đó là món quà của ta đến đứa con trong bụng nàng. Nhớ tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, dù sao tiệc vui đến mấy cũng đến lúc tàn, mộng đẹp đến mấy cũng tan. Lời tạm biệt, đôi khi thật khó nói mà!
Tiểu Cửu nghe vậy thì hơi chột dạ, nàng hỏi:
- Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?
Trần Cảnh quay người đi, anh không trả lời câu hỏi của Tiểu Cửu mà nhìn đám người trước mặt mà nói:
- Các vị nghe kỹ lời ta nói đây! Từ giờ, mọi tội lỗi xảy ra ta tới gánh, mọi công lao tạo ra sẽ thuộc về Tiểu Cửu bệ hạ. Nàng là quân vương vĩ đại nhất Đào Đô, từ cổ chí kim chưa bao giờ có! Hãy nhớ thật kỹ điều này!
Nói rồi Trần Cảnh đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, không gian lập tức thay đổi. Chớp mắt Trần Cảnh đã tới trước sân lớn của Thần Nông các, toàn bộ mười vạn binh sĩ đã đợi sẵn ở đây từ bao giờ.
- Ngươi vừa rồi cưỡng chế bản thân tăng lên tu vi, điều này đã phá vỡ cấm chế. Mạng sống của ngươi đang như một dây cháy chậm, ngươi chỉ còn sống được bảy tiếng nữa mà thôi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Trần Cảnh, anh nghe vậy cũng không tỏ ra hoang mang mà hỏi:
-Việc cấp bách, mở cánh cửa không gian dù cho có phù văn dịch chuyển đầu cuối thì vẫn cần tu vi cấp Thần. Thời gian có hạn không thể không liều mạng. Mà nếu ta dung hợp làm một với ngươi, thời gian sống sót tối đa là bao nhiêu phút?
- Ba mươi phút, tuy nhiên việc này đáng sao?
Giọng nói kia trầm trầm vang lên, Trần Cảnh không do dự mà trả lời:
- Đáng chứ! Một đêm xuân sắc giá ngàn vàng, ta không có vàng vậy thì dùng mạng thế vào vậy! Ngươi sợ rồi sao?
- Hừ, chỉ qua là c·hết thôi mà, ta và ngươi đều đ·ã c·hết một lần rồi vậy thì c·hết thêm một lần nữa đã sao? Nhiệm vụ gieo hạt đã xong, đến lúc nhường vũ đài này lại cho thế hệ tương lai rồi!
Trần Cảnh nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Toàn quân nghe lệnh, Táng Thần kiếm trận mở! Hiến dâng mạng sống của các ngươi, hiến dâng linh hồn của các ngươi. Biến thù hận của các ngươi thành kiếm, chúng ta lần này sẽ hủy diệt toàn bộ Nhân Tộc thiên hạ. Đến lúc báo thù rồi!
- Rõ!
Toàn quân hô vang một chữ, Trần Cảnh nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hài lòng. Mười vạn lính này đều là những người có thù với Hiên Viên sơn, đều bước ra từ cuộc thanh trừng đẫm máu ấy. Quá nhiều người đã nằm xuống, quá nhiều đau khổ được tạo ra cho nên ngọn lửa thù hận trong họ chưa bao giờ bị dập tắt.
Trần Cảnh đã sắp xếp cho gia đình, dòng tộc họ chỗ ăn, chỗ ở, gắn kết lợi ích của họ với mảnh đất này. Song song đó là một chính sách luyện quân với tư tưởng thù địch cực đoan. Vậy nên đừng nói là dâng hiến mạng sống của bản thân, cho dù có dâng hiến mạng sống của toàn bộ gia tộc thì bọn người này cũng dám làm. Với họ mà nói, báo thù là tất cả.
Trần Cảnh từ từ bước xuống, đại quân bắt đầu dàn trận thành các nhóm, tạo nên những hoa văn kỳ dị trên mặt đất. Trần Cảnh đi tới đâu, Thiên Ti rải tới đó, tạo thành một mạng lưới liên kết tất cả lại với nhau.
Cơ thể Trần Cảnh lúc này cũng không ngừng biến đổi, hai tai hồ ly cùng chín cái đuôi màu vàng óng bắt đầu phá da thịt mà mọc lên. Mắt của Trần Cảnh cũng chuyển thành màu hổ phách, răng cũng sắc nhọn hơn.
Mỗi bước đi, thiên quân vạn mã cùng chuyển dịch, thành trấn rung động, mây đen giăng kín trời. Bước tới trung tâm, Trần Cảnh ngồi xuống. Anh hít một hơi rồi bắt đầu tính toán:
- Vị trí 1201 độ vĩ bắc, 3920 độ kinh đông. Phạm vi công phá 9.600.000 ki lô mét vuông. Phạm vi xuyên thấu 25 mét tính từ mặt nước biển. Độ cao tối đa đạt được trong điều kiện hiện tại ước tính 10.000 ki lô mét. Linh hồn hóa kiếm, tập trung năng lượng tối đa hóa thành trọng lượng, ước tính mười tấn. Ước tính động năng E = (1/2)*m*v^2…
Một lúc sau, thất khiếu của Trần Cảnh bắt đầu chảy máu nhưng tốc độ tính toán vẫn không hề dừng lại, thậm chí còn nhanh hơn. Tóc anh bắt đầu bạc dần, làn da bắt đầu nhăn nheo. Tốc độ lão hóa của Trần Cảnh nhanh đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
- Đã tính toán xong, tỉ lệ thành công là 99,99 phần trăm. Bắt đầu chu trình! Táng Thần đại trận, kích hoạt!
Trần Cảnh đã loại bỏ mọi cảm xúc cùng suy nghĩ, giờ đây anh chỉ có thể đáp lại như một con robot mà thôi. Trận văn lúc này cũng bắt đầu sáng lên, ánh sáng quét tới đâu, người đứng chỗ đó lập tức c·hết. Linh hồn hóa thành một thanh trường kiếm sáng chói phóng thẳng lên thiên không.
Sau khi người cuối cùng hóa kiếm và bay đi mất, Trần Cảnh cũng t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng. Thân xác anh bắt đầu tan vỡ, tựa như tàn nhang vậy. Từng mảnh, từng mảnh bắt đầu rời ra, hòa vào những làn gió buốt lạnh.
Ở tòa thiên hạ bên kia, mọi người còn đang vui vẻ ăn mừng thắng lợi, người người ra đường ca hát, nhảy múa. Trẻ con đến trường, nô đùa mà không hay biết rằng, ngay trên đầu họ, một mối tại ương đang từ từ lao xuống.
- Bẩm thánh nhân, đài thiên văn thông báo trên trời xuất hiện mưa sao băng! Đây là tín hiệu chiến thắng của chúng ta!
Lão thánh đang xem án thư nghe vậy thì lấy làm lạ, ông bấm bấm ngón tay rồi nói:
- Lạ thật, nếu là mưa sao băng thì ta phải tính ra được chứ. Đây là quẻ khốn tử. Thập tử vô sinh! Mau, ngươi mau dẫn ta ra ngoài!
Lão thánh bấm độn xong hét lên, ông lao ra như một mũi tên và ngước nhìn lên bầu trời, bầu trời chiều tà nhập nhoạng tối lúc này bỗng bừng sáng bởi hàng vạn ngôi “Sao Băng” từ trên thiên không lao xuống:
Lão thánh đứng c·hết trân ở đó, miệng cười lên điên dại:
- Ha ha ha, sao băng! Sao băng cái con mẹ nó! Đây là muốn tuyệt diệt Nhận tộc chúng ta sao? Chúng ta đã làm gì thế này…
“Ầm, ầm, ầm…” Từng thanh phi kiếm nặng nề lao xuống với tốc độ kinh hoàng. Nơi v·a c·hạm ngay lập tức nổ tung, mặt đất cứng tựa như bọt nước, nứt vỡ và hất tung mọi thứ lên. Khung cảnh chẳng khác gì ném một hòn đá lớn vào mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Cơn mưa phi kiếm này cứ như vậy mà càn quét toàn bộ Nhân tộc thiên hạ, nơi nó đi qua chỉ để lại những hố dung nham sâu hoắm. Thành trì, đền đài, đồi núi đều bị san thành bình địa… Nhân tộc từ nay chính thức tuyệt diệt.