Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 36: Hoan lạc địa ngục




Chương 36: Hoan lạc địa ngục

Trần Cảnh chờ đợi câu này mãi, anh vội đứng dậy chắp tay cung kính:

- Vậy thì trăm sự nhờ cả vào Kiến lâu chủ!

Kiến Long cũng vội đứng dậy hành lễ:

- Ấy c·hết, đây là bổn phận của ta. Thánh tử khách sáo rồi, khách sáo rồi.

Sau đó hai người cùng nhau nói chuyện phiếm về việc kinh doanh cũng như tình hình của các thế lực khắp nơi. Trước khi rời khỏi, Kiến Long còn tặng Trần Cảnh một vài lọ ngọc có chứa thuốc bổ thận. Trần Cảnh tỏ vẻ từ chối nhưng tay lại chụp lấy và giấu vào túi áo.

Cửu Nhi thấy Kiến Long đã đi xa thì liền đon đả bước tới, nàng chìa tay ra trước mặt Trần Cảnh và nói:

- Đưa đây!

Trần Cảnh giả bộ làm mặt ngu, anh nói:

- Đưa cái gì?

Cửu Nhi không nói nhiều, nàng dùng đuôi quấn lấy cổ Trần Cảnh và treo lên sau đó lục soát cơ thể. Sao một lúc thì cũng tìm thấy mấy cái lọ thuốc kia ở trong túi áo. Nàng ta lập tức bóp nát nó thành bột vụn rồi gằn giọng:

- Ta đã nói là ngươi không được phép dựa vào ngoại vật rồi còn gì? Việc ngươi dùng thuốc bổ thận sẽ làm cho khí huyết bị vẩn đục, ăn vào sẽ có vị đắng. Ngươi đã không nghe lời ta những hai lần, lần này ta sẽ không nương tay với ngươi nữa.



Trần Cảnh lúc này cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Cửu Nhi, anh vội giãy dụa cầu xin:

- Tiểu thư, tiểu thư tha cho ta! Thực sự là thận ta không được. Không có thuốc bổ này, e rằng ta sẽ suy thận mà c·hết mất.

Tiểu Cửu nghe vậy thì chán ghét, nàng kéo Trần Cảnh lại gần rồi tung một quyền vào ngay hạ bộ của anh. Quyền này không làm b·ị t·hương thân thể nhưng lại tác động trực tiếp vào các dây thần kinh đau đớn.

Trần Cảnh ngay lập tức cong người lại như con tôm, miệng không ngừng nôn khan. Cửu Nhi thấy cảnh này thì dùng những cái đuôi còn lại kéo căng tứ chi của Trần Cảnh ra rồi tung thêm một cú đấm nữa.

- Ngươi có ấn ký của Băng Nhi nên sở hữu khả năng tái sinh mạnh mẽ của Long tộc. Mọi viết thương nếu không phải chí mạng thì sẽ không g·iết được ngươi. Đừng nói suy thận, bây giờ ta móc hai trái thận của ngươi ra thì ngươi vẫn sẽ sống, thậm chí mọc lại hai trái mới tốt hơn. Vậy nên từ giờ ta cấm ngươi uống mấy cái thứ vớ vẩn này, nó sẽ làm vị của ngươi trở nên dở tệ. Lần sau nếu ta nếm phải thứ hương vị đắng ngắt ấy, ta sẽ trực tiếp cắn nát kim thương của ngươi, nhớ chưa?

Trần Cảnh đau đến phát khóc nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đáp:

- Đã nhớ, đã nhớ! Tiểu thư đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…

Cửu Nhi thấy Trần Cảnh lạy lục mình một cách hèn mọn như vậy thì khoái chí, nàng nhếch mép cười rồi nói:

- Tốt! Giờ thì làm tiếp hiệp hai nào.

Nói dứt câu, Cửu Nhi ném Trần Cảnh lên giường như ném một cái túi rác. Trên giường, Miêu Nhị và Băng Nhi đã phục sẵn ở đó rồi. Họ thấy Trần Cảnh bị ném tới thì chụp lấy rồi dùng dây thừng trói tứ chi của Trần Cảnh vào bốn cái chân giường.



Trần Cảnh vội hét lên:

- Từ từ đã, bây giờ có rất nhiều việc…

Miêu Nhị nghe Trần Cảnh nói nhiều thì liền dùng cặp đào tiên của mình đề bịt miệng anh. Nàng ta vừa ôm ghì Trần Cảnh vào lòng vừa nói:

- Cái kế hoạch tái thiết đó của ngươi đã được chúng ta sắp sếp trong lúc ngươi ngất đi. Từ Đào Đô đến nơi này rất xa, dù cho liên tục dùng cổng dịch chuyển thì cả đi cả về mất hơn hai tháng, huống chi lần này thành chủ mang theo toàn bộ thân binh của mình. Vậy nên hiện tại không có việc gì của ngươi ở đây cả.

- Ưm ưm…

Trần Cảnh cố há miệng nói gì đó thì Miêu Nhị càng ôm chặt, Băng Nhi lúc này lên tiếng:

- Cái Lưỡng Cực Phú Sinh trận của ngươi quả thật là cao tay, dựa vào thế nước trên dưới, đào kênh mở, kênh ngầm… Tận dụng tối đa địa hình tự nhiên. Nhưng với sức dân phu bình thường thì phải mất cả chục năm. Tình huống cấp bách, ta đã lấy toàn bộ linh dịch còn lại trong nhẫn để thuê đội ngũ xây dựng tốt nhất Minh Nguyệt thương hội. Bọn họ đều là người tu hành nên sẽ chỉ mất khoảng một năm để hoàn thiện.

“Nhép, nhép, nhép…” Trần Cảnh bực mình vì không nói được, anh liều mạng liếm mút quả đào tiên căng mọng trong miệng.

- A! Ngươi hư thật đó…

Miêu Nhị bị liếm mút thì nhột nhột, nàng không đề phòng trước lên rên lên một tiếng rồi thả lỏng tay ra. Trần Cảnh nhân cơ hội đó quay đầu ra chỗ khác mà thở:

- Hà hà! Ngộp c·hết ta rồi… Vậy còn việc tuyển binh và khai hoang thì sao?

Cửu Nhi lúc này cũng đã leo lên giường, nàng vừa xé quần áo của Trần Cảnh vừa nói:



- Đám tàn phế ấy đã được đưa đến phòng thí nghiệm để thử tái tạo bộ phận thay thế. Phương pháp vẫn là theo cách mà ngươi truyền đạt khi trước, đã có vài tín hiệu khả quan. Gia đình của họ cũng đang được di chuyển đến núi Tử Trúc để dựng nhà, khai hoang. Thiết kế phố thị và cống rãnh ngươi đã vẽ từ trước nên có thể bắt tay vào ngay lập tức. Ngoài ra chúng ta còn tạo ra được thịt sạch bằng cách nuôi cấy mô, các tửu lâu của Minh Nguyệt thương hội đã bắt đầu bán loại thịt này từ hai hôm trước.

Trần Cảnh nghe báo cáo tiến độ thì há hốc mồm, anh lắp bắp:

- Nhanh như vậy? Ta còn nghĩ phải mất vài tháng thậm chí là một năm để có những bước đi đầu tiên cơ đấy!

Cửu Nhi nhìn Trần Cảnh một cách khinh thường rồi nói:

- Nhanh như vậy là do bản thiết kế mà ngươi đưa rất chi tiết, kiến thức mà ngươi truyền cho chúng ta cũng khá đầy đủ. Như ngươi nói đó thôi, công nghệ của chúng ta đạt đến nền văn minh cấp ba, còn công nghệ của ngươi lại chỉ là tiệm cận cấp một nên miễn là đầy đủ thông tin thì việc phục chế lại nó chỉ qua là chuyện đơn giản.

Trần Cảnh lúc này thở dài, anh cảm thấy bản thân hình như rất là lạc hậu thì phải. Cửu Nhi thấy vẻ mặt này thì cười nhẹ, nàng vuốt ve kim thương của Trần Cảnh mà an ủi:

- Không cần tủi thân như vậy, tính ra là vì ngươi đã dung hợp thành công khoa kỹ với thần thông nên chúng ta mới có thể đi nhanh và xa như vậy. Ngươi là người mở ra một chân trời mới, dung nhập thành tựu của cả hai nền văn minh. Nếu có mấy lão học giả kia ở đây, chắc chắn cũng phải kính cẩn gọi ngươi hai chữ Thiên Sư!

Trần Cảnh nghe vậy thì liền vui cười toe toét, anh định cử động tay một chút nhưng không được, Miêu Nhị cười tà rồi ngồi lên ngực Trần Cảnh mà nói:

- Vậy nên công việc duy nhất ở hiện tại chính là củng cố tu vi. Từ giờ cho đến khi thân binh mà tiểu thư xây dựng tập hợp đầy đủ thì công việc của ngươi chính là nằm yên ở đây. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ nhẹ nhàng mà. Trói ngươi lại chỉ qua là vì Băng Nhi vẫn chưa khống chế tốt lực đạo, đợi khi em ấy quen rồi thì sẽ thả ngươi ra. Còn giờ thì, ăn thôi…

Một tháng sau, khi những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống thì cũng là lúc cánh cửa phòng một lần nữa mở ra. Trần Cảnh hai chân run rẩy, lết từng bước khó nhọc ra ngoài ban công phía trước. Cơ thể anh gầy gò và tiều tụy thấy rõ. Khoảng thời gian này quả thực không khác gì ở dưới địa ngục. Địa ngục của sự mềm mại, ướt át cùng với sự hoan lạc và đau đớn không hồi kết.

Trần Cảnh cứ đứng đó mà hít thở, cái không khí lạnh giá, khô hanh này làm anh cảm thấy thật là dễ chịu. Cửu Nhi lúc này ở trong phòng bước ra, nàng lấy tay phủi phủi những bông tuyết vương trên tóc Trần Cảnh mà nói:

- Cơ thể ngươi bị suy kiệt khá nhiều, nghỉ ngơi điều tức một chút đi. Ta biết linh thai của ngươi lúc nào cũng tràn ngập linh khí, hút mãi không hết nhưng cơ thể ngươi suy cho cùng vẫn là có cực hạn của nó.