Chương 37: Làm ăn lỗ vốn
Miêu Nhị theo phía sau liên tiếng tiếp lời:
- Ngươi quá yếu! Trong ba chúng ta, chưa một ai đậu thai cả. Khoảng cách về chủng tộc khiến việc đậu thai đã khó, nay thêm khoảng cách về tu vi cùng sức khỏe khiến cho việc thụ thai ngày càng trở nên khó khăn hơn. Trước khi tiểu thư đăng quang, ngươi nhất định phải làm tiểu thư mang thai của ngươi, nếu không tiểu thư buộc phải chọn người khác làm hậu theo yêu cầu của các tộc.
Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ mỉm cười:
- Con đường xưng vương chính là như vậy, ngai vàng là chiếc lồng bao bọc lấy quân vương. Có cả thiên hạ nhưng cũng đồng thời không có gì cả. Tiểu thư biết không, ta là một người rất ích kỷ. Tuy ngoài miệng nói là tiểu thư chọn ai cũng được nhưng ta vẫn luôn hy vọng người đó là ta. Vì vậy, bất kể tên nào khác muốn lên giường với tiểu thư, mặc kệ hắn là ai, có thân phận gì thì cũng đều phải vượt qua trước. Nếu hắn xứng đáng, tiểu thư đồng thuận thì ta sẽ lui lại phía sau. Còn nếu không xứng hay tiểu thư không mong muốn, vậy thì ta sẽ g·iết hắn, g·iết cha mẹ hắn, g·iết cả dòng tộc nhà hắn, g·iết luôn những ai ủng hộ hắn. Đến một g·iết một, đến mười g·iết mười!
Băng Nhi lúc này cũng bò ra, nàng ta hóa nhỏ rồi quấn quanh cổ Trần Cảnh, nhìn thoáng qua thì cứ như một cái khăn len màu bạc vậy.
- Chẳng phải như vậy rất là tàn nhẫn sao? Giết nhiều như vậy không sợ nghiệp chướng, nhân quả báo ứng sao?
Băng Nhi nằm đó đu đưa lên tiếng. Trần Cảnh xoa xoa đầu nàng trả lời:
- Băng long hiện thế, thiên hạ đại loạn. Ta giờ đang quấn một con băng long như quấn dây thòng lọng treo cổ đây. Hiện tại chẳng phải ta chính là nghiệp chướng, chính là báo ứng của toàn bộ thế gian hay sao? Vậy nên chả có lý do gì phải sợ cả, người muốn chúng ta c·hết còn ít sao? Tất nhiên người muốn chúng ta sống cũng rất nhiều.
Trần Cảnh trầm ngâm một lúc, anh dùng ngón tay ấn ấn lên người Băng Nhi như ấn tấm bóng khí chống sốc. Tuyết rơi ngày càng dày, anh vẫn ở đó mà ngắm nhìn khoảng trời đông u ám.
- Mấy vị tiểu thư cần nhớ một điều, g·iết một người là s·át n·hân, g·iết trăm người là ma đầu nhưng khi số n·gười c·hết lên tới hàng vạn thì kẻ g·iết người sẽ không còn được gọi với cái tên ô uế như vậy nữa. Lúc này họ sẽ mang trên mình những cái tên như anh hùng, tướng quân, đế vương, lãnh tụ… Họ sẽ trở thành tín ngưỡng, tư tưởng, trở thành thứ khiến người ta sợ hãi, sùng kính, và tôn trọng. Đó chính là điều điên cuồng của c·hiến t·ranh, là chân ngôn của thời loạn thế.
Cửu Nhi nghe vậy thì gật gù cho là phải:
- Nhưng điều này chỉ có thể áp dụng trong loạn thế, khi hòa bình lặp lại, trật tự được dựng lên vậy thì không còn chỗ cho anh hùng “Sát Nhân” nữa. Lúc này nó cần những anh hùng “Cải Cách” mang đến sự mới mẻ, sự sáng tạo, sự phát triển và sự phồn vinh.
Trần Cảnh lắc đầu, anh thở dài nói:
- Anh hùng “Cải cách” thời bình cần, thời loạn lại càng cần hơn. Xóa bỏ hủ bại, tiến tới ánh sáng không phải là mục đích cuối cùng sao. Không có nó, cuộc chiến của chúng ta chả có ý nghĩa gì cả. Xưa nay triều đại đổi ngôi, cái sau luôn tốt hơn cái trước. Nay Đào Đô đã mục nát tới tận xương tủy, thế hệ cũ đã lui lại phía sau vậy thì thế hệ mới như chúng ta phải đứng lên xây dựng lại nó.
Trần Cảnh vừa nói vừa xoay người, tay chắp sau lưng tạo vẻ thần bí, tiêu sái. Tựa như một vị nho gia đang bình phẩm chuyện thiên hạ vậy. Ba vị tiểu thư thấy cảnh này thì lộ ra một ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Trần Cảnh bị họ làm mất hứng thì thôi làm màu, anh bước tới ôm chầm lấy Miêu Nhị mà hít, mà nắn.
- Ha ha, mấy vị tiểu thư không có chút hài hước nào cả. Nói thẳng ra thì miếng bánh “Thiên hạ” này lớn như vậy, ta cũng muốn được cắn một miếng.
- Hừ!
Miêu Nhị nghe Trần Cảnh nói thẳng như vậy thì chỉ khịt mũi một cái rồi hất tay anh ra. Trần Cảnh cũng không trêu nghẹo mấy cô tiểu thư này nữa mà bước vội xuống lầu. Nơi anh hướng đến chính là khu thí nghiệm bí mật kia.
“Két” cánh cửa sắt nặng nề vang lên trong một căn hầm tăm tối. Trần Cảnh khoác lên mình chiếc áo choàng trắng quen thuộc.
- Rất vừa vặn, không khác gì chiếc áo blouse mà ta thường mặc kiếp trước cả.
Trần Cảnh quay qua Miêu Nhị mà tán thưởng không thôi, vì đây là cái áo do chính nàng ấy tự may. Ban đầu Trần Cảnh nghĩ ba vị tiểu thư này chỉ là “Búp bê sứ” nhưng càng tìm hiểu sâu anh càng kinh hãi.
Cầm, kỳ, thi, họa hay võ, đan, y, độc cả ba đều tinh thông. Ngoài ra họ còn được dạy về chính trị, kinh tế, binh pháp,… Ngay từ bé. Phải nói là văn võ song toàn, là một hình tượng hoàn hảo, không thể tìm thấy chút nhược điểm nào.
- Bái kiến thánh tử!
Thấy nhóm Trần Cảnh bước vào, mọi người lập tức dừng công việc mà cúi chào anh. Trần Cảnh bước tới một bức tường dán chi chít giấy, chỉ, cùng hình ảnh hỗn loạn.
“Thiên nhãn mở! Cái gì! Chỉ có một tháng mà mọi người đã đi xa đến vậy rồi sao? Thậm chí đã bắt đầu khai phá lĩnh vực vượt giới hạn hiểu biết của ta! Ha ha ha! Quả là núi cao còn núi cao hơn, ta mãi mãi là một kẻ ngốc…”
Trần Cảnh dùng nhãn thuật quét qua một lượt thì thảng thốt, tam quan cùng sự kiêu ngạo của anh ngay lập tức sụp đổ. Trần Cảnh lúc này như chìm vào cơn phê, anh nhìn bức tường hỗn loạn này mà hai hàng lệ lăn dài.
- Cảm động quá sao? Đây mới chỉ là một góc của nó mà thôi. Chúng ta ở Đào Đô đã tập hợp tất cả các vị học giả, thánh nữ, tiên đế để nghiên cứu về nó. Lúc nào ngươi thử nghé qua mà xem một chút.
Một giọng nói yêu mị phát ra từ góc phòng, người bước tới chính là Nguyệt Hoa tiên đế. Trần Cảnh lúc này chỉ liếc nàng một cái rồi lại nhìn chăm chú vào bức tường, đây là thứ mà anh đã dùng thanh xuân của mình để theo đuổi suốt hai kiếp người. Vậy mà mới chỉ một tháng mà người ở đây đã giải được thậm chí còn đi xa hơn thế. Điều này làm Trần Cảnh buồn vui hỗn tạp.
Nguyệt Hoa tiên đế thấy Trần Cảnh vô lễ thì cũng không trách phạt, nàng vỗ vỗ vai Trần Cảnh an ủi:
- Ngươi là người mở đường, chúng ta ngồi trên vai ngươi nên mới có thể đi được xa như vậy. Để thưởng công, chúng ta quyết định theo ý ngươi, sẽ không có một cao thủ nào trên phá hư cảnh tham gia vào trận đoạt đích này. Ngoài ra,…
Nguyệt Hoa hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ:
- Nhất khí phường của Đào Đô đã chế tạo xong v·ũ k·hí cho ngươi, quy cách và số lượng tối đa là năm ngàn bộ cơ giáp cùng đao dài, một ngàn pháo điện từ cá nhân, mười pháo điện từ công thành. Ngươi không được mở rộng q·uân đ·ội vượt quá năm ngàn lính, cũng không được phép rèn đúc v·ũ k·hí hay truyền dạy kiến thức chế tạo nó ra ngoài. Từ giờ, mọi nghiên cứu của ngươi sẽ do Nguyệt Hoa ta cai quản. Nếu làm trái, hậu quả có lẽ ngươi đã biết.
Trần Cảnh lúc này sững người, đây là tiêu chuẩn quái quỷ gì vậy? Anh vội lên tiếng phản bác:
- Bệ hạ! Người làm vậy không thấy bất công sao? Một thánh tử có thể chiêu binh lên tới một vạn. Ngoài ra…
Nguyệt Hoa trừng mắt, nàng giơ tay bóp miệng Trần Cảnh mà nói:
- Ngươi có ý kiến về mệnh lệnh của các vị tiên đế?
Trần Cảnh cảm thấy xương hàm mình đang kêu lên răng rắc thì liền liều mạng lắc đầu. Nguyệt Hoa lúc này mới chịu buông tay, nàng đe dọa:
- Ngươi nên biết vị trí của mình, nếu không phải vì tạo hóa đại đạo cùng tương lai của Cửu Nhi thì ta đã thiến ngươi rồi. Thứ v·ũ k·hí của ngươi quả thực rất mạnh, nó kết hợp cả công nghệ v·ũ k·hí nóng của ngươi và v·ũ k·hí phù văn của chúng ta. Vậy nên phân cấp của nó đã là thần khí chứ không còn là v·ũ k·hí tiên gia bình thường nữa. Vậy nên để công bằng, quân số của ngươi bắt buộc phải giảm một nửa.