Chương 12: Họa phù 3
Tiểu Cửu lúc này đã ngồi không yên, nàng nhún qua nhún lại rồi liền liếm mũi mấy cái, hai cái tai dài thì lắc lắc tỏ vẻ như đã tìm được một thứ thú vị:
- Ra vậy, ngươi quả là thiên tài đấy Trần Cảnh à. Cách làm của ngươi rất cồng kềnh nhưng nếu có khuôn thì người thường cũng có thể sản xuất hàng loạt tiên binh, thần binh cấp thấp với tốc độ chóng mặt… Rất thích hợp cho c·hiến t·ranh!
Trần Cảnh nghe vậy thì cười cười nói:
- Cách này cũng không phải hoàn toàn do ta nghĩ, ta đã đọc nó ở trong sách và hoàn thiện nó thôi. Người đặt nền móng cho nó không phải ta mà là một người khác, người này tên là Linh Lộc. Chả hiểu sao ông ấy không hoàn thiện nó, có thể là do nó không có giá trị thực tiễn. Binh khí tạo ra theo cách này cao nhất cũng chỉ là tam phẩm. Tứ phẩm trở nên bắt buộc phải dùng hồn phách hoặc vật liệu tương đương làm mạch dẫn vì như vậy mới chịu tải được một lượng lớn linh khí lưu thông. Với tu sĩ kim đan mà nói thì tam phẩm binh khí, phù văn dập khuôn lại kém bền như vậy thì chả khác gì rác.
Miêu Nhị lúc này cũng đã thu tay lại, nàng ngước mắt hỏi Trần Cảnh:
- Vậy tại sao ngươi còn hoàn thiện chúng? Rồi còn y thuật và đao pháp nữa…
Trần Cảnh nhìn nàng một cái rồi hai tay vòng lên phía trước bắt lấy hai quả đào tiên. Miêu Nhị bị t·ấn c·ông bất ngơ thì lập tức phản kháng nhưng thấy Trần Cảnh đã chiếm được tiên cơ cùng với cảm giác này cũng dễ chịu nên liền để Trần Cảnh thích làm gì thì làm. Vừa xoa bóp nhẹ nhàng cho Miêu Nhị, Trần Cảnh vừa nói:
- Thì tiểu thư thấy đó, dùng hồn khí để luyện mạch dẫn tuy nhanh nhưng rất khó tinh chỉnh. Ngược lại khắc nó ra tuy chậm nhưng vừa luyện được sự tập trung lại dễ dàng thêm thắt hay loại bỏ theo ý mình. Bằng cách này ta có thể thuấu hiểu hơn về nó. Còn về Y thuật thì ta họ Trần. Phạm gia chuyên trận pháp và Lý gia chuyên y thuật, họ đều là lão tổ tông khai sinh ra họ Trần của ta.
Cửu Nhi lúc này hình như sực nhớ ra điều gì đó: “Trần Cảnh, đúng rồi sao ta lại quên hắn họ Trần nhỉ? Báu vật, ta bắt được một báu vật rồi. Nhân tộc ba nhà sau trận Táng Thần sơn thì anh tài suy kiệt, nay bắt được một tên có huyết mạch tốt thế này, hơn nữa hắn có nhiều kiến thức lạ lẫm, sau này chắc chắn sẽ là một thanh đao tốt để ta lấy lại hoàng vị. Đêm nay ta với Miêu Nhị cần phải vắt kiệt hắn, tốt nhất là đậu được song thai. Chỉ cần sinh hạ được một thế hệ kiêu hùng, bọn dòng thứ kia chắc chắn sẽ phải câm miệng.”
“Pi…i…i!” Tiếng van xả khí kêu lên báo hiệu bữa ăn sắp bắt đầu. Trần Cảnh buông Miêu Nhị ra rồi bước đến bên nồi. “Xì” nắp nồi mở ra, một làn hơi nước trắng đục phun ra nghi ngút, mang theo hương thơm của rau củ cùng gia vị khiến cho bụng ba người kêu lên ọt ọt.
- Bữa sáng đã hoàn thiện, hôm nay chúng ta sẽ ăn súp rau củ cho dễ tiêu hóa. Mời hai vị tiểu thư dùng bữa!
Trần Cảnh vừa nói vừa múc súp ra bát. Khoai bị nấu chín nhừ, tan vào nước dùng tạo thành một hỗn hợp sền sệt, vàng óng. Các loại rau của cũng được nấu mềm nhưng vẫn giữ được cấu trúc hoàn hảo. Chúng nổi lên, lấp ló trên nền súp vàng tựa như một rương vàng thu nhỏ với rất nhiều bảo ngọc tô điểm bên trên vậy.
“Phù, phù…Xụp, xụp…” Miêu Nhị và Cửu Nhi thi nhau xì xụp, vừa thổi vừa húp hết bát này đến bát khác. Bọn họ là những chủng tộc mạnh mẽ, năng lượng mà họ tiêu thụ qua đó cũng rất lớn cho nên hình như nồi súp nhỏ này không đủ để hai cô nàng ham ăn kia lót dạ.
Trần Cảnh lắc lắc đầu, anh cũng ngồi xuống múc cho mình một bát. Vị khoai béo ngậy, ngọt lịm. Rau củ dại cũng rất mềm, một số loại còn giữ lại được cấu trúc giòn dai của mình, nhai sựt sựt rất đã. Chỉ tiếc là gia vị không đủ.
Trần Cảnh ăn một bát mà đã thấy no căng. Anh nhìn hai cô nàng kia đang thi nhau hủy diệt nổi súp mà cười trừ một cái. Cảnh tượng này trước đây ở Thần Nông Các hình như là chuyện mỗi ngày, thật quen thuộc biết bao.
Nữ vương thành chủ bên kia nhìn đám người Trần Cảnh vui vẻ ăn cơm thì cũng không nhịn được mà liếm mép một cái. Nhưng nàng ấy là vương, chút ham muốn nhỏ này cũng không thể để lộ cho người khác thấy được. Nữ vương thành chủ gõ gõ vào mặt kính để phóng to chén súp kia ra, nàng nhìn chằm chằm vào đó rồi hỏi:
- Thanh Tuyết, chị là người giỏi phù văn và trận pháp nhất ở đây! Chị thấy tên đệ tử của người đó thế nào, dùng được không?
Nữ vương nhìn về một nữ nhân đeo mạng che mặt, dáng người quần áo và màu lông của người này giống thành chủ y như đúc. Người này bước lại phía tấm gương, chỉ tay vào mà nói:
- Ngu dốt vô tri hoặc là cao thâm khó dò! Ngay cả ta cũng không nhìn thấu. Phù văn đúng là có phân chia và xếp loại, nhưng không phải như vậy. Mạch dẫn mà hắn nói chúng ta gọi là Phù Minh Ngọc Đạo, tuy hắn giải thích khá giống những gì ta học và lĩnh ngộ nhưng có vài chỗ lại rất khác, thậm chí có thể xem là rác rưởi. Là hắn ngộ tính không đủ hay là ta giác ngộ chưa tới, khó mà phán định. Ta cảm thấy hắn còn giấu thứ gì đó.
Nữ vương thành chủ nghe vậy thì trầm ngâm, nàng nhìn người kia một lúc rồi lên tiếng:
- Chị có thể dùng Dịch Thần Thức mà phải chứ? Nếu là hai đứa nhóc kia thời khì đỉnh phong thì chuyện này rất khó nhưng giờ chúng đã bị phế, không khác người thường là mấy. Nhưng để đề phòng hãy tạo liên kết một chiều và chỉ mượn miệng để hỏi thôi, hạn chế tối đa sự hiện diện nhất có thể. Đây có thể là cơ hội để hai ta đột phá bình cảnh bấy lâu nay.
Người kia chần chừ một lúc rồi nói:
- Có thể, nhưng vì khoảng cách quá xa dù có có Không Nguyệt Kính của em giúp đỡ thì ta cũng chỉ có thể tạo được một liên kết nhỏ trong vòng mười giây. Vừa đủ để hỏi một câu mà không để lại dấu vết gì.
Nữ vương nghe vậy thì gật gật đầu, nàng đưa tay xuyên qua mặt kính, điểm vào hình chiếu Miêu Nhị ở trong đấy rồi kéo ra một sợi chỉ đỏ. Người kia cầm sợi chỉ ấy cột vào ngón út của mình rồi bắt đầu niệm chú.
- Vân tụ trúc diệp, vân tụ trúc diệp! Thiên không tứ phương, kết phong Miêu Nhị…Khởi!… Trần Cảnh, ngươi vì sao lại phân phù văn ra nhiều loại như vậy? Không giống trong sách gì cả!
Bên kia, Miêu Nhị đang xì xụp ăn xúp bỗng nhiên bỏ bát xuống mà hỏi:
- Trần Cảnh, ngươi vì sao lại phân phù văn ra nhiều loại như vậy? Không giống trong sách gì cả?
Nàng ta nói xong thì lại xì xụp ăn súp, Trần Cảnh nghe vậy thì cũng chủ nghĩ rằng có lẽ cô nàng này cũng từng học qua nên hỏi nên cứ vô tư trả lời:
- Có gì đâu, trong sách tiểu thư đọc phân loại như vậy là đúng, nhưng nó chỉ đúng khi ta nhìn phù văn như là một hình vẽ mà thôi. Nếu xem phù văn là một vật sống, hình dáng là máu thịt, các tụ điểm khởi nguyên là xương cốt, mạch dẫn là kinh mạch thì những thứ trong sách viết đều là rác rưởi.
Nói rồi Trần Cảnh đem cái bát đến trước mặt hai người, hai người cũng bỏ ăn mà nhìn vào trong bát. Trong đó có một khối khoai hình vuông. Trần Cảnh chỉ vào khối khoai đó mà nói:
- Khối khoai này có sáu mặt nhưng chúng ta dù quan sát từ hướng nào cũng chỉ thấy ba mặt. Phù văn cũng tương tự vậy, đó là cách mà ưa giờ mọi người vẫn luôn quan sát chúng. Ta đã nghĩ là tại sao không quan sát cả sáu mặt cùng lúc vậy là ra bóc nó ra!