Chương 11: Họa phù 2
Trần Cảnh nói tới đây thì im lặng. Mọi người đang quan sát cùng Cửu Nhi bắt đầu khó chịu. Trần Cảnh vẫn không nói, anh ngước mắt nhìn Miêu Nhị và cười tà.
Miêu Nhị ngay lập tức hiểu Trần Cảnh muốn gì vậy là đành phải bước đến và ngồi vào lòng Trần Cảnh. Trần Cảnh giơ tay chộp lấy hai quả đào lông này, nó rất khác so với Cửu Nhi. Cửu Nhi là Thần tộc nên hóa thân của nàng rất hoàn hảo, ngoài tai và đuôi thì cơ thể giống Nhân Tộc những chín phần. Còn Miêu Nhị là Yêu tộc, không có hóa thân nên cơ thể của Miêu Nhị vẫn giống thú hơn là người, điển hình là lớp lông mềm mượt cùng hộp sọ đặc trưng. Ngoài ra còn có đệm thịt, móng vuốt, răng nanh… Nhìn chung trông rất giống các cô nàng Furry trong manga Nhật Bản.
Trần Cảnh vừa xoa đào bên này lại nắn đào bên kia, hai tay hai trái mà lòng khoan khoái lạ thường. Anh cao hứng nói tiếp:
- Trận pháp chỉ qua là khắc phù văn lên thiên địa, mô phỏng lại cách mà tu sĩ xuất ra thần thông. Về lý thuyết mà nói thì người thường chỉ cần biết điêu khắc cũng có thể làm được.
“Thực tế thì Trận pháp thực ra giống một cái bảng mạch, phù văn là các con chip, linh khí điện. Người thường không tạo được Trận pháp là vì thiếu tấm đồng để kết nối các con chíp lại với nhau. Nhưng giải thích cho họ sao đây…”
Trần Cảnh lúc này rời vào trầm tư, tay vô thức xiết chặt lại. Hai người kia thấy Trần Cảnh ngắt nụ mình hơi mạnh tay thì định đấm anh một cái nhưng thấy vẻ mặt suy tư của Trần Cảnh thì liền ngừng lại.
- Chịu khó chút, hình như hắn gặp vấn đề gì đó nan giải!
Cửu Nhi truyền âm cho Miêu Nhị. Nàng biết cơ thể của Miêu Nhị vốn n·hạy c·ảm, đặc biệt là chỗ đó nên tuy Cửu Nhi chỉ thấy hơi nhói nhói thì hẳn là Miêu Nhị đang rất đau. Nhưng vì đại cục, đành để Miêu Nhị chịu khổ chút vậy.
Trần Cảnh thấy có gì đó cứ nhúc nhích không ngừng thì vội buông tay. Biết mình vừa làm đau Miêu Nhị, Trần Cảnh trong lòng quặn thắt. Anh vội giang tay ôm Miêu Nhị và Cửu Nhi vào lòng, để hai nàng lại gần cổ mình mà nói:
- Thật xin lỗi hai vị tiểu thư! Hãy uống máu ta đi, nó giúp hai người lành lại v·ết t·hương và xu đi đau đớn.
Cửu Nhi thở dài, nàng không cần. Nhưng Miêu Nhị nghe vậy lòng sôi máu. Nàng ta há miệng ngoạm lấy vai Trần Cảnh. Vết cắn này sâu đến tận xương khiến Trần Cảnh phải nhăn mặt.
Tuy vậy anh đã chuẩn bị trước, ngắt kết nối với thần kinh vùng vai nên chả đau gì cả. Nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ đau lắm.
Trần Cảnh thấy Miêu Nhị quyết chí trả thì thì đành chịu, anh sợ nàng nghẹn nên dùng tay còn lại vỗ vỗ nhẹ vào lưng Miêu Nhị. Mục đích ban đầu là an ủi nhưng sau đó cái tay không tự chủ mà dần dần thấp xuống. Cuối cùng ngừng lại ở mông Miêu Nhị và ngự luôn ở đó.
Miêu Nhị thấy Trần Cảnh bóp mông mình thì càng cắn mạnh hơn, hút nhiều máu hơn để trả thù. Được một lúc thì Miêu Nhị không thể hấp thụ được thêm nữa liền buông Trần Cảnh ra. Nàng ta hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn ngồi lại trong lòng Trần Cảnh mà không rời đi. Tuy vậy lần này một tay của nàng nắm lấy đũng quần của Trần Cảnh. Móng vuốt của nàng bật ra, xuyên qua vải và cạ vào kim thương làm Trần Cảnh rùng mình nổi gai ốc.
Trần Cảnh bị dạy dỗ cho ngoan, tạm thời không dám tự ý hái trộm đào nữa. Anh bắt đầu cười làm lành:
- Hì hì hì… À quay trở lại chuyện lúc trước, ta tự hỏi họ tại sao người thường không làm được và bắt đầu thử nghiệm. Cuối cùng ta phát hiện đó là do hình dạng, độ nông sâu và cách kết nối phù văn. Giống như thế này!
Trần Cảnh nhấc tay, Vong Xuyên dài ra và đâm xuống mặt đá. anh khắc ba cái ô vuông sau đó cắt tay cho máu chảy vào.
- Nhìn này, hãy xem ba hình này là phù văn và máu ta là linh khí. Hình đầu tiên vết khắc không đồng đều, mặt đá vát mà lại khắc nông, máu không lan ra được. Hình thứ hai, thì vật liệu bị đứt quãng, máu tuy chảy đến đồng đều như không cách nào liên kết được. Hình thứ ba này thì hoàn hảo nhưng nó lại không có thứ kết nối hay ổn định thích hợp, máu chảy từ ta không được điều tiết, nên nó cũng không hoạt động được.
Sau đó Trần Cảnh lại khắc một cái vòng tròn nông sau đó nhỏ máu xuống, rất nhanh vòng tròn biến thành một cái đĩa đầy máu và nhấn chìm ba hình vẽ này. Hình vẽ thứ nhất và thứ ba lập tức phát sáng nhẹ.
- Phát hiện ra điều này vậy nên ta lập ra một trận pháp phụ, thay vì phải ngồi kết nối từng cái một và đợi nước chảy vào thì ta nhúng tất cả vào trong nước. Miễn là khuyết điểm của phù văn không quá lớn thì trận pháp phụ này vẫn giúp nó hoạt động được. Nhưng cách này chỉ giúp phàm nhân kích hoạt trận pháp nửa mùa mà họ vẽ, không thể phát huy uy lực.
Trần Cảnh dứt lời liền huy kiếm chém phẳng lại hòn đá rồi tiếp tục khắc, lần này là khắc một phù văn hỏa thành một con dấu nổi.
- Một hôm ta đi qua một tiệm bánh, ta thấy họ đổ bột vào khuôn sau đó làm ra hàng trăm chiếc bánh giống nhau y đúc. Vậy là ta nghĩ tại sao không làm khuôn rồi in phù văn ra. Sau đó ta bắt tay vào làm một vài con ấn hỏa và bôi mực rồi in ra giấy. Và kết quả khiến ta rất hài lòng, đặt Chân Linh xu lên giữa phù văn, vết mực trên tờ giấy ngay lập tức sáng lên và b·ốc c·háy.
Để chứng minh, Trần Cảnh liền nhỏ một ít máu lên trên phiến đá, cái con ấn kia lập tức nóng đỏ và tỏa ra hơi ấm nhưng chỉ khoảng ba giây.
- Cuối cùng ta thử khắc hết tất cả các phù văn và trận pháp sau khi có được bản khuôn hoàn mỹ thì ghi nhớ tỉ lệ của chúng. Sau này chỉ cần xem xét độ cứng của vật liệu và tính toán một chút, rồi gửi thông tin đến Vong Xuyên, nó sẽ tự biết mình phải làm gì.
Cửu Nhi nghe đến đây thì liền hỏi ngay:
- Trần Cảnh à, ngươi quả là thiên tài. Nhưng ta vẫn không hiểu, làm sao ngươi lại có thể kích hoạt chúng, đâu có gì hết nối chứ?
Trần Cảnh cười cười, anh giơ kiếm chém ngang. Lớp đá ngay lập tức bị tách ra, để lộ một hệ thống lỗ nhỏ li ti chứa đầy máu ở bên trong.
- Ta không phải thiên tài, người sáng tạo ra hệ thống phù văn này mới chính là thiên tài, ta chỉ qua là dùng mánh khóe để múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Dùng nguyên khí hóa thành phù văn, nguyên khí sau khi chuyển thành linh khí thì ngay lập tức di chuyển hỗn loạn nhưng cuối cùng lại tụ về một vài điểm, tạm gọi là điểm khởi nguyên. Từ điểm này, linh khí mới bắt đầu dựng lên phù văn, từng lớp bồi từng lớp giống như là tằm nhả tơ vậy. Phù văn được khắc trên đá thì có sẵn hình dạng nhưng lại không có mạch linh khí, giống như có cả hồ nước nhưng không có ống dẫn, ruộng đồng vẫn c·hết khô.
Trần Cảnh nói tới đây thì chỉ tay vào đống lỗ nhỏ li ti kia mà nói:
- Vậy nên ta dựa vào việc ấy, xuất phát từ điểm khởi nguyên tạo ra một mạng lưới ống dẫn giống y đúc như vậy. Nên khi máu có chứa nguyên khí nhỏ xuống, chảy vào ống sau đó lan đi khắp nơi và cuối cùng kích họa nó. Các trận sư có thể dùng hồn khí, thần thức để thay ống dẫn, nhưng điều này cần ngộ tính cao kèm thiên phú. Ta không có nên chọn cách này, như vậy làm một lần nhàn cả đời. Tất nhiên đồ tạo ra theo cách này sẽ không bền, cũng không chịu tải lớn được nhưng đổi lại thì nó rất tiện và tốn ít năng lượng và có thể sản xuất tự động.