Chương 18: Súng Hỏa Mai
Chớp mắt một cái đã tám tuần trôi qua, tức đã là hai tháng. Vũ Văn Phong lúc này cũng đã hoàn toàn ngoan ngoãn thuần phục Minh Tùng, một điểm cũng không dám làm phản, tượng binh của Bùi Phương Xuân thì đã bước vào giai đoạn huấn luyện. Mọi chuyện giờ đã vào gồng quay vốn dĩ của nó, Minh Tùng cũng rảnh tay hơn để luyện bài quyền Ưng Long Thiên Sát của mình.
Đang lúc luyện thì đột nhiên trong đầu Minh Tùng lại hiện lên hình tượng một ống thiết dài, đầu khoét một lỗ, trong thì giống như pháo hoa nhưng khi phóng ra lại có uy lực c·hết người. Nghĩ rồi Minh Tùng chạy vội vào trong nhà lấy ra mực và bút vẽ lại hình dáng ấy kẻo quên.
Hắn ngắm nhìn bản vẽ rồi tiến hành cải tiến cho nó thêm phần cầm bằng gỗ ở dưới. Minh Tùng sau đấy đem bản vẽ giao cho một người thợ rèn lành nghề trong làng, hắn hỏi:
- Theo ngươi thì bản thiết kế này có làm được không?
Người thợ rèn ở làng Tu tên Gậm Gân đáp:
- Chúa công muốn làm gì với v·ũ k·hí này? Vũ khí này thân thì dài, đầu thì rỗng, rõ là không thể bì được với chùy phủ trên chiến trường, chúa công tại sao lại muốn chế tạo nó?
Minh Tùng đáp:
- Đây không phải là một thứ v·ũ k·hí cận chiến mà là một loại v·ũ k·hí dùng cho tầm xa, ngươi đút thêm cho ta vài viên bi sắt nữa. Hạn là hai tuần sau, có làm được không?
Gậm Gân đáp:
- Dạ vâng được.
Minh Tùng sau đấy thì sai người đi xuống miền xuôi tìm thuốc nổ. Chẳng mấy chốc đã hai tuần trôi qua, Minh Tùng ngày hôm nay chính là thử uy lực của thứ được gọi là súng này.
Hắn cho đạn vào rồi châm thuốc kích nổ phần thuốc súng bên trong, tạo ra áp lực đẩy viên đạn bên trong nòng súng, khiến nó bạo phát ra một tốc độ cực kỳ nhanh. Viên đạn v·a c·hạm với quả bí đỏ đó vài trượng, khiến quả bí đỏ nổ tung! Chứng kiến sức mạnh của một ống đồng như thế này, mọi người ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ, đồng thời ngưỡng mộ tài trí của Tây Sơn Vương, Minh Tùng.
Nhưng Minh Tùng thì lại khác, hắn dường như cảm thấy kết quả này có phần không thỏa mãn bản thân mình, lực công kích tuy có nhưng đối với hắn là chưa đủ. Món này chính là quân bài tẩy của hắn, không thể nào lại chỉ uy lực thế được.
Thế là Minh Tùng lại lao vào nghiên cứu tìm hiểu cách để gia tăng sát thương cho khẩu súng này của mình nhưng tất cả đều rơi vào bế tắt. Cho đến một ngày…
Minh Tùng lúc này chán nản ngồi trước cổng làng, trong tâm trí đang suy tính làm sau để cải thiện khẩu súng của mình thì đột nhiên có một người thư sinh, tuổi tầm hai mươi, thân mặc một bộ đồ màu lam, đầu đội mũ, trên lưng mang theo một cái giỏ hành lý.
Hắn ta bước đến chỗ Minh Tùng đang ngồi, cung kính hai tay chấp lại nói:
- Tiểu sinh Nguyễn Văn Tôn, xin nguyện gia nhập khởi nghĩa. Vị huynh đài đây có thể hướng dẫn cho ta đăng ký được không?
Minh Tùng nhìn qua Nguyễn Văn Tôn này, liền ngay lập tức là biết hắn là người có học, chỉ có điều Nguyễn Văn Tôn không phải võ tướng, chỉ là một thư sinh có lòng chuộng nghĩa nên không thể nào nhận ra được Minh Tùng.
Minh Tùng đứng dậy, chấp hai tay đáp lại:
- Ta là tên Minh Tùng, hiện là chủ công của cuộc khởi nghĩa này. Để ta trợ giúp ngươi đăng ký.
Nguyễn Văn Tôn nghe tên Minh Tùng thì kinh ngạc, nhanh chóng sửa lại phong thái của mình của mình:
- Ta đường xa tới, không biết chủ tướng lại là người tuyển.
Minh Tùng sau khi sắp xếp cho Nguyễn Văn Tôn một chỗ thì dẫn hắn đi xem xung quanh, Nguyễn Văn Tôn đối với cảnh luyện binh khí, luyện võ của doanh trại Huyết Tinh của Minh Tùng. Nhưng có thứ đã rơi vào tầm mắt của Nguyễn Văn Tôn.
Nguyễn Văn Tôn khi thấy khẩu súng Minh Tùng chế tạo được đặt trong nhà thì đôi mắt liền sáng rực, chạy thẳng vào trong. Nguyễn Văn Tôn cầm khẩu súng lên xem xét tỉ mỉ cẩn thận rồi kêu lên một tiếng:
- Đây là binh khí do ai sáng tạo ra vậy?
Minh Tùng đáp:
- Là ta!
Nguyên Văn Tôn hớt hở chạy tới trước mặt Minh Tùng nói:
- Sao người lại biết một kiện v·ũ k·hí này mà chế tạo ra vậy, ta thực thiết cũng đã nghiên cứu loại này từ rất lâu rồi, nhưng chưa từng chế tạo thành công một kiện nào. Chủ công, người có thể cho ta bắn một phát được không?
Trước những câu nói dồn dập của Nguyên Văn Tôn, Minh Tùng cũng không thiện từ chối. Liền đáp ứng cho hắn thử súng. Nguyên Văn Tôn phấn khởi, bắn thử vài viên liền khen:
- Quả đúng là uy lực không thể nào sánh được với binh khí bình thường. Nhưng ta thấy nó vẫn là có khả năng cải tiếng thêm được nữa. Chủ công… Tuy ta mới đến đây chưa được bao lâu nhưng ta muốn xin người một chuyện, đó chính là cho ta cải tiếng thần binh này được không. Ta cảm thấy nó với ta có một mối liên thông đặc biệt, mong chúa công toàn thành!
Minh Tùng nghe thế liền đáp:
- Được, mọi chuyện cứ theo ý nhà ngươi mà chuyển. Ta cũng đang dự định cải tiến nó nhưng lại gặp bế tắc, không chừng đổi thành người khác thì lại có tiến triển.
Nguyễn Văn Tông nghe thế liền đáp:
- Vâng, cảm tạ chúa công.
Thế rồi Nguyễn Văn Tông được ban cho hẳn một vùng riêng để nghiên chế việc súng đạn. Minh Tùng mất rất nhiều thời gian để thuyết phục mọi người ràng việc thử nghiệm và chế tạo súng đạn, cực kỳ nguy hiểm, sơ xẩy một chút liền có thể c·hết ngay.
Minh Tùng dạo này càng mệt mỏi phát ốm vì… Nguyễn Văn Tông. Trời sinh Nguyễn Văn Tông đã yêu thích việc chế tác súng đạn, nhưng cái trời lại sinh cho hắn một niền ham mê quá độ, Nguyễn Văn Tông là một con người cực kỳ trâu bò, làm việc từ sáng đến tối không bao giờ mệt mỏi. Điều đáng nói là hắn còn thử nghiệm v·ũ k·hí của mình ngay cả ban đêm, điều này khiến cho không ai ngủ được, liền phàn nàn Minh Tùng về điều này.
Hắn cũng đã nhiều lần khuyên ngăn nhưng biểu hiện của Nguyễn Văn Tông thực sự quá tốt, không điểm nào hắn có thể bắt đi được. Thế nên Minh Tùng mỗi lần chỉ phạt trăm trượng vào mông của Nguyễn Văn Tông mà thôi.
Trải qua mấy vài tuần nữa thì toàn quân khởi nghĩa Huyết Tinh của Minh Tùng đã có hơn trăm người được trang bị súng đạn, những cây súng này đã được gia cố nồng súng lại còn được tích hợp cả hộp đạn. Nguyễn Văn Tông trong lúc nghiên cứu tìm tòi đã nảy ra một cách, thay vì để thuốc súng ngay dưới nòng súng để đẩy viên đạn thì hắn để luôn ở trong đạn, rồi sử dụng cơ đập nổ (không phải dân chuyên) để bóp cò, nhưng súng của Nguyễn Văn Tông vẫn còn hạn chế là không bắn được liên thanh, mỗi lần chỉ bắn được 1 viên đạn mà thôi.
Tuy vậy nó cũng khiến chiến lực của đoàn quân khởi nghĩa Huyết Tinh tăng thêm vài bậc, Minh Tùng cũng rất hài lòng về điều đó.
…
Lúc này Lô Tử đã thân chinh đi đến vùng Tây Sơn, bước chân ngựa Lô Tử vó tới đâu, lương thực, thực phẩm cứu đói được phát ở đó. Hắn chính là chi ra tiền túi của bản thân mình để cứu giúp những người dân tội nghiệp, làm cả tháng trời mà chả có thứ gì bỏ vào bụng này.
Gia nhân theo hầu Lô Tử là Nguyễn Khuyên thắc mắc hành động này của hắn liền hỏi:
- Thiếu gia, người đâu cần phải làm vậy cho phí tiền làm chi? Hôm nay người chi như thế, thì hôm sau bọn họ lại đói, ta thấy vẫn là không nên tiêu tiền oan phí như vậy.
Lô Tử mang dáng vẻ ngây thơ của một thằng nhóc mười một, nhưng lại nói ra một câu thâm sâu khó ai lường được:
- Ngươi nói nó oan phí ư? Không, ngươi chưa nhìn vào thế cuộc đó thôi. Thứ nhất, có một câu nói: “Một nắm khi đói, bằng một gói khi no”. Người trong lúc túng quẫn thì ta nên giúp để có ân tình, khi bọn họ quật khởi rồi ta sẽ dùng cái ân tình đấy để mà quấn lấy họ. Nếu một phú ông chục năm trước từng là ăn xin đi, ta cho hắn một nắm gạo, chục năm sau hắn sẽ cho ta lại một hầm vàng. Tất cả đều là: “Của thiên trả địa” thôi. Thứ hai đó là bây giờ ta chỉ cần một nắm gạo, một bát cháo là có thể có được sự thương cảm của người dân, cộng thêm việc ta là con của một trong các chúa Lô thì quyền lực của ta trong gia tộc nhất định sẽ được gia cố.
Nghe Lô Tử nói vậy Nguyễn Khuyên mới biết bản thân mình sao cứ mãi là một hạ nhân phục vụ người khác như thế, hắn chính là không có cốt khí cùng cách suy tính của bậc thượng nhân.
Nguyễn Khuyên đáp:
- Dạ vâng, thuộc hạ giờ đã tỏ.
Lô Tử ở lại vùng Tây Sơn ít lâu. Trong khoảng thời gian này hắn từng nghe nơi đây từng có một đội lính đánh thuê cực kỳ mạnh mang tên là Tây Sơn Nhất Chí, và đội quân này còn rất được lòng người dân ở đây về cái độ thân thiện cùng những hành động ra tay trượng nghĩa, trừ ác diệt c·ướp giúp dân miễn phí, giúp cho vùng Tây Sơn ở đây an toàn hơn.
Lô Tử nghe thế thì cảm khái nói:
- Ai dà, nếu bọn họ không rời đi ta sẽ chiêu mộ bọn họ về làm lính cho tiểu quân Hà Tử của ta.
Trương Bảo Sơn, hộ vệ của Lô Tử, người cao ba thước, thâm mặc lam kim giáp cười lớn nói:
- Thiếu gia chê bọn ta yếu à?
Lô Tử đáp:
- Ta đời nào lại chê các ngươi được, các ngươi chính là tinh binh của ta. Các ngươi chính là tương lai của nhà Lô mà, không ai trong các ngươi là yếu đối với ta cả.
Trương Bảo Sơn nghe thế thì nghẹn ngào:
- Thiếu gia, hức hức, đười này phục vụ cho thiếu gia chính là phúc ba đời của Trương mỗ ta.
Sau khi thân chinh giải quyết vài chuyện lặt vặt ở Tây Sơn xong, cơ hồ Lô Tử đã xong việc. Nhưng hắn muốn nhân cơ hội này mà thâm thu muôn nơi, nên sai quân hành quân về phía bắc tiến tới. Hắn tiến tới một địa phương mang một cái tên, Hành Nguyên.
Lô Tử dừng chân trước một quán nước, hắn bước vào ngồi cạnh một người rồi hỏi:
- Ta là khách mới tới nơi đây, không biết các hạ có thể chỉ dẫn cho ta một chút được không?
Người khách lạ mặt đó thân thiện đáp lại:
- Ta tên là Nguyễn Hà Đông, người ở đây, hân hạnh gặp ngươi. Nơi đây là Phật Bang, nó có cái tên như vậy vì nơi đây có rất nhiều chùa chiềng cùng với các nhà sư. Vị quan quản lý nơi đây tên là Lô Thần, nhưng ta nên nói với ngươi là ngàn vạn lần không nên dính dáng với tên quan đó… sâu xa hơn ta cũng không dám nói.
Lô Tử được đáp án của mình thì đứng lên ôm quyền chào:
- Cảm tạ đại huynh đã chỉ giúp
Nguyễn Hà Đông đáp:
- Không có gì, không có gì.
Lô Tử đề nghị:
- Vì huynh đã giúp ta, nên ta trả giúp cho huynh bữa này thế nào?
Nguyễn Hà Đông gãi đầu cười nói:
- Ha ha, không cần đâu, giúp được người là ta vui rồi, nhà ngươi không cần phải làm như thế đâu.
Lô Tử đáp:
- Sau thế được, có ơn thì phải báo. Tiểu nhị đâu! Bữa ăn của vị huynh đài này ta bao!
Nguyễn Hà Đông cảm tạ:
- Cảm ơn ngươi, mai mốt có gì có thể xuống đây tìm ta. Chuyện văn vở tuy ta không rành, nhưng nói về võ, binh thì ta tinh rằng mình sẽ có đất dùng.
Lô Tử cười một tiếng tinh nghịch rồi rời đi. Trong đầu hắn có một câu hỏi, tại sao không được đụng vào Lô Thần? Lô Thần theo trí nhớ của Lô Tử chính là một dòng thứ của nhà Lô. Khác với Lô Tử, cha của Lô Thần không được coi là người nhà Lô, nhưng ông của hắn, Lô Trí Bảo lại là một trong những chúa Lô thuộc hàng đầu của dòng họ, lại rất cưng yêu chiều chuộng Lô Thần, thế nên mặc dù chỉ là dòng thứ như hắn lại được hưởng những quyền lợi không khác gì Lô Tử.
Lô Tử bảo với Trương Bảo Sơn:
- Ngươi thấy sao về tên Lô Thần?
Trương Bảo Sơn hỏi ngược lại Lô Tử:
- Lô Thần? Huynh đệ của thiếu gia hay sao? Ta chưa bao giờ nghe tên của hắn cả.
Lô Tử đáp:
- Thế ngươi có biết tên Lô Trí Bảo không?
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Trương Bảo Sơn liền nói:
- Thưa thiếu gia Lô Trí Bảo đối với Ngũ Tinh quốc là có công mở nước, lập quân đi đánh Chân Lạp, mở rộng bờ cõi, người này ai ai cũng biết! Đây cũng là một trong những vị chúa quyền lực nhất trong nhà Lô, địa vị so ra còn vượt xa phụ thân của người.
Lô Tử ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt lộ lên một vẻ không vui đáp:
- Đúng, Lô Thần là cháu của ông ta.
Trương Bảo Sơn nghe thế thì chấn kinh nói:
- Có loại nhân vật ấy, sao ta chưa từng nghe ai nhắc qua?
Lô Tử đáp:
- Đời cha hắn chỉ là ngoại tộc, đời hắn đã gần như không còn cái gì liên quan đến nhà Lô ta nữa, ngoại trừ cái họ mà thôi.
Trương Bảo Sơn đồng tình nói:
- Ồ thì ra là thế.
Cả đoàn chục người đang đi thì bõng dưng Trương Bảo Sơn đang cưỡi ngựa thì bỗng dưng cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, mắt thì mờ mờ, ảo ảo tưởng chừng như sắp ngất đến nơi.
Lô Tử hỏi Trương Bảo Sơn:
- Ngươi… không sao chứ?
Trương Bảo Sơn đáp:
- Ta không sao… chỉ là cảm giác này có hơi giống với triệu chứng của ta khi ở gần Cành Si mà thôi. Các ngươi ở dưới không ai dùng thứ chất cấm đấy chứ?
Nghe Trương Bảo Sơn nói như thế thì ngay lập tức Lô Tử cho người đi khám xét từng người một trong đoàn lính của mình, quả là không có ai dùng Cành Sinh, tức chỉ còn một khả năng.
Lô Tử ra lệnh:
- Toàn quân nghe lệnh, tất cả lục soát khu rừng này. Tìm được chỗ có Cành Sinh ngay lập tức báo cho ta.
Nghe lệnh của Lô Tử, hơn chục người ngựa liền lập tức chạy xuống núi huynh động toàn quân bắt đầu LỤC SOÁT ngọn núi này.
Chim muôn bị tiếng ngựa hí vang đánh động vang trời, hùm hổ cũng bị tiếng người ngựa hùng dũng gào thét làm cho sợ hãi. Hơn trăm người, thi nhau lục soát nơi đây. Cuối cùng tìm ra một ngôi chùa to trên núi.
Trương Bảo Sơn đứng đầu ra lệnh cho mọi người chuẩn bị xông vào lục soát ngôi chùa đó. Ỗng dưng từ ngôi chùa đó xông ra một đám đạo tặc mặc độ đen, mặt thì bịt kính mít, muốn xông lên chém c·hết toàn quân.
Trương Bảo Sơn xung trận, dùng đao của mình trảm mười tên, đột phá vòng bảo vệ xông vào. Trong chùa không có sư thầy, ni cô, mà chỉ toàn là một đám ô hợp đang canh giữ Cành Sinh. Trương Bảo Sơn nhanh chóng thay Lô Tử lãnh đạo mười người chém c·hết toàn bộ, chỉ giữ lại một tên sống sót đưa về cho Lô Tử.
Trương Bảo Sơn nắm lấy đầu tên cầm đầu ném xuống đất, dưới chân Lô Tử nói:
- Thưa thiếu gia, tên này phạm vào quốc quy, trồng Cành Sinh, tội đáng c·hết vạn phần.
Lô Tử bình tĩnh nói với Trương Bảo Sơn:
- Ngươi hãy nghe ta nói. Theo như báo cáo xác c·hết với các bày bố này. Ta khẳng định một điều là có người đứng sau bọn này. Với quân số ít ỏi như thế, không thể nào bọn chúng lại có thể đột phá một ngôi chùa to như thế mà không ai phát hiện ra được… Trừ khi…
Trương Bảo Sơn hỏi:
- Trừ khi gì thưa thiếu gia?
Lô Tử nói tiếp:
- Trừ khi có người bao che cho bọn chúng!
Trương Bảo Sơn nghe thế thì đè tên thủ lĩnh xuống mặt đất, khuôn mặt hắn lộ lên một vẻ dữ tợn khác với một vẻ hiền hòa, ngu ngốc thường ngày:
- Ngươi nói xem, ai là người chủ trì của các ngươi?!
Tên thủ lĩnh cứng đầu đáp:
- Có c·hết ta cũng không nói cho các ngươi đâu?
Trương Bảo Sơn nhìn lên Lô Tử hỏi:
- Thế bây giờ phải làm sao thưa thiếu gia?
Lô Tử ảnh sao một ánh nhìn ngay thơ là một câu tàn độc:
- Dùng hình!
Trương Bảo Sơn xách tên thủ lên, vung tay tát mạnh vào mặt của tên đấy. Trương Bảo Sơn trời sinh đã có một lực tát phi phàm, mỗi cú tát của hắn chả khác nào thiên lôi giáng xuống, hồng thủy ngập trần, cực kỳ khủng kh·iếp. Chỉ cần duy nhất một cái tát là Trương Bảo Sơn đã đát bay nguyên cả một dãi răng cửa văng ra ngoài.
Tên thủ lĩnh kêu lên:
- Đau quá, đừng, đừng đánh nữa, ta nói, ta nói. Là Lô Thần đại nhân, là Lô Thần đại nhân.
Trương Bảo Sơn thả hắn ra để hắn kể lại hết mọi chuyện:
- Ta hồi trước chỉ…
- Vào chuyện chính, thiếu gia không muốn nghe ngươi lảm nhảm
- Vâng vâng, việc chính, việc chính. Mấy mươi năm trước, Lô Thần đã hại c·hết một đám sư ở đây rồi sai người đập phá chùa chiềng cốt là để thuận tiện cho việc trồng Cành Sinh, nhưng sau đấy hắn thấy trồng Cành Sinh đơn giản như thế quá dễ bị lộ nên sai người dựng lại chùa…
Trương Bảo Sơn tức giận nói:
- Thừa thãi, mang xử chém.
Tên thủ linh khi bị kéo xách đi chỉ còn kêu lên vài tiếng:
- Đừng đại nhân, đừng đại nhân. Tiểu nhân còn muốn sống!
Lô Tử lúc này nổi lên máu điên của mình, Lô Thần không chỉ phạm vào điều luật cấm kị nhất với hắn đó chính là Cành Si, lại còn phạm vào việc phá hủy một ngôi chùa do chính nhà Lô mấy chục năm trước cất công xây thành nữa.
Lô Tử người nổi lên gân máu, gầm nhẹ:
- Tên này muốn c·hết. Người đâu, chuẩn bị thân chinh trừng phạt Lô Thần cho ta!
…
Lô Thần lúc này bị cột trên một sợi dây, treo trước một cảnh trường đài để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Lô Thần bụng thì bự, mặt thì phính, trông không khác gì một miếng bánh khi treo như vậy, hắn kêu lên:
- Ta là cháu nhà Lô đấy, sao các ngươi dám bắt ta?
Lô Tử bước ra, cầm theo một án văn nói:
- Còn ta là chính tử của nhà Lô đây, ngươi đừng làm càn. Chiếu theo luật Hồng Đức thì việc cố tình tích trữ Cành Si là việc làm phạm pháp, tội này chính là b·ị c·hém đầu! (Còn tiếp)