Chương 17: Thần Tướng (Hạ)
Minh Tùng mặc một bộ đồ thường ngày của mình, trên tay cầm theo một cây thương thân gỗ đầu sắt, Gù Gươm thì tay trái cầm khiên gỗ trong, tay phải thì cầm gươm. Hai người bước lên võ đài cúi người chào đối thủ rồi tiếng ra sau.
Keng, tiếng của chũm chọe vang lên.
Minh Tùng hai tay cầm thương, thân thế nhanh như cắt lao vào đập một thương. Gù Gươm nhanh nhạy hạ thấp người xuống, đưa khiên lên đỡ, sau đấy chém một gươm về phía Minh Tùng. Minh Tùng xoay thương đỡ được, rồi vận lực thu thương phóng ra một kích xé gió.
Đứng trước một kích nhanh như gió này của Minh Tùng, Gù Gươm chấn kinh trong khoảng khoảnh khắc. Hắn trong vô thức đã dùng gươm gạt đò này của Minh Tùng, làm nó đâm trượt xuống sàn đầu tạo nên một vết nứt to tướng, chiếm nữa cái sàn!
Gù Gươm chớp lấy cơ hội Minh Tùng đang bận rút thương ra, đá cho hắn một cước văng ra xa. Gù Gươm vận nội lực trong cơ thể của mình, tốc độ bộc phát, phóng thẳng về phía Minh Tùng chém xuống.
Những tưởng mọi người nghỉ trận đấu này đã có người chiến thắng nhưng ngay sau đó Minh Tùng lại mang cho bọn họ một cảnh tượng cực kỳ đáng kinh ngạc. Minh Tùng cười lạnh nói:
- Tốc độ hóa ra cũng chỉ có thế!
Hắn trong khoảnh khắc ngắn ngủi đả thi triển hai lần Phóng Cóc, đạp không, phóng thẳng lên trời. Minh Tùng phía trên cao thi triển ra một chiêu trong bài quyền Ưng Long Thiên Sát, Long Tru Cước! Cước của hắn mang nội lực hùng mạnh từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất.
Gù Gươm hét lên một tiếng:
- Đừng coi thường, xem một quyền của ta. Đại Sơn Quyền.
Nội lực cường hãn trong người Gù Gươm bộc phát, hắn dùng quyền đỡ một cước của Minh Tùng tạo nên một vụ xung kích cực kỳ lớn.
Trần Bảo Tài thấy thế thì sợ vỡ mật, hắn hỏi người có võ công cao nhất hiện giờ ở đây, Bùi Phương Xuân:
- Nữ tướng, những ai học võ đều có thể phóng ra nội lực cường hãn như thế à?
Bùi Phương Xuân nghiêm giọng đáp:
- Không, ngươi học võ chắc cũng hiểu không ít về nội lực mà nhỉ. Nội lực trong chiến đấu, cao nhất chỉ tăng năm trong mười phần thôi, không thể nào cường hãn như bọn họ được. Hai người này thực ra không phải so nội lực mà chính là so sức lực của bản thân mình, chỉ có trâu bò mới đánh nhau như thế.
Trần Bảo Tài ồ lên một tiếng đồng tình.
Minh Tùng tung một cước liền lùi lại lấy thế chạy tới vung một thương quét ngang, Gù Gươm đưa khiên lên đỡ thì ngay lập tức bị lực đạo kinh khủng của Minh Tùng xuất ra thổi bay, xém nữa đã rớt khỏi đài nếu hắn không trụ lại kịp. Gù Gươm lúc này mới nhận ra là Minh Tùng mạnh đến mức nào, đỡ một đòn của hắn thôi, Gù Gươm chút nữa phải bại trận rồi.
Gù Gươm gầm nhẹ, tay cầm gươm mạnh mẽ chém tới. Minh Tùng xoay thương lên đỡ một đòn này của Gù Gươm, những tưởng đòn này chỉ là một đòn nhắm vào người cầm thương bình thường mà thôi, nhưng Gù Gươm lần này không nhắm đến Minh Tùng, mà chính là nhắm đến cây thương của hắn!
Xẹt một tiếng, Gù Gươm đã cầm gươm chém đoạn thương của Minh Tùng thành hai đoạn. Hắn lùi lại nhìn Minh Tùng một cách kinh thường nói:
- Binh khí ngươi đã bị ta phá hủy, xem ngươi có thể trụ được bao lâu!
Trần Bảo Tài ở dưới kinh sợ:
- Không thể nào, trại chủ sẽ phải thua sao?
Bùi Phương Xuân bình tĩnh đáp:
- Không, người này cũng quá mưu mô rồi!
Trần Bảo Tài nói:
- Ý nữ tướng nói là ai?
Bùi Phương Xuân đáp:
- Chính là trại chủ. Ngươi để ý kỹ đi, nếu trong tình huống đó, trại chủ hoàn toàn có thể phá một chiêu đó của Gù Gườm một cách dễ dàng, nhưng lần này trại chủ không làm. Chuyện này giống như thể… trại chủ chủ động để binh khí của mình bị phá hủy vậy!
Quay trở lại trận đấu, Minh Tùng dường như bị Gù Gươm ép vào một góc không thể nào tiến công được, nhưng Minh Tùng không những không lo lắng mà còn tỏ ra một vẻ kiêu ngạo đến lạ lùng. Đối với hắn thì cây thương đó chính là trở ngại lớn nhất, cây thương đó quá nhẹ, quá yếu để có thể chịu được nội lực của hắn, nhưng cơ thể Minh Tùng thì lại khác, nó chính là v·ũ k·hí sống của hắn!.
Gù Gươm lấy thế cầm gươm lao vào chém một đòn nhanh như cắt về phía Minh Tùng. Minh Tùng lùi lại, thu tay vào hông, dùng nội lực cường hóa cánh tay của mình mạnh mẽ đánh tới, gươm quyền v·a c·hạm tạo nên một tiếng rắc vang dội. Gươm của Gù Gươm như thế mà bị một tay Minh Tùng bóp đến gãy nát, thật sự quá là trâu bò.
Gù Gươm lùi lại, hơi thở của hắn nặng nhọc, Minh Tùng lúc này đã hoàn khác lúc nãy, chiến lực của hắn rõ ràng đã đột phá lên một tầm cao mới không thể nào cùng đẳng cấp khi cầm thương được.
Gù Gươm quay lại chỉnh khiên của mình để lợi dụng lợi thế, ai ngờ đâu Minh Tùng ngay lúc hắn không chú ý lao lên tung một cước làm cho cái khiên vỡ nát. Minh Tùng chính là ép Gù Gươm phải ra tay đấu tay không với hắn.
Gù Gươm cười lớn nói:
- Ngươi đúng là ra dáng một hào kiệt đấy.
Nói rồi Gù Gươm lao tới tung một đấm thẳng vào Minh Tùng, một đấm này của Gù Gươm mạnh tới mức, nếu nó được đấm vào một con ngựa, thì có thể dễ dàng lấy đấm xuyên qua con ngựa đó. Đối mặt với một đấm mạnh mẽ như thế, Minh Tùng chỉ đơn giản lùi lại, đưa tay đỡ lấy một cách nhẹ nhàng trong sự kinh ngạc của mọi người.
Minh Tùng tay trái nắm chặt lại, tung ra một quyền vào bụng của Gù Gươm khiến hắn gục xuống. Sau lại lên gối một cú thẳng vào mặt khiến mũi Gù Gươm chảy máu. Gù Gươm lùi lại rồi lại lao vào tiếp tục giằng co với Minh Tùng.
Từng quyền từng cước của hai người mang một sức mạnh không thể nào tưởng tượng nổi, Minh Tùng với Gù Gươm chính là hai con quái thú trời sinh thần lực kinh thiên, trận chiến của hai con quái vật này chính là một trận chiến khiến người khác phải rung động tâm thần.
Minh Tùng tung ra một đòn Chửng Long Cước mang theo hình tượng một con rồng nhàn nhạt bắn thẳng về phía Gù Gươm. Gù Gươm lại vận ra một chiêu Sơn Hổ triệt tiêu một chiêu của Minh Tùng. Nội lực của Minh Tùng so với Gù Gươm chính là một chín một mười, không ai hơn ai, nên dù có đánh thêm nữa cũng không biết ai chiến thắng,
Thế rồi hai người lao vào thể hiện ra những miếng võ của mình. Minh Tùng dùng hai tay khóa chặt cổ Gù Gươm lại, định kết liếu hắn bằng một đòn này. Gù Gươm sau nhiều lần dẫy dụa biết đòn này thế khó thoát được thế nên hắn vận lực thục một chỏ vào bụng của Minh Tùng, khiến Minh Tùng phải đau đớn mà lui.
Gù Gươm nắm chặt tay đấm thẳng, Minh Tùng đứng tấn dùng tay gạt quyền. Quyền cước của hai người như thể hư ảnh, thoát ẩn thoát hiện, khiến những người đứng ở dưới kinh ngạc không thôi. Nhưng sau bốn hiệp so tài thì Gù Gươm đã thấm mệt, còn Minh Tùng thì lại vẫn còn rất sung sức.
Gù Gươm gầm nhẹ nói:
- Ngươi đúng thật là trâu bò.
Minh Tùng lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng vậy.
Minh Tùng lao lên đấm một quyền về phía Gù Gươm. Từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ Minh Tùng chỉ mới sử dụng bảy trên mười thành thần lực của mình mà thôi, đến phút cuối này hắn chính mới sử dụng toàn lực của bản thân mình để kích bại Gù Gươm, khiến gã không thể nào đỡ được, mà ngã xuống đài.
Giàn Gông sau đấy đứng lên võ đài tuyên bố người chiến thắng là Minh Tùng. Gù Gươm nghe thế thì không cam lòng, hắn không muốn người làng mình phải gặp nguy hiểm, lại càng không muốn phục vụ dưới trướng Minh Tùng. Gù Gươm lấy đao định kết liễu chính bản thân mình thì đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại, bàn tay ấy tán bay thanh gươm trên tay Gù Gươm rồi lại tặng cho hắn một cú tát thẳng vào mặt.
Minh Tùng lúc này bước ra nói:
- Ngươi bị ngu à? Thua một chút mà đã muốn t·ự s·át?
Gù Gươm đáp:
- Có c·hết ta cũng giao tính mạng của người làng mình cho ngươi đâu!
Minh Tùng lạnh lùng nói:
- Ngươi hiểu nhầm thì phải? Ta đâu có là ta sẽ đem người làng ngươi ra chiến đấu đâu? Ta chỉ muốn ngươi cùng ta bước ra chiến trận, trừ gian diệt ác mà thôi.
- Hừ, ta là ta không muốn!
- Ngươi thử nghĩ xem, lúc đám người của ngươi đang ăn no mặc ấm thế này, những người miền xuôi đang gặp phải cảnh tai ương, nhà không có để mà về, ruộng đồng, trâu bò đều bị đốt sạch, con cái thì tiêu tán muôn nơi. Lại nói đến tương lai, ngươi không nghĩ đồng bào của mình có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào sao? Ngươi ngay thơ tưởng mấy tên chúa Lô sẽ không bao giờ để ý đến nơi đây chắc? Ngươi biết có một câu châm ngôn trong binh pháp không? Cách phòng thủ tốt nhất chính là t·ấn c·ông! Ngươi biết tại sao không? Vì nếu ngươi t·ấn c·ông thì đối phương chỉ có thể co cụm lại phòng thủ mà thôi.
Gù Gươm lúc này ngập ngừng, hắn từ lúc sinh thời chỉ muốn bảo về người làng mình mà thôi, không muốn lo chuyện bao đồng. Mà trong lời nói của Minh Tùng, có rất nhiều ý đúng, chẳng lẽ tham vọng của chúa Lô chẳng lẽ chỉ dừng lại ở việc cai trị miền xuôi không?
Minh Tùng nói:
- Ngươi giờ có hai lựa chọn, một là ở đây và tự chiến đấu một mình, dù ta có đến đây hay không thì nhà Lô vẫn tới đây vơ vét mà thôi, hai là đi theo ta, chiến đấu cùng ta, lập nên đại công. Ta chắc chắn sẽ không bạc đãi làng nhà ngươi đâu!
Gù Gươm nghe những lời này của Minh Tùng thì động lòng. Hắn chính là không muốn đẩy người dân làng mình vào nguy hiểm, nhưng nếu nguy hiểm đã không tránh được thì làm gì phải ngại nó nữa? Gù Gươm quỳ trước mặt Minh Tùng nói:
- Ta Gù Gươm, quyết theo chúa công diệt Lô!
Minh Tùng nói:
- Nhà ngươi từ nay lấy tên là Vũ Văn Phong, ngươi cùng với nữ tướng Bùi Phương Xuân thành lập nên một bộ tướng mang tên Huyết Họa! Rõ chưa?
- Rõ!
Gù Gươm hay Vũ Văn Phong đáp lại lời của Minh Tùng một cách hùng hồ. Giờ Gù Gươm đã không còn hèn nhát nữa, hắn sẽ đứng lên vì làng của mình, hắn sẽ chiến đấu vì làng của mình, hắn chính là Vũ Văn Phong!