Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyền Huyễn: Có Song Hệ Thống Ta Vô Địch

Chương 19: Ngươi Mau Bỏ Kiếm Xuống A




Chương 19: Ngươi Mau Bỏ Kiếm Xuống A

Trần Thiên nằm trên mây một giấc chiêm bao bỗng đám mây vỡ vụt làm hắn rơi xuống đám mây cứ thế hắn lâm vào nặng nề rơi xuống, dần dần cuối cùng ầm ùm một cái hắn rơi xuống nước mạnh vô lực cô gắng bơi lên.

khụ khụ Trần Thiên sặc nước ho han, xong lúc lâu hắn nhìn phong cảnh xung quanh thấy đây hóa ra là phòng tắm nhà mình, hắn đây là ngủ quá ngon lành rồi lặn mẹ nó xuống nước xuýt thì c·hết.

Trần Thiên đứng dậy mặc quần, hắn đi vào phòng ngủ thấy Hàm Linh Tuyết vẫn đang hôn mê lại nhìn hệ thống thấy nàng thương thế chỉ thấp còn chưa đầy 1% Trần Thiên gật đầu đi ra ngoài hắn lại đi thái ít linh dược nấu cháo lên ăn.

Qua một lúc lâu Hàm Linh Tuyết tỉnh, nàng từ từ mở mắt nàng bỗng thấy hoàn cảnh nơi đây thật lạ lẫm, nàng xoa huyệt thái dương đang muốn cố gắng nhớ lại, thì chỉ nhớ được lần cuối là nàng vào trong vô tận hư không bị chấn động mạnh bắn bật ra khỏi, may mà nếu không có linh phú bảo vệ chắc nàng cũng bây giờ bị chấn thành thịt nát rồi.

Linh Tuyết nàng nhìn thấy trên người nàng đang được bọc kín băng vải trắng, nàng thấy đây là có người cứu chữa cho nàng a, nhưng nàng vẫn đề phòng nhân tâm nàng đã thấy quá nhiều, nàng giờ chẳng còn tin tưởng mấy ai cả.

Bỗng cửa mở ra Linh Tuyết lấy kiếm từ trong giới chỉ liền giấu trong chăn phòng khờ, nàng thấy một người nam nhân đang bê một cái bát nóng đang bốc hơi nước, người kia nhìn thấy nàng tỉnh liền vui mừng nói:

"A, ngươi tỉnh rồi a, thế nào rồi ngươi cảm thấy trong người thế nào rồi a"



Trần Thiên đặt bát cháo lên bàn đi đến Hàm Linh Tuyết muốn hỏi thăm, bỗng một chiếc kiếm chĩa đến trước mặt hắn làm Trần Thiên dọa sợ lùi ra sau nói:

"Ấy cô nương xin hạ kiếm xuống a, tại hạ sợ a"

Linh Tuyết thấy người nam nhân bị dọa sợ liền dùng linh thức quét đi xuống người Trần Thiên (Trước cảnh giới là Nguyên Anh canh sơ kỳ, nên dù phế hết sở học thì linh thức vẫn dùng được) thấy hắn chỉ là một phàm nhân nàng liền thở dài, nhưng nàng vẫn cảnh giác xung quanh, nàng hỏi Trần Thiên:

"Thưa công tử, nơi đây ngoài công tử còn có ai khác không a"

Trần Thiên vội vàng trả lời nói:

"A, cô nương ở đây chỉ có mình ta thôi a, xin mau bỏ kiếm xuống a, ta sợ"

Linh Tuyết vẫn không tin liền đi ra ngoài cửa, thấy cảnh vật xung quanh được thắp sáng bởi đom đóm, buổi tối hoàn cảnh trông thật là thơ mộng đầy kỳ ảo huyền bí.

Nàng bị chấn kinh bởi vẻ đẹp nơi đây, đã thế nơi này thật nồng đậm ngũ hành chi khí, gần như sắp bằng thánh địa trước kia là nàng tông môn, nhưng ở nơi đây vẫn vượt trội hơn hẳn, tông môn nàng trước kia ở phía bắc nồng đậm băng tuyết chi địa, thích hợp với băng, thủy và phong thuộc tính đệ tử tu luyện.



Nàng quanh sát một lúc lâu rồi lại kiểm tra xung quanh, thấy mọi thứ ở đây là dành cho một môn phái nhưng lại chẳng có một ai cả nàng cũng chỉ thấy ở đây dụng cụ cũng chỉ có một người ở,nàng quay về lại nhìn thấy ở trước cửa phòng Trần Thiên, thấy hắn đang run rẩy một mắt thò ra nhìn nàng người lép nép trong cánh cửa.

Linh Tuyết thở dài thấy mình dọa sợ một kẻ phàm nhân thành dạng này cũng là lỗi của nàng, Linh Tuyết đến trước mặt Trần Thiên cúi đầu nói:

"Xin lỗi công tử, ta đã làm công tử sợ hãi a"

Trần Thiên nghe vậy nói:

"A, không sao cũng là chuyện bình thường ai cũng có đề phòng mà"

Linh Tuyết lại hỏi Trần Thiên:



"Công tử cho hỏi nơi đây là nơi nào a"

Trần Thiên không do dự nói:

"Nơi đây là Huyền môn tông là môn phái của ta mới thành lập không lâu a, tiểu thư ngươi cần hỏi gì nữa không"

"Nơi đây mới thành lập a, lại là ngươi lập"

Linh Tuyết không thể tin được nói, nàng nhìn Trần Thiên cảnh giới vẫn là phàm nhân a, thế mà vẫn thành lập được tông môn.

Nàng thấy bất ngờ lắm xong lại vội vàng nói:

"A, công tử xin đa tạ đã cứu giúp tiểu nữ, tiểu nữ sẽ không ở đây lâu, một lúc nữa tiểu nữ liền đi luôn, xin công tử đừng sợ a"

Trần Thiên quay người lại chỉ bát cháo run rẩy nói:

"Cô nương ăn xong rồi lại nói a, nhanh nguội hết rồi"

Linh Tuyết không muốn nợ Trần Thiên nhiều, đành nghe lời liền ngồi vào bàn ăn.

Nàng ngồi trên bàn lại thấy Trần Thiên cầm bát cháo của hắn ở ngoài cửa ăn cháo dường như vẫn còn sợ nàng, Linh Tuyết nàng cảm thấy rất áy náy có lỗi với người cứu mình. Nhưng nàng đâu biết Trần Thiên sợ nàng lại nhận ra gì đó như hôn nàng chắc chỉ sợ náng nổi giận vác kiếm ra chém hắn thật, có thể đúng là như vậy đấy, Linh Tuyết thế nhưng trước kia được mệnh danh là "băng sương nữ thần" nếu biết có lẽ sẽ chém hắn thật đấy.