Chương 18: Hàm Linh Tuyết
Một buổi sáng sớm Trần Thiên hắn lại cất linh thạch vào bảo thố, thấy bảo thố chồng chất linh thạch như hắn thấy vẫn chưa thể nào đủ, hắn rút chìa khóa đóng lại bảo hố lại cưỡi ngựa đi về thôn.
Ngày qua ngày mỗi ngày hắn đều giúp Trương a di kiếm củi, chơi đuổi bắt, dạy học cho lũ trẻ trong làng, hay giúp Bảo ca đi với các thúc thúc đi kiếm thức ăn, hắn cũng thường xuyên mang hoa quả từ tông môn ra cho mọi người ăn, mà ai cũng bảo hoa quả ngon cực kỳ.
Vừa mới đi một đoạt đường hằn bỗng thấy phía trước có một người đang nằm dưới đất, quần áo uốn máu, Trần Thiên đến gần thì thấy đây là trang phục nữ nên hắn đoán trước mắt là một nữ tử.
Hắn rút một cây củi trên lưng ngựa, đi đến "xác c·hết" chọc chọc nói:
"Uy uy, ngươi còn sống không a, uy ngươi đừng nằm ăn vạ a, ấy ấy ta xin lỗi nhé đắc tội rồi"
Hắn lật mạnh "t·hi t·hể" lên nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ mang chút nguốm máu, Trần Thiên tim đập rộ ràng lần đầu tiên hằn chưa bao giờ thấy một cô gái tuyệt mỹ cực phẩm như thế này, cho dù minh tinh ở kiếp trước trước mặt vị này đúng là nhan trị khác một trời một vực.
- Hàm Linh Tuyết (Nhân tộc)
- Cảnh giới: Luyện khí sơ kỳ
- Tư chất: Thánh phẩm
- Tình Trạng nội thương 60% sinh mệnh đang héo dần.
Trần Thiền hắn mở Chân thực chi nhãn nhìn thông tin trên hắn cũng không thể tin được trước mắt cô gái này thiên phú lại là Thánh phẩm vượt qua cả thập phẩm.
Hắn chửi mẹ người so người thấy tức c·hết mà mụ nó.
Hắn vội vàng hô hệ thống:
"Hệ thống tìm biện pháp chữa thương"
"Đinh! xác nhận tiêu hao 6 vạn thượng phẩm linh thạch mua lục cấp chữa thương đan"
"Là/Không"
Nhìn giá tiền Trần Thiên lè lưỡi thấy 6 vạn thượng phẩm linh thạch, tương đương với tích góp 1 tháng nay của hắn, hắn đắn đo một lúc lại nhìn Hàm Linh Tuyết rồi thở dài nói:
"A, làm người tốt thật khổ a, thôi sau này bắt thu vào tông môn trả nợ a"
"Xác nhận"
"Đinh! hối đoát thành công, đã chuyển đến kho đồ"
Trần Thiên lấy ra đang dược, thấy phẩm chất đan dược là siêu phẩm, đây là cmn hệ thống cũng quá ra sức a, Hắn liền đút đan dược vào miệng Hàm Linh Tuyết nhưng thấy Hàm Linh Tuyết chẳng nhúc nhích lại thấy nàng không thể nuốt được đan dược, Trần Thiên gãi đầu không biết làm như thế nào, hắn đứng dậy trèo lên lưng ngựa đứng nhìn xung quay kiểm tra, thấy không có ai Trần Thiên liền lấy nước ra liền hút một ngụm lớn rồi hôn lên môi của Hàm Linh Tuyết.
Trần Thiên vừa đưa nước vào lại vừa cảm nhận bờ môi ngọt ngào, mền mạ hắn hoa mắt, choáng váng. Đây là hắn nụ hôn đầy đấy, hơn 20 năm thanh niên FA lần đầu tiên được hôn, hắn tuy là cứu người nhưng vẫn tính là nụ hôn đầu đấy, hắn dần dần hưởng thụ sau một lúc hắn mới tỉnh hồn lại rời ra Hàm Linh Tuyết chợt tát mạnh vào mặt nói:
"CMN, ngươi đây định ăn h·iếp dân nữ nhà lành a, trời ơi mong ngươi tha thứ ta nhé, xin lỗi a".
Hắn quỳ xuống dập đầu xin tha dù người ta vẫn đang còn hôn mê.
Lúc này Trần Thiên đến bên Hàm Linh Tuyết, liền định bế lên kiểu công thì thấy cmn sao mà nặng, hắn chỉ đành gọi ngựa cúi xuống từ tý một đưa lên lưng ngựa, rồi dặt ngựa quay về tông môn.
Đến Thổ Linh phong Trần Thiên đặt Hàm Linh Tuyết xuống giường, sắp xếp nằm thằng người, rồi lấy kéo cắt ra quần ào lại chuẩn b·ị h·iếp d·âm à nhầm chuẩn bị chữa ngoại thương.
Trần Thiền hằn lại phải đổi lấy thượng phẩm bảo khí dùng hết sức khí lực mới cắt ra được, hắn chửi mụ nó quần áo này cũng là thượng phẩm bảo khí cắt mãi mới được dù sao cây kéo xuất phẩm từ hệ thống so với bên ngoài thì cực phẩm trong cực phẩm.
Khi hắn nhìn thấy chỉ cong lại đồ lót lại nhìn dàng người của nàng, máu hắn dồn hết lên não, lại ào ào chạy ra qua mũi.
Trần Thiên chắp tay nói:
"A di đà phật, vô sắc vô vi vô vị vô trần vô tạp niệm..."
Hắn một bên một niệm bên mắt mở mắt nhắm nhìn Hàm Linh Tuyết dáng người không ngừng lầm cà lầm bẩm.
(Người anh em tiến lên a)
"Cút".
Trần Thiên cố gắng lắm mới thay băng vải chữa thương xong, cũng đổi lấy một bộ quần áo cho nàng mặc, xong lại vừa chảy mồ hôi vừa thở gấp, hắn thấy cmn cũng quá t·ra t·ấn a
(Anh em tiến lên a, cơ hội thoát trai tân trước mắt)
"Biến"
Trần Thiên liền ra khỏi phòng chạy đến phòng tắm ngâm xuống nước nóng giải tỏa thư giãn cơ thể cảm thán nói:
"Cuối cùng cũng thoát a, mong nàng tỉnh dậy sau lại tha thứ cho ta a".
Trần Thiên hắn rất mệt mỏi a, tinh thần cả ngày đều bị t·ra t·ấn thế là hắn liền tại đây nhắm mắt ngủ luôn.