Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 110




Cổ Chánh lại đi bồi bạn trai hắn, cũng chính là Professor Trần - đạo sư của Ngôn Du, kết quả nghe nói Ngôn Du xin nghỉ mấy ngày còn không có xuất hiện, không khỏi bật người oán hận bạn trai quá cuồng công tác, không quan tâm tới đệ tử kiêm cấp dưới của mình, vì thế sáng sớm liền thẳng tiến đến phòng Ngôn Du.

Cho nên, thời điểm Ngôn Du một tay nắm lấy tay Sở Nguyệt Xuất, tay kia cầm theo bữa sáng sôi nổi đi đến trước cửa nhà liền trông thấy hai nam nhân đang định gõ cửa.

Một người mặc áo sơmi trắng cùng quần bò, đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng thập phần nhã nhặn, người còn lại thì mặc sơ mi hồng ngắn tay cùng quần tây màu trắng, ở phía dưới là đôi giày da cũng trắng tinh không tì vết, sáng bóng đến nỗi có thể phản quang được luôn.

Ngôn Du vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ quýnh quáng, Sở Nguyệt Xuất dư quang quét đến, mặc dù không biết hai người này là ai, tay đang nắm tay Ngôn Du nhưng lại hơi dùng sức nhéo xuống.

Chép miệng, biết ý Sở Nguyệt Xuất là bản thân không được quá mức không lễ phép, Ngôn Du có chút "tâm không cam lòng không nguyện" nói, "Hai người sao tự nhiên tới đây?"

Sở Nguyệt Xuất âm thầm liếc mắt, đồ ngốc nhà nàng là có bao nhiêu phần không biết đối nhân xử thế a.

"Aiyu~~, tôi là nghe tên hỗn đản công việc cuồng này nói cô xin nghỉ phép mới đặc biệt qua thăm cô một chút, Tiểu muội muội à, đã lâu không gặp ha." Thanh âm ẻo lả của Cổ Chánh vẫn trước sau như một, vừa nói xong còn phao cái mị nhãn cho Ngôn Du, "Cô cũng là công việc cuồng a, tôi đoán cô là bị bệnh mới xin nghỉ, không nghĩ tới..."

Liếc mắt Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất "mười ngón tương khấu", Cổ Chánh bày ra vẻ mặt mang ý xấu.

Sở Nguyệt Xuất chứng kiến hai người này nói chuyện có chút quái dị, nghe ra Cổ Chánh nói lời thân thiết, mắt lại nhìn sang nam tử đứng một bên, tuy rằng vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng khi nhìn Cổ Chánh lại thập phần dịu dàng, lập tức liền minh bạch.

Bĩu môi, thanh âm Ngôn Du non nớt nói, "Mới không có sinh bệnh đâu... Anh làm gì cứ luôn nhìn Sở lão sư vậy hả!"

Lúc này xem đến, Sở Nguyệt Xuất vẫn luôn duy trì trạng thái bình thản cùng nam nhân đeo mắt kiếng đều cười xòa, liếc nhau, cho nhau gật đầu.

Sờ hai má Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất buông tay nàng ra, lấy ra chìa khóa mở cửa, "Vào nhà ngồi đi."

Mấy người mới vừa vào cửa, Cổ Chánh chợt cười, "Tiểu muội muội nơi này hơi "long trời lỡ đất" nha, ha ha..."

Chứng thật là long trời lỡ đất, có Sở Nguyệt Xuất ở đây làm sao có thể cho phép Ngôn Du giữ vững cuộc sống "loạn thất bát tao" này được, liên đới một phòng đơn cũng bị thu thập không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa mỗi ngày còn trông coi Ngôn Du, bắt nàng ngủ sớm dậy sớm cộng thêm rèn luyện thân thể.

Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, mấy người họ sau khi ngồi xuống, Ngôn Du gãi đầu nhìn đạo sư của mình, "A... Mấy ngày nay không có vấn đề gì đi?"

Professor Trần đối với Ngôn Du nháy mắt mấy cái, "Có!"

"A..." Ngôn Du hoảng sợ, "Không... Không thể nào..."

Nàng xác định gần đây không có chuyện gì mới phóng tâm mà xin nghỉ a, như thế nào sẽ xảy ra chuyện đây?

"Emma mau phát điên." Bộ dáng Professor Trần vốn là nho nhã lễ độ, giờ phút này biểu tình trên mặt thấy thế nào cũng đều thập phần tà ác, "Mỗi ngày đuổi theo tôi hỏi em làm sao lại nghỉ phép."

Quýnh...

Ngôn Du biểu tình lập tức thay đổi, bĩu môi quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, "Hắn luôn khi dễ em, mới không cần đối với hắn có lễ phép!"

Sở Nguyệt Xuất buồn cười vuốt chóp mũi của nàng, quay đầu đối với nam nhân đang toét miệng cười, thật có lỗi nói, "Tiểu Du luôn giống như đứa nhỏ, ngượng ngùng."

"Ôi chao, cô cứ yên tâm đi." Cổ Chánh liếc mắt nhìn bạn trai nhã nhặn đang cười bên cạnh, có chút bất đắc dĩ, "Hai người bọn họ đều là con nít cả."

"Ha ha..." Sở Nguyệt Xuất mắt nhìn Ngôn Du cùng Professor Trần đối mắt trừng nhau, không khỏi lắc đầu, "Tiểu Du trước kia thật sự là phiền toái các vị."

"Không phiền toái!" Professor Trần khoát tay, "Dễ nuôi a!"

Chu môi, chui vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, bộ dáng tức giận của Ngôn Du rốt cuộc chọc mọi người có một trận cười to, một lúc lâu, Professor Trần mới nghiêm túc nói với Sở Nguyệt Xuất, "Người này lúc trước sống chết cũng không chịu tới nơi này, là bởi vì cô đi?"

Sở Nguyệt Xuất hơi sững sờ, cúi đầu xem Ngôn Du vẫn còn đang làm hang ổ trong ngực mình, Ngôn Du thân thể cũng cứng đờ, cảm thấy có chút hốt hoảng, không dám nhìn nàng.

"Mỗi lần gọi điện thoại thúc giục người này qua đây, nàng lại nói cần suy nghĩ thêm..." professor Trần chuyển qua nhìn Ngôn Du, "Còn nói có lý do không thể đi."

"Đúng vậy sao?" Tay Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng xoa mặt Ngôn Du, trong lòng có chút cảm động, lại bởi vì professor Trần hạ một câu mà cả người gần như ngây ngẩn.

"Đúng vậy a, tôi là từ lúc nàng tốt nghiệp đại học mời nàng lại đây hỗ trợ." professor Trần không biết những lời này sẽ mang đến cho hai người kia chuyện gì, lại tiếp tục nói, "Hai người cùng một chỗ đã lâu rồi đi, người này cứ sống chết không chịu qua a."

"A..." Sở Nguyệt Xuất mắt nhìn Ngôn Du đã muốn ngồi dậy không dám nhìn mình, cười cười, ý cười trong con ngươi một chút cũng đều không hề có, "Ân."

Cổ Chánh rõ ràng liền đã nhận ra cái gì không đúng, vội vàng lấy khửu tay đụng đụng tay bạn trai, "Nếu Tiểu muội muội không có việc gì, chúng ta liền đi thôi, đừng quấy rầy thế giới hai người của người ta."

"Cũng tốt." Gật đầu đứng lên, professor Trần nói với Ngôn Du, "Ngôn, em cứ việc nghỉ thêm mấy ngày, có việc gì tôi sẽ thông báo cho em biết."

"Hảo."

Hai nam nhân cất bước xong, Sở Nguyệt Xuất sờ hai má Ngôn Du, "Có mệt hay không? Muốn ngủ tiếp một lát không?"

Ngôn Du ngửa đầu xem nàng, "Chị không hỏi em gì sao?"

"Hỏi ư?" Sở Nguyệt Xuất ôn nhu cười, "Không phải hỏi em muốn ngủ một lát hay không sao?"

"Không phải..." Ngôn Du cầm tay nàng đang khẽ vuốt hai má của mình, "Em là nói, vừa rồi đạo sư nói..."

"A..." Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, cười cười, "Đồ ngốc, ăn điểm tâm đi."

Không phải nàng không muốn hỏi, mà là không dám hỏi, lý do không thể đi kia rốt cuộc là cái gì.

Trong lòng giống như có trăm ngàn con kiến đang lung tung đi loạn, Ngôn Du nghe lời mặc cho Sở Nguyệt Xuất lôi kéo mình ngồi vào bàn, ngơ ngác nhìn nữ nhân dường như không có việc gì bận rộn lên, từng đợt rối rắm.

Muốn nói cho Sở lão sư biết... Nàng từng thích qua tỷ tỷ sao? Là cái loại tình yêu đó.

Sở lão sư có tức giận hay không, có thể cảm thấy nàng biến thái hay không...

.........................

Sở Giản Hề cước bộ hỗn độn chạy khỏi bệnh viện, trong đầu đều là lời cô gái trẻ tuổi vang vọng bên tai.

"Kỳ thật Như Nam tỷ tỷ cùng Vân Hân tỷ tỷ vẫn luôn thích đối phương, Như Nam tỷ tỷ vì tránh đi cảm tình như vậy mới gả cho Vương Tiếu Bạc... Cho nên Vân Hân tỷ tỷ cứ luôn chán ghét Vương Tiếu Bạc... Không nghĩ tới, lại có thể xảy ra chuyện như vậy... May mắn các nàng cũng không có chuyện gì..."

Tỷ muội mến nhau...

Tỷ muội Trần gia... Lại có thể có quan hệ như vậy...

Dọc theo đường đi vẻ mặt đều thập phần kích động, chạy tới cửa tiểu khu, Sở Giản Hề bỗng nhiên ngừng lại cước bộ.

Tiểu Y... Tiểu Y em ấy... Còn có mình đối với Tiểu Y...

Chuyện của tỷ muội Trần gia nhường Sở Giản Hề vô cùng khiếp sợ, tiếp theo chẳng biết tại sao liền nghĩ tới Sở Lục Y.

"Tôi thích Sở Giản Hề tên ngu ngốc kia!" Vẻ mặt có vẻ như căm giận lại dẫn theo điểm ngạo kiều... Nhưng thật ra là nhận chân đi.

Mình làm sao lại không phát hiện, nguyên lai Tiểu Y em ấy... vẫn luôn không phải cố ý trêu đùa mình.

Đứng ở cửa tiểu khu, mắt vô thức nhìn một nơi hồi lâu, tựa hồ còn có thể thấy Sở Lục Y đang ngồi trên ghế sa lon ôm gối đợi mình về nhà, Sở Giản Hề cắn cắn môi, phương hướng chuyển thành rời đi.

Mình cùng Tiểu Y... Là thân tỷ muội a, làm sao có thể, như thế nào có thể...

Chính là mình... mình đối với Tiểu Y...

Những cảm giác kia, là dục niệm, thật sự là thứ mà tỷ tỷ đối với muội muội nên có sao?

Giờ phút này trong lòng là một mảnh lung tung, Sở Giản Hề cước bộ nghiêng ngả lảo đảo rời đi, ở ngã tư đường mờ mịt đi tới, không biết phải làm như thế nào.

Sở Lục Y một mình ở nhà, nhìn thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, xem TV, mở máy tính, lại không biết có thể làm gì khác.

Chạng vạng thời gian đem đồ ăn nóng qua loa ăn vào, mắt thấy đã hơn bảy giờ Sở Giản Hề vẫn chưa trở về, cũng không có một cú điện thoại, trong lòng Sở Lục Y bắt đầu bất an.

Đợi mau tới mười giờ, Sở Lục Y nhịn không được, lấy ra điện thoại di động gọi cho Sở Giản Hề.

Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, Sở Lục Y nghe đầu kia có tiếng hít thở, trong lòng giật mình, "Sở Giản Hề, chị làm sao vậy?"

Sở Giản Hề lúc này đang ngồi ở ven đường, trên một cái bậc, nàng nhìn ngã tư đường cứ thế dần dần ngẩn người, nhận được điện thoại Sở Lục Y thì do dự hồi lâu mới chuyển nhận, vừa nghe đến tiếng Sở Lục Y tràn đầy lo lắng, trong lòng trở nên ấm áp, lại không phản bác được.

"Sở Giản Hề, chị làm sao vậy?" Không có nghe thấy tiếng trả lời nào, Sở Lục Y càng sốt ruột, "Có phải lại bị thương hay không? Chị ở đâu?"

"Chị không sao..." Sở Giản Hề nâng giọng, "Tiểu Y, chị hôm nay có thể... Cần tối lắm mới trở về, em mau ngủ đi."

"Chị làm sao vậy?" Sở Lục Y nhăn lại mi, rõ ràng nhận thấy trong giọng nói Sở Giản Hề đều là run rẩy, "Chị còn ở đồn cảnh sát sao? Hay là đang thế nào?"

"Chị..." Sở Giản Hề nhướn mi, "Không có... em mau ngủ đi."

Lúc này, Sở Lục Y đã bắt đầu đi giày vào.

Nàng mặc trên người vốn là quần áo đi ra ngoài, bởi vì hẹn Sở Giản Hề buổi tối đi xem phim.

Đem giày mang xong, xác định trên người đã mang tiền cùng chìa khóa, Sở Lục Y vội vàng xuất môn, "Chị rốt cuộc ở đâu?"

"Tiểu Y, đừng ép chị..." Sở Giản Hề cung lên thân mình, nước mắt chảy xuống, "Đừng ép chị..."

Cước bộ bị kiềm hãm, Sở Lục Y tim đập càng phát ra rối loạn, "Chị... chị đừng làm em sợ, chị rốt cuộc làm sao vậy?"

Chà xát nước mắt, Sở Giản Hề không tiếng động lắc đầu, đã muốn không cách nào nói ra thêm một chữ nào.

Nàng không biết làm sao đối mặt với Sở Lục Y, làm sao đối đãi phần cảm tình bất luân trong lòng mình, vốn đã muốn lặng lẽ cắm rễ rất sâu.

Kia rõ ràng là thân muội muội của mình a, vì cái gì... Vì cái gì bất tri bất giác, mình liền yêu nàng?

Làm sao có thể a, lại như thế nào có thể!

Tỷ tỷ nếu trở lại, cần như thế nào công đạo với tỷ đây?