Bác sĩ, Vương Tiếu Bạc hiện tại thương thế như thế nào?" Sở Giản Hề quét Vương Tiếu Bạc một cái, hỏi thẳng bác sĩ đang đứng ở một bên, "Có thể ra viện sao?"
"Có thể, trong thương thế của ba người thì của hắn là nhẹ nhất." Nữ bác sĩ nữ đeo kính mắt, mặt không chút thay đổi nói, "Mang về đi."
Hôm nay nếu không phải nàng đúng lúc lại đây kiểm tra thân thể bệnh nhân, bệnh nhân này nói không chừng đã chết trong tay tên nam nhân này rồi.
"Tốt." Sở Giản Hề gật gật đầu, "Như vậy, Trần Vân Hân như thế nào?"
"Vốn nửa đêm hôm qua đã tỉnh, mới vừa rồi bị người nọ bóp cổ khiến cho kinh hách, tôi đã cho nàng liều thuốc an thần, chậm chút nữa mới có thể tỉnh." Bác sĩ đẩy gọng kính, "Cảnh sát các người là chuyện gì xảy ra vậy hả, cũng không trông coi phạm nhân cẩn thận."
"Thật có lỗi..." Sở Giản Hề có chút xấu hổ nói khiểm, quay đầu, mắt nhìn nam cảnh vẻ mặt đầy áy náy, "Hai người đem Vương Tiếu Bạc mang về cục, sau đó làm hồ sơ tạm giữ, sau khi xong việc thì trở về nhà nghỉ ngơi đi."
"Dạ!" Hai cảnh sát trông coi một đêm bày ra tư thế chào, đi đến bên cạnh Vương Tiếu Bạc lôi kéo hắn muốn đi, Vương Tiếu Bạc lại bắt đầu kịch liệt giãy giụa, "Buông, tôi muốn giết hai ả!"
Đôi mắt lạnh lùng, Sở Giản Hề mấp máy môi, khắc chế xúc động muốn hành hung hắn, "Mang về!"
"Dạ!"
Vương Tiếu Bạc bị dẫn trở về, Sở Giản Hề thở dài, thấy vị bác sĩ nọ muốn đi, vội vàng đi tới hai bước, "Bác sĩ, vậy Trần Như Nam ra sao?"
"Đã muốn thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm." Bác sĩ nhìn nàng một cái, "Bất quá nhất định cần ở trong bệnh viện một thời gian, thân thể bệnh nhân vẫn còn rất yếu, nếu cô muốn hỏi, hẳn cần thêm một ít thời gian nữa mới hỏi được."
"Tốt, tôi hiểu được." Gật gật đầu, Sở Giản Hề lại nhìn Trần Vân Hân đang trên giường bệnh mê man, nhướn mi.
Ánh mắt Vương Tiếu Bạc nàng xem "nhất thanh nhị sở", rốt cuộc là dạng chuyện gì sẽ làm cho Vương Tiếu Bạc có sát tâm nặng như vậy với Trần Vân Hân?
Vừa đi ra bệnh viện vừa tự hỏi, mới đi đến cửa lớn liền đụng phải cháu gái bà lão hôm qua, nàng gặp Sở Giản Hề liền kêu một tiếng, "Cảnh quan!"
"A... Nhĩ hảo." Đang sờ lên cằm tự hỏi, Sở Giản Hề bắt gặp nàng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười, "Trần Như Nam đã muốn thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, cô biết rồi?"
"Ân, biết." Cô gái cười cười, nhắc tới hộp đựng thức ăn giữ ấm trong tay, "Nãi nãi nấu canh để cho tôi đưa cho Như Nam tỷ tỷ các nàng."
"À, ân." Sở Giản Hề gật đầu, "Hai nhà các vị quan hệ thật tốt a."
"Đúng vậy a, tôi cùng Như Nam tỷ tỷ, Vân Hân tỷ tỷ từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà." Cô gái lộ ra nụ cười nhẹ, "Vẫn luôn thực thân nhau."
Nói tới đây, vẻ mặt cô gái chợt có chút ảm đạm, "Như Nam tỷ tỷ cùng Vân Hân tỷ tỷ cũng rất hảo... Đáng tiếc..."
"Ân?" Sở Giản Hề nhìn chằm chằm nàng, "Vẻ mặt của cô tựa hồ... Ngày hôm qua là có lời muốn nói với tôi đúng không?"
"A... Không..." Ngẩng đầu chống lại ánh mắt sắc bén của Sở Giản Hề, cô gái nhất thời có chút luống cuống, "Tôi... Cảnh quan, tôi trước vào xem Như Nam tỷ tỷ các nàng."
Biết rõ cô bé này có việc gạt mình, Sở Giản Hề cũng không miễn cưỡng, cùng nàng nhìn nhau vài giây, thản nhiên gật đầu, "Đi thôi, bất quá tôi hy vọng, nếu có cái gì cùng vụ án có liên quan thì cô có thể nói cho tôi biết."
"A... Ân, cảnh quan tái kiến." Cô gái càng thêm luống cuống, đối với Sở Giản Hề phất phất tay liền vội vội vàng vàng chạy vào bệnh viện.
Nhìn thân ảnh cô gái chạy vào trong, Sở Giản Hề đứng ở cửa bệnh viện hồi lâu, lúc này mới xoay người rời đi, hướng cục cảnh sát.
Trở lại cục cảnh sát, hai đồng sự nọ đã muốn về nhà nghỉ ngơi, Sở Giản Hề tính cả người đồng sự bên cạnh lập tức để người dẫn Vương Tiếu Bạc đến phòng thẩm tra.
"Tên, tuổi, quốc tịch, địa chỉ gia đình..." Ngồi ở một bên nghe người đồng sự kia dựa theo trình tự hỏi đến, Sở Giản Hề nhìn chằm chằm Vương Tiếu Bạc, ánh mắt có vẻ dị thường lạnh lùng.
"Vì sao muốn giết tỷ muội Trần gia?" Đợi cho trình tự hỏi xong, Sở Giản Hề ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tiếu Bạc.
Vương Tiếu Bạc liếc nàng một cái, cúi đầu không nói lời nào.
"Tôi nghe nói nhà là của tỷ muội Trần gia." Thấy hắn không nói lời nào, Sở Giản Hề cũng không tức giận, có chút trào phúng tung ra những lời này, quả nhiên Vương Tiếu Bạc lập tức liền kích động, "Tôi không phải vì nhà!"
"Nga?" Khóe môi lộ ra trào phúng càng trở nên rõ ràng, Sở Giản Hề nhìn hắn, "Đây là vì cái gì?"
"Tôi..." Vương Tiếu Bạc cắn răng, hai tay bị khóa nắm thành quyền, đầu nghiêng sang một bên không thèm nhìn Sở Giản Hề.
Sở Giản Hề nhíu mày, mở ra tư liệu trước mặt, "Anh cùng Trần Như Nam là bạn đại học, thời đại học vẫn luôn theo đuổi nàng, tốt nghiệp đại học sau hai năm liền hướng Trần Như Nam cầu hôn, Trần Như Nam đáp ứng, không đến một tháng sau liền kết hôn... Lập gia đình sau liền chuyển vào trong nhà Trần gia, muội muội Trần Như Nam - Trần Vân Hân cũng không có dọn ra ngoài... Căn cứ từ việc thăm hỏi láng giềng, quan hệ vợ chồng giữa anh cùng Trần Như Nam cũng rất bình thản, nhưng với cô em vợ Trần Vân Hân thì lại thập phần tồi tệ..."
Vẫn luôn nghe Sở Giản Hề dùng ngữ khí lãnh đạm kể lại, lời về sau bỗng vẻ mặt Vương Tiếu Bạc càng phát ra dữ tợn hơn hẳn, thẳng đến cuối cùng đã là nghiến răng nghiến lợi nói, "Quan hệ tồi tệ? Hừ..."
"Hoặc là nói, anh cùng Trần Vân Hân có mâu thuẫn gì đó, cho nên muốn giết nàng?" Sở Giản Hề khép lại tư liệu, "Anh phải biết rằng, đây chính là tội cố ý giết người... Nếu anh thẳng thắn khai ra..."
"Tôi chính là muốn giết ả!" Vương Tiếu Bạc lập tức cắt đứt lời Sở Giản Hề, thần tình lệ khí.
"Vì cái gì?" Sở Giản Hề vẫn duy trì bình tĩnh, tuy nhiên tay đặt ở dưới đáy bàn dĩ nhiên đã nắm lại thành nắm.
Ghét nhất phải phạm nhân như vậy.
"Hừ!" Vương Tiếu Bạc lại là hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm xem Sở Giản Hề.
Cả buổi sáng đều ở phòng thẩm tra cố gắng hỏi ra chút gì đó, làm cái gì cũng đều hỏi không ra, ngược lại bị thái độ của Vương Tiếu Bạc tức giận đến nổi trận lôi đình, Sở Giản Hề nhiều lần muốn qua đánh cho hắn một trận, lại gắt gao nhịn xuống.
Mãi cho đến buổi trưa còn không có hỏi ra được tình huống vụ án, tuy rằng các chứng cớ cũng đều có thể nhận định Vương Tiếu Bạc giết người, mà thái độ của hắn cũng có thể xác định không phải sai lầm mà là cố ý, chính là Sở Giản Hề lại cảm thấy rất bất mãn.
Ít nhất động cơ giết người là cái gì vẫn không xác định được, nàng cảm thấy rất không yên tĩnh.
Sửa sang lại toàn bộ tư liệu, Sở Giản Hề mang một thân mỏi mệt về nhà, Sở Lục Y đã làm tốt cơm ở nhà đợi nàng.
Bước vào cửa chính trong nháy mắt liền nghe thấy mùi đồ ăn, điểm tâm vốn mua về cho Sở Lục Y đang cầm trên tay bèn buông xuống, Sở Giản Hề đi đến cửa phòng bếp, liền chứng kiến Sở Lục Y mặc tạp dề đang ở bưng canh đi ra, vội vàng đi qua, từ trong tay nàng tiếp nhận canh phóng lên bàn.
Sở Lục Y cười cười, cởi tạp dề ra rồi bới cơm, Sở Giản Hề lại rất nhanh lại đây tiếp nhận bát cơm, "Tiểu Y hảo hiền lành."
Trợn mắt liếc nàng một cái, trong mắt Sở Lục Y lại hàm chứa ý cười, "Lần sau đổi lại chị làm."
"Hảo." Sở Giản Hề không chút do dự đáp, "Cuối tuần để chị tới."
"Nha, Sở Giản Hề hảo hiền lành." Sở Lục Y cười nhẹ nói xong, ngồi xuống gắp đồ ăn phóng tới trong bát Sở Giản Hề, "Nhanh ăn cơm đi lão bà hiền lành."
Sở Giản Hề sửng sốt, tiếp theo đó mặt lập tức đỏ lên, ngơ ngác tại chỗ, một bộ không biết phải làm sao.
"Đồ đần!" Thói quen nói một câu, Sở Lục Y ngẩng đầu xem nàng, "Chị đang chờ tôi uy chị sao hả cục cưng?"
Sắc mặt ửng đỏ chuyển sang màu đỏ sậm, Sở Giản Hề ngồi xuống cầm lấy đũa mải miết bới cơm chọc Sở Lục Y cười híp cả mắt, "Đồ đần, cái mũi dính cơm kìa."
"A!" Sở Giản Hề bật người ngẩng đầu sờ cái mũi, sau khi phát hiện bị Sở Lục Y lừa cũng lơ đễnh, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Sở Lục Y ách nhiên thất tiếu, bám lấy hưng trí bừng bừng nhìn nàng đang là một bộ tiểu tức phụ thẹn thùng, con mắt xoay xoay, gắp một miếng khoai tây, thanh âm ôn nhu kêu một tiếng, "Giản Hề."
Một tiếng này không chỉ nhường chính nàng nổi lên một thân da gà, cũng làm cho Sở Giản Hề - hãy còn đang tập trung ăn cơm, lòng tràn đầy ngượng ngùng, một lòng chỉ nghĩ ăn cho mau rồi trốn trở về phòng, không khỏi ngây dại.
Tiểu Y... Là đang kêu nàng?
Ngẩng đầu chống lại đôi con ngươi đen láy "hàm tình mạch mạch" của Sở Lục Y, Sở Giản Hề mất đi khả năng kiểm soát, lắp bắp hỏi, "Tiểu... Tiểu Y, em... em vừa mới gọi chị phải không?"
Sở Lục Y gật gật đầu, đem khoai tây đưa đến bên miệng Sở Giản Hề, "A —— "
"A?" Sở Giản Hề không kịp phản ứng, nhìn Sở Lục Y, lại nhìn miếng khoai tây, mặt cười đỏ bừng nhường trong lòng Sở Lục Y cười thầm, trên mặt lại có vẻ thực ai oán, "Tôi không thể uy chị sao? Uy bạn gái hoặc là Nhị tỷ ăn khoai tây không có gì đi?"
"Ơ..." Nghe được hai chữ "Bạn gái", trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, Sở Giản Hề tay nắm đũa run lên, lại thấy Sở Lục Y bộ dáng kia, há mồm đem khoai tây cắn xuống, tầm mắt quét đến trước mặt Sở Lục Y một chút, thấy nàng cũng không nhúc nhích cơm, giật mình nhíu mi, "Em mau ăn cơm."
"Được rồi." Sở Lục Y cười híp mắt đáp, lúc này mới cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cứ như vậy, không khí vừa mang theo điểm quỷ dị, lại dẫn theo điểm ngọt ngào thậm chí coi như niềm hạnh phúc nho nhỏ, thẳng đến xế chiều trước lúc Sở Giản Hề cần phải đi làm vẫn còn chưa biến mất.
"Đi làm không được quá liều mạng, phải chú ý an toàn." Sở Lục Y giúp Sở Giản Hề sửa lại một chút cổ áo cảnh sát, lại ở bên tai nàng nói, "Nhớ rõ buổi tối nhé cục cưng."
"Ân... Ân." Cái loại tim đập rộn này lại tới nữa rồi, Sở Giản Hề gật gật đầu, "Chị đi trước..."
Lời còn chưa dứt, hai má bị một vật thể mềm mại lại ẩm ướt đụng một cái.
Sở Giản Hề đương nhiên biết cái đó là cái gì, lập tức cương ngay tại chỗ.
"Tốt lắm, nhanh đi làm đi." Hôn xong rất hài lòng nhìn Sở Giản Hề phản ứng như thế, Sở Lục Y cười nói.
Sở Giản Hề gật đầu liền sẽ cực kỳ nhanh chóng từ trong phòng đi ra ngoài, cước bộ dị thường chật vật, chỉ chừa Sở Lục Y một người ở trong phòng nhìn cửa phòng khép hờ, cười đến ý vị thâm trường.
Buổi chiều ở đồn cảnh sát vẫn như trước thập phần bận rộn, vụ án có rất nhiều, mà vụ án Vương Tiếu Bạc đang được bắt tay vào xử lý các loại thủ tục cũng như sửa sang lại các loại văn kiện liên quan, Sở Giản Hề vẫn luôn bận đến năm giờ mới nghỉ được một chút, nhìn thấy công tác giảm bớt, tâm tình cũng mang theo nhảy nhót.
Nói như vậy, buổi tối nhất định sẽ kịp trở về ăn cơm cùng xem phim với Tiểu Y rồi.
Chính là, tới gần thời điểm tan việc, bệnh viện bên kia bỗng gọi điện tới thông tri nàng là Trần Như Nam tỉnh.
Do dự vẫn là lựa chọn đi bệnh viện một chuyến, đối với việc tra hỏi người bị hại, nàng vẫn quyết định ngày kế tiếp sẽ mang đồng sự đi làm cho xong.
Một đường vội vàng đuổi tới bệnh viện, ở cửa chợt gặp cô bé nhà bên cạnh Trần gia cũng tới thăm, Sở Giản Hề lễ phép đối với nàng cười cười, cùng nàng đi đến cửa phòng bệnh, đang định gõ lên cánh khép hờ kia, chợt nghe bên trong có một giọng nữ mang theo âm khóc nức nở nói, "Tỷ, em yêu chị, em biết chị không cho em nói như vậy... Chính là... Em không có biện pháp khống chế chính mình... Lúc tỉnh lại bọn họ nói cho em biết chị vẫn còn chưa tỉnh, em sợ... sợ chị không quan tâm em, chị sinh khí, bỏ lại em một mình, em..."
Sở Giản Hề giật mình, động tác gõ cửa ngừng lại, trong con ngươi xẹt qua một tia không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu Hân..." Giọng nữ suy yếu cắt đứt tiếng khóc, ngay cả suy yếu lại có thể nghe ra bên trong mảnh "nhu tình như nước", "Chuyện lần này... Chị đã suy nghĩ cẩn thận... Nhiều năm như vậy... Trốn tránh... Lừa mình dối người... Tất cả đều vô dụng... Sự thật chính là, sự thật chính là... chị... chị cũng yêu em..."
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, sau một lúc lâu, một tiếng nói mang theo run rẩy cùng kinh hỉ vang lên, "Tỷ..."
"Tiểu Hân..."
Phòng bệnh lại một lần nữa không có thanh âm gì phát ra, từ trong khiếp sợ dần hồi phục tinh thần lại, Sở Giản Hề xuyên qua khe cửa nhìn tới, lại phát hiện hai nữ nhân bên trong đang ôm hôn lên, một dạng như tình lữ.