Hướng Về Trái Tim

Chương 8: Sợ nhất là thiên lôi dẫn đến hỏa hoạn




Mộtngười đàn ông, nếu đa tình với bạn gái cũ, người yêu cũ hoặc những người phụ nữkhông liên quan, thì cũng đồng nghĩa với việc phạm tội. Vì anh ta khiến hếtngười này đến người khác có quá nhiều ảo tưởng không thực tế. Thế nên môi ngườiđều phải hiểu: Trong tình yêu, không thể tùy tiện làm người tốt, nếu không sẽchuốc họa vào thân.

Thời gian trồi nhanh, chớp mắt những ngày nghỉ Tết đãkết thúc, lại đến lúc phải đi làm.

Lạc Thiên vẫn như trước kia, mỗi ngày đến nhà GiangVăn Khê ăn sáng, nhưng Giang Văn Khê kiên quyết xuống xe ở gần công ty, sau đóđi bộ đến, Lạc Thiên không phản đối.

Một ngày nọ, anh bấm chuông cửa nhà cô, cô mở cửanhưng đứng đó bất động, nhìn chằm chằm vào mái tóc anh.

Một lúc sau mới nghe cô nói: “Cái đó... anh có nhận ralà tóc anh hình như phần trắng ít đi một chút, phần đen nhiều hơn một chút rồikhông?”.

Anh mỉm cười: “Thế hả? Anh không quan tâm lắm”.

Thực ra mấy hôm Tết, anh đã phát hiện ra tóc mình cósự thay đổi rõ rệt. Nghiêm Tố thậm chí còn đùa với anh trước mặt bà ngoại và chúThâm: “Tình yêu thật vĩ đại”.

“Anh có muốn đi nhuộm tóc không?” Cô tốt bụng đề nghị,cảm thấy tóc anh trở thành màu đen thì càng đẹp trai hơn, tuy vậy lại quá chóimắt.

“Không”, anh không nghĩ ngợi gì, từ chối luôn.

về sau cô cũng bỏ cuộc, nếu anh muốn nhuộm tóc thì đãnhuộm từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ.

Lại mấy hôm nữa, đến lễ Tinh Nhân được trông chờ đãlâu.

Giống trong phim truyền hình mô típ cũ rích, Giang VănKhê ngồi trên xe Lạc Thiên đến một nhà hàng năm sao ở trung tâm thành phố. Haingười ngồi trong một nhà hàng thanh lịch sang trọng, có hoa có rượu, khoatrương nhất là bên cạnh còn có người cầm violin kéo những bản nhạc cổ đển chohai người nghe.

Nhưng chuyện đó lại khiến Giang Văn Khê rất mất tựnhiên, trước kia cô từng ngưỡng mộ các nhân vật nữ chính trong phim thần tượng,có thể cùng người mình yêu hưởng một bữa tối lãng mạn trong khung cảnh tuyệtđẹp, cô không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại ngồi ở đây giống nữ chínhtrong phim.

Cô rất không quen, tuy đã dùng bữa với Lạc Thiên rấtnhiều lần, nhưng mỗi lần dùng dao nĩa đều khó khăn, cô cảm thấy dáng vẻ mìnhcầm dao nĩa rất lóng ngóng, lúc nào cũng không kìm được mà hỏi anh, có phải nênthế này, có phải nên thế kia không. Thực ra cô càng muốn hỏi rằng liệu họ cócười cô, và có thể nhờ người nhạc công kéo violin đứng ra xa một chút, như thếnày cô không tài nào ăn được. Thật không biết tại sao phải khoa trương như vậy.

Lạc Thiên biết đầu cô đang nghĩ gì, ăn được một nửa,anh lấy trong chiếc túi bên cạnh ra một hộp quà rất đẹp tặng cho cô, giọng bìnhthản: “Quà anh tặng em”.

Suýt nữa nghẹn thức ăn trong miệng, cô ngẩn ngơ đưamắt nhìn hộp quà tuyệt đẹp được gói rất tinh xảo, nuốt thức ăn xuống, đôi màynhíu lại, cắn môi và nói: “Đêm Ba mươi anh mới tặng em một chiếc điện thoạirồi”.

“Đó là đêm Ba mươi, hôm nay là lễ Tình Nhân, đây làquà lễ Tình Nhân”, giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng.

Là thế sao?

Cô cũng có quà, nhưng mãi vẫn không tặng được.

Cô bối rối nhận quà, thầm nhủ: Không biết là món gìđắt tiền nữa đây.

Cô đang định mở ra xem thì bị Lạc Thiên giữ tay lại:“về nhà hãy xem”. Lần trước tặng điện thoại cho cô, cô đã làu bàu than thở rấtlâu, lần này quà tặng cô còn đắt hơn nhiều, nếu bây giờ mở ra xem, bữa cơm nàycó lẽ sẽ ăn không ngon mất.

Giang Văn Khê đành nhận lấy quà, một lúc sau cô đặtdao nĩa xuống, ngượng ngùng rút ra một hộp quà trong túi giấy đặt cạnh, cúi đầuđưa cho Lạc Thiên, lí nhí như muỗi kêu: “Lê Tình Nhân vui vẻ!”.

Lạc Thiên rất bất ngờ, cười tủm tỉm, nhận lấy rồi mởgói quà, một chiếc cà vạt sọc đỏ hồng rất đẹp hiện ra trước mắt.

Ánh mắt rơi trên chiếc cà vạt sọc đỏ hồng đó, có mộttích tắc anh ngây người, khóe môi nhướn lên, ngắm nghía thật kỹ, trong đầukhông ngừng tưởng tượng cảnh mình thắt chiếc cà vạt model này thì sẽ như thếnào, dường như bao năm nay anh chưa từng thắt chiếc cà vạt nào màu sắc tươi tắnđẹp đẽ như vậy.

Giang Văn Khê thấy vẻ mặt hơi ngơ ngẩn của anh thì timnhư thắt lại, lẽ nào anh không thích màu đỏ hồng? Nhưng trong trung tâm muasắm, cô nhân viên đó cứ vỗ ngực bảo đảm rằng màu đỏ hồng là màu “hot” của nămnay, nói gì mà cà vạt là thứ phụ kiện tuyệt nhất mà thế giới nội tâm của đànông truyền đạt, kiểu sọc chéo này không hề chói mắt, chỉ càng khiến quý ông gợicảm hơn.

Vốn đã hơi do dự, nhưng chiếc cà vạt này đúng là rấtđẹp, tuy chưa từng thấy anh thắt cà vạt màu này bao giờ, nhưng cô nghĩ khi anhthắt nhất định sẽ rất đẹp. Lý Nghiên thấy cô do dự cũng khuyến khích cô mua,nói rằng anh thắt cái này nhất định sẽ là tiêu điểm nổi bật nhất trong đámngười. Có điều không cần sự trợ giúp của chiếc cà vạt, anh vốn dĩ đã là ngườinổi bật nhất rồi. Cuối cùng, vì thích nên cô vẫn mua, thậm chí còn tốn hơn nửatháng lương của mình.

Nhưng tại sao anh lại có vẻ mặt đó? Hình như khôngthích món quà này lắm.

“Nếu anh không thích màu này thì em đi đổi vậy”, khônggiấu nổi vẻ buồn bã, cô đưa tay định lấy lại món quà.

Lạc Thiên sực tỉnh, căng thẳng giữ túi quà bên cạnh,nhướng mày: “Ai bảo anh không thích?”.

“Nhưng anh đang tỏ vẻ gì đó?”

“Trầm tư.” Anh thẳng thắn, “Anh đang nghĩ phải phốivới quần áo gì”.

Đúng là đồ đáng ghét, muốn phối với quần áo gì thi vềnhà trầm tư không được à? Suýt nữa làm cô tưởng anh không thích. Cô tức tối,hành hạ món ăn trong đĩa, nhưng khóe môi lại không kìm chế được mà nở một nụcười.

Bỗng nhớ đến tình huống trong phim, thế là cô nâng lyrượu vang lên, mỉm cười với Lạc Thiên, nói: “Cheers!”.

Lạc Thiên thấy bộ dạng ngô nghê của cô thì không kìmđược cười khẽ thành tiếng, nâng ly lên định nói “Cheers” thì lúc đó, tiếngchuông điện thoại reo vang.

Anh nghe máy, sắc mặt trong tích tắc vụt thay đổi,niềm vui trước đó không còn tồn tại, thay vào đó là sự phẫn nộ và lo lắng. Anhnói ngắn gọn: “Tôi đến ngay, các người trông chừng cô ấy cho tôi, đừng để cô ấylàm bậy”.

Giang Văn Khê ngạc nhiên, đặt ly rượu xuống, tay vẫnnắm chặt ly, bất an hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì thế anh?”.

“Anh phải đến K.0 một chuyến”, Lạc Thiên nhanh chóngđứng dậy, ngoắc tay với phục vụ, “Thanh toán”.

Giang Văn Khê rụt rè nhìn anh, hình như từ khi quenanh, hiếm khi thấy anh hoảng loạn như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô lóng ngóng cắn môi, khẽ hỏi: “Có cần em đi chungkhông?”.

“Không cần.” Lạc Thiên buột miệng theo trực giác,nhưng Khi thấy cô cắn môi, vẻ mặt như một con thú nhỏ bị thương, biết giọng nóiquá nóng nảy của mình đã làm tỗn thương cô, thế là anh bước đến, nắm lấy taycô, “Đi theo anh”.

Bàng hoàng, đến khi Giang Văn Khê hoàn hồn thì đã bịLạc Thiên đưa ra khỏi nhà hàng.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường đến K.O, thậm chívượt cả mấy lần đèn đỏ. Giang Văn Khê ngồi trên ghế phụ nhớ lại lần cô làmcatalog mẫu mà Lạc Thiên cần gấp văng tung tóe, lần đó anh cũng lái xe điêncuồng như thế này.

Cô mím chặt môi, tay không ngừng nắm chặt dây an toàn,tay kia vịn chặt tay nắm cửa. Khi vượt đèn đỏ lần thứ ba, cô không nén đượcquay sang nhìn Lạc Thiên đang lái xe, sắc mặt anh vô cùng nặng nề, đôi lông màynhíu lại thành một đường. Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim phập phồngbất an.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở K.O.

Lạc Thiên mở khóa dây an toàn xong xuống xe ngay, némchìa khóa xe cho cậu bé giữ xe ở cửa.

Giang Vãn Khê sắc mặt tái nhợt xuống xe, cảm giácnghiêng sông đổ bể trong dạ dày khiến cô tựa vào xe, đứng đó bất động. Cô ngướclên, nhìn chằm chằm theo Lạc Thiên đã nhanh chân bước vào cửa quán bar, nơilồng ngực bỗng có một nỗi đau khó tả. Trước kia lên xe xuống xe, anh đều chủđộng thắt và cởi dây an toàn cho cô, nhưng tối nay, anh đã quên mất điều đó.

Chuyện gì quan trọng đến mức anh phải cuống lên nhưthế?

“Giang tiểu thư, cô không sao chứ?”, cậu chàng giữ xeđã gặp Giang Văn Khê nhiều lần, biết cô là bạn gái của ông chủ nên đương nhiênkhông dám thất lễ.

“Ô, tôi không sao, cảm ơn anh”, cô khẽ mỉm cười, hítmột hơi thật sâu rồi đi vào quán bar.

Vào trong, Giang Văn Khê đã nhìn thấy từ đằng xa LạcThiên đang cãi nhau với một người phụ nữ, người đó giơ chai rượu trong tay lên,gào thét vào mặt anh, bảo anh đừng quan tâm tới cô ta, bảo anh cút đi cho xa.

Khi người phụ nữ đó vén tóc, cô đã nhìn rõ, là ngườiphụ nữ vô cùng xinh đẹp mà cô thường gặp ở đây - Tăng Tử Kiều.

Giang Văn Khê có phần hoang mang lúng túng, trong đầulại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hình như từ khi quen Lạc Thiên, cô đã thườngxuyên nhìn thấy người phụ nữ này, cho dù là ở quán bar hay là ở văn phòng, bấtkỳ cuộc điện thoại nào anh đều có thể không nghe, nhưng chỉ điện thoại củangười này là anh nhất định phải nghe, phải gọi lại. Người phụ nữ này rốt cuộccó quan hệ gì với anh, tại sao lại khiến anh kích động lao đến ngay như vậy?

Cô cắn môi, từ từ đi về phía hai người, nếu không phảiâm nhạc trong quán bar đang mở to, thì cô có thể tưởng tượng ra giọng cô ta gàothét đến mức nào.

Cô thấy cô ta giơ chai rượu lên hét với anh: “Tôi uốngrượu thì liên quan gì đến anh? Tôi chết hay sống thì can hệ gì tới anh? Tôikhông phải là gì của anh, anh quản tôi làm gì hả?!”.

Lạc Thiên lạnh mặt, sải bước đến giật lấy chai rượutrong tay Tăng Tử Kiều, ném cho người phục vụ kế bên, lạnh lùng nói: “Em uốngsay rồi, anh không muốn nói với em!”.

“Được! K.o là của anh, vậy tôi đến chỗ khác uống, tôikhông tin anh có bản lĩnh khiến tất cả các quán bar trong thành phố N này đóngcửa!”, Tăng Tử Kiều phẫn nộ túm lấy túi xách, định bỏ đi.

Giang Vãn Khê vôn săc mặt đã có vẻ hụt hẫng, không hềnghĩ rằng cô lại nhìn thấy cảnh này, Lạc Thiên chạy theo Tăng Tử Kiều, kéo lại,ôm chặt không để cô ta đi. Tăng Tử Kiều quay lại, ra sức đấm đá anh như phátđiên, cuối cùng gào khóc bất lực gục lên ngực anh thút thít. Lạc Thiên thì thầmdỗ dành cô ta rất lâu.

Sắc mặt Giang Văn Khê trắng bệch, vẻ mặt cứng đờ, cổhọng như có thứ gì đó chặn ngang, chân nặng như đeo chì, cô đứng đó không tàinào bước đi nổi.

Cô nhìn hai người đang ôm nhau, bỗng rùng mình ớnlạnh. Cô muốn đi, nhưng lại không di chuyển nổi bước chân của mình.

Có lúc, mắt nhìn chưa chắc đã là thật, tai nghe càngchưa chắc là thật.

Anh bảo cô theo, nhất định là sẽ cho cô một lời giảithích.

Nhưng, trong quán bar càng lúc càng có nhiều ngườinhìn hai người họ, thi thầm bàn tán, ước muốn bỏ chạy khỏi nơi này càng lúccàng mãnh liệt, đúng lúc cô quyết định quay đi thì

Lạc Thiên bế Tăng Tử Kiều lên, sải bước thật nhanh đếnchỗ cô.

Lúc anh bế Tăng Tử Kiều đi ngang qua, cô nghe anh nói:“Theo anh”.

Giang Văn Khê ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên ngườiTăng Tử Kiền, mái tóc xoăn dài xõa ra rũ rượi, che khuất gương mặt xỉnh đẹp đầmđìa nước mắt.

Mặt Giang Văn Khê tái nhợt, cắn môi, đầu óc hỗn loạn.

Chính cô đòi đi theo, anh lại gọi cô theo anh,

thế thì đi vậy. Cô co chặt nắm tay rồi lại buông ra,hít một hơi thật sâu sau đó lê bước chân cứng đờ, đi theo anh.

Lạc Thiên bế Tăng Tử Kiều vào ghế sau xe rồi quay raphía trước, thấy Giang Văn Khê vẫn không vào thì nhíu mày, tiến thẳng đến, kéocô lại, nhét vào ghế phụ.

Giang Văn Khê cắn chặt môi, thắt dây an toàn, quay đầura ngoài cửa sổ, không nói câu nào.

Lạc Thiên ngồi vào xe, sắc mặt hơi căng thẳng, liếcnhìn cô một cái rồi quay lại nói với Tăng Tử Kiều: “Anh đưa em về nhà!”.

“Em không muốn về nhà! Em không muốn về nhà!” Tăng TửKiều vừa nghe, tay đã đặt lên nắm cửa, hét lên, “Nếu anh dám đưa em về nhà, emthề từ nay anh đừng mơ thấy em nữa!”.

Lạc Thiên cắn răng, quay lại gầm khẽ: “Vậy được, emkhông muốn về thì đến nhà anh là được chứ gì?”.

Trong tích tắc, Tăng Tử Kiều đang vô cùng kích động đãbình tình lại, “ư” một tiếng rồi mềm nhũn người ra.

Vẻ mặt giận dữ, Lạc Thiên khởi động xe.

Trong xe, không khí vô cùng nặng nề, bức bối.

Lạc Thiên mím môi, thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậunhìn Tăng Tử Kiều nửa nằm nửa ngồi phía sau, không còn chút sinh khí nào.

Tất cả đều không qua khỏi mắt Giang Vãn Khê, tronglòng có một cảm giác thật lạ lùng, thâm chí cô bắt đầu hối hân vì đã lên xe. Cólẽ hai người họ có nhiều điều phải nói, nhưng hiện giờ vì vướng cô nên chẳngnói được gì chăng?

Tay cô nắm chặt túi quà anh tặng, sau đó buông ra, lạinắm chặt, cứ lặp đi lặp lại khoảng mười lần, nếu cứ nắm chặt nữa, túi quà e sẽbị cô làm hỏng mất.

Chiếc xe chạy khoảng mười phút thì cô từ từ quay sang,nói ngắn gọn với Lạc Thiên: “Anh dừng xe ở đường đó đi, tự em về, anh đưa cô ấyvề nghỉ ngơi trước”.

Lạc Thiên nhìn cô, mím chặt môi, không nói.

Không thấy anh trả lời, cô im tiếng, hơi ngoảnh đầu racửa sổ, lại nắm chặt túi giấy trong tay.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà có khungcảnh sang trọng.

Theo Lạc Thiên xuống xe, Giang Văn Khê ngẩng đầu lên,mấy chữ lớn bằng đèn neon “Thiên Đô Hào Đình” đập vào mắt cô.

Gió đêm ập đến, không khí tràn ngập hương hoa hồng,nhưng mùi hương ấy lại khiến người ta có cảm giác như sắp nghẹt thở.

Lạc Thiên mở cửa xe phía sau, lạnh mắt nói với Tăng TửKiều với vẻ giận dữ: “Tự em đi, hay là anh vác em lên trên?”

Tăng Tử Kiều mệt mỏi bước xuống, đẩy Lạc Thiên đứngchặn trước mặt ra, đi thẳng vào trong tòa nhà. Lạc Thiên không nói gì, theo saucô.

Đó là lần đầu tiên Giang Văn Khê đến nhà Lạc Thiên,nhưng cô biết rõ, với Tăng Tử Kiều nhất định không phải là lần đầu.

Như cô đã nghĩ, Lạc Thiên sống một mình.

Thiết kế đơn giản phóng khoáng, mãi mãi là phong cáchcủa anh.

Giang Văn Khê không ngờ lần đầu vào nhà Lạc Thiên lạitrong tình huống thế này, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, chi đờđẫn nhìn đôi nam nữ khiến cô băn khoăn suốt dọc đường đi.

Không khí như cô đặc lại, ba người không ai nói gì.

Bỗng, Tăng Tử Kiều móc thuốc lá trong túi ra, vừa địnhchâm hút thì đã bị Lạc Thiên rút đi không chút thương tình, dập tắt trong gạttàn. Tăng Tử Kiều lại mở túi, rút ra một gói thuốc khác và một cái bật lửakhác, điếu thuốc vừa rút ra lại bị Lạc Thiên gạt đi.

Lạc Thiên giật lấy túi của cô, móc hết thuốc lá và bậtlửa ra, ai ngờ Tăng Tử Kiều nhìn thấy, túm chặt lấy túi như lên cơn điên, hétlên: “Anh đừng đụng vào đồ của em!”.

Lạc Thiên thấy vẻ mặt cô Tăng Tử Kiều kỳ lạ, bỗng nhưhiểu ra gì đó, sa sẫm mặt, quát lên: “Trong túi có gì không nhìn được à?”.

Tăng Tử Kiều hoảng hốt giấu cái túi ra sau lưng, gạtnước mắt trên mặt, đứng lên, nói: “Không có gì, em muốn nghỉ ngơi”.

“Lấy ra đây cho anh xem, trong đó có gì hả? Tốt nhấtlà đừng để anh biết em đã đụng vào những thứ không nên đụng!” Lạc Thiên khôngtin, giật lấy túi của cô, “Đưa anh xem!”.

“Chuyện của em không cần anh lo, trả túi lại cho em!Anh cứ đi yêu đương đi, hưởng lễ Tình Nhân của anh đi! Cút đi!”

Lạc Thiên lật hết cả túi cũng không thấy thứ anh khôngmuốn thấy, bất giác thở phào, nếu để anh phát hiện ra cô cắn thuốc thì anh sẽkhông tha cho cô. Đang định trả túi lại, anh bỗng thấy mấy tờ giấy trong hồ sơbệnh án, tim anh bỗng thót lên, lẽ nào cô đang bệnh nặng?

Anh vội vàng mở ra xem, mấy chữ lớn “Giấy đồng ý pháthai” đập vào mắt anh, chữ ký bên dưới là của Tăng Tử Kiều, thời gian là hômnay.

Cơn giận bốc lên đầu, anh liếc nhìn mấy tờ giấy rồigầm lên với Tăng Tử Kiều: “Mới làm xong phẫu thuật mà em lại chạy đến quán baruống rượu, còn dám chất đầy thuốc lá trong túi hả? Có chuyện gì không nói rađược hay sao? Nhất định phải hủy hoại bản thân như thế hả? Em làm thế thì cókhác gì cha mẹ đã bỏ em lại ở cô nhi viện? Không, em còn tàn nhẫn hơn họ nhiều,chí ít họ còn để lại mạng sống cho em, còn em lại không muốn để lại mạng sốngnào cả!”.

Ngoài lần cãi nhau với Lạc Thiên, Giang Văn Khê chưatừng thấy anh nổi giận như thế bao giờ. Lời Lạc Thiên nói khiến tim cô thót lêntận cổ họng, trong lúc vô tình, cô liêc nhìn thây chữ trên tờ giấy trong tayLạc Thiên - Giấy đồng ý phá thai, trong tích tắc, đầu cô “ầm” một tiếng, nổtung.

Khiến anh cuống quít lên chạy đến như thế, là vì đứatrẻ trong bụng Tăng Tử Kiều ư? Cái cô Tăng Tử Kiều kia chẳng phải là kẻ đã cóchồng hay sao? Tại sao còn phá thai? Lẽ nào đứa bé bị phá bỏ là con của anh vàTăng Tử Kiều?

Kẻ thứ ba xen vào, dụ dỗ phụ nữ nhà lành, làm bậy rồiquất ngựa truy phong... Bao nhiểu từ ngữ bỗng chốc tràn ngập trong đầu cô.

Tăng Tử Kiều không trả lời, chi thấy cô đi vụt vào nhàvệ sinh, bám vào bồn cầu nôn ọe.

Giang Văn Khê tưởng mình đã biến thành con rối gỗ bấtđộng, nhưng vẫn không kiểm soát được chân mình, vào nhà vệ sinh trước cả LạcThiên, đưa ra một hộp khăn giấy.

Nôn xong, Tăng Tử Kiều đón lấy, lau miệng rồi yếu ớtngẳng đầu lên nhìn cô, nói gọn: “Cảm ơn”. Sau đó ra khỏi nhà vệ sinh như mộthồn ma, “Tàn nhẫn? Tàn nhẫn...”, miệng không ngừng lẳm bẳm, xoa xoa cái tránbắt đầu cười khờ khạo, cười mãi.

Có một tích tắc, Giang Văn Khê tưởng mình hoa mắt, vìcô không chỉ nhìn thấy đôi vai gầy yếu của Tăng Tử Kiều run bần bật vì cười, màcòn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô ấy, sau đó thứ khiến cô chú ý nhấtlà nơi khóe mắt phải phía trên của Tăng Tử Kiều, một con phượng hoàng sống độngnhư thật, giống hình xăm nhưng lại không giống, mà giống như một vết sẹo.

“Tăng Tử Kiều, em làm loạn đủ chưa? Rốt cuộc em cònđịnh điên đến bao giờ? Nói cho anh biết, em còn muốn gì nữa?” Lạc Thiên bướcđến, khi tay vừa chạm vào Tăng Tử Kiều thì cô Tăng Tử Kiều đã ôm chặt lấy anh,gục lên người anh khóc nức nở thương tâm.

Lạc Thiên thở dài, những lời định mắng cô cũng thu lạingay, đưa tay vỗ vỗ lưng cho cô, vừa giúp cô thở đều, vừa dịu dàng an ủi.

Giờ phút này, Giang Văn Khê cảm thấy cô giống như kẻthừa thãi từ đâu xuất hiện trong không khí và chen vào giữa vậy. Cô rất hụthẫng, chi thấy lồng ngực không ngừng co thắt, thắt đến mức gần như ngạt thở. Côđưa tay ra, lặng lẽ ấn lên ngực, muốn để mình khá hơn một chút.

Mọi thứ là do cô tự chuốc lấy, cô không nên đi theo.

Trong mắt đã phủ đầy sương mù, nhưng nước mắt lạingang ngạnh không chịu rơi xuống.

Cô không thèm là nữ chính hẹp hòi không chịu nghe giảithích, bản thân thì suy nghĩ linh tinh, sau đó khóc lóc phẫn nộ bỏ đi như trongphim truyền hình.

Cô đang đợi, đợi anh giải thích.

Một lúc sau, hai người kia cuối cùng đã động đậy.

Tăng Tử Kiều dưới sự an ủi của Lạc Thiên đã lau khônước mắt, vào phòng dành cho khách. Đến khi Tăng Tử Kiều tắm rửa xong, nằm lêngiường, Lạc Thiên mới rời khỏi đó, đóng cửa lại.

Vừa ra khỏi, anh liền nhìn thấy Giang Văn Khê đứng đờđẫn ngoài phòng khách không biết đã bao lâu. Anh sải bước đến gần, nhìn cô nướcmắt rưng rưng với vẻ hối lỗi, đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô, thở dài nói: “Đừngnghĩ lung tung, việc không như em nghĩ đâu”.

“Con mắt nào của anh nhìn thấy em nghĩ lung tung, emxúc động không được à?”, cô cắn răng, tức giận quay người bỏ đi.

Lạc Thiên bước nhanh theo, nắm lấy tay cô, cuống lên:“Anh đưa em về”.

Cô không vùng ra, vì cô biết cho dù thua người, cũngtuyệt đối không thua thế, cho dù cô đau lòng buồn bã đến nhường nào, cũng tuyệtđối không thể khóc trước mặt anh, và ngay tại đây. Là bạn gái được mọi ngườicông nhận của anh, cô vẫn phải nghe anh giải thích.

Anh ôm lấy cô, ra khỏi cửa.

Lần này Lạc Thiên không quên thắt dây an toàn cho cô,chiếc xe từ từ rời khỏi nơi anh ở.

“Cô ấy tên Tăng Tử Kiều, chắc em biết”, anh lái xe rấtvững vàng, tay phải vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của cô.

“Vâng, đến K.0 với anh nhiều lần, không muốn biết cũngkhó, cô ấy là nhạc công chơi đàn dương cầm ở đó, thỉnh thoảng cũng hát”, cô trảlời, vẻ mặt dửng dưng.

Anh “ừ’ một tiếng rồi nói: “Anh và cô ấy đều là trẻ mồcôi ở một cô nhi viện của thành phố S”.

Cô quay sang, sững sờ nhìn anh: “Cô nhi viện?”. Côbiết cha mẹ Lạc Thiên đã qua đời, nhưng cô không tài nào nghĩ rằng anh lớn lêntrong cô nhi viện.

“Đúng, cô nhi viện, Tử Kiều khi còn quấn tã, cũng chỉmới hai, ba tháng, đã bị người ta vứt lại ở cửa cô nhi viện, mẹ viện trưởng tốtbụng đã bế cô ấy vào. Tử Kiêu rất xinh đẹp, con trai trong viện đều thích chơivới cô ấy. Rất lạ là, cô ấy lại thích theo sau anh, anh hỏi vì sao thì cô ấytrả lời là vì anh chưa bao giờ khen cô ấy xinh, thế nên cô ấy cứ theo cho đếnkhi anh khen cô ấy đẹp thì sẽ không đi theo nữa”, nói đến đó, anh không nhịnđược cười.

Anh cũng không nhớ cuối cùng anh có khen Tăng Tử Kiềuhay không, nhưng cô đã luôn theo anh như thế, đến khi rời khỏi cô nhi viện.Thậm chí sau đó về thăm anh, vẫn là như thế, điều khiến anh không hiểu là saocô lại ghét Châu Mộng Kha, ghét vô cớ. Nhưng anh biết, Tử Kiều đối với anhkhông phải là yêu, chỉ xem anh như anh trai, bảo vệ anh như với người nhà. Toànbộ tình yêu của cô đã trao cho người anh trai trên danh nghĩa, nếu không cũngsẽ không ra nông nỗi này.

Giang Văn Khê thấy Lạc Thiên cười vô cớ thì cắn môi,nói một cách chua xót: “Từ nhỏ đã được con gái chạy theo sau, là một chuyện rấtquang vinh phải không?”. Anh cứ vui đi, đồ hồ ly tinh yêu quái. Cô căm phẫnthầm bổ sung trong lòng.

Lạc Thiên nghe thấy thì càng cười to hơn: “Anh cứ ngỡtrong đầu em không biết hai chữ ‘ghen tuông’ viết thế nào chứ, không ngờ cònghen kinh khủng hơn anh nghĩ”.

Cô nghiến răng, đưa tay đấm một cái lên vai Lạc Thiên.

Anh cười to: “Anh đang lái xe, đây là chuyện liên quanđến mạng sống đấy”.

Cô thẹn quá hóa giận quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh nói tiếp: “Lúc đó có một cắp vợ chồng rất tốt, mỗinăm đều đến cô nhi viện mấy lần, thăm những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Năm TửKiều sáu, bảy tuổi, vì cô ấy có vẻ ngoài được nhiều người yêu mến, rất nhiềucặp vợ chồng đều đề nghị với viện trưởng nhận nuôi cô ấy. Nhưng viện trưởngcuối cùng lại trao cô ấy cho một cặp vợ chồng đã có một đứa con trai. Sau khicô ấy được nhận nuôi thì sống rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên đến cô nhi việnchơi với bọn anh, đến khi cặp vợ chồng ấy chuyển đi khỏi thành phố S, anh mớikhông gặp cô ấy nữa. về sau anh đến N, rất nhiều năm sau đó mới bất ngờ gặp lạicô ấy..

Đang lúc Lạc Thiên muốn nói nữa thì một hồi chuôngđiện thoại reo vang.

Lạc Thiên nhìn Giang Văn Khê đang chăm chú lắng nghe,cô lắc đầu: “Không phải điện thoại của em”.

Tiếng chuông điện thoại vẫn réo rắt, Lạc Thiên thắnggấp xe lại.

Hai người cùng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, mộtchiếc di động trên ghế sau đang nhấp nháy sáng.

Lạc Thiên xuống xe cầm lấy điện thoại, nghe máy, thậmchí chưa lên tiếng mà đã nhăn mày, chỉ nghe anh gầm lên giận dữ: “Tôi đang địnhtìm anh đây. Bây giờ anh ở đâu?”.

Một lúc sau anh giận dữ cúp máy, đồng thời vẫy tayngoắc một chiếc taxi, sau đó mở cửa ghế phụ, nói với Giang Văn Khê vẻ mặt sửngsốt: “Xin lỗi, anh còn có việc phải xử lý, không thể đưa em về được”.

Nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt Giang Văn Khê, côcởi dây an toàn, xuống xe, nói khẽ: “Không sao, em tự về được”.

Lạc Thiên kéo mạnh cô lại trước khỉ cô chui vào xe,xót xa hôn lên môi cô một cái: “Xin lỗi, tối nay thực sự quá tệ hại, hôm khácsẽ kể em nghe chuyện của Tử Kiều”.

Giang Văn Khê không ngờ anh lại hôn cô trước mặt tàixế taxi, hai má ửng hồng, gật đầu rồi chui vào xe với một trái tim đang đậpcuồng loạn.

Chiếc xe lăn bánh, cô quay lại, thấy anh ngồi thậtnhanh vào xe, rất gấp, chiếc xe lao đi như gió cuốn, nhanh chóng mất hút khỏitầm mắt cô.

Về đến nhà, cô nhìn chằm chằm túi quà một lúc lâu,cuối cùng vẫn mở ra, một vòng tay tinh xảo hiện ra. Đính trên đó là một conbướm bằng pha lê xanh sáng lấp lánh, dưới ánh đèn phản chiếu, cô như trông thấybướm Nữ Thần Ánh Sáng mà bố mẹ cô mong đợi nhất.

Cô run run, đeo vòng, vào tay, không giấu nổi tâm tạngxúc động, chỉ sợ bất cẩn thì con bướm sẽ bay đi mất, cô ngắm thật lâu dưới ánhđèn rồi mới cất đi.

Hôm sau Giang Văn Khê dậy sớm, đợi rất lâu cũng khôngthấy Lạc Thiên đến ăn sáng. Gọi điện cho anh thì tắt máy, đồng hồ trên tường đãchỉ tám giờ, nếu không đi thì cô sẽ muộn mất.

Trái tim như rơi xuống vực thẳm, khi đồng hồ chỉ támgiờ mười lăm phút, cuối cùng cô cũng từ bỏ đợi chờ.

Đến công tỵ đã chín giờ, cô lại muộn mất nửa tiếng.Nếu là trước đây cô sẽ lo lắng chuyện mất tiền thưởng chuyên cần, nhưng hiệngiờ cả trái tìm cô chi trông ngóng người lẽ ra đang ở sau cánh cửa đối diệnkia.

Đên giờ ăn cơm trưa, vẫn không thây bóng dáng anh đâu.

Cái gọi là “nuốt không trồi” có lẽ là tình trạng hiệngiờ của cô, cô vội vàng ăn xong bữa rồi quay về văn phòng.

Lúc này phòng Hành chính mang lên một bức thư, bêntrên đề “Kính gửi Lạc Thiên”, địa chỉ gửi là văn phòng luật sư XX thành phố s,người gửi tên Phương Tử Hạ.

Phương Tử Hạ? Tên này thật quen thuộc.

Cô nhớ ra rồi, duyên phận kỳ diệu của cô và Lạc Thiêncó lẽ là nhờ phúc của Phương tiên sinh và bà xã của anh ta. Thậm chí cô còn nhớlời mời khách sáo trước khi ra về của vị Phương tiên sinh này nữa.

Cầm bức thư trong tay, cô rất tò mò, bên trong hìnhnhư là một thứ gì đó cứng cáp như thiệp, chắc không phải là dạng thiệp mời gìđó thật chứ.

Cô mỉm môi, tự giễu minh lại tưởng những lời khách sáocủa người Tăng Tử Kiều là thật.

Nhún vai, cô mang bức thư vào bên trong, đứng trướcbàn làm việc của Lạc Thiên rồi lại ngẳn ngơ.

Rốt cuộc anh đi đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuấthiện? Cô nhớ tối qua khi anh nghe điện thoại, vẻ mặt rất phẫn nộ, điện thoạichắc là Tăng Tử Kiều bỏ quên, người ở đầu dây bên kia có quan hệ gì với Tăng TửKiều?

Thở dài, cô ra khỏi văn phòng của anh.

Trong đầu cô cứ luẳn quẳn những câu hỏi đó, ngay cảkhi Nghiêm Tố đứng trước mặt cô, cô cũng không nhận ra.

Nghiêm Tố thấy cô như người mất hồn thì nhướn môi, gõgõ bàn cô: “Chuẩn bị họp rồi, mọi thứ xong hết chưa?”.

“A?” cô giật mình, thấy ánh mắt đang cười của NghiêmTố, thấy xấu hổ, vội nói: “Ồ, xong rồi ạ”. Cô đưa tài liệu đã chuẳn bị xong choNghiêm Tố, chải phần tóc xõa xuống hai bên má để che giấu tâm trạng, “Chị giúpem mang bút điện đến phòng họp nhé, em đi vệ sinh một lát rồi sẽ đến ngay”. Nóixong không đợi Nghiêm Tố cười minh, cô đã rời khỏi văn phòng như chạy trốn.

Trong nhà vệ sinh, Giang Văn Khê nhìn gương chải lạitóc rồi chỉnh lại quần áo, đến khi có hai đồng nghiệp nữ bước vào, cô mới mỉmcười gật đầu, định ra ngoài.

Tuy Lạc Thiên từng bế cô vào công ty khiến các đồngnghiệp bàn tán xì xào, về sau không biết ai lại đồn Tổng giám đốc Lạc sở dĩ làmthế là vì “báo đáp ân nhân”, cảm ơn cô đã kịp thời đưa anh vào bệnh viện. Huốnghồ một khi đã vào công ty, cô cũng rất tự giác xem mình là cấp dưới của anh chứkhông phải là bạn gái, trước mặt mọi người, cung kính gọi anh là “Tổng giám đốcLạc”, lại thêm cung cách làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ liếc mắt đưa tình,nũng nịu hoặc có động tác thân mật nào đó với anh ở nơi công cộng, cho dù ởriêng với anh trong văn phòng cũng chưa bao giờ. Vì thế mà đồng nghiệp cũng xemcô là trợ lý Giang, chỉ thế mà thôi, thậm chí còn có những đồng nghiệp haychuyện kéo cô ra một góc thăm dò về những tin tức vặt vãnh của Tổng giám đốcLạc, nhưng bao giờ cô cũng kinh ngạc nhận ra, hóa ra còn có bao nhiểu việc liênquan đến anh mà cô lại không hề hay biết.

Chưa kịp ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã nghe tiếng tròchuyện của hai cô đồng nghiệp.

“Này? Nhìn thấy cà vạt của Tổng giám đốc Lạc hôm naychưa? Màu đỏ hồng đấy.”

“Anh ấy vừa vào công ty là tôi đã nhìn thấy, tôi vàoGiang Hàng ba năm nay, lần đầu tiên thấy anh ấy thắt cà vạt màu đỏ, đúng là đẹpthật.”

“Cậu nói xem có phải Tống giám đốc Lạc đang yêukhông?” “Có thể, từ cuối năm ngoái đã thấy anh ấy khác lạ rồi, trước kia lúcnào mặt cũng lạnh tanh, bây giờ gặp ai cũng cười, mặt mày tươi tắn lắm.”

“Liệu có phải là cô gái chơi piano ở K.O không?”

“Chưa biết chừng, trai tài gái sắc, hai người đó xứngđôi lắm.”

“Nhưng tớ nghe nói cô gái đó đã kết hôn rồi.”

“Đã kết hôn thì cũng có thể biến thành chưa kết hôn.:

“Cũng phải, đúng là chưa thấy Tổng giám đốc Lạc đối xửvới ai tốt như với cô ta.”

Giang Văn Khê gần như ra khỏi nhà vệ sinh bằng tốc độrùa bò, cuộc đối thoại của hai cô nàng kia bay đến tai cô không sót một chữ.

Ban đầu cô rất sửng sốt, anh đến công ty rồi, còn thắtcà vạt cô tặng, nhưng sau đó cô lại thấy trong lòng có một cảm giác hụt hẫng kỳlạ.

Hóa ra không chỉ mình cô cảm thấy quan hệ mờ ám giữaanh và Tăng Tử Kiều.

Haizzz, tối qua anh chẳng đã nói rằng không như cônghĩ đó sao? Nếu không phải có cuộc điện thoại kỳ quặc kia, chuyện liên quanđến anh và Tăng Tử Kiều đã được giải thích rõ rồi, hơn nữa hôm nay còn thắt càvạt cô tặng, cô còn băn khoăn nỗi gì.

Thở dài một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiếnvề phòng họp.

Vào bước vào phòng họp, chân cô khựng lại, ánh mắtkhóa chặt vào người đàn ông thắt cà vạt đỏ hồng kia, vẻ mặt bàng hoàng.

Cô chắc chắn một trăm phần trăm rằng mắt cô không bịtật, nhưng cô lại nghi ngờ mình hoa mắt, trên má trái của anh dán một miếngurgo phải không? Còn khóe môi anh hình như hoi sưng đỏ...

Do trong phòng họp đông người ồn ào, cô không dám nhìnLạc Thiên lâu, cúi xuống che giấu vẻ nghi ngờ trong lòng, cụp mắt, cô bướcnhanh đến chỗ ngồi.

Hạng mục siêu thị cải tạo thành nhà hàng đã bước vàogiai đoạn trang trí nội thất, hơn tháng nữa thì công trình kéo dài hơn nửa nămnay sẽ hoàn thành, tiếp theo đó là khai trương nhà hàng. Trong cuộc họp, phòngKế hoạch đề ra phương án cụ thể về hoạt động khai trương, Lạc Thiên rất hàilòng.

Cuộc họp dài dẳng dặc hơn ba tiếng đồng hồ, khô khan,vô vị khiến người ta không thể chịu nổi cuối cùng đã kết thúc, mọi người thudọn đồ đạc, lục tục rời đi.

Giang Văn Khê nhìn biên bản họp chỉ có mấy hàng chữ ítỏi trên màn hình laptop mà cắn môi.

Chết thật, sao hôm nay cô không thể bình tình được, đãlâu rồi không phạm lỗi lầm như thế này, lát nữa ai kia đòi cô biên bản họp, erằng lại một trận bão nữa kéo đến cho xem.

Cô không kiềm chế được, ánh mắt lại liếc nhìn gươngmặt Lạc Thiên đang trò chuyện với Chủ tịch Giang, ở góc trái phía trên, mép môianh vẫn còn dán miếng urgo buồn cười kia, nếu cô không đoán sai thì vết thươngđó chăc chăn là do anh đánh nhau với người ta.

Tối qua, anh cuống cuồng bỏ đi như thế, là đánh nhauvới người khác sao?

Khi cô còn đang ngẩn ngơ thì một bóng đen tiến lại,sau đó màu đỏ hồng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt.

Cô giật mình, ngước lên nhìn người đàn ông đó, chỉthấy anh liếc nhìn biên bản họp đáng thương trên màn hình, hơi nhíu mày, môimím lại, gương mặt tỏ vẻ bất mãn, sau đó giọng nói lãnh đạm vang lên: “Trướckhi tan sở, anh muốn thấy biên bản họp hoàn chinh”.

Ngụ ý là, cô không làm được thì khỏi về nhà.

“Vâng”, cô đáp lại ngắn gọn, mắt vẫn nhìn chằm chằmmiếng dán urgo trên mặt anh.

Có chút bất cần, hình như bây giờ cô càng lúc càng togan, ỷ vào chị Nghiêm vốn không bao giờ biết sợ là gì, lại thêm trải qua đợt“tập huấn” ma quỷ mấy tháng nay của ai kia, cô đã bắt đầu không còn nhút nhát esợ nữa.

Cô cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lúc ngước lên thì thấytrong phòng họp chỉ còn lại hai người họ.

Khi anh sắp bước ra khỏi cửa, cô không kìm được hỏi:“Anh không sao chứ? Trên người còn vết thương nào không?”.

Nghe cô hỏi, Lạc Thiên ngẳn người quay đầu nhìn cô,một lúc sau, mặt anh dịu lại, nói khẽ: “Không sao”, vết thương bé tí này cóđáng là gì.

“Tan sở rồi đến chỗ em, em bôi thuốc cho anh nhé”, côôm laptop đi ngang qua anh, ngước lên nhìn miếng dán OK kia, cười tủm tìm, “Anhdán cái đồ chơi đó nhìn ngố lắm, lại thêm cái cà vạt này, muốn người ta khôngcười cũng khó”.

Khóe môi anh hơi giật giật, gân xanh trên trán hằnlên.

Câu trước thì dịu dàng đến mức làm người ta lâng lângnhư ở trên thiên đường, câu sau thì chết tiệt... khiến người ta phát điên lên!

Cô nàng đáng ghét này, từ bao giờ cũng học cách mỉmcười chế giễu người khác như Nghiêm Tố chứ? Ngố lắm sao? Tiện tay dán miếng OKlên mặt, còn hơn là bôi thuốc xanh xanh đỏ đỏ hoặc để trần vết thương vào côngty hù dọa người khác chứ. Còn nữa, cà vạt màu hồng mà chi có mấy tên nhóc haimươi mấy tuổi đầu mới thắt là do cô chọn mà. Trách anh hôm qua bỏ rơi cô giữađường nên hôm nay cố tình sỉ nhục anh chứ gì?

Không hiểu vì sao, rõ ràng vì lo cho vết thương củaanh, nhưng vì hôm qua và hôm nay, còn lúc nãy nữa, dáng vẻ thờ ơ của anh khiếncô rất tức tối, thậm chí cô còn có suy nghĩ phải chọc tức anh.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Giang Văn Khê mimcười thỏa mãn đi ngang qua anh, rời khỏi phòng họp.

Lạc Thiên nắm chặt tay, theo sau cô nàng cười rất đángghét kia, lần đầu tiên trong đời tức tối mà vẫn phải kìm nén.

Về đến văn phòng, Lạc Thiên nhìn thấy bức thư gửi từthành phố S đặt trên bàn.

Khi ba chữ “Phương Tử Hạ” đập vào mắt, đôi lông màycủa anh càng nhíu chặt, cầm bức thư lên, xé ra, là một tấm thiệp mời tinh xảođẹp đẽ.

Ánh mắt chỉ liếc qua là đã hiểu ý nghĩa của lời mờiđột ngột đó.

Một buổi liên hoan mười một năm tốt nghiệp cấp ba, nămngoái là mười năm, anh chưa từng tham dự. Nay Phương Tử Hạ và vợ về nước, tổchức buổi liên hoan tốt nghiệp cấp ba này, người anh em tốt năm nào của họ làanh nếu từ chối thì có nghĩa là gì? Con rùa rụt cổ?

Anh cười lạnh lẽo vò chặt tấm thiệp trong tay, ném nóvào sọt rác bên cạnh.

Tình anh em năm nào, mười năm trước đã cắt đứt sạchsẽ.

Thành phố S, ngoài cô nhi viện đã nuôi anh lớn lên,tất cả đều không liên quan gì đến anh cả.

Tiếng chuông báo hiệu tan sở vang lên, Giang Văn Khêđã hoàn thành thuận lợi biên bản cuộc họp.

Cô khẽ gõ cửa văn phòng Lạc Thiên, đến khi bên trongvẳng ra tiếng “vào đi”, cô mới đẩy cửa bước vào.

Lạc Thiên ngồi dựa ghế, quay lưng lại bàn, cô khôngnhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ nhẹ nhàng đặt biên bản họp lên bàn làm việc của anh.

“Tổng giám đốc Lạc, biên bản họp đặt trên bàn củaanh”, cô nhỏ giọng.

“Anh còn đang tính xem đến bao giờ em mới có thể giaobiên bản? Bây giờ xem ra tiến bộ hơn trước nhiều.” Lạc Thiên ngồi trên ghếxoay, quay lại, nhìn cô chăm chú, “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, trong cuộchọp tuyệt đối không được có sai sót”. Giọng anh tuy có vẻ trách móc nhưng cũngcực kỳ dịu dàng.

“Vâng”, cô cụp mắt xuống, “Vậy em ra ngoài trước”.

“Lát nữa cùng về”.

“Vâng”, cô quay người ra ngoài.

Tan sở rồi, ngồi trong xe, Giang Vãn Khê cảm thấy bannãy trong văn phòng, hình như tâm trạng Lạc Thiên không tốt lắm, đôi mắt rấtđẹp của anh lúc nào cũng thoáng một cảm xúc khó tả.

Cô muốn hỏi anh vết thương trên mặt anh do đâu mà có,nhưng lời đến cửa miệng lại không tài nào hỏi được.

Hai người về đến tổ ấm nhỏ của cô, Lạc Thiên chủ độngđòi nấu cơm. Giang Văn Khê ngắm bóng dáng bận rộn của anh trong nhà bếp, phútchốc cảm thấy lòng ấm áp, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim.

“Này, nước bọt chảy ra rồi kìa.” Lạc Thiên múc xongcanh, thấy dáng vẻ ngô nghê đáng yêu của cô khi đứng ở cửa nhà bếp nhìn anhchăm chú, không kìm được chọc ghẹo cô, sự bực bội khi nhận được tấm thiệp mờitrước đó cũng biến mất.

“A...” Cô giật mình đưa tay lên chùi mép. Nhưng khithấy ánh mắt thoáng vẻ đùa cợt của anh mới hiểu anh đang giở trò, lườm anh mộtcái, cô xấu hổ quay người ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống bàn ăn.

Lạc Thiên cũng ngồi xuống ăn cơm, nụ cười đùa nghịchbên khóe môi vẫn không biến mất.

Cô tức tối đưa chân lên đá anh mấy cái.

Điều đó không những không khiến anh ngừng cười mà cànglàm anh cười to hơn, đắc ý: “Này này, bản tính thô bạo của em bộc lộ càng lúccàng nhiều rồi đấy, không chừng sẽ nhanh chóng trở thành Giang Nhị Nương mất!”

Hừ! Anh lại vòng vo mắng cô là người phụ nữ hung dữ“Tôn Nhị Nương (1)”. Đúng là người đàn ông quá đáng! ! !

(1)Một nhãn vật trong Thủy Hử.

Cô mặc kệ anh, lặng lẽ ăn cơm, mặc anh cười, mặc anhđùa cợt.

Lạc Thiên thấy cô giận thì không cười nữa, gắp miếngsườn vào bát của cô, dỗ dành: “Lúc ăn cơm mà tức giận thì sẽ tiêu hóa khôngtốt, không có lợi cho dạ dày đâu”.

Mặt tuy vẫn tỏ vẻ tức tối nhưng thực ra khi cô ănmiếng sườn đó thì cơn giận cũng biến mất rồi.

Ăn cơm xong, Lạc Thiên chủ động dọn dẹp bát đũa để làmngười đẹp vui lòng.

Cô ngồi trên sofa, thi thoảng quay sang ngắm anh rửabát.

Với thân phận, tướng mạo, địa vị của anh, là longphượng trong đám người, nhưng lại gặp phải “sản phẫm ba không” là cô, thậm chícòn là người bất bình thường có nhân cách phân liệt, có lúc cô không kìm đượcthấy nuối tiếc cho anh, tiếc rằng anh đã bất hạnh đụng phải cô.

Đa phần là cô cảm thấy bản thân như đang sống trongmộng, không chừng một ngày nào đó, cơn mộng đẹp này sẽ đột ngột tỉnh giấc màkhông báo trước, lúc đó cô phải làm sao?

Cô nghĩ bản thân mình đã trở nên tham lam, sự dịu dàng,sự yêu chiều, luôn đối xử tốt của anh với cô, khiến cô càng lúc càng tham lam.

“Đang nghĩ gì thế?”, anh rửa bát xong, thấy cô ngồingơ ngẳn thi đưa tay nhéo nhẹ mũi cô một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, ôm côvào lòng.

Cô ngẳng lên nhìn vết thương trên mặt anh, hơi nhíumày, khẽ hỏi: “vết thương này của anh là tối qua đánh nhau với người khác màcó, đúng không?”.

“Ừ, xem như đã xả hận cho Tử Kiều”, anh hôn nhẹ lênmôi cô để anh ủi rằng mình không sao.

"... ồ”, quả nhiên là vì Tăng Tử Kiều.

Tối qua ngồi taxi về nhà, ngủ không được, cô lên mạng,vừa hay gặp Lý Nghiên trên đó, cô rất bức bổi khó chịu nên kể lễ hết mọi điềucho Lý Nghiên nghe.

Sau đó, MSN(2)của LýNghiên nhấp nháy liên tục.

(2)Một phần mềm chat phổ biền của TrungQuốc ngoài QQ ra, cũng giống như Yahoo! Messenger.

“Một người đàn ông, nếu đa tình với bạn gái cũ haynhững người phụ nữ không liên quan khác, thì cũng đồng nghĩa với việc phạm tội.Vì, anh ta khiến hết người này tới người khác có quá nhiều ảo tưởng không thựctế. Thế nên mỗi người đều phải hiểu: Trong tình yêu không thể tùy tiện làmngười tốt, nếu không sẽ chuốc vạ vào thân. Tớ nghĩ anh ấy không phải là dạngngười đi khắp nơi gây họa cho bản thân, có lẽ có nguyên nhân khác cũng nên. KhêKhê, phải tự tin vào bản thân, đừng tự ti như thế, ở cạnh cậu lâu rồi ai cũngđều nhận ra điểm tốt của cậu, dịu dàng, ân cần, là vợ hiền mà ai cũng muốn có,rất nhiều người muốn còn không được.”

Nhìn màn hình máy tính, cô ngẩn người.

Bây giờ, cô mong ước anh sẽ tiếp tục giải thích với côbiết bao, như Lý Nghiên từng nói, nhưng cô lại không biết vì sao mà mình lạikhông thể hỏi được.

“Bao lâu nay, anh xem Tử Kiều là em gái, ngoài giađình kia của cô ấy thì ở thành phố N này, cô ấy chỉ có một người thân là anh.Tối qua người anh đánh là tên chồng vô trách nhiệm của cô ấy, cũng xem nhưngười làm anh đây đã giúp cô ấy giải tỏa bức xúc gần hai mươi năm nay. Haizzz,chỉ tiếc là không giữ được đứa bé”, anh gục lên vai cô lảm nhảm những chuyệnvướng mắc giữa Tử Kiều và chồng cô ấy.

Nghe thế, cô rất bất ngờ.

Hóa ra cô nghĩ quá nhiểu thật, đứa bé ây không phải làcon của anh và Tăng Tử Kiều.

Lý Nghiên đã nói đúng, cái cô thiếu là sự tự tin.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất trong tíchtắc, cô dựa vào ngực anh, mỉm cười.

Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn thấy chiếc cà vạt anh cởi rađể cạnh đó, lại quay sang nhìn cổ áo hé mở của anh, xương quai xanh lộ ra toátlên một sự quyến rũ kỳ lạ. Má cô đỏ lên, nhúc nhích người, đồi sang tư thếthích hợp để lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Tuy là đầu xuân nhưng vẫn còn hơi se lạnh, ôm GiangVăn Khê, Lạc Thiên lại thấy toàn thân nóng rực rất khó chịu, bàn tay đặt trêneo cô hơi siết lại, sau đó thả ra, cứ như thế mấy lần, cuối cùng anh vẫn buôngtay. Ánh mắt vô tình liếc nhìn tủ dưới tìvi, điều khiển mà anh mang tới lần đầukhi đến nhà cô khiến anh bất giác thở phào, khẽ nói: “Muốn chơi Quyền Hoàngkhông? Anh bỗng muốn chơi với em”.

“Hả?” Vừa nghe đến “toàn vàng”, tai cô đỏ lên theo bảnnăng.

Anh và cô chính thức quen nhau chưa đến hai tháng, tuyLý Nghiên thỉnh thoảng cũng dạy cô những bài học của “người lớn”, hào hứngkhông biết mệt mỏi là gì, “chi dẫn” cho cô bây giờ tình yêu fastfood của nhữngngười trưởng thành với nhau là như thế nào, nhưng chuyện này đối với cô thật sựquá nhanh, cô nhất thời không thể chấp nhận. Cô luôn cho rằng chuyện này chi cóthể làm sau khi đã kết hôn.

Đúng lúc cô định từ chối chơi “toàn vàng” thì lại ngheanh mim cười: “Có sư phụ là anh ở đây thì bảo đảm em sẽ vượt thầy”.

Anh cười rạng rỡ như gió xuân!

Chết thật, hiện giờ cô không muốn chơi tí nào, nếu cậucô biết cô ăn cơm trước kẻng thì nhất định sẽ đội mồ sống dậy mà bóp chết cô.

Tay cô vô thức túm chặt lấy cổ áo hé mở của anh, đôimắt mở to hiện rõ vẻ căng thẳng, cô ngượng không dám mở lời từ chối, chi ra sứclắc đầu lia lịa.

Anh nhìn thấy thì cười to sảng khoái: “Yên tâm, em cóđánh dở đến mấy, anh cũng không cười em đâu”. Anh đứng lên đi đến chỗ tìvi,

“Thực ra em rât thông minh, chỉ cần chuyên tâm học thìlên tay rất nhanh”.

Cô lại mở to mắt, thấy anh nhanh nhẹn lấy điều khiểnra thì máu toàn thân dồn hết lên mặt.

Mất mặt quá đi! Người ta chỉ muốn dạy cô chơi “QuyềnHoàng” vô cùng trong sáng, thế mà cô lại nghĩ ngợi bậy bạ, hóa ra kẻ nghĩ linhtinh là cô.

Chẳng trách Lý Nghiên cứ thích lảm nhảm với cô: “Tiềmthức đáng sợ”.

Ôi, nếu để anh biết những điều cô nghĩ, cô đúng làkhông còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

Lạc Thiên cắm thiết bị game xong, quay sang nhìn côđang mặt đỏ bừng bừng thì tỏ ra lo lắng: “Sao vậy? Mặt đỏ thế kia?”. Anh đưatay sờ trán cô, không sốt!

“Ổ, không sao, có lẽ mùa xuân đến rồi, em thấy hơinóng.” Cô hoảng loạn mượn cớ, tuyệt đối không thể để anh biết tư tưởng bậy bạtrong đầu cô được.

Hóa ra cô cũng nóng.

Lạc Thiên lặng lẽ ngồi xuồng, cánh tay rất tự nhiênvòng qua người cô, ôm cô vào lòng, tay anh đặt lên tay cô, thao tác trên điềukhiển chơi game, nhẫn nại dạy cô cách sử dụng, bắt đầu thế nào, chọn nhân vậtra sao.

Khi nhìn một dãy nhân vật hoạt hình, sự chú ý của côđã thay đổi.

“Chọn ba người”, anh nói.

Cô nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nói: “Ồ, cáinày, cái này, còn cái này nữa”.

Kyo Kusanagi? Iori Yagami? Benimaru Nikaido?

Anh nhướng mày, lần đầu chọn nhân vật cũng không tệlắm, xem ra cô cũng có năng kiếu.

“Sao lại chọn ba người này?”, anh thuận miệng hỏi.

“Ồ, ba nhân vật nam này xem như khá đẹp trai trong cácnhân vật đó”, cô hoàn toàn không ý thức rằng mặt ai kia phía sau đang sa sầm.

Anh không nói gì, sa sầm mặt bấm nút quay lại, chọnnhân vật từ đầu, lần này anh chọn ba cô gái. Tóm lại là anh không thích cô khenngười con trai nào khác ngoài anh ra, cho dù là nhân vật hoạt hình trong gamecũng không được.

Cô thắc mắc: “ủa? Đang chơi mà sao anh lại quay lạiđổi người?”.

“Mấy người hồi nãy không hợp với em, dùng nhân vật nữem lên tay nhanh hơn.”

“Ổ”, cô không hiểu, đương nhiên cũng không biết tâm tưcủa anh.

“Người đẹp cầm quạt này tên gì?”

“Mai Shiranui.”

“Còn người này?”

“Athena Asamiya.”

“Còn người kia?”

“Mary.”

“Xuống là đánh, tiến lùi thế này, đúng không?”

“ừ.”

Giang Văn Khê không hề biết rằng cô lại có năng khiếunhư thế, Lạc Thiên gần như chỉ dạy một lần là cô đã hiểu, chơi vài lần là hoàntoàn không giống người mới chơi lần đầu, không lẽ trong con người cô đã có genebạo lực chăng?

Lạc Thiên quay sang, chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừngvì hứng chí của cô. Tối nay anh phát hiện ra chỉ ôm hôn cô thì không đủ thỏamãn, để dẹp tan suy nghĩ lung tung trong đầu, anh mới nghĩ đến việc dạy cô chơigame để giải tỏa ham muốn trong lòng. Ngờ đâu cô kích động vặn vẹo trong vòngtay và cả tiếng kêu khi cao hứng của cô càng khiến anh khó mà kiềm chế.

Tiếc là cô nàng này hoàn toàn không cảm nhận được sựđau khổ vì dằn vặt trong lòng và cơ thể anh.

Anh thở dài, bàn tay đặt trên eo cô bỗng siết chặt,vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít thở mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ người cô.

“A Thiên, anh ôm chặt quá, em không chơi game được.”Hơi thở nóng hổi bên cổ cứ phảng phất khiến cô ngứa ngấy, nhất thời không thểchuyên tâm nhìn màn hình tivi được.

Lạc Thiên như không nhe thấy, hai tay càng siết chặt,vùi mặt vào cổ cô sâu hơn.

“A... A Thiên, em... em sắp không thở nổi...”, cho dùkhờ khạo đến mấy, cô cũng nhận ra sự khác lạ của anh, trái tim đập cuồng loạnkhông thể kiểm soát, tay cô nắm chặt bộ điều khiển game.

Ti vi vang lên tiếng hét thảm bại cũng không thể khiếncô chú ý.

Cô dần dần quay lại, muốn nhìn xem anh đã xảy rachuyện gì, chính lúc đó, anh ngẩng đầu lên, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy môi cômà không báo trước.

Không còn che giấu dục vọng đã cố kiềm nén bấy lâu,Lạc Thiên ngậm lấy đôi môi đỏ hé mở của cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại, đốimặt với anh.

Đôi tay anh ôm chặt cô trong lòng, như muốn hòa tan côvào cơ thể anh vậy, nụ hôn mỗi lúc một sâu.

Nụ hôn cuồng nhiệt quấn quýt khiến xung quanh như mờnhòa đi, hai tay Giang Văn Khê vốn nắm chặt bộ điều khiển giờ đã buông ra,chuyển sang túm chặt lấy ngực áo của anh, rồi trong vô thức lại choàng qua cổanh, cơ thể mềm nhũn như muốn hóa thành một hồ nước xuân.

Anh không giữ trọng tâm của hai người nữa mà thuận thếôm cô từ từ ngã xuống sofa, một tay giữ chặt gáy cô, tay kia chậm rãi di chuyểntrên cơ thể cô.

Nụ hôn dài mãnh liệt như khiến tâm hồn cả hai hòa vàonhau, những tiếng rên ri chìm trong tiếng game vẳng ra từ ti vi, tràn ngập cảphòng khách.

Dần dần anh không khống chế được bản thân, bàn taychậm rãi luồn vào áo cô, áp lên da cô rồi từ từ đi lên, qua lớp áo ngực phủ lênngực cô, khẽ khàng vuốt ve xoa nắn khiến cơ thể cô cứng đờ.

Anh buông tay ra, đổi sang ôm chặt lấy cô,lòng bàn tayvuôt ve dọc tấm lưng mềm mại nhẵn mịn của cô, môi và lưỡi không quên quấn lấycô.

Một lúc sau cơ thể căn cứng của cô thả lỏng ra dướibàn tay vuốt ve của anh.

Tay anh thuần thục cởi móc áo lót phía sau của cô ra,cuối cùng không còn ngăn trở, phủ lên ngực cô, nhẹ nhàng dịu dàng xoa nắn đồingực căng tròn.

Cô run lẩy bẩy, bất giác co rúm lại.

Anh không cho phép cô trốn tránh, đôi môi điên cuồngquấn lấy môi cô, động tác tay không dừng lại, cho đến khi cảm nhận được nụ hoadưới tay anh dần dần săn lại, môi anh lần theo môi cô, tai cô, hõm cổ cô dichuyển dần xuống dưới...

Tư duy hỗn độn khiến cô không hiểu tại sao lại nóngbỏng như vậy, mọi thứ trước mặt đều nhạt nhòa, cơ thể cứ run lên từng đợt, yếuớt mềm nhũn như không có chút sức lực, để mặc anh ôm chặt, ve vuốt.

Anh chậm rãi đẩy áo cô lên trên, vùi mặt vào đôi gòbồng đảo mềm mại của cô, nhẹ nhàng liếm và cắn nụ hoa đỏ hồng quyến rũ đó.

“Hư...”, cảm giác tê liệt khó tả, một tiếng rên rỉthoát ra từ môi cô.

Dục vọng căng tràn giữa hai chân khiến anh khẽ thởdốc, anh run tay lần xuống eo cô, khi ngón tay chạm vào cúc quần, anh ngước lênnhìn cô gái đã hóa thành một hồ nước xuân trong lòng, có phần do dự.

Bỗng, “cách” một tiếng, thức tỉnh người đang mềm nhũnnằm trên sofa.

Cô mở bừng mắt, nhìn thấy đôi mắt mờ đi vì dục vọngcủa anh, ngực mát lạnh, cảm giác nhói đau ấy khiến cô tỉnh táo hoàn toàn, ánhmắt nhìn xuống dưới, ngón tay anh đang đặt trên cúc quần của cô.

Tư thế vô cùng mờ ám của hai người đã nói rõ cho côbiết, nếu không có âm thanh ấy thì hậu quả khỏi nghĩ cũng biết.

“Đừng...”, cô hoảng hốt buột miệng, vội vàng gạt tayanh đang phủ trước ngực mình, xấu hổ quay đi, kéo áo xuống, che lấy ngực theobản năng.

Trước kia cô từng xem một truyện ngắn, có tên là Cáccô gái, xin hãy giữ gin mảnh đất vàng trước ngực. Mộtkhi phần ngực của các cô gái bị đàn ông sờ lần đầu tiên, thì mảnh đất vàng quýgiá ấy sẽ rớt giá thảm hại, sờ lần thứ hai, thì sẽ có giá thành “vô giá”...

Bây giờ, cô không chỉ đánh mất mảnh đất vàng của mình,mà suýt nữa còn mất cả mảnh đất trinh trắng quý giá.

Cái gọi là sắc không làm say người mà người tự say, cólẽ chính là cô lúc này.

“Xỉn lỗi, là anh...”, Lạc Thiên thở dài, anh đã quánóng vội làm cô sợ hãi.

Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dịu dàng hônlên môi cô để xoa dịu tâm trạng bất an lúc này của cô. Đến khi cô không cònhoảng loạn, anh mới đưa tay luồn vào áo len của cô, cơ thể cô lại cứng đờ, congười ra phía sau.

Anh ngại ngùng: “Anh chi muốn giúp em cài áo lại”.

Cô xấu hỗ quá, cúi đầu nói nhỏ: “Em tự làm được”.

Quay lưng lại, cô vội vàng đưa tay ra sau cài móc áongực, nhưng không hiểu sao mà cài mãi không xong, ba cái móc áo kia cứ khôngnghe lời.

Bỗng một đôi tay ấm nóng nắm lấy tay cô phía sau lưng,giây sau đó đã giúp cô cài áo, đồng thời còn kéo áo lại ngay ngắn cho cô.

Cô thẹn không chịu nổi.

Anh ôm cô từ phía sau, kề sát tai cô khàn giọng xinlỗi lần nữa: “Xin lỗi em”.

Cô cắn môi, khẽ nói: “Anh không giận sao? Em chỉ...chỉ cảm thấy như thế nhanh quá, em vẫn chưa sẵn sàng”.

“Ưm, người phải giận là em mới đúng.” Anh cười khẽ,ngọn cỏ của anh trong sáng hơn bất kỳ con thỏ trắng nào, là anh đã quá nóngvội. Haizzz, cơ thể mềm mại trong vòng tay nếu còn ôm mãi như thế này, e rằnganh thật sự sẽ hóa thành người sói mất, tuy rất lưu luyến nhưng anh vẫn phảibuông cô ra, khẽ nói: “Muộn quá rồi, anh phải về đây”.

“... Ồ, vâng”, cô căn môi, trả lời băng một giọng cóvẻ hụt hẫng, ánh mắt không rời gương mặt anh, chỉ sợ nhìn thấy vẻ không vui ởđó.

Hôn nhẹ một cái lên trán cô, anh buông cô ra, đứngdậy, cúi đầu để che lấp ngọn lửa dục vọng đang hừng hực, chụp lấy áo ngoài vàcà vạt rồi sải bước ra cửa.

Nghe tiếng đóng cửa, cô mới ủ rũ tát mình một cái.

Cô nhất định đã khiến anh bị tổn thương, nên anh mớivội vàng bỏ chạy như thế, nhưng cô thật sự không thể chấp nhận tốc độ nhanhvượt bậc thế này.

Đêm ấy, ngoài cô ra,anh cũng mất ngủ.

Hôm sau, Lạc Thiên vẫn đến đón Giang Vãn Khê đi làmđúng giờ, như thể chuyện ngại ngùng tối qua hoàn toàn không xảy ra.

Đến giờ ăn cơm trưa, Giang Vãn Khê vừa định rời khỏivị trí đến nhà ăn nhân viên dùng bữa thì một cuộc điện thoại gọi đến. Cô nhấcmáy, giọng rất chuẩn theo công thức: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốctập đoàn Giang Hàng”.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thanh nhã nhưngkhông mất đi uy nghiêm: “Tang Du đây, tôi muốn tìm Tổng giám đốc Lạc”.

Tổng giám đốc Tang của tập đòa Tang Thị!

Trong những lần buôn dưa trước kia, Giang Văn Khê đãtừng nghe rất nhiều chuyện về vị Tổng giám đốc Tang này, do quan hệ hợp tácthân mật giữa Giang Hàng và Tang Thị, cô không hề do dự, chuyển máy vào trong.

Nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng cãi nhau của LạcThiên vẳng ra từ bên trong, thậm chí tiếng cúp máy còn mạnh hơn thường ngày.

Khi ấy, Giang Văn Khê đứng ở cửa định xuống lầu ăn cơmbất đắc dĩ phải dừng bước.

Giây sau đó, cô thấy Lạc Thiên giận dữ bước ra khỏivăn phòng, dặn: “Sau này điện thoại của Tổng giám đốc Tang từ tập đoàn Tang Thịđều không nghe, nếu là việc công thì chuyển đến các bộ phận liên quan, nếukhông rõ thì báo các bộ phận liên quan đến hỏi anh”.

“Vâng.” Cô hoàn toàn không hiểu. Luận về công, GiangHàng và Tang Thị hợp tác kể như rất thân thiết; luận về tư, Lạc Thiên và bạntrai của Tổng giám đốc Tang có thể xem như là “bạn làm ăn”, sao thoáng chốc đãra nông nổi này?

Thế nhưng điều khiến Giang Văn Khê không ngờ là,khoảng hai ba ngày sau, cũng vào lúc ăn trưa, cô đã tận mắt nhìn thấy Tổng giámđốc Tang xinh đẹp nhưng mạnh mẽ trong truyền thuyết. Tuy không phải lần đầuthấy cô ấy, nhưng lại là lần đầu trông thấy cô ấy đến Giang Hàng mà giận dữ nhưthế, sau lưng có cả người đàn ông đẹp trai mà cô đã có duyên gặp mặt một lần.

“Lạc Thiên đâu?”, Tang Du sắc mặt không tốt lắm, bộdạng như muốn ăn thịt người tới nơi.

“Tổng giám đốc Lạc sáng nay không đến công ty.” GiangVăn Khê trả lời. Thực ra anh có đến, chi có điều sau khi đưa cô đến công ty,anh lập tức qua bên nhà hàng.

Tang Du nghe thế thì nghiến răng kèn kẹt: “Thế anh tađang ở khu nghỉ mát hay ở bên nhà hàng?”.

Giang Văn Khê thoáng cảm thấy kỳ lạ, vẫn trả lời bằnggiọng điệu được công thức hóa: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tang, Tổng giám đốc Lạckhông nói anh ấy đi đâu. Nếu chị có việc gấp thì cứ nhắn lại, tôi sẽ nhắn giúpchị”.

“Chuyện riêng làm sao nhắn giúp? Nếu không thì tội gìtôi phải chạy đến đây khi mọi người đi ăn trưa?” Đôi mắt đẹp của Tang Du trừnglên, hai tay siết chặt nghe xương kêu răng rắc.

Thẩm Tiên Phi thấy thế thì vội vàng khuyên giải: “Emđừng dọa người ta thế chứ”.

Giang Văn Khê rụt rè nhìn hai người, vị Tổng giám đốcTang này đúng là công tư phân minh, hai hôm nay Lạc Thiên đưa cô đến công tyxong thì đến khu nghỉ mát hoặc nhà hàng, lẽ nào là cố ý tránh Tổng giám đốcTang?

“Quá tam ba bận. OK, tôi không tin anh ta có thể trốncả đời.” Tang Du cười lạnh tanh, sau đó nói với Giang Văn Khê bằng giọng cực kỳdịu dàng, “Phiền cô nhắn lại với Tổng giám đốc Lạc rằng, mỗi ngày đúng vào giờnày, tôi nhất định sẽ không ngại gian khổ đến đây thăm hỏi, cảm ơn”. Nói xongcô quay người bước ra cửa bằng những bước chân thanh lịch.

Thẩm Tiên Phi tỏ ra bất lực, định đi theo thì bỗng hỏiGiang Văn Khê: “Xin hỏi gần đây cô có thấy một cô gái tên Tăng Tử Kiều đến tìmTổng giám đốc Lạc, hoặc có nghe điện thoại của cô ấy không?”.

“Ưm... không có.” Từ tối hôm lễ Tình Nhân, cô đã khôngthấy Tăng Tử Kiều xuất hiện nữa, sau đó cũng chưa từng nghe Lạc Thiên nhắc đếncô ấy.

“Ừ, cảm ơn”, Thẳm Tiên Phi nhướn môi, theo Tang Du rờikhỏi đó.

Loáng thoáng, Giang Văn Khê nghe thấy giọng Tang Dutức tối vẳng lại: “Hắn ta giỏi thì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nàocũng trốn em đi. Chỉ cần ngày nào chưa tìm ra Tăng Tử Kiều, em sẽ không tha chohắn ngày đó”.

Giang Văn Khê nghe loáng thoáng rằng Tăng Tử Kiều đãmất tích.

Lời Tang Du nói, cô kể lại không sót một chữ cho LạcThiên.

Lạc Thiên nghe xong, vẻ mặt thờ ơ nhưng một lúc sauanh cũng bực bội cho biết, anh cũng không rõ Tăng Tử Kiều ở đâu, anh vẫn đangtìm cô ấy.

Đối với chuyện ngày nào Tang Du cũng đến trong hơn mộttháng, Giang Văn Khê đã quen, ban đầu cô rất khó tin với sự kiên trì và cố chấpđó, về sau đành phải khâm phục Tang Du, chẳng trách chuỗi cửa hàng của Tang Thịlại phát triển ừong nước đến thế.

Cô cũng từng hỏi Lạc Thiên: “Có phải anh đắc tội vớichị ấy không?”.

Lạc Thiên chỉ đáp lại bằng nụ cười: “Xem như là thế,nhưng xưa nay anh luôn tránh xa những cô gái hung dữ, chưa gì đã sử dụng bạolực. Quãng thòi gian này vất vả cho em rồi”. Phải biết là Tang Du không phảingười phụ nữ tầm thường, hoàn toàn là gang sắt đúc nên.

Những cô gái hung dữ, chưa gì đã sử dụng bạo lực?

Tại sao nghe có vẻ quen quen vậy?

Giang Văn Khê hơi nhíu mày, khi cô biến thành một conngười khác lúc bị âm thanh tác động chẳng phải cũng hung dữ, thô bạo, thậm chícòn sử dụng vũ lực hay sao...

Chú ý đến sự thay đổi bất thường trên gương mặt cô,Lạc Thiên nhẹ nhàng vò tóc cô, nói: “Em lúc đó là ngoại lệ”.

Tiết Thanh Minh đã gần kề, Lạc Thiên có ý đi theoGiang Văn Khê đến thăm mộ cha mẹ cô. Đến hôm đi tảo mộ lại vì chuyện khaitrương nhà hàng sắp tới mà anh và chủ tịch Giang giữa đường phải quay lại côngty, chi còn lại Giang Văn Khê và Nghiêm Tố.

Mấy hôm nhà hàng khai trương, Lạc Thiên bận rộn đến độkhông dứt ra được.

Giang Văn Khê gần như không nhìn thấy mặt anh.

Sau những hôm bận rộn điên cuồng, Lạc Thiên khó khănlắm mới có dịp ở nhà nghỉ ngơi cuối tuần, nhưng bất ngờ nhận được điện thoạicủa Phương Tử Hạ, cố ý nhắc nhở anh đừng quên buổi họp lớp cấp ba.

Lạc Thiên không nghĩ ngợi gì mà viện cớ bận việc từchối thẳng thừng.

Bên kia, Phương Tử Hạ như đã đoán biết anh sẽ nói thếnên cười: “A Thiên à, với địa vị và thân phận hiện nay của cậu, cậu còn sợ cáigì? Nếu cậu vẫn chưa quên được chuyện mười năm về trước, tôi cũng chỉ có thểtiếc nuối mà rằng, mười năm trước người anh em tôi quen, tuyệt đối không phảiloại nhu nhược chỉ biết trốn tránh như thế này”.

Lạc Thiên chưa kịp lên tiếng thi bên kia đã cúp máy.

Nhìn điên thoai, anh đờ đẫn hồi lâu.

Anh em? Hừ! Vậy trong bốn năm đó, có ai xem anh là anhem không?! Anh sợ? Anh là kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh? Nực cười, anh khôngmuốn đi là vì không muốn có can hệ với bất kỳ ai trong quá khứ, lẽ nào cho bảnthân một cuộc sống mới hoàn toàn thì bị gọi là nhu nhược?

Anh cau mày, nghĩ đến mấy hôm nay, Tang Du bức báchmình quá, hai hôm đi đến thành phố S xem như anh sợ người phụ nữ hung dữ đó,tránh bão cũng được. Ngón tay gõ nhẹ lên sofa, anh nhướng mày, cầm di động lêngọi cho

Giang Văn Khê đang cùng Lý Nghiên ngồi bên lề đường ởkhu nghỉ ngoi, uống nước thì di động dổ chuông, thấy tên Lạc Thiên, cô vội vàngnghe máy.

“Ở đâu đấy?”, giọng nói trầm trầm quyến rũ vẳng đến.

Lý Nghiên dỏng tai lên nghe thì bị Giang Văn Khê phũphàng đẩy ra, cuộc trò chuyện giữa cô và Lạc Thiên làm sao để bị nghe lén được,lỡ phải hôn tạm biệt như lần trước thì cô mất mặt chết được.

Liếc thấy Lý Nghiên đang nói với cô bằng khẩu hìnhmiệng: “Khỉ thật, hắn nhà cậu bây giờ cũng biết điều tra à?”.

Cô trừng mắt với Lý Nghiên rồi trả lời: “Vâng, em đangđi chới với Lý Nghiên”.

“Hai ngày cuối tuần này em có chuyện gì đặc biệtkhông?”

“Chuyện đặc biệt? Không có ạ”, cô nghiêng đầu nghĩngợi, “Sao thế anh?”.

“Vậy thì tốt, ngày mai đi công tác đến s với anh.”

“Công tác?”, cô kinh ngạc đến độ suýt phun nước rangoài.

“Ừ? Có vấn đề gì à?”

“Không ạ.”

“Ừ, vậy em về nhà nghỉ ngơi sớm nhé, đừng chơi muộnquá.”

“Vâng.”

“Vậy, chúc ngủ ngon.”

Vâng, chúc anh ngủ ngon.” Cô cắn ống hút, không hiểunổi sao bỗng nhiên lại đi công tác, nhà hàng đã khai trương rồi, còn bên khunghỉ mát vẫn đang tiến hành, có chuyện gì quan trọng sao?

Cúp máy thì thấy Lý Nghiên thò đầu đến, hai mắt lóelên những tia lửa hào hứng: “Anh ấy bảo cậu đi công tác cùng à?”.

“Ừ”, cô gật đầu, hớp một ngụm nước.

“Công tác thì tốt, công tác thì tốt, đi công tác cóthể xây dựng gian tình nam và nữ tốt nhất. Đi đi đi, mua những vật dụng cầnthiết để đi công tác”, Lý Nghiên nói xong đứng lên, kéo cô dậy.

“Vật dụng cần thiết?”, chỉ là sữa tắm, dầu gội, khănbỗng, bàn chải đánh răng thôi mà, những thứ đó nhà cô có rồi.

“Lát nữa cậu sẽ biết.”

“Anh ấy có nói đi công tác mấy ngày không?”

“OK.”

Chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị Lý Nghiên lôi đL

Khi hai người đứng trước một cửa hàng dành cho ngườilớn, Giang Văn Khê tỏ ra không thể tin nổi, xấu hổ đến nỗi cô chi muốn đánh choLý Nghiên một phát ngất xỉu là xong.

Cô không kìm được quát lên với Lý Nghiên: “NghiênNghiên, nói gì mà vật dụng cần thiết cho công tác, sao cậu lại đưa tớ đến chỗnày?”. Hóa ra “vật dụng cần thiết” mà Lý Nghiên nói lại là bao cao su, cô tứctối quay lưng bỏ đi.

Lý Nghiên một tay bịt tay, tay kia túm chặt cô khôngbuông, vẻ mặt thản nhiên: “Làm ơn đi, đại tiểu thư của tôi ơi, cậu trả lời tớtrước, cậu có nghĩ rằng công việc của cậu cần thiết phải đi công tác không?”.

Cô nhăn mày, cắn môi rồi nói: "... Không”.

“Thế chàng của cậu có nói có chuyện gì mà phải đi côngtác không?”

“Thế còn không phải à.” Lý Nghiên choàng vai cô,“Chàng nhà cậu tự dưng kéo cậu đi công tác mà không báo trước, cậu không nghĩthử xem là vì nguyên nhân nào hả?”.

“Đương nhiên là nhu cầu công việc mà”, cô trả lờithẳng thắn.

“Tớ thật không hiểu phải nói cậu thế nào nữa, cậu đúnglà ngây thơ quá. Chẳng trách chàng nhã cậu cứ phải kéo cậu đi cậu đi công tácmới giải tỏa được nhu cầu sinh lý.” Lý Nghiên nghe rồi lắc đầu, nhu cầu côngviệc? Gấu nhà cô mỗi lần tìm cơ hội bắt cô cùng đi công tác cũng là nhu cầucông việc?

“Sao cứ chàng nhà cậu, chàng nhà cậu mãi thế hả? Saocậu nói khó nghe vậy? Cái gì mà giải tỏa nhu cầu sinh lý? Sao có thể được?”. Cômuốn tức điên lên vì Lý Nghiên.

“Sao có thể á?! Thôi xin cậu, chàng nhà cậu dù là vềtướng mạo hay cơ thể thì trông cũng rất “được”. Cậu tưởng chuyến công tác nàythật sự chi là công tác à? Haizzz, phải biết cậu à anh ấy bắt đầu quen nhau làvì nụ hôn trong hôn lễ lần đó. Đừng trợn mat với tớ, được, cho dù cậu bị anh ấycưỡng hôn nhưng cũng có nghĩa là, hai người từ đầu đã thiếu đi đại chiến liếcmắt đưa tình mà cặp tình nhân nào cũng phải trải qua, cái gì mà không khí mờám, cái gì mà nắm tay nhau, tóm lại rất rất nhiều bước phải có thì hai ngườiđều bỏ qua luôn, nhảy vượt ba bậc thẳng tiến đến hôn nhau. Còn nữa, chàng nhàcậu thường xuyên hôn đến mức không nỡ dứt ra, cái này có lần tớ đã tận mắtchứng kiến rồi... ưm um ưm...”

Lý Nghiên còn định nói nữa thì đã bị cô bịt chặtmiệng. Nghiên Nghiên xấu xa, sao có thể nói chuyện này trước cửa hàng người lớnđược chứ. Cô mất mặt quá rồi.

Cô lôi xềnh xệch Lý Nghiên đến cách đó mấy gian hàngmới buông tay.

“A, con nhỏ xấu xa này, suýt nữa nghẹt thở chết vớicậu”, Lý Nghiên thở hổn hển, sau khi bình thường lại mới nói, “Nói tóm lại là,hôn nhau đã hơn ba tháng, cậu cảm thấy tiếp đó nên làm gì nữa không? Sét đánhdẫn đến hỏa hoạn, hê, cậu có hiểu không?”.

Sét đánh dẫn đến hỏa hoạn?

Trong đầu cô lập tức hiện ra cảnh mấy hôm trước, haingười hôn càng mãnh liệt, ngã xuống sofa, nếu không phải đồ điều khiển game rodxuống đất phát ra tiếng động, thức tỉnh cô và anh thì có lẽ đêm đó thật sự cósét đánh dẫn đến hỏa hoạn rồi.Lý Nghiên thấy cô mặt đỏ bừng bừng thì nhìn mộtcách kỳ thị: “Xem cái mặt cậu đỏ như đít khỉ kìa, bị tớ nói trúng rồi chứ gì.Chị em tốt tớ đây sợ cậu trẻ con không biết gì, tiêm thuốc dự phòng trước chocậu, làm đủ biện pháp phòng tránh là tất yếu rồi”.

“Chắc không đâu! Trước khi kết hôn, tớ sẽ không chophép chuyện này xảy ra đâu”, cô kiên quyết.

“OK, không nói nữa, cậu đứng đợi đây là được.” LýNghiên mệt quá, một mình vào cửa hàng dành cho người lớn.

Cô đuổi theo mấy bước, chỉ dám gọi nhỏ “Nghiên Nghiên,quay lại”, nhưng lại khiến bao nhiểu người nhìn bằng ánh mặt kỳ lạ, cô chỉ cónước im miệng, đi qua đi lại trước cửa một cửa hàng bên cạnh.

Một lúc sau cuối cùng cũng thấy Lý Nghiên đi ra, chỉthấy tay cô giơ lên năm hộp bao cao su đủ màu sắc.

Cô bước nhanh đến, lấy người che Lý Nghiên lại, chi sợngười đi đường thấy thứ họ đã mua.

“Ha ha ha, có gì mà phải che giấu”, Lý Nghiên nhét vàotay chàng năm hộp bao cao su, “Toàn bộ đều dành cho du lịch, một hộp hai cái,tớ mua cho cậu năm hộp, có gân nhé, nhẹ mỏng nhé, điểm G nhé, siêu mỏng khôngcó cảm giác, còn cả mùi hương cỏ mà tớ thích nhất nữa. Nhìn chàng nhà cậu khỏemạnh như vậy, cho dù là một đêm mười lần cũng đủ”.

Một đêm mười lần? A, Lý Nghiên đúng là mồm miệng khôngkiêng kỵ, thế mà cũng nói được.

Cô nhìn năm “quả bom” trong tay, xấu hổ nhét trả vàotay Lý Nghiên: “Đã nói với cậu là không đâu mà. Tự cậu giữ lấy mà dùng từ từđi. Đúng là tức chết với cậu”.

Cô trừng mắt nhìn Lý Nghiên, quay người đi nhanh tớibến xe bus, cô muốn về sớm chứ cứ ở lại với Lý Nghiên thì nhất định cô sẽ chémcô nàng ấy ra thành tám mảnh quá.

Lý Nghiên thấy cô giận thật thì vội vàng đuổi theo.Đêm nay dù thế nào đi nữa, cô cũng phải về nhà Khê Khê, nhất định phải nhét nămhộp “nhu yếu phẩm” này vào túi xách của bạn.

Giang Văn Khê về đến nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc dướisự chi đạo của Lý Nghiên, cô quyết định mang theo vòng tay.

Lý Nghiên nhìn thấy vòng tay thì hét lên với giọng nữcao quãng tám, kinh khủng: “Vòng tay này ở đâu ra thế? Đẹp quá! Không phảichàng nhà cậu tặng đó chứ?”.

Cô chớp mắt, gật đầu.

Quả thực là anh tặng.

“Có phải là bướm Nữ Thần Ánh Sáng không?” Cô đưa vòngtay lên ánh đèn, con bướm bằng pha lê xanh lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Lý Nghiên vô cùng hâm mộ: “Con nhỏ này, đúng là tốtsố, câu được cả con rùa vàng”.

“Cái gì mà rùa vàng? Anh ấy là người, không phải rùa,được không?” Trong lòng cô thấy ngọt ngào khó tả, cẫn thận đặt vòng tay vàotrong túi.

“Chết tiệt, còn chưa cưới mà đã bảo vệ chàng rồi. Đúnglà con gái lớn rồi không giữ được”, Lý Nghiên xỉa tay vào trán cô.

“Kệ cậụ, tớ đi tắm đây”, cô thè lưỡi với Lý Nghiên,làm mặt hề rồi chui vào nhà tắm.

Lý Nghiên cuối cùng đã tìm thấy cơ hội, cười gian, lénlút nhét năm hộp bao cao su vào ba lô của bạn, sau đó trèo lên giường với vẻthản nhiên.

Nếu việc thành, thì bà mai chính cống cô đây sẽ đợiđến khi hai người bước vào lễ đường, bóc lột một phong bao lì xì thật lớn mớiđược.