Tình yêu là một loại duyên phận, giống như cà phê vậy,lúc nào cũng trong vô thức tỏa ra hương thơm quyến rũ nồng nàn, chỉ khi nếmtrải vị đắng của nó mới có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
“Reng reng reng…”, điện thoại đầu giường reo mãi khôngngừng.
Mắt không thèm mở, Lạc Thiên đưa tay mò đầu giường,cầm lên, sau đó lạnh lùng cúp máy, tỏ ý anh không muốn trò chuyện vớ vẩn vớibất kỳ ai.
Không đầy nửa phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Anhvẫn nhắm nghiền mắt, lại đưa tay cầm điện thoại, lần này không cúp máy mà bựcbội gác sang một bên.
Bên kia vẳng đến giọng nói giận dữ của Nghiêm Tố: “LạcThiên, cậu có ý gì hả? Tắt di động, điện thoại nhà cũng không nghe, trưa naycậu có đến đây ăn cơm không? A lô? A lô? A lô? Đồ chết tiệt! Cậu nhớ đấy!”.
Nghiêm Tố không thấy Lạc Thiên trả lời thì biết chắc chắnanh đã để kênh máy, tức tối cúp điện thoại, mặc kệ cậu ta có tới ăn cơm không,không về cũng kệ.
Trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh.
Người trên giường cuối cùng cũng trở mình, hàng lôngmày nhíu chặt, từ từ mở mắt ra.
Ánh nắng xuyên qua màn cửa dày, chiếu vào lốm đốm.Trong một lúc, anh không thể thích ứng, lại nhắm mắt vào, cánh tay trái đưa lênche mắt theo phản xạ.
Mấy giây sau anh mới buông tay xuống, mở mắt, chậm rãingồi dậy. Sự nặng nề bực bội ở lồng ngực như một đám mây nặng trĩu lơ lửng giữakhông trung.
Anh đưa tay mò lấy điếu thuốc ở tủ đầu giường để châmhút, rít vào một hơi thật sâu rồi phả ra, như muốn làn khói ấy mang theo tất cảnhững nỗi ưu phiền trong lòng bay ra hết.
Trong lúc thẫn thờ, một giọng dịu dàng mềm mại, rấthay và khiến anh thoải mái vang lên bên tai: “Sao anh lại hút thuốc? Chưa ănsáng mà đã hút thuốc thì không tốt cho sức khỏe đâu”.
“Ngày nào cũng nói, không thể đổi câu nào mới mẻ haysao?”, anh không suy nghĩ gì đáp trả, rồi bỗng khựng lại. Bất giác, anh ngồithẳng lên, ngước mắt nhìn trong phòng, trống vắng, ngoài anh ra không có ai cả.
Có lúc trong khi đợi cô chuẩn bị bữa sáng, anh lại hútmột điếu theo thói quen, hút xong thì bữa sáng cũng xong. Nếu bị cô nhìn thấy,nhất định sẽ nói thế, giọng bao giờ cũng dịu dàng nhẹ nhàng. Cô còn nhân lúcanh không để ý mà lấy mất nửa điếu thuốc còn lại trên tay.
Anh lại nhắm nghiền mắt, đưa tay ấn huyệt thái dươngđau nhói, điều chỉnh lại tư thế rồi dựa người ra sau.
Lúc nãy chỉ là ảo giác của anh, bây giờ huyệt tháidương vẫn còn đau, nhất định là tối qua uống nhiều quá mới như một tên điênngồi nghĩ về ngọn cỏ đáng ghét ấy khi mới tỉnh dậy như thế này.
Tự bao giờ mà lại có một người con gái khiến anh ănngủ không yên? Nực cười!
Anh rủa một tiếng rồi dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn.
Mở chăn ra, anh chậm rãi dịch đến mép giường, pháthiện ra dưới đất chỉ còn một chiếc dép lê. Không tìm thấy chiếc kia, anh đámạnh chiếc ở dưới giường đi thật xa, chân trần giẫm trên tấm thảm lông cừu, đivào nhà tắm.
Bỗng anh khựng lại, chân đạp lên mảnh vỡ điện thoại diđộng mà tối qua trong lúc tức giận anh đã ném vỡ. Cúi xuống, anh nhặt điệnthoại bị mình ném vỡ tan nát lên. Trên màn hình đã vỡ, vốn là một gương mặtngốc nghếch đang say ngủ.
Tấm hình ấy là anh lén chụp cô khi cô đang ngủ trênxe. Trong tấm hình cô ngoẹo đầu về phía cửa xe, hai mắt nhắm chặt, đôi môi hémở, dường như sắp chảy cả nước miếng, đúng là một bộ dạng ngốc đến không thểnào ngốc hơn.
Mỗi lần vì làm bữa sáng cho anh mà dường như cô đềudậy rất sớm, thậm chí có lúc còn chạy đi rất xa chỉ để mua một ly sữa đậu cómùi vị không kém so với sữa đậu Vĩnh Hòa, thế nên giấc ngủ vốn thuộc về cô lạivì bữa sáng ăn cùng với anh mà đành phải từ bỏ.
Đúng là không thấy cô gái nào ngốc nghếch khờ khạo hơncô nữa.
Trong vô thức, nụ cười khóe môi càng lúc càng rõ nét,anh nhìn màn hình điện thoại đã vỡ, lại ngắm nghía hơn phút nữa.
Rồi bỗng trên màn hình, nụ cười của anh phản chiếutrên đó đã thức tỉnh anh, giây sau, nụ cười ở khóe môi nhanh chóng biến mất.
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, khó mà che giấutình cảm trong lòng.
Hôm qua sau khi cãi nhau với cô, anh đến K.O để mượnrượu giải sầu, thậm chí anh còn nhớ rõ, một vị khách say rượu đã gây sự vô cớvì nhân viên phục vụ mang nhầm bia đến, bị anh phát hiện. Anh túm cổ áo ngườiđó, quẳng ra khỏi K.O, đồng thời cảnh cáo hắn, K.O sau này sẽ không chào đónhắn.
Để chứng minh ngọn cỏ ấy không có bất kỳ sức ảnh hưởngnào đến mình, anh không vì cô mới đuổi vị khách kia ra khỏi bar, anh uống nhiềunhưng đầu óc vẫn còn chút sáng suốt, sau đó lái xe thật nhanh về chỗ ở.
Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch đang sayngủ trên màn hình điện thoại, trong tích tắc, cơn giận lại ập đến, anh ném mạnhdi động vào tường…
Tại sao trong đầu anh, mỗi phút mỗi giây đều có bónghình của cô? Tại sao khi anh gắng sức tự nhủ với mình rằng cô chẳng là gì cả,anh lại cảm thấy hoang mang trống trải vô cùng?
Lòng bàn tay nhói đau, anh từ từ mở ra, mảnh vỡ củađiện thoại đã đâm vào trong tay, giờ đang rướm máu.
Anh mím chặt môi, lại siết chặt điện thoại trong tay.Hỏng thì đã hỏng rồi, trên màn hình không bao giờ còn hiển thị gương mặt ngônghê đang say ngủ đó nữa.
Rốt cuộc anh đang nuối tiếc điều gì? Anh cũng trở nênngốc nghếch rồi sao? Hay là ở cạnh người ngốc lâu nên cũng bị nhiễm?
Anh thở ra một hơi thật dài, lấy thẻ sim ra, ném thẳngđiện thoại đã hỏng vào thùng rác. Tắm rửa cho sạch sẽ mùi rượu tối qua xong,toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thay quần áo xong, ăn qua loa chút đồ ăn, anh quyếtđịnh đến trung tâm mua sắm để mua một cái điện thoại mới rồi quay lại Cảnh HồSơn Trang ăn cơm tất niên.
Đến trung tâm mua sắm, người chen lố nhố, rất chậtchội, khiến tâm trạng vốn bực bội của anh càng khó chịu hơn. Hôm nay không phảiBa mươi Tết rồi sao? Mấy người này không về nhà ăn bữa cơm tất niên à? Sao ainấy đều rảnh rỗi chạy ra đây vậy?
Anh cau mày, xuyên qua dòng người chen chúc, khó khănlắm mới đến được quầy bán điện thoại, mua một cái y hệt với cái đã bị hỏng.Thanh toán xong, anh cầm di động định rời khỏi đó thì ánh mắt thoáng nhìn thấymột cô nhân viên ở quầy hàng kế bên đang đặt một chiếc di động kiểu nữ màu tímrất đẹp vào trong tủ trưng bày.
Lúc này, một đôi thanh niên nam nữ đến trước quầy, côgái chỉ vào điện thoại đó và nói: “Phiền cô lấy điện thoại đó ra cho tôi xemmột chút”.
“Chị có mắt nhìn thật tinh tế. Đây là di động dòng nắpgập thời trang mà chúng tôi vừa tung ra thị trường, thân máy rất mỏng, tinh xảođẹp đẽ. Máy này có ống kính 8.0, có thể chụp bức hình độ phân giải cao nhất là2448x3264, đồng thời nó còn có thể quay phim với độ phân giải 864x480, khả năngchụp hình mạnh như vậy rất khó tìm thấy ở các dòng điện thoại di động. Chị nhìnnày, màu sắc rất đẹp phù hợp cho phái nữ sử dụng nữa.” Cô gái bán hàng nóihuyên thuyên một thôi một hồi, cuối cùng áp di động lên tai để mọi người nhìn.
Cô gái kia lưu luyến đặt chiếc điện thoại xinh đẹp đóxuống, chu môi: “Haizzz, hơn bốn ngàn tệ, đắt quá, vượt quá dự tính của chúngtôi, để tôi suy nghĩ lại, cảm ơn”.
“Vâng, hoan nghênh chị lần sau quay lại”, cô gái bánhàng mỉm cười.
Lúc hai người đó đi qua Lạc Thiên, anh nghe thấy chàngtrai nói với cô gái: “Thích thì mua đi”.
Cô gái nói: “Đắt quá, em xem thử cái khác đã”.
Anh quay lại nhìn chiếc điện thoại ấy, đúng là rấtđẹp. Anh bất giác nhớ đến cô gái ngốc nghếch nào đó, di động xài đến mức thảmhại nhưng lại không chịu đổi. Chợt mỉm cười, anh bước đến quầy hàng.
Anh nói với cô gái bán hàng: “Tôi cần mua điện thoạinày, cảm ơn”.
Cô gái ngẩng lên, nhìn anh chàng đẹp trai hiếm khiđược thấy với vẻ khó tin, anh lại không thèm xem trước mà mua ngay.
“Vâng… vâng ạ, anh đợi một chút.” Cô gái khó che giấutâm trạng kích động, nhanh chóng viết hóa đơn, khi đưa cho anh, cô ta không kìmđược tò mò hỏi một câu: “Tặng cho bạn gái ạ?”.
“Ừ”, anh đáp gọn, rồi đến quầy thanh toán.
Cô gái kia nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh, đẩyđẩy đồng nghiệp đứng cạnh, cắn răng cảm thán: “Có nhìn thấy không? Tặng bạn gáiđấy. Không hỏi xem có giảm giá không, không hỏi xem có khuyến mãi gì không, muangay giá gốc, mà điều khiến người ta phải cắn răng nhất là đẹp trai dã man.Đúng thật chẳng công bằng tí nào!”.
Đồng nghiệp lườm cô ta một cái: “Xùy! Đời này vốn làkhông công bằng. Đàn ông có tiền, chung thủy, đẹp trai không phải là chưa sinhra mà là bị người ta hái mất rồi. Bán di động đi, bán di động đi”.
Về đến biệt thự ở Cảnh Hồ Sơn Trang, vừa bước tới cửađã nghe giọng nói lạnh lùng châm biếm của Nghiêm Tố: “Ôi, đại thiếu gia LạcThiên của chúng ta cuối cùng đã về rồi, đúng là không dễ dàng gì”.
Lạc Thiên không nói gì mà ngồi xuống sofa, ngửa đầudựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Nghiêm Tố thấy anh không tức giận thì hơinhướng mày, chen đến ngồi cạnh: “Sao chỉ có mình cậu về? Tiểu Giang đâu?”.
“Chắc đến nhà bạn cô ấy rồi”, giọng anh rất trầm, nghecó vẻ mệt mỏi.
“Đến nhà bạn? Hôm qua cậu không nói với cô bé là hômnay đưa đến đây ăn cơm à?”, Nghiêm Tố sau khi hỏi xong cũng thấy mình hỏi thừa.
Khuya hôm qua, A Cường ở K.O gọi vào di động cho anhThâm, nói rằng tên nhóc đó uống say trong K.O, thậm chí còn đuổi khách ra khỏiquán. Anh Thâm gọi tài xế lái xe đi đón cậu ta, nửa đường lại nhận được điệnthoại nói rằng cậu ta lái xe một mình về nhà rồi. Anh Thâm lo cậu ta xảy rachuyện nên lập tức bảo tài xế chuyển hướng chạy đến nhà cậu.
Kết quả là anh Thâm gõ cửa mãi, cậu ta mới ra mở cửa.Mở cửa xong chỉ nói hai chữ “Không sao” rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.Anh Thâm bất lực lắc đầu rồi quay về.
Hôm nay chị và anh Thâm lại đợi cậu ta cả buổi trưa,mong cậu quay về ăn cơm, kết quả là quá mười hai rưỡi vẫn không thấy bóng cậuđâu. Gọi điện cho cậu thì tắt máy, gọi điện thoại nhà thì cậu ta lại chơi tròcúp máy và gác kênh máy.
Xem bộ dạng sống dở chết dở của cậu ta, chẳng phải làliên quan đến Tiểu Giang hay sao? Chị liếc thấy một túi quà rất đẹp bên cạnh,mở ra xem thì là một máy điện thoại dành cho nữ rất tinh xảo.
Chị hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Di động này là cậuhiếu kính tặng tôi làm quà năm mới sao?”.
Chị đang định mở ra xem thì bỗng Lạc Thiên mở bừngmắt, giật lấy, giọng lạnh đến bất ngờ: “Cái này không hợp với chị, nếu chị muốnđổi điện thoại thì tự đến trung tâm mua sắm đi”.
Nghiêm Tố sửng sốt nhìn anh, ngẩn ra một lúc không nóiđược gì.
Lạc Thiên biết mình lỡ lời nên cố gắng điều chỉnh lạigiọng mình, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tối qua em uống say nên đầu còn đau, emlên lầu nghỉ ngơi trước đã, khi ăn tối nhớ gọi em”. Anh cầm túi điện thoại đilên lầu, vừa bước lên bậc thang thì khựng lại, không quay đầu mà khẽ nói mộtcâu: “Nếu chị thích thì hôm khác em đi cùng chị đến trung tâm mua sắm, tiền emtrả”.
Nghiêm Tố nhìn theo bóng anh biến mất sau cầu thang,ngẩn ra đến mấy giây. Cuối cùng chị rút ra kết luận, điện thoại đó chắc là tặngcho Tiểu Giang. Sở dĩ tối qua cậu ta chạy đến K.O mượn rượu tiêu sầu vì một làkhông đưa được người ta về, hai là di động chưa kịp tặng, đến nỗi hôm nay thànhra bộ dạng sống dở chết dở thế này.
Xem ra ma lực của Tiểu Giang cũng lớn quá. Nghiêm Tốngồi trên sofa, cắn môi, bắt đầu suy nghĩ rất nhanh.
Giang Hoài Thâm xách cần câu cá và thùng nước vào cửa,thấy Nghiêm Tố cắn môi ngồi thẫn thờ trên sofa thì nhướng mày, hỏi: “A Thiên vềrồi phải không? Anh vừa thấy xe anh mới mua tặng nó đậu bên ngoài”.
Nghiêm Tố ngẩng lên, mấy máy môi chỉ lên lầu: “Trênlầu”.
“Trên lầu?”, Giang Hoài Thâm thắc mắc, “Rượu uống tốiqua đến giờ vẫn chưa tỉnh?”.
“Sao em biết được? Nhìn bộ dạng dở sống dở chết củacậu ta, tám phần là không được như ý rồi.” Nghiêm Tố đứng lên, đón lấy thùngnước đựng “chiến lợi phẩm” của Giang Hoài Thâm.
“Chẳng phải nó đã cưa được cô bé đó rồi sao? Sao khôngthấy cô bé đó cùng về?”
“Cưa? Em thấy là cưỡng ép thì có.” Nghiêm Tố hừ lạnhmột tiếng vẻ kỳ thị. Với điệu bộ kiêu căng cao ngạo thường ngày của nó, cô béngoan ngoãn Tiểu Giang chắc chắn là bị cưỡng ép, chứ không phải được theo đuổi,tám phần là hôm qua hai người cãi nhau nên mới khiến vị tổng giám đốc cao ngạokia trở nên bất thường như vậy, mới thành ra bộ dạng như chết rồi hôm nay.
“Haizzz, sao hôm nay em nổi giận ghê thế?”
Nghiêm Tố hừ khẽ: “Có à? Có lẽ là em muốn uống thuốcThái Thái Tĩnh Tâm[1] đến phát điên rồi, đợi cả năm cũng chẳng thấy ai tặng,cơn giận này không lớn mới là lạ. Em xuống nhà bếp giúp mẹ và chị Hoa, mặc kệtên nhóc hư hỏng đó, để nó ở một mình trong phòng mà u sầu đi”.
[1] Tên một loại thuốc dành cho phụ nữ ởTrung Quốc, có tác dụng thanh nhiệt giải phiền, tĩnh tâm, an thần.
Vừa nói chị vừa xách thùng cá vào nhà bếp. Giang HoàiThâm không yên tâm Lạc Thiên nên lên lầu, khẽ gõ cửa phòng anh.
Chỉ nghe bên trong vẳng ra một giọng bực bội: “Tôimuốn ngủ một chút, ăn cơm tối thì hẵng đến gọi”. Giang Hoài Thâm chỉ chần chừtrước cửa phòng anh một lúc rồi xuống lầu.
Đến giờ ăn tối, cuối cùng Lạc Thiên cũng xuất hiện ởbàn ăn. Cả nhà sum họp, vui vẻ đầm ấm.
Nếu nói rằng họ là người nhà thì cũng là những ngườinhà lạ lùng nhất thế giới.
Về huyết thống, Nghiêm Tố là dì ruột của Lạc Thiên, bàNghiêm là bà ngoại của anh, đều là người thân thích, nhưng anh chưa bao giờ gọihọ là dì hoặc bà ngoại. Ngược lại, anh gọi thẳng tên Nghiêm Tố, còn bà Nghiêm,anh gọi là “bà”.
Chị Hoa là người giúp việc của nhà họ Nghiêm, chăm sócbà Nghiêm đã lâu, chồng chị mất sớm, cũng không con cái gì, thế nên ở lại nhàhọ Nghiêm.
Nói ra thì Giang Hoài Thâm chính xác là một ngườingoài, nhưng chính người ngoài đó đã ở bên nhà họ Nghiêm hai, ba chục năm nay,trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Bỗng, Nghiêm Tố dừng đũa, nói với Giang Hoài Thâm:“Anh Thâm, ăn cơm xong chúng ta đến Thành Đông bắn pháo hoa chờ giao thừa, thếnào?”.
Giang Hoài Thâm đặt ly rượu xuống, có vẻ nghi hoặc:“Chẳng phải em nói sẽ chơi mạt chược với dì hay sao?”.
“Ba thiếu một làm sao đánh? Vốn mong sẽ có thêm mộtngười…”, Nghiêm Tố liếc nhìn ai đó ngồi đối diện.
Khóe môi Lạc Thiên mím lại, không nói gì, cau mày, lạimột ly rượu nuốt ực xuống bụng.
Bà Nghiêm thấy thế vội gắp thức ăn cho anh: “A Thiênà, ăn nhiều vào, tài nghệ của chị Hoa phải gấp mấy trăm lần quán ăn ngoài đấy”.
“Cảm ơn bà”, Lạc Thiên cười nhẹ, ly rượu trong taykhông hề đặt xuống.
Bà Nghiêm nói với Nghiêm Tố: “Không sao, mọi ngườimuốn đi ngắm pháo hoa thì mặc kệ bà già này đi. Hoài Thâm à, bao năm nay convất vả quá rồi. Ăn nhiều một chút”. Bà Nghiêm lại gắp rất nhiều thức ăn choGiang Hoài Thâm.
Ăn bữa cơm tất niên xong, Nghiêm Tố giúp chị Hoa và mẹthu dọn bát đũa, Lạc Thiên cùng Giang Hoài Thâm ngồi trên sân thượng, ngắm mặthồ trong đêm, nói chuyện giữa những người đàn ông với nhau.
Nhà bên cạnh đã bắn pháo hoa trong vườn. Những đóa hoanở rộ chiếu sáng trên bầu trời, ánh sáng rọi lên mặt hồ, nước hồ gợn lên nhữngđợt sóng lung linh, xinh đẹp vô ngần.
Từng cơn gió mát lạnh thổi từ mặt hồ đến, khiến ngườita tỉnh táo hơn nhiều.
Giang Hoài Thâm hít sâu một hơi, nói: “Lâu rồi chúkhông thấy con tâm sự trùng trùng như vậy, huống hồ còn là đêm Trừ Tịch, cóphải đã gặp chuyện gì không vui không?”.
Lạc Thiên xoay xoay ly rượu trong ta, cười nhẹ: “…Không có gì đâu chú”.
“Chưa bao giờ con uống rượu lẫn lộn như vậy”, GiangHoài Thâm chỉ tay vào rượu vang trong ly của anh.
Lúc ăn cơm tất niên, anh đã uống một chai rượu trắng,lần này lên sân thượng hóng gió, anh lại mở một chai rượu vang, cứ ly này nốily khác, nếu trong lòng không có tâm sự thì anh sẽ không uống rượu lẫn lộn nhưvậy.
Lạc Thiên lại cười nhưng rất miễn cưỡng: “Thật sựkhông có gì, chỉ cảm khái một chút thôi, lại một năm trôi qua. Năm nào cũngvậy, mỗi khi giao thừa, con đều không kìm được nhớ lại một số chuyện…”.
Giang Hoài Thâm gật đầu: “Hôm nay là đêm Trừ Tịch, nếucon muốn uống say khướt thì chú không cản, chỉ cần con vui là được”.
Im lặng, rồi Lạc Thiên quay sang nhìn chú Thâm, hỏi:“Thực ra… chú thích dì, đúng không?”.
Khóe môi mím chặt của Giang Hoài Thâm hơi mấp máy,muốn nói gì đó nhưng lại khó mở lời, quay sang tìm thuốc lá trên bàn, rút ramột điếu châm hút.
“Tại sao chú không cưới dì ấy? Chú có biết dì đã chờchú bao nhiêu năm rồi không?” Lạc Thiên rót một ly rượu vang, uống ực, “Nếutrước kia mẹ con còn sống thì con còn có thể hiểu, nhưng nay mẹ con đã qua đời gầnmười năm rồi. Hai mươi mấy năm nay, người luôn chờ đợi chú là dì. Qua tối naylà dì ba mươi chín tuổi rồi, tuổi thanh xuân của một người phụ nữ không chốngcự nổi tháng năm, không giống đàn ông chúng ta, mười năm hai mươi năm cũngchẳng khác là bao…”. Có bao nhiêu người phụ nữ có thể giống Nghiêm Tố, khôngoán hận, không nuối tiếc, cam tâm tình nguyện chờ đợi một người đàn ông bao nămnay? Chí ít Châu Mộng Kha không như vậy, thậm chí ngay cả sự tin tưởng tốithiểu nhất cũng không có.
“Chuyện giữa chú và Tố Tố không phải mấy lời là nói rõđược. Tố Tố từng nói với chú, thà rằng cả đời này không lấy chồng chứ không cầnmột cuộc hôn nhân thất bại như của Quy Vân. Sau đó sở dĩ cô ấy lại có tình cảmsâu sắc với chú là vì tưởng rằng năm đó người bỏ tiền giúp cô ấy ra nước ngoàidu học là chú, chú khi ấy chẳng qua chỉ là một tên nhân viên quèn của hộp đêm,ăn bữa nay lo bữa mai, tiền đâu ra để giúp cô ấy đi học? Là Quy Vân đã lấy mộtngười đàn ông đáng tuổi cha cô ấy, mới có số tiền đó. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, chúmới thật sự hạ quyết tâm thoát ly khỏi cuộc sống trước kia. Không có Quy Vânthì không có Giang Hoài Thâm hôm nay. Nếu Tố Tố biết khoản tiền đó là do chị côấy đổi lấy bằng cơ thể, con nghĩ cô ấy có còn đối xử với chú như bây giờ không?
Chú hiểu quá rõ cô ấy, suy nghĩ cố chấp trong lòng mộtkhi bị phá vỡ thì cô ấy sẽ hận chú, sẽ hận Quy Vân. Chú đã nhận lời Quy Vân sẽkhông để Nghiêm Tố và bà ngoại con biết…”.
“Chú giấu dì ấy và ở cạnh dì ấy, hai chuyện đó khôngliên quan gì đến nhau. Nếu chú cho rằng chú có thể giấu dì ấy cả đời thì ở bênnhau có gì trở ngại?” Lạc Thiên châm thuốc hút, “Chú có biết có một tên Hoakiều theo đuổi dì ấy rất điên cuồng không?”.
“Biết, chú mừng cho cô ấy. Bao năm nay chú luôn mongcô ấy có thể tìm được một người thích hợp, lấy chồng, chứ không đợi chú…” GiangHoài Thâm rít một hơi thuốc, cười cay đắng, “Tha thứ cho chú ích kỷ, chú khôngmuốn hủy hoại hình tượng vĩ đại của mình trong lòng bà ngoại con và Tố Tố baonăm nay”.
“OK, xem như con nhiều chuyện, nếu dì ấy thật sự bịtên kia cướp đi mất thì chú đừng khóc với con là được”, Lạc Thiên buồn cườinhìn người đàn ông như cha anh.
“Tên nhóc này”, Giang Hoài Thâm cười lớn, “Đừng nóichuyện của chú nữa. Từ hôm qua đến nay, con bất thường quá, nói xem nào, cóphải là vì cô gái họ Giang kia không?”.
Ngón tay kẹp điếu thuốc dừng trên môi bất động, mấygiây sau, Lạc Thiên mới rít liền hai hơi, nhả ra, rít vào, lại phả khói…
Giang Hoài Thâm nhướng này, hỏi tiếp: “Cãi nhau hả?”.
Im lặng vài giây, Lạc Thiên gật nhẹ đầu: “… Vâng”.
Giang Hoài Thâm cười cười, đặt nửa ly cà phê đã nguộilạnh trước mặt Lạc Thiên, nói: “Con có biết không? Thực ra, tình yêu giống nhưly cà phê này, nếu con chuyên tâm từ từ thưởng thức thì sẽ cảm nhận được vịngọt ẩn giấu trong cái đắng chát của nó. Lúc mới bắt đầu thử, con thưởng thứcthích thú hương thơm nồng nàn của nó, ai ngờ đâu sau khi uống một ngụm lại chỉthấy đắng. Khi con cau mày đặt nó xuống và không muốn uống nữa, chẳng biết rằngcon đã bỏ qua mùi vị kỳ diệu đắng trước ngọt sau còn lưu lại trên môi của nó.Đến lúc con quay đầu lại, nhìn thấy sự hạnh phúc và mãn nguyện khi thưởng thứccà phê của người khác, tim con bắt đầu lại rung động muốn thử, nhưng cà phêtrong ly đã nguội, có uống cũng không thưởng thức được mùi vị thực sự của nónữa”.
Ánh mắt Lạc Thiên nhìn chằm chằm nửa ly cà phê đó,không thể rời mắt.
Giang Hoài Thâm nói tiếp: “Tình yêu, tóm lại là mộtloại duyên phận, giống như ly cà phê này, trong vô thức, lúc nào nó cũng tỏa rahương thơm quyến rũ nồng nàn, chỉ khi nếm trải qua vị đắng của nó mới có thểcảm nhận mùi vị ngọt ngào”.
Quá chăm chú nghe lời chú Thâm, Lạc Thiên không để ýđến điếu thuốc trong tay vẫn cháy, đến khi ngón tay bỏng rát, anh mới giậtmình, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
Giang Hoài Thâm nhìn thấy thì cười nhẹ, lại nói vớigiọng cực kỳ bình thản: “Haizzz, đàn ông mà, chỉ cần có thể chịu xuống nước thìkhông gì là không được. Con gái ấy mà, thực ra rất dễ dỗ ngọt”.
Lúc này Nghiêm Tố bê một đĩa hoa quả lên, vừa hay nghethấy câu “Con gái ấy mà, thực ra rất dễ dỗ ngọt”, liền liếc xéo Giang HoàiThâm: “Dễ dỗ ngọt? Anh có chắc là anh không lừa gạt, mà là dỗ ngọt không?”.
Giang Hoài Thâm cười không nói, nhón một miếng dưa hấulên.
Nghiêm Tố đặt đĩa hoa quả xuống, cau mày nói: “Ngoàikia gió to quá, hai người mau vào trong nhà đi, đừng để mới sáng sớm mùng Mộtmà phải vào bệnh viện”.
Giang Hoài Thâm nói: “Gió to? Chẳng phải em định đibắn pháo hoa chờ giao thừa hay sao? Anh vừa bảo sắp xếp, đặt mua pháo hoa rồi”.
Nghiêm Tố vừa định nói thì Lạc Thiên lại cướp lời:“Chú Thâm, cho con số điện thoại đặt pháo hoa đi”.
Giang Hoài Thâm ngẩn ra, mở di động rồi đọc một dãysố. Lạc Thiên ghi vào điện thoại, rồi đứng lên nói với hai người: “Con ra ngoàimột chút”.
“Này, cậu uống nhiều rượu như thế còn định lái xe điđâu?”, Nghiêm Tố hỏi.
“Yên tâm, không chết được đâu.” Lạc Thiên vỗ vaiNghiêm Tố, nói với vẻ nghiêm túc: “Còn chị ấy, cứ ở nhà chơi mạt chược đi, lớntuổi rồi đừng chạy lung tung”.
Nhân lúc Nghiêm Tố chưa kịp nổi giận, Lạc Thiên vừagọi điện vừa vội vàng xuống lầu.
Lập tức sau lưng vang lên tiếng hét như sư tử gầm củaNghiêm Tố: “Đồ nhóc con, tối nay có giỏi đừng quay về, nếu không tôi sẽ cho cậubiết tay! Giang Hoài Thâm, anh đừng cản tôi, đừng cản tôi! A a a… tức chết đimất thôi, tức chết mất…”.
Chiếc xe lao như bay ra khỏi biệt thự. Chỉ mất nửatiếng, Lạc Thiên đã đến trước khu nhà của Giang Văn Khê, khỏi cần nghĩ cũngbiết chiếc xe đã chạy nhanh như thế nào.
Hành lang vẫn tối đen giơ bàn tay lên cũng chẳng thấy,anh cau mày, lấy di động ra chiếu sáng lối đi. Ở đây tối như vậy, nếu bỗng xuấthiện một tên cướp của, thông thường người ta sẽ không biết phải ứng phó thếnào, huống hồ còn là một cô gái ngốc nghếch như Giang Văn Khê, nếu bị người talàm cho bị thương thì cô chắc chắn chỉ biết khóc thôi.
Hôm nào đó anh phải gọi người đến lắp đặt đèn cho toànbộ cầu thang ở đây mới được. Đến tầng năm, anh bấm chuông cửa mãi cũng chẳngthấy ai mở.
Có lẽ cô vẫn ở nhà bạn, chưa về. Móc điện thoại ra,anh bấm một dãy số, đang định nhấn nút gọi thì bỗng chần chừ.
Gọi điện làm gì? Bắt cô về ngay bây giờ ư? Nói với côrằng anh đang đợi ở trước cửa nhà cô? Nếu hiện giờ cô đang ăn bữa tối tất niênvui vẻ cùng bạn cô, trò chuyện với họ, một cú điện thoại của anh gọi đến, cô từnhà bạn vội vàng quay về đây, rõ ràng là đã làm mất hứng của cô và bạn rồi.
Anh thở dài, cất điện thoại vào túi. Trong bóng tối,chỉ có bóng anh đi qua đi lại.
Tích tắc, trong hành lang vang lên tiếng bước chân,anh kích động định gọi tên Giang Văn Khê thì lại nghe thấy một tiếng kêu thethé: “Á…”.
Anh cũng giật bắn mình bởi tiếng kêu đó, mím chặt môi,đứng bất động, trong lòng rất nghi ngại, giọng nói này không giống với giọngcủa Giang Văn Khê.
Giây sau đó, đèn pin trong tay đối phương chiếu đến,rọi thẳng vào mắt anh. Nhất thời anh không thích nghi được, hơi nheo mắt lại,mấy giây sau mới nhìn rõ, hóa ra là cả nhà thím Vương ở đối diện.
Họ vừa bắn xong pháo hoa bên ngoài và quay về. ThímVương thấy mái tóc bạch kim quen mắt thì vỗ vỗ ngực liên tục, xúc động nói:“Thì ra là cậu à, làm tôi sợ chết đi được”.
Anh hơi ngại ngùng: “Xin lỗi làm gia đình thím sợ,cháu đang đợi Giang Văn Khê”.
Thím Vương trèo lên bậc thang rồi dừng lại, chồng bàmóc chìa khóa ra mở cửa, cả nhà lục tục kéo nhau vào trong.
Thím Vương nói: “Cậu đợi Tiểu Khê à? Nó không nói vớicậu là hôm nay nó tới nhà Tiểu Nghiên sao? Năm nào đến Tết nó cũng ở nhà TiểuNghiên, tối nay chắc không về đâu”.
Lạc Thiên trầm tư mấy giây, cố gượng cười, giọng bìnhthản: “Không sao, cháu đợi thử xem sao”.
“Vậy cậu có muốn vào trong ngồi đợi nó không?”, thímVương nhiệt tình lạ thường.
“Cảm ơn, không cần ạ, cháu đợi một lúc thôi, cô ấykhông về thì cháu đi”, Lạc Thiên khéo léo từ chối.
“Vậy được, tôi không quấy rầy cậu nữa”, thím Vươngđóng cửa lại.
Hành lang lại chìm vào bóng tối, trái tim Lạc Thiêncũng trĩu xuống nặng nề.
Đứng trong hành lang, lúng túng, cố chấp, anh ngồixuống bậc cầu thang, đặt túi quà xuống, lặng lẽ hút thuốc.
Thời gian trôi qua từng chút một, cháy tàn như điếuthuốc trong tay anh. Anh không biết đã ngồi ở cầu thang bao lâu rồi, khi thuốctrong tay cháy hết, anh lại mở hộp thuốc, bất ngờ nhận ra đó là điếu cuối cùng.
Anh ủ rũ co nắm tay lại, siết chặt hộp thuốc rỗngtrong tay. Tình yêu giống như một ly cà phê, đó là vấn đề mà anh chưa từng suynghĩ kỹ.
Nếu không có ngày hôm qua, không có cuộc cãi vã kia,anh chưa từng nghĩ đến anh đối với Giang Văn Khê rốt cuộc là tình cảm gì. Bấylâu nay, anh ngỡ mình thích cô, nhưng, hình như không chỉ đơn giản là thích nữarồi…
Ban đầu chỉ đơn thuần là muốn đùa dai và dạy dỗ cô màthôi, nhưng mỗi lần anh tự cho rằng đã chỉnh đốn cô rồi, thì lúc nào cũng có sựcố bất ngờ ập xuống đầu anh. Anh không cố ý quan tâm đến cô, nhưng, với tínhcách mơ hồ ngốc nghếch của cô, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Sao lại có một người phụ nữ khờ khạo như cô chứ? Nghĩthế, anh không nhịn được cười. Giây sau, anh lại bất lực thở dài.
Trò chơi mà anh tự cho rằng mình luôn nắm chắc tronglòng bàn tay, không ngờ đã thua cuộc dễ dàng đến vậy. Không, không phải tròchơi, vì cô chưa bao giờ tham dự, thậm chí không biết, là một màn độc diễn màanh tự biên tự diễn mà thôi.
Từ bao giờ đã bắt đầu lưu ý đến cô, từ bao giờ đã bắtđầu thích nhìn vẻ mặt luống cuống của cô sau khi phạm sai lầm, từ bao giờ đãthích nghe giọng nói dịu dàng ngọt ngào của cô, từ bao giờ đã bắt đầu đuổi theobóng hình cô, từ bao giờ đã bắt đầu say mê nụ cười của cô, rồi từ bao giờ đãcảm thấy xót xa thương yêu vì những giọt nước mắt của cô…
Cảm giác nhẹ nhàng ấy, hóa ra không phải có ngay từlúc ban đầu, mà là tích lũy theo thời gian theo năm tháng, nhẹ nhàng khắc sâutừng chút một, đến khi nó trở thành một dấu ấn chẳng thể xóa nhòa…
Giang Văn Khê, ba chữ này trong vô thức đã trở thànhmột lời nguyền trong lòng anh.
Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày anh lại nhẫn nạichờ đợi một ai đó. Cho dù năm ấy ở bên Châu Mộng Kha, cũng chưa bao giờ, hìnhnhư luôn là Châu Mộng Kha chờ anh.
Thật sự là hơi buồn cười, trong một ngày đặc biệt nhưthế này, anh lại nhận ra một chuyện quá khó tin, hình như anh đã yêu ngọn cỏgần hang vừa ngốc vừa khờ mất rồi…
Phải, anh đã yêu cô rồi. Tại sao? Khi tình yêu đến lạikhiến người ta khó mà chống cự, luống cuống đến thế…
“Hả? Sắp mười một giờ rồi mà cậu chưa về à?”, khôngbiết bao lâu sau, cửa nhà thím Vương lại mở toang.
Lạc Thiên sực tỉnh khỏi cơn say ngủ, từ từ ngẩng lên,ánh mắt mơ màng nhìn thím Vương khoác áo đứng ở cửa.
“Haizzz, bạn của Tiểu Khê này, Tiểu Khê tối nay chắcchắn không về đâu, cậu đừng đợi nữa, về nhà đi.” Thím Vương bỗng thấy xót xacho anh chàng ấy, sao mà cố chấp ngồi lì ở đây hơn hai tiếng đồng hồ chứ? Saođêm giao thừa không ở nhà mà chạy đến đây? Trời lạnh thế này, ngồi trên bậcthang không lạnh cóng mà sinh bệnh thì mới lạ. Cũng may bà không yên tâm nên raxem thử, quả nhiên cậu ta vẫn còn ngồi đợi.
Anh mím chặt môi, gương mặt se sắt lại, nói gọn: “Cháuđợi một chút nữa, trước mười hai giờ mà cô ấy không về thì cháu đi”.
“Haizzz, vậy cậu vào nhà đợi, trời lạnh thế này…”,thím Vương bước ra định kéo Lạc Thiên đứng dậy.
Anh nhất thời không thích ứng nổi với sự quan tâm bấtngờ này, nên đành nói với thím Vương: “Không cần ạ, cháu xuống xe ngồi đợi, cảmơn”, rồi quay lưng đi xuống lầu.
Thím Vương thở dài, cứ lắc đầu mãi: “Haizzz, thật chưathấy anh chàng nào bướng như cậu”. Ngỡ Lạc Thiên xuống dưới thật, thím vàotrong nhà, đóng cửa lại.
Anh không xuống lầu mà lặng lẽ đứng ở chiếu nghỉ giữatầng bốn và năm, nghe tiếng đóng cửa, anh mới chầm chậm leo lại lên tầng năm.
Đứng trước cửa nhà Giang Văn Khê, anh rút điện thoạira, màn hình hiển thị còn mấy phút nữa là mười một giờ, anh hơi chần chừ rồilẩm bẩm: “Tại sao ngay cả một tin nhắn chúc mừng năm mới cũng không gửi, đúnglà một cô gái nhẫn tâm”.
Anh cất điện thoại, ngồi xuống bậc thang, quyết địnhchờ đến mười hai giờ.
Giang Văn Khê không thể nào ngờ trước cửa nhà lại cóngười mà cô ngày đêm nhung nhớ đang chờ mình, từ sáng sớm cô đã xách quà túilớn túi nhỏ đến nhà Lý Nghiên.
Trước kia hai nhà là láng giềng, một lầu trên một lầudưới, năm ngoái gia đình Lý Nghiên mua được nhà mới, dọn ra khỏi khu nhà cổ ởđường X.
Lý Nghiên thấy cô xách bao nhiêu là quà đến thì cứ hỏicô có phải đã trúng xổ số hay không. Cô cười nhẹ, quà biếu ông bà Lý làm saothiếu sót được?
Lý Nghiên đích thực là một cô gái ham vui, ngay cả góisủi cảo cũng có thể gói rất “nghệ thuật”, còn xuýt xoa khen ngợi sủi cảo mìnhgói. Kiểu “nghệ thuật” này không phải khen ngợi hoa tay của cô nàng, mà là chỉsủi cảo cô nàng gói rất ư kỳ quặc, mỗi cái đều nhồi rất nhiều thịt, vỏ bị nứtra, chỉ gói có bốn, năm cái mà cái nào cũng thê thảm hết mức. Còn Giang Văn Khêgói sủi cảo đều tay, nhìn rất đẹp.
Bà Lý đã chiên xong chả giò, Lý Nghiên thấy thế lậptức bỏ sủi cảo sang bên, nhảy đến gắp lấy hai miếng chả giò, cô một cái, GiangVăn Khê một cái.
Bà Lý nhìn sủi cảo con gái mà thở vắn than dài, dùngđũa đánh vào tay Lý Nghiên: “Con đấy, chỉ biết ăn, xem sủi cảo Tiểu Khê góikìa, liệu mà học theo đi”.
Lý Nghiên cắn miếng chả giò, dựa vào người Giang VănKhê, bĩu môi vẻ không cam tâm, nói: “Mẹ chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả. Mẹthấy đấy, có cái sủi cảo nào nứt vỏ mà không nhìn thấy thịt đâu? Đây là con đãbộc lộ vẻ đẹp tiềm ẩn của nó trước đấy chứ, đó gọi là vẻ đẹp tiềm ẩn, mẹ cóhiểu không?”.
Bà Lý lườm con gái: “Thôi đi cô, sau này lấy chồngđừng có mà làm mất mặt mẹ. Nếu bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà thì đừng quay vềđây nhìn mặt mẹ và bố nữa”.
Lý Nghiên và mẹ hai người cứ đấu khẩu liên tục, GiangVăn Khê vừa nghe vừa cười khẽ. Đến lúc ăn bữa cơm tất niên, dưới sự nài nỉ dụdỗ của Lý Nghiên, Giang Văn Khê cũng nâng ly.
Tửu lượng của Giang Văn Khê không cao lắm, nhưng côvẫn uống một chút, gò mà ửng hồng nhìn càng dễ thương hơn thường ngày. LýNghiên vì cao hứng mà uống nhiều hơn mọi lần.
Bà Lý ra sức giật ly rượu của con gái, con bé này cànglúc càng chẳng ra sao, không ngăn cản nó thì có lẽ nó sẽ uống hết chai rượu vàotrong bụng mất.
“Xem kìa, có đứa con gái nào suốt ngày ôm chai rượunhư con không?”, bà Lý cằn nhằn mãi.
Lý Nghiên kêu lên: “Đi làm mà không biết uống rượu thìcòn làm gì được? Mẹ cứ yên tâm, con uống nhiều ngủ một giấc, ngày mai vẫn nhảynhót như thường”. Lý Nghiên nhân lúc mẹ cô không chú ý, giật lại ly rượu.
Giang Văn Khê đứng lên: “Dì ơi, không sao đâu, tửulượng của Nghiên Nghiên thế nào thì nó biết mà”.
Bà Lý nói: “Con đừng chiều theo nó”.
Ông Lý say chuếnh choáng lên tiếng giảng hòa: “Ba mươiTết, vui là được rồi”.
“Hừ, cha con hợp ý nhau gớm.” Bà Lý tức tối bỏ mặc haicha con, gắp rất nhiều thức ăn cho Giang Văn Khê: “Khê Khê à, đừng học theoNghiên Nghiên nhà dì, nào, ăn nhiều vào”.
Ăn xong, Lý Nghiên kéo Giang Văn Khê xuống lầu bắnpháo hoa, pháo hoa bắn xong, hai người sánh vai nhau ngồi trên xích đu, nói vớinhau rất nhiều những chuyện vui hồi nhỏ.
Bỗng, Lý Nghiên dựa vào vai cô, hỏi: “Khê Khê, tối naycậu có vui không?”.
“Vui chứ”, cô mỉm cười. Cô biết Lý Nghiên sợ cô khôngvui, mỗi đêm giao thừa sau năm thứ hai đại học, gần như lúc bắn pháo hoa, LýNghiên đều hỏi cô câu này.
Lý Nghiên bĩu môi: “Nhưng tớ cảm thấy tối nay cậukhông vui”. Nghe bạn nói thế, cô sững sờ, quay sang nhìn Lý Nghiên đang mơ màngvì say.
Phải, cô vẫn thấy buồn vì chuyện hôm qua, nhưng tâm tưcủa cô lộ liễu thế sao? “Không có”, cô ngẩng lên nhìn bầu trời, lặng lẽ nói,“Chỉ hơi cảm khái là lại già thêm một tuổi thôi”.
“Gái già tốt chứ, gái già lấy chồng rồi, có tiền, cónhà, có chỗ dựa, muốn trèo lên người đàn ông cũng không cần tìm kiếm lungtung”, Lý Nghiên càng nói càng bậy bạ.
“Nghiên Nghiên! Cậu uống say rồi!”, cô trách móc, đẩyLý Nghiên một cái.
“Ui da, cậu đúng là ngây thơ thật.” Lý Nghiên ôm cô,nheo mắt, hơi thở đầy mùi rượu, cười gian xảo, “Hôn Tiểu Khê cái nào, nói tớnghe, cậu và anh tóc bạc thế nào rồi? Tới bước nào rồi? Sự thuần khiết của cậucòn không?”.
Cô gõ mạnh lên đầu Lý Nghiên: “Cậu say rồi! Đang nóilinh tinh cái gì đấy?!”.
“Này! Con nhóc này bây giờ biết giấu giếm rồi hả, nhấtđịnh là có gì đó.”
“Không có! Cậu say rồi!”
“Sao say được? Tớ ngàn ly không say! Nói mau, nếukhông tối nay đừng hòng ngủ!”
“Thật sự là không có…”
“Nhất định có!”
“Không có!”
…
Có câu, đàn ông uống rượu xong sẽ là cầm thú, còn cônàng này uống rượu say thì là dã thú.
Sợ Lý Nghiên uống say còn hứng gió lạnh sẽ bị cảm,trong sự kháng cự quyết liệt của “dã thú”, cuối cùng cô đã khuyên được LýNghiên vào nhà.
Trọng lượng toàn thân Lý Nghiên gần như dựa vào ngườicô, gục lên vai cô lảm nhảm: “Khê Khê, lên lầu chúng ta đánh mạt chược nhé,người ta không dám đánh với cậu thì tớ chơi với cậu, tớ không sợ thua đâu…”.
Cô cười không thành tiếng, bỗng nhớ lại lúc nhỏ chơimạt chược với các bạn đều thua liểng xiểng, cô không cam tâm, đi bái sư họcnghệ, về sau bách chiến bách thắng, nhưng cô tiết chế chưa bao giờ chơi ăn tiềnlung tung. Từ sau khi cha mẹ và cậu cô lần lượt qua đời, cô vì kiếm học phí màbất đắc dĩ phải phát huy sở trường này, dẫn đến về sau các bạn học hoặc cô chúláng giềng đã từng chơi mạt chược với cô, chỉ cần thấy cô lên là chắc chắnkhông dám ngồi bàn đó.
Cô có biệt danh là “Ma thất quỷ kiến sầu”[2]
[2] Ma thất là bàn chơi mạt chược, ở đây ýchỉ Giang Văn Khê chơi mạt chược quá giỏi đến nỗi quỷ gặp phải cô cũng sầu não,đau khổ.
Thậm chí còn có người ra giá mời cô đi đánh bài ăntiền. Dần dà, cô thấy như thế là làm mất mặt cậu, vậy nên không bao giờ cô chơimạt chược nữa. Thậm chí vào dịp Tết, bạn bè mời cô cũng khéo léo từ chối.
“Khê Khê, đừng kìm nén bản thân quá, tớ biết cậu khôngcố ý đánh họ. Cậu của cậu không cho cậu luyện võ, không muốn cậu làm cảnh sát,còn ép cậu đi bệnh viện, cậu không muốn đi thì đừng đi, tớ làm bao cát cho cậu,cậu có tức giận thì tớ cho cậu đánh đấm thoải mái, đừng khóc một mình, tớ sẽ khôngcười bệnh của cậu đâu…”
Cô bàng hoàng quay sang, nhìn Lý Nghiên gương mặt đỏhồng, say đến không biết gì, cổ họng như có một miếng chì chặn ngang. NghiênNghiên sao lại biết chuyện này? Bấy lâu nay cô ngỡ mình che giấu rất giỏi, hóara Nghiên Nghiên đã biết chuyện này, không nói ra là không muốn cô buồn màthôi.
“Nghiên Nghiên…”, cô nghẹn ngào gọi.
Lý Nghiên bỗng cười ngô nghê: “Khê Khê, cậu có bạntrai rồi, tớ vui lắm, sau này cậu không còn một mình nữa. Anh tóc bạc có bắtnạt cậu không? Nếu anh ta đối xử không tốt với cậu, nhất định phải nói tớ biết,tớ chắc chắn sẽ đánh anh ta cho cậu…”.
Bạn trai?
“Anh ấy không bắt nạt tớ…”, cô cười bất lực, hôm qua,có lẽ là phải, hôm nay là đêm Ba mươi Tết, đến giờ không chỉ không gọi điện lầnnào, mà ngay cả tin nhắn cũng không có, nếu như thế còn có thể là bạn trai thìcuộc đời cô đúng là hoàn hảo lắm rồi.
“Khê Khê, tớ chỉ mong cậu vui, mãi mãi hạnh phúc, mãimãi vui vẻ…”
“…”
“Khê Khê à, cô bé đáng thương của tớ…”
“…” Uống say rồi cũng đừng sến như vậy chứ. Cô gắngsức dìu Lý Nghiên: “Nghiên Nghiên, cậu say rồi, tớ đâu có không vui gì, cóngười chị em như cậu bên cạnh, sao không vui cho được…”. Nói đến đó, hơi nóngdâng lên mắt, cô hít một hơi thật sâu, bắt nước mắt chảy ngược vào trong.
Bao năm nay nếu không có Lý Nghiên bầu bạn, cô thậtkhông biết phải sống như thế nào nữa. Kỳ thực, niềm vui thật sự rất đơn giản.
Tuy không phải người thân nhưng cảm giác hạnh phúc ấmáp như hơn cả người thân này, mỗi lần vào dịp Tết, cô đều cảm nhận được mộtlần, đã là quá đủ. “Tớ chưa say… chưa say…”, Lý Nghiên lặp đi lặp lại.
Mọi năm cô đều nằm chung một giường với Lý Nghiên, tròchuyện đến khuya. Đêm nay Lý Nghiên say rồi, cô chỉ mong bạn được nghỉ ngơi.Cuối cùng dìu Lý Nghiên nằm xuống giường, cô nàng vẫn còn lẩm bẩm mãi những lờiđó.
Cô lau rửa sạch sẽ cho bạn, kéo chăn đắp, ngồi lại mộtlúc đến khi nghe thấy hơi thở đều đặn của bạn rồi mới đứng dậy, đóng cửa lại.
Khéo léo từ chối lời mời giữ lại qua đêm của ông bàLý, cô rời khỏi nhà Lý Nghiên. Còn hai tiếng nữa là đến năm mới, trên phố nhìnđâu cũng thấy người, họ đều ra ngoài bắn pháo hoa.
Tiếng pháo nổ, pháo hoa rực rỡ, người lớn trẻ nhỏ cườiđùa vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón Tết. Trong một lúc, Giang Văn Khêdù tâm trạng buồn bã không vui cũng thấy khá hơn.
Còn mấy bước nữa là đến tiểu khu nhà mình, vừa hayphía trước có một quầy bán pháo hoa, cô bước nhanh đến, quyết định mua ít pháohoa về đốt.
Khi cô đến gần, nhìn thấy người bán có mái tóc bù xùnhư ổ quạ thì không kiềm chế được, kêu lên: “Ô ô ô, thì ra là anh! Tôi tìm anhmấy lần, hôm nay cuối cùng cũng gặp”.
Anh chàng kia thấy Giang Văn Khê thì lập tức nhiệttình chào: “Ủa? Cô nàng Sadako đấy à, tối nay có nhu cầu gì đặc biệt?”.
Cô thầm chửi một tiếng, cái gì mà Sadako? Cái gì mànhu cầu đặc biệt?
“Lần trước bị anh hại chết rồi, rõ ràng tôi muốn muađĩa Quyền Hoàng, mà anh lại bán cho tôi bốn đĩa phim A là sao?” Tại bốn đĩaphim đó, nếu không phải vì chúng thì làm sao dẫn đến chuyện boss của cô thútính bộc phát, sao lại hại cô dấn sâu vào chuyện tình cảm, không dứt ra đượcnhư thế này.
“Cô cần ‘toàn vàng’ thì không phải đĩa A còn gì?”
“Là Quyền Hoàng, Quyền trong chữ nắm tay, Hoàng củahoàng đế, không phải toàn trong an toàn, vàng trong màu vàng!” Cô càng nghĩcàng tức, hét to lên với anh ta.
Người xung quanh thấy có chuyện thì ai nấy đều chămchú nhìn hai người với vẻ tò mò.
Anh chàng kia ngoáy ngoáy tai, cau mày, hai tay khoanhtrước ngực: “Cô à, là do cô không nói rõ ý, cô nói là đĩa ‘quyền hoàng’, aibiết là cô cần ‘quyền hoàng’ hay là ‘toàn vàng’?! Ai mà biết một cô gái như cô,đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây liệu có phải là có nhu cầu gì đặc biệt hay không?!”.
“Anh… anh… anh…”, Giang Văn Khê tức đến nỗi lắp bắp.
Cái gì mà nhu cầu đặc biệt?! Cô làm gì giống nhữngngười có nhu cầu đặc biệt như lời anh ta nói đâu? Ngay cả phim cấp ba còn chưaxem, làm sao có thể xem phim A? Đúng là quá đáng!
Cái tên khốn chết tiệt này rõ ràng là đang lý sự cùn.
“Ôi chao, được rồi, được rồi, cô nàng Sadako à, là tôikhông đúng. Cô xem, còn hơn một tiếng nữa là qua năm mới rồi, tết nhất đến nơi,đừng giận nữa, hòa khí sinh tài mà. Thế này đi, xem như tôi lỗ vốn, tặng miễnphí cho cô mấy cây gậy tiên nữ, cô muốn biến thế nào thì biến nhé.” Anh chàngkia sợ Giang Văn Khê là kẻ lằng nhằng, cứ cãi nhau thế này sẽ ảnh hưởng côngviệc làm ăn của anh ta. Tết nhất rồi, không muốn gây chuyện, nếu đuổi thần tàiđi mất thì xui xẻo cả năm. Thế nên anh ta tỏ ra tốt bụng vớ lấy mấy cây gậy bắnpháo hoa tiên nữ được nhiều người mua nhất, nhét vào tay cô.
Cô nhìn mấy cây gậy tiên nữ trong tay, rất bất lực:“Tôi không cần anh tặng tôi pháo hoa”.
Cô vốn dĩ định mua pháo hoa, không phải đến để ăncướp, chỉ có điều là chạm trán ngay cái tên đã bán đĩa A chết tiệt cho cô thôi,thế nên cảm thấy rất tức giận.
“Vậy cô muốn thế nào? Bà cô của tôi ơi, hôm nay tôikhông bán đĩa A, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền còm từ pháo hoa thôi, để năm mớimay mắn vui vẻ!”, anh chàng kia đưa ngón tay cái và ngón vô danh[3] xoa vào vớinhau để tỏ ý tiền bán pháo hoa này chỉ còm cõi như thế.
[3] Ngón vô danh: Ngón áp út.
Cô nghe anh ta nói thế thì tỏ ra ngại ngùng, nhìnnhững người xung quanh thấy họ lại nhìn hai người với cặp mắt vừa quái dị vừangạc nhiên, không khác mấy so với vẻ mặt đêm hôm đó.
Cô tỏ ra khó xử, cuống lên: “Tôi… tôi đến để mua pháohoa của anh mà”. Cô chỉ vào gậy tiên nữ hỏi: “Cái này bao tiền?”.
“Mười tệ một hộp. Nể mặt Sadako tiểu thử, mua một tặngmột, mười tệ hai hộp.”
“Tôi không phải Sadako.” Tên này thật đáng ghét. Côrút ra mười tệ, nhét vào tay anh ta, cầm hai hộp pháo hoa rồi quay đi.
“Sadako tiểu thư đi nhé, lần sau muốn đĩa ‘toàn vàng’thì tôi sẽ giảm giá cho cô!”, anh chàng kia gọi với theo.
Chết đi! Ai muốn xem đĩa A chứ! Đúng là không chịu nổitên này! Mất mặt quá đi mất!
Cô tức quá, co cẳng bỏ chạy. Sờ soạng trong bóng tối,cuối cùng cô cũng leo đến tầng năm.
Cô mò điện thoại, mượn ánh sáng màn hình yếu ớt để lụctìm chìa khóa trong túi.
Bỗng tiếng chuông tin nhắn đột ngột vang lên, khiến côgiật thót mình, hại cô khó khăn lắm mới mò thấy chìa khóa, nhưng vì sợ hãi màrun tay, chìa khóa rơi xuống đất.
“Ôi, mong là không phải cái tên chết tiệt kia!”, cô ảonão rủa một câu, cuống quýt bật ra xem, khi nhìn thấy tên người gửi, trong lòngbỗng có một cảm giác hụt hẫng lạ lùng.
Thì ra là Cố Đình Hòa.
Vốn định đợi đến 0 giờ để chúc mừng, nhưngsợ lúc đó tin nhắn chúc năm mới quá nhiều, lời chúc của anh sẽ bị vùi lấp ở mộtxó xỉnh nào đó. Giang Văn Khê, chúc em năm mới vui vẻ, muốn gì được nấy. Nếucảm thấy cô đơn, nhớ quay lại, người luôn quan tâm đến em là anh luôn đứng phíasau em. Cố Đình Hòa.
Vốn trong lòng có cảm giác hụt hẫng, nhưng vì tin nhắnấy mà cô thấy ấm áp, hơn hết là cảm động vui mừng, thậm chí còn có cảm giácthỏa mãn khi được người khác quan tâm yêu thương.
Ít nhất trên thế gian này có một người nhớ đến cô. Cônhắn lại ngắn gọn: “Cảm ơn lời chúc của anh, cũng chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sựnhư ý”.
Gửi tin xong, cô thở dài, lẩm bẩm: “Tại sao ban đầumình chọn không phải là lê…”, cười khổ rồi cô cúi xuống lần tìm chìa khóa.
Khi tay chạm đến chìa khóa, cô nghe thấy ngoài cô ra,có tiếng thở dài của một người khác, và cả âm thanh ma sát của quần áo phát ra.Sau lưng cô có người!!!
Cô quỳ dưới đất không dám đứng lên, cũng không dámquay lại, lòng bàn tay cầm chìa khóa bắt đầu rịn mồ hôi.
Vì tiểu khu này là khu nhà cũ, hành lang không lắp đặtđèn, mỗi khi trời tối, tòa nhà nào cũng trở nên tối om, nếu có người rắp tâmlàm bậy, nửa đêm ra tay thì đúng là cơ hội tuyệt vời.
Cô đã ở đây bao nhiêu năm, người xung quanh đều biếthoàn cảnh của cô, muốn tìm hiểu cặn kẽ về cô cũng rất đơn giản, đêm Ba mươicướp của cũng dễ dàng hơn thường ngày.
Cô chỉ dám thở thật nhẹ, mùi rượu và thuốc lá nồngnồng tràn ngập trong bóng tôi, trước khi leo lên, cô lại không chú ý đến điềunày. Hơi rượu càng lúc càng nồng, có người tiến đến gần cô.
Cô lập tức quyết định, không hề e ngại, đứng vụt lên,cánh tay trái co lại, quay nhanh người đấm cho kẻ đằng sau một cú vào thẳngdưới cằm.
Ai ngờ nắm đấm còn chưa kịp chạm đến người đó, cánhtay trái của cô đã bị giữ chặt. Tay phải nhanh chóng công kích, nhưng vẫn rơivào tay người kia.
Trong bóng tối, đôi mắt người ấy như có thể quan sáttất cả, nhanh chóng và chuẩn xác. Hai tay bị giữ chặt, đúng lúc cô định co chânlên đá thì nghe thấy giọng thở dài quen thuộc: “Anh đây”.
Giây sau, cả người cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp,mùi đàn ông quen thuộc xen lẫn mùi rượu và thuốc lá ập đến, chiếm cứ mọi hơithở của cô.
Cơ thể cô cứng đờ, đầu óc hỗn loạn, trong tích tắckhông suy nghĩ được gì. Sao anh lại ở đây?
Lạc Thiên ôm chặt lấy cô, đôi môi thoảng hơi rượu ápsát tai cô, thì thầm: “Móng mèo cuối cùng cũng thò ra rồi à? Có cơ hội nhấtđịnh anh phải cắt mới được”. Tiếng cười trầm khàn phát ra từ cổ họng anh.
Sợ hãi, kinh ngạc, xấu hổ… những cảm xúc phức tạp nhưngmãnh liệt đột ngột dâng lên trong lòng cô.
Cô muốn vùng thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng anh ômrất chặt và không muốn buông tay, cô chỉ có thể thì thầm vẻ bất lực: “Buông tayđược không…”.
“Anh đã đợi em ba tiếng đồng hồ, anh tưởng em khôngquay về nữa…” Trong bóng tối, tuy không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng vẫn có thểnghe thấy hơi thở gấp gáp nặng nề của anh thoảng bên tai.
Đợi cô ba tiếng đồng hồ? Sao anh không ở nhà đoàn tụvới gia đình mà tự dưng chạy ra đây làm gì? Biết rõ đêm Ba mươi cô phải đến nhàLý Nghiên ăn tối, còn chạy đến cửa nhà cô đợi cô ba tiếng, rốt cuộc anh muốnthế nào?
Cái tên kỳ quặc này, nói đến là đến, nói đi là đi,chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô. Lúc tâm trạng tốt thì đùa giỡn cô như thúcưng, đến khi không vui thì nói cô ngu ngốc.
Một kẻ ngu ngốc, anh còn chạy đến tìm cô làm gì?
Cơn tức giận nén đầy bụng, cô đã chịu hết nổi, vùng rakhỏi tay anh: “Anh uống say rồi, bây giờ muộn lắm rồi, anh về sớm nghỉ đi”.
Không đợi anh đáp, cô đã quay đi. Chìa khóa còn chưatra vào ổ, cơ thể cô đã bị ép quay lại.
“Đi với anh”, anh không nói không rằng, kéo tay cô.
“Không. Muộn lắm rồi còn đi đâu…” Sức cô không bằnganh, không thể thoát ra được. Cô không muốn làm búp bê gỗ, mặc người ta thaotúng, mặc người ta co kéo nữa.
“Đi rồi sẽ biết.”
“Không mà…” Không kịp đề phòng, cô bị bế bổng lên, côhét lên, “Á…”, ngượng ngùng vùng vẫy, “Lạc Thiên, rốt cuộc anh muốn gì?! Thả emxuống”.
“Nếu em muốn cả hai chúng ta ngã từ tầng năm xuống,đầu năm đầu tháng đã vào bệnh viện, ngày mai lên báo thì em cứ vùng vẫy, anhkhông phản đối.” Tuy là uy hiếp nhưng đồng thời cũng là sự thật.
Hành lang tối om thế này, nếu ngã xuống không thành kẻngốc thì ít nhất cũng bán thân bất toại. Cô căng thẳng đưa tay giữ chặt áo anh:“Anh… anh… anh nhớ đứng vững đó”.
Anh bất giác cười khẽ.
Bỗng, cửa nhà thím Vương đối diện mở toang. Cô nhìnthấy thím Vương mặc đồ ngủ, bỗng mặt cô đỏ bừng như tôm luộc, thấp giọng thìthầm với Lạc Thiên: “Mau cho em xuống đi”.
Lạc Thiên như không nghe thấy. Thím Vương thấy haingười như vậy thì cười: “A? Tiểu Khê à, con về rồi đấy hả? Bạn con hôm nay ngồitrên cầu thang đợi con những mấy tiếng, thím bảo cậu ấy là tối nay con khôngvề, mà cậu ấy không tin, bảo vào trong nhà ngồi đợi cũng không chịu. Con về làtốt rồi”.
Theo ánh mắt của thím Vương, cô nhìn xuống mặt đất,trên đó đầy những đầu lọc thuốc lá. Cô hơi ngước lên, nhìn rõ gương mặt chânthành và tuấn tú của anh.
Anh thật sự đã đợi cô lâu như vậy…
Cô cắn chặt môi, trong tích tắc, tim cô bỗng nhói đau…
“Có cần để cửa sáng thấy đường mở cửa không?”, thímVương hỏi.
“Cảm ơn, không cần ạ, bọn cháu đang định đi”, LạcThiên lễ phép đáp lời, bế cô xuống lầu.
“Ồ, vậy cẩn thận nhé”, giọng nói nhiệt tình của thímVương nhanh chóng biến mất sau cánh cửa khép lại.
Trong hành lang tối đen, chỉ nghe thấy giọng nóingượng ngùng lắp bắp của cô: “Anh… anh, anh cho em xuống, em tự đi được”.
“Không cần, đến rồi”, anh đã bế cô ra khỏi hành langcủa tòa nhà đen kịt.
Nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn chiếc xe đua xa lạ có lẽ làmàu bạc, đến khi anh mở cửa cho cô, cô như sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Người giàu đúng là tạo nghiệt! Một chiếc xe không đủ,phải hai chiếc, mà chiếc này còn đắt hơn chiếc kia.
Như thường lệ, cô lên xe, anh còn nghiêng người sangthắt dây an toàn cho cô. Hơi thở quen thuộc thoang thoảng mùi rượu lẩn quẩntrong xe, khiến cho từng sợi dây thần kinh của cô đều căng lên.
Cô nhíu mày: “Anh định đi đâu? Anh uống nhiều rượu thếkia, không thể lái xe…”.
“Nếu em mệt thì cứ ngủ một chút, đến nơi anh sẽ gọiem”. Lạc Thiên quay sang cười mỉm, đôi mắt đen nhánh và sáng rỡ
.“Đừng lái xe, được không?” Đường sá bây giờ càng lúccàng xấu, anh lại uống nhiều rượu như thế mà còn đòi đi, cô thật không biếtphải làm sao.
“Tin anh đi, không có việc gì đâu. Em cứ ngủ đi.Ngoan”, giọng nói yêu thương và dịu dàng như đang dỗ dành cô.
Cô ủ rũ không nói tiếng nào, chỉ cắn chặt môi, mở tomắt, nhìn chằm chằm phía trước.
Con phố gần đến giờ giao thừa tuy lạnh lẽo, không thấymấy người bộ hành, nhưng trong không trung đâu đâu cũng có thể nhìn thấy pháohoa rực rỡ.
Chiếc xe chạy như bay, nếu không vì cửa xe đóng chặtthì có thể cảm nhận được gió lạnh quất lên mặt rát đến nhường nào.
Từ khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh, vận tốc càng lúccàng nhanh, tim Giang Văn Khê gần như thót lên tận cổ họng, tuy âm nhạc réo rắtđã giải phóng tâm trạng, nhưng hai tay cô vẫn bám chặt lấy tay nắm cửa, lòngbàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô không biết anh định đi đâu, nhưng con đường mà chiếcxe đang đi càng lúc càng xa trung tâm thành phố, hình như đang hướng về ngoại ôphía đông.
Đến khi bức tượng điêu khắc bằng đá cao lớn xuất hiệntrước mắt, cô mới sực tỉnh, không thể ngờ rằng anh cuống lên muốn đưa cô đếnmột nơi, mà lại là quảng trường Nhân Dân ở dưới chân núi ngoại ô phía đông, ởđây cũng là nơi cho phép bắn pháo hoa. Trên quảng trường rất đông người, đều lànhững người từ thành phố chạy đến đây để bắn pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ, âm thanh vui tai, ngẩng đầu lên nhìnbầu trời tỏa sáng kia, trong lòng cô bỗng có một nỗi xúc động khó tả.
“Đẹp quá…”, cô lẩm bẩm.
Anh khẽ nhướn khóe môi, nắm lấy tay cô: “Đừng ngưỡngmộ nữa, lát đến lượt em bắn, để người khác phải ngưỡng mộ em”.
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không phải chỉ đến đâyxem pháo hoa thôi sao?
“Theo anh.” Anh nắm tay cô tiến đến quầy hàng bán pháohoa.
Ông chủ thấy Lạc Thiên thì cười tươi rói: “Lạc tiênsinh, pháo hoa anh cần đều ở đây cả. Tôi giúp anh mang đám to này sang khoảnhđất trống bên kia nhé, còn những cái nhỏ thì lát nữa anh đến cầm là được”.
Ông chủ lôi ra từ sau lưng một bao pháo hoa vuông vắn,cao bằng nửa người.
Giang Văn Khê sửng sốt há hốc miệng, nhìn theo, ở đókhông chỉ có một, mà còn rất nhiều loại to nhỏ khác nhau, chiếm cả một vị trílớn.
“Cảm ơn.” Lạc Thiên kéo Giang Văn Khê đang đờ đẫn, đitheo ông chủ đến khoảnh đất trống.
Thái độ phục vụ của ông ta rất chu đáo, chọn ra từngdây dẫn lửa của từng cái để tiện khi châm lửa, sau đó còn tặng họ một cái bậtlửa nữa. Lạc Thiên nhét bật lửa vào tay cô: “Đi châm lửa đi”.
Đối diện với đám pháo hoa to như thế, cô hơi ngầnngại, lắc đầu: “Em không dám…”.
“Có anh đây”, anh dỗ dành, đẩy cô về phía đám pháohoa.
Cô đau khổ, từ từ cúi xuống, run tay bật lửa, rõ ràngbật lửa còn chưa lên, nhưng cô đã sợ hãi bịt tai nhảy tránh ra xa. Liên tiếpmấy lần, dây dẫn lửa vẫn chưa được châm ngòi.
Lạc Thiên đứng cạnh hút thuốc, thấy thế thì rít vàomột hơi rất tao nhã, thở khói ra, khóe môi cong lên, không kìm được cười thànhtiếng: “Thôi, cái đầu tiên để anh làm, sau đó đến em”.
“Vậy, bật lửa đây anh.” Cô định nhét vào tay anh thìchỉ thấy anh giơ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lên. Cô đành chấp nhận, bịt taitrốn sang một bên.
Anh rít một hơi thuốc, cúi xuống, gí đầu thuốc lá vàodây dẫn, sau đó bắn ra những tia lửa “xẹt xẹt xẹt”, anh nhanh chóng bước tới ômlấy cô lùi ra sau thật xa.
“Đùng” một tiếng rất to, một cụm pháo hoa hình hoa cúcnở rực rỡ trên không trung, trong tích tắc khi rơi xuống, lại biến thành nhữngánh sao đầy trời, như tiên nữ rải hoa vậy, tỏa ra bốn bề, rơi xuống, biến mất.“Đùng” một tiếng nữa, lại một chùm pháo hoa đẹp tuyệt bay lên, bắn ra những ánhsáng rực rỡ, nở rộ, lúc tưởng nó đã biến mất thì nó lại nhấp nháy những ánhsáng chói lòa như những ánh sao đêm…
Giang Văn Khê ngồi trên ghế gỗ nghỉ chân cạnh quảngtrường, chăm chú nhìn bầu trời đêm, không chịu bắn pháo hoa nữa mà chỉ nhìn LạcThiên chạy đi chạy lại bận rộn, điếu thuốc của anh cũng nhanh chóng cháy hết.
Từng chùm lại từng chùm, như dải sao băng rực rỡtuyệt đẹp lướt ngang bầu trời, trong chớp mắt, sao băng biến thành những cụmpháo hoa rực rỡ. Đám người huyên náo đều hò hét vui sướng vì pháo hoa đẹp tuyệttrên bầu trời.
Cái cuối cùng bắn xong, anh chậm rãi tiến về phía cô,ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng choàng ôm lấy cô rồi áp gò má vào tóc cô, giọngnhẹ như gió thoảng: “Lúc còn nhỏ, điều anh thích nhất là Tết. Vì có quần áo mớiđể mặc, có đồ ăn ngon, có thức uống ngon, có đồ chơi. Điều vui nhất là, đến tốicó thể bắn pháo hoa. Nhưng về sau, dần dần, anh không tìm lại được cảm giác đónữa, bao lâu rồi không bắn pháo hoa thế này, anh cũng không nhớ nữa…”.
Cô từ từ quay lại, nhìn chăm chú gương mặt của anh,những đốm lửa sặc sỡ ánh lên trên mái tóc bạch kim của anh, gương mặt anh, trênngười anh, lúc mờ lúc tỏ, cả người anh như đang ở trong thế giới ảo ảnh vậy.
Mái tóc anh, đường nét khuôn mặt anh, mày mắt của anh,sống mũi của anh, đôi môi mỏng của anh… và cả ánh mắt chăm chú, thành thật củaanh, mọi thứ của anh đều khiến người ta không tài nào rời mắt đi được.
Vẻ đẹp không làm con người say đắm mà là con người tựsay mê, rượu không làm người ta say mà là người tự say.
Cô nghĩ, kiếp trước anh chắc chắn là một con cáo đạohành cao thâm, nếu không trái tim vốn kiên định của cô làm sao lại bắt đầu rungđộng, đốm lửa sắp lụi tàn trong lòng cô lại dễ dàng bị anh khơi dậy.
Bỗng, anh quay sang nhìn cô, vừa hay nắm bắt được vẻsay mê khi cô nhìn trộm anh, đôi môi mỏng rất đẹp khẽ nhướn lên, biết rõ cònhỏi: “Đang nhìn gì đấy?”.
Gương mặt hai người chỉ cách nhau có mấy centimet, côcó thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt phảlên gương mặt mình.
Mặt hơi nóng lên, cô khó khăn thu lại ánh nhìn, cúixuống nhìn bóng hai người dưới đất. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh không phải ở nhàvới người thân à?”.
“Họ không cần anh ở cùng”, ánh mắt anh nhìn xa xăm.
Nghe câu trả lời của anh, cô mím chặt môi, trong lòngcó một suy nghĩ không chắc chắn. Lẽ nào, anh cũng không có người thân như cô,hoặc là gia đình bất hòa, nên mới đợi cô ba tiếng đồng hồ trong một ngày đặcbiệt như đêm nay? Những lời thắc mắc đó, cô không hỏi. Cô chỉ lén lút nhìn anh,dường như càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng hơn.
Có người nói, pháo hoa rất cô đơn. Mà lúc này, cô cảmthấy còn có người cô đơn hơn cả pháo hoa, là anh và cô.
Cô chầm chậm dựa vào vai anh, anh chỉnh lại tư thế đểcô tựa thoải mái hơn. “Còn một phút nữa, tiếng chuông đồng hồ chào năm mới sắpgõ rồi, có muốn đến đó ước nguyện không?”, tiếng anh rất khẽ. Cô quay sang nhìnchiếc đồng hồ nặng nề ở chính giữa quảng trường, bên đó có rất nhiều người đangxếp hàng, đợi lúc 0 giờ sẽ cùng chạy đến ôm lấy chiếc giá bằng gỗ để nghe tiếngchuông năm mới.
Ước nguyện? Cô ngẩn ngơ, từ khi người nhà qua đời, côchưa từng ước mơ gì. Vì lúc đó nguyện vọng lớn nhất của cô là thời gian quaylại, gia đình cô vẫn còn. Nhưng đó là chuyện không thể. Thế nên có ước gì haykhông, đối với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.
“Không cần đâu, đông người quá. Em ở đây nhìn làđược.” Ánh mắt cô rơi trên chiếc đồng hồ đó.
“Phụ nữ đều thích ước mơ, tại sao em không thích?”,anh tỏ ra thắc mắc.
“Đó là tự an ủi bản thân thôi, cho dù có ước cũng chưachắc thực hiện được, việc gì phải khổ tâm cho bản thân hy vọng rồi lại thấtvọng”, cô buồn bã nói.
“Anh ngỡ em là người theo chủ nghĩa mộng ảo ấu trĩ,không ngờ em lại theo chủ nghĩa hiện thực tỉnh táo”, anh cười khẽ.
“Em ấu trĩ chỗ nào…”, cô ngẩng lên trách móc vẻ bấtmãn.
“Suỵt, nhắm mắt ước nguyện đi, tiếng chuông đồng hồ 0giờ sắp gõ rồi.” Cánh tay anh vòng qua sau lưng cô, kéo cô vào lòng, hai tay ômchặt lấy cô trong tư thế cầu nguyện.
Trong tích tắc, nghe tiếng hoan hô vang dậy ở trungtâm quảng trường vẳng đến, sau đó là tiếng chuông đồng hồ “tang – tang – tang”vang lên. Giang Văn Khê thẫn thờ nhìn những người đang ra sức lao đến chiếcđồng hồ, trên gương mặt họ là những nụ cười hạnh phúc. Năm mới đến rồi.
Cô từ từ nhắm mắt, trong một khoảng thời gian lạikhông biết ước gì, bây giờ dường như cô cũng chẳng cần thứ gì cả.
Trước kia, có rất nhiều đêm, cô gấp biết bao bướmgiấy, ước rất nhiều điều, nhưng chẳng có gì thành sự thật, không có một conbướm nào có thể đưa người thân quay về với cô…
Bỗng, bên tai vang lên giọng nói trầm trầm: “Giang VănKhê, năm mới vui vẻ!”. Cô mở bừng mắt, quay sang nhìn anh, chỉ sợ đó là ảogiác.
“Ước gì được nấy!”, là giọng anh, không sai. Anh đangmỉm cười nhìn cô. Trong lồng ngực, thứ chứa đựng mọi tâm sự của cô cứ co thắtrồi giãn ra, cảm xúc khó nói đang lan tỏa trong cơ thể. Giờ phút này, nói khôngcảm động là lừa dối.
Cô vốn ngỡ rằng việc cãi nhau hôm qua đã đặt một dấuchấm hết cho mối quan hệ kỳ quặc của hai người, ai ngờ anh lại chờ cô suốt batiếng đồng hồ trong một ngày đặc biệt lẽ ra nên ở nhà đoàn tụ cùng gia đình.Nếu không phải Lý Nghiên uống say, thì liệu anh có còn ngồi đợi mãi ở cầu thanghay không.
Khi biết người sau lưng mình là anh, khoảnh khắc đó,trái tim cô bỗng đập mạnh, niềm vui sướng và xúc động khó kiểm soát tràn ngậptrong lòng. Nỗi buồn một ngày một đêm cũng đã biến mất cùng với sự xuất hiệncủa anh. Anh đưa cô đến xem pháo hoa rực rỡ, cô luôn cho rằng mình đang nằm mơ,sợ mọi thứ chỉ là ảo giác, sợ sau khi tỉnh giấc thì sẽ như pháo hoa, tỏa sángrực rỡ rồi biến mất một cách vô tình.
Nhưng, lời chúc mừng rõ ràng “Giang Văn Khê, năm mớivui vẻ, ước gì được nấy” của anh đã thực sự vang lên. Đêm nay, mọi thứ, khôngphải là mơ, cũng không phải là ảo giác, mà nó thực sự tồn tại.
Đó là đêm giao thừa đặc biệt nhất mà cô từng trải quasau khi cha mẹ và cậu qua đời. Nếu nói rằng Lý Nghiên đã cho cô tình thân mà côđã mất đi, thế thì thứ mà anh cho cô lại là tình yêu mà cô chưa từng nếm trải.
Cho đến đêm nay, cuối cùng cô đã thưởng thức được vịngọt của tình yêu…
Dần dần, đáy mắt cô như phủ sương mù…
“Khóc gì chứ? Ngốc quá.” Anh cười, cúi xuống khẽ hônlên mắt cô, dịu dàng hút hết những giọt nước mắt lăn ra.
Anh hôn dần xuống theo gương mặt cô, cuối cùng nhẹnhàng như chuồn chuồn đậu mặt nước, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồibuông ra, không tiến thêm bước nữa.
Mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi chỉ cách một, haicentimet, hơi thở hai người quấn quýt vào nhau.
“Cảm ơn anh…”, cô nghẹn lời, khẽ nói rồi từ từ nhắmmắt, hai tay vòng qua gáy anh, run rẩy hôn lên môi anh.
Khi hai đôi môi thân mật áp sát vào nhau, trong khoảnhkhắc ấy cô đã ước một điều: Nếu có thể, cô hy vọng rằng khoảnh khắc này mãi mãidừng lại, đừng rời xa cô.
Tiếng chuông đồng hồ báo năm mới kích động lòng ngườiđã kết thúc, trên quảng trường, pháo hoa lại rực rỡ, tiếng nổ vang dậy, cả bầutrời đêm trở nên huy hoàng, rực rỡ.
Hai người cứ ôm nhau thật chặt, đến khi đám người dầndần tản mác hết, màn đêm lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu, anh mới nắm tay côđi về phía chỗ đậu xe.
Cô liếc nhìn chiếc xe đua với những đường nét hoànhảo, logo hình như là một con ngựa đen, cô không biết đó là nhãn hiệu xe gì,nhưng chắc chắn là rất đắt tiền. Ngồi trên ghế phụ, cô không kìm được hỏi: “Saotự dưng anh lại đổi xe? Chiếc bốn vòng trước kia chẳng phải đang chạy rất tốthay sao?”.
“Bốn vòng?”, khóe môi anh giật giật, “Đó là Audi,không phải là Bốn Vòng”.
“Đúng là quái dị, tại sao ba góc và năm góc có thể gọiđược như thế, cái kia không thể gọi là bốn vòng?”
“Chắc em không cho rằng chiếc này gọi là Hắc Mã đóchứ?”
“… Chẳng lẽ không phải?”, cô cười ngô nghê, tỏ ra bảnthân thực sự nghĩ như vậy.
“Audi gọi là Bốn Vòng, Ferrari gọi là Hắc Mã, anh biếtrồi.” Anh câm nín, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó trả lời câu hỏi trước đócủa cô, “Có người rảnh rang, cứ nằng nặc đòi tặng quà năm mới, anh không thểkhông nhận được”.
Cái người rảnh rang mà anh nói, vừa hay chính là sếplớn Giang Hoài Thâm.
Có tiền không biết tiêu vào đâu mà lại bịa ra lý donày, nói là cuối cùng anh cũng chịu có bạn gái chính thức rồi, cứ đòi tặng anhmột chiếc xe, anh biết làm sao được? Huống hồ anh cũng không có lý do để từchối ý tốt của trưởng bối.
“Quà năm mới?”, khóe môi cô giật giật.
Người giàu đúng là tạo nghiệt! Mừng bao lì xì là đượcrồi, thế mà còn tặng cả một chiếc xe. Tại sao đàn ông nhận quà của người kháclúc nào cũng khiến người ta nghĩ lệch lạc nhỉ.
Cô quan sát anh từ trên xuống dưới, sao nhìn kiểu gìcũng không giống như được bà nhà giàu lắm tiền nào đó bao nuôi nhỉ.
Anh vừa khởi động xe thì bỗng nghĩ ra gì đó, quayngười lấy một hộp quà từ ghế sau, nói với cô: “Suýt thì anh quên, đưa điệnthoại cho anh”.
“Điện thoại?”, cô tỏ ra ngạc nhiên. Tự nhiên lại bảocô đưa điện thoại làm gì?
Cô lục túi, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, có vẻkhó xử đưa cho anh.
Anh nhìn chiếc điện thoại gần như sắp bong tróc hếtmàu, cau mày rồi tắt máy đi, rút thẻ sim ra, sau đó mở túi quà, lấy ra mộtchiếc điện thoại dành cho nữ màu tím rất đẹp và thời trang.
Khi anh định lắp sim vào chiếc điện thoại mới thì côvội ngăn anh lại: “Di động của em chưa hỏng, vẫn còn dùng được”.
Anh nhướng mày: “Thế hả? Vậy tối hôm trước anh gọiđiện thoại, di động của em đã ‘tự động tắt máy’, hơn nữa chính em cũng nói điệnthoại có vấn đề, có vấn đề thì đổi”. Anh còn nhấn mạnh bốn chữ ‘tự động tắt máy’.
“…” Cô nhất thời nín thinh.
“Không nghĩ ra nên tặng em quà gì, hôm qua em nói điệnthoại có vấn đề, nên anh đã mua cái này”, anh lắp thẻ sim vào điện thoại mới,nhét vào tay cô.
“Nhưng mà… nhưng mà…”
Lần trước nồi cơm điện anh đã mua hộ cô, mỗi lần rangoài ăn đều do anh thanh toán, và cả ly cà phê trong tủ văn phòng của anh, côcũng lấy một bộ trả lại cho Tiểu Lương, bây giờ lại tặng điện thoại cho cô, côkhông muốn anh nghĩ rằng vì tiền nên cô mới ở bên anh, khiến anh hiểu lầm rằngcô là một kẻ mê tiền.
“Nhưng nhị cái gì?” Anh biết cô đang băn khoăn điềugì, đáp thẳng, “Đàn ông tặng quà cho phụ nữ là điều rất bình thường, huống hồanh là bạn trai em, có gì phải băn khoăn?”.
Cô im lặng rất lâu rồi nói: “Em cứ dùng cái cũ của emvậy, em dùng quen rồi…”, rồi đưa tay định lấy lại điện thoại cũ của mình.
Anh lườm cô, mở cửa sổ xe, ném mạnh điện thoại cũ củacô ra ngoài, “rắc” một tiếng, tiếng vỡ vụn của điện thoại hết sức hoàn mỹ.
Sắc mặt cô bỗng thay đổi: “Sao anh có thể ném điệnthoại của em?”. Nếu không vì có dây an toàn giữ lại, e rằng cô đã lao ra ngoài.Điện thoại này theo cô ba năm rồi, là do cô bỏ ra hơn một tháng lương mua nó,rõ ràng vẫn sử dụng được.
“Cái cũ không đi thì cái mới làm sao đến, với cá tínhrùa bò của em, băn khoăn đến tận tết Nguyên Tiêu cũng chưa chắc có kết quả, thếnên anh đã quyết định thay em.” Lạc Thiên nói xong khởi động xe, nhanh chónglái ra xa “hiện trường phạm tội”.
“…” Trước đó anh còn dịu dàng như nước, bây giờ lạihồi phục bản chất ngang ngược vô lý. Người này sao có thể trong chớp mắt thayđổi còn nhanh hơn khi cô bị kích thích vậy nhỉ.
Tội lỗi quá! Người lắm tiền làm sao có thể vung tiềnra như nước vậy. Cô cảm giác tim mình đang rỉ máu.
“Trời sáng thì đến nhà anh ăn cơm nhé”, đi được nửađường, Lạc Thiên bỗng lên tiếng.
Nhưng Giang Văn Khê vì chuyện anh ném điện thoại cũcủa mình mà sau khi xe chạy, cô đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt, ấm ức,có lẽ là do quá mệt mà ngủ thiếp đi mất.
Mãi không thấy cô trả lời, anh quay sang mới phát hiệnra cô đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, phát ra hơi thở đều đặn. Anh cười tủmtỉm.
Chiếc xe lao đi như bay, không phải hướng nhà GiangVăn Khê mà là hướng về Cảnh Hồ Sơn Trang ở khu ngoại ô phía nam thành phố.
Về đến biệt thự Cảnh Hồ Sơn Trang thì đã là hai giờkhuya. Lạc Thiên bế Giang Văn Khê say ngủ vào trong, bốn người còn đang chơimạt chược thâu đêm đều quay lại nhìn anh.
Giang Hoài Thâm nhìn Nghiêm Tố ngồi đối diện, giọngbình thản: “Em thua rồi, đưa người về rồi đấy”.
Nghiêm Tố nhếch môi: “Anh quay lại xem đồng hồ đi, đãhai giờ rưỡi rồi, anh cược với em là trước mười hai giờ. Thế nên, vẫn là emthắng”.
“Nhất Điều”, Giang Hoài Thâm rút ra một quân, “Chúngta có cược thời gian à?”.
“Đương nhiên là có, không tin thì anh hỏi mẹ em đi.”Nghiêm Tố liếc nhìn mẹ đang đắp mặt nạ, “Mẹ, mẹ có thể gỡ mặt nạ xuống đượcrồi, cái này đắp mười lăm phút thôi, mẹ đã đắp một tiếng rồi đấy”.
“Ồ ồ ồ”, bà cụ nghe xong thì tháo kính lão xuống, mặtnạ cũng rơi ra, “Đúng là hành hạ nhau quá, con còn bắt một bà lão sắp bảy mươiđắp thứ này lên mặt”.
“Chẳng phải là sợ mẹ ngủ muộn, không tốt cho da haysao.” Nghiêm Tố liếc nhìn Lạc Thiên đang bế Giang Văn Khê, “Ai bảo cái ngườikia mấy hôm trước đã nhận lời đưa thêm một người về đây chơi mạt chược thâu đêm,nhưng vừa ăn cơm xong đã ném đũa chạy mất”.
Giang Hoài Thâm cười phì: “Anh và nó còn ngồi trên sânthượng một lúc, không khoa trương như em nói đâu”.
Nghiêm Tố lườm ông: “Quan trọng không phải ở đó”.
Giang Hoài Thâm lại cười: “Được rồi, ngày mai tiếp tụcđánh cũng thế, về là được rồi”.
“Hừ! Em rất là nghi ngờ chuyện Tiểu Giang có phải bịđánh thuốc mê rồi không đấy.” Nghiêm Tố không bỏ qua cơ hội sỉ vả Lạc Thiên.Chị càng nghĩ càng tức, cái tên nhóc chết tiệt, dám nói chị già? Rõ ràng chịvẫn chưa lấy chồng, già chỗ nào?
Trước lời mỉa mai chế giễu của Nghiêm Tố, Lạc Thiênnhư không nghe thấy gì, vừa bước lên lầu, anh nghĩ ngợi rồi quay lại xác nhậnvới chị Hoa đang xem quân bài: “Chị Hoa, phòng khách đã chuẩn bị chưa?”.
“Cái đó…”, chị Hoa nắm quân bài trong tay, tỏ vẻ khóxử nhìn Nghiêm Tố.
Nghiêm Tố nói thẳng: “Ai biết tối nay cậu có qua đêm ởngoài hay không”. Nghiêm Tố cứ cười suốt, rất mờ ám.
“Chị đúng là rảnh thật đấy”, khóe môi Lạc Thiên giậtgiật, quay người bế Giang Văn Khê lên lầu.
Nghiêm Tố liếc nhìn theo bóng Lạc Thiên, trả lời ngắngọn: “Tôi có rảnh rang mấy cũng không bằng ai kia. Ai kia từ hôm trước đã bắtđầu khoác lác là đêm Ba mươi nhất định sẽ đưa người về ăn tối, kết quả thì sao?Đúng là kém cỏi, khinh thường!”. Chị đưa ngón tay thon dài ra đẩy một quân bài,cười tươi như hoa, “Bát Vạn”.
Lạc Thiên mấp máy môi, không nói gì mà bế Giang
Văn Khê lên, biến mất sau ngã rẽ tầng hai.
Bà Nghiêm bỗng xen vào: “Đợi đã, hồi nãy ai đánh NhấtĐiều đấy?”.
“Anh Thâm”, Nghiêm Tố mấp máy môi.
“Ồ, vậy mẹ ‘ù’ rồi”, bà Nghiêm đẩy bài xuống hết, lạilà thanh nhất sắc.
Nghiêm Tố lắc đầu, thở dài với Giang Hoài Thâm: “Đãnói rồi, tối nay anh chắc chắn sẽ thua mà”.
Giang Hoài Thâm chỉ mỉm cười.
Bà Nghiêm đứng lên, vặn eo, nói: “A Thiên đã về rồi,tám vòng cũng đã đánh xong, mẹ lên lầu ngủ đây, đúng là khổ cho cái thân giànày quá”.
“Haizzz, rã đám hết rồi, một mình tôi làm sao diễn mànđộc xướng được? Ngày mai có thêm hai người chơi mới càng thú vị.” Nghiêm Tố ratay dọn dẹp bàn mạt chược.
“Haizzz, con đừng bắt nạt A Thiên nữa, đừng quên, conlà trưởng bối của nó”, bà Nghiêm lắc đầu, chị Hoa dìu bà lên lầu.
“Con chỉ lớn hơn nó mấy tuổi, không già tới mức nhưmọi người nói chứ?”, Nghiêm Tố nghiến răng kèn kẹt, ai cũng nói chị già, quáđáng thật!
Giang Hoài Thâm hơi dừng tay dọn dẹp, đáy mắt thoánghiện lên một nỗi cô đơn khó nhận thấy. Lạc Thiên bế Giang Văn Khê về phòng, nhẹnhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Anh không rời đi mà từ từ ngồi xuống mép giường, chămchú nhìn gương mặt say ngủ của cô. Làn da cô trắng trẻo mịn màng, có lẽ là mềmmượt như da em bé mà trong quảng cáo vẫn hay nói.
Lúc nào anh cũng thích dùng ngón tay vuốt ve gò má củacô, thích nhìn nét hồng ửng lên trên gương mặt ấy. Rung động không bằng hànhđộng, không chống nổi với sự quyến rũ, anh đưa tay, dùng đầu ngón tay dịu dàngvuốt ve gương mặt cô, làn da dưới ngón tay vẫn mềm mại trơn nhẵn như trong trínhớ, cảm giác tiếp xúc rất quen thuộc.
Cô tuy không phải người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp,nhưng đôi mắt đen trắng phân minh kia lại khiến người ta đã gặp rồi rất khóquên, có lẽ chính đôi mắt ấy đã hấp dẫn anh ngay từ ban đầu.
Ngón tay di chuyển đến môi cô, mơn trớn nhẹ nhàng, ánhmắt anh bỗng dừng lại mấy giây ở đôi môi đỏ mọng ấy, rồi khó khăn quay đi nơikhác.
Bỗng anh cười khẽ thành tiếng, có phần khinh bỉ suynghĩ lung tung bị đè nén trong lòng mình. Anh mỉm cười rồi chậm rãi đứng lên,ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.
Nghiêm Tố đứng ngoài hành lang, hai tay khoanh trướcngực, nhìn chằm chằm Lạc Thiên: “Đừng nói tôi ỷ lớn bắt nạt bé, phòng khách đãchuẩn bị xong, không cần tôi đưa cậu đi chứ?”.
Lạc Thiên đút hai tay vào túi quần, cười khẽ: “Chị ngủsớm đi, ngày mai muốn chơi thế nào cũng theo ý chị cả”.
“Xì! Đừng làm bộ mưa xong mới đưa dù, việc xong mớicống hiến. Ngày mai cho cậu biếtmặt.” Nghiêm Tố liếc anh một cái rồi quay về phòng, Hừ, ngài mai không đụckhoét ví tiền của cậu ta thì Nghiêm Tố chị sẽ viết ngược tên mình. Cho dù làcháu cũng không nể tình thân gì hết.
Lạc Thiên đương nhiên hiểu ý dì mình, mỗi năm đều thuachút tiền trên bàn mạt chược để dì và bà ngoại vui, đó đã là chuyện mà anh vàchú Thâm đều muốn.
Nụ cười thoáng bên khóe môi, anh ung dung bước về phíaphòng khách.
“Á…”
Giang Văn Khê sực tỉnh giữa cơn say ngủ, đưa tay xoaxoa cánh tay bị đụng đau, cô hoàn toàn không hiểu sao mình có thể lăn xuốnggiường được.
Lý Nghiên nói tướng ngủ của cô rất xấu, mỗi lần ngủcùng cô không bị cô đá xuống giường, thì cũng là chính cô tự lăn xuống, nêngiường trong nhà đều kê sát tường. Lý Nghiên nếu đến nhà cô đều nằm trong, mặckệ cô nằm ngoài có bị lăn xuống đất hay không. Lý Nghiên hùng hổ nói với cô:“Ngủ dựa tường, như dựa vào mẹ”.
Sự thực thì cô ngủ bên ngoài chắc chắn sẽ bị lănxuống. Trời ạ, đã lâu rồi cô ngủ một mình không còn lăn xuống giường nữa. Saothế này? Chẳng lẽ vì tối qua xem bắn pháo hoa vui quá nên thế?
Tấm thảm lông cừu trắng tinh bỗng đập vào mắt cô, cômở to mắt vẻ khó tin, khó nhọc vận động đầu óc suy nghĩ, nhìn xung quanh gianphòng hoa lệ, tràn ngập mùi vị nam tính này…
Ối! Thôi chết rồi! Đây không phải nhà cô, mà chính lànhà anh!
Theo trực giác, đầu tiên cô nhanh chóng cúi xuốngnhìn, khi thấy quần áo của mình vẫn mặc đàng hoàng thì bất giác thở phào. Cũngmay, tất cả đều còn.
Nhưng giây sau đó, trong lòng bỗng có một cảm giác hụthẫng. Nếu Lý Nghiên nhìn thấy, nhất định sẽ chế giễu cô: “Ôi chao, cậu đúng làđồ vô dụng, được một người đàn ông đang bị men rượu điều khiển đưa về nhà, cơhội tốt như thế, lãng mạn lại nóng bỏng, vậy mà chẳng xảy ra chuyện gì cả à?Đúng là sự sỉ nhục của phụ nữ!”.
Sự sỉ nhục của phụ nữ… Ôi trời, rốt cuộc cô đang nghĩbậy bạ cái gì?
Cô ủ rũ vỗ vỗ cái đầu đang suy nghĩ linh tinh củamình, đang định đứng dậy ôm chăn lên giường thì lúc này, sau lưng có tiếngđộng, cô sửng sốt quay lại, nhìn thấy Lạc Thiên đang mặc một bộ âu phục màu xámbạc cắt may rất tinh xảo đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười nhìn cô.
“Em tỉnh rồi à?”, giọng anh hơi khàn khàn nhưng vẫntrầm ấm quyến rũ.
Cô kinh ngạc thu ánh mắt, quay đầu đi, cơ thể cứng đờ,ôm chăn ngồi bất động. Trời ơi! Đúng là mất mặt quá!
Sao có thể để anh phát hiện ra cô ngủ say lăn xuốnggiường? Cô thật muốn khoét lỗ chui xuống cho rồi. “Em… sao lại ngồi dưới thảmlàm gì?”, anh bước vào phòng.
Tai dần dần nóng lên, cô ôm chặt chăn nhích lên trên,túm chặt lấy tấm chăn mềm mại, không dám lên tiếng.
Anh cố nhịn cười, đến sau lưng cô, từ từ quỳ xuống,khàn giọng đùa nghịch: “Lúc nãy anh nghe thấy tiếng kêu của em, cái đó… chắckhông phải em lăn xuống đất mới tỉnh dậy đấy chứ?”.
“Ùng” một tiếng, máu toàn bộ dồn lên mặt, cô lắp bắp,cố biện hộ: “Đương… đương nhiên không phải!”, cô xấu hổ cắn môi, đứng bật dậyvới tốc độ nhanh nhất, ôm chăn, quay lưng lại với anh.
Cô đang định gấp chăn lại thì mùi hương đàn ông mátlạnh quen thuộc đã áp sát sau lưng, giây sau đó, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt côvào lòng.
“Anh không cười em đâu, bất cứ việc gì xảy ra ở em đềuquá bình thường rồi.” Nói là không cười nhưng anh còn cười như điên như dạihơn.
Cô vô cùng xấu hổ và tức tối, cánh tay trái thúc vàobụng anh, lại nghe anh kêu lên một cách kỳ cục rồi sau đó còn cười to hơn.
“Được rồi, không phá em nữa, mọi người đều đang đợi emxuống dưới dùng cơm đấy”, anh nén cười.
Cô nghe giọng anh có vẻ kỳ lạ, truy hỏi: “Có phải anhbị cảm không?”.
Anh ho khẽ một tiếng, nói: “Hơi hơi, nhưng không có gìnặng. Anh xuống trước, đợi em rồi cùng ăn”. Anh vò mái tóc như ổ gà của cô, mỉmcười ra ngoài. Nhìn theo bóng anh, cô lưu luyến thu tầm mắt.
Sao anh lại cười quyến rũ thế kia? Từ lần đầu tiên gặpđã biết khi anh cười rất quyến rũ, bây giờ lại càng đẹp hơn nữa. Haizzz, côchính là một người phàm tục dễ bị sắc đẹp quyến rũ.
Bỗng cô phản ứng ra, “mọi người” mà anh nói chắc khôngphải là cha mẹ anh chứ… Cái đó, chắc không phải là con dâu xấu ra mắt bố mẹchồng nhanh thế chứ…
Cô chưa chuẩn bị gì cả! Cô nhào lên giường, xấu hổ vùimặt vào trong chăn.
Không lâu sau, cô đã chải tóc rửa mặt xong, ra khỏiphòng ngủ, e dè xuống lầu, chỉ sợ bản thân thất thố sẽ khiến cha mẹ Lạc Thiêncó ấn tượng không tốt.
Cô đứng ở đầu cầu thang, nhìn người đang ngồi trênsofa trong phòng khách, có vẻ ngần ngại không biết nên bước đến hay không.
“Tiểu Giang”, Nghiêm Tố đứng dậy, nhiệt tình vẫy tayvới cô, “Mau đến đây đi”.
“Chị Nghiêm?!” Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn Nghiêm Tốđang mỉm cười với vẻ khó tin, miệng há ra rồi ngậm lại, há ra rồi lại ngậm,hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Khi nhìn thấy Giang Hoài Thâm ngồi ở đầu kia sofa quaylại nhìn mình, đầu cô “ùng” một tiếng, đã hóa thành một đống hồ dính.
Tại sao chị Nghiêm và Chủ tịch Giang lại ở đây, màkhông phải cha mẹ Lạc Thiên?! Rốt cuộc chuyện này là sao?!
Nghiêm Tố mỉm cười nhìn cô bước đến, kéo cô đang đờđẫn vào trong phòng khách. Cô đỏ mặt, chào Giang Hoài Thâm rồi run giọng nói:“Chủ tịch Giang, năm mới vui vẻ”.
Giang Hoài Thâm rất khách sao: “Năm mới vui vẻ. Khôngở công ty thì gọi chú là chú Thâm như Lạc Thiên là được rồi. Không cần câu nệquá, cứ xem đây như nhà con thôi”.
Cô lúng túng nhìn Lạc Thiên, mặt đầy vẻ thắc mắc, rốtcuộc đây là sao? Anh chỉ cười nhẹ, khẽ ôm cô ngồi xuống bên cạnh.
Nghiêm Tố cầm hai phong bao lì xì bước đến chỗ cô,cười nói: “Năm mới vui vẻ! Đây là tiền mừng tuổi của chị cho em, còn đây là anhThâm đưa”.
“A? Tiền… mừng tuổi?!” Cô bàng hoàng nhìn hai phongbao trông có vẻ rất dày này, nhất thời chẳng hiểu gì. Sao còn có tiền mừngtuổi? Từ khi qua mười sáu tuổi, cô đã không được nhận tiền mừng tuổi nữa, vì bốmẹ nói cô đã có chứng minh nhân dân, đã là người lớn rồi, nên thứ dành cho trẻnhỏ này cô không được nhận nữa. Nhưng hiện giờ vấn đề không phải ở chỗ tại saongười lớn vẫn có thể nhận tiền mừng tuổi, mà là, rốt cuộc đây là chuyện gì?Nghiêm Tố và Chủ tịch Giang có quan hệ thế nào? Họ và Lạc Thiên lạc có mối quanhệ ra sao?
Câu hỏi đầy trong đầu, cô hoàn hồn lại, vội vàng từchối: “Cái này em không thể nhận ạ!”.
Nghiêm Tố biết cô hay xấu hổ nên nhét bao lì xì vàotay cô, cười nói: “Đừng ngại, mau nhận đi. Nếu sau này kết hôn thì bọn chịkhông mừng nữa”.
“Kết… kết hôn?!”, cô kinh ngạc há hốc miệng. Kết hônmà chị Nghiêm nói là chỉ cô và ai kia sao? Hình như cô và ai kia chưa đến mứcsâu đậm như vậy mà.
Cô len lén liếc nhìn ai kia ngồi cạnh, vừa hay nhìnthấy anh đang nở nụ cười quyến rũ và nhìn mình.
Lại nữa rồi… Tại sao từ tối qua anh cứ thích cười vớicô, mất hồn như vậy, bảo sao cô tiêu hóa nổi. Lạc Thiên nắm chặt tay cô, nhétphong bao vào tay cô, khẽ nói: “Nhận đi, nói không chừng năm sau không có cơhội cầm nữa, nên có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không lấy thì phíquá”. Năm sau không có cơ hội? Ý của anh chắc không phải là…
Khóe môi cô giật giật, ngượng ngùng giữ phong baotrong tay, cúi đầu, không dám nhìn ai. Lạc Thiên tỏ ra thản nhiên, đưa tay racười với Nghiêm Tố: “Còn của em nữa?”.
“Tên nhóc xấu xa! Ăn cơm xong sẽ bắt cậu nhả tiền racho tôi!” Nghiêm Tố lại móc ra hai phong bao, tức tối quạt anh mấy cái.
Anh không phản bác, không hề khách sáo nhận lấy haiphong bao.
“Cơm xong rồi đây, ăn được rồi”, bà Nghiêm từ phòng ănbước ra.
Lạc Thiên nắm tay Giang Văn Khê đi vào phòng ăn. BàNghiêm thấy thế thì rất vui mừng: “Đây chắc là cô Giang mà mọi người nhắc đếnphải không”.
Giang Văn Khê đang hoang mang thì Nghiêm Tố đã bướcđến, giới thiệu: “Đây là mẹ chị, đừng bao giờ gọi là dì mà phải gọi là bà, nếukhông sẽ có người cuống lên đấy”. Nghiêm Tố nhìn Lạc Thiên, ánh mắt lóe lên vẻđùa cợt.
“Bà ạ, chúc năm mới vui vẻ!”, không hiểu đầu cua tainheo ra sao, Giang Văn Khê dè dặt nói.
“Ngoan, của con đây.” Bà Nghiêm đưa cho cô một phongbao, sau đó lại đưa cho Lạc Thiên một cái, cười híp mắt và nói, “Haizzz, trônglanh lợi thông minh quá, Lạc Thiên nhà chúng ta đúng là có mắt nhìn người”.
Đó là lần đầu tiên có người khen cô lanh lợi thôngminh. Giang Văn Khê càng khó xử, nhận lấy phong bao.
Vốn ngỡ chỉ ăn một bữa cơm, nhưng không thể ngờ rằnglại nhận được ba phong bao lì xì. Trên bàn ăn, Nghiêm Tố và bà Nghiêm khôngngừng gắp thức ăn cho Giang Văn Khê, nhiệt tình đến mức khiến cô không kháng cựđược, trước tình hình này thì cứ vùi đầu vào ăn nhiều là xong. Ăn cơm xong,Giang Văn Khê chưa kịp hỏi Lạc Thiên rằng anh và chị Nghiêm cùng Chủ tịch Gianglà có quan hệ gì, thì đã nghe Nghiêm Tố đòi bày bàn mạt chược ra chơi.
Nghiêm Tố hỏi cô: “Tiểu Giang, có biết chơi mạt chượckhông?”.
Giang Văn Khê vội vàng khoát tay lia lịa, nói: “Emkhông biết chơi”. Hễ cô ngồi vào bàn thì sẽ không kiểm soát được đôi tay, nếutrong ngày này mà thắng Nghiêm Tố và mọi người sẽ rất thất lễ.
Giang Hoài Thâm bước đến, nói: “Không biết thì có thểhọc, người nhà chơi với nhau thôi, không sao, bảo Lạc Thiên ngồi sau lưng dạycon chơi là được”.
“Con ngốc lắm, mọi người cứ chơi đi ạ, con ngồi mộtbên nhìn là được”, cô lại lắc đầu lia lịa, nói gì cũng không chịu ngồi vào bàn.
Ai ngờ vừa nói xong, cô đã bị lôi vào một vòng tay ấmáp, lúc hoàn hồn lại thì đã bị ấn xuống bàn mạt chược.
Cô cuống lên: “Em không biết chơi thật mà…”.
Lạc Thiên làm như không nghe thấy, đôi mắt đen nhìnbàn mạt chược, nói: “Lát nữa xoa mười sáu quân bài theo anh”. Anh dời một chiếcghế đến ngồi sau lưng cô, giảng thật tỉ mỉ quy tắc chơi mạt chược cho cô, “Hiểuchưa?”, thấy vẻ mặt cô hoang mang, anh nhướng mày, nói thầm một câu, “Vừa chơivừa nói vậy”.
Đương nhiên cô hiểu, quy tắc chơi mạt chược từ hồi họctiểu học, cô đã biết hết, lúc học cấp hai thì tăng lên một bậc, lên cấp ba thìđã là nhà vô địch.
Cô gật đầu, cắn môi khó xử, thì thầm với Lạc Thiênngồi phía sau: “Cái đó… cho dù em đánh quân nào, anh cũng không được nói em đấynhé”.
Anh cười mỉm, gật đầu.
Cô thở phào trong lòng, thầm nghĩ: Đi bước nào tínhbước đó, nếu lát chọc giận mọi người thì cô quỳ trong góc tường vẽ vòng tròn làđược.
Trong lúc xoa bài, Giang Văn Khê không ngừng cảnh cáobản thân, không được dò bài, không được dò bài, nhưng hai tay cứ không nghelời, mười sáu quân bài dưới bàn tay xoa bài của cô, mặt bài rất tự nhiên nhảyvào trong đầu cô.
Chết thật!
Lúc xoa bài, cô dè dặt xoa từng quân bài, thậm chíkhông dám dùng ngón tay xem bài như lúc bình thường, mà là giả vờ nhìn bằng mắtxong lại xếp bừa cho ngay ngắn.
Lạc Thiên thấy cô đặt bài sai vị trí thì đưa tay giúpcô xếp lại, nói: “Bài tốt lắm. Phải đặt thế này, đánh hết những quân bài vôdụng ra trước”.
Mười sáu quân bài đã xong, cô bất giác thở dài, lại làbài ‘vạn tự thanh nhất sắc’.
Tốt thôi, đánh hết bài vạn tự đi là xong. Lạc Thiênngồi sau lưng, thấy cô toàn giữ lại những quân bài rác mà lại ném ra những quânbài tốt thì hàng lông mày cau lại thành một đường.
Khi cô chuẩn bị đánh ra quân Nhị Vạn cuối cùng, anhkhông kìm được lên tiếng: “Nhị tam tứ phải ở canh, Ngũ Vạn mất rồi, em lại đánhcả Nhị Vạn ra thì Tam, Tứ Vạn để lại làm gì nữa?”.
“Cũng đánh luôn”, cô trả lời với vẻ thản nhiên, phảibiết là khó khăn lắm cô mới chia hết đám bài thanh nhất sắc này, chỉ cần khôngđánh bài Nhị Ngũ Đồng mà chú Thâm cần, Tứ Thất Điều bà Nghiêm cần, Bắc Phong màchị Nghiêm cần thì tất cả đều OK. Lạc Thiên trợn mắt, ủ rũ không nói câu nào.
Lại nghe cô nói với vẻ đáng thương: “Anh đã nhận lờilà em có đánh sai thì anh cũng không trách em mà…”.
…
Cuối cùng là Giang Hoài Thâm thua, đánh một quân ThấtĐiều.
Một ván mới lại bắt đầu. Giang Văn Khê đờ đẫn nhìnmười sáu quân bài, Đại Đại… Đại Tứ Hỷ?!
Tội lỗi quá! Cô chỉ muốn chặt tay mình, đã cảnh cáobản thân trăm ngàn lần rằng lúc xào bài không được sờ bài. Hu hu hu, Đại Tứ Hỷnhé, quân bài lớn như vậy mà phải hủy hoại nó.
Ngón tay thon mảnh kẹp quân bài Đông Phong định ném rathì người sau lưng thấy thế lập tức đưa tay ngăn, nói to: “Nhất Điều khôngđánh, em đánh cái này làm gì?”.
Khựng lại một giây, cô nghĩ ra lý do: “Trước đó anh đãnói mà? Bài đến tay thấy Phong là đánh, cái này
để lại chỉ rách việc thôi”.
“…” Khóe môi Lạc Thiên giật giật liên tục, giọngbất giác to lên, “Lúc nãy anh nói là bài đơn, nhưng bây giờ trên tay em là balá”.
Đương nhiên cô biết là ba lá, nhưng không đánh thì xoabài hai vòng nữa, bài này tất sẽ thắng, không chừng còn thắng tuyệt đối, vánnày cô lại là nhà cái, đến lúc đó không chỉ thắng mười mấy tệ đơn giản như bàNghiêm lúc nãy.
Không được! Nhất định phải đánh!
Ôi chao, chết tiệt thật, anh nắm tay cô chặt như thếlàm gì, phải đánh mà. Không chống cự nổi lực tay của anh, cô cuống quá hét lên:“Anh đã nói không can thiệp vào mà, nói lời không giữ lời, em không cần anhngồi sau lưng em nữa, anh đi chỗ khác đi!”.
Vừa nói xong, chỉ thấy Lạc Thiên trợn trừng mắt nhìncô, đôi đồng tử đen láy co lại một thoáng khó nhận ra, giây sau đó anh buôngtay, mím chặt đôi môi mỏng, lặng lẽ dịch ghế ra, ngồi sau lưng bà Nghiêm.
Không khí bỗng trở nên nặng nề. Mọi người đều há hốcmiệng, ánh mắt ngạc nhiên chuyển động qua lại giữa hai người đang cãi nhau. Nhưthế mà cũng cãi được sao?
Giang Văn Khê cụp mắt xuống, nắm chặt quân bài ĐôngPhong trong tay, buồn bã cắn môi.
Cô biết là sẽ thế mà.
Sợ Giang Văn Khê da mặt mỏng sẽ khóc, Nghiêm Tố đá LạcThiên một cái, lườm rách mắt: “Cậu lắm chuyện thế? Để cho người ta tự đánh, côấy muốn đánh thế nào thì đánh chứ”.
Bà Nghiêm vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Văn Khê, dỗ dành:“Được rồi, được rồi, không sao. Con muốn đánh bài gì thì cứ đánh là được, mặckệ nó. Nhớ lại lúc bà còn trẻ học đánh bài, lúc bắt đầu ngay cả quân bài cũngkhông cầm chắc được”.
Giang Văn Khê cắn môi, nắm chặt quân bài Đông Phong,khó khăn đánh ra. Một lúc sau, Nghiêm Tố hào hứng kêu lên một tiếng “ù”, vẫn làGiang Hoài Thâm thua.
Giang Hoài Thâm chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, bìnhthản rít thuốc, khóe môi thoáng một nụ cười, để mặc Nghiêm Tố giật lấy mấy tờtiền trước mặt ông.
Giang Văn Khê ngạc nhiên nhìn hai người có mối quan hệmờ ám, rồi lại nhìn kỹ quân bài vừa đánh của Chủ tịch Giang, hóa ra có ngườicũng giống cô. Thế thì chiêu trò giả vờ đánh lung tung của cô, chắc cũng khôngqua nổi đôi mắt của Chủ tịch Giang chăng?
Giang Hoài Thâm như nhận ra ánh mắt của cô đang nhìnmình, ông liếc nhìn cô rồi nói ngắn gọn: “Đừng căng thẳng, muốn đánh thế nàothì đánh thế ấy, con đánh rất tốt”.
Cô hơi ngượng, cười bẽn lẽn.
Vốn dĩ mỗi lần Giang Văn Khê đánh một quân bài, hànglông mày của Lạc Thiên đều nhăn lại, nhưng theo số quân bài đánh ra càng lúccàng nhiều, anh càng nhướng mày cao hơn, ánh mắt nhìn cô như có suy nghĩ gì đó.Đến khi nắm bắt được ánh sáng ranh mãnh thoáng qua trong đôi mắt to, sáng rỡcủa cô, đôi lông mày cau lại của anh bỗng giãn ra.
Nhếch môi, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trongtay, vỗ vai chú Thâm ra hiệu cho anh chơi một ván.
Giang Văn Khê hoàn toàn không biết Lạc Thiên đã khámphá ra chiêu trò của cô, cắn môi đờ đẫn nhìn anh ung dung ngồi xuống đối diện,tưởng anh vẫn còn giận, chưa hả giận nên mới ngồi xuống chơi bài.
“Đến lượt em đánh rồi”, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếchlên, anh khẽ gõ bàn, giọng nói trầm khàn nhắc nhở cô đang đờ đẫn nhìn anh.
Cô giật mình, trong tích tắc ngước lên, cô trông thấyđôi mắt hút hồn người đang lóe lên nụ cười. Lại nữa rồi…
Cô thích nhìn anh cười, nhưng lại sợ trông thấy anhcười. Trước kia nếu anh cười như thế với cô, thì có nghĩa là cô sắp xui xẻorồi, nhưng trải qua đêm hôm qua, hình như số lần anh cười với cô càng nhiềuhơn, trong nụ cười ấy không còn là sự uy hiếp và cảnh cáo như trước kia, phầnnhiều là dụ dỗ quyến rũ lộ liễu và trắng trợn.
Đúng là muốn đòi mạng! Nơi lồng ngực, trái tim khôngan phận lại đập thình thịch không ngừng. Cô vội vàng cụp mắt xuống, run tayđánh ra một quân bài: “Tam Điều”.
“Tam Điều, trúng”, Lạc Thiên đánh một quân, rất tựnhiên thu lại quân Tam Điều mà cô vừa đánh về trước mặt.
Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười ẩn hiện bên khóe môiche giấu một sự giảo hoạt khó nhận ra. Cô ngẩn người, thầm nghĩ: Nhất định làảo giác, là ảo giác.
Sau đó, cho dù cô đánh quân nào anh cũng ra tay thudọn, bài trong tay cô đối với anh cứ như là trong suốt, từ đầu đến cuối cô chưatừng thua, thế mà lại thua liên tiếp ba lần.
Trong lúc xào bài, Nghiêm Tố cố ý chọc: “Đúng là phùsa không chảy ra ruộng ngoài nhỉ?”.
Cô tỏ ra trấn tĩnh nhìn bài trong tay, lòng bỗng thấpthỏm không yên. Lúc đánh ván thứ hai, cô đã hiểu ra một chuyện: Cái gã đàn ôngxấu xa cười tươi rói kia đang cố ý đối đầu với cô, thực ra anh đã sớm nhận racô biết chơi mạt chược, nên mới ngồi vào bàn, mục đích chính là muốn ép cô ratay, xem còn giả vờ thế nào.
Cái tên đáng ghét này dám sử dụng chiêu mỹ nam kế vớicô!
Cứ chơi tiếp thì cô sẽ lộ tẩy mất, phải tìm cách chuồnđi thôi. Ánh mắt liếc thấy Chủ tịch Giang đang ngồi hút thuốc, như túm đượcngọn cỏ cứu mạng, cái khó ló cái khôn: “Chú Thâm, chú giúp con đánh một ván,con đi nhà vệ sinh”.
“Được.” Giang Hoài Thâm dập tắt điều thuốc trong tay,mỉm cười chấp nhận, ông cũng đoán cô bé này sắp không chống cự được nữa.
Đúng khoảnh khắc Giang Văn Khê chạy về phía nhà vệsinh, Lạc Thiên cũng nhường chỗ cho chị Hoa đã ngồi cạnh xem từ nãy đến giờ.
Giang Văn Khê vừa đi vừa thầm nguyền rủa Lạc Thiên,không giúp cô thì thôi, còn cố ý vạch mặt cô, làm gì có bạn trai nào như anh cơchứ.
Nghe sau lưng có tiếng bước chân theo sát, cô ngầnngại dừng lại, người đó dường như rất biết phối hợp, cũng đứng lại theo.
Không cần nói cũng biết chính là cái tên vạch mặt côchứ còn ai. Cô thầm rủa một tiếng, lại tiến về phía trước, tay vừa chạm đến taynắm cửa nhà vệ sinh, một bàn tay to lớn đã nhanh hơn, chặn lên cánh cửa, mùi vịquen thuộc lẫn với hương bạc hà thoang thoảng thoáng qua mũi cô.
“Không ngờ em cũng biết sử dụng trò cũ rích này đểtrốn nhỉ?”, giọng nói đùa cợt vang lên bên tai cô.
Cô không quay lại, cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời: “Đâucó? Em thật sự muốn đi vệ sinh mà, anh tránh ra”.
“Giận à?”, anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, vén máitóc hơi rối ở hai bên cho cô.
Cô chống nạnh, có vẻ oán trách: “Nếu anh đã biết rồisao còn ép em như thế?”.
“Ai bảo em che giấu sự thực mình biết chơi mạt chược?Em có biết như thế là sỉ nhục người khác không?”
“Em chỉ muốn chị Nghiêm và bà vui thôi mà, nếu emthắng từ đầu tới cuối, làm mất hứng mọi người thì thất lễ lắm.”
“Em có bản lĩnh thắng từ đầu tới cuối à? Khoác lác thếkhông sợ mũi mọc dài ra hay sao?”
“Ai nói không thể?! Sư phụ của em toàn thành phố N…” Côvốn định nói sư phụ của cô là cao thủ nổi tiếng nhất Cục cảnh sát thành phố N,ngoại hiệu
“Lão thiên sát thủ”, nhưng sực nghĩ lại hôm trước vìchuyện cảnh sát đã cãi nhau với anh nên cô kịp thời ngừng lại.
“Em còn có sư phụ nữa à?”, anh không thể ngờ rằng côlại bái sư trong trò này, “Sư phụ của em là gì toàn thành phố N?”.
“Ưm…” Tuy không biết tại sao anh lại ghét cảnh sát nhưvậy, nhưng vẫn nên tránh nhắc đến từ gây ra tranh chấp thì hơn, “Cái đó… cáiđó… Sư phụ của em là…”, trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, có từ gì thay thếđược từ “cảnh sát” không nhỉ? Mắt không ngừng lóe lên, bỗng nhớ ra gì đó, côkích động nói, “Ông ấy là cao thủ mạt chược già nhất giỏi nhất toàn thành phốN, đã từng ra vào các phòng mạt chược ở khắp nơi trong thành phố, cảnh giới… làcảnh giới… cảnh giới không bình thường tí nào!”.
Hàng lông mày Lạc Thiên nhướng lên, tuy cảm thấy từngữ của cô hơi quái lạ nhưng cũng không chú tâm, chỉ tò mò hỏi: “Sao em lại báisư học cái trò này?”.
Cô thầm thở phào trong lòng, đối với câu hỏi mới, côbỗng có chút ngại ngùng: “Nói ra mất mặt lắm”.
“Chuyện em mất mặt còn chưa nhiều hay sao?”
“…”
“Nói anh nghe xem nào.”
“… Không nói, mất mặt lắm.”
“Anh không cười em đâu.”
“Không được.”
“Thế anh…”
Thấy gương mặt anh càng lúc càng gần, cô căng thẳngchống hai tay lên ngực anh, kích động kêu lên: “Em nói, em nói!”.
Nhớ đến cảnh tối qua trên chiếc ghế gỗ của quảngtrường, hai người hôn nhau say đắm quên hết tất cả, còn lăn xuống đất một cáchmất mặt, nghĩ đến đó cô đã thấy hoàn toàn suy sụp. Nếu ở cửa nhà vệ sinh, anhkhông chịu kiềm chế, làm hỏng mất cửa thì cô đừng mong ngẩng đầu lên làm ngườinữa.
Quả nhiên, anh hài lòng lùi ra một chút.
“Ồ… thực ra, hồi trước khi em đi học, nghỉ hè cùngchơi với các bạn, lúc nào đánh mạt chược cũng thua bọn nó. Sau đó người thuaphải dán lên mặt một mảnh giấy, mỗi lần hết bốn vòng thì mặt em đều dính đầygiấy, còn bị các bạn chụp hình. Lúc nhập học, không biết tên nào thất đức, dánhình của em lên bảng thông báo của trường, kết quả thầy cô và học sinh toàntrường đều biết, do đó em còn bị cảnh cáo, lý do là học sinh không được cờ bạc.Rồi về sau, để rửa nỗi nhục đó, em đã đi bái sư. Nói ra thì lý do này đúng làbuồn cười thật. Anh nói xem em có ngốc không?” Vừa dứt lời, cô đã thấy ngườiđàn ông ấy cười đến mức đứng không vững, thiếu điều gục vào người cô thôi.“Này, anh đã nói không cười em mà, thế mà cười như thế đấy!” Cô trừng mắt, phẫnnộ cắn môi, cả người run lên.
Anh cố nén cười, dỗ dành: “Không cười nữa, không cườinữa”.
Cô trề môi, buồn buồn, nhớ đến thời đại học đã từng cóquãng thời gian bất đắc dĩ phải dựa vào trò này để kiếm tiền học phí, cô ủ rũnói tiếp: “Anh có biết không? Em không đánh mạt chược bừa bãi, là vìtrước kiacòn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng trò này rất lợi hại, về sau đều đắc tộivới mọi người, không ai muốn đánh với em nữa. Bố mẹ và cậu em qua đời rồi, emtừng lợi dụng trò lừa gạt này để kiếmtiền học phí, có lần suýt nữa bị bắt… Vềsau em thề không bao giờ chơi bài nữa”. Thực tế thì cô thật sự đã bị bắt, vì ởCục ai cũng biết cô, nể tình cũ với cậu cô nên chỉ giáo huấn cho cô một bàirồimay, sư phụ của cô còn qua đời trước cả cậu cô, nếu không chắc chắn ông sẽkhông tha cho cô dễ dàng như vậy.
Nghe cô nói, trái tim Lạc Thiên bỗng dâng lên một cảmgiác chua xót, nơi sâu thẳm như có gì đó chạm đến, ánh mắt cũng trở nên xa xôivà u buồn, cứ thế chăm chú nhìn cô.
Sau đó, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Khôngmuốn cô đau buồn, anh tỏ ra vui vẻ: “Thì ra em có sở trường như vậy, không đơngiản, anh có thể suy nghĩ về chuyện đầu tư một chuỗi cửa hàng giải trí đánhbạc”.
Cô gục vào ngực anh, ậm ừ nói: “Em rất ngốc, coi chừnganh lỗ vốn chết”.
“Ừ, rất ngốc. Nhưng anh không nói để em vào chơi, bưngtrà, rót nước, dọn nhà vệ sinh, chắc là có thể làm được.”
“… Có cần vô tình thế không?” Bên tai vang lên tiếnganh cười thích thú không che giấu, cô nghiến răng kèn kẹt, thụi vào ngực anh,tức mà không nói được gì.
Bỗng, cô nhớ đến vấn đề đã làm mình băn khoăn nãy giờ,ngẩng lên hỏi anh: “Đúng rồi, chị Nghiêm và Chủ tịch Giang, hai người họ và anhcó quan hệ gì thế? Còn nữa, đây rốt cuộc là nhà anh, hay là ở đâu?”. Còn câu“cha mẹ anh đâu” là cô chưa dám hỏi, cô sợ kết quả sẽ giống như cô đã từngđoán.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, không buông tay mà cườinhẹ: “Anh cữ ngỡ em sẽ không tò mò chứ?”.
“Quan hệ gì thế?”, cô rất thắc mắc.
“Đây là biệt thự của Nghiêm Tố, chị ấy là dì nhỏ củaanh, bà là bà ngoại của anh, chú Thâm là ân nhân của anh. Còn quan hệ giữaNghiêm Tố và chú Thâm thì như em đã thấy đây.”
Cô sửng sốt cắn môi, càng không hiểu: “Nhưng anh khônggọi là bà ngoại, cũng không gọi là dì, lạ quá”.
“Thói quen thành tự nhiên.”
“Hả? Chị Nghiêm và Chủ tịch Giang… là cái đó thậtsao?”
“Cái đó? Cái nào?”
“Giống như…” Cô chỉ vào anh và mình, thấy anh cứnhướng mày, cô ấp úng mãi cũng thốt ra, “Giống như chúng ta ấy”.
“Chúng ta thế nào?”
“Anh biết mà”, tên này hơi quá đáng rồi đấy!
Ai ngờ anh cười bẽn lẽn: “À, anh không biết”.
“…”
“E hèm! Cái đó… phiền hai người có thể đổi chỗ kháctình tứ với nhau được không?”
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Giang Văn Khêhoảng hồn quay lại, thấy chị Nghiêm, cô liền đưa mắt ra hiệu cho Lạc Thiên, tỏý bảo anh buông cô ra.
Lạc Thiên quay lại, đổi thành ôm cô bên người rồi mỉmcười nhìn Nghiêm Tố: “Thua rồi sao?”.
“Sao có thể chứ?” Nghiêm Tố khoanh hai tay lại, nhìnLạc Thiên vẻ ý nhị sâu xa, giọng giễu cợt: “Phòng trên lầu rất nhiều, đừng chặnở đây cản trở người khác chứ”.
Giang Văn Khê lúng túng đỏ cả mặt.
“Vâng, không quấy rầy chị vào trong tìm may mắn nữa”,Lạc Thiên không phản bác, độp lại một câu rồi mỉm cười, ôm Giang Văn Khê vềphòng khách.
Nghiêm Tố nhìn theo bóng hai người dần khuất, nụ cườitrên khóe môi từ từ biến mất, đáy mắt hiện lên một nỗi buồn.
Lại thêm một năm nữa, chị lại già thêm một tuổi. Haimươi mấy năm rồi? Chị cũng không nhớ rõ nữa. Chị hâm mộ Giang Văn Khê, chí ít AThiên đợi Giang Văn Khê một đêm cũng đã đợi được. Nhưng có người thà đợi mộtngười không còn trên thế gian này nữa cả đời, chứ cũng không muốn tạm bợ. Bấylâu nay, chị cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại.
Cười cay đắng, chị mở cửa nhà vệ sinh. Lúc vui thìthời gian trôi qua rất nhanh.
Khi Giang Văn Khê nhận ra điều đó thì đã là chạng vạngtối. Lúc đó mới nhớ ra phải đến nhà Lý Nghiên. Mở điện thoại, phát hiện hơn bamươi cuộc gọi nhỡ, hai mươi mấy tin nhắn, đối diện với những con số kinh khủngđó, cô giật nảy mình, tay run, chân nhũn ra, vội vàng gọi lại cho Lý Nghiên.Điện thoại vừa kết nối đã nghe giọng căng thẳng của Lý Nghiên: “Có phải Khê Khêkhông?”.
“Nghiên Nghiên à, tớ đây…” Không đợi Giang Văn Khê nóihết, đầu dây bên kia đã vang lên giọng gầm rú như sư tử Hà Đông: “Giang VănKhê, cậu chết ở đâu rồi hả?! Cậu có biết là điện thoại nhà cậu khôngai nghemáy, di động cũng không trả lời, tớ tưởng tối qua trên đường về cậu bị cướp,gọi điện tìm Tiểu Cố định báo cảnh sát, người ta nói không đầy hai mươi tưtiếng đồng hồ thì không thể báo án. Cậu có biết tớlo lắng cho cậu đến thế nàokhông? Cậu có biết bố mẹ tớ nghe nói cậu mất tích, cả ngày nay như người mấthồn không hả. Haizzz, cậu có biết không?! Biết không hả?! Con nhỏ chết tiệt,cậu nói cho tớ xem rốtcuộc cậu chết ở đâu rồi hả?!”.
Giang Văn Khê rất hổ thẹn, biết mình thế này gọi là mêtrai bỏ bạn nên không ngừng xin lỗi: “Nghiên Nghiên, xin lỗi, tớ không cố ý,xin lỗi nhé”.
“Xin lỗi cái con khỉ, rốt cuộc cậu chết ở đâu vậy hả? Nói rõcho tớ nghe!”
“Tối qua từ nhà cậu về, tớ cùng Lạc Thiên đến quảngtrường phía đông xem bắn pháo hoa, sau đó trên đường về tớ ngủ thiếp đi, LạcThiên không muốn đánh thức tớ dậy nên đưa tớ đến nhà bà ngoại anh ấy, bây giờtớ vẫn đang ở đấy. Xin lỗi cậu.”
Cô giải thích xong nhưng mãi vẫn không thấy đầu dâybên kia nói gì nên thử gọi mấy tiếng: “Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên! Cậu còn đókhông?”.
Vẫn không nghe thấy tiếng Nghiên Nghiên, cô cuống lên,hét trong điện thoại: “Nghiên Nghiên, cậu đừng giận mà, tớ thật sự không cố ýgiấu cậu đâu. Xin lỗi mà, Nghiên Nghiên. Tớ đến nhà cậu ngay, trong vòng mộttiếng đồng hồ nhất định sẽ tới”.
“Ai cần cậu cút về đây chứ.” Cuối cùng Lý Nghiên cũnglên tiếng, “Giang Văn Khê, cậu khai thật cho tớ nghe, tối qua, có bị anh tócbạc ăn mất không hả?”.
Làm gì mà cứ phải hỏi câu thiếu dinh dưỡng như vậychứ?
Nhìn mặt hồ, má cô đỏ bừng như quả cà chua chín, côtránh né Lạc Thiên đứng cạnh, đi lên thật xa rồi thấp giọng giải thích: “Khôngnhư cậu nghĩ đâu, sao tớ có thể làm chuyện đó chứ?”.
Quả nhiên lại nghe Lý Nghiên kỳ thị một câu: “Ôi chao,cậu đúng là mất mặt thật. Thôi đi, thôi đi, con gái bảo thủ chút lại là phúc”.
“Tớ đến nhà cậu ngay, xin lỗi chú và dì.”
“Ôi, không cần đâu, cậu cứ ở cạnh anh tóc bạc đi, xâydựng tình cảm nhiều vào là được. Sáng mai mùng Hai nhớ về là OK rồi.”
“Không, tớ về ngay đây.”
…
Hai người giằng co trong điện thoại, cô vẫn kiên quyếtvề thành phố. Lý Nghiên lười cãi nhau, thôi thì tùy cô vậy.
Cúp máy rồi, Giang Văn Khê quay lại nói với Lạc Thiên:“Nghiên Nghiên, chú và dì rất lo lắng, em phải về trước đây”.
Lạc Thiên gật đầu, đưa cô về giải thích với bạn bè vàngười nhà bạn cô vẫn tốt hơn.
Giang Văn Khê cảm ơn và từ chối lời mời ở lại củaNghiêm Tố cùng bà Nghiêm, Lạc Thiên lái xe đưa cô về lại thành phố.
Chiếc xe đậu vững vàng dưới tòa nhà ở của Lý Nghiên,tay Giang Văn Khê vừa đặt lên khóa dây an toàn, bỗng có một bóng đen áp sátlại, bàn tay ấm áp đã phủ lên mu bàn tay cô. Cô ngạc nhiên ngước lên, một đôimắt đen nhánh đang nhìn cô nóng bỏng, đôi môi mỏng nhướn lên thành một đườngcong tao nhã.
Lại là ánh mắt quyến rũ khiến bất kỳ cô gái nào cũngkhông kháng cự lại ấy, cô mấp máy môi, nhỏ giọng nhắc: “Em phải xuống xe đây…”,câu nói cô vốn định mở lời “có thể bỏ tay không” lại vì hơi thở quen thuộc màim bặt.
Lạc Thiên đưa một tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô,khàn giọng nói: “Cứ thế mà xuống xe à? Không làm một kiểu chia tay đặc biệtsao?”.
Hơi thở nóng hổi không ngừng làm dây thần kinh trongcô căng lên, cô e thẹn quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy đèn xe không sángnhưng bên ngoài vẫn có vài người đi bộ qua lại, không biết khi đi qua trước xecó thể nhìn thấy bên trong này hay không.
“Nhưng… bên ngoài có người…”, cô ấp úng mở miệng, cơthể co lại phía sau trong vô thức, nhưng người ở trước mắt vẫn ngang ngượckhông cho cô lùi ra.
“Anh đảm bảo người bên ngoài không nhìn được bêntrong.” Anh nhướng mày, đồng thời nghe “lách cách” một tiếng, dây an toàn đãđược mở.
Tốt thôi, thế thì liều vậy. Cô đưa mặt lại, đang địnhhôn lên má anh thì ngờ đâu, anh hơi ngẩng đầu lên, đôi môi anh vừa hay áp vàomôi cô. Cô sửng sốt mở to mắt, không đợi cô phản ứng, anh đã giữ chặt gáy, kéocô vào lòng, mải miết hôn cô. Trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, cô cảm thấykhông khí trong xe càng lúc càng loãng, không biết là vì điều hòa trong xe cànglúc càng nóng, hay vì vòng tay Lạc Thiên quá ấm áp, nhiệt độ nóng bỏng khiến côcứ ngỡ chiếc xe đang bị đốt cháy.
Hai tay cô túm chặt lấy ngực áo anh, dần dần, cơ thểmềm oặt không thể đỡ nổi trọng lượng hai người, cả người cô ngả ra sau. Chỉnghe một tiếng động va chạm với cửa kính, gáy cô đã đè lên tay anh đập vào kínhxe.
Cô căng thẳng mở to mắt, nhưng lại nhìn thấy người ấynhìn cô mỉm cười với vẻ mãn nguyện.
“Tay anh…”, ánh mắt cô liếc nhìn tư thế mờ ám giữa haingười, gò má cô lại nóng lên không kiểm soát nổi.
Anh cười khẽ, nhẹ nhàng kéo cô dậy, chính anh cũngngồi ngay ngắn lại, rồi nói: “Chơi vui nhé. Anh đợi điện thoại của em”.
“Vâng, anh về cẩn thận nhé”, mở cửa xe, cô bước xuống,vẫy vẫy tay tạm biệt anh.
Chiếc xe màu trắng bạc nhanh chóng biến mất trong mànđêm. Giang Văn Khê đang chìm đắm trong mật ngọt, gương mặt vẫn còn nụ cười hạnhphúc khó hình dung, đang định tiến về nhà Lý Nghiên thì ai ngờ vừa quay lại đãbị người
Lý Nghiên nghiến răng, trừng mắt nhìn cô, hung hăng:“Kêu cái gì mà kêu?!”.
“Nghiên Nghiên, bị cậu dọa chết mất!”, Giang Văn Khêra sức vỗ ngực, chỉ sợ trái tim không chịu nổi sẽ nhảy ra ngoài.
Lý Nghiên một tay chống nạnh, tay kia xỉa vào đầuGiang Văn Khê, gầm lên: “Dọa chết hả?! Cả nhà tớ mới bịcậu dọa chết đấy. Con nhỏ hư đốn này, chỉ cần sắc đẹp trước mặt là hồn cậukhông biết bị dẫn đi đâu mất, làm gì còn nghĩ đến chuyện sống chết của chúngtôi”.
“Làm gì khó nghe như cậu nói chứ…”, Giang Văn Khê vừatránh né vừa làu bàu.
“Hừ! Trọng sắc khinh bạn! Đồ có dị tính mất nhân tính!Hôm nay xem như tớ biết cậu rồi, con nhỏ xấu xa!”
“Tớ chỉ có lần này, còn lúc cậu có dị tính mất nhântính thì hai tay hai chân tớ đếm cũng không hết…”
“Giang Văn Khê!!!”
Giang Văn Khê đã chọc giận Lý Nghiên thành công, đểtránh né đòn “Thiên mã lưu tinh quyền” của Lý Nghiên, cô đành ôm đầu trốn chuitrốn nhủi, đến khi nhảy được vào nhà Lý Nghiên, có bà Lý che cho, xem như đã antoàn tính mạng.
Lúc ăn tối, Giang Văn Khê giải thích nguyên nhân côbiến mất một ngày một đêm. Bà Lý khi biết cô đã có bạn trai thì cứ đòi khi nàođó cô dẫn về cho bà xem mặt, trong phút chốc cô thấy hơi ngượng, vì cô khôngchắc liệu Lạc Thiên có chịu cùng cô đến gặp chú và dì vốn được xem như cha mẹcô hay không.
Lý Nghiên nhanh miệng, ca bài phản đối: “Khê Khê cónói là lấy anh ta đâu, sao mẹ cuống lên đòi gặp làm gì? Như thế Khê Khê củachúng ta sẽ mất giá, chí ít cũng phải yêu nhau cái đã, con kiểm tra cho qua rồianh ta mới có thể bước vào nhà chúng ta”. Bà Lý lườm Lý Nghiên một cái: “Vậycon gấu của con đã qua cửa chưa? Hai người già này có thể gặp được cậu tachưa?”.
Lý Nghiên vội vàng giơ tay đầu hàng: “Ha ha, ăn cơm,ăn cơm, đừng nói những chuyện thiếu dinh dưỡng như thế ở bàn ăn, sẽ tiêu hóakhông tốt đâu”. Lý Nghiên sợ nhất là nhắc đến chuyện này, nếu bố mẹ cô gặp đượcanh thì e là bước tiếp theo sẽ ép cô kết hôn, cô và Hùng Diệc Vĩ hứa với nhaurồi, phải ăn chơi cho thỏa, thế nên cha mẹ nhà ai cũng tạm thời không gặp.
Giang Văn Khê xem như cũng thấy Lý Nghiên có lúc chịuthua, trừ bà Lý có thể đàn áp được cô nàng ra thì e rằng không còn ai có thểlàm thế.
Ăn tối xong, Giang Văn Khê và Lý Nghiên ngồi trên bànđánh bài mạt chược giấy, vẫn theo quy tắc cũ năm nào, nếu ai thua sẽ dán giấylên mặt, sau đó chụp hình giữ làm bằng chứng.
Giang Văn Khê chỉ sử dụng ba phần công lực mà LýNghiên đã dính giấy đầy mặt.
Một tiếng chuông di động lạ vang lên, Giang Văn Khêhoàn toàn không nhận ra là di động mới của cô đang reo.
Lý Nghiên liếc nhìn di động của mình ở đầu giường, tòmò hỏi: “Là di động của cậu à? Tớ nhớ di động của cậu đâu phải tiếng chuôngnày”.
Cô ngẩn người, bỗng nhớ ra điện thoại cũ của mình tốiqua đã bị Lạc Thiên hủy hoại, cô nhảy xuống giường, lấy ra một chiếc điện thoạimới rất đẹp, mở ra xem, quả nhiên là di động của cô đang reo, có một tin nhắnmới.
Cô tò mò không hiểu ai gửi tin cho cô, mở ra xem, làLạc Thiên, chỉ ba chữ đơn giản: Làm gì đấy?
Điện thoại mới vẫn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, tốnhơn một phút mới bấm được mấy chữ “Em đang chơimạt chược giấy với Nghiên Nghiên”.
Gửi tin nhắn xong, cô cười ngốc nghếch với chiếc điệnthoại.
Lý Nghiên liếc thấy điện thoại rất đẹp thì nhảy xuốnggiường, giật lấy, kêu lên: “A a a, kiểu này mới ra mấy hôm trước, hơn bốn ngànđấy, tớ nghiến sắp gãy hết răng trong miệng mà vẫn chưa nỡ mua, cậu mua khi nàođó?”.
Cô mở to mắt, chỉ vào điện thoại, kinh ngạc: “Cái gì?!Cậu nói cái này hơn bốn ngàn á?”.
“Ừ, hơn bốn ngàn đó, ai da, đúng là càng nhìn càngthích, tháng này có lương tớ phải mua một cái mới được”, Lý Nghiên hứng chí đùanghịch, rồi bỗng nhận ra Giang Văn Khê không biết giá tiền, cô hỏi,
“Cái này là anh tóc bạc tặng cậu hả?”.
Cô tỏ vẻ đau khổ, lẩm bẩm: “Lại đắt thế à…”.
Lý Nghiên nheo mắt, có thể nhận ra vẻ hưng phấn vàkích động trong đôi mắt lấp lánh, vỗ mạnh vai Giang Văn Khê mấy cái, xuýt xoa:“Ôi trời con nhỏ này, cuối cùng cũng ra người ra ngợm rồi”.
Giang Văn Khê bị đánh đến giật mình, cau mày, lấy lạiđiện thoại: “Không được, đồ đắt như vậy, tớ nhất định phải trả lại anh ấy”.
Lý Nghiên trợn tròn mắt như không tin được, lấy ngóntay xỉa vào đầu cô: “Cậu lại bắt đầu khờ rồi đấy hả? Di động trả lại anh ấy thìanh ấy có xài được không, hay là anh ấy tặng cho người khác? Tuy tớ không hiểurõ về anh ấy lắm, nhưng lấy lần đầu tiên gặp anh ấy ở quán bar bộ dạng đã khủngbố như muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà đoán, thì nếu cậu trả điện thoại lại choanh ấy, anh ấy nhất định sẽ đập nó nát vụn. Phải biết là, đàn ông cần nhất làgì chứ? Sĩ diện! Hiểu không? Cậu trả lại, khác nào làm mất mặt anh ấy?”.
Cô cắn môi, nhìn điện thoại trong tay mà hoang mang.Lý Nghiên nói đúng, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phẫn nộ của anh, khôngphải là sẽ đập, mà là anh đã đập di động cũng của cô rồi.
Đúng là đáng ghét, sao anh lại tặng cô thứ đồ đắt nhưvậy chứ?
Lý Nghiên đẩy cô, nói: “Haizzz, lễ Tình Nhân sắp đếnrồi, nếu cậu thấy nhận thứ quà đắt thế này không yên lòng, thì lễ Tình Nhân muamột món quà tặng anh ấy là xong”.
Cô mím môi, cuối cùng hàng lông mày cũng giãn ra, gậtgù.
Lại một tin nhắn nữa, nội dung lần này là: Mặt em cóbị dính giấy không? Cô toét miệng cười, đáp lại: Tất nhiên là không.
Hai người cứ nhắn qua nhắn lại, Lý Nghiên cảm thấy bịbỏ rơi liền hét lên, ép cô chúc ngủ ngon anh tóc bạc đẹp trai.
Cô đành bất lực nhắn một tin cho anh:Nghiên Nghiên ghen rồi, chúc anh ngủ ngon. Bên kiaLạc Thiên nhận được tin nhắn, cười và đáp lại mấy chữ: Chúcngủ ngon thế thôi à?
Cô nhận được tin, đỏ mặt, bấm một chữ: Chụt. LạcThiên nhìn chữ “chụt”, trong đầu hiện ra dángvẻ cô nhắm mắt chu môi, không kìm được cười thành tiếng, đáp lại: Miễncưỡng qua cửa, chụt! Ngủ ngon nhé em.
Bên này, cô cầm điện thoại cười ngốc nghếch mãi, khiếnLý Nghiên cứ lườm nguýt không thôi. Sáng mùng Hai, Giang Văn Khê từ sớm đã vềnhà mình, vừa đến tòa nhà đã thấy Cố Đình Hòa dựa vào xe, buồn bực hút thuốc.Từ khi quen biết anh, cô rất ít khi thấy anh hút thuốc. Cô bước nhanh đến, gọi:“Đình Hòa”.
Cố Đình Hòa quay lại, thấy cô liền dập tắt điếu thuốc,vẻ mặt vui mừng: “Thấy em không sao là anh yên tâm rồi. Nghiên Nghiên hôm quarất lo cho em, lúc gọi điện cho anh vừa khóc vừa nói đấy”.
“Thật có lỗi quá, gây phiền phức cho anh rồi”, GiangVăn Khê vô cùng hổ thẹn.
“Em không sao là được, hôm nay thấy em là anh yên tâmrồi.” Cố Đình Hòa thọc tay vào túi quần, ánh mắt nhìn đi nơi khác.
“Sau này em sẽ chú ý.” Giang Văn Khê cắn môi, “Anh cómuốn lên nhà ngồi không?”.
“Không cần đâu. Anh nghĩ mình nên đi rồi”, Cố Đình Hòacười gượng.
Giang Văn Khê bỗng không biết phải nói gì, một lúc saucô đáp lại: “Vậy anh lái xe cẩn thận nhé”.
Cố Đình Hòa thẫn thờ nhìn cô, cuối cùng không kìm đượchỏi: “Văn Khê, em thật sự đang quen anh ta sao?”.
Giang Văn Khê có phần lạ lùng, không rõ Cố Đình Hòa vìsao lại hỏi vậy.
Cố Đình Hòa bổ sung: “Là Lạc Thiên của Giang Hàng”.
Giang Văn Khê gật đầu: “Vâng, đúng thế”.
“Vậy em có hiểu anh ta không? Em có hiểu con người anhta không? Trước khi quen em, em có biết cuộc sống trước kia của anh ta không?Chẳng hạn trước kia anh ta đã làm gì, gia đình anh ta thế nào… em đều hiểu rõchứ?”, Cố Đình Hòa lại hỏi.
Giang Văn Khê sững sờ. Những lời anh nói, ngoài việchôm qua cô biết Nghiêm Tố là dì của anh, bà Nghiêm là bà ngoại của anh, Chủtịch Giang là ân nhân của anh, còn những chuyện khác cô đều không biết, đối vớicô, tất cả đều như một tờ giấy trắng.
Cô có phần căng thẳng: “Đình Hòa, rốt cuộc anh muốnnói gì?”.
Cố Đình Hòa nhìn cô hoang mang, đại khái cũng hiểu côcăn bản không biết về chuyện Lạc Thiên từng ngồi tù. Anh nhìn cô, hỏi rấtnghiêm túc: “Nếu hôm đó, bộ phim ấy, anh không thất hẹn, dạy em chơi game, anhcũng không đến trễ, thì em có chọn anh không?”.
Những chuyện cũ nhắc đến khiến Giang Văn Khê tỏ rangượng ngùng, nếu không phải anh thất hẹn, không phải “Quyền Hoàng” kia hại cô,có lẽ người cô ở cạnh sẽ là anh.
“Đình Hòa, xin lỗi. Ly cà phê đó là em thật lòng muốntặng anh, nhưng bất cứ việc gì cũng không thể đoán trước được, em lúc đó chưahề nghĩ rằng sẽ có ngày mình ở cạnh anh ấy chứ không phải là anh.
Nhưng, tình cảm một khi đã bắt đầu thì không thể dừnglại.” Cô không phải người dễ thay đổi, cũng không có ý làm tổn thương ai, nếucó trách thì chỉ trách anh và cô đã bỏ lỡ nhau quá nhiều.
“Anh hiểu rồi”, Cố Đình Hòa buồn bã, anh không thuaai, mà chỉ thua thời gian. Anh quay người mở cửa xe, khựng lại rồi quay đầu,nói với cô: “Văn Khê, cho dù thế nào thì em hãy nhớ, nhất định phải bảo vệ bảnthân thật tốt, đừng để ai bắt nạt. Nếu xảy ra chuyện gì, phải gọi điện ngay choanh”.
Giang Văn Khê lờ mờ hiểu, chỉ gật đầu, nhìn Cố ĐìnhHòa ngồi vào trong xe, trong khoảnh khắc chiếc xe nổ máy, cô xúc động gọi to:“Đình Hòa, em chưa bao giờ muốn làm anh tổn thương, em thật sự xem anh là bạntốt, là tri kỷ. Vì anh, em mới tìm thấy sự tự tin trong cuộc sống. Không phảiem tham lam, là em thật sự không muốn mất đi người bạn tốt là anh”.
Cố Đình Hòa ngẩn người, sau đó cười khổ sở. Lẽ nào côkhông biết, giữa nam và nữ, một khi bên này có tình cảm với bên kia, thì mãimãi không thể là bạn.
Chiếc xe đi xa, Giang Văn Khê vẫn đứng bất động tạichỗ.
Có lẽ, thắng được tình yêu, thì mặc định là sẽ mất đitình bạn.