Đầu tháng Mười, sau cơn mưa rào chóng vánh diễn ra khoảng nửa giờ đồng hồ, bầu trời như được tẩy rửa, ánh nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua hàng mây chiếu xuống những giọt nước mưa còn đọng trên lá cây khiến chúng lấp lánh như thủy tinh trong suốt. Ngồi bên khung cửa sổ của lớp học, tâm trí tôi không tập trung vào bài giảng mà giáo viên đang truyền đạt, ngược lại, tôi bận rộn nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài trời, thỉnh thoảng lại lấy bút chì gạch gạch, xóa xóa trên tờ giấy nháp. Trên đó, tôi liệt kê cả thảy 7 chàng trai nhìn được nhất, tôi sử dụng phương pháp loại trừ, sau cùng chọn ra 3 gương mặt sáng giá nhất để hẹn hò.
3 chàng trai ấy lần lượt đến từ các khoa khác nhau trong trường tôi. Họ có những điểm chung nhất định như, chiều cao na ná Thành, cũng đẹp trai, sáng sủa, đều là sinh viên, và quan trọng nhất là họ có ý với tôi. Sau khi lên kế hoạch bước đầu, tôi bật đèn xanh, thả tín hiệu mập mờ cho anh chàng tên Bách, sinh viên năm thứ 3. Nhắn tin qua lại mấy ngày, Bách ngỏ ý muốn rủ tôi đi xem phim ngoài rạp.
Không dừng lại ở việc nhắn tin, những giờ giải lao trên lớp tôi cũng tích cực xuống căng tin của trường, có khi còn nhắn tin rủ Bách xuống ngồi uống nước và cùng trò chuyện. Những lúc như vậy, tôi thấy ánh mắt Thành ngẩn ngơ. Bước đầu tôi tạo hiệu ứng thành công. Giữa tôi và Bách, đều là sinh viên trong trường nên có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, tôi cảm giác Bách rất thích tôi. Sự quan tâm dành cho tôi ngày càng nhiều hơn trước. Tuy nhiên, sau những cuộc gặp gỡ thoáng chốc, vui cười giả lả ấy… tôi lại thấy tâm tư mình trống rỗng. Vì tôi không có cảm xúc gì với Bách cả, tôi chỉ giả vờ diễn kịch trước mặt mọi người mà thôi, chủ yếu muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của Thành. Để xem, cậu ấy thực sự đã quên được tôi?
Thứ 7 cuối tuần, Bách hẹn tôi đi xem phim, tôi đồng ý. Tôi không tâm sự chuyện tình cảm của bản thân mình cho người khác biết, nhưng chuyện đi chơi cùng Bách thì lại cực kỳ phô trương. Buổi tối hôm đó, tôi cố ý đi đi lại lại từ phòng mình sang phòng cái My (cùng khu trọ), vừa đi vừa ồn ào nhờ vả cô ấy make up cho mình. Chưa hết, tôi còn hỏi ý kiến My rằng, đi xem phim về muộn thì có sợ không?
My make up cho tôi, không chút kiêng dè mà tâm sự, giọng cô ấy nói rất to:
— Tớ nói cậu nghe. Con trai mà rủ đi xem phim buổi tối, đã vậy còn cố ý mua vé suất chiếu muộn, 100% là có ý định thịt mình. Không tin cậu cứ đi thử mà xem.
Tôi nghe vậy cũng hơi rén, nhưng tôi nghĩ, rạp chiếu đông người, xem xong tôi sẽ chủ động về nhà, nếu mình không cho người ta cơ hội thì ngay cả cầm tay cũng không được phép chứ đừng nghĩ đến chuyện m,ài d,ao. ^^
Tôi đáp lời My:
— Tại sao đi xem phim muộn lại muốn thịt mình, tớ không hiểu ý cậu.
— Lúc ấy về muộn, đường vắng, mấy ông đấy sẽ viện lý do bỗng nhiên xe bị hỏng, ký túc xá đóng cửa, vv, cơ man những văn vở mà mấy ông dành để dụ gái… để lừa mình, hay là vào đây ngủ. Thuê 2 phòng, sáng mai anh đưa em về. Cậu mà gật đầu là coi như xong.
Tôi thoáng rùng mình, nghĩ trong lòng chắc Bách không phải kiểu người như thế đâu. Cái My cẩn thận bổ sung thêm:
— Đấy là tớ cứ nói thế để cậu đề phòng, không phải con trai ai cũng giống nhau.
Make up xinh xắn, tôi mặc chiếc váy diêm dúa và rời khỏi nhà, trước khi đi, tôi thấy cửa phòng của Thành đóng kín. Nhưng tôi cá, câu chuyện của tôi và My, Thành chắc chắn đã nghe không sót một chữ.
Bách đến tận cổng khu trọ đón tôi, hai chúng tôi đến rạp phim cách đó khoảng 5km, dù suất chiếu muộn nhưng hôm đó cuối tuần nên rạp rất đông người. Chúng tôi xếp hàng mãi mới đến lượt mua vé. Trong lúc chờ đợi, tôi lơ đễnh nhìn xung quanh thì phát hiện ra ánh mắt quen thuộc của ai đó. Không hiểu sao tôi thấy tim đập nhanh hơn bình thường, có chút không tự nhiên nữa. Chàng trai ấy, không phải là Thành sao? Cậu ấy đến đây làm gì? Nhẽ nghe lén tôi nói chuyện với My nên đi theo ư?
Khuất lấp giữa đám đông, dù Thành có đeo mặt nạ thì tôi cũng nhận ra cậu ấy. Ánh mắt ấy, dáng hình ấy… không thể lẫn với bất kỳ ai. Thành cố ý đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt. Cậu ấy tưởng làm vậy thì tôi sẽ không nhận ra được ư? Thật ngốc làm sao!
Tôi theo Bách đi vào phòng chiếu. Mùi bỏng ngô và mùi nước hoa hỗn độn hòa quện vào nhau, tôi chăm chú xem phim, thỉnh thoảng đưa tay sang lấy bỏng ngô để ăn thì vô tình chạm phải tay Bách. Khoảnh khắc ấy, Bách cố ý cầm lấy ngón tay tôi và mân mê. Não bộ tôi chợt nghĩ đến câu nói của My “Con trai hẹn đi xem phim muộn là muốn thịt mình đấy”, tôi thoáng rùng mình thu tay lại. Bách khẽ ngả đầu sang tôi và thì thầm:
— Tay em thon và mềm quá!
Tôi khẽ cười đáp:
— Nếu như anh cầm tay em vào 3 năm trước, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy đâu!
Ánh mắt của Bách tỏ vẻ ngây ngốc, không hiểu gì, Bách định nói điều gì đó nhưng đúng lúc đoạn phim gay cấn, âm thanh ồn ào nên Bách quyết định giữ im lặng. Tôi chợt nhớ đến mối tình ngây dại của mình với Lâm – chàng trai làm việc ở Sở GTVT. Lúc này nghĩ lại tôi mới cảm thấy bản thân mình thật ngốc. Ngày đó, Lâm tán tỉnh tôi là vì ham muốn chinh phục chứ hoàn toàn không hề xuất phát từ tình cảm yêu đương nam nữ thông thường. Nếu thích thật, chắc hẳn sẽ không thể nào dễ dàng từ bỏ và lạnh nhạt với tôi như thế. Vậy mà tôi cứ như một đứa ngốc, tối ngày nói dối bố mẹ để trốn ra khỏi nhà, đi chơi với hắn tới tận khuya. Cũng may là tôi chưa trao cho hắn thứ mà hắn muốn nhất!
Kết thúc bộ phim khi đồng hồ điểm 12h đêm, chen lấn giữa đám đông, tôi theo Bách ra ngoài. Ngồi sau xe máy, Bách hỏi tôi có đói bụng không, có muốn đi ăn chút gì đó không, có buồn ngủ không? Tôi đều lắc đầu. Bách lại hỏi, có muốn đi dạo một vòng quanh thủ đô không? Cảm giác đi phượt vào ban đêm dưới màn sương lành lạnh như này sẽ rất tuyệt đấy. Tôi gật đầu, vì tôi nghĩ, chỉ là đi dạo thôi mà. Bách sẽ không dám làm gì mình đâu. Thế là chúng tôi rong ruổi trên các cung đường, đêm xuống, dòng người đi lại vãn hẳn, chỉ có ánh sáng màu vàng nâu vẫn lặng lẽ tô điểm, bóng dáng của Bách và tôi đổ dài dưới nền đường.
Cho đến khi tôi cảm thấy Bách đưa tôi đi mỗi lúc một xa, cảm giác như những nơi này tôi chưa từng đi qua, thoáng chút bất an, tôi lo lắng cất lời:
— Em nghĩ, chúng ta nên quay về thôi anh ạ. Đi dạo cũng khá xa rồi đấy.
Bách gật đầu hưởng ứng, anh cho xe quay lại, trên đường đi vẫn thao thao bất tuyệt kể về những mối tình trước đó của mình cho tôi nghe. Rồi đang đi, bỗng, Bách dừng xe giữa đường, vẻ mặt hoảng hốt, Bách kêu xe bị chết máy, bây giờ không biết phải làm sao. Vừa hay ở gần đó có mấy biển hiệu nhà nghỉ, Bách bày ra vẻ mặt vô tội:
— Xe anh hỏng rồi, quanh đây không có tiệm sửa xe nào cả, hay là…
Bách chưa nói hết câu thì từ phía sau, chiếc xe moto thể thao của Thành lao vụt lên phía trước và chặn đường. Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, Thành tháo mũ bảo hiểm, nửa chữ cũng không nói ra, lặng lẽ đi đến gần tôi và Bách. Thành lạnh lùng cầm tay tôi kéo về phía mình, đồng thời cậu vung tay đ,ấm thẳng vào mặt Bách. Lực cánh tay rất mạnh, cách hạ thủ cũng cực kỳ chuyên nghiệp. Tôi nhớ lại có lần ngồi sau xe Thành, cậu ấy nói bản thân học võ từ nhỏ. Lúc này trông dáng vẻ cậu ấy ra đòn mới hấp dẫn làm sao. Tôi mắt chữ O, miệng chữ A cứ đứng thần mặt ra chứng kiến cảnh tượng Bách ngã dập ngã dụi xuống nền đường, mồm miệng tru tréo lên thảm thiết. Nhưng tiếc là, bây giờ là ban đêm, không có một ai quan tâm đến anh ta cả.
Thành rất biết chừng mực, cậu ấy chỉ ra đòn cảnh cáo chứ không hề làm đối phương bị thương nghiêm trọng. Sau một hồi “dạy dỗ”, Thành lạnh lùng nói:
— Cô ấy là người của tôi, tốt nhất anh đừng có giở trò!!
Nói rồi Thành dắt tôi đi về chiếc xe moto thể thao, chậm rãi đội mũ bảo hiểm cho tôi, thấy tôi im như pho tượng, Thành chủ động bế tôi ngồi lên xe rồi chậm rãi bóng gió:
— Khi nãy tôi thấy cậu cười nói vui vẻ lắm kia mà, sao bây giờ bỗng nhiên kiệm lời đột xuất vậy?
Tôi không biết phải nói sao, có vẻ như Thành đã đi theo tôi cả buổi tối, thậm chí câu chuyện My nhắc nhở tôi, Thành cũng ghi nhớ không bỏ sót chi tiết nào. Bởi vậy, Thành theo dõi Bách xem hắn đưa tôi đi đâu. Quả nhiên đúng kịch bản, lúc này Thành mới lộ diện. Khi tôi còn chưa biết phản biện lại câu bóng gió của Thành thì cậu ấy đã nắm chắc tay lái và đột ngột cho xe rời đi. Tôi giật mình, theo phản xạ có điều kiện, đôi bàn tay vòng lên phía trước và ôm Thành thật chặt. Cảm giác áp gương mặt lên tấm lưng vững chãi của chàng trai này thật thích. Đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi thầm nhẩm tính trong đầu. Hừm, cũng hơn nửa năm rồi, hôm nay tôi mới lại gục đầu vào vai Thành. Cảm giác này sao dễ chịu quá.
Cả quãng đường về nhà Thành không nói gì với tôi, tôi cũng im lặng. Tôi không cảm thấy mình sai, nói đúng hơn là tự cậu ấy muốn thế này, tình huống với Bách khi nãy, tôi dự định sẽ gọi taxi, hoặc gọi My đến đón, vì chúng tôi đã ngầm thỏa thuận với nhau từ trước rồi.
Thành không đưa tôi về nhà ngay, thay vào đó, chiếc xe moto đi thẳng về hướng dẫn lối đến hồ Tây. Hương đêm dìu dịu, cơn gió thu nhẹ nhàng lướt qua thân thể của chúng tôi. Mặt nước gợn sóng lăn tăn. Thành dựng xe, chủ động ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt nhìn ra khoảng không vô tận. Tôi cũng im lặng ngồi xuống kế bên, mặc kệ thời gian đang trôi qua một cách đầy hoài niệm. Bỗng, Thành không nhìn tôi mà buột miệng nói:
— Nếu hôm nay tôi không xuất hiện, cậu có biết, chuyện gì sẽ xảy ra không?
Tôi ngập ngừng đáp:
— Tôi biết mình phải làm gì!
— Cậu tự tin đến thế kia à? Cậu có biết ánh mắt gã đàn ông kia nhìn cậu như muốn nuốt chửng không?
— Thực tế là anh ta mới chỉ nhìn và hình thành suy nghĩ đó trong não bộ thôi.
Tôi lãnh đạm đáp.
— Cậu…
Thành nói như bất lực.
Tôi bướng bỉnh gợi chuyện:
— Tôi làm sao? Cậu nghĩ cậu hành động như vậy là muốn tốt cho tôi à? Thế cậu đã từng nghĩ, biết đâu tôi cũng thích người đó thì sao? Biết đâu tôi cũng muốn được cùng người đó vào nhà…. ưmmmm…
Tôi định nói câu “nhà ngh,ỉ” thì bị bàn tay Thành đột ngột chặn đứng. Ánh mắt cậu ấy tức giận, nhìn tôi như muốn trừng phạt. Tôi cố gỡ tay cậu ấy ra và càn rỡ nói to hơn:
— Tại sao cậu không để tôi nói hết??
Thành nghiêm giọng nói:
— Tốt nhất là cậu đừng nói ra câu đó!
— Cậu đi theo tôi cả buổi đúng không?
Trước câu hỏi của tôi, ánh mắt Thành thoáng bối rối, nhưng rồi cậu ấy không phủ nhận, ngược lại còn tự tin nói:
— Nếu tôi không đi theo cậu thì làm sao kịp thời giải vây cho cậu được? Theo lý thì cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.
— Tại sao tôi phải cảm ơn. Tôi còn đang mong được ở gần họ cơ mà!
Tôi cố ý nói mấy lời trêu tức Thành. Quả nhiên cậu ấy giận thật. Thành đưa hai tay lên bịt kín tai mình lại, hành động này hệt như đứa trẻ con, nhưng tôi thừa nhận, trông dáng vẻ của cậu ấy lúc này đáng yêu vô cùng. Im lặng một lát, Thành hạ tay xuống, đồng thời quay lại đặt câu hỏi truy vấn:
— Cậu thích gã ta ở điểm gì? Người đó có đẹp trai bằng tôi không? Có thật lòng thích cậu không? Hay hắn chỉ muốn động chạm, lợi dụng cậu thôi?
Tôi cứng họng. Tôi không biết đáp trả câu hỏi của Thành như thế nào. Đúng vậy. Khi đưa ra quyết định gặp gỡ hẹn hò, tôi đã phải tuyển chọn rất kỹ. Đối phương phải cao, đẹp trai… Nhưng dù thế nào thì họ cũng không thể đẹp trai như Thành được. Cậu ấy là duy nhất trong lòng tôi.
— Cậu đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.
Tôi nói bâng quơ.
Thành nhìn đồng hồ, khi ấy đã 2h sáng, cậu ấy ngoan ngoãn đứng dậy lái xe đưa tôi về nhà. Suốt quãng đường, một lần nữa chúng tôi chơi trò chiến tranh lạnh với nhau, tuy nhiên, tôi vẫn ôm Thành thật chặt, nếu tôi không làm thế, tôi sẽ bị rơi xuống đường. 🙂
Và dường như Thành cũng rất thích điều này, cả quãng đường Thành cố ý đi chậm, nữa là tôi phát hiện, có con phố chúng tôi đi qua những 2 lần. Tôi có thể hiểu là cậu ấy đang muốn kéo dài khoảnh khắc được ở gần tôi như thế này không nhỉ?
Tôi về đến phòng mình lúc 2h30 sáng. Thực sự mệt mỏi, uể oải đến không tưởng. May là ngày mai chủ nhật, tôi nghĩ mình sẽ ngủ nướng cả ngày để bù đắp lại những ngày tháng tôi mất ăn mất ngủ vừa qua. Sau khi tẩy trang, làm một vài việc cần thiết, tôi thay đồ ngủ và lặng lẽ thả mình xuống chiếc giường êm ái. Tâm trí tôi cứ nghĩ vẩn vơ về Thành không thôi, thỉnh thoảng tôi lại mỉm cười vì những hành động ngốc nghếch mà cậu ấy làm cho mình.
Bỗng, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cốc cốc. Tôi hơi giật mình. Ai gõ cửa phòng giờ này nhỉ? Tôi hồi hộp chờ đợi, tiếng gõ nhè nhẹ vẫn chậm rãi truyền đến. Tôi bật dậy khỏi giường, cố bước thật khẽ về phía cửa. Đoạn, tôi nói vọng ra, thanh âm thật khẽ:
— Ai vậy?
Giọng nói của Thành bên ngoài đáp lại:
— Là tôi!
Giây phút ấy tôi nghe trái tim mình loạn nhịp. Giọng nói ngọt ngào của cậu ấy thực sự khiến tôi xao xuyến đến ngất ngây. Tôi cố trấn tĩnh và đáp lại:
— Khuya rồi, cậu gọi cửa phòng tôi có việc gì không?
— Tôi… có chuyện muốn nói với cậu.
Tôi không bật đèn sáng, dưới bóng đêm mờ ảo, chốt cửa khẽ mở ra, mùi hương nam tính của Thành khẽ lan tỏa vào trong phòng. Tiếp theo đó là cả dáng hình cao lớn của cậu ấy cũng xuất hiện trong phòng tôi. Tôi đứng đơ người ra, chưa biết nên làm gì tiếp theo thì bất chợt Thành tiến đến gần. Dường như đôi mắt Thành đã làm quen với bóng tối nên cậu ấy xác định được vị trí tôi đứng rất nhanh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả cơ thể tôi bỗng chốc nằm gọn trong vòng tay của cậu ấy. Tôi thậm chí còn nghe được rõ trống ngực Thành đang đập rất dữ dội.
Tôi hơn run rẩy, muốn đưa tay đẩy cậu ấy ra, nhưng chân tay lại đứng im bất động, không hề nhúc nhích, cũng chẳng biết phải làm sao. Chúng tôi của hiện tại… là thế nào nhỉ? Tôi không nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy đôi bàn tay của Thành khẽ khàng siết chặt vòng eo của tôi hơn. Hiện tại tôi không mặc áo ng,ực, bởi vậy, hai kích thước tròn tròn trước ng,ực tôi ghì sát vào người Thành, rồi không biết bằng cách nào những ngón tay mềm mại kia đã cố định ở trước ng,ực tôi. Dường như cậu ấy còn sợ hãi điều gì đó, chỉ khẽ chạm tay chứ không hề dám di chuyển hay có bất kỳ động thái gì khác.
Cả người tôi run lên, tôi ngập ngừng nói:
— Cậu… cậu… có chuyện gì muốn nói với tôi?
Giọng Thành khàn khàn, đôi môi cậu mơn man trên mái tóc tôi, dần dà lướt trên gò má tôi và thì thầm:
— Tôi thích em!
Ba chữ ấy tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ ngữ nghĩa. Tôi thấy đầu óc mình như nổ tung thành hàng ngàn mảnh vụn khác nhau. Một câu tỏ tình hết sức gây thương nhớ trong bối cảnh không thể mờ ám hơn. Tôi khẽ chống cự, cố đẩy Thành ra, miệng nói lời lảng tránh:
— Tôi… tôi… không hiểu ý của cậu!
— Tôi thích em. Vô cùng thích!
Thành cố ý nhấn mạnh khiến đôi tai tôi bỗng chốc nóng ran, cả gương mặt cũng vậy. May là trời tối, nếu không, Thành sẽ thấy gương mặt tôi không khác gì quả cà chua chín.
— Thích… thích tôi sao? Tại sao lại thích?
— Vì tôi thích!
— Cậu… cậu nói xong chưa?
— Chưa.
— Cậu muốn nói gì nữa?
— Em có thích tôi không?
Cách xưng hô của Thành đã thay đổi. Tôi cảm thấy hơi lạ lẫm, tuy nhiên vẫn cảm thấy phong cách này cực kỳ cá tính.
— Tôi không biết.
Tôi lí nhí đáp lời.
Thành đưa một tay nâng cằm tôi lên, trong bóng đêm, đôi đồng tử trong veo của cậu ấy nhìn tôi không chớp. Tôi cảm nhận được những tình cảm chân thành từ trong đôi mắt ấy. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau thật lâu, hai thân thể dính lấy nhau, và rồi, không biết từ khi nào, người em của Thành đã biểu tình và ghì sát vào bụng dưới của tôi. Tôi hơi giật mình, khẽ đẩy cậu ấy ra xa, nhưng Thành ôm tôi chặt hơn, giọng điệu có phần gấp gáp nói:
— Một chút tình cảm dành cho tôi… em cũng không có à?
— Tôi… tôi…
Ngay khi tôi còn chưa biết nói gì thì đôi môi của Thành đã nhanh chóng áp xuống bờ môi tôi, hơi thở nóng ấm phảng phất hương bạc hà của cậu ấy khẽ lùa vào trong miệng, bàn tay thì không ngừng khám phá và chu du trên cơ thể tôi. Một cảm giác nhột nhột, kích thích và hưng phấn đến khó tả. Lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác có đôi tay nam nhân động chạm lên người mình lại tạo ra hiệu ứng cảm xúc đặc biệt như vậy. Lâng lâng, mềnh màng giống như tôi đang trôi dạt trên những lớp sóng. Hai kích thước tròn tròn giờ đây nằm gọn trong bàn tay của Thành. Cậu ấy vụng về nắm lấy, khẽ miết miết, xoa xoa rồi lại đùa ghẹo hai chấm nhỏ hồng hồng ở trên đỉnh núi.
Tôi cảm giác như có một dòng điện lưu đang chạy dọc khắp cơ thể, lúc này cảm xúc trong tôi hoàn toàn vượt xa sự điều khiển của lý trí. Nụ hôn của Thành, làn môi mềm mại, cả bàn tay như có phép thuật kia khiến tôi không có cách nào thoát ra được. Tôi vô thức dựa dẫm hoàn toàn vào người cậu ấy. Tôi không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ biết lúc này, cảm giác mà Thành đem lại, thực sự rất thích.
Dần dà Thành mạnh dạn hơn, đôi bàn tay không chỉ khám phá qua lớp vải áo ngủ nữa mà cậu đưa hẳn vào trong, trực tiếp chạm lên làn d,a mịn màng của tôi. Không chút khó khăn mà tọa lạc ở núi đôi mềm mại và ấm áp ấy. Những cái chạm tay mang theo khát khao bản năng đang bùng nổ, Thành giày vò nơi ấy đến mức méo mó, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp. Nụ hôn trên môi tôi cũng quyến luyến không chịu buông. Nhưng Thành không động chạm xuống phía dưới, cả người cậu ghì tôi vào bức tường, cứ duy trì trạng thái như vậy một lát, tôi thấy ở dưới hạ thân cậu ấy, thứ gì đó ướt ướt lành lạnh đang dần ngấm sang đồ ngủ của tôi. Khoảnh khắc ấy Thành ôm tôi thật chặt, ánh mắt chứa đựng vẻ mãn nguyện vô hình. Rồi Thành buông tôi ra, bối rối nói:
— Xin lỗi em!