Hướng Về Phía Anh

Chương 8





Đêm hôm ấy, đôi chân của tôi như cố định tại khu vui chơi trẻ em của khu chung cư, từng lớp sương mỏng nhẹ nhàng bao phủ xuống vạn vật, không khí se lạnh cùng với những lời thì thầm đầy tình ý của Thành khiến tôi như bị thôi miên. Tôi nửa muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy để về phòng ngủ, nửa lại tham lam, muốn được ở bên chàng trai ấy lâu thêm một chút. Vì thực ra, tôi cũng thích Thành. Nhưng tôi nhút nhát, tôi không có can đảm để đối diện với cảm xúc thật của mình.
Đôi tay Thành cố định ở vòng eo tôi, tuyệt nhiên chỉ dừng lại ở đó chứ không hề vượt quá. Chúng tôi cứ đứng như thế, rất lâu, rất lâu sau, khó khăn lắm tôi mới buột miệng nói:
— Cậu không định về phòng sao? Muốn đứng ngoài này cả đêm hay gì?
Thành khẽ đứng thẳng người, buông lỏng cánh tay và bối rối nói:
— Tôi xin lỗi. Chúng ta lên nhà đi nghỉ thôi. Đáng lẽ tôi không nên làm phiền cậu thế này.
Hai chúng tôi, một nam một nữ chậm rãi bước về khu nhà trọ, bóng dáng cao lớn của Thành đổ dài dưới nền đường, cậu ấy lặng lẽ đi phía sau tôi, cảm giác giống như một vệ sĩ cần mẫn đi theo bảo vệ chủ nhân. Khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ như vậy và bất giác mỉm cười. Trở về phòng, tôi gần như trằn trọc, trở mình thao thức cả đêm không thể vào giấc nổi. Tôi bị mùi hương và giọng nói dịu dàng của Thành chiếm giữ mất hồn vía thì phải, đầu óc tôi không ngừng nghĩ về cậu ấy. Cứ như thế này, tôi nghĩ mình sẽ sớm vào khoa Thần kinh vì suy nghĩ quá nhiều mất.
Trở mình qua lại, đếm cừu, tự đánh lừa bản thân bằng những suy nghĩ quái gở, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không có cách nào vào giấc được. Cứ như vậy cho đến 3h sáng, điện thoại tôi rung lên, có tin nhắm mới. Tôi cầm lấy điện thoại ngay tức thì, hồi hộp mở ra đọc ngay. Ngày đó dùng điện thoại cục gạch, chứ nếu như bây giờ chat qua mes hoặc zalo thì chắc Thành sẽ nghĩ tôi dại trai ghê lắm.
Là tin nhắn của Thành. Mà kỳ thực, ngoài cậu ấy ra tôi cũng không nói chuyện với người con trai nào khác.
— Cậu có ngủ được không?
Xem kìa, Thành cũng giống như tôi, cậu ấy cũng không ngủ được. Mình có nên nhắn tin lại cho cậu ấy không nhỉ? Tôi thầm nghĩ. Nhưng rồi không nhịn được nên tôi soạn tin reply:
— Cậu làm gì mà giờ này vẫn chưa ngủ?
Tin nhắn của Thành gửi đến liền sau đó:
— Tôi đang nghĩ về cậu. Càng nghĩ càng không ngủ được?
— Cậu nghĩ điều gì về tôi?
— Rất nhiều thứ.
— Tôi có gì khiến cậu phải suy nghĩ nhiều như vậy?
— Cậu có thể thôi không dùng những câu hỏi truy vấn như thế được không? Tôi cảm giác như đang trả lời phỏng vấn vậy.
— Tôi tò mò, không được sao?
— Có bao điều, lúc tối tôi đã nói với cậu rồi còn gì? Cậu còn muốn tôi nói gì nữa?
— Tôi… quên rồi!
Trước tin nhắn của tôi, 10 phút sau cũng không thấy Thành nhắn lại, tôi tưởng cậu ấy ngủ quên, hoặc có thể Thành giận tôi vì thói quen nói chuyện phũ phàng, nhưng không phải vậy. 15 phút sau, chính xác là 15 phút, vì tôi cũng không ngủ được và liên tục xem giờ. 🙂 Hơn nữa, tôi cũng mong nhận được tin nhắn của Thành. Thành nhắn tin đến, lần này nội dung tin nhắn rất dài, tôi thấy màn hình điện thoại sáng lên 3 lần, vì máy cục gạch nên cần thời gian để load được hết.
— Trước đây, mỗi khi cậu thờ ơ với tôi. Tôi nghĩ cậu vô tâm, nhưng rồi tôi lại tự an ủi chính mình rằng, là do tôi suy nghĩ nhiều quá, do tôi quá để tâm đến cậu nên mới áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu như vậy. Tôi vẫn luôn hy vọng rằng, sự lạnh nhạt của cậu dành cho tôi là vì cậu chưa thích tôi, cậu không có tình cảm nên mới như thế.
Chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi, thậm chí học cùng nhau, ngày ngày lên lớp chạm mặt nhau… Rất nhiều lần tôi thấy ánh mắt cậu giống như đang chăm chú nhìn tôi. Khi ấy, cậu có biết tôi đã nghĩ gì không? Tôi nghĩ rằng, có thể cậu cũng thích tôi. Nhưng cậu là con gái. Con gái dù thích đến mấy cũng không thể nào chủ động bày tỏ được. Thật nực cười đúng không? Nhưng đúng là tôi đã có những suy nghĩ như vậy đấy. Tôi nghĩ cậu cũng để ý đến mình nên tôi mới liên tục đưa ra những tín hiệu bóng gió để cậu cảm nhận được, tôi thích cậu.
Nhưng mà, đến lúc này thì tôi thấy hụt hẫng thật sự. Cậu có biết, lúc đứng ở dưới sân trong khu vui chơi trẻ em, tôi đã dùng hết những lời gan r,uột ấp ủ bao ngày để giãi bày với cậu. Vậy mà… cậu bảo cậu quên rồi. Rốt cuộc, tôi trong mắt cậu là người như thế nào? Cậu có một chút ấn tượng gì về tôi không???
Đôi mắt tôi như nhòe mờ đi, không phải thị lực kém, cũng không phải vì thức khuya đến giờ này không ngủ nên mắt bị mờ. Chính xác là tôi đã chảy nước mắt. Đôi mắt tôi đong đầy những giọt lệ khi đọc tin nhắn của Thành. Tôi đọc ngấu nghiến, hận không thể nghiền nát từng câu từng chữ mà Thành gửi đến.
Tôi không nghĩ Thành lại dành nhiều tình cảm cho mình đến mức này. Tôi nhìn ra được cậu ấy có tình cảm với tôi, nhưng mà… Đến bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra, con người chúng ta ai cũng khoác lên mình những chiếc mặt nạ. Khi đối diện với mọi người, cười cười nói nói, làm như không có chuyện gì… Chỉ có bản thân họ mới biết, nội tâm bên trong của họ đang chật vật dậy sóng như thế nào.
Tôi kiệm lời nhắn tin hồi đáp:
— Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ cậu có muốn ngủ không?
— Cậu nghĩ tôi có thể ngủ à?
— Tại sao không thể? Cậu hãy nhắm mắt lại, giấc ngủ sẽ tìm đến thôi.
— Nếu mọi thứ dễ dàng như vậy thì tôi đâu có thức đến giờ phút này?
Tôi không biết phải nói gì vào lúc này, đành im lặng. Tôi không đáp trả tin nhắn của Thành, 5 phút sau Thành lại gửi tin nhắn đến.
— Cậu có thể nói cho tôi biết không? Cậu có từng thích tôi, hoặc chí ít cũng có tình cảm với tôi không?
— Điều này quan trọng vậy sao?
— Với tôi, cậu rất quan trọng. Thế nên tình cảm cậu dành cho tôi cũng cực kỳ quan trọng!
— Tôi sẽ nói với cậu vào một thời điểm khác thích hợp hơn.
— Tại sao không phải là bây giờ?
— Tôi không biết tại sao, nhưng bây giờ tôi không muốn nói.
— Tôi thích cậu cũng gần 2 năm rồi. Cậu có biết thứ tình cảm đơn phương ấy cứ âm ỉ kéo dài khiến tôi khó chịu như thế nào không? Có những lúc tôi chỉ muốn uống thật say, vì khi say rồi tôi mới có đủ can đảm để chạy đến trước mặt cậu mà hét lên rằng: TÔI THÍCH CẬU. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi không dám làm thế. Tôi sợ cậu bảo tôi nát rượu, mượn rượu làm càn… Mà nếu tôi làm như vậy xong, cậu sẽ ghét tôi thì sao? Nên tôi không dám.
Đọc tin nhắn của Thành xong tôi bỗng bật cười. Sao cậu ấy lại ngốc như thế này chứ? Nhưng rồi, vừa cười nước mắt của tôi cũng đồng thời chảy xuôi. Một chàng trai dành nhiều tâm tư tình cảm cho mình như vậy, đáng lý tôi nên hạnh phúc mới đúng. Tại sao tôi lại khóc nhỉ?? Hay tại bởi, vì tôi cũng thích cậu ấy, nên khi biết cậu ấy thích tôi, vì quá hạnh phúc nên tôi mới khóc?? Đúng vậy. Chính xác là vì quá hạnh phúc nên nước mắt mới chảy ra thôi.
Tin nhắn của Thành tiếp tục gửi đến:
— Cậu chỉ cần nói một câu thôi, thích hoặc không thích, để tôi biết chừng mực điều chỉnh cảm xúc của bản thân mình. Nếu như cậu thích tôi, dù chỉ một chút, tôi sẽ cố gắng vun đắp mối quan hệ của chúng ta. Ngược lại, nếu cậu không thích tôi. Tôi vẫn sẽ luôn trân trọng cậu, nhưng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Một dòng tin nhắn như đẩy tôi xuống hố sâu tuyệt vọng. Tôi tắt điện thoại, đôi mắt dán lên trần nhà và không ngừng đấu tranh. Tôi nghĩ về những điều mà trước đây tôi vẫn hay tự nhắc nhở chính mình, hoàn cảnh gia đình của tôi và Thành không giống nhau. Cậu ấy giống như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, còn tôi… một đứa con gái nhà quê, nhan sắc không đến mức quá tệ, nhưng tôi tự thấy bản thân mình không tương xứng với cậu ấy. Cho dù đưa ra quyết định này sẽ rất đau lòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn làm tổn thương mình, tổn thương cả người ấy.
Tôi soạn tin reply:
— Tôi không thích cậu!
Nhắn xong tin nhắn đó, tôi ôm chăn và bật khóc, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt, cả đêm hôm đó tôi không tài nào chợp mắt nổi. Thành cũng không nhắn tin đến nữa. Một chữ cũng không nhắn, tôi hiểu là cậu ấy đã có quyết định của riêng mình rồi. 6h sáng, tôi uể oải rời khỏi giường ngủ đi vào wc, đứng trước gương, tôi thấy hai mắt mình sưng húp lên. Có lẽ bởi đêm qua tôi đã khóc quá nhiều. Với bộ dạng này, tôi có nên đến lớp không? Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi nhắn tin cho đứa lớp trưởng xin nghỉ học một ngày, lý do là vì tôi bị sốt cao.
Cả ngày hôm ấy tôi nằm một chỗ, cơm cũng không muốn ăn, thỉnh thoảng mệt quá thì ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ chập chờn, tôi thấy Thành xuất hiện và trách móc tôi đủ điều, rồi nước mắt lại chảy dài xuống gối. Tôi cực kỳ mệt mỏi. Có lúc tôi tự hỏi, tôi làm vậy là đúng hay sai?
Ngày hôm ấy chúng tôi có 2 tiết thể dục vào cuối buổi chiều. 6h30, lúc tôi đang loay hoay làm mì gói ăn tạm thì thấy có bước chân ai đó thập thò trước cửa phòng. Người ấy cứ đứng ở đó thật lâu, không gõ cửa, cũng không rời đi… có đôi lúc tưởng chừng như đôi chân xê dịch và bước đi, nhưng rồi lại đứng cố định ở đó. Tôi biết, người ấy là Thành. Hôm nay tôi không đến trường, chắc hẳn cậu ấy đã lo lắng cho tôi.
Đứng mãi đứng mãi, khi thấy mọi người trong tòa nhà rộn ràng đi lại, Thành cũng miễn cưỡng rời đi. Ngồi trước bàn học, trước mặt là tô mì đã nở to như sợi bún, tôi không có tâm trạng để ăn nó, đôi tay chống lên cằm, tôi không ngừng suy nghĩ miên man. Bỗng, điện thoại trên giường đổ chuông, tôi giật bắn người, trong suy nghĩ của tôi, tôi hy vọng người gọi tới là Thành. Dù tôi từ chối tình cảm của cậu ấy nhưng tôi rất mong lúc này người gọi đến là Thành.
Nhưng không phải vậy. Là cái Hà, đứa bạn cùng lớp với tôi. Tôi thoáng hụt hẫng, nhưng rồi vẫn ấn nghe máy.
— Tớ nghe đây!
Ở đầu dây bên kia, vừa nghe thấy giọng nói ồm ồm của tôi Hà đã ồn ào quan tâm:
— Sao đấy? Ốm đau thế nào mà phải nghỉ học vậy? Cậu đỡ chưa? Có thấy khó chịu lắm không? Tớ vừa mới về đến nhà, mệt quá. Có muốn ăn gì không tớ mua sang cho? Nhà có thuốc chưa?
Tôi bật cười đáp:
— Cậu muốn tớ trả lời câu hỏi nào trước?
— Tất cả. À mà khoan hãy, trả lời ý chính trước đi.
— Tớ không sao đâu. Chỉ bị ốm qua loa thôi. Tớ đang ăn tối rồi. Cậu mệt thì tắm gội chút đi rồi nghỉ ngơi nhé.
— Qua loa mà cái giọng khàn như vịt đực thế này hả?
— Mất giọng xíu thôi mà. Tớ không sao đâu, khỏe như trâu đây này.
— Cậu với cả Thành ở gần nhau thế mà không nói chuyện với nhau à?
Bỗng nhiên Hà nhắc đến Thành khiến tôi giật mình. Tôi ngập ngừng đáp:
— Thỉnh thoảng cũng có nói chuyện, nhưng mà có chuyện gì thế?
— Chiều nay trong lúc giải lao giữa giờ thể dục, tớ thấy Thành đến gần xong hỏi tớ tình hình của cậu. Hỏi tớ là, có biết vì sao cậu nghỉ học không? Hai người là hàng xóm mà không hỏi trực tiếp, tớ có ở gần cậu đâu mà biết nhỉ??
— Ừm. Tại tớ đóng cửa suốt ngày nên không gặp cậu ấy.
Chuyện giữa tôi và Thành, không một ai biết, bạn bè trên lớp cũng không biết nên lúc này tôi đành nói dối.
— Cậu không sao là tốt rồi. Ngày mai có đến trường được không? Nếu mai vẫn chưa đi học được thì chiều mai tớ qua chơi với cậu. Sáng mai học có 2 tiết thôi.
— Sáng mai tớ đến trường rồi mình nói chuyện nhé. Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ.
Đúng như Thành nói, những ngày sau đó cậu ấy không nhắn tin hay gọi điện cho tôi nữa. Ánh mắt nhìn tôi cũng khác hẳn, tôi cảm nhận được khoảng cách mà cậu ấy đang cố tạo dựng với mình. Trước mặt mọi người, tôi cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ hòa đồng. Nhưng tôi không phủ nhận, không biết từ khi nào tôi lại quan tâm đến cậu ấy nhiều đến thế. Bất kể là Thành ngồi trong lớp hay đi xuống căng tin của trường. Thành nói chuyện với ai, cười đùa cùng ai.. Tất cả đều thu vào tầm mắt của tôi. Thành ăn vận đơn giản, quần Jean áo sơ mi, hoặc áo phông và giày thể thao… Nhưng dù vậy, nhìn cậu ấy vẫn luôn nổi trội giữa đám đông.
Tôi dám chắc, trong lớp tôi, có không dưới 10 bạn nữ thâm tương tư Thành, dường như trong số đó, tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi không biết Thành vô tình hay cố ý, nhưng dạo gần đây tôi thấy cậu ấy hay cười đùa với đám con gái nhiều hơn. Thỉnh thoảng cậu ấy ngồi dưới căng tin uống nước, sinh viên của các khoa khác đến gần bắt chuyện, cậu ấy cười và nói chuyện rất vui vẻ… Không hiểu sao khi ấy tôi lại thấy ghen. Tôi rất khó chịu mỗi khi nhìn thấy cảnh ấy, nhưng tôi không cam tâm ngồi trong lớp và suy diễn.
Người ta nói, con gái là sinh vật có tính chiếm hữu rất cao, một khi có ai đó nói thích mình, họ sẽ mặc định người ấy là của mình. Nếu như người kia cười đùa với người khác, những hành động ấy sẽ bị quy là phản bội. Lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy đấy. Và tôi cảm thấy máu ghen dường như khuất lấp toàn bộ lý trí của tôi. Hừmm, tôi không cam tâm trơ mắt nhìn cậu ấy đùa ghẹo với các cô gái khác như vậy. Tôi nên có động thái gì đó chứ nhỉ? Đúng vậy. Tôi phải làm một điều gì đó. Ở lớp, nhan sắc của tôi cũng được liệt kê vào top nổi bật, chính vì vậy, không ít con trai ở khoa khác dòm ngó và tán tỉnh tôi. Có nên nhân cơ hội này để trả đũa Thành không nhỉ? Tôi đứng ở góc hành lang, đôi mắt chăm chú nhìn Thành từ phía xa và tâm tư không ngừng lên kế hoạch.