Kết thúc cuộc gọi với Huy Trần, tôi buông đũa bỏ dở bữa cơm, lúc này tôi nào còn tâm trí để nuốt những hạt cơm khô khốc kia vào bụng nữa? Nhìn qua khung cửa kính, ngày hôm nay nhiệt độ lên cao, ánh nắng chói chang không ngừng chiếu xuống vạn vật… Mới chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy lười ra đường rồi. Rời khỏi căng tin, tôi về phòng làm việc lấy chiếc ô che nắng, trước khi đi không quên soi gương và dặm chút son môi. Đi uống cafe với Tổng giám đốc nên không thể không chỉn chu.
Quán cafe Huy hẹn gặp tôi ngay đối diện công ty, nhìn thì có vẻ gần, nhưng đi bộ từ chỗ tôi sang bên đó cũng mất một quãng khá xa. Trời nắng nóng, ra khỏi phòng máy lạnh một lát mà trán tôi đã mướt mồ hôi, bước vào tầng 1, nhìn đâu cũng thấy khách ngồi kín mít. Tôi đang định nhắn tin hỏi Huy xem anh ấy đang ngồi chỗ nào, hoặc anh đến chưa… thì Huy gọi điện đến.
— Tôi đang ngồi ở tầng 4. Em đi thang máy lên nhé. Order đồ uống ở trên này cũng được.
Rồi Huy tắt máy luôn, không để tôi hỏi thêm hoặc thắc mắc điều gì. Nhẽ anh ấy theo dõi tôi hay gì nhỉ? Biết rõ tôi vừa đến quán cafe? Tôi bước vào thang máy lên tầng 4. Trên này vắng vẻ hơn dưới tầng 1, nhìn thấy Huy đang ngồi cạnh cửa sổ, tôi chủ động bước đến gần, lịch sự cất lời:
— Anh chờ em lâu không?
Huy nhìn tôi rồi dịu dàng nói:
— Trong lúc chờ em, tôi có thời gian để nhìn ngắm dòng người hối hả lưu thông trên đường, thời tiết hôm nay hơi nóng nhưng bầu trời lại cao và xanh ngát. Ngồi ở đây khá thú vị!
Một câu trả lời rất không liên quan, nhưng tôi có thể hiểu là, Huy không cảm thấy khó chịu khi chờ đợi tôi.
Rồi anh ấy lại hỏi:
— Em muốn uống gì?
— Cho em một ly Latte!
Huy khẽ ra hiệu cho nhân viên order, lát sau đồ uống của tôi được mang lên. Tôi ngồi đối diện với Huy nhưng không biết phải nói gì, trong lòng cũng vô cùng tò mò muốn biết lý do anh ấy hẹn gặp mình ở đây.
— Tại sao tôi kết bạn f,acebook cả nhắn tin mà em không trả lời?
Huy đặt câu hỏi trọng tâm. Tôi hơi ngẩn người, suy nghĩ một lát, tôi bình thản đáp:
— Em chỉ coi f,acebook giống như một phương tiện để giải trí. Hôm nào căng thẳng, mệt mỏi thì em dạo bảng tin một lát, tìm kiếm niềm vui chứ cũng không chú tâm đến ứng dụng này.
Nói đến đây, tôi khẽ ngưng lại, sau đó lại chậm rãi nói tiếp:
— Anh gửi lời mời kết bạn, cả nhắn tin cho em à? Từ khi nào thế ạ? Cũng mấy ngày rồi em không truy cập ứng dụng f,acebook.
Huy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, anh ta khẽ nhấp môi một ngụm cafe rồi thong thả nói:
— Thời bây giờ thực sự tồn tại một cô gái như em sao?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại:
— Ý của anh là gì ạ?
— Tôi thấy ai cũng nghiện m,ạng xã hội. Chỉ cần có thời gian rảnh là họ sẽ truy cập ứng dụng đó để chat chit, để vui đùa bình luận. Thế mà em lại không mảy may quan tâm!
Thì ra là ý này. Thực ra tôi cũng hơi nghi,ện mạng xã hội, nhưng vì Thành ghen, không muốn tôi kết giao hay nói chuyện với người đàn ông này nên tôi cố tình vẽ ra lời nói dối đó.
Im lặng một lát, tôi vui vẻ nói:
— Em không thường xuyên truy cập FB còn có một lý do khác nữa ạ!
Huy tò mò hỏi tôi:
— Em bận đi làm thêm ở đâu nữa à?
Tuy nhiên, sau khi hỏi xong cậu đó, Huy lại thộn mặt ra vẻ đăm chiêu rồi nhanh chóng phủ định câu nói vừa rồi của mình:
— Không đúng. Hôm qua tận mắt tôi chứng kiến thấy em ngồi vào chiếc xe hộp đắt đỏ. Tôi dám cá, người đó một là anh trai em, hai là người yêu của em. Thế nên, không thể có chuyện em đi làm thêm ở chỗ khác được.
Tôi thực sự nể những suy luận logic của Huy, tôi khẽ cười đáp:
— Vì người yêu em rấ hay ghen nên gần như em không dùng mạng xã hội!
Câu trả lời của tôi khiến cho ánh mắt Huy thoáng hụt hẫng.
— Chàng trai hôm qua đến đón em… chính xác là người yêu của em à?
Tôi không do dự mà gật đầu. Bởi, chuyện yêu đương giữa tôi với Thành chẳng có gì để giấu giếm hoặc che đậy. Nữa là, đối với người đàn ông trước mặt này, tôi bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không ổn từ anh ta. Huy luôn tìm cách tiếp cận tôi, không ngừng truy hỏi về đời sống riêng tư của tôi, những điều này hoàn toàn không liên quan đến công việc.
Rất nhanh sau đó, Huy phục hồi lại vẻ mặt bình thản như cũ, có thể thấy con người ngồi trước mắt tôi rất giỏi điều khiển cảm xúc. Nhưng mà khoan hãy, tôi khen anh ta như vậy có phần hơi thừa, công việc của Huy luôn gặp gỡ với những đối thủ xứng tầm, chuyện giao tiếp linh hoạt cũng là lẽ đương nhiên.
Huy không cố ý xoáy sâu vào chuyện riêng tư của tôi nữa, trò chuyện qua lại hồi lâu tôi càng bị cuốn vào khả năng giao tiếp tài tình của người đàn ông ấy. Cực kỳ tinh tế, hài hước và dí dỏm. Những chủ đề Huy đưa ra luôn là những vấn đề liên quan đến chuyện công việc của công ty, cũng có những lúc Huy gợi nhắc lại giai đoạn khó khăn nhất của mình khi mới gây dựng cơ nghiệp.
Kết thúc giờ nghỉ trưa, chúng tôi rời khỏi quán cafe để về công ty tiếp tục giờ làm việc buổi chiều. Một ly cafe lạnh cùng với những mẩu chuyện nhiều “muối” của Huy khiến cho cơn buồn ngủ của tôi cũng tự khắc tan biến. Trời nắng nên Huy chủ động xin cùng che ô với tôi, anh galant cầm ô che cho tôi đi cả một quãng đường dài. Và không biết trong quãng đường đó, có ai đã nhìn thấy và nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc chúng tôi sánh bước bên nhau.
Khi tôi trở về phòng làm việc, tất cả mọi người, từ trưởng phòng, phó phòng… cả những anh chị nhân viên kỳ cựu đều giữ chặt lấy tôi mà đặt câu hỏi truy vấn:
— Nói thật đi, có phải Tổng giám đốc đang tán tỉnh em không?
— Đi uống cafe với Tổng giám đốc, cảm giác thế nào?
— Bí kíp nào khiến em có thể gây sự chú ý với Tổng giám đốc vậy??
…
Một loạt những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, tôi ngỡ ngàng thật sự. Không hiểu mọi người nắm bắt thông tin kiểu gì mà nhanh nhạy đến thế. Rõ ràng lúc ngồi ở quán cafe tôi không chạm mặt ai là đồng nghiệp trong công ty….
Tôi hơi sốc, không biết nên thỏa mãn trí tò mò của mọi người như thế nào, chỉ biết ngồi xuống ghế, đưa hai tay lên thái dương day nhẹ. Suy nghĩ một lát, tôi bỗng nảy ra một sáng kiến. Thời gian thực tập của tôi không còn nhiều, tôi sẽ không gặp lại mấy anh chi trong công ty, cả Huy cũng vậy… Thế nên, tôi có thể bịa ra một câu trả lời thích hợp để mọi người không tò mò, cũng như không trêu ghẹo mình nữa.
Tôi rót một ly nước lọc rồi uống cạn, lát sau chậm rãi nói với mọi người:
— Em có người yêu rồi. Như mọi người cũng biết, bạn trai em ngày ngày vẫn đón đưa em đi làm. Tổng giám đốc mời em ly cafe vì hôm trước em có tìm giúp anh ấy một địa chỉ chăm sóc thú cưng thôi. Không như những gì mọi người đang suy diễn đâu.
Câu trả lời của tôi mới đầu nghe thì có vẻ rất ổn, cơ mà ngẫm lại vẫn cảm thấy kẽ hở từa lưa. Một người khác lại hỏi:
— Vấn đề là em quen Tổng giám đốc từ bao giờ mà anh ấy lại hỏi em địa chỉ chăm sóc thú cưng?
Tôi hơi ngẩn người ra, không biết phải phản biện lại như nào, rất may lúc ấy chị trưởng phòng nhắc nhở chúng tôi nên tập trung vào công việc, vì dẫu sao, đó cũng là chuyện riêng tư của tôi, cũng là chuyện riêng của Tổng giám đốc. Cứ lời qua tiếng lại như vậy cũng không phải chuyện hay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như tôi dự đoán, Thành giận tôi mấy ngày liền, nhất định không nói chuyện cùng nhau, mấy hôm nay cũng là tôi tự đón xe bus đi làm. Không phải Thành không muốn đưa đón, mà tự tôi muốn tách bạch mình ra khỏi cuộc sống của cậu ấy. Vì chúng tôi đang giận nhau. Ngay cả nhìn mặt tôi cũng không muốn. Tôi muốn nhân cơ hội này để tìm kiếm cho mình một khoảng lặng trong tâm hồn, tạm thời thoát khỏi vòng luẩn quẩn yêu đương hờn giận đầy ngột ngạt của tình yêu.
Hôm ấy là cuối tuần, tan làm, tôi không muốn trở về căn phòng với những u sầu phiền muộn nên lúc ngồi xe bus, tôi mở điện thoại nhắn tin cho cái Hà.
— Cậu được về chưa? Hôm nay cuối tuần, có rảnh không? Mình hẹn hò một chút nhé!?
Tin nhắn gửi đi nhưng không có tín hiệu hồi đáp, tôi lơ đễnh dựa đầu vào cửa kính xe và nhìn ngắm dòng người đang cố nhích lên từng chút một ở những trạm dừng đèn đỏ. Ráng chiều nhuốm đỏ, ánh hoàng hôn bao phủ cả thành phố, trong không khí nóng ấy như toát lên vẻ ngột ngạt của cuộc sống xô bồ này. Điện thoại kêu tinh tinh, tôi vội vàng mở tin nhắn ra đọc.
Là Hà nhắn tin đến.
— Tớ vừa về đến phòng. Tắc đường khủng khiếp. Nóng chảy mồ hôi. Cậu muốn đi chơi hả. Đi đâu được? Cuối tuần không ở cùng với anh yêu sao?
Tôi loay hoay reply:
— Thỉnh thoảng tớ cũng nên dành thời gian cho những cuộc hẹn riêng tư với bạn bè chứ?
— Cậu muốn đi chơi hay đi ăn ở đâu?
— Đi xem phim, đi dạo phố nhé!?
— Được rồi. Tắm gội xong tớ qua đón. Mà cậu đã về nhà chưa vậy?
— Tớ đang ngồi xe bus, tình hình này chắc 15 phút nữa mới về đến nhà. Tắc đường quá.
— Thế cứ thong thả, không cần vội. Lát gặp nhau rồi nói chuyện nhé.
Tôi về đến nhà trời vẫn chưa tối hẳn. Lúc đi đến phòng, tôi tò mò nhìn sang phòng Thành. Cậu ấy đã về, qua khe cửa có ánh đèn hắt ra. Sự im lặng mấy ngày hôm nay khiến trái tim trong ngực tôi khẽ nhói lên một tiếng. Có lẽ vì quá yêu nhau nên mới giận, vì quá quen thuộc trong cuộc sống của nhau… nên những lúc chiến tranh lạnh như này, tôi thấy lòng mình trống trải và hụt hẫng. Nhưng rõ ràng là tôi không sai. Tôi không hề làm điều gì có lỗi với Thành, có lỗi với tình yêu của chúng tôi. Chỉ là sự ghen tuông thái quá của cậu ấy khiến tôi thấy ngột ngạt, tôi không muốn những chuyện tương tự như vậy tái diễn… Nhưng, phải làm sao để thay đổi được suy nghĩ của Thành đây?
Tôi bước vào phòng, uể oải đi vào phòng tắm. Bật một list nhạc buồn, tôi thả hồn dưới làn nước mát lạnh. Hàng triệu những giọt nước nhỏ li ti liên tiếp rơi khắp mặt và cơ thể tôi, giống như một sự xoa dịu tuyệt vời cho tâm hồn đầy những tổn thương này vậy. Tôi xốc lại tinh thần, tôi nghĩ mình không việc gì phải buồn, không nên lưu giữ những luồng suy nghĩ đó trong đầu để nó ám ảnh và chi phối mình. Tôi đọc được ở đâu đó câu nói “Khi bạn càng nghĩ về thứ gì, chính những điều đó sẽ giày vò bạn”. Tôi thấy đúng với trường hợp của bản thân lúc này. Tôi vừa nhớ Thành, lại vừa giận cậu ấy. Cứ nghĩ đến vẻ mặt trách móc, ghen tuông vô cớ của cậu ấy là tôi cảm thấy mệt mỏi.
Thời tiết nóng bức, tôi mặc chiếc váy hoa nhí họa tiết đơn giản, mái tóc cột gọn phía sau gáy cùng với lớp make up nhẹ nhàng rồi mở cửa rời đi. Khi đi xuống thang máy, tôi gặp Thành từ bên ngoài đi vào. Trên tay Thành là một ly nước trái cây và một chiếc bánh mì pate. Chúng tôi lướt qua nhau không nói, nhưng thật sự, khoảnh khắc ấy tôi thấy đau lòng vô cùng. Cậu ấy ăn uống không đảm bảo, ngày thường, chúng tôi sẽ cùng đi ăn cơm, hoặc bất cứ món gì nếu một trong hai thích. Bây giờ hai đứa thành ra thế này…
Tôi không biết mi mắt đã hoen lệ từ khi nào, tôi bước ra ngoài đường lớn để đợi Hà qua đón. Tôi và Hà, hai đứa không hẹn mà cả hai cùng mặc váy hoa nhí giống nhau. Đây là trang phục chúng tôi đã mua khi đi trung tâm thương mại, nhìn thấy tôi mặc nó, Hà phấn khích nói:
— Trùng hợp quá đấy. Khi nãy tớ định nhắn tin bảo cậu mặc váy hoa nhí… Không ngờ là cậu đã tự giác mặc từ trước.
Ngồi sau Hà, tôi vui vẻ nói:
— Hôm nay thời tiết nóng quá nên tớ nghĩ mặc váy này cho thoáng. Bây giờ đi xem phim trước hay đi ăn trước?
— Tớ nghĩ lại rồi, ngày cuối tuần rạp chiếu đông người lắm. Mình đi ăn gì đó, lên phố đi bộ ăn kem, uống nước rồi về nhé.
— Cũng được.
Hà đưa tôi đến một quán nướng siêu ngon. Dù là ngày hè nóng nực nhưng khắp các dãy bàn lúc nào cũng chật kín người. Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên chủ động gọi bia lon thay vì uống nước ngọt như mọi khi. Hà tò mò hỏi:
— Cậu và Thành lại có chuyện gì à?
Tôi và Hà thân thiết với nhau, có những chuyện tôi vẫn hay tâm sự với Hà, trước câu hỏi của cậu ấy, tôi gật đầu khẽ đáp:
— Ừ. Cậu hiểu tính Thành rồi đấy. Bình thường Thành ghen 1 thì bây giờ Thành ghen 10. Từ lúc tớ đi làm, chuyện cãi nhau, giận nhau giữa chúng tớ xảy ra như cơm bữa. Mệt mỏi thực sự.
Hà nghe vậy ngửa cổ uống một lúc hết 1 ly bia rồi cao giọng nhận xét:
— Tớ nghĩ, nên bổ sung Thành vào danh sách những chàng trai cuồng bạn gái và ghen nhất hành tinh. Nghĩ thôi tớ cũng thấy sợ. Nếu đổi lại là người khác, đẹp trai, con nhà giàu như vậy thì không thiếu các cô gái vây quanh. Thường thì cậu mới là người ghen rồi trách móc các kiểu. Đằng này thì… đúng là ối dồi ôi thật sự!
— Cạn ly! Đúng là chỉ có cậu mới thấu hiểu được nỗi lòng của tớ!!
Hai chúng tôi liên tiếp dung nạp thứ đồ uống ấy vào bao tử, sau một tuần làm việc căng thẳng, lúc này đây, tôi muốn được quên đi mọi thứ. Hà tâm sự cho tôi nghe những áp lực tại công ty cậu ấy đang làm, những gã đàn ông biến thái muốn nhân cơ hội các cô gái đến thực tập ngắn ngày để lợi dụng tán tỉnh, yêu đương… Rồi những yêu cầu khó nhằn của cấp trên. Cứ như thế, tôi cũng chẳng biết men cay ngấm sâu vào cơ thể từ lúc nào. Chỉ biết khi thanh toán và ra về, mở điện thoại ra, tôi thấy Thành gửi tin nhắn đến. Xem kỹ lại thì thấy thời gian gửi là 22h30.
Nội dung tin nhắn là:
— Anh nhớ em!