Hướng Về Phía Anh

Chương 17





Những ngày tháng tiếp theo, tôi không biết là vô tình, hay cố ý, nhưng tần suất tôi chạm mặt Tổng giám đốc ngày càng nhiều. Không chỉ đi thang máy, ngay cả giờ ăn trưa tại căng tin… người đàn ông ấy cũng xuất hiện, và nghiễm nhiên ngồi cùng bàn ăn với tôi. Chuyện này khiến cho đồng nghiệp trong công ty tôi bàn tán không ngớt, họ thêu dệt nên cơ man những câu chuyện mang tầm vĩ mô, nhiều lúc tôi không lý giải được vì sao mọi người có thể suy diễn ra khủng khiếp đến thế.
Và rồi, bằng một cách nào đó, Tổng giám đốc đã biết được info mạng xã hội của tôi. Đầu giờ chiều, sau giấc ngủ trưa vội vàng, tôi vừa khởi động máy tính thì màn hình hiện đến thông báo từ ứng dụng f,acebook.
Huy Trần đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.
Tôi hơi tò mò nên truy cập nick name của người đó và xem thử. Avt chính là vị Tổng giám đốc quyền uy của công ty tôi. Giây phút ấy tôi ngỡ ngàng thật sự. Tôi nghĩ đến câu nói của chị Tươi phó phòng, mọi người làm ở đây đã lâu nhưng vẫn chưa có dịp chạm mặt trực tiếp Tổng giám đốc. Vậy mà… người đó lại chủ động kết bạn với tôi.
Tôi do dự không dám xác nhận lời mời đó ngay, tâm trí vẫn còn đang hoang mang, không biết Tổng giám đốc kết bạn với mình là có mục đích gì. Tôi định tắt ứng dụng và bắt đầu công việc buổi chiều thì nick name Huy Trần gửi tin nhắn đến.
— Tôi có thể làm bạn bè trên f,acebook của em không?
Trái tim trong ngực tôi đập như trống trận, nếu như đó là tin nhắn được gửi đến từ một người bình thường, có lẽ tôi cũng không phải đắn đo, ngạc nhiên hay suy xét gì nhiều. Nhưng người ấy đứng đầu tập đoàn, kết bạn f,acebook với đứa thực tập sinh như tôi??? Tôi nên làm gì bây giờ nhỉ? Có nên đồng ý không ta? Tôi ngồi thần mặt ra nghĩ ngợi. Bỗng, anh Hùng từ phía góc phòng đi đến và đặt trước mặt tôi một tập tài liệu, nói tôi đọc kỹ và viết lại cho anh một content hoàn chỉnh, mượt mà hơn. Tôi vâng dạ làm theo, cũng thuận tay đóng ứng dụng f,acebook để chuyên tâm làm việc.
Khi tôi hoàn thành công việc được giao cũng là lúc đồng hồ điểm 5h chiều. Tôi uể oải rời khỏi phòng làm việc, đi đến căng tin uống một ly nước giải khát. Vừa từ căng tin bước ra thì tôi chạm mặt Tổng giám đốc, không đúng, bây giờ tôi biết tên người đàn ông này rồi. Tôi nên gọi anh ấy là Huy. Đúng vậy. Tôi chạm mặt anh Huy ngay cửa căng tin. Nhìn thấy tôi, Huy chậm rãi cất lời:
— Em có hay truy cập ứng dụng f,acebook không?
Một câu hỏi bóng gió nhưng khá trọng tâm. Tôi hiểu ý tứ trong câu nói ấy là gì, bởi vậy nhẹ nhàng đáp:
— Trong giờ làm việc em không online. Anh có chuyện gì không ạ?
— Em hay online vào thời gian nào?
— Giờ nghỉ trưa, buổi tối… Những khi rảnh ạ.
— Ừ. Em về làm việc đi.
Tôi vâng dạ cúi đầu và nhanh chóng rời đi. 6h chiều, khi tất cả mọi người chen lấn xô đẩy nhau để vào thang máy, ai cũng mong được về sớm để kịp giờ làm việc này việc khác… Tôi nhìn cảnh tượng đó nên ngán ngẩm đứng lại, chờ đợi thang máy lên chuyến sau. Khi hành lang không còn một bóng người, thang máy chậm rãi mở ra, tôi giật mình khi phát hiện Huy đang đứng ở bên trong. Nhìn thấy tôi, anh nhẹ nhàng hỏi:
— Em ở lại tăng ca à?
— Vâng ạ. Có chút việc em tranh thủ giải quyết cho xong, buổi tối về được nghỉ ngơi.
Tôi cố ý đứng xa Huy một quãng và đáp lời. Thang máy lặng lẽ đi xuống, không hiểu sao mỗi lần chạm mặt Huy tôi cảm thấy rất áp lực, chỉ mong thang máy dừng thật nhanh, cửa mở ra để tôi không phải đối diện với người đàn ông bí ẩn này. Khi bước ra đại sảnh, chiếc xe màu trắng của Thành đã đậu sẵn để chờ đón tôi. Ngồi trong xe, thấy tôi sánh bước đi bên người đàn ông lạ mặt, ánh mắt Thành lập tức chuyển thành hình viên đạn, vẻ mặt cực khó coi.
Tôi vừa ngồi vào xe Thành đã bắt đầu tra khảo:
— Em đi cùng ai vậy?
Thực sự là tôi và Huy hoàn toàn trong sáng. Hơn nữa tôi ý thức được phận mình, nào có dám trèo cao rồi vọng tưởng điều gì, trước câu hỏi truy vấn của Thành, tôi thật thà đáp:
— Tổng giám đốc công ty em đang thực tập đấy. Anh chờ em lâu chưa?
— Tại sao chỉ có một mình em và gã kia đi cùng nhau? Những người khác đâu hết rồi?
Tôi biết tính ghen tuông của Thành đang trỗi dậy nên nhẹ nhàng giải thích:
— Em vào thang máy đúng lúc gặp người ta cũng đang đi xuống thôi. Anh hỏi vậy là có ý gì đấy?
— Anh không có ý gì. Hôm sau em mặc chiếc váy dài hơn một xíu cho anh. Cả áo sơ mi nữa, tốt nhất nên mặc sơ mi tối màu, kín cổng cao tường càng tốt!
— Thành!!!
Tôi bất lực hét lên.
Gương mặt Thành cau có, nhìn vẻ mặt của cậu ấy, tôi thực sự chỉ muốn vung tay đấm cho Thành một cái. Tôi cực kỳ khó chịu với kiểu ghen tuông không có cơ sở này của Thành. Chỉ cần là tôi đi chung với ai, nói chuyện với ai, nếu họ là người khác giới… Thành đều có cớ để ghen.
— Về nhà tắm gội, tối nay chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn tối. Em muốn ăn gì?
Thành nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện.
— Em mệt lắm. Ăn qua loa rồi ngủ một giấc là được. Em chẳng muốn ăn gì cả.
— Công việc áp lực lắm à? Có gặp chuyện gì khó khăn không? Để anh giúp?
Tuy chúng tôi học cùng lớp với nhau, nhưng nhà Thành có công ty, từ nhỏ cậu ấy đã được ba mẹ dạy nhiều thứ, thời gian nghỉ hè cậu ấy cũng được những lãnh đạo cốt cán trong công ty gia đình đào tạo cho không ít nên năng lực của Thành thực sự rất đáng gờm. Có những thứ cậu ấy còn tài giỏi hơn cả giáo viên đứng lớp của chúng tôi.
— Không có gì cả. Ngồi ở công ty cả ngày nên em hơi mệt thôi. Anh có mệt không?
Thành bình thản đáp:
— Chút việc ở công ty sao có thể làm khó được anh!?
— Đi ăn cơm niêu rồi về nhà nghỉ nhé. Lát về nhà em lười ra ngoài lắm.
Thành đồng ý với ý kiến của tôi, chúng tôi cùng nhau đến cửa hàng cơm niêu cách khu trọ khoảng 5km. Buổi tối, quán ăn rất đông khách. Vừa ăn Thành vừa kể những chuyện hài hước diễn ra trong công ty cậu ấy đang thực tập. Có những chi tiết thực sự rất buồn cười, ví dụ như sếp hướng dẫn Thành nhưng kỹ năng chưa đủ, có những khi Thành còn dạy ngược lại sếp. Rồi những anh em khác trong công ty, thấy Thành đi xe xịn hơn cả lãnh đạo cấp cao nên luôn miệng thắc mắc lý do Thành vào thực tập là gì?
Đang vui vẻ, bỗng điện thoại tôi báo tin nhắn mới từ ứng dụng f,acebook, tôi tò mò mở ra xem. Thành cũng tranh thủ liếc mắt nhìn trộm.
Huy Trần đã gửi tin nhắn đến.
— Em đang làm gì thế? Đã ăn tối chưa?
Nội dung tin nhắn vừa hay Thành cũng đọc được. Ánh mắt cậu ấy chăm chú vào màn hình điện thoại rồi chậm rãi hỏi tôi:
— Huy Trần là ai?
Rõ ràng là tôi không có ẩn tình gì với người đàn ông có nick name Huy Trần, nhưng không hiểu sao, khi đối diện với sự truy vấn của Thành, trái tim trong ngực tôi nơm nớp sợ hãi… Giống như tôi đang làm điều gì đó mờ ám sau lưng cậu ấy vậy.
Tôi nhìn Thành, rồi lại nhìn vào điện thoại, tôi không biết giải thích với cậu ấy như thế nào vào lúc này. Im lặng một lát, tôi đặt điện thoại trước mặt Thành rồi nhẹ nhàng nói:
— Đây là nick name của Tổng giám đốc tập đoàn em đang làm việc. Anh xem đi, hôm nay người đó vừa gửi kết bạn cho em lúc chiều, em còn chưa xác nhận. Tin nhắn cũng không reply.
Ánh mắt Thành nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc.
— Em mới vào làm chưa lâu mà đã gây chú ý với cả Tổng giám đốc? Người đó còn chủ động add friend FB với em??
— Anh đang nghi ngờ em đấy à? Những gì em nói đều là sự thật. Em cũng cho anh thấy rồi đó. Còn vì sao họ chú ý tới em thì em không biết.
— Nếu em không có gì giấu anh thì cho nick name đó vào danh sách block đi!
Thành lạnh lùng nói như ra lệnh. Lúc này tôi cảm thấy khó chịu thật sự. Dù là người yêu của nhau thật nhưng tôi cảm giác ngay cả chút quyền riêng tư cũng bị Thành xâm phạm quá mức. Sự ghen tuông của cậu ấy khiến tôi ngột ngạt. Tôi nghiêm giọng đáp:
— Sếp đứng đầu công ty, em có thể không nói chuyện với sếp, hơn cả, người ta nhắn tin cho em hoàn toàn lịch sự chứ không có ý mỉa mai, bôi nhọ, tán tỉnh hay gạ gẫm gì. Nếu như em block, người ta sẽ đánh giá em như thế nào? Em cảm thấy anh có phần quá đáng rồi đấy!
— Chỉ là công ty thực tập, em không cần phải câu nệ chuyện đó.
— Anh có thể tôn trọng em một chút không?
Trong lúc tôi và Thành đang tranh luận với nhau, nick name Huy Trần kia lại tiếp tục gửi tin nhắn đến.
— Chàng trai lái chiếc Ferrari màu trắng tới đón em chiều nay… có phải là bạn trai của em không?
Tôi không biết trả lời ra sao, Thành cứ nhìn tôi hệt như đang muốn thăm dò thái độ của tôi, chốc lát cậu ấy lại nhìn xuống màn hình điện thoại. Tôi cũng không hiểu vị Tổng giám đốc kia có mục đích gì. Rõ ràng tôi đã phớt lờ không trò chuyện mà người ấy vẫn kiên trì gửi tin nhắn đến. Thật phiền phức ch,ết đi được.
Chúng tôi kết thúc bữa tối trong im lặng, cả đoạn đường về nhà, tôi và Thành không nói với nhau câu gì. Đến khi về phòng, tôi đóng cửa kín mít, Thành cũng về phòng cậu ấy. Tôi quá hiểu tâm tư của Thành, lần này cậu ấy sẽ lại ghen tuông cả tuần trời cho xem.
Ngày hôm sau.
Đến giờ nghỉ trưa, khi tôi đang ăn suất cơm của mình tại một góc vắng trong căng tin thì điện thoại đổ chuông. Nhìn số máy lạ, tôi hơi đắn đo song vẫn ấn nghe máy.
— Alo!
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp:
— Lát nữa tôi có thể mời em một ly cafe không?
Trong khi tôi chưa định hình được giọng nói này là của ai thì người ấy đã kịp thời bổ sung thêm một câu:
— Em quay người về phía thang máy đi!
Tôi răm rắp nghe lời. Tôi khẽ quay người lại thì nhận ra Tổng giám đốc. Số máy này là của anh ta??
Tôi nói vào điện thoại:
— Vì sao anh có số máy của em?
Huy không trả lời tôi, ngược lại còn đặt một câu hỏi khác:
— Em ăn cơm xong chưa?
— Em đang ăn. Có chuyện gì không ạ?
— Lát nữa em ăn xong, tôi có thể mời em một ly cafe không?
Tôi không tìm ra lý do để từ chối nên khẽ gật đầu đáp lời:
— Được ạ. Anh muốn uống cafe ở đâu?
— Đối diện với công ty, em nhìn sang là có thể thấy.
Tôi gật đầu rồi tắt máy. Kể từ lúc nhận điện thoại của Huy, tôi ăn cơm không thấy ngon miệng nữa. Không biết người ấy hẹn gặp tôi để trao đổi vấn đề gì, hay có mục đích gì. Sự mập mờ bí ẩn này khiến tôi tò mò muốn điên.