Hương Tình Rực Cháy

Chương 31: Thời Gian Sẽ Trả Lời




Mạc Nghiên thở dài. Đương nhiên hắn biết, Mạc Khởi thực sự không phải một kẻ vô dụng như cha hắn, tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng ít nhiều giữa hai người cũng có chung dòng máu. Hơn nữa tám năm trước, Mạc Khởi cũng đã từng tìm đến hắn khi ở New york, Mạc Khởi muốn đưa hắn trở về Mạc gia. Nhưng mà hắn đã thẳng thừng từ chối. Năm đó xảy ra một cuộc khủng bố lớn rại tòa Osl, Uông Chính Thành đã dùng cơ hội đó để thoát khỏi tổ chức của Bristin, đó cũng chính là lý do mà tại sao Mạc Khởi lại tận mắt chứng kiến Uông Chính Thành đã rơi xuống từ tòa Osl. Quả thực khi đó chính Mạc Nghiên hắn cũng không thể tin được, kể cả đã trải qua sinh tử cùng nhau. Nhiều lúc khi trầm tư suy nghĩ, hắn vẫn không tránh khỏi nghi hoặc. Đây quả thực là Uông Chính Thành sao. Cái chết đó không thể thật hơn, nhưng cũng không phải là giả. Rốt cuộc như thế nào. Hắn cũng thực mơ hồ.

"Mạc Khởi là một trong số ít người mà tôi tôn trọng. Ít ra khi bị lão già đó ép buộc thì vẫn không khuất phục trước ông ta. Nếu như không phải vì tai nạn năm đó mà mất đi đôi chân. Chưa chắc Mạc Khởi sẽ lâm vào con đường như ngày hôm nay."

"Một người có thể điều hành cả tập đoàn lớn như thế, không sử dụng quy tắc cùng thủ đoạn ngầm, đương nhiên sẽ không thể là một kẻ vô năng."

Chỉ tiếc là hắn đã bị tình yêu làm cho thân bại danh liệt, cho đến cuối cùng, còn bị lợi dụng không còn một cái gì. Đau khổ, bi thương, chính là từ đấy mà ra, cũng là từ đấy mà khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ.

"Nhưng tôi vẫn có điều thắc mắc, sao cậu lại tìm ra được Kha Anh, tôi nghe nói năm đó chị ta bị Giang Mộng thuê một đám người bán sang Campuchia làm gái, thế nào lại mang thai với lão già cha tôi được?"

"Không phải cậu đã từng nói với tôi, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng tiền hay sao. Tôi đã cho đám người đó rất nhiều tiền, cuối cùng thì cũng tìm ra được cô ta. Cô ta thừa nhận, trước này kết hôn, cô ta vẫn còn xảy ra quan hệ với Mạc Thuận. Cậu nói xem, đứa bé đó còn có thể là của ai?"

Mạc Nghiên ánh mắt khép hờ, dường như nghe những chuyện này cũng không ngạc nhiên mấy. Chính hắn sống trong thế giới đầy chết chóc ấy cũng đã không từ thủ đoạn để làm ra vô số tội ác. So với cách làm đầy tư bản của Uông Chính Thành thì thật là không có gì để bàn luận thêm.

Chỉ là không hiểu sao, hắn vẫn còn cảm thấy khúc mắc trong lòng. Mạc Khởi thật ra cũng không đáng bị đối xử như thế. Người phụ nữ Kha Anh đó...Nếu như lọt vào tay Mạc Nghiên hắn, thì có lẽ đến cả mảnh xương xót lại cũng sẽ biến thành thức ăn cho chó chứ đừng nói gì đến có thể ung dung vào lại Mạc gia.

Nhưng mà đó cũng không phải chuyện hắn nên quan tâm.

Còn Uông Chính Thành. Hắn ngoài mặt lạnh lùng tàn nhẫn như thế, nhưng thực sự tàn nhẫn, hắn chỉ tàn nhẫn duy nhất đối với một người con gái. Hắn cho là mình không sai, nhưng thực sự từ khi chưa bắt đầu hắn đã sai mất rồi. Sai lại càng sai, bùn lầy nhấn chìm lương tri hắn, ngay cả chút tình cảm mà hắn cho rằng không đáng cũng bị vùi lấp theo. Là thương hay là hận, xem ra. Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.

_______________

Mạc gia.

Trước cửa sổ, cành mai dương đã nở ra chùm hoa cuối cùng, đến gió cũng thổi thật nhẹ nhàng, giống như đem chút dịu dàng cuối cùng ấp ôm an ủi nó.

Mạc Khởi ngồi bên cạnh cửa sổ, hắn ngắm mãi một bức tranh phong cảnh thật lâu, thật lâu. Trong bức tranh đó, chàng trai có đôi mắt buồn ngồi nhìn ra hồ nước phẳng lặng, cây thùy dương rực vàng như điểm sáng phản chiếu xuống mặt hồ trong xanh, chuồn chuồn đỏ đậu trên cành lá, rực rỡ biết bao. Nhưng mà...

Khụ khụ khụ....Mạc Khởi lại thổ huyết.

Amy vừa đi đến của, nghe thấy tiếng hắn đã vội vàng chạy vào bên trong, đến cả ấm trà trên tay cũng đã bị vương ra ngoài không ít.



Cô đỡ lấy Mạc Khởi, vỗ vỗ lưng hắn, đem cho hắn một ly trà nóng.

Nhưng Mạc Khởi lắc đầu, hắn không muốn uống. Trà đắng, hắn chưa từng thích uống trà. Chỉ là mỗi ngày Uông Thư Vỹ đều pha trà cho hắn, hắn mới cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô đi rồi, đến cả khẩu vị hắn cũng cảm thấy như có như không.

Nhiều khi lặng người căn phòng trống vắng, hắn lại tự tưởng tượng đến bóng dáng của cô, tưởng tượng đến nụ cười của cô, phút chốc, hắn lại cảm thấy đau đớn. Hắn vốn tưởng bản thân mình mạnh mẽ, nhưng không còn Uông Thư Vỹ, hắn đơn độc đến đáng thương. Đôi khi chỉ cần một cơn gió thôi cũng có thể khiến hắn bật khóc, khóc đến tê tâm, khóc đến liệt phế.

Amy nhìn Mạc Khởi mà xót xa đến rơi nước mắt. Tiểu thư đi rồi, tâm trạng cậu chủ cũng như đi theo, đến hồn cũng không còn trên người nữa. Mới một tuần trôi qua, Mạc Khởi đã gầy đi trông thấy, hai gò má dần cao lên, môi khô nhợt nhạt, cơ thể lạnh toát. Đối với chuyện ăn uống cũng chỉ là cầm chừng từng hơi. Nhưng Mạc lão gia và phu nhân thì lại không để ý đến cậu ấy dù chủ một chút. Bởi vì Mạc lão gia đã có một cậu con trai khác.

Nói trắng ra, là ông ấy đã cưới thêm một người phụ nữ, mà người này không ai khác chính là Kha Anh, sau khi xét nghiệm AND, đứa trẻ tám tuổi đó đã được đưa về Mạc gia, trở thành cậu ba của nhà họ Mạc. Điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ trở thành người thừa kế của Mạc gia, còn Mạc Khởi, có lẽ đã không còn quan trọng gì với Mạc gia nữa.

Amy vẫn còn nhớ lời mà tiểu thư nói. Đàn ông chỉ có thể lấy duy nhất một người. Cũng chỉ có thể thủy chung với duy nhất một người, nhưng đối với thế gia lớn như Mạc gia, đối với những người quyền thế cao sang đó. Thì điều đó là cái thá gì.

"Cậu chủ, người uống một chút trà đi, hay em lấy cho người chút cháo nóng nhé, hai ngày rồi, người đã ăn được gì đâu..."

Hắn lắc đầu.

"Không cần, tôi không muốn uống, cũng không muốn ăn."

Amy lo lắng.

"Đến cả bác sĩ người cũng không gọi đến, nếu như bệnh tình trở nặng thì phải làm sao?"

Mạc Khởi cảm thấy thật buồn cười, hắn đến thời khắc này đã như đèn dầu sắp cạn, cái chết chỉ trong nay mai, nếu như là trở nặng, vậy thì cũng chính là lúc này rồi. Hắn không sợ cái chết, càng không sợ bất cứ điều gì. Hắn chỉ là sợ, Hắn sẽ không được nhìn thấy Uông Thư Vỹ nữa, không được nghe cô suốt ngày nói cười bên tai, chạy nhảy trước mắt. Điều đó khiến hắn tiếc nuốt biết bao, càng sợ hãi biết bao.

Một chiếc cánh hoa mai dương từ bên ngoài theo gió bay vào. Chậm rãi man mác rơi trên bàn tay hắn. Hắn bỗng nhớ đến cô của đêm ngày hôm đó, trong chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt, diễm lệ thanh tao. Nhưng mà chẳng mấy chốc, gió lại thổi đến, đem cánh hoa lay lắt bay đi. Hắn quyến luyến, ánh mắt xa xăm, buồn thăm thẳm. Giọng nói yếu ớt, khàn khàn.

"Nếu như vậy, thì cũng tốt...."

Chỉ mong Thư Vỹ của tôi...một đời an nhiên...vô lo vô nghĩ...tôi đi rồi, sẽ vẫn ở bên cạnh em...



__________________

Ở một thế giới nào đó, không có khổ đau, cũng không có nước mắt.

Em không phải là người hoàn mỹ nhất, nhưng em sẽ cố gắng là người được yêu thương nhất.

Anh nói anh mong em có một cuộc đời hạnh phúc, chỉ là có hạnh phúc như thế nào, em cũng chỉ muốn được ở bên cạnh anh.

Anh Không phải người có trái tim bao dung, anh hà khắc với cả thế giới, nhưng lại dịu dàng với mình em.

Anh nói sẽ có một người đàn ông khác ở bên cạnh em, yêu thương em cho đến suốt cuộc đời. Chỉ tiếc là, người đó không phải là anh.

"Uông Thư Vỹ, hãy nhớ rằng, tôi vẫn luôn dõi theo em. Kể cả khi em tuyệt vọng nhất, hãy nhớ rằng, em luôn có tôi bên cạnh. Đừng bao giờ rơi nước mắt, vì nước mắt em, sẽ khiến cho tim tôi nát tan..."

Nơi vực sâu thăm thẳm hiện ra trước mắt, Uông Thư Vỹ trông thấy Mạc Khởi, cô gọi tên hắn. Thế nhưng hắn lại không trả lời cô. Cô chạy đến ôm lấy hắn, bỗng chốc bóng đen từ đâu xuất hiện đã tàn nhẫn nuốt chửng thân thể hắn, đất trời đột ngột sụp đổ, cô bị ngã xuống vực sâu, phút chốc, khắp nơi đều trở nên lạnh lẽo, tối tăm.

"Aaaaa!!!"

Uông Thư giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Mồ hôi đã khiến cho thân thể cô ướt đẫm. Cô ôm lấy lồng ngực như sắp vỡ tan của mình, thở hồng hộc từng hơi. Cô cố hớp lấy một ngụm khí lớn, nhưng vẫn không thể ngăn cho lồng ngực cảm thấy nghẹt thở.

Đôi mắt mở to nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giờ này vẫn còn là nửa đêm, đôi chân trần bé nhỏ bước xuống giường, chạm lên nền đá lạnh toát. Nhìn về nơi xa, xung quanh đều là cảnh vật lạnh lẽo tối tăm đầy xa lạ. Cô thẫn thờ một lúc lâu, cho đến khi nhịp tim đã trở lại bình thường, toàn thân lại bỗng cảm thấy vô lực. Kể từ ngày bị đưa đến đây, đã hơn một tuần rồi. Uông Chính Thành chưa một lần đến gặp cô.

Đêm tối bao phủ, khắp căn phòng lạnh đến thấu xương. Cô nhìn qua của sổ, chợt thấy căn biệt thự đối diện vẫn còn sáng đèn. Tựa lưng về phía sau, đôi mắt mệt mỏi nhắm rồi lại mở. Sau cùng, vẫn không thể chợp mắt được nữa. Lúc này, cô lại nhớ đến Mạc Khởi. Kể cả trong giấc mơ cô cũng mơ thấy hắn, mỗi giấc mơ đều chân thực đến khó tin. Những đêm qua, cô chưa từng có được một đêm yên giấc. Kể cả một chút cảm thấy thoải mái cũng chưa từng. Sống trong căn biệt thự lạnh lẽo này, thực ngột ngạt.

Gió đêm khuya lạnh lẽo ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Uông Thư Vỹ, cô tựa người vào cửa sổ, ngóng về nơi xa xôi đó, nỗi buồn cứ vậy tuôn dài theo nước mắt che lấp con tim.

________________

Sáng ngày hôm sau, cuối cùng Uông Chính Thành cũng đã xuất hiện, tiếng động cơ xe phát ra từ dưới lầu đã làm Uông Thư Vỹ thức tỉnh, cô đã ngủ bên cạnh của sổ từ đêm qua. Hoảng hốt đứng dậy nhìn xuống qua cửa sổ. Cô chợt phát hiện ra có ba chiếc xe ô tô màu đen đã đỗ bên dưới. Tiếng bước chân lên cầu thang ngày một lớn. Uông Thư Vỹ sợ đến xanh mặt. Vội vàng chạy trốn vào trong góc.

Nhưng rồi đột ngột cánh của căn phòng được mở ra, người đầu tiên bước vào lại không phải là Uông Chính Thành mà là một toán người lạ mặt.