Hương Tình Rực Cháy

Chương 30: Ép Buộc




Mưa vẫn đang rơi, nhưng xung quanh cô lúc này, từng hạt đều như treo mình giữa không trung, ngay cả những hạt mưa rơi lên chiếc ô của Uông Chính Thành cũng đều ngưng đọng. Ánh mắt cô sửng sốt và đầy ngỡ ngàng, một cảm giác kỳ lạ không rõ nơi xuất phát từ lúc nào đã ngấm vào chân tim, giống như cái lạnh của mưa, lạnh buốt, đớn đau.

Uông Chính Thành nhìn cô gái bé nhỏ đứng trước mặt mình, đã khác ngày đó rất nhiều, hắn còn nhớ rõ mái tóc ngắn của cô, và đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách đầy trong vắt đó.

Nhưng khác với ngày trước, mái tóc ấy đã dài đến ngang lưng, xoăn bồng bềnh màu nâu nhạt, dáng người cô cao hơn, cũng có da thịt hơn.

Thời gian trôi qua thật chậm, cho đến khi hắn nhìn thấy bóng dáng của cô lẻ loi một mình dưới cơn mưa, tâm tình bỗng trở nên phức tạp. Hắn lặng lẽ đứng đó nhìn cô, thật lâu, thật lâu.

Thấy được cô có những hành động ngốc nghếch, hắn bất giác cười, sau đó lại tự chấn chỉnh bản thân, hắn không hiểu được bản thân mình là căm ghét hay vô cảm.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ động lòng trước một ai. Nhưng khi đối diện đôi mắt trong vắt như pha lê của cô, trái tim, dường như đã phản bội tín ngưỡng hắn.

"Hơn hai năm rồi, cô vẫn còn nhớ tôi là anh trai cô?" Giọng hắn lại một lần nữa vang lên.

Uông Thư Vỹ chớp mắt, hạ tầm nhìn xuống thật thấp, cô không dám nhìn thêm vào đôi mắt sâu thẳm kia. Bởi lẽ nó sẽ khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Còn nhớ ư? Không phải. Là cô chưa từng quên đi mà thôi.

Hai năm cách biệt, mười một năm không đoái hoài đến đối phương. Cô không hiểu giữa mình và Uông Chính Thành rốt cuộc là mối quan hệ gì. Hắn không coi cô là em gái, nhưng lại muốn cô gọi hắn một tiếng anh trai. Cô chưa từng quên đi hắn, dù hắn chẳng nhớ gì cô. Kể cả đến khi gặp lại nhau như thế này, một tiếng anh trai nói lên cũng thật ngượng ngùng, cô cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình. Tại sao một người đã từng đối xử với mình tàn nhẫn như thế, lại cứ phải nhớ nhung, sợ hãi.

"Anh...anh đã về rồi..." Cô nói một tiếng, giọng nhỏ đến nỗi những tiếng mưa ngoài kia cũng có thể dễ dàng đè lấp đi. Nhưng không sao, Uông Chính Thành hắn vẫn có thể nghe được.

"Nhìn thấy tôi khiến cho cô không vui như vậy?"

Uông Thư Vỹ vội lắc đầu.

"Không phải, em chỉ là...." Cô chỉ là quá bất ngờ, và ngoài bất ngờ ra cô cũng không còn biết phải như thế nào nữa. Nên vui hay buồn đây, cô phải làm sao mới vừa được lòng hắn.

Uông Chính Thành không nói gì. Lúc này chiếc xe của hắn đã được di chuyển lên phía trước. Tài xế xuống mở của xe.

Uông Chính thành nhìn cô, không biểu cảm mà nói.

"Lên xe đi."

Uông Thư Vỹ ngạc nhiên nhìn hắn.

"Em sao?"

"Không lẽ còn có người khác?"

Cô ngập ngừng.

"Xin lỗi, anh cả, người đến đón em sắp đến rồi, em không thể theo anh được."

Hắn liếc mắt nhìn cô, không che đậy sự trơ trọi đến từ ánh mắt.

"Cô thật sự cho là đã trở thành người họ Mạc ?"

Uông Thư Vỹ cúi đầu không nói gì. Vậy là hắn đã biết được cô và Mạc Khởi đã....



Uông Chính Thành có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi từ cô. Nhưng hắn không có đủ kiên nhẫn để thuyết phục, bởi trước giờ thuyết phục không phải là phong cách làm việc của hắn.

"Có vẻ như mấy năm qua cô sống tốt quá, đã quên mình là ai rồi sao?" Hắn lạnh lùng nói.

Cô im lặng. Không dám phản bác hắn.

Hắn cười khẩy. Khi bước lại gần cô hơn, cô sợ hãi đến nỗi vô thức lùi về phía sau. Điều này khiến cho đôi mày anh tuấn hắn bất chợt nhíu lại. Cô ghét hắn đến mức này ư. Gần hắn một chút đã khiến cô cảm thấy kinh tởm rồi?

Hắn có chút tức giận, bàn tay đột ngột vươn ra kéo lấy eo nhỏ của Uông Thư Vỹ. Cảm giác mềm mại kỳ lạ truyền từ thân thể cô gái lên bàn tay hắn thật tuyệt diệu.

Uông Thư Vỹ không ngờ tới hắn sẽ có hành động này. Toàn thân cô bỗng cứng đờ, khuôn mặt đỏ rần lên.

"Anh cả!!! Buông em ra đi!!!" Cô hét lên.

Nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng này của cô, hắn không vui, mà ngược lại trở nên tức giận.

"Tôi mới đi có mấy năm, cô đã coi tôi không ra gì rồi? Có phải cô đã quên là ai đã cứu cô khi còn là một đứa trẻ sơ sinh? Là ai đã biến cô trở thành tiểu thư của Uông gia, cho cô sủng hạnh mà cô không đáng để nhận suốt năm năm sao?"

Uông Thư Vỹ ngây người, phải, hắn đã từng cho cô một cuộc sống mà nhiều người mong ước, nhưng cũng chính hắn đã cướp đi thứ hạnh phúc ngắn ngủi đó. Cô không còn là một đứa bé yếu ớt như năm đó nữa rồi. Không phải điều gì cũng có thể khiến cô khuất phục nữa.

"Em không quên." Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. "Em sẽ không thể nào quên những gì mà bản thân mình đã phải chịu đưng suốt từng ấy năm. Em không phải là em gái ruột của anh, càng không phải là con gái của Uông gia, nhưng đó không thể là lý do để em phải chịu những dày vò đó. Em cũng là con người, nếu như năm đó em không trở thành Uông Thư Vỹ, thì có lẽ em đã không phải đau khổ như thế này."

"Cô...cô nói gì?" Hắn nhíu mày, hơi thở nóng rẫy phả lên gò má cô, nóng đến rát da thịt.

Bàn tay hắn buông chiếc ô rơi xuống đất, tăng lực đạo siết chặt bờ vai cô. "Cô trách tôi?" Hắn là người đã cho cô sự sống, đã cứu cô ra khỏi biển lửa, là hắn cho cô một cái mạng.

Hắn không thể nào chấp nhận sự thật rằng cô đã rũ bỏ mọi quan hệ với hắn. Nhưng Uông Thư Vỹ thì đã dần quên đi sự có mặt của hắn trên cuộc đời đời này.

Cơn đau đớn từ bả vai truyền tới khiến khuôn mặt Uông Thư Vỹ nhăn nhó. Cô cố nói với hắn.

"Buông em ra đi...đau!!!" Cô vùng vẫy.

"Đau?" Nhưng hắn lại càng siết vai cô chặt hơn nữa. Gương mặt tuyệt mỹ nhưng lại tràn đầy xấu xa đó nói với cô. "Phải đau hơn nữa thì cô mới biết được như thế nào là trừng phạt, tôi trước đây đã nói với cô như thế nào. Cô không được phép nghĩ đến người đàn ông khác, nhưng cuối cùng thì sao, cô lại đi lấy người đàn ông đó?"

Uông Thư Vỹ chỉ cảm thấy thật nực cười, hắn có tư cách gì để chất vấn cô. Cô bị đưa đến Mạc gia, còn không phải là chuyện do Uông gia đã làm ra ư.

"Anh buông em ra đi, Mạc Khởi nhìn thấy, anh ấy sẽ không tha cho anh đâu."

Cô sợ lắp bắp trong cơn hãi hùng nói ra lời ấy, vốn là muốn hù dọa Uông Chính Thành thả mình ra. Thế nhưng hắn ta có thể vì cái lý do ấy mà sợ hãi cô sao. Cô lầm rồi.

Hắn cười mỉa mai.

"Chỉ sợ hắn không còn cơ hội đấy nữa mà thôi."

Uông Thư Vỹ nghi ngờ nhìn hắn, từ tận sâu trong trái tim một cỗ run rẩy bất an hiện tới. Rõ ràng là cô không tin vào lời hắn nói, nhưng tại sao lúc này, lòng lại nóng như lửa đốt.

"Anh nói vậy là có ý gì?"

"Ý gì sau này cô sẽ tự khắc rõ."

Hắn vừa nói câu đó xong, bỗng chốc cả người Uông Thư Vỹ đã bị đẩy vào trong xe từ lúc nào. Cô ngước lên nhìn hắn, thì thấy hắn đã quay lưng đi. Cánh cửa ô tô đóng lại, cô vùng vẫy đập cửa, thế nhưng hắn lại làm như không nghe thấy. Mà người tài xế phía trước cũng làm ngơ mọi lời nói của cô. Rồi chiếc xe lăn bánh, Uông Thư Vỹ bị đưa đi đến một nơi mà cô không biết là nơi nào. Bỗng chốc cô ngửi thấy một mùi hương rất nồng, giống hương đinh lăng, nhưng lại không phải. Uông Thư Vỹ cảm thấy đầu óc quay cuồng, bàn tay bám lấy cửa kính của cô dần dần vô lực, trước mắt mờ dần, và rồi cô đã thiếp đi lúc nào không hay.



Sau khi Chiếc xe đó rời đi. Uông Chính Thành tần ngần hồi lâu. Hắn lặng lẽ nhìn theo chiếc xe, cảm giác mềm mại vừa cảm được thật rõ ràng nhưng cũng thật xa lạ. Hắn siết bàn tay rồi lại buông thõng. Cố cảm nhận chút dư vị còn sót lại nhưng lại muốn xóa bỏ nó thật nhanh. Nếu như là ghét bỏ, không đúng, nhưng nếu như là vấn vương, có lẽ cũng chỉ là một chút thôi.

Một chiếc xe khác tiến lên gần hắn, cánh cửa được mở ra, hắn ngồi vào trong. Sau đó chiếc xe liền lăn bánh. Bên trong xe lúc này còn có một người đàn ông. Hắn ta nhìn Uông Chính Thành, trên môi nở ra một nụ cười giảo hoạt.

"Sao rồi, có vẻ lần gặp mặt này của cậu có vẻ không được thuận lợi cho lắm?"

Uông Chính Thành im lặng không nói gì.

"Tôi thấy cậu thật khó hiểu. Nếu như cậu ghét con bé đó như vậy, cần gì tìm mọi cách để đưa nó về bên cạnh mình chứ."

Hắn không thèm nhìn Mạc Nghiên. Chỉ dựa lưng về sau mà nhắm mắt.

"Lý do gì cậu không phải là người rõ nhất hay sao."

Mạc Nghiên tặc lưỡi, cảm thấy con người này quá mức tùy hứng và vô tâm. Nhưng mà....có vô tâm thật hay không, có lẽ tự bản thân của Uông Chính Thành là rõ nhất.

"Quả thực tôi rất rõ, nhưng tôi cũng thật không ngờ bạn tôi là một người anh trai khốn nạn như vậy, cậu nói xem, cậu vì người tình của mình mà sẵn sàng mổ bụng moi gan em gái mình. Chậc chậc, tôi thế nào cũng không dám làm như cậu."

Uông Chính Thành mở mắt, một cơn gió nhẹ nhàng cứa qua đôi mắt hắn, trái tim bỗng nhói lên, nhưng rồi rất nhanh đã bị áp chế. Mổ bụng moi gan, phải, chính là trần trụi như thế. Hắn không phản bác. Nhưng cũng không dám nhận định.

"Cô ta không phải em gái tôi."

Mạc nghiên cảm thấy nực cười.

"Cậu không coi cô bé là em gái cậu, nhưng lại ép buộc cô bé gọi cậu một tiếng anh trai? Tôi thấy mâu thuẫn giai cấp cũng không mãnh liệt bằng mâu thuẫn của cậu."

Uông Chính Thành nhăn mày.

"Đó không phải là chuyện mà cậu phải lo."

"Sao lại không phải, tôi đường đường là lão đại Thiên Huyền uy phong biết mấy, lại trở thành tay sai vặt cho cậu, ngay cả Uông Tịnh Lam cũng trở mặt với tôi, nói không đồng ý làm phẫu thuật cho Hạ Thụy lan nữa. cậu nói xem. Nếu như cô ấy biết Uông Thư Vỹ là em gái họ của cô ấy. Cô ấy sẽ có thể ra tay sao?"

"Cậu nói với cô ta rồi?'

"Đương nhiên là chưa, tôi chỉ nói là nếu như."

"Sẽ không có nếu như."

"Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như vậy. Tôi lăn lộn trong giới nhiều năm, đến cả đứa trẻ lên ba cũng khó mà tin cái sẽ không có của cậu."

"Tin hay không tôi không quan tâm. Thứ tôi muốn làm trước giờ chưa từng có chuyện thất bại."

Mạc Nghiên lắc lắc đầu. Ánh mát trở nên sâu lắng, xa xăm. Tối thăm thẳm.

"Tôi sẽ chờ, chờ đến ngày cậu phải hối hận vì quyết định của chính mình. Giống như tôi đã từng."

Uông Chính Thành nhếch mày.

"Tôi không giống như cậu, đến ngay cả người phụ nữ của mình cũng không nhận ra, yêu lầm người, bảo vệ nhầm người suốt năm năm, không phải chuyện cậu nên quan tâm nhất lúc này là tên anh trai đó của cậu hay sao...hắn ta thực sự có thể buông tay Uông Thư Vỹ, chắc chắn cũng có suy tính của hắn. Như vậy, hắn cũng không phải là người tầm thường."