Sương mù mờ mịt bao phủ cả một vùng núi xanh, ở bên hồ lớn là nơi tọa lạc của một căn biệt thự cổ nguy nga tráng lệ.
Chu Kỳ Ngọc đang đứng ở bên cửa sổ nghe cấp dưới báo cáo tình hình.
Mặt hồ trong xanh biếc như ngọc lục bảo, phản chiếu những đồi nối nhấp nhô thành dãy tuyệt đẹp, nhìn từ khung cửa sổ làm cho phong cảnh bên ngoài đẹp tựa như một bức tranh thuỷ mặc* tao nhã.
Hắn đã nhận thêm một số mối làm ăn mới, nên vì vậy khoảng thời quay lại nước ngoài đã bị hoãn tới nửa năm sau. Thời tiết hiện tại đang vào mùa mưa, mưa vẫn rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, làm mặt hồ phẳng lặng cũng trở nên gợn sóng.
Dinh thự của Chu gia một căn biệt phủ cổ hiếm hoi trong giới phú thương, biệt thự Chu gia không xây theo xu hướng hiện đại của phương Tây như nhiều nhà hiện nay.
Sau khi Chu Kỳ Ngọc về nhà, thì trời đã bắt đầu tối.
Hắn đi tắm rửa, sau đó thì chọn một cái trường bào* màu trắng, đã lâu rồi hắn không mặc lại kiểu quần áo như thế này. Ngay lúc Chu Kỳ Ngọc đang tính châm một điếu thuốc, thì bỗng nhiên có một con mèo đen ở ngoài cửa sổ nhảy vào, nó chạy đến quấn quýt bên chân hắn.
Chu Kỳ Ngọc nhướng mày, hắn nhìn con mèo đen có một bộ lông mượt mà, con mèo đen ấy dụi đầu cọ cọ vào cẳng chân của hắn. Chu Kỳ Ngọc cúi người xuống xoa nắn cái cổ con mèo, sau đó hắn nắm gáy của nó nhấc lên.
Con mèo đen mở to đôi mắt màu hổ phách, nó ngoan ngoãn kêu vài tiếng meo meo, Chu Kỳ Ngọc nhìn nó hỏi: "Thẩm Diểu Thu đâu?"
Tất nhiên là bé mèo đen không thể nào trả lời hắn được rồi, nó chỉ biết kêu vài tiếng meo meo coi như đáp lời, bên ngoài trời vẫn còn mưa, tiếng mưa vang lên tí tách. Chu Kỳ Ngọc ôm mèo đen vào lòng, sau đó tiếp tục mói: "Đi nào, mang nhóc đi tìm chủ của nhóc."
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, nơi hẻo lánh nhất trong Chu gia bây giờ có lẽ đó chính là tiểu viện của Thẩm Diểu Thu.
Thẩm Diểu Thu mới vừa tắm rửa xong, bầu trời đã tối sầm, anh không muốn để Trường Hạ hầu hạ mình nên đã cho cô nàng về nghỉ ngơi sớm.
Thẩm Diểu Thu đang lau tóc, vừa lau khô xong thì cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Sao lại có người gõ cửa vào lúc này, anh nghĩ có phải là Trường Hạ hay không, anh để khăn qua một bên rồi đi ra mở cửa.
"Nhị thiếu gia?" Thẩm Diểu Thu nhìn người tới.
Hôm nay Chu Kỳ Ngọc không có mặc tây trang, hắn mặc trường bào màu trắng, cơ thể cao gầy nhưng săn chắc, tóc vẫn còn hơi ướt có chút rối, phần tóc mái của hắn hơi dài che khuất phần lông mày sắc bén của hắn, thoạt nhìn sắc mặt hắn có chút tối tăm tái nhợt.
"Mẹ nhỏ, mèo của anh." Chu Kỳ Ngọc nói.
Nói xong thì hắn ôm cục lông cuộn tròn trong ngực mình đang thiu thiu ngủ đưa về phía trước. Lúc này Thẩm Diểu Thu mới nhận ra nhóc mèo đen thích chạy tới phòng của anh, gần đây có vẻ như là con mèo đen ấy đặc biệt rất thích chạy tới chỗ nhị thiếu gia.
Thẩm Diểu Thu ôm lấy mèo, nhỏ giọng nói cảm ơn. Thấy Chu Kỳ Ngọc vẫn chưa có ý định rời đi, anh cúi đầu nhìn mèo, anh cảm giác như Chu Kỳ Ngọc đang nhìn chằm chằm vào anh.
"Nhị thiếu gia, muộn như vậy rồi mà có ai nhìn thấy cậu ở gần phòng tôi thế này không tốt lắm, nếu sau này con mèo này có làm phiền cậu, thì cậu cứ xem như không thấy nó." Thẩm Diểu Thu không ngẩng đầu lên, anh tiếp tục nói: "Trời cũng tối rồi, tôi đi ngủ đây, nhị thiếu gia cũng trở về đi nhé."
Chu Kỳ Ngọc im lặng không nói, bỗng nhiên, hắn đi về phía trước, hắn cúi đầu ghé sát bên tai Thẩm Diểu Thu. Đôi mắt to xinh đẹp của Thẩm Diể Thu mở to, anh đang định lùi lại thì đột nhiên nghe người nọ thì thầm gì đó vào tai mình.
"Mẹ nhỏ, trên người của mẹ thơm quá."
Giọng nói của Chu Kỳ Ngọc không lớn, nhưng từng câu chữ đều truyền vào tai của Thẩm Diểu Thu một cách rõ ràng, ngay cả khi hắn nói chuyện thì hơi thở ấm nóng của hắn cũng phả vào tựa như muốn đốt cháy tai của Thẩm Diểu Thu.
Thẩm Diểu Thu cứng đờ người trong phút chốc, mãi cho đến khi Chu Kỳ Ngọc nghiêng đầu môi hắn lơ đãng chạm vào vành tai của anh, ngay lúc anh hơi nhíu mày muốn nói thì Chu Kỳ Ngọc đã đứng thẳng người, rồi sau đó bước đi.
Trong màn đêm, đôi mắt của Chu Kỳ Ngọc tối đen, không nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn.
"Tôi rất thích mèo." Chu Kỳ Ngọc nhìn Thẩm Diểu Thu rồi nói một câu không rõ đầu đuôi.
Lông mày của Thẩm Diểu Thu nhíu lại sâu hơn.
Hắn vừa nói cũng chẳng đợi Thẩm Diểu Thu trả lời thì lại tiếp tục nói: "Mẹ nhỏ ngủ sớm đi nhé, tôi đi đây."
Thẩm Diểu Thu ôm nhóc mèo đen đã ngủ, sắc mặt phức tạp nhìn theo bóng dáng Chu Kỳ Ngọc rời đi.
___
Kể từ ngày hôm đó, Thẩm Diểu Thu nhận thấy mối quan hệ của mình với Chu Kỳ Ngọc có vẻ như dần dần trở nên thân thiết, không chỉ là có việc hắn thường xuyên đến xem mèo, đôi khi hắn cũng sẽ thỉnh thoảng tới phòng của Thẩm Diểu Thu trò chuyện cùng với anh.
Nhiều người hầu trong nhà đều thấy, mặc dù một số kẻ vẫn âm thầm bàn tán nhưng cũng không ai có gan dám đồn ra bên ngoài, vì nếu so với đại thiếu gia thì bọn họ lại sợ nhị thiếu gia hơn.
"Phu nhân, nhị thiếu gia... người với cậu ta...." Trường Hạ cũng có nghe thấy một số người hầu trong nhà bàn tán, trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng trong lòng cũng chịu không được mà suy nghĩ lung tung.
"Sao vậy?" Thẩm Diểu Thu nhìn Trường Hạ ấp úng.
"Là bởi vì, bởi vì nhị thiếu gia và người, có phải... hay không...."
Trường Hạ mới nói được nửa câu thì ngừng lại, nhưng Thẩm Diểu Thu lập tức hiểu được ý của nàng, lông mày anh lập tức nhíu lại lạnh giọng nói: "Không có, ngươi nghe thấy ở đâu vậy?"
Trường Hạ lập tức quỳ xuống, nàng lắp bắp nói: "Là nghe từ, từ những người hầu khác nói, xin phu nhân hãy trách phạt."
Không phải trong nhà không có những lời bán tán bẩn thiểu ấy, cho dù Thẩm Diểu Thu là đàn ông dù gì thì anh cũng là vợ lẽ thứ chín của Chu Nghi Phác.
Thẩm Diểu Thu bảo Trường Hạ đứng dậy đi ra ngoài đi, anh ngồi im lặng một mình trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mùa mưa ở Giang Nam cũng đã sắp kết thúc, Chu Kỳ Ngọc đã mấy ngày rồi không về nhà. Hôm nay về thì hắn đột nhiên lại đến sân tiểu viện của Thẩm Diểu Thu, trong lúc ấy thì Thẩm Diểu Thu đang cho cá chép ăn ở trong lu nước nhỏ ở trước sân.
Cá chép chậm rãi bơi trong làn nước trong vắt, Thẩm Diểu Thu khẽ gõ nhẹ lên mặt nước tĩnh lặng, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng động ở phía sau, vừa đứng lên quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Kỳ Ngọc đang đi tới.
"Nhị thiếu gia."
Chu Kỳ Ngọc không trả lời anh, hắn im lặng đi tới, đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Diểu Thu.
"Nhị thiếu gia, cậu làm cái gì...." Thẩm Diểu Thu còn chưa kịp nói hết câu thì bị hắn cắt ngang.
"Mẹ nhỏ, áo của mẹ dính nước rồi."
Chu Kỳ Ngọc dịu dàng nói, ngón tay hắn mân mê vuốt ve ống tay áo ướt đẫm của anh.
Thẩm Diểu Thu còn chưa kịp rút tay lại thì Chu Kỳ Ngọc đã buông tay ra trước, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn anh nói: "Đi đổi áo khác đi."
Ống tay áo chỉ ướt một góc nhỏ, sẽ nhanh khô thôi. Nhưng giọng điệu dịu dàng ấy của Chu Kỳ Ngọc làm người ta không thể nào từ chối được.
Ngay lúc không có Trường Hạ ở đây, Thẩm Diểu Thu liền bảo Chu Kỳ Ngọc ngồi ở trong phòng uống trà trước đi, còn mình thì đi thay quần áo.
Thẩm Diểu Thu đã thay một áo dài màu xanh lơ rồi đi ra, anh ngồi ở bên cạnh Chu Kỳ Ngọc, nhìn qua thì lại thấy con mèo đen đang nằm trên đùi của hắn.
"Cậu tới đây có chuyện gì sao?" Thẩm Diểu Thu nâng tách trà lên, nhấp một ngụm trà xanh.
Chu Kỳ Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy của hắn mờ mịt, tay hắn thì vuốt ve mèo đen, con mèo thoải mái mà híp mắt.
"Tôi nhớ mẹ nhỏ." Giọng nói của Chu Kỳ Ngọc rất bình thường, nhưng hắn không hề biết lời nói của mình có bao nhiêu phần hỗn xược.
Ngón tay Thẩm Diểu Thu cứng đờ, nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, anh nói: "Nhị thiếu gia, dù gì thì tôi cũng là vợ lẽ của cha cậu. Chúng ta thường xuyên ở cùng nhau như vậy, người khác nhìn thấy sẽ bàn tán không hay, về sau cậu đừng tới chỗ tôi nữa."
Hai người nhìn nhau, Thẩm Diểu Thu trước giờ không nhận ra ánh mắt của Chu Kỳ Ngọc lại nóng rực như vậy, anh uống hết tách trà rồi tính quay mặt rời đi.
Con mèo đen đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay của Chu Kỳ Ngọc sau đó chạy ra bên ngoài.
"Mấy ngày rồi không gặp mẹ nhỏ, sao mẹ nhỏ lại lạnh nhạt với tôi như vậy...."
Giọng điệu của Chu Kỳ Ngọc rất nhỏ nhẹ, Thẩm Diểu Thu nghe còn cảm thấy tựa như hắn đang tủi thân lắm. Anh đặt tách trà xuống, đang dự định đuổi khách, ai ngờ Chu Kỳ Ngọc đột nhiên đi tới trước mặt anh.
"Mẹ nhỏ ơi, rốt cuộc là trên người của mẹ có mùi thơm gì thế?" Chu Kỳ Ngọc hỏi.
Gương mặt trước mặt anh cực kỳ sắc bén tuấn tú, nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy sự hung hãn, ánh mắt hắn nhìn anh cực kỳ nóng rực. Thẩm Diểu Thu bị ánh mắt ấy nhìn liền có chút cảm thấy sợ hãi.
Chu Kỳ Ngọc liên tục tiến tới, chỉ trong phút chốc khoảng cách của hai người đã gần như không còn khoảng cách, Thẩm Diểu Thu muốn đứng dậy thì đột nhiên cằm bị nhéo một cái, sau đó Chu Kỳ Ngọc hôn lên đôi môi mà hắn hằng mong nhớ.
Con ngươi Thẩm Diểu Thu co rút lại, anh đẩy Chu Kỳ Ngọc ra, giơ tay lên tát một cái vào mặt hắn. Thẩm Diểu Thu còn chưa kịp rút tay lại thì Chu Kỳ Ngọc đã nắm lấy tay anh, cả người bị hắn ôm lấy, đè xuống bàn trà.
"Nhị thiếu gia, cậu muốn làm gì?" Thẩm Diểu Thu bị đè không thể nhúc nhích được, sắc mặt anh lạnh lùng nhìn hắn.
"Mẹ nhỏ, mẹ ra tay mạnh thật đấy." Trong ánh mắt Chu Kỳ Ngọc toàn là sự tủi thân, hắn ép tay Thẩm Diểu Thu chạm lên mặt hắn: "Cho nên mẹ phải bồi thường cho tôi."
Chu Kỳ Ngọc vừa dứt câu thì hắn cúi người xuống hôn anh, hắn cạy mở môi Thẩm Diểu Thu, đầu lưỡi hắn luồng vào khoang miệng của anh, liếm láp lung tung, đầu lưỡi của Thẩm Diểu Thu cũng bị hắn nút đến phát đau.
Đầu óc Thẩm Diểu Thu tựa như bị thiếu oxy, nụ hôn mạnh bạo này làm anh thở không được, bàn tay hắn đang đặt ở thắt lưng của anh đột nhiên lại mò xuống chạm vào đùi của anh.
Thẩm Diểu Thu hoảng loạn giãy giụa, nhưng sức lực của Chu Kỳ Ngọc mạnh kinh khủng, cho dù anh có phản khánh kịch liệt như thế nào cũng không có tác dụng. cả phòng đều vang lên tiếng xào xạc của quần áo cọ xát vào nhau.
Chén trà bị tay của Thẩm Diểu Thu chạm vào rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ tan.
Đây không giống như một nụ hôn, giống như một con dã thú đang ăn thịt thì đúng hơn. Thẩm Diểu Thu bị nghẹn mà gương mặt trở nên đỏ bừng, Chu Kỳ Ngọc thấy vậy mới thả ra một chút để anh thở hổn hển, sau đó hắn nhẹ nhàng liếm láp rồi cắn lên môi anh.
Thẩm Diểu Thu thở hổn hển, chờ đầu óc tỉnh táo ý thức khôi phục lại bình thường, anh mới hung hăng cắn một cái lên đầu lưỡi đang làm bậy ở trong miệng anh.
Chu Kỳ Ngọc bị cắn một cái đau điếng, trong miệng hắn xộc lên mùi máu tưoi, hắn cũng không tức giận, ngược lại thì chỉ cười nhẹ một cái.
Tay hắn vuốt ve cái eo nhỏ nhắn cách một lớp vải của anh, cổ họng bật ra tiếng nói khàn khàn: "Có phải anh thiếu ** không? Hửm?"
Thẩm Diểu Thu lạnh lùng trừng hắn, đôi mắt anh vì tức giận mà đỏ bừng. Anh cảm thấy có cái gì đó cứng và nóng đang đè vào giữa hai chân mình, các đốt ngón tay anh siết chặt lại nắm lấy mép bàn đến mức trắng bệch.
"Mẹ nhỏ, mẹ cắn con đau quá đi." Chu Kỳ Ngọc nghiêng đầu dụi vào cổ của Thẩm Diểu Thu, hắn ngửi lấy mùi hương đã quyến rũ mất hồn hắn.
"Cút đi." Giọng Thẩm Diệu Thu lạnh băng.
Thẩm Diểu Thu cảm thấy trên người mình tựa như có con rắn độc lạnh lẽo quấn lấy, cả người đều trở nên lạnh ngắt. Da ở bên cổ anh bỗng nhiên có cảm giác ấm áp, chỗ đó bị liếm.
Trong căn phòng trống vắng không có nhiều âm thanh lớn, Chu Kỳ Ngọc vuốt ve dấu hôn mà hắn để lại, đầu ngón tay của hắn hơi run lên, tâm hồn hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn, sau đó hắn nhẹ giọng nói: "Ngày mai tôi lại tới gặp mẹ nhé."
Trường Hạ vừa mới bước vào, liền thấy Chu Kỳ Ngọc đi ra, nàng thấy vậy liền vội vàng gọi thiếu gia, sau đó nàng đến cửa phòng, gõ cửa một lúc lâu Thẩm Diểu Thu mới gọi nàng vào.
"Phu nhân, người sao thế ạ?" Trường Hạ hoảng sợ.
Trên mặt đất là tách trà vỡ, Trường Hạ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Diểu Thu, sau đó liền nhớ tới mình vừa gặp nhị thiếu gia, nàng nhìn thấy khoé mắt Thẩm Diểu Thu đỏ hoe như sắp khóc, trong lòng nàng có chút khó chịu, vết đỏ ở trên cổ....
"Phu nhân, nhị thiếu gia bắt nạt người đúng không?" Trường Hạ sốt ruột lo lắng hỏi.
Thẩm Diểu Thu cứng đờ, ngón tay anh siết chặt hằn lên vết đỏ, sắc mặt anh bình tĩnh nói: "Không có."
Trường Hạ không tin đâu, nước mắt nàng lã chã rơi xuống: "Phu nhân, cổ người bị đánh đỏ bừng, nhị thiếu gia tại sao lại có thể đánh người chứ!!!"
Thẩm Diểu Thu ngây cả người, sau đó anh nói: "Nhị thiếu gia không có đánh tôi, vừa lúc nãy là tôi vô ý ngã, dọn dẹp chỗ này rồi đi ra ngoài đi."