Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 57-3




Sau khi tìm được chỗ thu mua cá, hắn cầm tiền tiến vào một quán rượu ngay gần đó, tự chọn lấy một vị trí yên tĩnh rồi khoanh tay gục đầu trên bàn. Tiểu nhị mang đến cho Thiên Tâm một bình rượu nóng, lại nhìn bộ dạng thiếu sức sống của hắn, đành phải đánh tiếng hỏi han. Hắn mỉm cười trấn an, giải thích rằng bản thân đi đường xa nên có chút mệt mỏi, sau đó lại úp mặt xuống bàn. Tiểu nhị không hỏi gì thêm, chỉ có thể lặng lẽ rời đi, để lại khoảng không gian nhỏ cho vị khách kì lạ này.

Mặt trời dần ngã về Đông, phiên chợ sáng cũng đã tan từ bao giờ. Mặc cho bao khách nhân ra vào quán rượu, tại một góc khuất nào đó vẫn còn bóng lưng nam tử nằm úp mặt lên bàn, bình rượu nhỏ chưa một lần mở nắp, ly trà nhỏ đã nguội lạnh từ lâu.

Trải qua một giấc mộng dài, Thiên Tâm cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy. Cánh tay nhỏ khó khăn đỡ lấy cơ thể nặng trĩu, hắn vươn tay vơ lấy bình rượu trên bàn, ngẩn đầu há miệng, dòng nước đắng chát lạnh tanh cùng hai viên thuốc màu nâu cứ thế chảy vào cổ họng khô khốc, trực tiếp xuyên thủng tầng tầng lớp lớp sương giá đang bao bọc lấy cơ thể hắn.

Thanh toán xong tiền rượu, Thiên Tâm lỉu thỉu một mình trên con đường mòn.

Mặt đất lưu lại dấu chân xiên vẹo bất cân xứng, Thiên Tâm ngước mặt nhìn trời chiều, khóe miệng thoáng chốc đã kéo dài đến mang tai, bờ vai run lên hòa cùng điệu cười sảng khoái.

Hắn đang cười.

Đúng, Thiên Tâm đang cười, nụ cười trông thật tươi tắn làm sao.

Nguyệt Vọng Tinh.

Cổ Ma quỳ rạp trên mặt đất, phần trán trắng noãn mịn màn bị một lớp chất lỏng màu đỏ phủ lên, dung nhan mỹ lệ giờ đây chỉ còn đọng lại máu và nước mắt.

Từng tiếng “ cộp”, “ cộp” không ngừng vang vọng trong thư phòng, nàng dập đầu xuống sàn nhà, vừa khóc vừa nói: “ Thiếu gia, van xin ngài đừng vứt bỏ thuộc hạ, xin ngài đừng vứt bỏ thuộc hạ.”

Bạch Vĩ chẳng thèm bố thí cho nàng được một cái liếc mắt, hắn thảnh thơi nhấp một ngụm trà, lạnh giọng hỏi: “ Đã tìm được chưa?”

Nhận được câu hỏi của bạch Vĩ, Cổ Ma biết chắc rằng bản thân sẽ không bị giết, gương mặt lập tức trở nên rạng rỡ, vội vàng lết đầu gối đến gần chỗ hắn, thành thật trả lời: “ Thuộc hạ không tìm được Dạ Nguyệt kiếm, nhưng thuộc hạ biết kẻ nào đã lấy nó. Không ai khác, chính là người mà thiếu gia từng đưa về.”

“ Cô nắm chắc được mấy phần.” Ba ngón tay đỡ lấy tách trà vô thức siết chặt, lời nói của Cổ Ma thành công khơi dậy sự tò mò của Bạch Vĩ.

“ 10 phần thưa thiếu gia.”

“ Được, vậy chuyện này giao lại cho cô, 10 ngày đủ chứ?”

“ Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ sẽ mang Dạ Nguyệt kiếm quay trở về.” Cổ Ma cung kính hành lễ với Bạch Vĩ, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.

Cổ Ma không phải là nữ nhân đơn giản, về việc Dạ Nguyệt kiếm vô duyên vô cớ mất tích, tất cả đều nằm trong dự tính của nàng. Mục đích chính là để Bạch Vĩ ra lệnh cho nàng, cũng là vì để nàng được quang minh chính đại diệt trừ Thiên Tâm.

Đối với Cổ Ma mà nói, Thiên Tâm chính là cục đá ngán đường, là thứ duy nhất cản trở con đường sự nghiệp của thiếu gia. Chỉ cần Thiên Tâm triệt để biến mất, Bạch Vĩ mới có thể quay trở lại là Bạch Vĩ trước kia, và nàng sẽ mãi là cánh tay đắc lực nhất của hắn, cũng là nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn.

Con ngươi trừng lớn, nụ cười dần trở nên điên dại, Cổ Ma ngẩn đầu nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, sung sướng với viễn cảnh mà nàng tự tưởng tượng ra. Cổ Ma thu hết cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp vào trong mắt, âm thầm tự nhủ: “ Thiên Hương đã chết, Thiên Tâm buộc phải chết.”