Bình Quốc Sơn Trang.
Rầm!
“ Đủ rồi!”
Cái đập bàn chấn động thành công dẹp tan cuộc tranh luận mãi không đến hồi kết.
Tại vị trí trung tâm, ngồi trên chiếc ghế thủ lĩnh là một nam tử dáng người cao to, với hàng chân mày rậm rạp cùng đôi mắt sắt bén tựa chim ưng đang nhìn chằm chằm vào từng vị trưởng lão ngồi bên dưới.
Không sai, vị thủ lĩnh đó chính là Quốc Cường, người đã nhẫn tâm bức ép Thiên Hương nhảy vực vào 6 năm về trước.
“ Giục tốc bất đạt, chuyện hôm nay tạm gác lại tại đây, hôm sau chúng ta lại bàn bạc tiếp.”
“ Thủ lĩnh, nhằm là đại sự tuyệt không trì hoãn. Nếu cứ mãi kéo dài thời gian, lão e rằng cơ hội lần này sẽ rơi vào tay kẻ khác.”
“ Đúng vậy.” Những người đang ngồi bên dưới đồng thanh hưởng ứng.
Bàn tay siết lại thành nắm đấm lớn, Quốc Cường nhăn mặt khó chịu, thiếu kiên nhẫn trả lời: “ Tôi tự có quyết định. Buổi họp dừng tại đây.”
Buổi tối, trong thư phòng.
Quốc Cường tựa lưng vào kệ sách, hai đầu lông mày thu lại, híp mắt đọc dòng chữ đen được viết trên bức thư bí ẩn.
Lúc nãy khi hắn đang đọc sách bên khung cửa sổ, đột nhiên có một mũi tên bay ngang qua hắn rồi ghim chặt trên kệ sách, trên thân mũi tên còn đính thêm bức thư này.
Quốc Cường cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau khi đóng lại cửa sổ cùng cửa chính, hắn mới đưa tay mở xem nội dung viết trong bức thư.
Dòng chữ đen nổi bật trong nền giấy trắng, trên đó viết: ‘ Thiên Hương vẫn còn sống, đã thay tên đổi họ thành Thiên Tâm. Hiện đã đến thành Nhất Tú.’
“ Thiên Tâm… Thành Nhất Tú.” Quốc Cường lẩm nhẩm cụm từ này trong miệng, vươn bàn tay đang cầm bức thư hướng về phía ngọn nến đang cháy trên bàn. ‘ Phụt’ một tiếng, bức thư hóa thành tro bụi, mặc cho làn gió nhẹ thổi về chốn hư không.
“ Trường Vũ, vào đây!”
Quốc Cường vừa ra lệnh, Trường Vũ lập tức đẩy cửa bước vào thư phòng, cúi đầu cung kính đáp: “ Có thuộc hạ.”
“ Chuẩn bị hành lý, đêm nay lập tức xuất phát.”
“ Rõ.”
Thành Nhất Tú.
Không hổ danh là một trong 5 thành được đích thân tiên hoàng đế đặt tên, trái ngược với thành Huỳnh Hoa, thành Nhất Tú mang vẻ đẹp của sự bí ẩn, tựa như quý cô ẩn mình dưới những chiếc nón rộng vành vào buổi sáng, mãi về đêm mới có thể được tận mắt chiêm ngưỡng được dung nhan khuynh thành kim diễm ấy.
Nhất Tú có nghĩa là vì sao lấp lánh về đêm, cũng giống như vẻ đẹp nội tâm của những con người sinh sống tại đây, càng nhìn ngắm lại càng say mê, càng tiếp xúc lại càng có hảo cảm. Trước một ngôi nhà ba gian, có hai đứa trẻ để tóc trái đào đang hì hụt đấm vào lưng của một cụ ông râu tóc bạc phơ, hàm răng của cụ giờ chỉ còn lại vài cái, nhưng nụ cười hạnh phúc đó lại khiến cho biết bao người phải ngưỡng mộ. Trong một quán nước ven đường, vài vị nam tử uống trà đối thơ, tiếng phách gõ nhịp nhàng hòa cùng tràn vỗ tay khen ngợi cho một tài nhân thơ ca. Trên một chiếc xuồng nhỏ nằm giữa đầm sen, có hai vị nữ tử tuổi đượm trăng tròn đang thu hoạch đài sen, cánh môi hồng ngân lên khúc quan họ ngọt ngào, mái tóc đen dài trượt trên tấm lưng trắng mịn, từng ngón tay nhỏ xinh ôm trọn đài sen xanh mướt.
“ Hỏi người là người tri kỷ í ơ
Cũng có a ra vào là ra vào có thấy vấn vương.
Hử là hội hừ
Gió rằng là gió lạnh í ơ có… đêm ơi ờ ở … trường,
Là gió lạnh suốt đêm đông trường, ấy mấy đêm là đêm í hôm qua
Gió rằng là gió lạnh í ơ có…mấy đêm ơi ờ ở trường
Là gió lạnh suốt đêm đông trường.
Nửa chăn ơ là chăn, nửa chiếu í ơ
cũng có a nửa giường, là nửa giường để đó đợi ai.”
( Lời bài hát Ngồi Tựa Song Đào, dân ca Quan Họ Bắc Ninh)
Đột nhiên từ trên bờ truyền đến phần đối hát:
“ Hử hả hội hừ
Ngắt rằng là ngắt í nhuỵ í ơ có… mấy bông ơi ơ … huê nhài,
là ngắt nhị cái bông huê nhài, ấy mấy đôi là đôi tay em
Ngắt rằng là ngắt í nhuỵ í ơ có… mấy bông ơi ơ … huê nhài,
là ngắt nhị cái bông huê nhài
Tay giơ ơ… là giơ đón gió í ơ
Cũng có a tay chòi là tay chòi đón gió ghẹo trăng i
Rủi i… à may bởi tại ơ ớ ờ.… Hằng ới a là chị Hằng …”
( Lời bài hát Ngồi Tựa Song Đào, dân ca Quan Họ Bắc Ninh)
Vị nữ tử tay dừng động tác, ngước đôi mắt to tròn tò mò nhìn lên bờ. Vào khoảng khắc nàng gặp vị nam tử kia, gương mặt nàng lập tức đỏ hồng, chỉ có thể cúi đầu để che dấu sự lúng túng lúc này.
Trên bờ, Thiên Tâm đầu đội nón lá, tay cầm con cá, hắn đưa tay che nắng khỏi vào mắt, nhìn về hướng chiếc xuồng đang đậu giữa đầm sen, nghiêm túc thốt lên: “ Ban nãy rõ ràng chỉ có hoa sen thôi mà, sao thoắt cái liền xuất hiện hai nàng tiên rồi.”
Thiên Tâm còn cố ý đưa tay dụi dụi mắt, lại nhìn chăm chăm hai vị nữ tử đang nghệch mặt ra vì không hiểu chuyện gì, mặt không đổi sắc nói: “ Thật là xinh đẹp, chắc hẳn các vị tiên nhân trên trời đều xinh đẹp như vậy.”
Thiên Tâm gật gù tự cho mình là đúng, sau đó liền xoay người rời đi. Mãi một lúc sau, trên đầm sen mới truyền đến tiếng cười khúc khích cùng cái che mặt đầy thẹn thùng của hai vị nữ tử.
Thiên Tâm dạo bước trên con đường mòn, đôi mắt dài thích thú ngắm nhìn cảnh vật xa lạ dọc theo hai bên đường. Hắn của hiện tại giống như đã thay da đổi thịt, gương mặt rám nắng đầy tàn nhang giờ đã đổi thành gương mặt anh tú ưa nhìn, bộ y phục cũ kỹ quen thuộc cũng đã được thay bằng bộ y phục mới, vừa thanh tao nhã nhặn lại không mất đi vẻ mạnh mẽ cương trực.