Hương Đào

Chương 18: Self harm






Đến khi tôi tỉnh lại thì trời cũng đã dần tối...

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại nơi cánh của phòng.

"Giờ mới chịu dậy?"

Tôi bĩu môi rồi nhìn về phía người vừa lên tiếng ở cửa phòng bệnh.

"Tính khỏi dậy luôn rồi. Nhưng sợ ai đó ở lại cô đơn quá khóc nhè nên thôi."

Khôi nhàn nhạt liếc tôi, không đáp lại mà thong thả cầm hộp cơm trên tay bước vào.

"Hồi chiều bố xin nghỉ phép ngắn hạn rồi đến đây, vừa mới đi. Còn mẹ thì ở lại cả buổi để chăm chị, mới nãy có ca cấp cứu nên kêu em qua đây trông chị."

Tôi gật đầu, không đáp lại lời thằng bé.

Khôi cũng chẳng quan tâm đến thái độ hờ hững đấy. Thằng bé đặt hộp cơm lên bàn rồi bắt đầu xắn tay áo tôi lên, kiểm tra hết một lượt.

Tôi biết lí do Khôi làm vậy nên chỉ đành bất lực nhìn thằng bé đang cau mày xem xét...

Thật ra chúng tôi cũng vừa mới chuyển về sống với bố mẹ vào vài năm gần đây thôi. Trước đó thì tôi và Khôi sống cùng với ông bà.

Để nói đến ông bà nội của tôi thì... Chắc là những con người có tính cách khá cổ hủ và lạc hậu cùng với cái tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề làm cho những tháng ngày ở đó của tôi khổ sở hơn bao giờ hết.

Bất công...

Phải nói là cực kì bất công...

Khi còn nhỏ, tôi đã luôn tự hỏi rằng... Tại sao cùng một mẹ sinh ra, mà tôi lại phải chịu đựng những thứ như vậy?

Mỗi lần Khôi bị phạm lỗi, ông bà lại lôi tôi ra rồi bắt đầu trách mắng, thậm chí là đánh đập.

Ông bà luôn miệng nói tại sao tôi không biết trông em, không biết nhắc nhở em mà lại để em làm như vậy.

Cũng chẳng biết hồi đó lấy dũng khí ở đâu. Tôi đã gào lên với ông bà: "Thằng Khôi là do bố mẹ cháu quyết định sinh ra, thậm chí còn chẳng thèm hỏi ý kiến của cháu... Dựa vào đâu mà cứ bắt cháu phải nhường nhịn và yêu thương nó!? Cháu chẳng có cái nghĩa vụ đấy!"

Ờm... Và kết quả là tôi bị chú đánh cho lên bờ xuống ruộng vì cái tội dám láo toét với ông bà.

Chắc các bạn sẽ hỏi tại sao tôi lại không nói với bố mẹ...

Vì đặc thù tính chất công việc nên bố mẹ tôi phải đi làm cả ngày, buổi tối thường xuyên phải ở lại để trực ca. Nên những khoảng thời gian ít ỏi được nghỉ ngơi, bố mẹ đều quay về để thăm chúng tôi.

Chắc chắn họ cũng đã đủ mệt mỏi vì phải làm việc quần quật cả tuần trời rồi nên tôi không muốn họ phải phiền lòng thêm về những vấn đề không đáng có...

Đến giờ tôi cũng chẳng biết tại sao bản thân mình khi ấy lại có thể suy nghĩ một cách hiểu chuyện được như vậy...

Hoặc có lẽ... Sâu trong thâm tâm, tôi sợ rằng khi nói ra, bố mẹ sẽ phản ứng như ông bà và chú của tôi chăng?

Tôi học hành cực kì chăm chỉ và giỏi giang, nhưng chỉ đổi lại được là câu nói: "Con gái thì học nhiều làm gì? Sau này kiểu gì chẳng lấy chồng rồi về chăm nhà chồng. Học nhiều tốn cơm tốn gạo."

Và câu nói đó chính là khơi nguồn lí do khiến tôi liều mình lao đầu vào học tập như vậy...

Hồi đó tôi chẳng biết gì về bình đẳng giới, về nữ quyền hay bất cứ thứ gì khác...

Tôi chỉ biết là: Họ càng muốn thứ gì thì tôi sẽ càng làm ngược lại với thứ đó.

Họ kêu con gái không nên học giỏi để làm gì, học nhiều để làm gì_ Tôi lại càng gắng học thật giỏi, thật nhiều...

Mặc dù lúc đó tôi cũng chẳng biết học để làm gì nhưng vì họ không muốn con gái học giỏi, tôi lại càng phải giỏi... 

Đó như một sự phản kháng yếu ớt từ đứa cháu gái mà ông bà xem là đồ nuôi tốn cơm, tốn gạo...

Vì vậy cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn giữ thói quen phải cố gắng để đứng nhất. Bất cứ một ai hay bất cứ việc gì làm lung lay thứ hạng của tôi, tôi đều khó chịu và ghét bỏ...

Hồi nhỏ, những lúc ấm ức hay tức giận vì bị đối xử bất công, tôi thường sẽ đập phá đồ đạc để giải tỏa và bình ổn lại cảm xúc.

Nhưng sau những lần phát tiết ấy, cái tôi nhận lại được là sự mắng chửi và đánh đập.

Từ đó tôi không còn ném đồ nữa...

Tôi trở nên cực kì ngoan ngoãn và nghe lời...

Đối diện với những lời sỉ nhục, mắng chửi, tôi đều nhắm mắt làm ngơ...

Tôi không còn khóc lóc, không còn phát tiết mỗi khi ấm ức nữa...

Chẳng phải là tôi đã giác ngộ hay gì đâu, mà vì tôi đã tìm được cách khác để khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tôi chuyển qua tự làm đau chính mình...

Compa, bút chì kim, bút bi,...

Tất cả những vật có đầu nhọn... Đều được tôi sử dụng...

Tôi sẵn sàng cắm thẳng đầu nhọn của compa vào da thịt của mình cho đến khi tóe máu...

Cái cảm giác đau đớn thể xác có thể làm cho tâm trạng vốn đang hoảng loạn của tôi dịu đi phần nào...

Hồi đó tôi ghét Khôi lắm. Phải nói là căm thù luôn.

Khôi luôn lấy và giấu những cây bút mà bố mẹ mua cho tôi...Vì Khôi biết ông bà sẽ chẳng bao giờ mua lại cho tôi đâu, ông bà không thích tôi đi học nhưng vì bố mẹ tôi nên họ mới miễn cưỡng đồng ý... Rõ ràng Khôi biết điều ấy, nhưng lại luôn làm.

Khôi luôn mách bố mẹ mỗi lần tôi bị trách mắng... Rõ ràng thằng bé biết tôi đang cố giấu, nhưng lại luôn làm vậy...

Cũng may là bố mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chứ không hề truy cứu sâu xa vào vấn đề.

Đến năm Khôi lên lớp 6, chẳng hiểu lí do gì mà thằng bé cứ nằng nặc đòi chuyển về nhà cùng bố mẹ.

Khôi ăn vạ, khóc lóc đến khi bố mẹ đồng ý mới dừng lại.

Và cái ánh mắt lấp lánh cùng nụ cười toe toét mà thằng bé trao cho tôi khi đó... Cái nụ cười rạng rỡ mà lần đầu tiên tôi thấy được ở Khôi... Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên.

Đến mãi sau này tôi mới nhận ra...

Vì không muốn tôi tự làm đau chính bản thân mình. Nên Khôi lặng lẽ giấu hết bút của tôi.

Vì không muốn thấy cảnh tôi khóc lóc. Nên Khôi đã nhiều lần nói với bố mẹ, chỉ tiếc là thằng bé quá nhỏ để có thể diễn đạt được ý nó muốn nói...

Và vì không muốn tôi bị đối xử bất công. Nên Khôi mới nằng nặc đòi chuyển về nhà...

Khôi biết tôi không thích em, nên chẳng bao giờ cười đùa vui vẻ hay cố gắng lượn lờ trước mặt tôi. Thằng bé luôn nghĩ đến cảm xúc của người chị không hoàn hảo này...

Khôi luôn bảo vệ tôi theo cách của thằng bé... 

Nhưng tôi khi ấy chỉ biết đổ hết mọi tội lỗi lên em. Tôi luôn cho rằng vì có sự xuất hiện của Hạ Minh Khôi nên bản thân mình mới bị đối xử như vậy...

Tôi tồi tệ đến cái mức... Đến khi nhận ra được vấn đề... Tôi vẫn không có đủ dũng khí để nói một lời xin lỗi với thằng bé...

-----

Vịt: Hy vọng tất cả các bạn độc giả thân iu của tui không ai có hoàn cảnh giống như An Thư.